Tâm Thuỷ Dao

Chương 57

Neleta

20/10/2017

CHƯƠNG 57

Ngày hôm sau, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh biết được Cừu Lạc bị Văn Trạng Nguyên cứu đi, hai người tức giận. Đối với Cừu Lạc, bọn họ mặc dù đáp ứng Bạch Hãn Triệt lưu cho gã một mạng, nhưng tội tử có thể miễn, tội sống khó tha, Cừu Lạc làm ra chuyện đại bất kính như thế, không cắt gã một tầng da, khó tiêu mối hận trong lòng hai người.

Văn Trạng Nguyên sao lại không biết đã làm ra một việc đại sơ suất, bất quá hắn có miễn tử kim bài, lại thêm tín mà trang chủ bảo hắn giao cho Thái tử điện hạ cùng Vương gia, vậy thì mạng nhỏ của hắn cùng Cừu Lạc đều có thể bảo toàn.

Trong thư Bạch Tang Vận viết cho đứa con, bảo là không thể quyền thế áp nhân. Bọn họ hiểu rõ Hãn Triệt là người tốt, người khác cũng có thể phát hiện Hãn Triệt là người tốt, yêu thích là hợp tình hợp lý. Bạch Tang Vận làm cho đứa con đặt mình vào hoàn cảnh của người khác vì Hãn Triệt mà suy tính, làm cho bọn họ bình tĩnh đối đãi chuyện của Cừu Lạc, không cần giống như trước đây bá đạo tuỳ hứng, nghe không lọt tai lời khuyên của người khác.

Cha đều mở miệng, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cho dù có giận như thế nào cũng không thể đem Cừu Lạc ra xử nặng tay, huống chi bọn họ cũng thật sự không muốn Bạch Hãn Triệt bởi vì chuyện Cừu Lạc mà nén giận bọn họ. Nhưng “vợ” bị người khác coi trọng, làm nam nhân ai cũng nuốt không xuôi khẩu khí này, cho dù “vợ” luôn mồm cam đoan Cừu Lạc chỉ là báo ân.

Ở trong thư của phụ thân nói không cho bọn họ lấy quyền áp nhân, hai người lại có đối sách khác. Lam Vận Vanh không cho dưới tay trừng trị Cừu Lạc, y tự mình ra trận, đem Cừu Lạc đánh cho một trận. Y là Vương gia, là chủ tử, Cừu Lạc làm sao dám phản kháng, bị Lam Vận Vanh đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng may Lam Vận Vanh vẫn là băn khoăn người nọ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, không đả thương yếu hại Cừu Lạc. Cũng hạ lệnh, Cừu Lạc sau này không được bước vào kinh thành nửa bước.

Đối Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mà nói, làm cho bọn họ giống như phụ hoàng phụ vương, chịu được loại người thích phụ thân như Trầm Hành Chi cả ngày ở trước mắt là tuyệt đối không có khả năng. Giết chết Cừu Lạc trước mắt xem ra là không được, dù sao bọn họ không thể giống như trước kia, không để ý cảm thụ của một người, muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy, nhưng bọn họ cũng tuyệt không cho Cừu Lạc có thêm cơ hội nào tiếp cận Bạch Hãn Triệt. Sau khi đánh Cừu Lạc xong, thừa dịp Bạch Hãn Triệt còn chưa xuống giường, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cho người đem Cừu Lạc bị đả thương mang đi, chờ Bạch Hãn Triệt rời khỏi Thất Hà trấn, sẽ cho gã quay về Vô Danh Sơn Trang.

Cừu Lạc không có gặp lại Bạch Hãn Triệt, đang hôn mê thì bị người nâng lên xe mang đi. Lôi Bưu đem gã tạm thời an trí ở một thôn nhỏ gần Trạch Yên.

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh tuy nói không gây sức ép Bạch Hãn Triệt, nhưng vẫn làm cho hắn ở trên giường nằm ba ngày. Chờ khi hắn có thể xuống giường xuất môn, Đồng Đồng trộm nói cho hắn biết, Cừu Lạc bị Lam Vận Vanh đánh cho mình đầy thương tích, bị mang đi.

Bạch Hãn Triệt trong lòng lo lắng, cũng không dám hỏi Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, sợ chọc cho hai người kia lại tức giận, trách tội đến trên người Cừu Lạc. Tìm lấy cớ, hắn đến chỗ Văn Trạng Nguyên hỏi tình huống của Cừu Lạc.

“Thiếu gia, thương thế của Cừu Lạc đều là ngoài da, không có thương tổn nội tạng. Vương gia thủ hạ lưu tình, ngài đừng lo lắng.” Biết sự tình từ đầu đến cuối Văn Trạng Nguyên trấn an, “Việc này, Thái tử điện hạ cùng Vương gia trong lòng rất giận, bất quá bọn họ là thật lòng nghe lời thiếu gia khuyên, không quá làm khó dễ Cừu Lạc, cũng đồng ý cho Cừu Lạc sau này theo Lôi thúc thúc ở Vô Danh Sơn Trang làm việc.”

“Vậy Cừu Lạc hiện tại nơi nào? Ta nghe người ta nói hắn bị mang đi.” Vừa nghe mạng của Cừu Lạc được bảo toàn, lo lắng của Bạch Hãn Triệt buông xuống một nửa, nhưng hắn vẫn đang thật tự trách.

Văn Trạng Nguyên nhìn ra Bạch Hãn Triệt tự trách, khuyên nhủ: “Thiếu gia, chuyện Cừu Lạc ngài cũng đừng quản, bằng không trong lòng Thái tử điện hạ cùng Vương gia lại không thoải mái. Thiếu gia, Cừu Lạc hiện tại tốt lắm, sau này hắn theo Lôi thúc thúc, chỉ biết càng ngày càng tốt. Thiếu gia, ngài hiện tại ở thôn trang, Cừu Lạc phải rời đi, này cũng là vì hắn hảo. Chờ ngài trở về kinh, Cừu Lạc tự nhiên cũng sẽ trở lại. Thiếu gia, ngài đừng trách Thái tử điện hạ cùng Vương gia, nam nhân ai đều chịu không nổi người của mình bị người khác coi trọng, huống chi là Thái tử điện hạ cùng Vương gia. Cừu Lạc có thể lưu lại một mạng, đã muốn là khai ân của Thái tử điện hạ cùng Vương gia rồi. Này cũng là vì nể mặt thiếu gia cùng trang chủ.”

Bạch Hãn Triệt nghe vậy trong lòng thật băn khoăn, nói đến nói đi, đều là bởi vì hắn.

“Thiếu gia, Cừu Lạc có thể thoát ly thân phận ám vệ, với hắn mà nói có thể xem như một chuyện may mắn. Sau này hắn sẽ giống như những người khác, có thê nhi của chính mình, không cần tiếp qua những ngày liếm huyết vết đao, đây đều là lấy phúc của thiếu gia. Cho dù hắn đi theo bên cạnh thiếu gia, cũng không tất quá thư thái như vậy, thế này vẫn là hảo hơn.”

Gật gật đầu, Bạch Hãn Triệt thấp giọng nói: “Trạng Nguyên, ta sẽ không hỏi lại, phiền toái ngươi sau này cùng Lôi thúc thúc hỏi thăm tin tức của hắn. Đối với hắn, ta cuối cùng tâm tồn áy náy, ngươi coi như giúp ta chiếu cố hắn một chút.”

“Việc này thiếu gia ngài cứ yên tâm đi, lòng ta đều biết.”

“Ân. . . . . .” Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, tâm tình hạ, sự tình vì sao đến tình trạng như hôm nay? Hắn hiểu được, chỉ có khi Cừu Lạc thật sự hạnh phúc, trong lòng hắn tự trách mới có thể hoàn toàn buông xuống.

Trở lại chỗ ở, Bạch Hãn Triệt trong lòng mặc dù vẫn không vui, nhưng lại có chút tiêu tan, có lẽ đối hắn cùng Cừu Lạc mà nói, không thấy, là tốt nhất. Theo hắn, Cừu Lạc sợ vĩnh viễn cũng đi không ra, có lẽ còn thống khổ hơn, bởi vì hắn không có khả năng đáp lại gã, bởi vì tâm hắn, sớm đã bị hai người kia chiếm trọn, rốt cuộc dung không được những người khác.



Giương mắt nhìn gian phòng phụ thân từng ở qua, Bạch Hãn Triệt dị thường tưởng niệm phụ thân ở xa kinh thành. Phụ thân có thể làm cho Trầm đại nhân bình an ở lại kinh thành, xuất nhập hậu cung, cùng Trầm đại nhân tương giao nhiều năm, nhưng hắn nhưng không có quyết đoán như phụ thân, có thể làm những điều đó, hắn có thể làm chỉ là bảo toàn tính mạng của Cừu Lạc, làm cho gã có thể bình yên vượt qua cả đời.

“Hãn Triệt, thôn trang mới tới mấy thất hảo mã, theo ta chọn mã đi.”

Lam Vận Vanh kích động chạy vào.

“Mã?” Bạch Hãn Triệt đứng lên, lập tức đã bị người kéo lại.

“Đi, theo ta chọn mã đi.” Lam Vận Vanh kéo người trong ngoại bào, Bạch Hãn Triệt theo hắn, nhìn hắn cao hứng như vậy, lời muốn nói vội vã nuốt trở vào.

“Vận Vanh, dạy ta kỵ mã đi.” Nhìn người này thần thái bay lên, Bạch Hãn Triệt không đành lòng nói lời làm cho y lại tức giận.

Lam Vận Vanh dừng lại, nhìn Bạch Hãn Triệt, bá đạo nói: “Hãn Triệt học kỵ mã làm chi? Có ta cùng Vận Tranh ở đây, ngươi không cần học kỵ mã.”

“Vì sao?” Hắn muốn kỵ mã.

Lam Vận Vanh nhíu mày: “Không vì sao cả, Hãn Triệt không có lúc nào phải một mình cưỡi ngựa. Hơn nữa, ngươi sau này ở trong cung, xuất ngoại có xe ngựa, nếu thật sự không được, ta cùng Vận Tranh sẽ ôm ngươi kỵ mã, ngươi không cần học. Kỵ mã rất nguy hiểm, vạn nhất quăng ngã ngươi sẽ làm lòng ta đau, đi, theo ta chọn mã đi.” Ôm người đi mã tràng, Lam Vận Vanh một bộ việc này không đắc thương lượng.

Bạch Hãn Triệt bị động theo sát Lam Vận Vanh đi mã tràng, trong lòng khó hiểu, kỵ mã có gì nguy hiểm chứ? Kỳ thật hắn nào biết đâu rằng trong lòng Lam Vận Vanh đã có tính toán, y sợ Bạch Hãn Triệt học được kỵ mã, sau này bọn họ không cẩn thận chọc người này sinh khí, hắn cưỡi ngựa chạy trốn liền nguy.

Chuyện Cừu Lạc bị mang đi, Bạch Hãn Triệt lặng yên, cũng không người nhắc tới, bất quá Văn Trạng Nguyên đương nhiên hiểu rõ thiếu gia nghĩ như thế nào. Hắn tìm cơ hội, nói cho Bạch Hãn Triệt biết tình hình gần đây của Cừu Lạc. Cừu Lạc một bên dưỡng thương, một bên bắt đầu học xem trướng, chờ gã thương thế tốt lắm, Lôi Bưu chậm rãi dạy gã chuyện buôn bán, cho đến khi gã có thể độc chắn một mặt. Cừu Lạc làm như nghĩ thông suốt, học rất dụng tâm, cũng học được rất nhanh. Biết được điều này, Bạch Hãn Triệt mới xem như thật sự yên tâm, hắn tin tưởng sau này Cừu Lạc nhất định sẽ hạnh phúc.

Nhưng vào lúc này, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhận được tín từ kinh thành, Tam đệ Lưu Tích Tứ gặp phiền toái, hai người không có nói cho Bạch Hãn Triệt biết, sợ hắn lo lắng, chỉ nói trong triều có việc, phải nhanh trở về.

“Hãn Triệt, ta cùng Vận Vanh không thể tiếp tục cùng ngươi, ngươi một mình phải hảo hảo chiếu cố chính mình. Phụ thân bên kia tốt lắm, ngươi không cần gấp trở về. Gặp được sự gì, phải cho người bào tin cho ta cùng Vận Vanh, chú ý thân mình.”

Trước khi đi, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lưu luyến không rời ôm lấy Bạch Hãn Triệt nói.

Bạch Hãn Triệt theo bản năng sờ sờ bụng, tiếp theo cấp hai người hệ hảo áo choàng.

“Vận Tranh, Vận Vanh, ta sẽ không trì hoãn lâu, nhiều lắm lại đi một chỗ, ta sẽ trở về kinh. Có Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ ở đây, các ngươi không cần lo lắng ta. Trên đường phải cẩn thận một chút.”

“Đã biết, bên ngoài gió lớn, ngươi mau vào ốc đi.” Sờ mặt Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh nhẫn xuống xúc động không hôn hắn, bất quá tên còn lại tuyệt không nhẫn được. Đang ở trước mặt mọi người, y đem Bạch Hãn Triệt lâu nhập trong ngực, cúi đầu hung hăng hôn môi hắn, rồi ở trong một mảnh tiếng kinh hô, buông ra Bạch Hãn Triệt mặt đỏ tai hồng.

“Chiếu cố hảo thiếu gia.” Dặn dò Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ, Lam Vận Vanh phóng lên đại mã màu trắng mà Bạch Hãn Triệt vì y tuyển chọn.

Lam Vận Vanh hôn, Lưu Vận Tranh sao có thể không thân, bất quá y không trực tiếp như Lam Vận Vanh, mà là đem Bạch Hãn Triệt gắn vào sau áo choàng, tránh cho người này một chút xấu hổ.

Thân xong rồi, hai người lại dùng ánh mắt làm cho Bạch Hãn Triệt cực độ thẹn thùng nhìn hắn hảo một trận, mới giục ngựa rời đi. Đứng ở cửa, chăm chú nhìn hai người dần dần đi xa, Bạch Hãn Triệt trong cái nhìn chăm chú của mọi người trở lại phòng. Hai tay ôm lấy đôi gò má nóng lên, Bạch Hãn Triệt nhợt nhạt cười rộ lên, hắn, nên đi.



Cừu Lạc:

Đề bút, lại không biết nên viết cái gì, quanh quẩn trong lòng nhiều ngày chính là “xin lỗi”. Ngươi hộ ta chu toàn, ta lại làm cho ngươi bị hiểu lầm, không mặt mũi nào mà chống đỡ.

Cừu Lạc, ngày mai ta khởi hành quay về kinh, kiếp này sợ là không được gặp lại, tuy nhiên, ngươi bình yên vô sự, ta liền có thể an tâm quay về kinh.

Cừu Lạc, ngươi là bạn tốt của ta, giống như Tiểu Tứ, Trạng Nguyên cùng Đồng Đồng, chúc ngươi mọi sự giai hảo.

Bạch Hãn Triệt

Đem tín phóng hảo, Bạch Hãn Triệt hô: “Tiểu Tứ.”

“Ai, đến đây.”

Bên ngoài bận việc Tiểu Tứ vội vàng chạy vào.

“Tiểu Tứ, phong thư này ngươi lặng lẽ giao cho Lôi thúc thúc, đừng cho bọn thị vệ nhìn thấy.” Bạch Hãn Triệt đem tín đưa qua, Tiểu Tứ không hỏi là cho ai, nhét vào trong vạt áo.

“Yên tâm đi thiếu gia, ta khẳng định không cho người bên ngoài phát hiện.”

“Tiểu Tứ, cùng Trạng Nguyên nói một tiếng, chúng ta. . . . . . chúng ta ngày mai quay về kinh.”

“A?” Tiểu Tứ vừa nghe sững sốt, “Thiếu, thiếu gia, Thái tử điện hạ cùng Vương gia. . . . . . hôm qua mới vừa đi, ngài ngày mai liền. . . . . .”

Bạch Hãn Triệt lộ ra nụ cười nhu hoà, Tiểu Tứ trừng mắt nhìn, có kẻ trộm cười rộ lên.

“Thiếu gia, ngài không phải muốn doạ Thái tử điện hạ cùng Vương gia nhảy dựng đi.”

Bạch Hãn Triệt vẫn là cười, bất quá Tiểu Tứ hiểu được.

“Thiếu gia, ta cái này liền cùng Văn đại ca và Đồng Đồng nói.” Tiểu Tứ sôi nổi chạy đi. Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng sờ sờ bụng, cao hứng rất nhiều lại có chút thất vọng, vốn định uống hai viên, cố gắng có thể giống như cha, sinh ba đứa nhỏ. Lập tức, hắn vừa nghĩ vừa tưởng tượng, có lẽ cái này đều là do ông trời quyết định, làm cho hắn từng bước từng bước chậm rãi sinh.

Quyết định của Bạch Hãn Triệt làm cho mọi người chấn kinh, bọn họ nguyên bản nghĩ hắn còn muốn tiếp qua một tháng mới lo lắng chuyện quay về kinh. Bất quá có Tiểu Tứ ở đây, bọn họ rất nhanh liền hiểu được hắn vì sao phải như thế làm. Lôi Bưu chuẩn bị ba chiếc xe lễ vật lớn, làm cho Bạch Hãn Triệt mang về kinh, có cho hắn, Vận Tranh cùng Vận Vanh, có cấp cho Quốc Công, Hoàng Thượng cùng Khuyết Vương, còn có cấp cho Thái Thượng hoàng, Lưu Tích Tứ, đương nhiên không thể thiếu cho tiểu tổ tông sắp xuất thế kia.

Thời điểm Bạch Hãn Triệt đi, Lôi Bưu khóc như đứa nhỏ ba tuổi. Bạch Hãn Triệt cực giống Bạch Tang Vận, gợi cho Lôi Bưu nhớ lại không ít vãng, hắn còn nhớ rõ năm đó khi chính mình quyết định quay về Vô Danh Sơn Trang, trang chủ ở ngoài kinh thành tiễn hắn, không ở trên xe ngựa, hắn cũng là khóc đến thương tâm như vậy. Nhưng nhìn trang chủ bên cạnh hai người kia hạnh phúc cười, hắn cảm thấy chính mình làm hết thảy đều đáng giá.

Phất tay cùng người trong Vô Danh Sơn Trang từ biệt, mang theo áy náy đối với Cừu Lạc, mang theo khát khao đối với tương lai, mang theo chờ mong đối với đứa nhỏ trong bụng có thể đã tồn tại, mang theo tâm tình đã hoàn toàn bất đồng trước khi ly kinh, Bạch Hãn Triệt vững vàng bước trên con đường quay về kinh thành. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Thuỷ Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook