Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh
Chương 41: Bạch Sâm ~ đừng có xấu hổ mà ~ dù gì cũng không phải lần đầu tiên ~ “
Mộc Mộc
26/03/2022
Tâm trạng Bạch Sâm lại phức tạp hơn, bề ngoài tuy vẫn nói chuyện vui vẻ với Thanh Thanh nhưng thực chất cũng chỉ là những lời sáo rỗng, Bạch Sâm chỉ muốn hỏi những chuyện liên quan đến Lâm Nhược Tiêu và Thanh Thanh, ví dụ như có phải bọn họ sẽ thật sự đính hôn không, có phải đã quen nhau rồi không, có phải sau này cô sẽ gọi cô ta là chị dâu hay không…
Nhưng một câu cô cũng chẳng dám hỏi.
Đến khi màn khiêu vũ bắt đầu, ba anh em Lâm Nhược Tiêu, Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân đều bước về phía này. Ba anh em đều có ưu điểm riêng của mình, tuy cả ba cùng có gương mặt đẹp trai, sóng mũi cao, da trắng, làm cho tất cả cô gái đều hâ mộ, nhưng Lâm Nhược Tiêu lạnh lẽo hơn, Lâm Nhược Phi lưu manh hơn, Lâm Nhược Quân thanh tao hơn, ba người đi cùng nhau tựa như một bức vẽ, khi đứng chung lại làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ.
Bạch Sâm hiểu rất rõ rằng, cô đang nhìn Lâm Nhược Tiêu, nhưng người Lâm Nhược Tiêu cần lại không phải là cô.
Lâm Nhược Tiêu đi đến bên cạnh ba người, nhưng lại không mời Thanh Thanh ra nhảy mà là hỏi Bạch Sâm: “Có quen chưa?”
Bạch Sâm bất ngờ đáp: “Ừm.”
Anh gật đầu, lúc này mới mở lời mời Thanh Thanh, Thanh Thanh khoác tay vào tay Lâm Nhược Tiêu, ánh mắt phức tạp nhìn sang Bạch Sâm, sau đó ra nhảy cùng Lâm Nhược Tiêu.
Lâm Nhược Phi thì đưa Giai Tề đi, Lâm Nhược Quân muốn mời Bạch Sâm, nhưng lại bị Thanh Di bên cạnh cản lại, Thanh Di nói: “Anh Nhược Quân, anh có nhớ em không?”
Lâm Nhược Quân đang định hỏi “Em có muốn ra nhảy với anh không” chợt bị cản lại, có chút bất mãn nhìn Thanh Di, tiện miệng nói: “Không nhớ.”
Thật ra anh đang nói thật, Bạch Sâm cũng nhớ, trong danh sách những người cần phải học thuộc không có Thanh Di … Chắc do Thanh Di chỉ mới là một cô bé, không cần phải xã giao nên không được cho vào danh sách đó…
Mặt Thanh Di tràn trề thất vọng, mắt mở to một hồi lâu, một chữ cũng không nên lời, cuối cùng “hừ” một tiếng rồi bỏ chạy mất.
Bạch Sâm: “…”
Cô lại có thêm kẻ thù sao… Hu hu…
Lâm Nhược Quân đưa Bạch Sâm vào trong dòng người, bởi vì được Lâm Nhược Tiêu dạy dỗ nên Bạch Sâm tỏ ra rất sành sõi, hai người khiêu vũ cùng một nhịp, làn lụa mỏng phía sau Bạch Sâm khẽ bay theo gió, làm bật lên vẻ xinh đẹp, ma mị của cô, Lâm Nhược Quân nở nụ cười, tay vịn eo Bạch Sâm, ánh mắt chăm chú nhìn cô.,
Có lẽ là do ánh sáng, lúc này ánh mắt Lâm Nhược Quân rất kì lạ, ánh mắt này vốn không giống với vẻ trẻ con và ngây thơ với anh, nó mang theo một chút khách sáo mà xa xăm, làm cho người ra nhìn thấy, không tránh khỏi sự mất mát.
“Anh Nhược Quân.” Không biết tự khi nào, Thanh Di đã chạy đến bên cạnh Lâm Nhược Quân và Bạch Sâm.
Bạch Sâm: “…”
Bạn nhảy của Thanh Di. “…”
Lâm Nhược Quân vốn đang nhảy vui vẻ với Bạch Sâm, tự nhiên bị người khác dùng cái cách không ai hiểu nổi thế này phá mất không khí, dĩ nhiên là anh rất tức giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thanh Di: “Cái gì?”
Nói là “Lạnh lùng” nhưng thật ra cũng chỉ dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ mà thôi, Bạch Sâm hiểu rõ, Lâm Nhược Quân đang rất tức giận… Chỉ là đang nhịn thôi…
Thanh Di bị thái độ của anh làm cho khựng lại, sau đó nói: “Anh Nhược Quân, anh và chị Bạch Sâm thật sự là người yêu sao? Sao em cứ thấy hai người kì lạ sao ấy.”
Bạch Sâm hốt hoảng, hỏi: “Kì lạ chỗ nào?”
Thanh Di nói: “Chị chột dạ sao?”
Bạch Sâm: “…”
Lâm Nhược Quân nhíu mày, nhìn cô nàng.
Thanh Di thấy vậy đáp: “Em cảm nhận được hai người không phải người yêu.”
Bạch Sâm: “…”
Trực giác của Thanh Di thật là nhạy cảm…
Lâm Nhược Quân nhìn cô nàng, không phản ứng thêm gì, Bạch Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tình huống bây giờ bỏ qua là cách tốt nhất.
Song, một giây sau đó, Bạch Sâm mới biết là mình hoàn toàn sai lầm …
Bởi vì sau đó, Lâm Nhược Quân mặc kệ đang ở trên sàn nhảy, từ từ cúi đầu, hôn lên môi cô trong đôi mắt mở to của Bạch Sâm.
Đó chỉ là một cái hôn rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đơn giản là môi chạm môi – – nhưng vì người thực hiện là Lâm Nhược Quân nên trong mắt người khác, đó là một cảnh sắc xinh đẹp.
Nãy giờ nhìn cô xinh đẹp như thế, lại thêm lời của Thanh Di, làm anh không kiềm chế được mà cúi xuống hôn cô, nhưng lại không dám hôn sau, tựa như đang cầm món bảo bối quý giá nhất, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi thì nó sẽ vỡ mất, cho nên anh chỉ dám dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào nó, mà cô cũng không phản kháng, thản nhiên chấp nhận.
Thanh Di: “… …”
Bạch Sâm: “… … …”
Thời gian hai người hôn nhau kéo dài chẳng khác gì cả thế kỉ với Bạch Sâm, không phải cô chưa tùng được Lâm Nhược Quân hôn, nhưng mà đây là lần đầu tiên ở nơi đông người thế này, lại còn dùng thân phận người yêu…
Mặc dù mọi người đều đang khiêu vũ nhưng Bạch Sâm hiểu rõ, cô và Lâm Nhược Quân là tâm điểm ngày hôm nay, mọi cử động đều có người chú ý, vừa rồi khi Lâm Nhược Quân cúi đầu hôn cô, cô cảm giác được chung quanh dường như yên lặng cả….
Hơn nữa, nụ hôn đầu của cô là của Lâm Nhược Quân, nụ hôn thứ hai vẫn là của Lâm Nhược Quân!
Cô chợt nhớ ra, trong những cuốn tiểu thuyết, khi nữ chính bị nam chính hôn sẽ có một câu thoại kinh điển: “Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của tôi
Bạch Sâm suýt nữa thì ngồi sụp xuống mà khóc mất rồi.
Cô đau thương cúi đầu xuống, muốn giấu đi gương mặt muốn khóc mà khóc không nổi của mình, nhưng Lâm Nhược Quân vẫn không chịu tha cho cô, dùng một giọng nói vừa đủ để mọi người nghe thấy bảo: “Bạch Sâm à, đừng xấu hổ, dù gì cũng đâu phải lần đầu tiên.”
Bạch Sâm: “…”
Mọi người: “…”
Có ai quẳng cho cô một cây dao để cô tự sát luôn cho rồi đi!!!!
Vất vả lắm mới kết thúc được, sau đó đến đoạn đổi bạn nhảy,Lâm Nhược Phi cười hì hì đi qua mời Bạch Sâm, Giai Tề không vui đi cùng Lâm Nhược Quân.
Bạch Sâm vừa đi đến, Lâm Nhược Phi liền tỏ vẻ bi thảm nói: “Đau chết tôi rồi…”
Bạch Sâm không hiểu nổi: “Sao cơ?”
Lâm Nhược Phi vừa khiêu vũ, vừa nói: “Giai Tề… Suốt cả bản nhạc cô ấy đều đạp lên chân tôi…”
Bạch Sâm: “…”
“Cũng đúng, hình như Giai Tề không biết khiêu vũ…” Cô lo lắng nhìn sang phía Lâm Nhược Quân và Giai Tề, nhưng thấy Giai Tề nhảy rất tốt, không hề đạp lên chân Lâm Nhược Quân lần nào.
Bạch Sâm nói với Lâm Nhược Phi: “Nhìn kìa…”
Lâm Nhược Phi: “… …” -
Bạch Sâm đã hiểu sao ban nãy Giai Tề lại đồng ý ra khiêu vũ với Lâm Nhược Phi rồi…
Thì ra là để trả thù…
Cô dở khóc dở cười lắc đầu, Lâm Nhược Phi đáng thương thút thít một hồi lâu, lát sau lại cười gian nói: “Ha ha ha, vừa rồi Nhược Quân hôn cô, cảm giác thế nào?”
Bạch Sâm: “…”
“Anh có muốn thử đôi giày của tôi không… Dám cá anh mà không ngồi xe lăn tôi sẽ quẳng đôi giày này đi ngay…” Bạch Sâm nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Nhược Phi cười ha hả bắt chước Lâm Nhược Quân: “Bạch Sâm ~ đừng có xấu hổ mà ~ dù gì cũng không phải lần đầu tiên ~ “
Bạch Sâm: “…”
Nhưng một câu cô cũng chẳng dám hỏi.
Đến khi màn khiêu vũ bắt đầu, ba anh em Lâm Nhược Tiêu, Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân đều bước về phía này. Ba anh em đều có ưu điểm riêng của mình, tuy cả ba cùng có gương mặt đẹp trai, sóng mũi cao, da trắng, làm cho tất cả cô gái đều hâ mộ, nhưng Lâm Nhược Tiêu lạnh lẽo hơn, Lâm Nhược Phi lưu manh hơn, Lâm Nhược Quân thanh tao hơn, ba người đi cùng nhau tựa như một bức vẽ, khi đứng chung lại làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ.
Bạch Sâm hiểu rất rõ rằng, cô đang nhìn Lâm Nhược Tiêu, nhưng người Lâm Nhược Tiêu cần lại không phải là cô.
Lâm Nhược Tiêu đi đến bên cạnh ba người, nhưng lại không mời Thanh Thanh ra nhảy mà là hỏi Bạch Sâm: “Có quen chưa?”
Bạch Sâm bất ngờ đáp: “Ừm.”
Anh gật đầu, lúc này mới mở lời mời Thanh Thanh, Thanh Thanh khoác tay vào tay Lâm Nhược Tiêu, ánh mắt phức tạp nhìn sang Bạch Sâm, sau đó ra nhảy cùng Lâm Nhược Tiêu.
Lâm Nhược Phi thì đưa Giai Tề đi, Lâm Nhược Quân muốn mời Bạch Sâm, nhưng lại bị Thanh Di bên cạnh cản lại, Thanh Di nói: “Anh Nhược Quân, anh có nhớ em không?”
Lâm Nhược Quân đang định hỏi “Em có muốn ra nhảy với anh không” chợt bị cản lại, có chút bất mãn nhìn Thanh Di, tiện miệng nói: “Không nhớ.”
Thật ra anh đang nói thật, Bạch Sâm cũng nhớ, trong danh sách những người cần phải học thuộc không có Thanh Di … Chắc do Thanh Di chỉ mới là một cô bé, không cần phải xã giao nên không được cho vào danh sách đó…
Mặt Thanh Di tràn trề thất vọng, mắt mở to một hồi lâu, một chữ cũng không nên lời, cuối cùng “hừ” một tiếng rồi bỏ chạy mất.
Bạch Sâm: “…”
Cô lại có thêm kẻ thù sao… Hu hu…
Lâm Nhược Quân đưa Bạch Sâm vào trong dòng người, bởi vì được Lâm Nhược Tiêu dạy dỗ nên Bạch Sâm tỏ ra rất sành sõi, hai người khiêu vũ cùng một nhịp, làn lụa mỏng phía sau Bạch Sâm khẽ bay theo gió, làm bật lên vẻ xinh đẹp, ma mị của cô, Lâm Nhược Quân nở nụ cười, tay vịn eo Bạch Sâm, ánh mắt chăm chú nhìn cô.,
Có lẽ là do ánh sáng, lúc này ánh mắt Lâm Nhược Quân rất kì lạ, ánh mắt này vốn không giống với vẻ trẻ con và ngây thơ với anh, nó mang theo một chút khách sáo mà xa xăm, làm cho người ra nhìn thấy, không tránh khỏi sự mất mát.
“Anh Nhược Quân.” Không biết tự khi nào, Thanh Di đã chạy đến bên cạnh Lâm Nhược Quân và Bạch Sâm.
Bạch Sâm: “…”
Bạn nhảy của Thanh Di. “…”
Lâm Nhược Quân vốn đang nhảy vui vẻ với Bạch Sâm, tự nhiên bị người khác dùng cái cách không ai hiểu nổi thế này phá mất không khí, dĩ nhiên là anh rất tức giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thanh Di: “Cái gì?”
Nói là “Lạnh lùng” nhưng thật ra cũng chỉ dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ mà thôi, Bạch Sâm hiểu rõ, Lâm Nhược Quân đang rất tức giận… Chỉ là đang nhịn thôi…
Thanh Di bị thái độ của anh làm cho khựng lại, sau đó nói: “Anh Nhược Quân, anh và chị Bạch Sâm thật sự là người yêu sao? Sao em cứ thấy hai người kì lạ sao ấy.”
Bạch Sâm hốt hoảng, hỏi: “Kì lạ chỗ nào?”
Thanh Di nói: “Chị chột dạ sao?”
Bạch Sâm: “…”
Lâm Nhược Quân nhíu mày, nhìn cô nàng.
Thanh Di thấy vậy đáp: “Em cảm nhận được hai người không phải người yêu.”
Bạch Sâm: “…”
Trực giác của Thanh Di thật là nhạy cảm…
Lâm Nhược Quân nhìn cô nàng, không phản ứng thêm gì, Bạch Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tình huống bây giờ bỏ qua là cách tốt nhất.
Song, một giây sau đó, Bạch Sâm mới biết là mình hoàn toàn sai lầm …
Bởi vì sau đó, Lâm Nhược Quân mặc kệ đang ở trên sàn nhảy, từ từ cúi đầu, hôn lên môi cô trong đôi mắt mở to của Bạch Sâm.
Đó chỉ là một cái hôn rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đơn giản là môi chạm môi – – nhưng vì người thực hiện là Lâm Nhược Quân nên trong mắt người khác, đó là một cảnh sắc xinh đẹp.
Nãy giờ nhìn cô xinh đẹp như thế, lại thêm lời của Thanh Di, làm anh không kiềm chế được mà cúi xuống hôn cô, nhưng lại không dám hôn sau, tựa như đang cầm món bảo bối quý giá nhất, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi thì nó sẽ vỡ mất, cho nên anh chỉ dám dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào nó, mà cô cũng không phản kháng, thản nhiên chấp nhận.
Thanh Di: “… …”
Bạch Sâm: “… … …”
Thời gian hai người hôn nhau kéo dài chẳng khác gì cả thế kỉ với Bạch Sâm, không phải cô chưa tùng được Lâm Nhược Quân hôn, nhưng mà đây là lần đầu tiên ở nơi đông người thế này, lại còn dùng thân phận người yêu…
Mặc dù mọi người đều đang khiêu vũ nhưng Bạch Sâm hiểu rõ, cô và Lâm Nhược Quân là tâm điểm ngày hôm nay, mọi cử động đều có người chú ý, vừa rồi khi Lâm Nhược Quân cúi đầu hôn cô, cô cảm giác được chung quanh dường như yên lặng cả….
Hơn nữa, nụ hôn đầu của cô là của Lâm Nhược Quân, nụ hôn thứ hai vẫn là của Lâm Nhược Quân!
Cô chợt nhớ ra, trong những cuốn tiểu thuyết, khi nữ chính bị nam chính hôn sẽ có một câu thoại kinh điển: “Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của tôi
Bạch Sâm suýt nữa thì ngồi sụp xuống mà khóc mất rồi.
Cô đau thương cúi đầu xuống, muốn giấu đi gương mặt muốn khóc mà khóc không nổi của mình, nhưng Lâm Nhược Quân vẫn không chịu tha cho cô, dùng một giọng nói vừa đủ để mọi người nghe thấy bảo: “Bạch Sâm à, đừng xấu hổ, dù gì cũng đâu phải lần đầu tiên.”
Bạch Sâm: “…”
Mọi người: “…”
Có ai quẳng cho cô một cây dao để cô tự sát luôn cho rồi đi!!!!
Vất vả lắm mới kết thúc được, sau đó đến đoạn đổi bạn nhảy,Lâm Nhược Phi cười hì hì đi qua mời Bạch Sâm, Giai Tề không vui đi cùng Lâm Nhược Quân.
Bạch Sâm vừa đi đến, Lâm Nhược Phi liền tỏ vẻ bi thảm nói: “Đau chết tôi rồi…”
Bạch Sâm không hiểu nổi: “Sao cơ?”
Lâm Nhược Phi vừa khiêu vũ, vừa nói: “Giai Tề… Suốt cả bản nhạc cô ấy đều đạp lên chân tôi…”
Bạch Sâm: “…”
“Cũng đúng, hình như Giai Tề không biết khiêu vũ…” Cô lo lắng nhìn sang phía Lâm Nhược Quân và Giai Tề, nhưng thấy Giai Tề nhảy rất tốt, không hề đạp lên chân Lâm Nhược Quân lần nào.
Bạch Sâm nói với Lâm Nhược Phi: “Nhìn kìa…”
Lâm Nhược Phi: “… …” -
Bạch Sâm đã hiểu sao ban nãy Giai Tề lại đồng ý ra khiêu vũ với Lâm Nhược Phi rồi…
Thì ra là để trả thù…
Cô dở khóc dở cười lắc đầu, Lâm Nhược Phi đáng thương thút thít một hồi lâu, lát sau lại cười gian nói: “Ha ha ha, vừa rồi Nhược Quân hôn cô, cảm giác thế nào?”
Bạch Sâm: “…”
“Anh có muốn thử đôi giày của tôi không… Dám cá anh mà không ngồi xe lăn tôi sẽ quẳng đôi giày này đi ngay…” Bạch Sâm nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Nhược Phi cười ha hả bắt chước Lâm Nhược Quân: “Bạch Sâm ~ đừng có xấu hổ mà ~ dù gì cũng không phải lần đầu tiên ~ “
Bạch Sâm: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.