Tam Thốn Nhân Gian

Chương 109: Sát khí cổ đăng

Nhĩ Căn

28/07/2018

Khu vực chỗ ngọn núi đó là cấm địa ở quê hương linh tức này, cho dù Cổ Võ có đến gần thì cũng không thể nào bước vào nửa bước, một khi cố đâm đầu vào thì nhất định sẽ bị từ trường ở nơi này trực tiếp bóp nát sinh cơ.

Trừ phi là đạt đến Chân Tức cảnh thì mới có thể vào được trong thời gian ngắn, cho nên vì lần này chưa có ai đột phá Cổ Võ nên vẫn không có đi vào nơi này!

Nhưng xung quanh ngọn núi này vẫn có một số học sinh, đứng từ xa nhìn lại giống như đang quỳ bái nó vậy.

Ngọn núi chấn động lập tức khiến cho đám học sinh này giật mình một phen, không đợi bọn họ có phản ứng gì thì ngọn núi chợt chấn động dữ dội hơn nữa, thậm chí còn có vô số phù văn liên tục lóe lên trên thân nó.

Theo phù văn lóe lên, lại có từng đạo ánh sáng bắn ra từ trong ngọn núi nọ, tặ như biến thành một biển ánh sáng, điên cuồng khuếch tán ra xung quanh, nhìn từ xa tựa như hào quang chói lóa quét ngang đất trời.

Đám học sinh có mặt trong quê hương linh tức này, cách từ xa cũng có thể nhìn thấy ánh sáng bắn ngang qua bầu trời, cả đám đều biến sắc, cảm thấy không dám tin.

- Chuyện gì thế này!

- Gì đây? Chẳng lẽ có kẻ xâm nhập sao?

Những ánh sáng này vô cùng mãnh liệt, cho dù là ở chưởng viện và tu sĩ của bốn đạo viện ở bên ngoài cũng biến sắc nhìn những ánh sáng liên tục bắn ra ở trong quê hương linh tức.

- Chuyện gì thế này!

- Từ xưa đến nay hưa từng xảy ra việc thế này mà!

Chưởng viện của bốn đạo viện lập tức biến sắc, vội đứng dậy nhìn qua, nhưng ngay cả bọn họ cũng không hiểu tại sao loại như thế, nhưng tất cả đều cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì mỗi một học sinh ở đây đều là tinh anh Cổ Võ của mỗi đạo viện, nếu như có bất trắc gì thì đều là tổn thất cực lớn đối với đạo viện của mình.

Thậm chí nếu như người mà đạo viện cực kỳ coi trọng xảy ra chuyện gì thì sẽ là tổn thất cực lớn.

Cho nên sau khi bốn vị chưởng viện nhìn nhau thì lập tức lấy thẻ ngọc của mình ra, bắt đầu liên lạc với Thượng Viện của các bên, chuẩn bị hành động cứu viện nếu xảy ra chuyện!

Ngay khi mọi người ở bên ngoài quê hương linh tức vô cùng lo lắng thì đám học sinh ở bên trong quê hương linh tức cũng nơm nớp không yên, liên tục hít khí lạnh, trong lòng nảy ra vô số suy đoán.

Thậm chí có một số người lập tức chọn ngừng việc tìm kiếm linh căn, định đột phá Cổ Võ rời khỏi nơi này. Nhưng bình thường chỉ có những người chỉ có linh căn năm tấc đổ xuóng mới chọn làm vậy, còn những người có được linh căn sáu hay bảy tấc, dù cũng cảm giác được nơi này xuất hiện biến hóa, nhưng họ đều cắn răng không chịu đột phá.



- Nhất định phải tìm được tám tấc, dùng linh căn tám tấc đột phá!

Trong lúc mọi người đưa ra vô số lựa chọn khác nhau, thì lúc này, ở sâu bên trong ngọn núi do mảnh vỡ tạo thành đó, nơi mà từ xưa đến nay không có bất kỳ người nào đặt chân đến được... Nơi đó có một phế tích đổ nát vô cùng khổng lồ.

Ở bên trong phế tích đó có vô số pho tượng và thi thể mặc quần áo cũ nát... Những pho tượng này trông giống hệt nhau, có ba đầu với những vẻ mặt khác nhau, có cái thì cười gian, cái thì tức giận, cái lại khóc lóc, thân thể cao hơn hai trượng, tựa như một chiến binh oai hùng.

Lại tựa như thứ đến từ ngoài vũ trụ, toàn thân đen óng, khác hẳn với phong cách kiến trúc của phế tích xung quanh.

Lúc này gần như toàn bộ pho tường đều bị hư hao với nhiều mức độ khác nhau, từ chỗ thi hài xung quanh thì dường như khi còn sống, bọn họ đã có một trận quyết chiến sống còn vô cùng thảm thiết với chúng, cuối cùng đồng quy vu tận.

Duy chỉ có một pho tượng ở mép rìa là miễn cưỡng coi như còn nguyên vẹn, chỉ là ở mi tâm của nó đã bị một thanh trường thương đâm xuyên, lòi một nửa ra ngoài!

Trên tay phải của pho tượng này còn cầm một ngọn đèn cũ kỹ đã tắt, đúng lúc này, ngọn đèn đã tắt ngấm ấy không hiểu sao lại lóe lên một tia lửa!

Tia lửa này rất yếu ớt, tựa như có thể tắt lịm đi bất kỳ lúc nào, trong lúc bập bùng lóe lên còn ẩn ẩn biến ảo thành một đạo thân ảnh màu tím.

Ngay thi thân ảnh này huyễn hóa ra thì một giọng nói không hề có chút tình cảm, dường như không hề thuộc về sinh mạng nào phát ra từ trong pho tượng đó, vang vọng khắp phé tích này.

- Phát hiện... Kẻ cực hạn... Tiêu diệt... Thôn phệ!

Tuy âm thanh trầm thấp, nhưng lại đứt quãng, tựa như bị thương nặng khó mà chữa khỏi, nhưng lại giống như đã tồn tại quá lâu nên suy yếu, lúc này nó vang lên, thân ảnh màu tím do ánh lửa trong ngọn đèn trên tay pho tượng đột nhiên mở mắt ra rồi đi ra khỏi ngọn lửa!

Ngay khi đi ra, toàn thân của nó phát ra ánh sáng màu tím rạng ngời, có thể nhìn ra được đó là một người đàn ông, mặt không biểu tình, mái tóc dài tung bay, thân mặc áo giáp màu tím, toàn thân phát ra ánh sáng tím chói lóa.

Nhưng áo giáp trên người hắn ta nhanh chóng vỡ nát, ánh sáng phát ra từ thân thể cũng mờ xuống dần, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại một đốm sáng tím mờ ảo.

Ngay cả đốm sáng này cũng lập lòe như muốn tan biến.

Tựa như tất thảy chỉ là huy hoàng hư ảo, nhưng nay đã điêu tàn, suy yếu tựa như đốm lửa kia vậy.



Nhưng khi đốm sáng màu tím này tiêu tán hơn chín phần thì cũng dần ổn định lại, còn đúng một đốm sáng yếu ớt cực nhỏ, nó xông thẳng lên như muốn rời khỏi nơi này, hòa vào hư không.

Nhưng ngay khi nó muốn rời khỏi thì ánh sáng bên ngoài ngọn núi do mảnh vỡ kia tạo thành lại càng rực rỡ hơn, phù văn lóe nhanh, tạo thành một cỗ sức mạnh trấn áp ầm ầm giáng xuống!

Đốm sáng tím muốn rơi đi lập tức lập lòe không yên, dường như có một cỗ sức mạnh vô hình muốn tiêu diệt nó, khiến nó nhanh chóng ảm đạm đi, nhưng cuối cùng nó vẫn xông thẳng qua được cõ áp lực đó, miễn cưỡng bay vào hư không, biến mất không còn tăm hơi.

Khi xuất hiện lại thì nó đang ở giữa không trung ở quê hương linh tức, nó lập lòe, dù đã chạy ra khỏi nơi đó, nhưng ngọn núi liên tục phát ra ánh sáng, phù văn chớp lóe liên hồi, sức mạnh trấn áp kia vẫn còn tồn tại, ập đến từ bốn phương trấn áp, liên tục đè nặng lên nó như thể không bao giờ ngừng!

Vừa chống cự lại cỗ trấn áp vô hình đó, đốm sáng lại càng mờ nhạt hơn, nhưng tốc độ không hề chậm lại, sau khi tập trung về một hướng thì nó phóng tới tựa như một tia chớp.

Hướng mà nó phóng tới đúng là ngọn núi chỗ Vương Bảo Nhạc đang ở.

- Phát hiện... Kẻ cực hạn... Tiêu diệt... Thôn phệ!

Trong nháy mắt, đốm sáng này đã xuất hiện ở bên ngoài ngọn núi đó, nó không hề dừng lại, mang theo sức mạnh tựa như vạn quân lao tới thật nhanh!

Lúc này Vương Bảo Nhạc đang ngồi bên trong hang động, linh căn chín tấc trong cơ thể đã không còn là màu xanh nữa, sau khi dung hợp với chín tấc xong thì nó đã biến thành màu bạc.

Nay nó đang tản ra tạo thành vô số nháng rễ, vượt qua mầm mống hạt giống, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, dung hợp cùng với kinh mạch trong người hắn. Toàn bộ quá trình không hề đau đớn gì, mà còn có cảm giác thoải mái từ thể xác đến tận tinh thần. Tựa như sinh mạng và thân thể tiến hóa lột xác!

Cảm thụ được linh căn trong cơ thể lan ra, kinh mạch thay đổi từ một phần đến tận bảy phần, Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, hắn cũng cảm giác được độ nhạy cảm đối với linh khí của mình cũng đang nhanh chóng tăng lên.

Nếu so ra thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy linh khí cũng giống như hơi lạnh mùa đông, trước kia mình mặc quần áo, mặc dù cũng thấy lạnh, nhưng dẫu sao cũng không rõ ràng lắm... Nhưng bây giờ tựa như đã cởi hết quần áo ra đứng giữa trời đông gió rét, loại trải nghiệm và nhạy cảm đối với cái lạnh đã hoàn toàn khác hẳn.

- Lát nữa khi hoàn thành đột phá thì ta phải đến ngọn núi kia xem thử, chưởng viện đối xử với ta rất tốt, đạo viện cũng khôn tệ, nếu có thể giúp họ lấy thêm chút tài liệu ra ngoài thì lấy nhiều một chút mới phải đạo.

Vương Bảo Nhạc cảm giác mình sắp sửa đột phá, lúc này trong lòng lại càng thêm mong mỏi.

Nhưng đúng lúc này...

Dị biến lại xảy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thốn Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook