Chương 32: Trời Đánh Còn Tránh Bữa Ăn
Tà Lão Ma , Tà Lão Quái
15/12/2019
“Hoàn thành nhiệm vụ, chúc mừng huyết chủ”
Không lâu sau đó, một âm thanh vang lên, đồng thời một cái tên màu trắng rất rõ ràng hiện lên trên đầu nó.
Đang ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức, Đoạn Tam chợt giật mình.
Hắn nhìn chung quanh lại chẳng thấy hai, cau mày lầm bầm:
“Thật quái dị!”
Sau đó hắn thở dài một hơi, cho rằng mình kiệt sức nên bị ảo giác bèn tiếp tục thả người tựa lại gốc cây tính đánh một giấc.
“Ối! mẹ ơi?”
Bỗng Đoạn Tam nhảy bật dậy hét lên.
“Bạch Dị: Cổ Ngạc….Cái gì đây?”
Nhìn mấy dòng chữ sáng trên đầu con yêu ngạc, hắn sợ chết khiết, cứ tưởng nó sống lại nữa đấy cơ!
Crắc!
Huyết chủ vừa đã đánh bại được Tiểu đàm chi chủ, Cổ Ngạc.
Nhanh chóng chỉ mấy hơi thở sau, xác yêu ngạc đã dần mập mờ có nguy cơ biến mất, từ cơ thể nó Đoạn Tam tận mắt thấy những đốm sáng dần phát ra lơ lửng ngay tại xác con yêu ngạc.
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Có cái gì đó từ trong đám sương mờ mù mịt kia phát ra thanh âm của những bước đi ma sát với từng bụi rậm.
Xa xa thấp thoáng hình bóng một lão nhân áo sương (lấy sương mù lầm áo) sắc mặt hờ hững, tay chống gậy gỗ. Tay phải mở ra thật to, vụ khí lập tức tụ tập lại hóa thành một cái tiểu bình ngọc ngà.
Cổ tay phải lão khẽ run lên, tiểu bình ngọc ngà liền như lưu quang bay đến đem 1 trong những đốm sáng nuốt vào, hoàn thành sứ mệnh nó quay lại trên tay lão nhân.
Cùng lúc xác con cổ ngạc cũng tiêu tan duy nhất để lại mấy điểm đốm sáng.
Đồ đến tay, lão nhân vung tay giường như chuẩn bị thứ gì đó, tức thì một cái bàn dài bằng sương mù hiện ra, dãy ghế cũng xuất hiện, bên trên còn có nào là nĩa, thìa, đũa, đĩa, lại còn một cái khăn ăn đem trải trên đùi.
Lão kéo một chiếc ghế ra, đặt mông xuống, đem thứ bắt được trong lọ kia đổ ra đĩa.
Đoạn Tam không chút mất tập trung, chăm chăm nhìn tư thế của lão, đồ trong chiếc bình kia thì ra là một giọt như máu nhưng màu đen tuyền, đen cảm tưởng như không tạo chất.
Trở lại với lão nhân, tay cầm nĩa, tay cầm dao, cắt giọt máu ra làm 4 phẩn rồi liền ném cả 4 vào trong miệng.
Nhìn thấy cách ăn này, Đoạn Tam cũng buồn cười, trong bụng thầm chửi:
“Ăn thì ăn quách nó đi, còn cắt ra làm 4 phần sau đó lại nuốt hết cùng một lúc, gặp trúng thằng cha thích làm màu rồi đây!”
Mặc kệ Đoạn Tam nghĩ gì hay làm gì, lão nhân vẫn ngồi đó, ngốn nhiến giọt máu, cảm tưởng như là đang ăn một miếng thịt bò rất dai, dai đến nổi không thể nhai được.
Đoạn Tam mặc dù rất nghi vấn nhiều điều nhưng vẫn kiến nhẫn đứng một bên chờ đợi, hắn tuy không biết lão quái này tính cách gì, hòa nhã hay cáu gắt điên điên, vậy nên tốt nhất hắn vẫn làm câm cái mồm lại, đợi lão mở miệng trước.
Vả lại, ông bà ta có câu: “Trời đánh còn tránh bữa ăn”, mà hắn lại là người Việt gốc Việt chân chính, há nào lại làm trái với lời dạy ông bà xưa này để lại.
Cho nên cuối cùng, hắn vẫn quyết định chờ lão nhân dùng bữa xong lại mở miệng tâm sự tâm lý tuổi xế chiều.
Trong thời gian đợi chờ lão nhân ăn uống, Đoạn Tam toàn bộ chú ý đều dồn lên mấy thứ đốm sáng còn sót kia.
“Có vẻ như là phần thưởng giết Boss hắc đàm này a?”
Nghĩ tới đây Đoạn Tam với khuôn mặt cực độ thích thú lẫn mong chờ, nhanh như cắt vươn tay chộp lấy đốm sáng một cách đầy thô thiển.
“Đốt”
“Đốt!”
Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng:
“ Cổ Ngạc Lợi Trảo 1 kiện”
“Bì da của Cổ Ngạc 1 tấm”
“Ui! ui, hàng tới hàng tới”
Khi tay hắn chạm đến bộ Ngạc Trảo, một cái bảng thông tin cỡ nhỏ tứ thì xuất hiện trước mắt:
Cổ Ngạc Lợi Trảo
Loại: vũ khí
Cấp bậc: nhất tinh bảo khí.
Thông tin: Chế tác từ nanh của Cổ Ngạc, tiểu đàm chi chủ, Đô Thiên Huyết Giới.
“Ngon, có bảo khí trong tay quả thực khác rất nhiều a!”
Cầm bộ Ngạc Trảo trên tay, Đoạn Tam thầm cảm thán, cầm phàm khí với càm bảo khí thực khác nhau rất nhiều nha.
Bì da của Cổ Ngạc
Loại: Vật liệu
Cấp bậc: phàm vật trân bảo.
Thông tin: lấy từ da Cổ Ngạc, Tiểu đàm chi chủ, Đô Thiên Huyết Giới.
Công Năng: nguyên liệu rèn phàm khí or bảo khí (Tùy tay nghề người chế tác) .
Xem tình hình chiến lợi phẩm xong xuôi Đoạn Tam hí hửng tiếp tục ngồi chờ lão nhân.
Phải nói rằng lão này ăn rất chậm, một giọt máu mà từ nãy tời giờ vẫn chưa chịu nuốt, đến nổi mà Đoạn Tam nhìn lão ăn cứ ngỡ như đang nhìn bò đang ăn cò thì đúng hơn.
“Ực!”
Nuốt xuống xong, lão nhân đê mê thở phào.
“Ngươi muốn tâm sự cái gì?”
Lão chợt nhìn Đoạn Tam liền hỏi
“Không biết lão huynh xưng hô làm chi?”
Không lâu sau đó, một âm thanh vang lên, đồng thời một cái tên màu trắng rất rõ ràng hiện lên trên đầu nó.
Đang ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức, Đoạn Tam chợt giật mình.
Hắn nhìn chung quanh lại chẳng thấy hai, cau mày lầm bầm:
“Thật quái dị!”
Sau đó hắn thở dài một hơi, cho rằng mình kiệt sức nên bị ảo giác bèn tiếp tục thả người tựa lại gốc cây tính đánh một giấc.
“Ối! mẹ ơi?”
Bỗng Đoạn Tam nhảy bật dậy hét lên.
“Bạch Dị: Cổ Ngạc….Cái gì đây?”
Nhìn mấy dòng chữ sáng trên đầu con yêu ngạc, hắn sợ chết khiết, cứ tưởng nó sống lại nữa đấy cơ!
Crắc!
Huyết chủ vừa đã đánh bại được Tiểu đàm chi chủ, Cổ Ngạc.
Nhanh chóng chỉ mấy hơi thở sau, xác yêu ngạc đã dần mập mờ có nguy cơ biến mất, từ cơ thể nó Đoạn Tam tận mắt thấy những đốm sáng dần phát ra lơ lửng ngay tại xác con yêu ngạc.
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Có cái gì đó từ trong đám sương mờ mù mịt kia phát ra thanh âm của những bước đi ma sát với từng bụi rậm.
Xa xa thấp thoáng hình bóng một lão nhân áo sương (lấy sương mù lầm áo) sắc mặt hờ hững, tay chống gậy gỗ. Tay phải mở ra thật to, vụ khí lập tức tụ tập lại hóa thành một cái tiểu bình ngọc ngà.
Cổ tay phải lão khẽ run lên, tiểu bình ngọc ngà liền như lưu quang bay đến đem 1 trong những đốm sáng nuốt vào, hoàn thành sứ mệnh nó quay lại trên tay lão nhân.
Cùng lúc xác con cổ ngạc cũng tiêu tan duy nhất để lại mấy điểm đốm sáng.
Đồ đến tay, lão nhân vung tay giường như chuẩn bị thứ gì đó, tức thì một cái bàn dài bằng sương mù hiện ra, dãy ghế cũng xuất hiện, bên trên còn có nào là nĩa, thìa, đũa, đĩa, lại còn một cái khăn ăn đem trải trên đùi.
Lão kéo một chiếc ghế ra, đặt mông xuống, đem thứ bắt được trong lọ kia đổ ra đĩa.
Đoạn Tam không chút mất tập trung, chăm chăm nhìn tư thế của lão, đồ trong chiếc bình kia thì ra là một giọt như máu nhưng màu đen tuyền, đen cảm tưởng như không tạo chất.
Trở lại với lão nhân, tay cầm nĩa, tay cầm dao, cắt giọt máu ra làm 4 phẩn rồi liền ném cả 4 vào trong miệng.
Nhìn thấy cách ăn này, Đoạn Tam cũng buồn cười, trong bụng thầm chửi:
“Ăn thì ăn quách nó đi, còn cắt ra làm 4 phần sau đó lại nuốt hết cùng một lúc, gặp trúng thằng cha thích làm màu rồi đây!”
Mặc kệ Đoạn Tam nghĩ gì hay làm gì, lão nhân vẫn ngồi đó, ngốn nhiến giọt máu, cảm tưởng như là đang ăn một miếng thịt bò rất dai, dai đến nổi không thể nhai được.
Đoạn Tam mặc dù rất nghi vấn nhiều điều nhưng vẫn kiến nhẫn đứng một bên chờ đợi, hắn tuy không biết lão quái này tính cách gì, hòa nhã hay cáu gắt điên điên, vậy nên tốt nhất hắn vẫn làm câm cái mồm lại, đợi lão mở miệng trước.
Vả lại, ông bà ta có câu: “Trời đánh còn tránh bữa ăn”, mà hắn lại là người Việt gốc Việt chân chính, há nào lại làm trái với lời dạy ông bà xưa này để lại.
Cho nên cuối cùng, hắn vẫn quyết định chờ lão nhân dùng bữa xong lại mở miệng tâm sự tâm lý tuổi xế chiều.
Trong thời gian đợi chờ lão nhân ăn uống, Đoạn Tam toàn bộ chú ý đều dồn lên mấy thứ đốm sáng còn sót kia.
“Có vẻ như là phần thưởng giết Boss hắc đàm này a?”
Nghĩ tới đây Đoạn Tam với khuôn mặt cực độ thích thú lẫn mong chờ, nhanh như cắt vươn tay chộp lấy đốm sáng một cách đầy thô thiển.
“Đốt”
“Đốt!”
Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng:
“ Cổ Ngạc Lợi Trảo 1 kiện”
“Bì da của Cổ Ngạc 1 tấm”
“Ui! ui, hàng tới hàng tới”
Khi tay hắn chạm đến bộ Ngạc Trảo, một cái bảng thông tin cỡ nhỏ tứ thì xuất hiện trước mắt:
Cổ Ngạc Lợi Trảo
Loại: vũ khí
Cấp bậc: nhất tinh bảo khí.
Thông tin: Chế tác từ nanh của Cổ Ngạc, tiểu đàm chi chủ, Đô Thiên Huyết Giới.
“Ngon, có bảo khí trong tay quả thực khác rất nhiều a!”
Cầm bộ Ngạc Trảo trên tay, Đoạn Tam thầm cảm thán, cầm phàm khí với càm bảo khí thực khác nhau rất nhiều nha.
Bì da của Cổ Ngạc
Loại: Vật liệu
Cấp bậc: phàm vật trân bảo.
Thông tin: lấy từ da Cổ Ngạc, Tiểu đàm chi chủ, Đô Thiên Huyết Giới.
Công Năng: nguyên liệu rèn phàm khí or bảo khí (Tùy tay nghề người chế tác) .
Xem tình hình chiến lợi phẩm xong xuôi Đoạn Tam hí hửng tiếp tục ngồi chờ lão nhân.
Phải nói rằng lão này ăn rất chậm, một giọt máu mà từ nãy tời giờ vẫn chưa chịu nuốt, đến nổi mà Đoạn Tam nhìn lão ăn cứ ngỡ như đang nhìn bò đang ăn cò thì đúng hơn.
“Ực!”
Nuốt xuống xong, lão nhân đê mê thở phào.
“Ngươi muốn tâm sự cái gì?”
Lão chợt nhìn Đoạn Tam liền hỏi
“Không biết lão huynh xưng hô làm chi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.