Chương 32
Neleta
20/10/2017
CHƯƠNG 32
Ba đứa nhỏ cầu Bạch Hãn Triệt cứu người, phân biệt kêu Thiết Đầu, Ngưu Oa cùng Nhị Cẩu. Thiết Đầu cùng Ngưu Oa mười tuổi, Nhị Cẩu nhỏ nhất, tám tuổi.
Sau khi nghe xong ba đứa nhỏ khóc lóc kể lể, đám người Bạch Hãn Triệt lập tức theo ba đứa nhóc chạy tới ngôi miếu đổ nát. Vừa đến cửa miếu, chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ mới sinh. Thiết Đầu, Ngưu Oa cùng Nhị Cẩu không đợi xe dừng liền nhảy xuống, vọt vào miếu đổ nát. Bạch Hãn Triệt cũng theo nhảy xuống.
“Thiết Đầu ca, các ngươi sao giờ này mới trở về a, Tiểu Hổ vẫn khóc, hắn trên người rất nóng. . . . . .” Mới vừa bước vào trong miếu, Bạch Hãn Triệt chợt nghe thấy tiếng một tiểu cô nương vừa khóc vừa nói. Hắn vội vội vàng vàng vòng qua bức tượng phật đã bị hư hại, đi vào phía sau miếu, chỉ thấy trên tay Thiết Đầu ôm một đứa trẻ mới sinh, đứa nhỏ khóc sắp thở không nổi.
“Bạch lão gia. . . . . .” Nhìn thấy Bạch Hãn Triệt vào đến, Thiết Đầu khóc quỳ xuống, “Mau cứu cứu Tiểu Hổ. . . . . .”
Đang khóc, nữ hài tử nhìn thấy người xa lạ, sợ hãi, Ngưu Oa đối nàng nói: “Nha đầu, đây là Bạch lão gia, là con của Bạch Quốc Công. Tiểu Hổ cùng Kì đại ca được cứu rồi.” Tiểu cô nương bị gọi là nha đầu “Oa” một tiếng khóc lớn hơn, tựa hồ muốn tống hết bao nhiêu sợ hãi ra ngoài, theo quỳ xuống khóc hảm: “Bạch lão gia. . . . . . Mau cứu cứu Tiểu Hổ. . . . . . Bạch lão gia. . . . . . Bọn họ khi dễ Kì đại ca. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Đem đứa nhỏ ôm lấy, Bạch Hãn Triệt sờ lên trán Tiểu Hổ, nóng một cách lợi hại. Đối bốn đứa nhỏ quỳ khóc trên mặt đất nói: “Đừng khóc, các ngươi trước theo ta trở về, Tiểu Hổ bị sốt, cần lập tức trị liệu.”
“Cám ơn Bạch lão gia, cám ơn Bạch lão gia. . . . . .” Bốn đứa nhỏ trên mặt đất dập đầu, Bạch Hãn Triệt thấy lòng cực kỳ chua xót. Đám người Tiểu Tứ đem bốn đứa nhỏ quần áo tả tơi nâng dậy, Đồng Đồng vừa rớt nước mắt vừa giúp bọn hắn thu thập đồ vật này nọ.
Xe vừa đến khách ***, Bạch Hãn Triệt đem phương thuốc vừa viết xong ở trên xe đưa cho Văn Trạng Nguyên, cho hắn đi bốc thuốc, tiếp theo lệnh Tiểu Tứ an trí bốn đứa nhỏ, rồi mới ôm Tiểu Hổ vào phòng chính mình.
“Bạch đại ca. . . . . . Ta. . . . . . Cũng muốn hỗ trợ.” Không được phân phó làm việc gì, Đồng Đồng câu thúc đứng ở trong phòng, đối người đang bắt mạch cho đứa nhỏ thì thào nói.
Bạch Hãn Triệt quay đầu lại, nghĩ nghĩ nói: “Đồng Đồng, ngươi đi tìm Tiểu Tứ lấy một bộ xiêm y sạch sẽ của ta đến đây.”
