Chương 116: Ngoại truyện 1 – Một nhà bốn người
Mộc Yêu Nhiêu
18/09/2021
Lúc còn giả nam nhân, Thẩm Ngọc chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ lấy chồng, rồi còn
giúp chồng sinh con dưỡng cái. Nàng cũng chưa từng nghĩ khi mình mang
thai, nàng lại không hề xuất hiện một tý triệu chứng nào của người mang
thai, ngược lại là Phương Duệ mới là người nghén thay nàng, nhưng… nàng
cảm thấy thà rằng để cho nàng nghén còn tốt hơn.
Rõ ràng Thẩm Ngọc mới là người mang thai, nhưng tất cả người trong Tử Thần Điện đều coi Phương Duệ trở thành thai phụ, tính tình hắn càng lúc càng khó chịu, mặc dù hắn không phát lửa giận lên người nàng, nhưng sẽ chuyển lửa giận lên khắp văn võ bá quan trong triều.
Bụng nàng mỗi lúc một to, Phương Duệ đối xử với nàng lại càng thêm tốt. Khi còn bé thân thể nàng yếu ớt, nhưng Phương Duệ hiện tại so với nàng còn yếu ớt hơn, động một chút là nhiễm phong hàn, ăn gì nôn đấy, rồi không đái rắt thì cũng bị tiêu chảy… hắn suy yếu đến nỗi chính Dung Thái cũng không thể tin đây là bệ hạ khi xưa có thể chơi đùa với mười tám món binh khí dễ như trở bàn tay.
Nhưng tóm lại Thẩm Ngọc vẫn là phụ nữ có thai, đến tháng thứ sáu của thai kỳ, nàng ngồi lâu sẽ dễ đau lưng, rồi chân tay bị chuột rút. Phụ nữ có thai thì không thể ấn huyệt lung tung, nên Phương Duệ sẽ dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Thẩm Ngọc.
Hắn vô cùng nhẫn nại với nàng và coi nàng là phụ nữ có thai, tuy nhiên cả Cửu Phượng Cung lẫn văn võ bá quan trên triều lại coi Phương Duệ mới là thai phụ.
Hoàng hậu nương nương có thai vốn là chuyện khắp chốn vui mừng, vậy mà nhóm người hầu ở Tử Thần Điện lại rất khổ tâm, còn cả nhóm đại thần mỗi khi đến giờ lâm triều.
Trước đây tính tình bệ hạ chỉ nóng giống như hạt tiêu, độ nóng vừa phải nhưng vẫn đủ cay. Còn hiện tại tính tình bệ hạ phải nói là nóng như một chùm ớt chỉ thiên, chỉ cần phát hiện ra quan viên nào đó phạm sai lầm, mặc dù lỗi sai vô cùng nhỏ, không đáng để trách phạt thì bệ hạ bây giờ nhất định sẽ không bỏ qua.
Giờ đây mỗi lúc lâm triều, văn võ bá quan đều nơm nớp lo sợ, không có ai dám đi gây chuyện vào lúc này, như thế chẳng khác gì con thiêu thân tự tìm đường chết.
Cũng nhờ Phương Duệ ốm nghén, quan lại không dám làm xằng làm bậy nên cuộc sống của bách tính cũng càng ngày càng tốt hơn.
Lôi Thanh Đại đã ra ngoài cả tháng trời, hôm nay mới được về nhà, hắn đang nghĩ nên đi hưởng thụ một chút ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng ai biết được hắn vừa mới tiến vào tướng phủ uống được cốc nước thì đã có hạ nhân đến thông báo người trong cung đến.
Lôi Thanh Đại cố uống nốt ngụm trà, sau đó trừng mắt hỏi hạ nhân:
“Lại có chuyện gì sao?”
Bình thường tiến cung tìm bệ hạ, hắn hoàn toàn có thể nghênh ngang tiến cung, nhưng mỗi khi bệ hạ cho người đến tướng phủ gọi hắn, thì hắn luôn mang một loại tâm trạng lo lắng sợ hãi như chó cụp đuôi mà đi.
“Tướng quân, trước khi ngài rời phủ được mấy ngày, bệ hạ thường xuyên cho người đến quý phủ hỏi ngài bao giờ thì về.”
Bệ hạ thường xuyên đến hỏi bao giờ hắn về? Chuyện này có vẻ không được bình thương, không những không bình thường mà còn ẩn chứa nguy hiểm!
Lôi Thanh Đại mang theo tâm trạng kinh sợ tiến cung, đã thế còn gặp được Dung Thái ở chỗ cũ.
