Chương 4
Rim
04/12/2020
Hiện tại,
"Chu Thiện!!!."
Chính Thần giật mình tỉnh giấc, ý thức được là mình vừa nằm mơ. Dạo gần đây cậu hay gặp cùng một giấc mơ, nhưng đúng hơn là ác mộng.
Cậu mơ thấy Chu Thiện cả cơ thể toàn máu nắm chặt lấy tay cậu, vẻ mặt của anh vô cùng đau đớn, anh đang định nói gì đó với cậu nhưng không kịp, tay của anh buông lỏng, mắt từ từ nhắm lại, không thể diễn tả được nỗi sợ hãi mà cậu đang mang. Cậu cứ như vậy gọi tên anh mà gào khóc, nhưng anh không tỉnh lại. Mặc dù là mơ nhưng Chính Thần không khỏi bị ám ảnh bởi hình ảnh đó.
Đây là loại điềm báo gì đây?
Cậu nhắm chặt mắt cố gắng trấn an lại tinh thần, rồi mở mắt ra. Mùi khói thuốc khiến cậu khó chịu mà chau mày. Mắt từ từ hướng về cửa sổ. Vẫn là con người đó, người mà cậu cả đời không muốn nhìn thấy nhất. Cậu kéo chăn lên, muốn trở về giấc ngủ đang dang dở.
"Yêu anh không tốt sao?"
Lời nói nhàn nhạt mang một chút gì đó bi thương.
Cậu mệt mỏi nâng khóe mắt, nhìn về bóng lưng kia. Giờ phút này cậu mới quan sát kĩ, bóng lưng kia vì sao lại mang một vẻ cô độc mà tịch mịch.
Đã nhiều năm như vậy, đã có chuyện gì xảy ra với hắn?
Còn nhớ đêm đó, chính xác là sau đêm sinh nhật của Chu Thiện, lúc đấy cậu đang làm bài tập thì nhìn ra bên ngoài thấy mọi người đang rôm rả, vì hiếu kì mà cậu chạy xuống xem xét, kia chẳng phải là phía nhà của Đình Phong sao. Cậu lo lắng chạy đến, vì mọi người chen chúc nhau nên cậu khó khăn mà chen vào, cậu phát hiện có cả cảnh sát, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
"Cho hỏi có chuyện gì vậy ạ?" Cậu không khỏi lo lắng hỏi một người đứng trước mặt.
"Có người tự tử. Là một người phụ nữ." Là mẹ của Đình Phong sao.
"Nghe nói là lên cơn thần kinh, không biết lấy súng từ đâu ra, tự tay bắn vào đầu tự vẫn." Người kế bên tiếp lời.
Thật ra mẹ của hắn từ lâu đã mắc phải bệnh thần kinh, là do trải do một cú sốc nào đó, mặc dù không nặng nhưng mỗi khi tái phát lại rất nguy hiểm, còn những lúc bình thường là một người phụ nữ vô cùng nhân hậu.
"Hình như đằng kia là con của bà ấy."
Cậu bất giác nhìn về phía trước, là Đình Phong. Cảnh sát đang định đưa hắn đi.
"Đình Phong, Đình Phong..." Cậu vô lực mà gọi tên hắn.
Hắn vì nghe thấy giọng của cậu nhanh chóng hướng về phía đông người mà tìm kiếm. Khi đã thấy được cậu, thấy được gương mặt kia, hắn muốn ngay lập tức chạy đến ôm cậu, để mặc mọi chuyện mà ôm cậu, nhưng không thể.
Hắn cụp mắt xuống sau đó lên xe cảnh sát rời đi.
Kể từ khoảnh khắc đó cho đến nhiều năm sau, bộ ba chỉ còn lại hai người.
Kể từ ngày đó không còn nhìn thấy được một Lục Đình Phong luôn vui tươi đùa giỡn.
Kể từ giây phút cậu nhìn theo bóng lưng ngồi trên xe cảnh sát xa dần, giống như đã mang theo Đình Phong mà cậu biết biến mất.
Lục Đình Phong của ngày xưa, đã chết.
