Chương 31: First Kiss
Gia Hân
21/12/2016
Sáng hôm sau
Tất cả đều đi học bình thường, bộ ba nam và bộ ba nữ đi chung nhưng Diệu Anh và Khánh Anh không đi chung với họ. Họ đi chung với nhau nhưng không ai nói một lời nào, chỉ có cặp đôi Gia Minh và Thiên Mẫn nói liên miên
Vào đến lớp thì họ đi vào chỗ ngồi nhanh chóng, lúc này thì Diệu Anh bước vào nhưng đi cùng cô là Khánh Anh. Cô bước vào chỗ ngồi xuống, không nhìn mặt Âu Dương Thiên dù chỉ một lần. Anh thấy cô như vậy liền không quen a! Điều này thì làm ngạc nhiên đến với tất cả mọi người, ngoại trừ Thiên Mẫn và Minh Hân
Tùng...tùng...tùng...
Đến giờ học, cô giáo bước vào lớp và chào cả lớp
"Hôm nay chúng ta sẽ không học gì hết, chúng ta sẽ trò chuyện với nhau, được không nào?"
"Dạ được ạ!"
"Cô muốn hỏi bạn Diệu Anh"
Tất cả mọi người đều tập trung vào Diệu Anh
"Cho cô hỏi bạn Diệu Anh là em có đang yêu ai không?"
Nam sinh chăm chú vào Diệu Anh, đa số là cầu cô nói không
"Dạ...có ạ!"
Lời nói này làm cho nam sinh trong lớp đều không vui nhưng Âu Dương Thiên nghe lời cô nói thì tâm trạng vui hẳn lên. Được vài giây thì cô đảo ngược tình thế
"Nhưng đã hết rồi"
"Tại sao vậy?"- cô giáo
"Để em kể cho cô và mấy bạn nghe một câu chuyện. Có một người con gái và một người con trai. Hồi nhỏ, họ chơi với nhau rất thân nhưng gia đình có chuyện nên cả hai đều chuyển nhà đi và không liên lạc được, cả hai chỉ tặng quà làm kỉ niệm. Lúc lớn lên, cả hai người đó vô tình gặp nhau nhưng cô bạn gái lại phát hiện bạn trai đó là người mà mình tìm kím bấy lâu nên đã làm mọi cách để bạn đó có thể nhớ đến mình. Nhưng đáp lại là sự vô tình của cậu ấy và cậu ấy còn nói không nhớ bạn gái đó là ai. Vậy cô nói xem, có yêu được nữa không?"
Những lời cô nói ra đều rất nhẹ nhàng. Âu Dương Thiên nhìn cô nói, những lời đó là cô đang nói cho anh nghe sao? Hồi nhỏ cô và anh có quen biết sao? Sao anh không nhớ gì hết vậy?
Hàn Phong và Minh Hân giật mình trước câu chuyện của Diệu Anh, cả hai đều chăm chú vào sợi dây chuyền của mình
....
"Cậu đừng như vậy được không? Cậu nói xem, rốt cuộc cậu là ai?"
Âu Dương Thiên nói vậy làm cho Diệu Anh tức điên lên
"Cậu hãy tự nhớ lấy, nếu không nhớ thì đừng nói chuyện với tôi"
Cô nói xong liền đi ra khỏi chỗ anh
---------------
Ở canteen
"Mày làm gì mà Diệu Anh trở nên không giống như trước vậy? Lúc nãy cô ấy nói mày và cô ấy quen biết từ hồi nhỏ. Có thật không?"- Gia Minh
"Tao không biết, tao không nhớ"- Âu Dương Thiên ôm đầu chán nản nói
"Có khi nào cô ấy là bé Diệu của mày không?"- Hàn Phong
"Tao đang điều tra cô ấy. Nếu cô ấy là bé Diệu thật thì tao..."
Nói đến đây thì anh không thể nói được nữa
--------------
Sáng hôm sau
Bộ ba nam đi học mà không thấy bộ ba nữ. Hàn Phong không thấy Khánh Anh đâu cả, à quên, không có Minh Hân ở đây thì cũng sẽ không có anh ta
Tới giờ học, cô giáo bước vào thông báo cho cả lớp một tin
"Diệu Anh sẽ không học ở đây nữa. Bạn ấy sẽ ra nước ngoài"
"Cái gì?"
Âu Dương Thiên chạy nhanh ra khỏi lớp. Gia Minh và Hàn Phong thấy vậy liền đi theo mặc cả lớp đang ú ớ, không biết chuyện gì cả
"Nè, sao mày hoảng hốt vậy?"- Hàn Phong
"Cô ấy là bé Diệu của tao, tao chỉ mới biết hôm qua thôi, hôm nay tao tính nói với cô ấy là tao đã biết cô ấy là ai mà không ngờ cô ấy lại đi ra nước ngoài. Shit!"
"Mày bình tĩnh đi, tao có cách này bảo đảm Diệu Anh sẽ quay về"- Gia Minh
"Cách gì? Nói lẹ lên"
Bộ ba nam nghe kế hoạch của Gia Minh liền hiểu
----------------------
Tại sân bay
"Mày đi thật à?"- Minh Hân
"Ừ. Tao sẽ quay trở lại mà, đâu phải đi luôn đâu. Thôi tao vào nha, sắp tới giờ rồi"
"Diệu Anh"
Gia Minh chạy nhanh vào
"Sao anh lại ở đây?"- Thiên Mẫn
"Diệu Anh, cô...cô theo tôi nhanh...nhanh lên. Thằng Thiên nó bị tai nạn kìa"- anh vừa thở vừa nói. Thật may là mình kịp đến
"Hả? Anh nói sao? Chở tôi tới đó liền. Nhanh lên"
'Hahaa! Con cá mắc câu'
Bộ ba nữ liền nhanh chóng lên xe của Gia Minh
-----------------
Tại bệnh viện
"Thiên!"
Cô bước vào thì thấy anh nằm trên giường bệnh, cả thân người đều quấn băng, ngay cả đầu cũng có nữa
"Sao cậu lại bị vậy? Huhu tỉnh lại cho tớ"
"Cô bình tĩnh, nó mới phẫu thuật xong. Bác sĩ mới chích thuốc mê cho nó. Chút xíu nữa tỉnh à"- Hàn Phong nói, ở bên ngoài có vẻ lo lắng nhưng bên trong thì...
"Bình tĩnh sao được, băng gì mà khủng khiếp quá vậy? Nhất định là bị nặng lắm! Huhu tỉnh lại, tỉnh lại. Cậu không nhớ tớ là ai cũng được. Tớ không giận cậu nữa. Cậu nói gì tớ sẽ làm theo, tớ sẽ nghe lời. Huhu"
"Em nói thật không?"
"Thật, thật mà....ủa?"- cô ngước mặt lên nhìn anh
"Cậu..."
"Xưng anh em đi, đừng xưng cậu tớ nữa. Nghe khó chịu lắm"- Âu Dương Thiên cau mày
"Em đã nói là không giận anh nữa rồi nha, bé Diệu"
"Tôi lớn rồi"- cô lúc này đang rất bực bội, dám lừa cô. Mốt cô sẽ cho cả đám người này biết tay
"Đúng đúng a. Bé Diệu của anh lớn rồi"- Âu Dương Thiên ôm chầm lấy cô
"Hừ. Ai cho anh ôm tôi. Tránh ra"- cô đẩy anh ra
"Nè nè. Em đã nói là em sẽ làm theo lời anh nói đúng không?"
"Tôi...tôi nói hồi nào"- cô lắp bắp nói
"Nãy tụi tao đều nghe mày nói"
Thiên Mẫn và Minh Hân đồng thanh nói, cả hai cùng nhau cười
"Tụi mày phản bạn hả?"- cô trừng mắt nhìn lũ bạn thân
"Tụi tao không phản, chỉ nói sự thật thôi. Thôi bye nhá, tụi tao đi đây. Hai người cứ vui vẻ trò chuyện ha"
Thiên Mẫn và Minh Hân nói xong liền kéo hai người đàn ông đi theo mình. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Âu Dương Thiên và Diệu Anh
"Diệu Anh, anh nhớ ra em là ai rồi"
"Thì sao?"- cô liếc anh
"Em...em đừng giận anh nữa nha"
"..."
Âu Dương Thiên nhìn cô không nói gì, xem ra cô còn giận a. Anh phải xuất chiêu cuối cùng thôi
"Ưm..."
Âu Dương Thiên cúi đầu xuống hôn Diệu Anh, cô thấy vậy liền vùng vẫy nhưng đời nào anh tha cho cô, anh giữ chặt người cô lại. Đầu lưỡi của anh cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian anh đã mở cửa miệng cô thành công. Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy tiếng ậm ừ trong cổ họng. Tay anh ôm tấm eo thanh mảnh đang ép sát vào người anh. Mãi mấy phút sau anh lưu luyến buông môi cô ra
Khuôn mặt cô vì bị anh cuồng nhiệt hút lấy hô hấp mà hít thở không thông trở nên đỏ ửng
"Ai...ai cho anh hôn tôi hả?"
"Không phải em cũng đang tận hưởng sao?"- anh cười
"Anh...anh..."
"Anh anh gì? Muốn hôn nữa hả. Em muốn kiểu nào? Hôn kiểu Pháp nha"
Anh giả bộ cuối xuống hôn tiếp
"Anh...anh đi chết đi"
Cô nói xong lấy cái gối đập vào đầu anh xong rồi ra ngoài với cái mặt đỏ như trái cà chua. Chết tiệt! First kiss của cô
Còn anh thì trong lòng vui sướng hẳn lên, đây là nụ hôn đầu của anh a! Không ngờ hôn nó có cảm giác như vậy. Mốt anh sẽ "cưỡng hôn" cô tiếp. Hahahaa.
Tất cả đều đi học bình thường, bộ ba nam và bộ ba nữ đi chung nhưng Diệu Anh và Khánh Anh không đi chung với họ. Họ đi chung với nhau nhưng không ai nói một lời nào, chỉ có cặp đôi Gia Minh và Thiên Mẫn nói liên miên
Vào đến lớp thì họ đi vào chỗ ngồi nhanh chóng, lúc này thì Diệu Anh bước vào nhưng đi cùng cô là Khánh Anh. Cô bước vào chỗ ngồi xuống, không nhìn mặt Âu Dương Thiên dù chỉ một lần. Anh thấy cô như vậy liền không quen a! Điều này thì làm ngạc nhiên đến với tất cả mọi người, ngoại trừ Thiên Mẫn và Minh Hân
Tùng...tùng...tùng...
Đến giờ học, cô giáo bước vào lớp và chào cả lớp
"Hôm nay chúng ta sẽ không học gì hết, chúng ta sẽ trò chuyện với nhau, được không nào?"
"Dạ được ạ!"
"Cô muốn hỏi bạn Diệu Anh"
Tất cả mọi người đều tập trung vào Diệu Anh
"Cho cô hỏi bạn Diệu Anh là em có đang yêu ai không?"
Nam sinh chăm chú vào Diệu Anh, đa số là cầu cô nói không
"Dạ...có ạ!"
Lời nói này làm cho nam sinh trong lớp đều không vui nhưng Âu Dương Thiên nghe lời cô nói thì tâm trạng vui hẳn lên. Được vài giây thì cô đảo ngược tình thế
"Nhưng đã hết rồi"
"Tại sao vậy?"- cô giáo
"Để em kể cho cô và mấy bạn nghe một câu chuyện. Có một người con gái và một người con trai. Hồi nhỏ, họ chơi với nhau rất thân nhưng gia đình có chuyện nên cả hai đều chuyển nhà đi và không liên lạc được, cả hai chỉ tặng quà làm kỉ niệm. Lúc lớn lên, cả hai người đó vô tình gặp nhau nhưng cô bạn gái lại phát hiện bạn trai đó là người mà mình tìm kím bấy lâu nên đã làm mọi cách để bạn đó có thể nhớ đến mình. Nhưng đáp lại là sự vô tình của cậu ấy và cậu ấy còn nói không nhớ bạn gái đó là ai. Vậy cô nói xem, có yêu được nữa không?"
Những lời cô nói ra đều rất nhẹ nhàng. Âu Dương Thiên nhìn cô nói, những lời đó là cô đang nói cho anh nghe sao? Hồi nhỏ cô và anh có quen biết sao? Sao anh không nhớ gì hết vậy?
Hàn Phong và Minh Hân giật mình trước câu chuyện của Diệu Anh, cả hai đều chăm chú vào sợi dây chuyền của mình
....
"Cậu đừng như vậy được không? Cậu nói xem, rốt cuộc cậu là ai?"
Âu Dương Thiên nói vậy làm cho Diệu Anh tức điên lên
"Cậu hãy tự nhớ lấy, nếu không nhớ thì đừng nói chuyện với tôi"
Cô nói xong liền đi ra khỏi chỗ anh
---------------
Ở canteen
"Mày làm gì mà Diệu Anh trở nên không giống như trước vậy? Lúc nãy cô ấy nói mày và cô ấy quen biết từ hồi nhỏ. Có thật không?"- Gia Minh
"Tao không biết, tao không nhớ"- Âu Dương Thiên ôm đầu chán nản nói
"Có khi nào cô ấy là bé Diệu của mày không?"- Hàn Phong
"Tao đang điều tra cô ấy. Nếu cô ấy là bé Diệu thật thì tao..."
Nói đến đây thì anh không thể nói được nữa
--------------
Sáng hôm sau
Bộ ba nam đi học mà không thấy bộ ba nữ. Hàn Phong không thấy Khánh Anh đâu cả, à quên, không có Minh Hân ở đây thì cũng sẽ không có anh ta
Tới giờ học, cô giáo bước vào thông báo cho cả lớp một tin
"Diệu Anh sẽ không học ở đây nữa. Bạn ấy sẽ ra nước ngoài"
"Cái gì?"
Âu Dương Thiên chạy nhanh ra khỏi lớp. Gia Minh và Hàn Phong thấy vậy liền đi theo mặc cả lớp đang ú ớ, không biết chuyện gì cả
"Nè, sao mày hoảng hốt vậy?"- Hàn Phong
"Cô ấy là bé Diệu của tao, tao chỉ mới biết hôm qua thôi, hôm nay tao tính nói với cô ấy là tao đã biết cô ấy là ai mà không ngờ cô ấy lại đi ra nước ngoài. Shit!"
"Mày bình tĩnh đi, tao có cách này bảo đảm Diệu Anh sẽ quay về"- Gia Minh
"Cách gì? Nói lẹ lên"
Bộ ba nam nghe kế hoạch của Gia Minh liền hiểu
----------------------
Tại sân bay
"Mày đi thật à?"- Minh Hân
"Ừ. Tao sẽ quay trở lại mà, đâu phải đi luôn đâu. Thôi tao vào nha, sắp tới giờ rồi"
"Diệu Anh"
Gia Minh chạy nhanh vào
"Sao anh lại ở đây?"- Thiên Mẫn
"Diệu Anh, cô...cô theo tôi nhanh...nhanh lên. Thằng Thiên nó bị tai nạn kìa"- anh vừa thở vừa nói. Thật may là mình kịp đến
"Hả? Anh nói sao? Chở tôi tới đó liền. Nhanh lên"
'Hahaa! Con cá mắc câu'
Bộ ba nữ liền nhanh chóng lên xe của Gia Minh
-----------------
Tại bệnh viện
"Thiên!"
Cô bước vào thì thấy anh nằm trên giường bệnh, cả thân người đều quấn băng, ngay cả đầu cũng có nữa
"Sao cậu lại bị vậy? Huhu tỉnh lại cho tớ"
"Cô bình tĩnh, nó mới phẫu thuật xong. Bác sĩ mới chích thuốc mê cho nó. Chút xíu nữa tỉnh à"- Hàn Phong nói, ở bên ngoài có vẻ lo lắng nhưng bên trong thì...
"Bình tĩnh sao được, băng gì mà khủng khiếp quá vậy? Nhất định là bị nặng lắm! Huhu tỉnh lại, tỉnh lại. Cậu không nhớ tớ là ai cũng được. Tớ không giận cậu nữa. Cậu nói gì tớ sẽ làm theo, tớ sẽ nghe lời. Huhu"
"Em nói thật không?"
"Thật, thật mà....ủa?"- cô ngước mặt lên nhìn anh
"Cậu..."
"Xưng anh em đi, đừng xưng cậu tớ nữa. Nghe khó chịu lắm"- Âu Dương Thiên cau mày
"Em đã nói là không giận anh nữa rồi nha, bé Diệu"
"Tôi lớn rồi"- cô lúc này đang rất bực bội, dám lừa cô. Mốt cô sẽ cho cả đám người này biết tay
"Đúng đúng a. Bé Diệu của anh lớn rồi"- Âu Dương Thiên ôm chầm lấy cô
"Hừ. Ai cho anh ôm tôi. Tránh ra"- cô đẩy anh ra
"Nè nè. Em đã nói là em sẽ làm theo lời anh nói đúng không?"
"Tôi...tôi nói hồi nào"- cô lắp bắp nói
"Nãy tụi tao đều nghe mày nói"
Thiên Mẫn và Minh Hân đồng thanh nói, cả hai cùng nhau cười
"Tụi mày phản bạn hả?"- cô trừng mắt nhìn lũ bạn thân
"Tụi tao không phản, chỉ nói sự thật thôi. Thôi bye nhá, tụi tao đi đây. Hai người cứ vui vẻ trò chuyện ha"
Thiên Mẫn và Minh Hân nói xong liền kéo hai người đàn ông đi theo mình. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Âu Dương Thiên và Diệu Anh
"Diệu Anh, anh nhớ ra em là ai rồi"
"Thì sao?"- cô liếc anh
"Em...em đừng giận anh nữa nha"
"..."
Âu Dương Thiên nhìn cô không nói gì, xem ra cô còn giận a. Anh phải xuất chiêu cuối cùng thôi
"Ưm..."
Âu Dương Thiên cúi đầu xuống hôn Diệu Anh, cô thấy vậy liền vùng vẫy nhưng đời nào anh tha cho cô, anh giữ chặt người cô lại. Đầu lưỡi của anh cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian anh đã mở cửa miệng cô thành công. Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy tiếng ậm ừ trong cổ họng. Tay anh ôm tấm eo thanh mảnh đang ép sát vào người anh. Mãi mấy phút sau anh lưu luyến buông môi cô ra
Khuôn mặt cô vì bị anh cuồng nhiệt hút lấy hô hấp mà hít thở không thông trở nên đỏ ửng
"Ai...ai cho anh hôn tôi hả?"
"Không phải em cũng đang tận hưởng sao?"- anh cười
"Anh...anh..."
"Anh anh gì? Muốn hôn nữa hả. Em muốn kiểu nào? Hôn kiểu Pháp nha"
Anh giả bộ cuối xuống hôn tiếp
"Anh...anh đi chết đi"
Cô nói xong lấy cái gối đập vào đầu anh xong rồi ra ngoài với cái mặt đỏ như trái cà chua. Chết tiệt! First kiss của cô
Còn anh thì trong lòng vui sướng hẳn lên, đây là nụ hôn đầu của anh a! Không ngờ hôn nó có cảm giác như vậy. Mốt anh sẽ "cưỡng hôn" cô tiếp. Hahahaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.