Chương 59: Bạn học họp mặt
Nhĩ Căn
29/06/2018
- Vương Bảo Nhạc, nhìn thấy chưa, bây giờ Trần Binh phất rồi, nghe nói
sau khi tốt nghiệp dù không thi đậu vào đạo viện nào hết, nhưng dựa vào
quan hệ trong nhà nên cũng kiếm được một chức vụ ngoài biên chế của liên bang trong thành Phượng Hoàng chúng ta đấy.
Ngồi bên cạnh Vương Bảo Nhạc là một tên nhỏ con húi cua, lúc này thấp giọng bỏ nhỏ vào tai Vương Bảo Nhạc.
- Giỏi lắm à.
Vương Bảo Nhạc gật đầu, thấy thức ăn cũng không tệ, buổi trưa hắn cũng chưa ăn cơm cho nên cầm đũa ăn một chút.
Sau khi bạn bè đều đến đông đủ thì bàn cơm lập tức trở nên náo nhiệt hẳn l;ên, bạn bè trêu chọc lẫn nhau, nhắc lại mấy chuyện cũ vui vẻ khi còn đi học, lâu lâu lại cười vang lên.
Vương Bảo Nhạc cũng tham gia chuyện trò, nhưng dần dần hắn lại thấy là lạ, phần lớn bạn học cũng không khác gì so với trước, nhưng vẫn có vài kẻ cứ thích gợi dề tài để khoe khoang thành tựu của bản thân, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc nghe mà thấy bực mình.
Nhất là cái tên Trần Binh mặc đồ vest ra vẻ đằng kia, cứ nói gần nói xa khoe khoang thân phận nhân viên liên bang của mình, bảo rằng có thể đặt chỗ được ở chỗ này cũng là nhờ thân phận của hắn, lại còn lôi nhẫn truyền âm ra liên tục truyền âm, giọng điệu ra vẻ răn dạy cấp dưới, làm như mình bận rộn lắm không bằng.
Thế thì thôi đi, còn có một tên thi vào đạo viện Thánh Xuyên trong tứ đại đạo viện, hắn ta tên là Hoàng Quý, hắn ngồi ở đó ra vẻ như đứng đầu mọi người, khi nâng ly rượu lên cũng nói này nói nọ, lúc nói chuyện với người ta trông thì như bình tĩnh lắm, nhưng thật ra câu nào câu nấy đều đang tự khoe khoang nói bản thân mình bất phàm này nọ.
Nhưng cũng có vài bạn học ngồi kế bên hắn ta hùa theo, liên tục nịnh nọt, khiến cho tiếng tăm khí thế của hắn dần dần áp chế cả Trần Binh.
Nếu như thế thì cùng lắm Vương Bảo Nhạc chỉ bực bội thôi, nhưng về sau dường như tên Hoàng Quý của đạo viện Thánh Xuyên kia uống say nên vỗ bàn cái bốp, ra vẻ cảm khái.
- Các bạn học, một năm không gặp, nay mọi người đều thay đổi nhiều quá, Đỗ Mẫn cậu lại đẹp hơn hồi xưa nhiều...
Hắn nói một lô một lốc như đang cảm giác, giọng điệu khiến cho Vương Bảo Nhạc thấy quen quen, vẻ mặt không khỏi trở nên dị dị.
Dường như thấy vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc nên tên Hoàng Quý kia lại cười lớn.
- Mọi người thay đổi nhiều quá, chỉ là Vương Bảo Nhạc này, sao ngươi vẫn béo thế nhỉ.
Hắn vừa nói xong thì mấy bạn học nịnh nọt ngồi kế bên hắn đều mỉm cười, những người khác cũng hùa nhau trêu Vương Bảo Nhạc, cho dù Vương Bảo Nhạc có bực thì cũng không bùng nổ được, chỉ có thể hậm hực cầm đũa chọt đĩa rau.
Đỗ Mẫn thấy thế thì cười thầm trong lòng, ít khi được thấy Vương Bảo Nhạc chịu thiệt thế này lắm.
Có thể là do cách ăn mặc của Đỗ Mẫn cùng với thân phận cũ của cô ở học đường nên lúc này cô cũng rất được chú ý, Hoàng Quý nói xong thì quay sang nhìn cô.
- Đỗ Mẫn này, ta nghe nói cô và Vương Bảo Nhạc thi vào đạo viện Phiêu Miễu đúng không, bây giờ cô ở hệ nào thế.
- Hệ Đan Đạo.
Đỗ Mẫn mỉm cười mở miệng.
- Hệ Đan Đạo à, sau này cô và mọi người có thắc mắc gì về hệ Đan Đạo thì cứ truyền âm cho mình, mọi người toàn là bạn học cũ cả, ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Hoàng Quý nghe thấy Đỗ Mẫn cũng ở hệ Đan Đạo thì hai mắt sáng rỡ lên, giống như tìm được chủ đề mới vậy, mỉm cười nói.
Đám bạn học vẫn luôn nịnh nọt hắn vội mở miệng nói thêm.
- Chắc mọi người không biết đâu, Hoàng Quý không phải là học sinh bình thường trong đạo viện Thánh Xuyên đâu, hắn là học thủ hệ Thảo Mộc trong hệ Đan Đạo đấy.
Hắn nói xong thì mọi người xung quanh đều lộ rõ vẻ giật mình, tuy rằng trong số này có vài người không rõ ý nghĩa của học thủ, nhưng nghe tên thôi đã biết là trâu bò lắm rồi.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm hừ một tiếng, lại càng không ưa Hoàng Quý hơn.
Thấy vẻ kinh ngạc của mọi người khiến cho Hoàng Quý vô cùng hả hê, nhưng lại làm bộ cười vang khoát tay ngăn lại.
- Nói thế làm gì, tất cả mọi người đều là bạn học cả, dù ta có là học thủ thì chẳng lẽ lại cao hơn người khác à, Chu Hâm, ngươi phải tự phạt một ly.
Cái tên vừa nịnh nọt Hoàng Quý nghe thế thì cười lớn bưng ly rượu lên uống cạn.
- Học thủ nói rất đúng, ta làm thế chẳng phải chỉ là phổ cập kiến thức một chút để mọi người học thủ là cái gì thôi sao.
- Ngươi đấy.
Hoàng Quý mỉm cười lắc đầu im lặng, Chu Hâm lập tức ho khan một tiếng rồi nói tiếp.
- Nói cho mọi người biết, cái tên gọi học thủ này không đơn giản đâu nhé, có thể mọi người không hiểu đâu, để ta nói cho mà biết, học thủ chính là thân phận cao nhất trong số các học đường của một học hệ, đấy không phải là học sinh bình thường nữa mà là môn đồ của chưởng viện, ở đạo viện nào cũng như thế, Đỗ Mẫn, Vương Bảo Nhạc, đạo viện Phiêu Miễu của hai người cũng vậy đúng không?
Vẻ mặt của Đỗ Mẫn thoáng thay đổi, liếc nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi gật đầu.
Vương Bảo Nhạc thì sờ mũi một cái, nhìn Chu Hâm với Hoàng Quý một hồi thôi chứ không nói gì.
Nghe Chu Hâm giải thích xong, các bạn học trên bàn đều hít sâu một hơi, mang theo vẻ rung động dữ dội, thậm chí còn có người bắt đầu lộ ra vẻ kính nể, bưng ly rượu lên mời Hoàng Quý.
Hoàng Quý mỉm cười đáp lại từng người, có điều chỉ nhấp môi mà thôi, không khí ngày càng trở nên náo nhiệt hơn, sau đó hắn lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
Phải biết là từ đầu chí cuối Vương Bảo Nhạc chưa từng mời rượu hắn, điều này làm cho Hoàng Quý khó chịu, nên mới mỉm cười mở miệng.
- Bảo Nhạc, nghe nói ngươi thi vào đạo viện Phiêu Miễu nhỉ, bây giờ sao rồi?
Không đợi Vương Bảo Nhạc kịp nói gì thì hắn đã khoát tay.
- Thôi bỏ đi, ta không xát muối vào vết thương của ngươi nữa, mọi người đều là bạn học cả, lúc trước ngươi đậu vớt vào đạo viện Phiêu Miễu, nay chắc còn đang bù đầu học hành nhỉ, mà ngươi thuộc hệ nào thế?
- Hệ Pháp Binh!
Lúc này Vương Bảo Nhạc cũng bực mình, tức giận mở miệng.
- Hệ Pháp Binh à, đó cũng không phải hệ bình thường, chắc khó lắm đây, nhưng ngươi phải cố gắng lên nhé, sau này vẫn có tiền đồ lắm đấy, nếu ngươi chọn hệ Đan Đạo thì tốt rồi, ta có thể giúp được ngươi, mặc dù không thể nào giúp ngươi lọt vào top 100 của bên đạo viện Phiêu Miễu, nhưng top 1000 vẫn dư sức.
Hoàng Quý không thèm quan tâm ngữ khí của Vương Bảo Nhạc lúc này, theo như hắn thấy thì trong buổi họp mặt hôm nay người xứng đáng để mình làm quen chỉ có mỗi mình Đỗ Mẫn mà thôi.
Đấy cũng là do nay Đỗ Mẫn đã xinh đẹp hơn xưa, còn những người khác thì hắn cảm thấy đẳng cấp của mình và họ đã kéo xa lắm rồi.
Trong lúc Hoàng Quý vẫn đang bốc phét này nọ, Vương Bảo Nhạc càng nghe càng thấy bực, nếu không phải tất cả đều là bạn học, nếu đổi lại là ở đạo viện thì hắn đã ra tay từ đời nào rồi, lúc này hắn đang bực dọc lại thấy Đỗ Mẫn đang nhìn mình đầy vẻ chế nhạo thì Vương Bảo Nhạc cũng bực mình trừng mắt nhìn lại.
Thấy Vương Bảo Nhạc như thế, trong lòng Đỗ Mẫn cũng vui vẻ lắm, lúc này tâm trạng vô cùng vui vẻ mỉm cười nhìn Hoàng Quý.
- Bạn học Hoàng Quý nói đúng lắm!
Thấy mình được Đỗ Mẫn khen ngợi thì Hoàng Quý cũng hớn hở vô cùng, thế là lại bốc phét khoe khoang những kinh nghiệm của mình ở trong đạo viện Thánh Xuyên, ý khoác lác ngày càng rõ ràng.
Vương Bảo Nhạc đã không nhịn được nữa, trong lòng chợt nhớ Liễu Đạo Bân vô cùng, lúc này chỉ là buổi họp mặt của bạn bè thôi, mấy người Liễu Đạo Bân không phải bạn học chung học đường với hắn bằng không có Liễu Đạo Bân ở đây chính miệng nói ra thân phận của mình thì sẽ hoàn mỹ biết bao.
Lại nói, nếu mình tự nói ra thì có khác gì tên Hoàng Quý này đâu, chuyện này đúng ra phải để người khác nói mới đúng, vậy nên Vương Bảo Nhạc bực mình xoa xoa bụng định đứng dậy đi trước.
Đúng lúc này lại có một người đàn ông trung niên cao ráo, ánh mắt sáng ngời, trông qua đã thấy vô cùng uy nghiêm tựa như người ngồi ở địa vị cao bước vào giữa đại sảnh của tiệm rượu, bên cạnh ông còn có nhân viên của tiệm rượu đi theo, dường như đang định bước tới phòng riêng ở bên trong tiệm rượu.
Nhưng khi đi ngang qua bàn của mấy người Vương Bảo Nhạc, ánh mắt của ông khẽ đảo qua, sau đó chợt ồ một tiếng rồi dừng bước, nhìn Vương Bảo Nhạc mấy lần, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi rói. Ông bước tới bàn của mấy người Vương Bảo Nhạc.
Có khá nhiều người đi bên cạnh ông, lúc này ai nấy đều kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo sau lưng ông, sự xuất hiện của bọn họ lập tức khiến cho người ngồi trên bàn chú ý tới.
Tên Trần Binh kia thân là nhân viên liên bang lập tức biến sắc, vội đứng bật dậy, tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, bởi vì khí thế của người đàn ông trung niên này quá sức bất phàm, vừa nhìn đã biết ngay là nhân vật lớn.
Trong lúc bọn họ đang nhìn lom lom thì người đàn ông kia đã cười lớn.
- Là Bảo Nhạc đúng không, ha ha, chú là cha của Đạo Bân đây, nghe Đạo Bân nhà chú nói lúc ở đạo viện cháu đã giúp đỡ nó rất nhiều, lại còn sắp xếp cho nó vào bộ viện kỷ nữa, chú cảm ơn cháu nhiều lắm nhé.
Người đàn ông trung niên này chính là cha của Liễu Đạo Bân, là phó thành chủ của thành Phượng Hoàng này, ông đã từng thấy ảnh chụp của Vương Bảo Nhạc từ chỗ Liễu Đạo Bân cho nên lúc này bước lên bắt tay Vương Bảo Nhạc rất đỗi thân thiết.
- Là Liễu thành chủ ạ?
Vương Bảo Nhạc ngẩn người xong lập tức mỉm cười chào hỏi.
- Thành chủ gì đâu, gọi chú đi, bữa cơm này chú mời nhé, Bảo Nhạc này, Đạo Bân nhà chú xin nhờ cả vào cháu nhé, nếu nó ương bướng thì cháu cứ mặc sức mà dạy bảo nó!
Cha của Liễu Đạo Bân cực kỳ nhiệt tình, như thể coi Vương Bảo Nhạc thành con cháu trong nahf vậy, thậm chí trong vẻ nhiệt tình này còn có phần khách khí nữa.
Cảnh tượng này khiến cho mấy người đi theo sau lưng ông ta cũng phải giật mình, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc đoán thân phận và bối cảnh của hắn.
Sau đó cha của Liễu Đạo Bân cầm ly rượu mời mọi người trên bàn một cái, Trần Binh lập tức kích động vội vàng chào hỏi, sau khi thấy đối phương là nhân viên ngoài biên chế của liên bang xong thì cha của Liễu Đạo Bân gật đầu một cái chứ không để ý gì nhiều, sau khi cười nói thêm vài câu với Vương Bảo Nhạc thì mới rời đi.
Mà mọi người trên bàn đều tròn xoe hai mắt, dù sao thì trước đó Vương Bảo Nhạc cũng đã nói ra thân phận của đối phương, mà hành động của Trần Binh cũng đã chứng minh điều này là thật, vậy nên tất cả đều im thin thít nhìn Vương Bảo Nhạc, ai nấy đều lộ ra vẻ ngập ngừng.
Rõ ràng Vương Bảo Nhạc từ đầu chí cuối đều an phận lại mang tới rung động cực lớn xen lẫn vẻ thần bí khó lường cho bọn họ.
Ngồi bên cạnh Vương Bảo Nhạc là một tên nhỏ con húi cua, lúc này thấp giọng bỏ nhỏ vào tai Vương Bảo Nhạc.
- Giỏi lắm à.
Vương Bảo Nhạc gật đầu, thấy thức ăn cũng không tệ, buổi trưa hắn cũng chưa ăn cơm cho nên cầm đũa ăn một chút.
Sau khi bạn bè đều đến đông đủ thì bàn cơm lập tức trở nên náo nhiệt hẳn l;ên, bạn bè trêu chọc lẫn nhau, nhắc lại mấy chuyện cũ vui vẻ khi còn đi học, lâu lâu lại cười vang lên.
Vương Bảo Nhạc cũng tham gia chuyện trò, nhưng dần dần hắn lại thấy là lạ, phần lớn bạn học cũng không khác gì so với trước, nhưng vẫn có vài kẻ cứ thích gợi dề tài để khoe khoang thành tựu của bản thân, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc nghe mà thấy bực mình.
Nhất là cái tên Trần Binh mặc đồ vest ra vẻ đằng kia, cứ nói gần nói xa khoe khoang thân phận nhân viên liên bang của mình, bảo rằng có thể đặt chỗ được ở chỗ này cũng là nhờ thân phận của hắn, lại còn lôi nhẫn truyền âm ra liên tục truyền âm, giọng điệu ra vẻ răn dạy cấp dưới, làm như mình bận rộn lắm không bằng.
Thế thì thôi đi, còn có một tên thi vào đạo viện Thánh Xuyên trong tứ đại đạo viện, hắn ta tên là Hoàng Quý, hắn ngồi ở đó ra vẻ như đứng đầu mọi người, khi nâng ly rượu lên cũng nói này nói nọ, lúc nói chuyện với người ta trông thì như bình tĩnh lắm, nhưng thật ra câu nào câu nấy đều đang tự khoe khoang nói bản thân mình bất phàm này nọ.
Nhưng cũng có vài bạn học ngồi kế bên hắn ta hùa theo, liên tục nịnh nọt, khiến cho tiếng tăm khí thế của hắn dần dần áp chế cả Trần Binh.
Nếu như thế thì cùng lắm Vương Bảo Nhạc chỉ bực bội thôi, nhưng về sau dường như tên Hoàng Quý của đạo viện Thánh Xuyên kia uống say nên vỗ bàn cái bốp, ra vẻ cảm khái.
- Các bạn học, một năm không gặp, nay mọi người đều thay đổi nhiều quá, Đỗ Mẫn cậu lại đẹp hơn hồi xưa nhiều...
Hắn nói một lô một lốc như đang cảm giác, giọng điệu khiến cho Vương Bảo Nhạc thấy quen quen, vẻ mặt không khỏi trở nên dị dị.
Dường như thấy vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc nên tên Hoàng Quý kia lại cười lớn.
- Mọi người thay đổi nhiều quá, chỉ là Vương Bảo Nhạc này, sao ngươi vẫn béo thế nhỉ.
Hắn vừa nói xong thì mấy bạn học nịnh nọt ngồi kế bên hắn đều mỉm cười, những người khác cũng hùa nhau trêu Vương Bảo Nhạc, cho dù Vương Bảo Nhạc có bực thì cũng không bùng nổ được, chỉ có thể hậm hực cầm đũa chọt đĩa rau.
Đỗ Mẫn thấy thế thì cười thầm trong lòng, ít khi được thấy Vương Bảo Nhạc chịu thiệt thế này lắm.
Có thể là do cách ăn mặc của Đỗ Mẫn cùng với thân phận cũ của cô ở học đường nên lúc này cô cũng rất được chú ý, Hoàng Quý nói xong thì quay sang nhìn cô.
- Đỗ Mẫn này, ta nghe nói cô và Vương Bảo Nhạc thi vào đạo viện Phiêu Miễu đúng không, bây giờ cô ở hệ nào thế.
- Hệ Đan Đạo.
Đỗ Mẫn mỉm cười mở miệng.
- Hệ Đan Đạo à, sau này cô và mọi người có thắc mắc gì về hệ Đan Đạo thì cứ truyền âm cho mình, mọi người toàn là bạn học cũ cả, ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Hoàng Quý nghe thấy Đỗ Mẫn cũng ở hệ Đan Đạo thì hai mắt sáng rỡ lên, giống như tìm được chủ đề mới vậy, mỉm cười nói.
Đám bạn học vẫn luôn nịnh nọt hắn vội mở miệng nói thêm.
- Chắc mọi người không biết đâu, Hoàng Quý không phải là học sinh bình thường trong đạo viện Thánh Xuyên đâu, hắn là học thủ hệ Thảo Mộc trong hệ Đan Đạo đấy.
Hắn nói xong thì mọi người xung quanh đều lộ rõ vẻ giật mình, tuy rằng trong số này có vài người không rõ ý nghĩa của học thủ, nhưng nghe tên thôi đã biết là trâu bò lắm rồi.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm hừ một tiếng, lại càng không ưa Hoàng Quý hơn.
Thấy vẻ kinh ngạc của mọi người khiến cho Hoàng Quý vô cùng hả hê, nhưng lại làm bộ cười vang khoát tay ngăn lại.
- Nói thế làm gì, tất cả mọi người đều là bạn học cả, dù ta có là học thủ thì chẳng lẽ lại cao hơn người khác à, Chu Hâm, ngươi phải tự phạt một ly.
Cái tên vừa nịnh nọt Hoàng Quý nghe thế thì cười lớn bưng ly rượu lên uống cạn.
- Học thủ nói rất đúng, ta làm thế chẳng phải chỉ là phổ cập kiến thức một chút để mọi người học thủ là cái gì thôi sao.
- Ngươi đấy.
Hoàng Quý mỉm cười lắc đầu im lặng, Chu Hâm lập tức ho khan một tiếng rồi nói tiếp.
