Chương 8
Tiểu Yêu Tử
17/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 7.
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Tiếu Triệt nhanh chóng rời đi, một giây cũng không dám chần chừ dừng lại.
Không ngờ, cậu có thể suông sẻ thoát ra.
Sau khi trở về phòng, Tiếu Triệt nhìn đồng hồ, đã gần 3 giờ 30. Cậu rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tiếu Triệt mới bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, thiếu niên kia cũng chỉ là nhìn về hướng của cậu thôi, chứ chưa chắc đã thấy cậu… Dù sao cái khe cửa hẹp như vậy, mình cũng cách bọn họ khá xa… Không đúng, tại sao hắn lại không nói cho cha? Tại sao cậu lại có thể thoát ra thuận lợi vậy?
Chỉ là mình tự dọa mình thôi!
Tiếu Triệt thả lỏng thân thể, mới phát hiện áo sơ mi mình hoàn toàn ướt đẫm, mà thân dưới, vẫn không biết xấu hổ ngỏng đầu lên.
Cậu đột nhiên cười lớn, có chút trào phúng, có chút hưng phấn.
Tiếu Triệt cũng không hiểu nổi bản thân mình, nói thật, nhìn thấy dáng vẻ cha như vậy, cậu thấy rất mất mặt, rất tức giận. Vì cậu không hiểu, một nam nhân bình thường nghiêm trang như thế cớ sao lại biến thành như vậy… Nhưng lẫn vào đó, cậu vẫn có cảm giác khá hưng phấn, lại muốn tìm hiểu sâu hơn. Ha ha, chính cậu cũng mãnh liệt muốn được nhìn trộm cuộc hoan lạc đó… Thật mẹ nó kích thích!
Vậy nên, cái gọi là quá vật, kỳ thực là nam sủng của cha sao, mỗi buổi tối đều cùng ông chơi trò chủ nhân – sủng vật? Cho nên, ông mới không có hứng thú với mẹ, hóa ra, ông là đồng tính luyến ái?
Nhưng mà, thật sự đơn giản vậy thôi sao?
Nếu vậy, 5 năm trước, con mèo bị giết chết kia thì như thế nào?
… Mà thực ra, chính cậu cũng không tận mắt nhìn thấy thi thể con mèo.
Còn nữa, tại sao mẹ lại sợ hãi căn phòng dưới tầng hầm đến vậy?
… Chỉ có thể là vì, bà biết người yêu của mình đã bị đoạt đi?
Vậy còn bóng dáng con nhện to lớn cậu trông thấy?
… Là ảo giác?
Mẹ cũng đã nói chỗ đó giam một con nhện đỏ mà!
… Hay là, đó chỉ là cái cớ để lừa cậu? Làm cho loại suy nghĩ này dần dần thấm vào đầu cậu, ăn sâu vào tiềm thức, nên ngày hôm nay mới nhìn thành nó là bóng dáng của nhện, tự bản thân tưởng thành vậy?
Vả lại, cứ xem như thiếu niên là nam sủng của cha, thì vẫn rất kỳ quái… Tại sao trước giờ không thấy hắn lộ diện? Hắn bình thường ăn gì? Tại sao cả người lại trắng xám như thế? Tại sao hắn có thể đem cha đạp dưới chân như ban nãy? Trông hắn như thế này, giống như là tội nghiệt phải bị ẩn giấu suốt đời dưới lòng đất, vĩnh viễn không bao giờ được thấy ánh sáng vậy!
Ngày thứ hai.
Sau khi tan học, Tiếu Triệt vô tình hay cố ý hỏi mẹ có phải trong nhà còn có một người khác hay không.
Lúc đó bà chỉ cười, bảo chỉ có cha, mẹ với cậu, còn thêm hai người hầu nữa thôi, làm gì còn ai.
Tiếu Triệt hỏi nửa ngày cũng không ra được gì mới, có chút nôn nóng, cậu đột nhiên dùng hai tay nắm chặt lấy bả vai bà, cúi đầu nghiêm túc hỏi: “Mẹ, ba ba có phải.. Có người bên ngoài không?”
Mẹ cười có chút cứng ngắc: “Con nói gì vậy… Làm sao… Có thể!”
“Ba ba… Có phải hay không có hứng thú với thiếu niên –“
Kết quả Tiếu Triệt còn chưa nói xong, mẹ đã cuồng loạn.
