Tam Thốn Nhân Gian

Chương 103: Linh căn tám tấc

Nhĩ Căn

28/07/2018

Xung quanh lập tức lặng ngắt!

Đầu óc của mọi người nổ tung, trợn mắt há mồm nhìn Vương Bảo Nhạc toàn thân phát sáng, sau lưng có huyết khí bốc lên, thân ảnh đang bóp cổ Trác Nhất Tiên giơ cao lên này khiến cho bọn họ cảm thấy hắn giống như một vị chiến thần, không ai địch nổi.

Nhất là uy áp phát ra từ trên người hắn lại càng khiến cho tâm thần của mọi người chấn động dữ dội, phải biết rằng Trác Nhất Tiên đã mạnh lắm rồi, thân là học thủ hệ Chiến Võ của đạo viện Bạch Lộc, cũng là hạng thiên kiêu, lại còn nuốt Tiền Thê đan, bộc phát sức mạnh vượt xa bản thân. Có thể nói Trác Nhất Tiên lúc này đã là cực hạn của Bổ Mạch trong nhận thức của mọi người, thậm chí có nói hắn đã bước một bước vào Chân Tức cũng không ngoa.

Dù sao thì công pháp ngũ thế thiên tộc, ngưng tụ ra được khí huyết chi ảnh kiếp trước, ở mức độ nào đó cũng có thể coi như pháp thuật rồi.

Nhưng như thế mà vẫn kém xa Vương Bảo Nhạc, lúc này hắn bị Vương Bảo Nhạc xách cổ giơ lên khiến mọi người hoảng sợ, trong lòng nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn.

Trong khung cảnh yên tĩnh này, chỉ có tiếng hít khí liên tục vang lên, ngay cả Trác Nhất Phàm cũng phải chấn động, quên cả hít thở, tuy hắn biết Vương Bảo Nhạc rất mạnh nhưng hắn thật sự không ngờ Vương Bảo Nhạc lại mạnh tới mức này!

Khác với mọi người chỉ rúng động hoảng sợ suông, Trác Nhất Tiên lúc này đang bị Vương Bảo Nhạc bóp cổ lại càng hoảng sợ hơn ai hết, hắn muốn giãy giụa nhưng bàn tay của Vương Bảo Nhạc cứng như gọng kìm, mặc cho hắn giãy giụa cách nào cũng không thể thoát ra được. Nhất là câu nói kia của Vương Bảo Nhạc, hàn quang lóe lên trong mắt cũng như cỗ khí tức lạnh lẽo trên người lại càng khiến cho Trác Nhất Tiên run rẩy hoảng hốt.

- Hắn đã từng giết người rồi!

Trác Nhất Tiên cũng chẳng lạ gì với loại khí tức lạnh lẽo trên người Vương Bảo Nhạc, hắn đã từng cảm thụ được khí tức này trên người của vài kẻ hiếu sát hai tay vấy máu trong gia tộc. Loại nguy cơ sống chết mãnh liệt này hóa thành từng cơn sóng lớn ập đến khiến hắn run rẩy nhưng cái tôi tự ái của hắn khiến hắn không cho phép mình khuất phục, vậy nên nhìn chằm chằm Vương Bảo Nhạc, khàn giọng nói.

- Kim quang này của ngươi là công pháp gì!

Thấy sự hoảng sợ và cố ý ra vẻ trong mắt Trác Nhất Tiên, trong lòng Vương Bảo Nhạc đắc ý lắm, lúc này hắn ngẩng đầu thản nhiên nói.

- Từ hồi sáu tuổi ta đã biết công pháp này nhưng ngươi sống bao nhiêu năm rồi mà không biết gì, đúng là cái đồ nhà quê!

Khi cả hai mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng ở đây thì sáu tên học sinh của đạo viện Bạch Lộc ở bên cạnh cũng tỉnh hồn lại, cả đám tái mặt, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng, một tên trong số đó vội lên tiếng.

- Vương Bảo Nhạc, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, ngơi... Đừng có làm quá mà giết người nhé, ngươi hãy tỉnh táo lại đi, đừng có vọng động.

Bọn chúng không thể không khuyên bảo, một khi giết người thì chuyện này sẽ thành to, bọn chúng cũng bị dính vào, lúc này cả đám đều thấy hối hận, thầm nghĩ không nên tới giúp Trác Nhất Tiên làm gì.

Ngay cả Trác Nhất Phàm cũng lo lắng thấy rõ, hắn không thèm quan tâm đến sống chết của Trác Nhất Tiên nhưng hắn biết nếu như Vương Bảo Nhạc thật sự giết người ở đây thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.



Nghe những kẻ khác nói thế, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hắn đương nhiên sẽ không ra tay giết người như thế rồi, hắn cũng biết rõ tên Trác Nhất Tiên này có bối cảnh rất lớn, thầm nghĩ tốt nhất là dọa cho hắn sợ mất vía một vố, từ đấy tạo thành ám ảnh, sau này cứ hễ nhớ tới mình là chỉ biết sợ hãi mà thôi.

- Làm vậy đi!

Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên!

Trong mắt nhớ tới cảnh giết chóc trong rừng mưa Trì Vân, hắn đang muốn ngưng tụ toàn bộ sát khí của mình để dọa Trác Nhất Tiên thì đột nhiên biến sắc, quay phắt đầu lại nhìn về phía một ngón núi nhỏ ở phía xa.

Hắn cảm giác được có một lực hấp dẫn vô cùng mãnh liệt đang nhanh chóng lan ra từ chỗ đó, loại cảm giác giống như ở đó có thứ gì khiến cho hắn vô cùng khao khát vậy!

Không chỉ riêng Vương Bảo Nhạc có cảm giác như thế, Trác Nhất Tiên bị hắn bóp cổ cũng mở to hai mắt nhìn về phía đó.

Gần như khi cả hai quay sang nhìn thì đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, ở phía ngọn núi nhỏ đó có một đạo thân ảnh bay ra với tốc độ cực nhanh!

Thân ảnh đó không có mặt, toàn thân có từng đợt sóng dao động cực mạnh, tốc độ cực nhanh, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng dù là Vương Bảo Nhạc hay Trác Nhất Tiên đều lập tức nhìn thấy trong cơ thể của thân ảnh đó có linh căn dài tám tấc!

Linh căn này phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng rõ ràng!

- Linh căn tám tấc!

Trác Nhất Tiên thất thanh bật thốt, đám người xung quanh cũng giật mình.

Thân ảnh đó đúng là linh căn tám tấc, khác với những linh căn khác, linh căn tám tấc được gọi là linh căn vạn năng, chỉ cần là những người có trụ cột đạt tới linh căn bảy tấc, sau khi đánh tan thì có thể hấp thu nó!

Gần như ngay khi linh căn tám tấc đó xuất hiện thì sau lưng của hắn lại phát ra tiếng xé gió, ở ngọn núi nhỏ phía sau đột ngột có sáu đạo thân ảnh lục tục lao ra, liên tục đuổi theo không buông, thậm chí còn giao thủ với nhau nữa.

Trong sáu người này có vị hỏa linh thể Lý Di của đạo viện Bạch Lộc, Ngô Phần của đạo viện Thánh Xuyên, ở trong đó còn có một thanh niên mặt đen khoác đạo bào màu đen của chi nhánh Bạch Lộc, người này không hề nằm trong danh sách của đạo viện Phiêu Miểu, rõ ràng đây là kẻ giỏi che giấu, lúc này khí tức linh căn bảy tấc trong cơ thể hắn vô cùng mãnh liệt, tốc độ lại không hề thua kém hai người Ngô, Lý!

Còn ba người khác thì gồm có hai nam một nữ, cô gái kia có dáng người lả lướt, đáy thắt lưng ong, bộ dạng cũng vô cùng vu mị, trong danh sách của đạo viện Phiêu Miểu có nhắc đến người này, cô ta là Tiền Mộng của hệ Đan Dược trong đạo viện Thánh Xuyên!

Hai người khác thì mặc đạo bào của đạo viện Bạch Lộc, một cao một thấp, ánh mắt sắc lẻm, hình như bọn họ có liên thủ với nhau, lúc này vừa chạy vùa cố gắng cản chân những kẻ khác.

- Là Lý Phong với Trần Lâm Nhất!



Đám học sinh của đạo viện Bạch Lộc đứng bên cạnh nhìn thấy hai người kia thì lập tức kinh hô, rõ ràng bọn họ không thể ngờ trong số những kẻ tranh giành linh căn tám tấc lại có hai người đó.

Cũng như trong tư liệu của đạo viện Phiêu Miểu không hề có tin tức của hai người này.