Chưa đi đến gần, Lôi Thanh Đại đã run rẩy hỏi:
“Chẳng lẽ bệ hạ lại nổi hứng thú gọi ta đến luyện võ?”
Dung Thái bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn dùng cánh tay còn lành lặn vỗ vai Lôi Thanh Đại:
“Ngươi nhớ nhường bệ hạ một chút.”
Lôi Thanh Đại: “…………”
Nhưng bệ hạ nhà người ta đâu cho hắn có cơ hội kịp nhường!
Tầm mắt Lôi Thanh Đại dừng lại trên miếng vải mỏng choàng vào vai để treo cánh tay bị gãy của Dung Thái, hắn nuốt một ngụm nuốt bọt rồi thấp thỏm hỏi:
“Dung đô đốc, cánh tay ngươi làm sao lại bị thương vậy?”
“À, vết thương này sao…” Dung Thái cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của chính mình, vẻ mặt như thường nói: “Không cẩn thận bị ngã.”
Đúng là hắn không cẩn thận bị ngã… chỉ là lúc đó đang tỷ thí cùng bệ hạ, hắn không dám ra đòn quá mạnh nên bệ hạ trong cơn tức giận liền thật sự ra đòn, Dung Thái bị đạp ra khỏi đài luyện võ, đụng gãy cả cột nhà và cánh tay hắn cũng gãy luôn.
Biểu tình trên mặt Lôi Thanh Đại chính là tuyệt đối không tin tưởng Dung Thái không cẩn thận bị ngã. Hắn còn nhớ trước đây có một lần rủ Thẩm Ngọc đi đến lầu xanh uống rượu, người không rủ được lại còn bị bệ hạ kêu tiến cung. Lúc ấy hai tay hắn thiếu chút nữa thì bị bệ hạ phế, ký ức về chuyện này đối với hắn vẫn còn mới mẻ.
Lôi Thanh Đại đến võ trường: “……………”
Hiện tại hắn liền nhận thua có được không???
Bệ hạ vậy mà lại chọn Lang nha bổng! Gần đây hắn không có đi tìm Hoàng hậu nương nương, cũng không có phạm sai lầm gì cơ mà!
Phương Duệ linh hoạt xoay thanh Lang nha bổng trên tay, hắn quay người nhìn về phía Lôi Thanh Đại, vẻ mặt tươi cười như đón gió xuân:
“Lôi khanh gia đã về rồi sao?!!”
Dung Thái yên lặng rút ra khỏi phạm vi cá nằm trên thớt, tiện thể chạy đi tìm cứu binh giúp Lôi Thanh Đại.
Lúc Thẩm Ngọc đi đến đây, Lôi Thanh Đại hoàn toàn đã bị áp chế và sắp sửa rơi xuống đài.
“Bệ hạ.”
Tiếng gọi “Bệ hạ” không nặng không nhẹ của Thẩm Ngọc lập tức khiến Phương Duệ dừng tay, hắn buông Lang nha bổng ra, rồi từ trên đài nhảy xuống, bước nhanh về phía Thẩm Ngọc và đưa tay đỡ lấy lưng nàng.
“Sao nàng lại đến đây, thái y nói nàng nên nghỉ ngơi thật nhiều.”
Khoé miệng Thẩm Ngọc hơi nhếch lên…
Nàng còn nhớ lời này là thái y nói với hắn, bởi vì Phương Duệ thích ngủ, nhưng hắn lại sợ chính vụ chồng chất sẽ phải phiền đến nàng giúp hắn, cho nên hắn đều cố gắng xử lý xong chính vụ.
“Bệ hạ nếu như rảnh rỗi, vậy thà rằng về đọc tứ thư ngũ kinh cho hài nhi trong bụng nghe nhiều một chút.”
Lôi Thanh Đại được cứu, hắn thiếu chút nữa thì nước mắt nước mũi đầm đìa nói cám ơn với hàng xóm cũ kiêm Hoàng hậu nương nương.
“Được, trẫm trở về sẽ đọc thật nhiều cho hài nhi nghe, tránh sau này lại thô kệch lỗ mãng như Lôi khanh gia.”
Lôi Thanh Đại: “…………” Hắn cảm giác như ngực mình bị người ta bắn một mũi tên.
Nhìn bệ hạ và hoàng hậu rời đi, Lôi Thanh Đại đột nhiên thấy rất hâm mộ, mặc dù hắn thê thiếp thành đàn nhưng lại không có nổi một hài tử…
“Ta cũng rất muốn có hài tử…” Lôi Thanh Đại vô thức nói ra lời trong lòng.
“Lôi tướng quân sao lại buồn về chuyện này? Ngươi có hàng mười thê thiếp, bọn họ đáng lẽ phải đẻ cho ngươi nhiều đứa nhỏ chứ.” Dung Thái đưa cứu binh đến, thấy bệ hạ nhà mình cùng hoàng hậu nương nương ân ái rời đi, hắn cũng không tiến lên quấy rầy.
Lôi Thanh Đại thoáng ngây người, hắn có chút lúng túng đi tới gần Dung Thái, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được:
“Dung đô đốc, ta nói cho ngài biết một chuyện, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, ta… trước đây có một lần ta bị thương rất nghiêm trọng, đại phu nói sau này ta không thể có con.”
Dung Thái ngẩn người.
“Thê thiếp của ngươi biết chuyện này không?”
“Các nàng đều biết, trước khi thành thân ta đều nói cho các nàng nếu lấy ta thì không thể sinh con đẻ cái. Mặc dù biết các nàng vì vinh hoa phú quý mới gả cho ta, nhưng ta vẫn đối xử với họ rất tốt, dù sao cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi.”
Hơn mười thê thiếp của hắn tuy bình thường hay ầm ĩ, nhưng các nàng lại rất đồng tâm đối nội đối ngoại.
Nếu là bình thường hắn sẽ không nói, nhưng hôm nay Lôi Thanh Đại lại nói một câu:
“Dung đô đốc, ta muốn nói với ngài một câu… Nữ nhân có đôi khi chỉ cần một người đối với mình thật tốt, chứ không cần quá nhiều.”
Chuyện quận chúa Lâu A Cửu tỏ tình với Dung Thái khiến cả kinh thành sôi sục, Lôi Thanh Đại không muốn biết cũng khó.
Dung Thái tất nhiên hiểu ý của Lôi Thanh Đại, hắn không nói gì, chỉ yên lặng rời đi.
Hắn và Lâu A Cửu tuyệt đối không có khả năng!
… … …
Tháng giêng giá rét, Thẩm Ngọc bình an sinh hạ tiểu thái tử trắng trẻo mập mạp, Phương Duệ đặt tên cho hoàng nhi nhà mình là Phương Kỳ Giác.
Năm Tiểu Kỳ Giác được bốn tuổi, mỗi ngày Lôi Thanh Đại sẽ đưa tiểu khuê nữ mới ba tuổi nhà hắn vào cung chơi. Tiểu khuê nữ nhà Lôi Thanh Đại không phải là con gái ruột của hắn, đứa nhỏ này được Lôi Thanh Đại nhặt ngoài biên thành.
Nhìn đứa nhỏ còn đỏ hỏn khóc “oa oa”, hắn đã quyết định ôm về để chính mình nuôi, cuối cùng nuôi thành đứa nhỏ có tính tình giống hệt hắn.
Lôi Tiểu Vũ đi còn chưa vững, toàn ngã dúi ngã dụi, nhưng đã có thể cầm cây kiếm gỗ nhỏ diễu võ dương oai bắt nạt Tiểu Kỳ Giác, giọng nói non nớt ngọng líu ngọng lô mang theo uy hiếp:
“Huynh dám hôn ta, ta liền đánh huynh!”
Sau đó Phương Kỳ Giác liền bị đánh hết lần này đến lần khác.
Người làm phụ hoàng như Phương Duệ thật sự nhìn không nổi, hắn không nhịn được mà hỏi:
“Sao con cứ thích đi trêu chọc Tiểu Vũ vậy?”
Tiểu Kỳ Giác vỗ ngực nói: “Bởi vì trông muội ấy đáng yêu.”
Phương Duệ: “….” Tiểu Vũ kia nhìn mập ú như cái bánh trôi… vậy mà lại có cái tên là mưa nhỏ, mưa nhỏ. Hắn chẳng thấy tiểu cô nương này có chỗ nào gọi là đáng yêu.
“Thật sự đáng yêu, mỗi khi muội ấy cười rộ lên là mắt liền híp lại, hai má thì phúng phính mềm mại nhìn chỉ muốn cắn, đã thế còn thơm thơm nữa.”
Phương Duệ đỡ trán: “Con ngàn vạn lần không được nói mấy lời này với mẫu hậu con, nếu không nàng ấy sẽ cho rằng phụ hoàng dạy con nói, còn nữa… lần tới nếu con lại để bản thân mình bị đánh, phụ hoàng cũng sẽ đánh con một trận.”
“Nhưng mà… Tiểu Vũ nói muốn đánh nhi thần.”
