Chương 4
Mộng Dao
03/10/2023
7.
Lần trước rời khỏi cung đã được bốn tháng, sau khi Bắc Yến chiếm lấy Trung Nguyên, trong vòng một tháng, họ nhanh chóng khôi phục sinh kế của người dân Lạc Đô, quy định mặc Yến phục.
Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến thế.
Sự hưng thịnh và suy vong của các triều đại luôn không bao giờ là nỗi đau khổ của người dân thường, họ làm việc cật lực chỉ để có đủ cơm ăn đủ mặc ba bữa một ngày, còn còn việc ai ngồi trên ngai vàng thì họ không mấy quan tâm.
Nhưng ta biết, giờ đây đã khác, từ khi người Yến cai trị, phong tục của người Yên được đề cao còn người Hán cũng trở thành tầng lớp tiện dân thấp kém nhất.
Bắc Yến mới cai trị được vài tháng, nhìn qua tràn ngập thái bình thịnh vượng nhưng trên thực tế, những xung đột đẫm máu giữa người Yến và người Hán ngày càng ngay gắt. Phong tục của người Hán bị buộc thay bằng phong tục của người Yến. Người Yến đàn áp, ép buộc người Hán phải phục tùng trước họ, sự xung đột, đổ máu diễn ra liên miên.
Ta thậm chí không thể tưởng tượng được thảm họa sẽ lớn đến mức nào.
Khi xe ngựa đi ngang qua một khách điếm, một nam nhân người Hán bị mấy người Yến cao lớn đẩy xuống đất, ép phải quỳ xuống, bái lạy và cầu xin liên tục.
Kéo rèm xuống, ta thu hồi ánh mắt, quay người lại và bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của, Gia Luật Tranh.
Bây giờ hắn dường như không còn thường xuyên xỉ nhục ta, đôi khi lời nói hắn nói ra cũng không còn khó nghe như trước nữa, tuy ta không quan tâm nhưng người Yến quá dã man, không quan tâm đến thể diện.
"Không biết Quế Hương Cư đó còn ở đó không? Thái tử,ở đó có món ăn nổi tiếng tên là Vịt chiên giòn. Ngài có muốn thử không?"
Ta cẩn thận nắm lấy cổ tay hắn.
Hắn vươn tay gõ vào vách xe ngựa, ra lệnh: "Đi Quế Hương Cư."
Quế Hương Cư không phải là một tòa biệt lập mà là tổ hợp các quán ăn, các cửa tiệm nối liền nhau với các đường gờ, dầm chạm khắc và mái sơn, đây là vị trí đắc địa nhất Lạc Đô.
Trước khi đồ ăn được phục vụ, Gia Luật Tranh đột nhiên có việc phải làm và để ta một mình trong cửa tiệm với lính gác canh cửa.
Ta nhìn về phía sau căn phòng riêng này, ở đó có một cánh cửa ẩn mà ta và hoàng huynh đã đi qua.
Ta giơ tay chống cằm, nhìn qua cửa sổ người qua đường rồi đứng dậy bước ra ngoài.
8.
Khi Gia Luật Tranh trở lại, mặt vô cảm, vài lính canh đang ngồi trong phòng.
Ta một tay cầm mép váy, tay kia cầm hộp đựng thức ăn được chạm khắc, nhìn hắn với vẻ bối rối.
Gia Luật Tranh quay đầu lại, nheo mắt nhìn ta: "Ngươi đã đi đâu?"
Ta lấy đồ ăn trong hộp ra, đặt lên bàn, cười nói: “Thiếp đi mua cho ngài bánh bao ngọc lộ, thiếp rất thích món này, muốn điện hạ nếm thử những món thần thiếp thích."
Hắn cầm lấy một miếng bánh ngọt, cắn một miếng ngắn rồi đặt nó xuống.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn và nhỏ giọng nói: "Thái tử có nghĩ rằng thiếp sẽ nhân cơ hội này mà trốn thoát không?"
Hắn bình tĩnh nói: “Ngươi không ngốc, nếu ở lại với ta, ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Cơ hội tốt như vậy, ngươi muốn trốn thoát ta có thể làm gì?”
Ta mỉm cười nói: “Thiếp không đi đâu cả, thần thiếp thích ở bên cạnh điện hạ”.
Ta cúi đầu lặng lẽ ngồi đối diện, chậm rãi ăn, bàn tay cầm ly rượu nhất thời siết chặt.
Trước khi trở lại hoàng cung, ta đứng ở cửa Quế Hương Cư nhìn sang bên phải, người đó đã bước vào đám đông nên ta nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Trung Nguyên do người Hán cai trị, ngoại xâm xâm lược Trung Nguyên đánh đuổi hoàng tộc sẽ luôn là nỗi xấu hổ lớn đối với người Hán.
Đại Chu có những tướng lĩnh trung thành, bò vào nơi hoang vắng của Đại Yên, làm tiện dân, nô lệ và tay sai, chỉ chờ ngày hoàng thất nhà Hán có thể được khôi phục.
Vương triều mới vừa mới thành lập, nền tảng chưa ổn định, đang là thời điểm tốt nhất, rất nhiều cựu thần của Đại Chu đã tập trung tại đèo Loan ở phía nam Đại Yến, nơi dễ phòng thủ và khó tấn công, bọn họ vẫn đang chống cự sự cai trị của người Yến.
Trong yến tiệc Trung Thu ở Cung điện, Yến Đế đã tổ chức tiệc chiêu đãi toàn thể quan lại, thậm chí còn đích thân đến Thiên Cơ Môn để cùng dân chúng thưởng thức.
Với tư cách là thái tử, Gia Luật tranh lẽ ra phải có mặt, nhưng hắn lại đưa ta đi cùng.
Đêm đó là lần đầu tiên tân hoàng đế nhìn ta, khi hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy sát ý, Gia Luật tranh bình tĩnh chắn phía trước ta.
Cũng chính trong yến tiệc đó, ta đã chặn được thanh kiếm của sát thủ cho Gia Luật tranh.
Một vị tướng quân của Đại Chu đã chết trước mắt ta, ta nhận ra người đó, đó là một vị tiểu tướng quân mà phụ hoàng từng đích thân sắc phong.
Sở dĩ ta còn nhớ đến người đó vì người đó được phụ hoàng khen ngợi khi dọn dẹp chuồng ngựa nên được phong thiếu úy, lúc đó vị ca ca này hay pha trò lắm, quần thần thường thầm nói rằng hắn không biết phép lịch sự, muốn làm gì thì làm.
Ngực hắn bị thị vệ của Bắc Yến đâm chảy máu, thanh kiếm của hắn định đâm vào ngực ta, nhưng khi nhìn thấy ta, hắn đột ngột dừng lại.
Cánh tay ta cứ rỉ máu, nhưng ta không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy lạnh toàn thân.
Khi vị tiểu tướng quân ấy sắp chết, hắn nhìn ta chăm chú, không khiển trách ta như những người khác vì đã phục tùng kẻ thù, khinh miệt ta vì ham sống sợ chết, hay mắng ta vì là sự xấu hổ của hoàng tộc nhà Chu.
Hắn chỉ nhìn ta rồi cười nói: “Công chúa, công chúa đừng sợ, bệ hạ sẽ không trách cứ người đâu. Người phải… sống tốt.”
Thanh kiếm đó và một cuộc đời ấy đã đánh đổi vì điều gì?
Bởi vì vết thương đó mà ta gặp ác mộng mấy ngày liền, có lúc đang choáng váng sẽ nghe thấy giọng nói của Gia Luật Tranh.
"Nàng ấy thế nào rồi?"
"Bị sốt một chút, nhưng bây giờ tốt hơn rồi."
Trong mơ ta đã khóc rất nhiều, ta tự hỏi liệu mình đã làm sai điều gì, phải chăng phụ hoàng, mẫu hậu đang trách móc ta, nếu không thì tại sao họ lại không đến trong giấc mơ của ta?
Có người đỡ ta dậy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, ta nắm lấy góc áo, ôm thật chặt như được an ủi.
"Đừng bận tâm."
Lần trước rời khỏi cung đã được bốn tháng, sau khi Bắc Yến chiếm lấy Trung Nguyên, trong vòng một tháng, họ nhanh chóng khôi phục sinh kế của người dân Lạc Đô, quy định mặc Yến phục.
Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến thế.
Sự hưng thịnh và suy vong của các triều đại luôn không bao giờ là nỗi đau khổ của người dân thường, họ làm việc cật lực chỉ để có đủ cơm ăn đủ mặc ba bữa một ngày, còn còn việc ai ngồi trên ngai vàng thì họ không mấy quan tâm.
Nhưng ta biết, giờ đây đã khác, từ khi người Yến cai trị, phong tục của người Yên được đề cao còn người Hán cũng trở thành tầng lớp tiện dân thấp kém nhất.
Bắc Yến mới cai trị được vài tháng, nhìn qua tràn ngập thái bình thịnh vượng nhưng trên thực tế, những xung đột đẫm máu giữa người Yến và người Hán ngày càng ngay gắt. Phong tục của người Hán bị buộc thay bằng phong tục của người Yến. Người Yến đàn áp, ép buộc người Hán phải phục tùng trước họ, sự xung đột, đổ máu diễn ra liên miên.
Ta thậm chí không thể tưởng tượng được thảm họa sẽ lớn đến mức nào.
Khi xe ngựa đi ngang qua một khách điếm, một nam nhân người Hán bị mấy người Yến cao lớn đẩy xuống đất, ép phải quỳ xuống, bái lạy và cầu xin liên tục.
Kéo rèm xuống, ta thu hồi ánh mắt, quay người lại và bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của, Gia Luật Tranh.
Bây giờ hắn dường như không còn thường xuyên xỉ nhục ta, đôi khi lời nói hắn nói ra cũng không còn khó nghe như trước nữa, tuy ta không quan tâm nhưng người Yến quá dã man, không quan tâm đến thể diện.
"Không biết Quế Hương Cư đó còn ở đó không? Thái tử,ở đó có món ăn nổi tiếng tên là Vịt chiên giòn. Ngài có muốn thử không?"
Ta cẩn thận nắm lấy cổ tay hắn.
Hắn vươn tay gõ vào vách xe ngựa, ra lệnh: "Đi Quế Hương Cư."
Quế Hương Cư không phải là một tòa biệt lập mà là tổ hợp các quán ăn, các cửa tiệm nối liền nhau với các đường gờ, dầm chạm khắc và mái sơn, đây là vị trí đắc địa nhất Lạc Đô.
Trước khi đồ ăn được phục vụ, Gia Luật Tranh đột nhiên có việc phải làm và để ta một mình trong cửa tiệm với lính gác canh cửa.
Ta nhìn về phía sau căn phòng riêng này, ở đó có một cánh cửa ẩn mà ta và hoàng huynh đã đi qua.
Ta giơ tay chống cằm, nhìn qua cửa sổ người qua đường rồi đứng dậy bước ra ngoài.
8.
Khi Gia Luật Tranh trở lại, mặt vô cảm, vài lính canh đang ngồi trong phòng.
Ta một tay cầm mép váy, tay kia cầm hộp đựng thức ăn được chạm khắc, nhìn hắn với vẻ bối rối.
Gia Luật Tranh quay đầu lại, nheo mắt nhìn ta: "Ngươi đã đi đâu?"
Ta lấy đồ ăn trong hộp ra, đặt lên bàn, cười nói: “Thiếp đi mua cho ngài bánh bao ngọc lộ, thiếp rất thích món này, muốn điện hạ nếm thử những món thần thiếp thích."
Hắn cầm lấy một miếng bánh ngọt, cắn một miếng ngắn rồi đặt nó xuống.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn và nhỏ giọng nói: "Thái tử có nghĩ rằng thiếp sẽ nhân cơ hội này mà trốn thoát không?"
Hắn bình tĩnh nói: “Ngươi không ngốc, nếu ở lại với ta, ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Cơ hội tốt như vậy, ngươi muốn trốn thoát ta có thể làm gì?”
Ta mỉm cười nói: “Thiếp không đi đâu cả, thần thiếp thích ở bên cạnh điện hạ”.
Ta cúi đầu lặng lẽ ngồi đối diện, chậm rãi ăn, bàn tay cầm ly rượu nhất thời siết chặt.
Trước khi trở lại hoàng cung, ta đứng ở cửa Quế Hương Cư nhìn sang bên phải, người đó đã bước vào đám đông nên ta nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Trung Nguyên do người Hán cai trị, ngoại xâm xâm lược Trung Nguyên đánh đuổi hoàng tộc sẽ luôn là nỗi xấu hổ lớn đối với người Hán.
Đại Chu có những tướng lĩnh trung thành, bò vào nơi hoang vắng của Đại Yên, làm tiện dân, nô lệ và tay sai, chỉ chờ ngày hoàng thất nhà Hán có thể được khôi phục.
Vương triều mới vừa mới thành lập, nền tảng chưa ổn định, đang là thời điểm tốt nhất, rất nhiều cựu thần của Đại Chu đã tập trung tại đèo Loan ở phía nam Đại Yến, nơi dễ phòng thủ và khó tấn công, bọn họ vẫn đang chống cự sự cai trị của người Yến.
Trong yến tiệc Trung Thu ở Cung điện, Yến Đế đã tổ chức tiệc chiêu đãi toàn thể quan lại, thậm chí còn đích thân đến Thiên Cơ Môn để cùng dân chúng thưởng thức.
Với tư cách là thái tử, Gia Luật tranh lẽ ra phải có mặt, nhưng hắn lại đưa ta đi cùng.
Đêm đó là lần đầu tiên tân hoàng đế nhìn ta, khi hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy sát ý, Gia Luật tranh bình tĩnh chắn phía trước ta.
Cũng chính trong yến tiệc đó, ta đã chặn được thanh kiếm của sát thủ cho Gia Luật tranh.
Một vị tướng quân của Đại Chu đã chết trước mắt ta, ta nhận ra người đó, đó là một vị tiểu tướng quân mà phụ hoàng từng đích thân sắc phong.
Sở dĩ ta còn nhớ đến người đó vì người đó được phụ hoàng khen ngợi khi dọn dẹp chuồng ngựa nên được phong thiếu úy, lúc đó vị ca ca này hay pha trò lắm, quần thần thường thầm nói rằng hắn không biết phép lịch sự, muốn làm gì thì làm.
Ngực hắn bị thị vệ của Bắc Yến đâm chảy máu, thanh kiếm của hắn định đâm vào ngực ta, nhưng khi nhìn thấy ta, hắn đột ngột dừng lại.
Cánh tay ta cứ rỉ máu, nhưng ta không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy lạnh toàn thân.
Khi vị tiểu tướng quân ấy sắp chết, hắn nhìn ta chăm chú, không khiển trách ta như những người khác vì đã phục tùng kẻ thù, khinh miệt ta vì ham sống sợ chết, hay mắng ta vì là sự xấu hổ của hoàng tộc nhà Chu.
Hắn chỉ nhìn ta rồi cười nói: “Công chúa, công chúa đừng sợ, bệ hạ sẽ không trách cứ người đâu. Người phải… sống tốt.”
Thanh kiếm đó và một cuộc đời ấy đã đánh đổi vì điều gì?
Bởi vì vết thương đó mà ta gặp ác mộng mấy ngày liền, có lúc đang choáng váng sẽ nghe thấy giọng nói của Gia Luật Tranh.
"Nàng ấy thế nào rồi?"
"Bị sốt một chút, nhưng bây giờ tốt hơn rồi."
Trong mơ ta đã khóc rất nhiều, ta tự hỏi liệu mình đã làm sai điều gì, phải chăng phụ hoàng, mẫu hậu đang trách móc ta, nếu không thì tại sao họ lại không đến trong giấc mơ của ta?
Có người đỡ ta dậy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, ta nắm lấy góc áo, ôm thật chặt như được an ủi.
"Đừng bận tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.