Cậu vẫn chung thủy nhìn về phía lưng của hắn. Trong đầu lại xuất hiện những thắc mắc, trên lưng của hắn từ khi nào đã có hình xăm kia, là hình của một con hổ, nếu nhìn kĩ bã vai của hắn có một vết sẹo do một vật sắc để lại. Hắn hiện tại so với lúc xưa có điểm to con hơn. Và cả thói quen hút thuốc cùng uống rượu từ khi nào đã hình thành. Hắn đã trãi qua những gì vì sao lại thay đổi như vậy. Cậu đã không còn nhận ra người trước mắt mình chính là người bạn từng thân thiết, người anh mà cậu từng kính trọng đến độ nào.
Đến tột cùng thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, đã làm cho một người có thể thay đổi đến không ngờ.
"Nếu như em nguyện ý ở bên cạnh anh, anh sẽ không làm em tổn thương, sẽ hết mực vì em, cưng chiều em. Sẽ yêu em nhiều hơn Chu Thiện yêu em. Như vậy cũng không được sao?" Hắn xoay người nhìn về phía cậu, bất ngờ hai ánh mắt chạm nhau.
"Tôi không phải đứa trẻ bị đánh xong được cho kẹo liền vui vẻ nhận mà quên đi mình từng bị đánh đau thế nào. Vả lại, tình cảm của tôi không phải nói đổi liền đổi. Tôi chỉ yêu duy nhất một người...". Cậu nghĩ khi nói xong những lời này bản thân sẽ không được yên qua đêm nay, nhưng mà...
"Anh biết, vậy anh đợi em có được không? Đợi đến lúc em nguyện ý yêu anh, nguyện ý bên cạnh anh."
Hôm nay hắn thật lạ. Những lời như vậy khiến cậu có chút khó tin.
Cậu nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn vẫn dùng ánh mắt nhu tình nhìn cậu.
Màn đêm mờ ảo, khói thuốc vẫn phản phất nhè nhẹ, ánh trăng vô tình xuyên qua cửa sổ. Đình Phong vẫn kiên định đứng đó, chân thành nhìn Chính Thần, người duy nhất khiến hắn lưu tâm.
"Chu Thiện!!!."
Chính Thần giật mình tỉnh giấc, ý thức được là mình vừa nằm mơ. Dạo gần đây cậu hay gặp cùng một giấc mơ, nhưng đúng hơn là ác mộng.
Cậu mơ thấy Chu Thiện cả cơ thể toàn máu nắm chặt lấy tay cậu, vẻ mặt của anh vô cùng đau đớn, anh đang định nói gì đó với cậu nhưng không kịp, tay của anh buông lỏng, mắt từ từ nhắm lại, không thể diễn tả được nỗi sợ hãi mà cậu đang mang. Cậu cứ như vậy gọi tên anh mà gào khóc, nhưng anh không tỉnh lại. Mặc dù là mơ nhưng Chính Thần không khỏi bị ám ảnh bởi hình ảnh đó.
Đây là loại điềm báo gì đây?
Cậu nhắm chặt mắt cố gắng trấn an lại tinh thần, rồi mở mắt ra. Mùi khói thuốc khiến cậu khó chịu mà chau mày. Mắt từ từ hướng về cửa sổ. Vẫn là con người đó, người mà cậu cả đời không muốn nhìn thấy nhất. Cậu kéo chăn lên, muốn trở về giấc ngủ đang dang dở.
"Yêu anh không tốt sao?"
Lời nói nhàn nhạt mang một chút gì đó bi thương.
Cậu mệt mỏi nâng khóe mắt, nhìn về bóng lưng kia. Giờ phút này cậu mới quan sát kĩ, bóng lưng kia vì sao lại mang một vẻ cô độc mà tịch mịch.
Đã nhiều năm như vậy, đã có chuyện gì xảy ra với hắn?
Còn nhớ đêm đó, chính xác là sau đêm sinh nhật của Chu Thiện, lúc đấy cậu đang làm bài tập thì nhìn ra bên ngoài thấy mọi người đang rôm rả, vì hiếu kì mà cậu chạy xuống xem xét, kia chẳng phải là phía nhà của Đình Phong sao. Cậu lo lắng chạy đến, vì mọi người chen chúc nhau nên cậu khó khăn mà chen vào, cậu phát hiện có cả cảnh sát, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
"Cho hỏi có chuyện gì vậy ạ?" Cậu không khỏi lo lắng hỏi một người đứng trước mặt.