Bà lớn tiếng rít gào, giọng vừa the thé vừa sắc bén, như thủy tinh bị đục nên phát ra âm thanh sắc nhọn. Bà đẩy Tiếu Triệt ra, không ngừng gào lên “Nói bậy” “Nói bậy”! Hai tay bà vung lên, làm đồ ăn trên bàn cũng bị hất xuống đất, nước canh còn chưa dùng xong đã bị đổ vãi tung tóe, chén sứ rớt nát bét…
Tiếu Triệt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài tiến lên an ủi bà, sau đó dìu bà đi tắm, rồi bảo bà đi ngủ.
Sau khi mẹ ngủ yên, cậu mới trở lại nhà bếp, ngồi xổm xuống thu thập mớ hỗn độn.
Phản ứng của bà là câu trả lời rõ ràng nhất. Nó thể hiện bà vốn dĩ đã biết cha cất giấu nam sủng dưới tầng hầm, chỉ là không cách nào thừa nhận mà thôi.
Một trận nhói đau xẹt đến.
Tiếu Triệt thu tay lại, phát hiện tay mình không cẩn thận quẹt vào mảnh vỡ.
Một giọt chất lỏng màu đỏ sền sệt nhô ra, từng chút từng chút lớn lên, tựa hồ bất cứ khi nào cũng có thể rớt xuống.
Thời điểm Tiếu Triệt nhìn cảnh tượng này, thì cả người chợt rùng mình, đôi mắt cậu mở lớn, con người trở nên đen sẫm, giống như hòa vào trong bóng tối. Cậu gần như vô thức đưa tay lên gần, duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên.
Mùi vị gỉ sắt nháy mắt tràn vào khoang miệng cậu, hương thơm thân quen trong ký ức cũng ẩn chứa loại mùi vị kì diệu này. Cả người cậu bắt đầu run rẩy, hô hấp dồn dập, cậu không nhịn được đem ngón tay mút vào… Tại sao trước đây Tiếu Triệt lại không phát hiện ra, nếm hương vị máu tươi vào đầu lưỡi, cũng có thể khiến người ta hưng phấn đến vậy nhỉ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 7.
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Tiếu Triệt nhanh chóng rời đi, một giây cũng không dám chần chừ dừng lại.
Không ngờ, cậu có thể suông sẻ thoát ra.
Sau khi trở về phòng, Tiếu Triệt nhìn đồng hồ, đã gần 3 giờ 30. Cậu rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tiếu Triệt mới bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, thiếu niên kia cũng chỉ là nhìn về hướng của cậu thôi, chứ chưa chắc đã thấy cậu… Dù sao cái khe cửa hẹp như vậy, mình cũng cách bọn họ khá xa… Không đúng, tại sao hắn lại không nói cho cha? Tại sao cậu lại có thể thoát ra thuận lợi vậy?
Chỉ là mình tự dọa mình thôi!
Tiếu Triệt thả lỏng thân thể, mới phát hiện áo sơ mi mình hoàn toàn ướt đẫm, mà thân dưới, vẫn không biết xấu hổ ngỏng đầu lên.
Cậu đột nhiên cười lớn, có chút trào phúng, có chút hưng phấn.
Tiếu Triệt cũng không hiểu nổi bản thân mình, nói thật, nhìn thấy dáng vẻ cha như vậy, cậu thấy rất mất mặt, rất tức giận. Vì cậu không hiểu, một nam nhân bình thường nghiêm trang như thế cớ sao lại biến thành như vậy… Nhưng lẫn vào đó, cậu vẫn có cảm giác khá hưng phấn, lại muốn tìm hiểu sâu hơn. Ha ha, chính cậu cũng mãnh liệt muốn được nhìn trộm cuộc hoan lạc đó… Thật mẹ nó kích thích!
Vậy nên, cái gọi là quá vật, kỳ thực là nam sủng của cha sao, mỗi buổi tối đều cùng ông chơi trò chủ nhân – sủng vật? Cho nên, ông mới không có hứng thú với mẹ, hóa ra, ông là đồng tính luyến ái?
Nhưng mà, thật sự đơn giản vậy thôi sao?
Nếu vậy, 5 năm trước, con mèo bị giết chết kia thì như thế nào?
… Mà thực ra, chính cậu cũng không tận mắt nhìn thấy thi thể con mèo.
Còn nữa, tại sao mẹ lại sợ hãi căn phòng dưới tầng hầm đến vậy?
… Chỉ có thể là vì, bà biết người yêu của mình đã bị đoạt đi?
Vậy còn bóng dáng con nhện to lớn cậu trông thấy?
… Là ảo giác?
Mẹ cũng đã nói chỗ đó giam một con nhện đỏ mà!
… Hay là, đó chỉ là cái cớ để lừa cậu? Làm cho loại suy nghĩ này dần dần thấm vào đầu cậu, ăn sâu vào tiềm thức, nên ngày hôm nay mới nhìn thành nó là bóng dáng của nhện, tự bản thân tưởng thành vậy?
Vả lại, cứ xem như thiếu niên là nam sủng của cha, thì vẫn rất kỳ quái… Tại sao trước giờ không thấy hắn lộ diện? Hắn bình thường ăn gì? Tại sao cả người lại trắng xám như thế? Tại sao hắn có thể đem cha đạp dưới chân như ban nãy? Trông hắn như thế này, giống như là tội nghiệt phải bị ẩn giấu suốt đời dưới lòng đất, vĩnh viễn không bao giờ được thấy ánh sáng vậy!
Ngày thứ hai.
Sau khi tan học, Tiếu Triệt vô tình hay cố ý hỏi mẹ có phải trong nhà còn có một người khác hay không.
Lúc đó bà chỉ cười, bảo chỉ có cha, mẹ với cậu, còn thêm hai người hầu nữa thôi, làm gì còn ai.
Tiếu Triệt hỏi nửa ngày cũng không ra được gì mới, có chút nôn nóng, cậu đột nhiên dùng hai tay nắm chặt lấy bả vai bà, cúi đầu nghiêm túc hỏi: “Mẹ, ba ba có phải.. Có người bên ngoài không?”
Mẹ cười có chút cứng ngắc: “Con nói gì vậy… Làm sao… Có thể!”
“Ba ba… Có phải hay không có hứng thú với thiếu niên –“
Kết quả Tiếu Triệt còn chưa nói xong, mẹ đã cuồng loạn.
Bà lớn tiếng rít gào, giọng vừa the thé vừa sắc bén, như thủy tinh bị đục nên phát ra âm thanh sắc nhọn. Bà đẩy Tiếu Triệt ra, không ngừng gào lên “Nói bậy” “Nói bậy”! Hai tay bà vung lên, làm đồ ăn trên bàn cũng bị hất xuống đất, nước canh còn chưa dùng xong đã bị đổ vãi tung tóe, chén sứ rớt nát bét…
Tiếu Triệt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài tiến lên an ủi bà, sau đó dìu bà đi tắm, rồi bảo bà đi ngủ.
Sau khi mẹ ngủ yên, cậu mới trở lại nhà bếp, ngồi xổm xuống thu thập mớ hỗn độn.
Phản ứng của bà là câu trả lời rõ ràng nhất. Nó thể hiện bà vốn dĩ đã biết cha cất giấu nam sủng dưới tầng hầm, chỉ là không cách nào thừa nhận mà thôi.
Một trận nhói đau xẹt đến.
Tiếu Triệt thu tay lại, phát hiện tay mình không cẩn thận quẹt vào mảnh vỡ.
Một giọt chất lỏng màu đỏ sền sệt nhô ra, từng chút từng chút lớn lên, tựa hồ bất cứ khi nào cũng có thể rớt xuống.
Thời điểm Tiếu Triệt nhìn cảnh tượng này, thì cả người chợt rùng mình, đôi mắt cậu mở lớn, con người trở nên đen sẫm, giống như hòa vào trong bóng tối. Cậu gần như vô thức đưa tay lên gần, duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên.
Mùi vị gỉ sắt nháy mắt tràn vào khoang miệng cậu, hương thơm thân quen trong ký ức cũng ẩn chứa loại mùi vị kì diệu này. Cả người cậu bắt đầu run rẩy, hô hấp dồn dập, cậu không nhịn được đem ngón tay mút vào… Tại sao trước đây Tiếu Triệt lại không phát hiện ra, nếm hương vị máu tươi vào đầu lưỡi, cũng có thể khiến người ta hưng phấn đến vậy nhỉ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.