“Hảo, ta. . . . . . Ta đi ngay.” Được an bài, Đồng Đồng bật người lộ ra miệng cười, hoang mang rối loạn ba chân bốn cẳng chạy đi.
Sau khi Đồng Đồng đi, trên mặt Bạch Hãn Triệt hiện lên bất an, đứa nhỏ nóng sốt lợi hại, nhưng hắn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ. Hơn nữa đứa bé này quá nhỏ, chỉ mới có ba tháng.
“Thiếu gia, ta mang một bồn nước ấm từ phòng bếp lên, ngài có muốn giúp đứa nhỏ sát sát trước hay không?” Trương Dũng đem bồn nước ấm đi vào.
“Muốn.” Bạch Hãn Triệt đem đứa nhỏ ôm đến, chụp hống hắn, “Trương đại ca, phiền toái ngài đem lão bản nương tìm đến.”
“Hảo.” Đem bồn nước buông, Trương Dũng bước nhanh đi ra ngoài.
Đem đứa nhỏ một lần nữa thả lại trên giường, Bạch Hãn Triệt rất nhanh đem xiêm y nó cởi ra, khoảnh khắc thân thể đứa nhỏ lộ ra, hắn mặt nhăn mày nhíu, trên người đứa nhỏ cơ hồ không có chút thịt nào.
Bên tai là tiếng khóc của đứa bé, Bạch Hãn Triệt nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cực nhanh sát người cho nó.
“Bạch đại ca. . . . . . Xiêm y lấy đến đây.” Đồng Đồng lại hoang mang rối loạn chạy về, cầm trên tay nhất kiện áo sơ mi của Bạch Hãn Triệt, lắp bắp nói, “Ta. . . . . . trong đó chỉ có mấy bộ xiêm y rất lớn, ta liền. . . . . .”
“Đồng Đồng, cám ơn ngươi, là ta lo lắng không chu toàn.” Thân thủ lấy y phục qua, Bạch Hãn Triệt dùng sức đem quần áo xé ra, rồi mới đem Tiểu Hổ khoả lại, tiếp theo lại nói, “Đồng Đồng, Tiểu Hổ cần ăn chút gì đó, ngươi đi phòng bếp, hỏi xem có sữa dê hay không, còn có, đi lấy thìa đem đến.”
“Hảo.” Đồng Đồng cao hứng chạy đi.
“Oa. . . . . .” Tiểu Hổ khó chịu càng không ngừng khóc, Bạch Hãn Triệt ninh lạnh bố khăn, đặt ở trên trán nó.
“Thiếu gia, ta bảo lão bản tặng mấy dũng thuỷ, đã cho Thiết Đầu bọn chúng trước tắm rửa một cái. Thiếu gia, nha đầu kia nói Tiểu Hổ từ ngày hôm qua bắt đầu có điểm tiêu chảy.” Tiểu Tứ tiến vào nói, trên quần áo có chút ướt át.
Bạch Hãn Triệt gật gật đầu: “Tiểu Tứ, sau khi Trạng Nguyên mua dược về, ngươi đi sắc, ba chén nước sắc thành nửa bát.”
“Hảo, thiếu gia.” Tiểu Tứ đi ra ngoài, đi chờ Văn Trạng Nguyên.
“Bạch đại ca, thìa.” Đồng Đồng chạy vào, nói, “Bạch đại ca, phòng bếp nói không có sữa dê, chỉ có sữa ngựa thôi.”
“Thiếu gia, lão bản nương đến đây.” Lúc này, Trương Dũng cũng bước vào.
“Đồng Đồng, sữa ngựa cũng được, đi đến phòng bếp lấy nửa bát.”
“Hảo.”
Đồng Đồng nháy mắt lại chạy ra ngoài.
“Trương đại ca, sau khi Trạng Nguyên trở về ngươi bảo hắn chiếu cố mấy đứa nhỏ, Tiểu Tứ đã đi sắc dược.”
“Vâng.”
Trương Dũng cũng bước nhanh đi ra ngoài.
“Lão bản nương, ta có một chút việc muốn phiền ngài.”
Vừa uy đứa nhỏ uống nước, Bạch Hãn Triệt vừa hỏi lão bản nương có hai người con trai, hắn nên chăm sóc trẻ mới sinh như thế nào.
Tất cả mọi người phá lệ bận rộn, vì mấy đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện này.
Lão bản nương cất bước, sau khi đã giúp đứa nhỏ uy nửa bát sữa ngựa, Bạch Hãn Triệt bắt đầu hống đứa nhỏ không còn khóc nháo, đối Đồng Đồng nói: “Đồng Đồng, ngươi đi tìm Trạng Nguyên, bảo hắn đi mua mấy thân xiêm y cho bọn nhỏ, bọn chúng ngay cả một cái để đổi đều không có, mua mấy thân xiêm y cho Tiểu Hổ nữa.”
“Ân.” Đồng Đồng đứng dậy, rồi mới hỏi, “Bạch đại ca, ta. . . . . . Cũng muốn đi. . . . . . Ta cũng muốn giúp.” Đồng Đồng chưa bao giờ làm việc gì, vạn phần muốn làm chút chuyện theo khả năng. Bạch Hãn Triệt cười gật gật đầu, Đồng Đồng vui mừng chạy đi.
“Thiếu gia, dược sắc xong rồi.” Tiểu Tứ đoan dược tiến vào.
“Tiểu Tứ, dược để ta uy, ngươi đi phòng bếp, ngao cho bọn họ một ít cháo hạt sen đậu đỏ, ngao một canh giờ.”
“Hảo, ” đem dược buông, Tiểu Tứ nói, “Thiếu gia, nha đầu kia đã cho lão bản nương mang đi , nàng nói chúng ta đều là nam tử, không tốt chiếu cố nàng. Nói chúng ta ở nơi này mấy ngày, cứ cho nha đầu kia ngủ cùng nàng.”
Lúc nói những lời này, trong mắt Tiểu Tứ xẹt qua cô đơn, Bạch Hãn Triệt ấn ấn cánh tay hắn, nói: “Tiểu Tứ, lão bản nương nguyện ý chăm sóc nha đầu kia thì thật tốt, vốn ta còn lo lắng cho nha đầu kia ngủ với ai, ngươi cùng Đồng Đồng dù tối thích hợp ngủ cùng nàng, nhưng cũng không phương tiện. Bọn nhóc Thiết Đầu, liền theo Trạng Nguyên đi.”
Bạch Hãn Triệt đem Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng ở cùng nhau, chính là nói cho Tiểu Tứ biết, ở trong mắt mình, hắn cùng người khác không gì khác nhau, nghe xong lời nói của thiếu gia, Tiểu Tứ trong lòng dễ chịu hơn.”Thiếu gia, ta đi phòng bếp.”
Gật đầu, nhìn Tiểu Tứ rời đi, Bạch Hãn Triệt vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng, thuốc này nên uy như thế nào đây?
“Oa. . . . . .”
Dược vừa vào miệng, đứa nhỏ liền khóc lớn lên, càng không ngừng phun. Luống cuống tay chân trấn an đứa nhỏ, Bạch Hãn Triệt lại uy một ít, lúc này đứa nhỏ khóc càng lợi hại hơn.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, là ám ảnh.
“Thiếu gia, ngài ôm đứa nhỏ, để ta uy dược.”
Bạch Hãn Triệt lúc này liền đem thìa giao cho hắn, hai tay ôm hảo hài tử.
Ám ảnh thổi lạnh dược, chờ sau khi tiếng khóc đứa nhỏ dần dần đi xuống, hắn nâng đầu đứa nhỏ dậy, đem dược uy đi vào, thìa đổ ở miệng đứa nhỏ, cho đến khi dược kia toàn bộ uống đi vào. Ám ảnh uy một cách nhẫn tâm, Bạch Hãn Triệt thấy không đành lòng, nhưng hắn biết chính mình không thể mềm lòng, bằng không đứa nhỏ không bớt sốt lại càng nguy hiểm.
Rất nhanh, dược liền toàn bộ uy xong. Buông bát, ám ảnh mở miệng: “Thuộc hạ đã đem việc này bẩm báo điện hạ.”
Bạch Hãn Triệt nhìn đôi mắt lộ ra bên ngoài kia, mỉm cười: “Ám ảnh, cám ơn ngươi.”
Đối phương vuốt cằm một cái, tiếp theo hỏi: “Thiếu gia, có muốn thủ hạ đi tra việc này hay không?”
Bạch Hãn Triệt học lão bản nương dạy hắn tư thế chụp hống đứa nhỏ còn đang khóc nỉ non, suy nghĩ nửa ngày, thương lượng nói: “Ám ảnh, bọn nhóc Thiết Đầu nói là cha của Tiểu Hổ làm cho bọn chúng mang đứa bé này bỏ trốn, bọn họ không biết cái người gọi Kì đại ca kia hiện tại như thế nào. Ám ảnh, Ngô gia trang cách nơi này có bao xa?”
“Ước chừng tám mươi dặm.”
“Tám mươi dặm?”
Bạch Hãn Triệt chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, bốn đứa nhỏ mang một đứa bé mới vừa tròn tháng chạy hơn tám mươi dặm. . . . . . Đến tột cùng người nào ác độc như thế, ngay cả đứa nhỏ mới sinh cũng không buông tha.
“Ám ảnh. . . . . .”
“Có thuộc hạ.”
“Vất vả ngươi một chuyến. . . . . . Đi Ngô gia trang, tìm xem vị Kì đại ca mà bọn nhóc Thiết Đầu nhắc tới. . . . . . Nếu có thể. . . . . . Nếu có thể thì đem hắn mang về.”
“Vâng, thiếu gia.”
Ám ảnh tiêu thất, Bạch Hãn Triệt khổ sở tiếp tục dỗ dành đứa nhỏ trong lòng đang thiu thiu ngủ, hết sức tưởng niệm hai người trong kinh. Đăng bởi: admin
Ba đứa nhỏ cầu Bạch Hãn Triệt cứu người, phân biệt kêu Thiết Đầu, Ngưu Oa cùng Nhị Cẩu. Thiết Đầu cùng Ngưu Oa mười tuổi, Nhị Cẩu nhỏ nhất, tám tuổi.
Sau khi nghe xong ba đứa nhỏ khóc lóc kể lể, đám người Bạch Hãn Triệt lập tức theo ba đứa nhóc chạy tới ngôi miếu đổ nát. Vừa đến cửa miếu, chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ mới sinh. Thiết Đầu, Ngưu Oa cùng Nhị Cẩu không đợi xe dừng liền nhảy xuống, vọt vào miếu đổ nát. Bạch Hãn Triệt cũng theo nhảy xuống.
“Thiết Đầu ca, các ngươi sao giờ này mới trở về a, Tiểu Hổ vẫn khóc, hắn trên người rất nóng. . . . . .” Mới vừa bước vào trong miếu, Bạch Hãn Triệt chợt nghe thấy tiếng một tiểu cô nương vừa khóc vừa nói. Hắn vội vội vàng vàng vòng qua bức tượng phật đã bị hư hại, đi vào phía sau miếu, chỉ thấy trên tay Thiết Đầu ôm một đứa trẻ mới sinh, đứa nhỏ khóc sắp thở không nổi.
“Bạch lão gia. . . . . .” Nhìn thấy Bạch Hãn Triệt vào đến, Thiết Đầu khóc quỳ xuống, “Mau cứu cứu Tiểu Hổ. . . . . .”
Đang khóc, nữ hài tử nhìn thấy người xa lạ, sợ hãi, Ngưu Oa đối nàng nói: “Nha đầu, đây là Bạch lão gia, là con của Bạch Quốc Công. Tiểu Hổ cùng Kì đại ca được cứu rồi.” Tiểu cô nương bị gọi là nha đầu “Oa” một tiếng khóc lớn hơn, tựa hồ muốn tống hết bao nhiêu sợ hãi ra ngoài, theo quỳ xuống khóc hảm: “Bạch lão gia. . . . . . Mau cứu cứu Tiểu Hổ. . . . . . Bạch lão gia. . . . . . Bọn họ khi dễ Kì đại ca. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Đem đứa nhỏ ôm lấy, Bạch Hãn Triệt sờ lên trán Tiểu Hổ, nóng một cách lợi hại. Đối bốn đứa nhỏ quỳ khóc trên mặt đất nói: “Đừng khóc, các ngươi trước theo ta trở về, Tiểu Hổ bị sốt, cần lập tức trị liệu.”
“Cám ơn Bạch lão gia, cám ơn Bạch lão gia. . . . . .” Bốn đứa nhỏ trên mặt đất dập đầu, Bạch Hãn Triệt thấy lòng cực kỳ chua xót. Đám người Tiểu Tứ đem bốn đứa nhỏ quần áo tả tơi nâng dậy, Đồng Đồng vừa rớt nước mắt vừa giúp bọn hắn thu thập đồ vật này nọ.
Xe vừa đến khách ***, Bạch Hãn Triệt đem phương thuốc vừa viết xong ở trên xe đưa cho Văn Trạng Nguyên, cho hắn đi bốc thuốc, tiếp theo lệnh Tiểu Tứ an trí bốn đứa nhỏ, rồi mới ôm Tiểu Hổ vào phòng chính mình.
“Bạch đại ca. . . . . . Ta. . . . . . Cũng muốn hỗ trợ.” Không được phân phó làm việc gì, Đồng Đồng câu thúc đứng ở trong phòng, đối người đang bắt mạch cho đứa nhỏ thì thào nói.
Bạch Hãn Triệt quay đầu lại, nghĩ nghĩ nói: “Đồng Đồng, ngươi đi tìm Tiểu Tứ lấy một bộ xiêm y sạch sẽ của ta đến đây.”
“Hảo, ta. . . . . . Ta đi ngay.” Được an bài, Đồng Đồng bật người lộ ra miệng cười, hoang mang rối loạn ba chân bốn cẳng chạy đi.
Sau khi Đồng Đồng đi, trên mặt Bạch Hãn Triệt hiện lên bất an, đứa nhỏ nóng sốt lợi hại, nhưng hắn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ. Hơn nữa đứa bé này quá nhỏ, chỉ mới có ba tháng.
“Thiếu gia, ta mang một bồn nước ấm từ phòng bếp lên, ngài có muốn giúp đứa nhỏ sát sát trước hay không?” Trương Dũng đem bồn nước ấm đi vào.
“Muốn.” Bạch Hãn Triệt đem đứa nhỏ ôm đến, chụp hống hắn, “Trương đại ca, phiền toái ngài đem lão bản nương tìm đến.”
“Hảo.” Đem bồn nước buông, Trương Dũng bước nhanh đi ra ngoài.
Đem đứa nhỏ một lần nữa thả lại trên giường, Bạch Hãn Triệt rất nhanh đem xiêm y nó cởi ra, khoảnh khắc thân thể đứa nhỏ lộ ra, hắn mặt nhăn mày nhíu, trên người đứa nhỏ cơ hồ không có chút thịt nào.
Bên tai là tiếng khóc của đứa bé, Bạch Hãn Triệt nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cực nhanh sát người cho nó.
“Bạch đại ca. . . . . . Xiêm y lấy đến đây.” Đồng Đồng lại hoang mang rối loạn chạy về, cầm trên tay nhất kiện áo sơ mi của Bạch Hãn Triệt, lắp bắp nói, “Ta. . . . . . trong đó chỉ có mấy bộ xiêm y rất lớn, ta liền. . . . . .”
“Đồng Đồng, cám ơn ngươi, là ta lo lắng không chu toàn.” Thân thủ lấy y phục qua, Bạch Hãn Triệt dùng sức đem quần áo xé ra, rồi mới đem Tiểu Hổ khoả lại, tiếp theo lại nói, “Đồng Đồng, Tiểu Hổ cần ăn chút gì đó, ngươi đi phòng bếp, hỏi xem có sữa dê hay không, còn có, đi lấy thìa đem đến.”
“Hảo.” Đồng Đồng cao hứng chạy đi.
“Oa. . . . . .” Tiểu Hổ khó chịu càng không ngừng khóc, Bạch Hãn Triệt ninh lạnh bố khăn, đặt ở trên trán nó.
“Thiếu gia, ta bảo lão bản tặng mấy dũng thuỷ, đã cho Thiết Đầu bọn chúng trước tắm rửa một cái. Thiếu gia, nha đầu kia nói Tiểu Hổ từ ngày hôm qua bắt đầu có điểm tiêu chảy.” Tiểu Tứ tiến vào nói, trên quần áo có chút ướt át.
Bạch Hãn Triệt gật gật đầu: “Tiểu Tứ, sau khi Trạng Nguyên mua dược về, ngươi đi sắc, ba chén nước sắc thành nửa bát.”
“Hảo, thiếu gia.” Tiểu Tứ đi ra ngoài, đi chờ Văn Trạng Nguyên.
“Bạch đại ca, thìa.” Đồng Đồng chạy vào, nói, “Bạch đại ca, phòng bếp nói không có sữa dê, chỉ có sữa ngựa thôi.”
“Thiếu gia, lão bản nương đến đây.” Lúc này, Trương Dũng cũng bước vào.
“Đồng Đồng, sữa ngựa cũng được, đi đến phòng bếp lấy nửa bát.”
“Hảo.”
Đồng Đồng nháy mắt lại chạy ra ngoài.
“Trương đại ca, sau khi Trạng Nguyên trở về ngươi bảo hắn chiếu cố mấy đứa nhỏ, Tiểu Tứ đã đi sắc dược.”
“Vâng.”
Trương Dũng cũng bước nhanh đi ra ngoài.
“Lão bản nương, ta có một chút việc muốn phiền ngài.”
Vừa uy đứa nhỏ uống nước, Bạch Hãn Triệt vừa hỏi lão bản nương có hai người con trai, hắn nên chăm sóc trẻ mới sinh như thế nào.
Tất cả mọi người phá lệ bận rộn, vì mấy đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện này.
Lão bản nương cất bước, sau khi đã giúp đứa nhỏ uy nửa bát sữa ngựa, Bạch Hãn Triệt bắt đầu hống đứa nhỏ không còn khóc nháo, đối Đồng Đồng nói: “Đồng Đồng, ngươi đi tìm Trạng Nguyên, bảo hắn đi mua mấy thân xiêm y cho bọn nhỏ, bọn chúng ngay cả một cái để đổi đều không có, mua mấy thân xiêm y cho Tiểu Hổ nữa.”
“Ân.” Đồng Đồng đứng dậy, rồi mới hỏi, “Bạch đại ca, ta. . . . . . Cũng muốn đi. . . . . . Ta cũng muốn giúp.” Đồng Đồng chưa bao giờ làm việc gì, vạn phần muốn làm chút chuyện theo khả năng. Bạch Hãn Triệt cười gật gật đầu, Đồng Đồng vui mừng chạy đi.
“Thiếu gia, dược sắc xong rồi.” Tiểu Tứ đoan dược tiến vào.
“Tiểu Tứ, dược để ta uy, ngươi đi phòng bếp, ngao cho bọn họ một ít cháo hạt sen đậu đỏ, ngao một canh giờ.”
“Hảo, ” đem dược buông, Tiểu Tứ nói, “Thiếu gia, nha đầu kia đã cho lão bản nương mang đi , nàng nói chúng ta đều là nam tử, không tốt chiếu cố nàng. Nói chúng ta ở nơi này mấy ngày, cứ cho nha đầu kia ngủ cùng nàng.”
Lúc nói những lời này, trong mắt Tiểu Tứ xẹt qua cô đơn, Bạch Hãn Triệt ấn ấn cánh tay hắn, nói: “Tiểu Tứ, lão bản nương nguyện ý chăm sóc nha đầu kia thì thật tốt, vốn ta còn lo lắng cho nha đầu kia ngủ với ai, ngươi cùng Đồng Đồng dù tối thích hợp ngủ cùng nàng, nhưng cũng không phương tiện. Bọn nhóc Thiết Đầu, liền theo Trạng Nguyên đi.”
Bạch Hãn Triệt đem Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng ở cùng nhau, chính là nói cho Tiểu Tứ biết, ở trong mắt mình, hắn cùng người khác không gì khác nhau, nghe xong lời nói của thiếu gia, Tiểu Tứ trong lòng dễ chịu hơn.”Thiếu gia, ta đi phòng bếp.”
Gật đầu, nhìn Tiểu Tứ rời đi, Bạch Hãn Triệt vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng, thuốc này nên uy như thế nào đây?
“Oa. . . . . .”
Dược vừa vào miệng, đứa nhỏ liền khóc lớn lên, càng không ngừng phun. Luống cuống tay chân trấn an đứa nhỏ, Bạch Hãn Triệt lại uy một ít, lúc này đứa nhỏ khóc càng lợi hại hơn.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, là ám ảnh.
“Thiếu gia, ngài ôm đứa nhỏ, để ta uy dược.”
Bạch Hãn Triệt lúc này liền đem thìa giao cho hắn, hai tay ôm hảo hài tử.
Ám ảnh thổi lạnh dược, chờ sau khi tiếng khóc đứa nhỏ dần dần đi xuống, hắn nâng đầu đứa nhỏ dậy, đem dược uy đi vào, thìa đổ ở miệng đứa nhỏ, cho đến khi dược kia toàn bộ uống đi vào. Ám ảnh uy một cách nhẫn tâm, Bạch Hãn Triệt thấy không đành lòng, nhưng hắn biết chính mình không thể mềm lòng, bằng không đứa nhỏ không bớt sốt lại càng nguy hiểm.
Rất nhanh, dược liền toàn bộ uy xong. Buông bát, ám ảnh mở miệng: “Thuộc hạ đã đem việc này bẩm báo điện hạ.”
Bạch Hãn Triệt nhìn đôi mắt lộ ra bên ngoài kia, mỉm cười: “Ám ảnh, cám ơn ngươi.”
Đối phương vuốt cằm một cái, tiếp theo hỏi: “Thiếu gia, có muốn thủ hạ đi tra việc này hay không?”
Bạch Hãn Triệt học lão bản nương dạy hắn tư thế chụp hống đứa nhỏ còn đang khóc nỉ non, suy nghĩ nửa ngày, thương lượng nói: “Ám ảnh, bọn nhóc Thiết Đầu nói là cha của Tiểu Hổ làm cho bọn chúng mang đứa bé này bỏ trốn, bọn họ không biết cái người gọi Kì đại ca kia hiện tại như thế nào. Ám ảnh, Ngô gia trang cách nơi này có bao xa?”
“Ước chừng tám mươi dặm.”
“Tám mươi dặm?”
Bạch Hãn Triệt chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, bốn đứa nhỏ mang một đứa bé mới vừa tròn tháng chạy hơn tám mươi dặm. . . . . . Đến tột cùng người nào ác độc như thế, ngay cả đứa nhỏ mới sinh cũng không buông tha.
“Ám ảnh. . . . . .”
“Có thuộc hạ.”
“Vất vả ngươi một chuyến. . . . . . Đi Ngô gia trang, tìm xem vị Kì đại ca mà bọn nhóc Thiết Đầu nhắc tới. . . . . . Nếu có thể. . . . . . Nếu có thể thì đem hắn mang về.”
“Vâng, thiếu gia.”
Ám ảnh tiêu thất, Bạch Hãn Triệt khổ sở tiếp tục dỗ dành đứa nhỏ trong lòng đang thiu thiu ngủ, hết sức tưởng niệm hai người trong kinh. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.