Thấy linh căn tám tấc xuất hiện, hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, trong mắt lộ ra vẻ cuồng hỉ. Hắn tìm kiếm linh căn tám tấc đã quá lâu nhưng mãi mà không thấy bóng dáng, lúc này vì kích động quá nên hắn chẳng rảnh mà dọa Trác Nhất Tiên nữa, tay phải buông ra rồi đá một cước thật mạnh.

“Ầm!” một tiếng, trực tiếp đá lên người Trác Nhất Tiên khiến hắn hộc máu, thân thể văng ra thật xa như diều đứt dây rồi lại phun máu thêm lần nữa. Hắn bị Vương Bảo Nhạc đá trọng thương, mất đi tư cách tranh đoạt linh căn tám tấc vừa xuất hiện này.

Sau khi đá Trác Nhất Tiên bay ra thì Vương Bảo Nhạc vội móc một lọ đan dược ném cho Trác Nhất Phàm, thân thể nhoáng lên một cái, tốc độ bộc phát toàn diện, khí huyết màu vàng lan ra khắp bốn phương, hắn hét lớn đuổi theo linh căn tám tấc kia.

Gần như ngay khi khí huyết của Vương Bảo Nhạc lan ra và đuổi theo thì linh căn tám tấc đang bỏ chạy ở đằng xa dường như cảm ứng được gì đó nên quay phắt đầu lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, sau đó trong tiếng kinh hô của đám người Lý Di, nó đột nhiên đổi hướng chạy thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc!

Vương Bảo Nhạc lập tức mừng rơn, vừa cười lớn vừa chạy thật nhanh, cảnh này khiến cho đám người Lý Di vô cùng hoảng sợ, chẳng rảnh mà đánh nhau nữa.

- Vương Bảo Nhạc!

Lý Di nghiến răng nghiến lợi, cô ta vốn đã nghẹn một cục tức với Vương Bảo Nhạc sẵn rồi, nay không chút do dự phất tay lấy một miếng ngọc bội ra, ngọc bội kia vừa xuất hiện thì lập tức bộc phát biến thành một quả cầu lửa phát ra nhiệt độ cực cao, nhìn thì giống như đánh về phía linh căn tám tấc nhưng thực ra, trừ phi Vương Bảo Nhạc ngừng lại, bằng không chỉ cần hắn tới gần thì quả cầu lửa này nhất định sẽ ngăn hắn lại!

Cùng lúc đó, hai mắt Ngô Phần cũng lóe lên, hai tay vỗ mạnh, mi tâm của hắn lập tức xuất hiện một đạo vết nứt, khí huyết nồng đậm bùng lên từ đó, lại tụ thành một bàn tay đỏ rực giữa không trung đánh mạnh về phía linh căn tám tấc!

Còn cả thanh niên mặt đen kia nữa, biết rõ lúc này nguy cấp nên cũng tung đòn sát thủ, hai tay múa may, lại có rất nhiều trận đồ xuất hiện, sau khi hấp thu linh khí xung quanh thì lao thẳng đến chỗ linh căn tám tấc!

Còn hai tên thanh niên Lý Phong và Trần Lâm Nhất thì cũng hét to, lấy linh bảo mạnh nhất của bản thân, đó là hai thanh phi kiếm sắc bén tràn ngập hàn quang, phát ra tiếng xé gió thật mạnh rồi bay nhanh tới!

Cuối cùng là Tiền Mộng, cô ta cũng nheo mắt lại, lấy ra rất nhiều độc đan, sau khi ném ra thì chỗ độc đan này nổ tung, biến thành khói độc, trong sương mù còn có cả tiếng côn trùng rả rích, cô ta chính là độc sư hiếm có khó tìm của hệ Đan Đạo!

Sáu người đồng thời tung đòn sát thủ ra, mục tiêu thoạt nhìn thì có vẻ là linh căn tám tấc nhưng thực ra mục tiêu của bọn họ đều là Vương Bảo Nhạc!

- Có cần phải ác tới vậy không hả!

Vương Bảo Nhạc lại càng hoảng sợ hơn, trong lòng giật thót. Dù sao thì sáu người này có thủ đoạn khác nhau nhưng đều là ngôi sao nổi bật, lúc này tung hết đòn sát thủ ra, trừ phi là cường giả Chân Tức dựa vào khí tức để trấn áp, bằng không thì khó mà đối phó nổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thốn Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook