Tam Thốn Nhân Gian

Chương 209: Niệm kinh!

Nhĩ Căn

18/09/2018

Thân thể của trung niên áo đen này nhoáng lên một cái, không để ý tới Trác Nhất Phàm nữa mà bắn thẳng về phía Triệu Nhã Mộng. Tốc độ nhanh như chớp, nhưng ngay khi hắn ta tới gần thì Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, đang định mở miệng niệm kinh văn, kệ xác nó có xài được hay không, cứ lấy ra để ngăn cản trung niên áo đen thử xem.

Nhưng hắn chưa kịp nói ra, ngay khi trung niên áo đen kia tới gần thì Triệu Nhã Mộng đột nhiên mở to hai mắt. Trong nháy mắt này, ánh sáng màu lam đột nhiên bộc phát, theo đó dường như có một biển sáng màu lam xuất hiện, bao phủ về phía trung niên áo đen kia!!

Ánh sáng màu lam này quá mạnh mẽ, lúc này nó lan ra khiến xung quanh nổ mạnh, tất cả tu sĩ bị đồng hóa đều rung mạnh, teo lại với tốc độ cực nhanh, tựa như sinh cơ bị hút sạch, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi!!

Mặc dù Vương Bảo Nhạc đứng sau lưng Triệu Nhã Mộng, nhưng thân thể vẫn bị ảnh hưởng. Lúc này hắn run lên, chẳng màng chuyện niệm kinh nữa, vội túm lấy Trác Nhất Phàm suy yếu hôn mê sau khi khôi phục từ trạng thái kia, vội vàng lùi lại, thế mới miễn cưỡng thoát được.

- Tuyệt chiêu của bọn họ toàn là loại không thể khống chế!

Vương Bảo Nhạc giật thót tim, may mà lúc trước họ không dùng thủ đoạn này, không thì hắn đã bị họ xử đẹp rồi...

Thật sự là trong trạng thái này Triệu Nhã Mộng sẽ mất hết ý thức, Vương Bảo Nhạc biết rất rõ về điểm này.

Vách cây xung quanh bị ánh sáng màu lam bao phủ, tựa như năm tháng trôi nhanh, bắt đầu khô quắt lại rồi nứt ra chỉ trong nháy mắt... Mà cơn đau đớn dữ dội truyền tới từ bản thể cũng truyền lại trong cảm giác của trung niên áo đen, khiến cho toàn thân của hắn run lên, vẻ mặt trở nên dữ tợn, gào to một tiếng. Cưỡng chế đỡ lấy biển sáng màu lam kia, trảo mạnh về phía đầu của Triệu Nhã Mộng!

- Chết đi!!

Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì lo sốt vó, vậy nên hắn cắn răng cất lời.

- Minh...

Hắn chỉ mới nói một chữ thôi thì Triệu Nhã Mộng mắt lóe lam quang đột nhiên há to miệng, phát ra một tiếng hét vô cùng chói tai, kinh thiên động địa, rung chuyển bốn phương!

Tiếng hét này vô cùng chói tai, ngay khi nó vang lên thì đầu óc Vương Bảo Nhạc nổ mạnh, thất khiếu đổ máu, nếu không phải mầm mống trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển thì nhất định hắn đã hôn mê rồi.

Dù là Trác Nhất Phàm đang hôn mê cũng phải run lên bần bật, miệng trào máu tươi, mà đây là hai người bọn họ đang ở sau lưng Triệu Nhã Mộng chứ không nằm trong hướng sóng âm của cô bắn ra.

Lúc này, trung niên áo đen ở trong tầm sóng âm của Triệu Nhã Mộng bắn ra lại biến sắc, hô hấp dồn dập, thậm chí miệng cũng rỉ máu, nhất là bàn tay phải giơ lên muốn tóm lấy Triệu Nhã Mộng đã bị đánh nát, thân thể giật lùi, không dám tới gần Triệu Nhã Mộng đang trong lúc bộc phát.

- Chết tiệt, chết tiệ!!

Trung niên áo đen chật vật lùi lại, bàn tay phải bị đánh nát nhanh chóng khôi phục, nhưng cơn đau cụt tay và cảm giác nhục nhã khiến lòng hắn ta bừng bừng lửa giận.

Hắn không ngờ, mình đường đường là Trúc Cơ đại viên mãn mà lại không thể làm gì được tu sĩ Chân Tức.



- Đám dị hóa này toàn là đồ điên, trong cơ thể như ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, một khi bùng nổ thì ngay cả ta cũng không đỡ nổi!!

Theo trung niên áo đen lùi lại, tiếng hét của Triệu Nhã Mộng vang vọng khắp bốn phương, vách cây xung quanh vốn đã héo khô khi bị sóng ánh sáng màu lam chạm vào rốt cuộc cũng không chịu nổi, phát ra tiếng răng rắc rồi vỡ nát!

Cũng không phải vỡ nát phạm vi nhỏ mà là toàn bộ nơi này nổ tung chỉ trong nháy mắt. Toàn bộ hóa thành tro bụi, thậm chí ngay cả bùn đất bên ngoài cũng chịu không nổi mà ầm ầm nổ tung kéo thẳng lên trên.

Nhìn từ bên ngoài, vị trí trung tâm của bồn địa Coron phát ra tiếng nổ mạnh kinh hoàng. Mặt đất rung chuyển, sau đó nổ tung, vô số bùn đất bay tứ tán, một tiếng hét lớn đột nhiên phát ra, ngay cả lam quang cũng bắn lên từ lỗ hổng đất sụp kia.

Lúc này là đang giữa trưa, ánh nắng chói chang, theo lòng đất bị sụp, hốc cây tan nát, ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho Vương Bảo Nhạc lại nhìn thấy ánh sáng!

Cũng đúng lúc này, Triệu Nhã Mộng đã dùng hết dư lực sau khi bộc phát, thân thể ngã vật ra, trực tiếp hôn mê. Lam quang và sóng âm cũng biến mất theo.

Gần như ngay khi trung niên áo đen rút lui, Triệu Nhã Mộng thì hôn mê, Vương Bảo Nhạc phản ứng nhanh nên lao thẳng ra, một tay ôm Trác Nhất Phàm, một tay ôm Triệu Nhã Mộng. Mượn bùn đất xung quanh làm điểm tựa phóng thẳng lên trời, trực tiếp lao ra khỏi lỗ hổng phía trên, chạy ra khỏi thân thể của gốc đại thụ!

Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc, lao thẳng về phía trước, lại lấy nhẫn truyền âm ra cầu cứu đạo viện, lần này hắn đã được trả lời.

- Tối đa là một nén nhang là bọn ta sẽ tới!!

Nghe được thanh âm uy nghiêm mang theo chút lo lắng phát ra từ trong nhẫn truyền âm, Vương Bảo Nhạc thở phào, vội cắm đầu chạy trốn.

Trong cái hố to phía sau lưng hắn, sắc mặt của trung niên áo đen vô cùng khó coi, nhưng trong lòng cũng thở phào, theo hắn thấy thì chắc cũng chỉ có cô gái này là quỷ dị nhất trong số cả ba người mà thôi.

Còn tên béo bỏ chạy kia đã bị hắn ngó lơ, trong lòng thầm quy hết lý do cả ba người không bị đồng hóa lên người Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm.

Thật ra là do hiệu quả gây tê của tử hải trong mắt Vương Bảo Nhạc khiến cho gốc đại thụ này không đoán được rốt cuộc là do ai làm.

- Ta không tin tóm đại ba kẻ thì tên nào cũng là trâu bò biến thái!

Trung niên áo đen hừ lạnh một tiếng, nhảy ra ngoài, dù Vương Bảo Nhạc chạy có nhanh cách mấy thì cũng thua xa Trúc Cơ, lại còn ôm theo Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng nữa.

Cho nên chẳng mấy chốc, theo trung niên áo đen nhanh chóng đuổi theo, nhất là hắn ta lại bộc phát tốc độ, tạo ra tiếng xé gió vô cùng đáng sợ, khoảng cách giữa hắn và Vương Bảo Nhạc nhanh chóng bị rút ngắn.

Cả hai cách nhau chưa tới mười trượng, Vương Bảo Nhạc sốt ruột vội hét to.

- Thụ quái ngươi đừng có đuổi theo nữa, người của đạo viện bọn ta sắp tới rồi đấy, ngươi còn không lo mà chạy đi, ta tốt bụng nên mới nhắc ngươi đó nha!

Trung niên áo đen hừ lạnh không nói, tốc độ đẩy nhanh, mắt thấy sắp sửa đuổi kịp, Vương Bảo Nhạc nín thở, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng và hung tàn, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm trung niên áo đen đang lao tới, đột nhiên hét to.



- Minh chí, tu phong thiên chi đạo...

Những lời này vừa ra, bầu trời vốn đang quang đãng chợt xuất hiện vô số tiếng sấm rền, dường như có lôi đình đang ngưng tụ.

Lại có một cỗ uy áp không tưởng chợt lan ra trong tiếng sấm rền này, cả bầu trời lập tức tối sầm lại.

Dị biến quá bất ngờ khiến cho trung niên áo đen biến sắc, bất giác hít sâu một hơi. Bản năng của hắn cảm giác được một cỗ nguy cơ sinh tử khó nói nên lời, thậm chí không hiểu tại sao da đầu lại run lên, trong lòng vừa rúng động vừa hoảng sợ.

- Ngươi đang niệm cái gì hả!!

Hắn hoảng hốt quát to.

Bản thân Vương Bảo Nhạc cũng hết hồn, lúc này hô hấp của hắn rất loạn, hai mắt lóe sáng, trong lòng vừa chấn động vừa mừng rỡ, thầm nghĩ quả nhiên chị đẹp đáng tin không lừa ta, kinh văn mà chị đẹp truyền thụ lại có khí thế kinh thiên động địa cỡ này.

vậy nên Vương Bảo Nhạc không thèm chạy nữa, ngạo nghễ nhìn trung niên áo đen đang biến sắc kia, miệng không hề ngừng, nói ra câu thứ hai!

- Chúng sinh cần độ vô lượng kiếp...

Trong nháy mắt khi những lời này truyền ra thì lôi đình nổ tung trên trời cao, mây đen vần vũ, thiên không biến sắc. Một cỗ uy áp đủ để chấn nhiếp bát phương, khiến chúng sinh run rẩy đột nhiên ngưng tụ lại trên không, tựa như có một tồn tại vô thương đang tỉnh lại từ không trung xa xăm...

Nhất thời, đất rung núi chuyển, toàn bộ bồn địa Coron ầm ầm chuyển động như muốn nứt vỡ. Lúc này sắc mặt của trung niên áo đen đã không còn đại biến nữa mà đã tái đi, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt cực hạn ầm ầm dậy sóng trong lòng hắn.

Bản năng và trực giác của hắn đều đang điên cuồng nói cho hắn biết, nếu như không trốn đi, nếu như còn đuổi theo thì sẽ... nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm cùng cực, nguy hiểm trí mạng!

Thậm chí đây là loại nguy cơ mà cả đời của hắn chưa bao giờ gặp phải, vượt xa phạm vi thừa nhận và tưởng tượng của hắn. Thậm chí theo như cảm giác của hắn, dù tu vi của mình có đột phá đến Kết Đan thì vẫn không thể nào chống đỡ nổi, chắc hẳn sẽ bỏ mạng!

- Không thể nào, hắn chỉ là Chân Tức thôi, chết tiệt, tại sao lại như vậy chứ. Ba đứa này, đứa sau còn khủng bố hơn đứa trước!

Môi của trung niên áo đen run rẩy, mặt mày tái mét, trong mắt lổ a vẻ sợ hãi và hoảng hốt xưa nay chưa từng có, lại có vẻ không cam lòng và buồn bực trào dâng.

Trác Nhất Phàm là chiến binh vốn đã khiến hắn giật mình rồi, mà Triệu Nhã Mộng dị hóa lại khiến hắn chấn động không thôi, nhưng tất cả đều thua xa nỗi hoảng sợ và run rẩy trong lòng hắn lúc này.

Bản năng của hắn nói với mình rằng trên người Vương Bảo Nhạc lúc này tồn tại một thứ vô cùng khủng bố, không thể ngăn cản, không thể chống cự, cần phải trốn chạy ngay, chạy được bao xa thì chạy bấy xa.

Nhưng lý trí của hắn lại tự nói với mình rằng đối phương chỉ là Chân Tức, không thể nào tạo thành khí thế kinh người như vậy được...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thốn Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook