Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh
Chương 52: Chẳng lẽ khối băng họ Lâm đó thật sự thích cậu sao??
Mộc Mộc
26/03/2022
Song, trước khi ra khỏi cửa phòng bệnh, Lâm Nhược Tiêu quay đầu lại nhìn cô, nói: “Có điều cô nói sai rồi… Nhược Quân nhớ lại, chưa chắc cô sẽ được tự do.”
Không đợi Bạch Sâm kịp phản ứng, anh liền sải bước.
Bạch Sâm: “… …”
Cái gì chứ, bây giờ cô mới thấy, Lâm Nhược Tiêu cố ý, tuyệt đối là vậy!!!
Lâm Nhược Tiêu đi được một lát thì Giai Tề đến thăm cô, sau khi xác định Bạch Sâm không có gì, Giai Tề mới tức giận nói: “Sao cậu lại xui thế kia, dính vào người họ Lâm làm gì… Bị bọn họ bắt nạt, chọc ghẹo thì thôi đi, giờ còn bị kẻ thù của bọn họ bắt cóc nữa.”
Bạch Sâm nói: “Thôi thôi không nói chuyện này nữa, tớ nói với cậu cái này…”
Mọi vấn đề phiền não hiện giờ của cô đều xoay quanh Lâm Nhược Tiêu, mà chuyện này thì cô chỉ có thể tâm sự với Giai Tề thôi.
Giai Tề nghe Bạch Sâm kể lể lảm nhảm vòng vòng xong, quyết đoán gật đầu: “Rõ ràng là anh ta cố ý!”
Bạch Sâm: “… Ừm, tớ cũng thấy vậy, nhưng tại sao anh ta lại làm vậy chứ…”
Giai Tề suy nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ khối băng họ Lâm đó thật sự thích cậu sao
Đầu Bạch Sâm bắt đầu xoay vòng vòng: “Sao có chuyện đó được!”
Giai Tề nói: “Sao lại không có, mọi chuyện đều có thể xảy ra, cậu nhớ lại chuyện vợ chồng Du Mộc Thiên đi, chứng minh tình cảm nam nữ không thể nào mà phân tích theo lẽ thường được.”
Bạch Sâm im lặng nói: “Tớ có gì để thích chứ? Với lại cậu nghĩ là đang quay phim à? Một cô gái bình thường lại có quan hệ với một công tử lạnh lùng giàu có…”
Giai Tề chợt mở to hai mắt nhìn cô.
Bạch Sâm bị cô nhìn, cảm thấy sợ hãi nói: “Sao nhìn tớ ghê thế?”
Ánh mắt Giai Tề nhìn cô trở nên phức tạp: “Tớ nghĩ như vậy nè…”
“Hả?!” Bạch Sâm không tài nào hiểu được.
“Thì cậu cũng họ Lâm mà..” Giai Tề nhìn Bạch Sâm, từng chút từng chút phân tích, “Cậu nghĩ đi, nếu cậu là con gái ruột của Lâm lão gia, còn Lâm Nhược Tiêu, Lâm Nhược Quân đều là con nuôi, rồi vào một ngày nào đó, Lâm lão gia tìm được cậu, nhưng khi đó ông ta lại đang nằm liệt giường vì bệnh nặng! Ông ta không thể nào nhận cậu được! Bởi vậy nên ông ta mới lập một di chúc – – chỉ có người kết hôn với cậu mới có thể thừa kế tài sản của nhà họ Lâm …”
Giai Tề càng nói càng kích động, sau đó đứng dậy: “- – Bởi vậy nên Lâm Nhược Quân mất trí nhớ cũng là giả!!!”
Bạch Sâm “… …”
“Anh ta làm bộ như mất trí nhớ để đến gần cậu, rồi sau đó từ từ làm cậu yêu anh ta!” Giai Tề nheo mắt, “Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, cậu lại thích Lâm Nhược Tiêu!”
Bạch Sâm: “…”
Giai Tề hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Bạch Sâm: “Nhưng vẫn còn một vật cản, đó chính là Thanh Thanh!!! Lâm Nhược Tiêu sợ bản thân không chiếm được trái tim của cậu, không được thừa kế, vậy nên chuẩn bị kết hôn với Thanh Thanh, như vậy dù không có được tài sản của nhà họ Lâm thì còn có nhà họ Phương! Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt nạt Lâm Nhược Quân, cố ý phá hoại tình cảm giữa cậu và Lâm Nhược Quân, không những dạy cậu khiêu vũ mà còn nói những lời khó hiểu, đúng là cố ý, cố ý mà, nói trắng ra là anh ta đang muốn thử một lần, thử xem có thể quyến rũ cậu được hay không!”
Sau đó Giai Tề quay phắt lại nhìn cô, nói: “Ngạc nhiên nhất là anh ta đã thành công!!! Còn cậu thì quá là ngu ngốc!!!”
Bạch Sâm: “… … -_- “
Giai Tề nói tiếp: “Vừa rồi cậu đã phân tích tâm trạng của cậu cho anh ta nghe, anh ta mới phát hiện ra, anh ta vốn không cần Hà Lôi!!! Bởi vậy nên anh ta uyển chuyển nói với cậu rằng anh ta và Thanh Thanh chẳng có gì, để cậu yên tâm mà tiếp tục thích anh ta!”
Giai Tề vỗ tay: “Đúng vậy, chính là như vậy!!!”
Bạch Sâm không nhịn nổi nữa, quẳng gối vào mặt Giai Tề: “Cậu là Conan à?! Thôi thì đi viết tiểu thuyết luôn cho rồi đi.”
Giai Tề lấy cái gối trả về cho Bạch Sâm nói: “Đùa chút thôi mà, cũng đâu phải không thể… Có điều nếu thật sự như vậy thì sao Lâm Nhược Phi lại ngồi yên nhỉ? Anh ta có theo đuổi cậu không?”
Bạch Sâm nói: “Dĩ nhiên không có!”
Giai Tề nói: “Ồ.”
Bạch Sâm liếc cô một cái: “Cậu có gì với anh ta à?”
Giai Tề trợn mắt, ngồi xuống bên cạnh Bạch Sâm, kiên định nói: “Sao có chuyện đó được chứ.”
Bạch Sâm dở khóc dở cười nói: “Vừa rồi cậu còn bảo không gì là không thể xảy ra mà.”
Giai Tề nói: “Cái này thì ngoại lệ, ngoại lệ… Thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa, cậu vẫn quyết tâm giữ khoảng cách với Lâm Nhược Tiêu sao?”
Bạch Sâm nói: “Đúng vậy, tớ nói được thì sẽ làm được. Tuy vừa rồi cậu toàn nói nhảm nhưng cũng nói đúng một chỗ, vừa rồi anh ta nói như vậy, giải thích anh ta và Thanh Thanh không có gì không những không làm tớ thấy vui vẻ mà còn có chút… không thoải mái nữa. Haiz, tớ cũng không biết nói sao.”
Giai Tề nhìn dáng vẻ u sầu của Bạch Sâm, cuối cùng chỉ vỗ vai cô: “Dù thế nào đi nữa thì cũng làm việc cậu muốn làm mà thôi, hiểu chưa?”
Không đợi Bạch Sâm kịp phản ứng, anh liền sải bước.
Bạch Sâm: “… …”
Cái gì chứ, bây giờ cô mới thấy, Lâm Nhược Tiêu cố ý, tuyệt đối là vậy!!!
Lâm Nhược Tiêu đi được một lát thì Giai Tề đến thăm cô, sau khi xác định Bạch Sâm không có gì, Giai Tề mới tức giận nói: “Sao cậu lại xui thế kia, dính vào người họ Lâm làm gì… Bị bọn họ bắt nạt, chọc ghẹo thì thôi đi, giờ còn bị kẻ thù của bọn họ bắt cóc nữa.”
Bạch Sâm nói: “Thôi thôi không nói chuyện này nữa, tớ nói với cậu cái này…”
Mọi vấn đề phiền não hiện giờ của cô đều xoay quanh Lâm Nhược Tiêu, mà chuyện này thì cô chỉ có thể tâm sự với Giai Tề thôi.
Giai Tề nghe Bạch Sâm kể lể lảm nhảm vòng vòng xong, quyết đoán gật đầu: “Rõ ràng là anh ta cố ý!”
Bạch Sâm: “… Ừm, tớ cũng thấy vậy, nhưng tại sao anh ta lại làm vậy chứ…”
Giai Tề suy nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ khối băng họ Lâm đó thật sự thích cậu sao
Đầu Bạch Sâm bắt đầu xoay vòng vòng: “Sao có chuyện đó được!”
Giai Tề nói: “Sao lại không có, mọi chuyện đều có thể xảy ra, cậu nhớ lại chuyện vợ chồng Du Mộc Thiên đi, chứng minh tình cảm nam nữ không thể nào mà phân tích theo lẽ thường được.”
Bạch Sâm im lặng nói: “Tớ có gì để thích chứ? Với lại cậu nghĩ là đang quay phim à? Một cô gái bình thường lại có quan hệ với một công tử lạnh lùng giàu có…”
Giai Tề chợt mở to hai mắt nhìn cô.
Bạch Sâm bị cô nhìn, cảm thấy sợ hãi nói: “Sao nhìn tớ ghê thế?”
Ánh mắt Giai Tề nhìn cô trở nên phức tạp: “Tớ nghĩ như vậy nè…”
“Hả?!” Bạch Sâm không tài nào hiểu được.
“Thì cậu cũng họ Lâm mà..” Giai Tề nhìn Bạch Sâm, từng chút từng chút phân tích, “Cậu nghĩ đi, nếu cậu là con gái ruột của Lâm lão gia, còn Lâm Nhược Tiêu, Lâm Nhược Quân đều là con nuôi, rồi vào một ngày nào đó, Lâm lão gia tìm được cậu, nhưng khi đó ông ta lại đang nằm liệt giường vì bệnh nặng! Ông ta không thể nào nhận cậu được! Bởi vậy nên ông ta mới lập một di chúc – – chỉ có người kết hôn với cậu mới có thể thừa kế tài sản của nhà họ Lâm …”
Giai Tề càng nói càng kích động, sau đó đứng dậy: “- – Bởi vậy nên Lâm Nhược Quân mất trí nhớ cũng là giả!!!”
Bạch Sâm “… …”
“Anh ta làm bộ như mất trí nhớ để đến gần cậu, rồi sau đó từ từ làm cậu yêu anh ta!” Giai Tề nheo mắt, “Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, cậu lại thích Lâm Nhược Tiêu!”
Bạch Sâm: “…”
Giai Tề hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Bạch Sâm: “Nhưng vẫn còn một vật cản, đó chính là Thanh Thanh!!! Lâm Nhược Tiêu sợ bản thân không chiếm được trái tim của cậu, không được thừa kế, vậy nên chuẩn bị kết hôn với Thanh Thanh, như vậy dù không có được tài sản của nhà họ Lâm thì còn có nhà họ Phương! Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt nạt Lâm Nhược Quân, cố ý phá hoại tình cảm giữa cậu và Lâm Nhược Quân, không những dạy cậu khiêu vũ mà còn nói những lời khó hiểu, đúng là cố ý, cố ý mà, nói trắng ra là anh ta đang muốn thử một lần, thử xem có thể quyến rũ cậu được hay không!”
Sau đó Giai Tề quay phắt lại nhìn cô, nói: “Ngạc nhiên nhất là anh ta đã thành công!!! Còn cậu thì quá là ngu ngốc!!!”
Bạch Sâm: “… … -_- “
Giai Tề nói tiếp: “Vừa rồi cậu đã phân tích tâm trạng của cậu cho anh ta nghe, anh ta mới phát hiện ra, anh ta vốn không cần Hà Lôi!!! Bởi vậy nên anh ta uyển chuyển nói với cậu rằng anh ta và Thanh Thanh chẳng có gì, để cậu yên tâm mà tiếp tục thích anh ta!”
Giai Tề vỗ tay: “Đúng vậy, chính là như vậy!!!”
Bạch Sâm không nhịn nổi nữa, quẳng gối vào mặt Giai Tề: “Cậu là Conan à?! Thôi thì đi viết tiểu thuyết luôn cho rồi đi.”
Giai Tề lấy cái gối trả về cho Bạch Sâm nói: “Đùa chút thôi mà, cũng đâu phải không thể… Có điều nếu thật sự như vậy thì sao Lâm Nhược Phi lại ngồi yên nhỉ? Anh ta có theo đuổi cậu không?”
Bạch Sâm nói: “Dĩ nhiên không có!”
Giai Tề nói: “Ồ.”
Bạch Sâm liếc cô một cái: “Cậu có gì với anh ta à?”
Giai Tề trợn mắt, ngồi xuống bên cạnh Bạch Sâm, kiên định nói: “Sao có chuyện đó được chứ.”
Bạch Sâm dở khóc dở cười nói: “Vừa rồi cậu còn bảo không gì là không thể xảy ra mà.”
Giai Tề nói: “Cái này thì ngoại lệ, ngoại lệ… Thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa, cậu vẫn quyết tâm giữ khoảng cách với Lâm Nhược Tiêu sao?”
Bạch Sâm nói: “Đúng vậy, tớ nói được thì sẽ làm được. Tuy vừa rồi cậu toàn nói nhảm nhưng cũng nói đúng một chỗ, vừa rồi anh ta nói như vậy, giải thích anh ta và Thanh Thanh không có gì không những không làm tớ thấy vui vẻ mà còn có chút… không thoải mái nữa. Haiz, tớ cũng không biết nói sao.”
Giai Tề nhìn dáng vẻ u sầu của Bạch Sâm, cuối cùng chỉ vỗ vai cô: “Dù thế nào đi nữa thì cũng làm việc cậu muốn làm mà thôi, hiểu chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.