- Nói cho mọi người biết, cái tên gọi học thủ này không đơn giản đâu nhé, có thể mọi người không hiểu đâu, để ta nói cho mà biết, học thủ chính là thân phận cao nhất trong số các học đường của một học hệ, đấy không phải là học sinh bình thường nữa mà là môn đồ của chưởng viện, ở đạo viện nào cũng như thế, Đỗ Mẫn, Vương Bảo Nhạc, đạo viện Phiêu Miễu của hai người cũng vậy đúng không?
Vẻ mặt của Đỗ Mẫn thoáng thay đổi, liếc nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi gật đầu.
Vương Bảo Nhạc thì sờ mũi một cái, nhìn Chu Hâm với Hoàng Quý một hồi thôi chứ không nói gì.
Nghe Chu Hâm giải thích xong, các bạn học trên bàn đều hít sâu một hơi, mang theo vẻ rung động dữ dội, thậm chí còn có người bắt đầu lộ ra vẻ kính nể, bưng ly rượu lên mời Hoàng Quý.
Hoàng Quý mỉm cười đáp lại từng người, có điều chỉ nhấp môi mà thôi, không khí ngày càng trở nên náo nhiệt hơn, sau đó hắn lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
Phải biết là từ đầu chí cuối Vương Bảo Nhạc chưa từng mời rượu hắn, điều này làm cho Hoàng Quý khó chịu, nên mới mỉm cười mở miệng.
- Bảo Nhạc, nghe nói ngươi thi vào đạo viện Phiêu Miễu nhỉ, bây giờ sao rồi?
Không đợi Vương Bảo Nhạc kịp nói gì thì hắn đã khoát tay.
- Thôi bỏ đi, ta không xát muối vào vết thương của ngươi nữa, mọi người đều là bạn học cả, lúc trước ngươi đậu vớt vào đạo viện Phiêu Miễu, nay chắc còn đang bù đầu học hành nhỉ, mà ngươi thuộc hệ nào thế?
- Hệ Pháp Binh!
Lúc này Vương Bảo Nhạc cũng bực mình, tức giận mở miệng.
- Hệ Pháp Binh à, đó cũng không phải hệ bình thường, chắc khó lắm đây, nhưng ngươi phải cố gắng lên nhé, sau này vẫn có tiền đồ lắm đấy, nếu ngươi chọn hệ Đan Đạo thì tốt rồi, ta có thể giúp được ngươi, mặc dù không thể nào giúp ngươi lọt vào top 100 của bên đạo viện Phiêu Miễu, nhưng top 1000 vẫn dư sức.
Hoàng Quý không thèm quan tâm ngữ khí của Vương Bảo Nhạc lúc này, theo như hắn thấy thì trong buổi họp mặt hôm nay người xứng đáng để mình làm quen chỉ có mỗi mình Đỗ Mẫn mà thôi.
Đấy cũng là do nay Đỗ Mẫn đã xinh đẹp hơn xưa, còn những người khác thì hắn cảm thấy đẳng cấp của mình và họ đã kéo xa lắm rồi.
Trong lúc Hoàng Quý vẫn đang bốc phét này nọ, Vương Bảo Nhạc càng nghe càng thấy bực, nếu không phải tất cả đều là bạn học, nếu đổi lại là ở đạo viện thì hắn đã ra tay từ đời nào rồi, lúc này hắn đang bực dọc lại thấy Đỗ Mẫn đang nhìn mình đầy vẻ chế nhạo thì Vương Bảo Nhạc cũng bực mình trừng mắt nhìn lại.
Thấy Vương Bảo Nhạc như thế, trong lòng Đỗ Mẫn cũng vui vẻ lắm, lúc này tâm trạng vô cùng vui vẻ mỉm cười nhìn Hoàng Quý.
- Bạn học Hoàng Quý nói đúng lắm!
Thấy mình được Đỗ Mẫn khen ngợi thì Hoàng Quý cũng hớn hở vô cùng, thế là lại bốc phét khoe khoang những kinh nghiệm của mình ở trong đạo viện Thánh Xuyên, ý khoác lác ngày càng rõ ràng.
Vương Bảo Nhạc đã không nhịn được nữa, trong lòng chợt nhớ Liễu Đạo Bân vô cùng, lúc này chỉ là buổi họp mặt của bạn bè thôi, mấy người Liễu Đạo Bân không phải bạn học chung học đường với hắn bằng không có Liễu Đạo Bân ở đây chính miệng nói ra thân phận của mình thì sẽ hoàn mỹ biết bao.
Lại nói, nếu mình tự nói ra thì có khác gì tên Hoàng Quý này đâu, chuyện này đúng ra phải để người khác nói mới đúng, vậy nên Vương Bảo Nhạc bực mình xoa xoa bụng định đứng dậy đi trước.
Đúng lúc này lại có một người đàn ông trung niên cao ráo, ánh mắt sáng ngời, trông qua đã thấy vô cùng uy nghiêm tựa như người ngồi ở địa vị cao bước vào giữa đại sảnh của tiệm rượu, bên cạnh ông còn có nhân viên của tiệm rượu đi theo, dường như đang định bước tới phòng riêng ở bên trong tiệm rượu.
Nhưng khi đi ngang qua bàn của mấy người Vương Bảo Nhạc, ánh mắt của ông khẽ đảo qua, sau đó chợt ồ một tiếng rồi dừng bước, nhìn Vương Bảo Nhạc mấy lần, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi rói. Ông bước tới bàn của mấy người Vương Bảo Nhạc.
Có khá nhiều người đi bên cạnh ông, lúc này ai nấy đều kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo sau lưng ông, sự xuất hiện của bọn họ lập tức khiến cho người ngồi trên bàn chú ý tới.
Tên Trần Binh kia thân là nhân viên liên bang lập tức biến sắc, vội đứng bật dậy, tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, bởi vì khí thế của người đàn ông trung niên này quá sức bất phàm, vừa nhìn đã biết ngay là nhân vật lớn.
Trong lúc bọn họ đang nhìn lom lom thì người đàn ông kia đã cười lớn.
- Là Bảo Nhạc đúng không, ha ha, chú là cha của Đạo Bân đây, nghe Đạo Bân nhà chú nói lúc ở đạo viện cháu đã giúp đỡ nó rất nhiều, lại còn sắp xếp cho nó vào bộ viện kỷ nữa, chú cảm ơn cháu nhiều lắm nhé.
Người đàn ông trung niên này chính là cha của Liễu Đạo Bân, là phó thành chủ của thành Phượng Hoàng này, ông đã từng thấy ảnh chụp của Vương Bảo Nhạc từ chỗ Liễu Đạo Bân cho nên lúc này bước lên bắt tay Vương Bảo Nhạc rất đỗi thân thiết.
- Là Liễu thành chủ ạ?
Vương Bảo Nhạc ngẩn người xong lập tức mỉm cười chào hỏi.
- Thành chủ gì đâu, gọi chú đi, bữa cơm này chú mời nhé, Bảo Nhạc này, Đạo Bân nhà chú xin nhờ cả vào cháu nhé, nếu nó ương bướng thì cháu cứ mặc sức mà dạy bảo nó!
Cha của Liễu Đạo Bân cực kỳ nhiệt tình, như thể coi Vương Bảo Nhạc thành con cháu trong nahf vậy, thậm chí trong vẻ nhiệt tình này còn có phần khách khí nữa.
Cảnh tượng này khiến cho mấy người đi theo sau lưng ông ta cũng phải giật mình, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc đoán thân phận và bối cảnh của hắn.
Sau đó cha của Liễu Đạo Bân cầm ly rượu mời mọi người trên bàn một cái, Trần Binh lập tức kích động vội vàng chào hỏi, sau khi thấy đối phương là nhân viên ngoài biên chế của liên bang xong thì cha của Liễu Đạo Bân gật đầu một cái chứ không để ý gì nhiều, sau khi cười nói thêm vài câu với Vương Bảo Nhạc thì mới rời đi.
Mà mọi người trên bàn đều tròn xoe hai mắt, dù sao thì trước đó Vương Bảo Nhạc cũng đã nói ra thân phận của đối phương, mà hành động của Trần Binh cũng đã chứng minh điều này là thật, vậy nên tất cả đều im thin thít nhìn Vương Bảo Nhạc, ai nấy đều lộ ra vẻ ngập ngừng.
Rõ ràng Vương Bảo Nhạc từ đầu chí cuối đều an phận lại mang tới rung động cực lớn xen lẫn vẻ thần bí khó lường cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.