Chương 11
Rim
04/12/2020
Giữa đêm khuya, những chiếc xe sang trọng lao nhanh trên đường phố vắng. Đôi mắt Lâm Chính Thần vô hồn ngấm nghiền cảnh vật vụt qua bên ngoài cửa kính, những bóng cây đổ dài xuống mặt đường đầy ảm đạm, màu vàng nhàn nhạt của đèn đường xen kẽ với màu đen của màn đêm ưu tư, tất cả dường như đều mang một vẻ buồn khó tả nào đó.
Thật sự mệt mỏi.
Trống rỗng...
Những chiếc xe vượt qua cái cổng lớn, đi qua khuôn viên khá rộng sau đó liền dừng lại trước cửa một ngôi nhà uy nga tráng lệ. Ngôi nhà này có lẽ đã quá đỗi quen thuộc với Lâm Chính Thần rồi. Có người đến mở cửa xe, Lâm Chính Thần máy móc bước xuống, hai tên lúc nãy đến gần cậu, vừa định nắm lấy cậu giống như lúc nãy, cậu không nhanh không chậm lên tiếng.
"Tôi tự biết đi."
Lâm Chính Thần hiện tại tựa như một con robot, vẻ mặt cứng ngắt không nhìn thấy một cảm xúc nào cả, giống như ai đó đã rút mất tâm hồn của cậu rồi. Theo Lục Đình Phong vào nhà. Phòng khách hoa lệ, đèn trùm pha lê đẹp mắt được gắn trên trần nhà, Lục Đình Phong ung dung ngồi xuống ghế sô pha sang trọng, chân bắt chéo liếc mắt về thân ảnh người con trai kia, không nói lời nào, từ đầu đến cuối chỉ quan sát cậu.
Lúc cậu định thần lại thì phát hiện có một người phụ nữ đang quỳ gối ở trước mặt.
Cậu cười khổ trong lòng, thì ra chỉ vì cậu muốn tự do sẽ liền liên lụy đến người khác như vậy.
Có công bằng không vậy? Công bằng ở đâu vậy?
Không thể cự tuyệt, căn bản là không có cơ hội cự tuyệt. Không thể vùng vẫy, càng không thể chống đối, bởi vì một khi phạm phải những điều ấy người chịu tổn thương không phải mỗi bản thân cậu. Giết chết người cậu yêu, hiện tại còn muốn làm gì với người chăm sóc giúp đỡ cậu đây? Khi nào mới chịu dừng lại?
"Tin nhắn này là ai gửi đi vậy dì Mai?"
Lục Đình Phong cầm lấy chiếc điện thoại ngày trước cậu mượn từ dì Mai dùng nó để liên lạc với Chu Thiện, ánh mắt vẫn không thay đổi trầm tĩnh nhìn thẳng lấy cậu. Thật ra hắn đã biết rõ đáp án, hắn hỏi câu này chỉ để ám hiệu với cậu rằng cái gì cũng không thể qua mặt được Lục Đình Phong hắn.
Lâm Chính Thần siết chặt bàn tay móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đến không còn cảm giác nào nữa, bởi vì cơn đau nơi lồng ngực đã hoàn toàn chiếm lấy cậu, nỗi đau bên ngoài làm sao có thể so sánh nổi cơ chứ, hận ngay lúc này không thể giết chết hắn.
Cậu nhắm chặt đôi mắt tinh anh lại che đi sự phận nộ, giờ phút này không nên chọc giận hắn nữa, nếu không dì Mai sẽ không yên ổn được. Hậu quả chỉ nên để một mình cậu gánh là đủ, thủ đoạn của hắn chỉ nên để mình cậu hứng chịu. Sau đó Lâm Chính Thần chậm rãi mở mắt, máy móc khụy chân quỳ gối xuống sàn nhà, trong lòng đã mang đầy cừu hận nhưng một tí cũng không biểu hiện ra bên ngoài, là không nên chứ không phải không thể, môi hé mở.
"Muốn trừng phạt, muốn đánh muốn giết, muốn làm gì thì cứ làm trên người tôi, chính tôi là người muốn bỏ trốn không liên quan đến ai cả, cho nên anh cứ nhắm vào tôi đây đừng tổn hại thêm một ai nữa, một người là quá đủ rồi..."
Giọng của Chính Thần mỗi lúc một nhỏ vì bản thân đã quá đỗi bất lực.
Cậu thật lòng muốn chết.
Lúc này đây cậu đã mệt mỏi đến cùng cực, anh ấy vì cậu mà chết, chính cậu đã hại chết người mà cậu yêu thương nhất. Lúc này đây cậu muốn chết đi, bởi vì trong lòng chằn chịt sự giằn vặt, bởi vì cậu không muốn để anh ấy ở nơi lạnh lẽo kia một mình.
Nếu không thể ở bên nhau lúc ở phàm trần, vậy thì ở bên nhau ở thiên đường đi.
Chính Thần không biết rằng cậu khuất phục như vậy, kiên cường như vậy chỉ làm tăng thêm lửa giận của Lục Đình Phong. Đôi mắt trở nên quỷ dị bao gọn lấy cậu. Vì sao lại muốn chịu trừng phạt? Là vì Chu Thiện sao? Là vì muốn chết theo anh ta sao? Muốn đoàn viên bên nhau sao?
ㅡ Khốn kiếp.
Môi Lục Đình Phong tạo thành một đường cong sau đó cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo mấy phần bi thương cùng ủy khuất còn ẩn dấu mấy phần tàn nhẫn trong đấy. Sau đó hắn liền ngưng hẳn dáng cười, không khí trong gian phòng đột nhiên tĩnh mịc và lạnh lẽo, người làm cùng với mấy tên đàn em của hắn không nhịn được rùng mình một cái, bởi vì hắn giờ phút này quả thực rất đáng sợ, nhiều năm ở bên cạnh tháp tùng cho hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng đáng sợ như vậy.
"Được, tôi chiều em."
Thật sự mệt mỏi.
Trống rỗng...
Những chiếc xe vượt qua cái cổng lớn, đi qua khuôn viên khá rộng sau đó liền dừng lại trước cửa một ngôi nhà uy nga tráng lệ. Ngôi nhà này có lẽ đã quá đỗi quen thuộc với Lâm Chính Thần rồi. Có người đến mở cửa xe, Lâm Chính Thần máy móc bước xuống, hai tên lúc nãy đến gần cậu, vừa định nắm lấy cậu giống như lúc nãy, cậu không nhanh không chậm lên tiếng.
"Tôi tự biết đi."
Lâm Chính Thần hiện tại tựa như một con robot, vẻ mặt cứng ngắt không nhìn thấy một cảm xúc nào cả, giống như ai đó đã rút mất tâm hồn của cậu rồi. Theo Lục Đình Phong vào nhà. Phòng khách hoa lệ, đèn trùm pha lê đẹp mắt được gắn trên trần nhà, Lục Đình Phong ung dung ngồi xuống ghế sô pha sang trọng, chân bắt chéo liếc mắt về thân ảnh người con trai kia, không nói lời nào, từ đầu đến cuối chỉ quan sát cậu.
Lúc cậu định thần lại thì phát hiện có một người phụ nữ đang quỳ gối ở trước mặt.
Cậu cười khổ trong lòng, thì ra chỉ vì cậu muốn tự do sẽ liền liên lụy đến người khác như vậy.
Có công bằng không vậy? Công bằng ở đâu vậy?
Không thể cự tuyệt, căn bản là không có cơ hội cự tuyệt. Không thể vùng vẫy, càng không thể chống đối, bởi vì một khi phạm phải những điều ấy người chịu tổn thương không phải mỗi bản thân cậu. Giết chết người cậu yêu, hiện tại còn muốn làm gì với người chăm sóc giúp đỡ cậu đây? Khi nào mới chịu dừng lại?
"Tin nhắn này là ai gửi đi vậy dì Mai?"
Lục Đình Phong cầm lấy chiếc điện thoại ngày trước cậu mượn từ dì Mai dùng nó để liên lạc với Chu Thiện, ánh mắt vẫn không thay đổi trầm tĩnh nhìn thẳng lấy cậu. Thật ra hắn đã biết rõ đáp án, hắn hỏi câu này chỉ để ám hiệu với cậu rằng cái gì cũng không thể qua mặt được Lục Đình Phong hắn.
Lâm Chính Thần siết chặt bàn tay móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đến không còn cảm giác nào nữa, bởi vì cơn đau nơi lồng ngực đã hoàn toàn chiếm lấy cậu, nỗi đau bên ngoài làm sao có thể so sánh nổi cơ chứ, hận ngay lúc này không thể giết chết hắn.
Cậu nhắm chặt đôi mắt tinh anh lại che đi sự phận nộ, giờ phút này không nên chọc giận hắn nữa, nếu không dì Mai sẽ không yên ổn được. Hậu quả chỉ nên để một mình cậu gánh là đủ, thủ đoạn của hắn chỉ nên để mình cậu hứng chịu. Sau đó Lâm Chính Thần chậm rãi mở mắt, máy móc khụy chân quỳ gối xuống sàn nhà, trong lòng đã mang đầy cừu hận nhưng một tí cũng không biểu hiện ra bên ngoài, là không nên chứ không phải không thể, môi hé mở.
"Muốn trừng phạt, muốn đánh muốn giết, muốn làm gì thì cứ làm trên người tôi, chính tôi là người muốn bỏ trốn không liên quan đến ai cả, cho nên anh cứ nhắm vào tôi đây đừng tổn hại thêm một ai nữa, một người là quá đủ rồi..."
Giọng của Chính Thần mỗi lúc một nhỏ vì bản thân đã quá đỗi bất lực.
Cậu thật lòng muốn chết.
Lúc này đây cậu đã mệt mỏi đến cùng cực, anh ấy vì cậu mà chết, chính cậu đã hại chết người mà cậu yêu thương nhất. Lúc này đây cậu muốn chết đi, bởi vì trong lòng chằn chịt sự giằn vặt, bởi vì cậu không muốn để anh ấy ở nơi lạnh lẽo kia một mình.
Nếu không thể ở bên nhau lúc ở phàm trần, vậy thì ở bên nhau ở thiên đường đi.
Chính Thần không biết rằng cậu khuất phục như vậy, kiên cường như vậy chỉ làm tăng thêm lửa giận của Lục Đình Phong. Đôi mắt trở nên quỷ dị bao gọn lấy cậu. Vì sao lại muốn chịu trừng phạt? Là vì Chu Thiện sao? Là vì muốn chết theo anh ta sao? Muốn đoàn viên bên nhau sao?
ㅡ Khốn kiếp.
Môi Lục Đình Phong tạo thành một đường cong sau đó cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo mấy phần bi thương cùng ủy khuất còn ẩn dấu mấy phần tàn nhẫn trong đấy. Sau đó hắn liền ngưng hẳn dáng cười, không khí trong gian phòng đột nhiên tĩnh mịc và lạnh lẽo, người làm cùng với mấy tên đàn em của hắn không nhịn được rùng mình một cái, bởi vì hắn giờ phút này quả thực rất đáng sợ, nhiều năm ở bên cạnh tháp tùng cho hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng đáng sợ như vậy.
"Được, tôi chiều em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.