"Có người tự tử. Là một người phụ nữ." Là mẹ của Đình Phong sao.
"Nghe nói là lên cơn thần kinh, không biết lấy súng từ đâu ra, tự tay bắn vào đầu tự vẫn." Người kế bên tiếp lời.
Thật ra mẹ của hắn từ lâu đã mắc phải bệnh thần kinh, là do trải do một cú sốc nào đó, mặc dù không nặng nhưng mỗi khi tái phát lại rất nguy hiểm, còn những lúc bình thường là một người phụ nữ vô cùng nhân hậu.
"Hình như đằng kia là con của bà ấy."
Cậu bất giác nhìn về phía trước, là Đình Phong. Cảnh sát đang định đưa hắn đi.
"Đình Phong, Đình Phong..." Cậu vô lực mà gọi tên hắn.
Hắn vì nghe thấy giọng của cậu nhanh chóng hướng về phía đông người mà tìm kiếm. Khi đã thấy được cậu, thấy được gương mặt kia, hắn muốn ngay lập tức chạy đến ôm cậu, để mặc mọi chuyện mà ôm cậu, nhưng không thể.
Hắn cụp mắt xuống sau đó lên xe cảnh sát rời đi.
Kể từ khoảnh khắc đó cho đến nhiều năm sau, bộ ba chỉ còn lại hai người.
Kể từ ngày đó không còn nhìn thấy được một Lục Đình Phong luôn vui tươi đùa giỡn.
Kể từ giây phút cậu nhìn theo bóng lưng ngồi trên xe cảnh sát xa dần, giống như đã mang theo Đình Phong mà cậu biết biến mất.
Lục Đình Phong của ngày xưa, đã chết.
Cậu vẫn chung thủy nhìn về phía lưng của hắn. Trong đầu lại xuất hiện những thắc mắc, trên lưng của hắn từ khi nào đã có hình xăm kia, là hình của một con hổ, nếu nhìn kĩ bã vai của hắn có một vết sẹo do một vật sắc để lại. Hắn hiện tại so với lúc xưa có điểm to con hơn. Và cả thói quen hút thuốc cùng uống rượu từ khi nào đã hình thành. Hắn đã trãi qua những gì vì sao lại thay đổi như vậy. Cậu đã không còn nhận ra người trước mắt mình chính là người bạn từng thân thiết, người anh mà cậu từng kính trọng đến độ nào.
Đến tột cùng thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, đã làm cho một người có thể thay đổi đến không ngờ.
"Nếu như em nguyện ý ở bên cạnh anh, anh sẽ không làm em tổn thương, sẽ hết mực vì em, cưng chiều em. Sẽ yêu em nhiều hơn Chu Thiện yêu em. Như vậy cũng không được sao?" Hắn xoay người nhìn về phía cậu, bất ngờ hai ánh mắt chạm nhau.
"Tôi không phải đứa trẻ bị đánh xong được cho kẹo liền vui vẻ nhận mà quên đi mình từng bị đánh đau thế nào. Vả lại, tình cảm của tôi không phải nói đổi liền đổi. Tôi chỉ yêu duy nhất một người...". Cậu nghĩ khi nói xong những lời này bản thân sẽ không được yên qua đêm nay, nhưng mà...
"Anh biết, vậy anh đợi em có được không? Đợi đến lúc em nguyện ý yêu anh, nguyện ý bên cạnh anh."
Hôm nay hắn thật lạ. Những lời như vậy khiến cậu có chút khó tin.
Cậu nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn vẫn dùng ánh mắt nhu tình nhìn cậu.
Màn đêm mờ ảo, khói thuốc vẫn phản phất nhè nhẹ, ánh trăng vô tình xuyên qua cửa sổ. Đình Phong vẫn kiên định đứng đó, chân thành nhìn Chính Thần, người duy nhất khiến hắn lưu tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.