Tâm Thuỷ Dao

Chương 61

Neleta

20/10/2017

CHƯƠNG 61

(Đêm động phòng hoa chúc đó nha ^.^)

Hắn say, tuy rằng hắn tích rượu chưa thấm hắn thành thân, tuy rằng hắn chưa có hồng trù.

“Triệt nhi. . . . . . Cái này là cho vào cửa . . . . . .”

Bên tai càng không ngừng quanh quẩn những lời này của phụ thân, hắn. . . . . . thành thân, cùng hai người cả đêm đều ôm lấy hắn, chưa từng buông ra. Này hết thảy đến đột nhiên như thế, làm cho hắn không chịu nổi, làm cho hắn ngỡ như đang ở trong mộng.

“Hãn Triệt, sao ngươi lại khóc? Ngươi không muốn gả cho ta cùng Vận Vanh?” Biết rõ người nọ vì sao rơi lệ, Lưu Vận Tranh lau lệ cho hắn hỏi, “Hãn Triệt, nếu là như vậy ngươi sẽ chết tâm đi, ta cùng Vận Vanh cũng tuyệt không buông ngươi ra.”

Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn người vẫn như cũ bá đạo, Bạch Hãn Triệt lắc đầu, hắn đương nhiên muốn, hắn sao lại không muốn chứ.

“Vận Tranh, cùng phụ thân bọn họ nói một tiếng, chúng ta đi thôi.” Còn bảo trì vài phần thanh tỉnh Lam Vận Vanh buông chén rượu nói, hai người ôm Bạch Hãn Triệt hướng về phía trước đi đến. Bạch Hãn Triệt quay đầu lại nhìn về phía Tôn Hạo Lâm, yên lặng thầm gọi: phụ thân. Tôn Hạo Lâm nâng chén như đáp lại, ngửa đầu uống xong, không có làm cho người khác nhìn thấy nước mắt gã chảy xuống.

“Phụ hoàng, phụ vương, phụ thân, con cùng Hãn Triệt lui xuống trước.” Lưu Vận Tranh khom người nói, chỉ nghe Tam đệ phá lệ “khờ dại” hỏi: “Thái tử ca ca cùng Nhị ca là muốn mang Hãn Triệt đến thuyền phường qua đêm động phòng hoa chúc đi?”

“Lưu Tích Tứ, uống rượu của ngươi đi.” Nguyên bản định cho Bạch Hãn Triệt kinh hỉ, không muốn bị Tam đệ vạch trần, Lam Vận Vanh giận.

“Đi thôi, sáng mai các ngươi không cần vào triều, ba ngày sau Vận Tranh thay phụ hoàng xử lý triều chính, chuyện vận phường giao cho Vận Vanh để ý, phụ hoàng và phụ vương muốn một lòng cùng phụ thân các ngươi.”

Lưu Hoài Diệp đem quốc sự hoàn toàn giao cho hai đứa con, đã đến lúc y phải thực hiện lời hứa đối với người nọ, đó là có một ngày, y sẽ buông tất cả mọi chuyện, bồi hắn đi ra ngoài một chút.

“Phụ hoàng cùng phụ vương cứ việc bồi phụ thân.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh một chút vẻ miễn cưỡng đều không có, hai người sớm hạ quyết tâm, phải cho phụ hoàng cùng phụ vương không có hậu cố chi ưu an tâm làm bạn phụ thân.

“Đi thôi, nhớ rõ đi cấp hoàng ông nội kính rượu trước.” Bạch Tang Vận ra tiếng, hắn vẫn nhìn dưỡng tử.

“Phụ thân. . . . . .” Bạch Hãn Triệt quỳ xuống, “Phụ hoàng, ” dập đầu, “Phụ vương, ” lại một cái, “Phụ thân. . . . . .”

Dập đầu lạy ba cái, Bạch Hãn Triệt được Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh giúp đỡ đứng lên.

“Triệt nhi, đi thôi.” Đôi con ngươi Bạch Tang Vận cũng đã ươn ướt.

“Hãn Triệt, đây là mê dược, nếu Thái tử ca ca cùng Nhị ca quá phận, ngươi liền đem này tát đi ra ngoài, bằng không a, ngươi khẳng định một tháng đều hạ không được thuyền.”

Lưu Tích Tứ từ trong ngực lấy ra mấy bao mê dược, đưa cho Bạch Hãn Triệt, bị Lam Vận Vanh giành trước thu hồi.

“Lưu Tích Tứ, cái tên Ly Nghiêu kia của ngươi sắp trở lại rồi. Ngươi dành lại mà đối phó với hắn đi, Hãn Triệt không dùng được.” Lam Vận Vanh đem dược nhét vào bên hông, hướng Lưu Vận Tranh nháy mắt, hai người lập tức mang Bạch Hãn Triệt rời đi.

“Hừ!” Lưu Tích Tứ giơ chân, “Phụ thân, Thái tử ca ca cùng Nhị ca khi dễ ta.” Vừa nghe người nọ sắp trở lại, Lưu Tích Tứ có chút hoảng hốt.

“Tích Tứ, phụ thân mệt mỏi, ngươi bồi phụ thân trở về đi.” Bạch Tang Vận ngoắc làm cho tam tử lại đây, Lưu Tích Tứ nâng phụ thân dậy. Thấy trong mắt đứa con uỷ khuất, Bạch Tang Vận cái gì cũng chưa nói, sau khi đối Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương ra hiệu, hắn nắm tay đứa con đi về hướng Dưỡng Hợp Cung.

“Vận Vanh, Ly Nghiêu là ai?”

Từ nơi của hoàng ông nội đi ra, Bạch Hãn Triệt tò mò hỏi.

“Là người mà Tích Tứ dưỡng.” Lưu Vận Tranh ý xấu trả lời.

“A? Dưỡng?” Bạch Hãn Triệt trực giác không tin, Tích Tứ sẽ không làm loại sự tình này.

“Hãn Triệt, đừng động Tích Tứ, đã có phụ thân rồi. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, trong lòng ngươi chỉ có thể có ta cùng Vận Tranh.” Lam Vận Vanh đem Bạch Hãn Triệt bế đứng lên, lúc này đối diện ba người là hai con ngựa.

“Vận Vanh!”

Bị Lam Vận Vanh mang lên ngựa, Bạch Hãn Triệt vội vàng che bụng, Lưu Vận Tranh leo lên một con ngựa khác.

“Hãn Triệt, không phải ngươi nói muốn kỵ mã sao? Ta mang ngươi kỵ mã.” Người say không phải vì rượu, Lam Vận Vanh ôm chặt Bạch Hãn Triệt, huy tiên giục ngựa chạy đi.

“Vận Vanh. . . . . . Chậm một chút, này, đây là ở trong cung!”



Chỉ thấy hai con ngựa không để ý khiến cho rối loạn, ở trong cung phi nước đại.

“Hãn Triệt, ta hôm nay vô cùng cao hứng.” Lam Vận Vanh khó được nở nụ cười trên mặt, là vui sướng tươi cười.

“Hãn Triệt, sinh đứa con cho chúng ta!” Lưu Vận Tranh cũng say, lời nói của y cơ hồ mọi người trong cả hoàng cung có thể nghe được.

Bạch Hãn Triệt một tay ôm bụng, một tay níu chặt vạt áo Lam Vận Vanh, e lệ điểm đầu: “. . . . . . Ân.”

“Tứ ca, ta thật hâm mộ Bạch đại ca. . . . . . Bạch đại ca, hảo hạnh phúc nga.” Người nào đó so với “tân nương tử” khóc còn thương tâm hơn.

Đồng Hàm Trứu dùng tay áo sát mặt cho hắn, ánh mắt thâm thúy.

“Tiểu Tứ, thiếu gia ‘ xuất giá ’, ngươi khóc cái gì?”

“Ta, ta là vì thiếu gia, cao hứng. Thiếu gia, cuối cùng là, khổ tẫn cam lai.”

“Kia chúng ta đến uống một chén đi.”

“Ta đã uống nhiều lắm rồi.”

“Choáng váng đầu không?”

“Ngô. . . . . Văn đại ca, ta sao thấy ngươi là hai người nha?”

“Vậy thì chúng ta trở về thôi. Đêm động phòng hoa chúc, cũng không thể lãng phí.”

“Ân? Cái gì, đêm động phòng hoa chúc. . . . . .”

“Đương nhiên là của ta cùng ngươi.”

“Ta và ngươi. . . . . . Ta và ngươi. . . . . . Văn đại ca!”

Đồng Đồng nhìn theo hướng Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ rời đi, nói: “Tứ ca, Trạng Nguyên ca cùng Tiểu Tứ ca cũng đi rồi.”

“Đồng.”

“Ân?”

“Ngươi muốn trở về sơn trang, hay là muốn ở lại kinh thành?”

Đồng Đồng ngửa đầu, không có lập tức trả lời, mà là nghiêm túc lo lắng. Qua một lát, hắn mở miệng: “Tứ ca, ta muốn ở kinh thành, bởi vì có Bạch đại ca, Tiểu Tứ ca, Trạng Nguyên ca, còn có Bồ Tát Quốc Công đại nhân, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà tứ ca ở trong sơn trang, tứ ca, sau này ngươi có rảnh, liền mang ta đến kinh thành, nhìn Bạch đại ca bọn họ được không?” Tứ ca ở nơi nào, hắn liền ở ngay tại nơi đó.

Đồng Hàm Trứu cúi đầu, lặng lẽ trong bóng đêm, khẽ hôn khoé miệng dính hạt cơm của Đồng Đồng.

“Đồng.”

“Tứ ca. . . . . .”

Dưới ánh trăng trên Tiêu Tương hồ, trong sự yên lặng lộ ra một loại cảnh đẹp khác. Trên mặt hồ ngừng năm sáu chiến thuyền phường, trong đó ba chiến thuyền lớn nhất chiếm cứ vị trí tốt nhất trên Tiêu Tương hồ. Đó là thuyền phường của Hoàng Thượng Lưu Hoài Diệp, Thái tử Lưu Vận Tranh cùng Hiển Thân Vương Lưu Tích Tứ. Trong đó một con thuyền vừa hạ thuỷ không lâu, đây là Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh riêng vì “đại hôn” của bọn họ mà đặt mua.

Hai người từng ở trên thuyền của Lưu Tích Tứ cùng Bạch Hãn Triệt hoan hảo qua, nhưng sau đó Bạch Hãn Triệt không ngừng nôn mửa suốt mấy ngày, cho nên hai người liền đánh mất ý niệm đặt mua thuyền phường trong đầu. Tiếp đến đã xảy ra nhiều chuyện như thế, hai người cũng ẩn ẩn hiểu được người nọ vì sao lại phun lợi hại đến vậy, bởi vì bọn họ bên này ngủ cùng những người khác, bên kia lại đi ôm người nọ, người nọ sao lại không phun.

Trên thuyền phường hết sức xa hoa, ngoại trừ hơn mười thị vệ cùng vài tên ám vệ tránh ở chỗ tối ra, trong cả khoang thuyền, chỉ có Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh, Bạch Tang Vận cộng thêm một vị đầu bếp, hai vị nội thị là sáu người. Mà đầu bếp cùng nội thị không được truyền triệu không được đi vào, cho nên cuối cùng, trong khoang thuyền chỉ có “tân hôn” ba người.

Ánh sáng dạ minh châu cực kỳ nhu hoà, vách đá trên thuyền chiếu ra bóng dáng ba người. Một người nâng tay, gỡ xuống trâm gài tóc trên đầu người nọ, mái tóc dài của người nọ xoã xuống. Tên còn lại, đứng ở phía sau, vươn tay về phía trước giải điệu đai lưng hắn, chậm rãi bác hạ quần áo hắn.

Buông trâm gài tóc, Lam Vận Vanh vươn người hôn lên hai mắt Bạch Hãn Triệt, rồi thong thả hoạt tới hai gò má, sóng mũi, vành tai, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra của Bạch Hãn Triệt.

Say, đầu váng mắt hoa, kia thong thả mềm mại hôn làm cho hắn trầm tuý. Bạch Hãn Triệt nhắm mắt lại, tuỳ ý cho Lam Vận Vanh xâm chiếm hắn, tuỳ ý cho Lưu Vận Tranh cởi xiêm y hắn, hôn lên đầu vai hắn.

Từ phía sau tách ra hai chân Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh khẽ vuốt vật tinh mỹ đã muốn ngẩng đầu kia, ba người hơi thở mập hợp, làm cho người này tựa vào trong ngực chính mình, y một tay khiêu khích một khoả hồng nhị phía trước.



Miệng Lam Vận Vanh hàm một khoả hồng nhị khác, Bạch Hãn Triệt nhíu chặt mày, hai tay bất lực đặt ở trên đùi Lưu Vận Tranh.

“Hãn Triệt, sờ chúng ta.” Lưu Vận Tranh đĩnh thẳng lưng, hạ lệnh, Bạch Hãn Triệt ngượng ngùng sờ lên dục vọng của hai người.

“Vận Tranh, Vận Vanh. . . . . . Đêm nay, có thể, có thể. . . . . .” Yếu ớt bị hàm trụ, Bạch Hãn Triệt nói không ra lời.

“Hãn Triệt, đêm nay chúng ta sẽ phi thường ôn nhu.” Gần đây người này luôn bảo bọn họ chậm một chút, nhẹ một chút, bọn họ đương nhiên biết hắn thích được đối đãi ôn nhu.

Cao thấp bộ lộng dục vọng kiên quyết của Lưu Vận Tranh, Bạch Hãn Triệt đem chân khoát lên trên vai Lam Vận Vanh, làm ra tư thế mời gọi.

Lam Vận Vanh thẳng khởi trên thân, lấy qua thuốc mỡ.

“Đừng, đừng dùng.” Bạch Hãn Triệt đè lại tay Lam Vận Vanh, “Ta, không muốn.” Sẽ làm bị thương đứa nhỏ. Bạch Hãn Triệt rất muốn nói cho hai người này biết là hắn có thai, nhưng đêm nay, là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nếu bọn họ biết hắn có đứa nhỏ, nhất định sẽ không bính hắn, điều này hắn không muốn.

Lam Vận Vanh không có kiên trì, mà lại hôn lên Bạch Hãn Triệt.

“Ân ngô, a!”

“Vận Tranh, Vận Vanh!”

Hai chân bị Lưu Vận Tranh phân tới lớn nhất, vật giữa hai chân lại rơi vào miệng Lam Vận Vanh, người nọ dùng hết các loại thủ đoạn, bức bách hắn đi ra, Bạch Hãn Triệt bị trường hợp *** loạn này làm thẹn đến muốn chui xuống đất, rồi lại không thể phản kháng.

“Hãn Triệt không cho dùng thuốc mỡ, chỉ có thể dùng của chính Hãn Triệt thôi.” Lưu Vận Tranh hôn vành tai hắn nói, hai tay thì tại bên đùi Bạch Hãn Triệt khẽ vuốt ve mơn trớn.

“A, a, Vận, Vận Vanh, muốn, muốn. . . . . .”

“Muốn cái gì?” Vẫn là Lưu Vận Tranh, y hôn lên môi Bạch Hãn Triệt, không cho hắn nói.

“Ngô ngô!”

Thân mình Bạch Hãn Triệt đột nhiên mãnh liệt run rẩy, bạch chước bị buộc đi ra một giọt không sót rơi toàn bộ vào trong dụng cụ mà Lam Vận Vanh sớm chuẩn bị tốt.

“Hãn Triệt, này có thể dùng đi.” Lam Vận Vanh dùng đầu ngón tay dính khởi niêm dịch, tìm được động khẩu bọn họ sắp tiến vào.

Lưu Vận Tranh đã là huyết mạch phun trương, y đến bên cạnh, làm cho Bạch Hãn Triệt lấy tay giúp y an ủi.

Hai chân bị nâng lên, ngón tay trong cơ thể triệt đi ra ngoài, hoả xà chậm rãi đỉnh tiến vào.

“Ngô. . . . . . Vận, Tranh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt dẫn Lưu Vận Tranh tới gần chính mình, hé miệng.

“Hãn Triệt muốn ăn?” Lưu Vận Tranh ánh mắt ám trầm, thấy đối phương thuỳ mâu, lại vẫn hé miệng, y đem kiên quyết của chính mình tiến đến.

“Hãn Triệt. . . . . .” Lưu Vận Tranh khó nhịn gầm nhẹ, chậm rãi động lên. Lam Vận Vanh áp chế hai chân Bạch Hãn Triệt, phần eo dùng sức.

Ba người sớm không phải lần đầu tiên da thịt thân cận, nhưng đây là lần đầu tiên hắn không hề băn khoăn toàn bộ buông ra. Bạch Hãn Triệt dùng miệng, lấy tay, dùng thân mình hầu hạ hai người, hai người cũng đồng dạng dùng hết các loại kỹ xảo, làm cho hắn cảm nhận được vui thích trước nay chưa từng có. Bất quá hai người duy nhất tiếc nuối chính là Bạch Hãn Triệt không cho bọn họ cùng nhau tiến vào, nghĩ có thể là do lần trước làm đau người này rồi, hai người cũng không có đặc biệt yêu cầu.

Ngoài thuyền phường dị thường im lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu vang ra, mà bên trong thuyền phường tầng thứ hai, cảnh xuân vô hạn, làm cho người ta nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập.

“Ngô! Tranh, Vanh, nhẹ. . . . . .”

“Triệt, nói yêu chúng ta, nói.”

“Yêu, yêu, ân ngô.”

“Triệt, chờ sau khi phụ thân sinh, ngươi liền uống thuốc.”

“. . . . . . Hảo.”

Lúc này ở trong hoàng cung, vừa mới đi vào giấc ngủ Bạch Tang Vận tỉnh. Sờ sờ bụng đột nhiên có chút đau, hắn có chút bất an, hai ngày nay thường thường đau đớn như vậy, chẳng lẽ đứa nhỏ muốn xuất thế? Không có làm thức tỉnh hai người say rượu ngủ bên cạnh, Bạch Tang Vận nhìn về phía ngoài cửa sổ, đứa nhỏ này đến tột cùng là nam hay là nữ? Ngay cả hắn cũng muốn biết.

Lại là một chút đau nhức, Bạch Tang Vận suýt nữa kêu ra tiếng. Hắn nhu nhu bụng, đứa nhỏ còn không đến tám tháng, chờ không kịp sao? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Thuỷ Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook