Chương 14: Tây phương cực lạc
Tà Lão Ma , Tà Lão Quái
23/05/2019
Lòng không cam nhận bái phục, hai mắt hắn rạn lên những đường chỉ đỏ như máu, vẫn cố lực lấy ra một loại ám khí dạng cây kim phóng tới mắt Đoạn Tam.
“Ám khí?....”
Vốn định tha cho hắn một mạng nhưng mà sau khi nhìn thấy hành vi ám toán này, lửa giận trong Đoạn Tam dâng lên ngập đầu, hắn trực tính thi triển một quyền đánh xuống đầu nam từ hoa đầu
“Dừng tay?”
Tác!
Một quyền tuy không dùng lực nhiều nhưng vẫn đủ để đánh cho phần đầu của nam tử hóa thành máu tươi.
Cho đến kia hắn chết mà hắn vẫn còn chưa biết vì sao một đệ tử tông môn như hắn lại bị một tên dân đen quê mùa hạ sát.
Nhìn hoàn cảnh lúc này của nam tử hoa bào quả thực, Đoạn Tam ra tay cực kỳ tàn nhẫn, ngược lại tên kia thì thêm thảm vận phần.
Tình huống chuyển biến quá nhanh chóng, thậm chí cả ba người còn lại kia còn không kịp phản ứng ra tay cứu giúp.
Vừa nhận thấy hành động của ba người, Đoạn Tam lập tức nhay lên một cái, rồi xuất hiên phia sau ba người Mai Hoa Cung, hắn đứng chắn trước lối ra không cho mấy người kia chạy thoát.
Nếu như lúc nãy nam tử kia không tung ám khí thì thôi, Đoạn Tam có thể tha cho bọn người này một mạng, nhưng giờ giết cũng đã giết rồi, hắn không thể nhân từ tha cho bất cứ ai được nữa, lỡ mà để đám này chạy thoát, hậu quả sau cùng sẽ cự kỳ thê thảm.
“Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân a!”
Sát!
Chênh Lệch cảnh giới quá xa, Đoạn Tam hành động ba người kia căn bản không thể nắm bắt được, hắn vụt đến nhanh chong bẻ gãy cổ chấm dứt một mạng tiếp theo của tên nam tử còn lại.
“Tiền bối khoan đã, tiểu bối muốn giao dịch mang sống…..”
“Giao dịch mạng sống?...nói thử ta nghe ngươi định lấy gì để giao dịch đây”
“Chỉ cần tha cho hai cái mạng của hai người chúng ta thì quyền bí tịch Xung Phong Côn Pháp trên người tên kia sẽ là của Tiền bối”
“Hhaha nói thật hay, vậy thì không bằng để ta giết sạch các ngươi đi rồi, tra tìm chẳng phải lời hơn sao hahah”
“vãn bối biết tiền bối sẽ nói như vậy nên… thứ nhất đây là Bàn Cổ Tam Túc Quyền là võ kỹ Nhị Tinh đê giai, hàng thật giá thật, do vãn bối mới vừa rồi được tạo hóa cơ duyên tìm thấy được trong động phủ của một tán tu đã tọa hóa.”
Dừng lại một chút nữ tử gợi cảm này lại nói tiếp:
“Thứ hai chỉ cần tiền bối thả vãn bối đi thì chuyện hôm nay xem như là bèo dạt mây trôi, vãn bối cũng không nhắc tới nữa. còn nếu tiền bối không thả vãn bối đi thì võ kỹ này một nhịp bị hủy bỏ”
Vừa nói nữ tử gợi cảm vừa lấy ra một cuốn bí tịch trong hơi cũ kỹ vừa giơ lòng bàn tay kia lên hiện ra một đóm lửa nhỏ bắt đầu giao dịch điều kiện với Đoạn Tam.
Nhìn thấy cảnh này Đoạn Tam cũng hơi kinh ngạc:
“Lửa?...ngươi là thuật sư”
“Tiền bối thật tinh tường, vãn bối quả thật là thuật sư”
Nữ tử gợi cảm vuốt ve đôi bàn tay của ả, giọng nói âm nhu mê hoặc trả lời.
“Thôi được…giao tất cả thủ trạc* mà các ngươi đang đeo lấy hết xuống đưa qua đây, rồi các ngươi có thể đi”
Đoạn Tam khẽ vuốt cằm nói.
“Đa tạ đa tạ tiền bối, vãn bối dâng lên liền”
Nói xong nữ tử liền tháo chiếc thủ trạc ( vòng tay) xuống lấy còn lấy thêm của ba người nữa, cung kích dâng vừa phía Đoạn Tam đang đứng.
“Tiền bối, của ngài hihihi”
Nữ tử gợi cảm đến đứng trước mặt Đoạn Tam liền dở trợ mê hoặc, cô ta xòe áo vai trái ra để hở một phần, cười nói rất tự nhiên xen lẫn phần âm u huyền huyễn.
Thủ trạc đến tay Đoạn Tam ngay lập tức giáng một quyềnlên đầu cô ả, máu tươi phun mạnh lên như vòi sen, từng lớp nhớp não dịch chảy ra, nữ tử gợi cảm trực tiếp ngã xuống mặt đất, tắt thở.
Với nữ tử còn lại, Đoạn Tam vung tay lên đánh một quyền vào đan điền của ả.
“Ngươi dám phế võ công của ta?”
Cô ả bất lực xụi lơ nằm trên đất, cố gắng ráng mở miệng thốt lên thành tiếng.
Không đợi cho ả nói gì thêm nữa, Đoạn Tam liền kéo đầu ả và đồng bọn lên quăng vào đám giòi bọ đang loi nhoi lúc nhúc trên nội tạng xác chết của Thảo Nguyên Địa Lang.
“Vang ngài, xin ngài, xin hãy tha cho ta…..đừng đưnggggg”
Dẫu kêu la tha thiết đến nhường nào, thì Đoạn Tam vẫn quăn ả vào đám giòi bọ.
Thấy vật chủ mới nhảy vô, đám giòi bọ như thành tinh, bu đến thịt từng lớp mảng mảng trên người cô ả, chúng còn gặm nhắm đào lổ trên mặt chân, thân thể cô ả để đi vào nội tạng.
Kết thúc chỉ nghe thấy những tiếng la thất thanh, thê lương thảm thiết của ả ta.
“AAAA…cứu ta….cứuuuuu….taaa….”
Đứng ngắm nhìn cô ả bị thịt sống, Đoạn Tam thở dài một hơi, lắc đầu nói;
“Nhân sinh thật vô thường!...dưới danh nghĩa là một người chứng kiến, một người theo dõi số phận kết thúc của bốn người, ta thực sự rất làm thương tiếc. Tây Phương Cực Lạc mong rằng các ngươi có thể đến” (xạo ke vai l**, giết người rồi còn chúc nữa chứ!)
Nói xong Đoạn Tam quay mặt đi, tay cầm bốn chiếc thủ trạc. Không vội xem xét thử trong này có gì.
“Ám khí?....”
Vốn định tha cho hắn một mạng nhưng mà sau khi nhìn thấy hành vi ám toán này, lửa giận trong Đoạn Tam dâng lên ngập đầu, hắn trực tính thi triển một quyền đánh xuống đầu nam từ hoa đầu
“Dừng tay?”
Tác!
Một quyền tuy không dùng lực nhiều nhưng vẫn đủ để đánh cho phần đầu của nam tử hóa thành máu tươi.
Cho đến kia hắn chết mà hắn vẫn còn chưa biết vì sao một đệ tử tông môn như hắn lại bị một tên dân đen quê mùa hạ sát.
Nhìn hoàn cảnh lúc này của nam tử hoa bào quả thực, Đoạn Tam ra tay cực kỳ tàn nhẫn, ngược lại tên kia thì thêm thảm vận phần.
Tình huống chuyển biến quá nhanh chóng, thậm chí cả ba người còn lại kia còn không kịp phản ứng ra tay cứu giúp.
Vừa nhận thấy hành động của ba người, Đoạn Tam lập tức nhay lên một cái, rồi xuất hiên phia sau ba người Mai Hoa Cung, hắn đứng chắn trước lối ra không cho mấy người kia chạy thoát.
Nếu như lúc nãy nam tử kia không tung ám khí thì thôi, Đoạn Tam có thể tha cho bọn người này một mạng, nhưng giờ giết cũng đã giết rồi, hắn không thể nhân từ tha cho bất cứ ai được nữa, lỡ mà để đám này chạy thoát, hậu quả sau cùng sẽ cự kỳ thê thảm.
“Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân a!”
Sát!
Chênh Lệch cảnh giới quá xa, Đoạn Tam hành động ba người kia căn bản không thể nắm bắt được, hắn vụt đến nhanh chong bẻ gãy cổ chấm dứt một mạng tiếp theo của tên nam tử còn lại.
“Tiền bối khoan đã, tiểu bối muốn giao dịch mang sống…..”
“Giao dịch mạng sống?...nói thử ta nghe ngươi định lấy gì để giao dịch đây”
“Chỉ cần tha cho hai cái mạng của hai người chúng ta thì quyền bí tịch Xung Phong Côn Pháp trên người tên kia sẽ là của Tiền bối”
“Hhaha nói thật hay, vậy thì không bằng để ta giết sạch các ngươi đi rồi, tra tìm chẳng phải lời hơn sao hahah”
“vãn bối biết tiền bối sẽ nói như vậy nên… thứ nhất đây là Bàn Cổ Tam Túc Quyền là võ kỹ Nhị Tinh đê giai, hàng thật giá thật, do vãn bối mới vừa rồi được tạo hóa cơ duyên tìm thấy được trong động phủ của một tán tu đã tọa hóa.”
Dừng lại một chút nữ tử gợi cảm này lại nói tiếp:
“Thứ hai chỉ cần tiền bối thả vãn bối đi thì chuyện hôm nay xem như là bèo dạt mây trôi, vãn bối cũng không nhắc tới nữa. còn nếu tiền bối không thả vãn bối đi thì võ kỹ này một nhịp bị hủy bỏ”
Vừa nói nữ tử gợi cảm vừa lấy ra một cuốn bí tịch trong hơi cũ kỹ vừa giơ lòng bàn tay kia lên hiện ra một đóm lửa nhỏ bắt đầu giao dịch điều kiện với Đoạn Tam.
Nhìn thấy cảnh này Đoạn Tam cũng hơi kinh ngạc:
“Lửa?...ngươi là thuật sư”
“Tiền bối thật tinh tường, vãn bối quả thật là thuật sư”
Nữ tử gợi cảm vuốt ve đôi bàn tay của ả, giọng nói âm nhu mê hoặc trả lời.
“Thôi được…giao tất cả thủ trạc* mà các ngươi đang đeo lấy hết xuống đưa qua đây, rồi các ngươi có thể đi”
Đoạn Tam khẽ vuốt cằm nói.
“Đa tạ đa tạ tiền bối, vãn bối dâng lên liền”
Nói xong nữ tử liền tháo chiếc thủ trạc ( vòng tay) xuống lấy còn lấy thêm của ba người nữa, cung kích dâng vừa phía Đoạn Tam đang đứng.
“Tiền bối, của ngài hihihi”
Nữ tử gợi cảm đến đứng trước mặt Đoạn Tam liền dở trợ mê hoặc, cô ta xòe áo vai trái ra để hở một phần, cười nói rất tự nhiên xen lẫn phần âm u huyền huyễn.
Thủ trạc đến tay Đoạn Tam ngay lập tức giáng một quyềnlên đầu cô ả, máu tươi phun mạnh lên như vòi sen, từng lớp nhớp não dịch chảy ra, nữ tử gợi cảm trực tiếp ngã xuống mặt đất, tắt thở.
Với nữ tử còn lại, Đoạn Tam vung tay lên đánh một quyền vào đan điền của ả.
“Ngươi dám phế võ công của ta?”
Cô ả bất lực xụi lơ nằm trên đất, cố gắng ráng mở miệng thốt lên thành tiếng.
Không đợi cho ả nói gì thêm nữa, Đoạn Tam liền kéo đầu ả và đồng bọn lên quăng vào đám giòi bọ đang loi nhoi lúc nhúc trên nội tạng xác chết của Thảo Nguyên Địa Lang.
“Vang ngài, xin ngài, xin hãy tha cho ta…..đừng đưnggggg”
Dẫu kêu la tha thiết đến nhường nào, thì Đoạn Tam vẫn quăn ả vào đám giòi bọ.
Thấy vật chủ mới nhảy vô, đám giòi bọ như thành tinh, bu đến thịt từng lớp mảng mảng trên người cô ả, chúng còn gặm nhắm đào lổ trên mặt chân, thân thể cô ả để đi vào nội tạng.
Kết thúc chỉ nghe thấy những tiếng la thất thanh, thê lương thảm thiết của ả ta.
“AAAA…cứu ta….cứuuuuu….taaa….”
Đứng ngắm nhìn cô ả bị thịt sống, Đoạn Tam thở dài một hơi, lắc đầu nói;
“Nhân sinh thật vô thường!...dưới danh nghĩa là một người chứng kiến, một người theo dõi số phận kết thúc của bốn người, ta thực sự rất làm thương tiếc. Tây Phương Cực Lạc mong rằng các ngươi có thể đến” (xạo ke vai l**, giết người rồi còn chúc nữa chứ!)
Nói xong Đoạn Tam quay mặt đi, tay cầm bốn chiếc thủ trạc. Không vội xem xét thử trong này có gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.