Phương Duệ vươn tay búng lên trán hoàng nhi ngốc nhà mình: “Tiểu tử ngốc, cô bé muốn đánh là con liền để cho đánh sao? Lần tới hôn xong phải lập tức chạy thật nhanh là được.”
“Biện pháp này hình như không tệ.”
“Tất nhiên là không…” Phương Duệ bất ngờ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy A Ngọc nhà mình đứng ở cửa đại điện.
Có lẽ A Ngọc càng ngày càng thân thuộc với hắn, nên hắn không cảm nhận được A Ngọc đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Phương Duệ đứng thẳng dậy, mỉm cười với Thẩm Ngọc:
“A Ngọc, không phải nàng nói muốn xuất cung đi tìm Cửu Nương à? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Khoé miệng Thẩm Ngọc giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vừa vặn gặp được Cửu Nương ở cửa cung, nàng ấy mang theo nhi tử tiến cung.” Nàng nhìn về phía hoàng nhi nhà mình, rồi dịu dàng cười nói: “Giác Nhi, con đi tìm tiểu thúc chơi đi, mẫu hậu muốn nói mấy câu với phụ hoàng con.”
Tiểu Kỳ Giác không sợ phụ hoàng nhưng lại sợ mẫu hậu, thấy mẫu hậu vừa nói thế cậu liền quyết đoán vứt bỏ phụ hoàng của mình, chạy đi tìm tiểu thúc nhỏ hơn mình một tháng tuổi để chơi.
Tiểu Kỳ Giác vừa đi, Thẩm Ngọc liền trừng mắt với Phương Duệ:
“Nếu chàng dám dạy dỗ Giác Nhi thành cái dạng đức hạnh như chàng, ta nhất định không tha cho chàng.”
Phương Duệ tiến lên nắm lấy tay Thẩm Ngọc để ở bên hông mình, tay hắn cũng ôm lấy hông nàng rồi tràn đầy đạo lý nói:
“Trẫm chẳng qua chỉ dạy cho hoàng nhi một chút bản lĩnh, làm thế nào để sau này có thể tán đổ được nàng dâu mà nó thích. Dù sao lúc trước trẫm cũng từng dùng cách này để dụ dỗ nàng về tay.”
Đối với chuyện này, Thẩm Ngọc thật sự không biết phải nói gì. Trình độ da mặt dày của Phương Duệ chắc phải đạt đến mức trao tặng huy chương.
“Giác Nhi thông minh, không cần phải học mấy phương pháp lưu manh đó cũng có thể lấy được nữ tử mình thích. Cho nên chàng không được dạy con mấy phương pháp kỳ quái đó nữa.”
“Trẫm biết rồi, sau này tuyệt đối không dạy cho con một phương pháp nào.” Cùng lắm là hắn vụng trộm dạy.
Phương Duệ nắm lấy tay Thẩm Ngọc, mười ngón tay đan nhau, sau đó nói:
“Để Giác Nhi tự chơi là được rồi, trẫm và nàng đi xem Tiểu Ngư đi, sợ là lúc này con đã tỉnh rồi.”
Tiểu Ngư là hài tử thứ hai của Phương Duệ và Thẩm Ngọc, vừa mới tròn một tuổi cách đây không lâu, đó là một tiểu công chúa và được Thẩm Ngọc đặt tên là Phương Kỳ Du.
Nói đến nữ nhi, biểu tình trên mặt Thẩm Ngọc cũng nhu hoà hơn, nàng nắm ngược lấy tay Phương Duệ, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Vâng”.
Hai tiểu bảo bối, còn cả người mà nàng đang nắm chặt tay đều là người mà nàng quý trọng nhất.
Trọn vẹn một đời, nàng chỉ muốn bên hắn đến già, phúc phần ấy như vậy là đủ!!!
Rõ ràng Thẩm Ngọc mới là người mang thai, nhưng tất cả người trong Tử Thần Điện đều coi Phương Duệ trở thành thai phụ, tính tình hắn càng lúc càng khó chịu, mặc dù hắn không phát lửa giận lên người nàng, nhưng sẽ chuyển lửa giận lên khắp văn võ bá quan trong triều.
Bụng nàng mỗi lúc một to, Phương Duệ đối xử với nàng lại càng thêm tốt. Khi còn bé thân thể nàng yếu ớt, nhưng Phương Duệ hiện tại so với nàng còn yếu ớt hơn, động một chút là nhiễm phong hàn, ăn gì nôn đấy, rồi không đái rắt thì cũng bị tiêu chảy… hắn suy yếu đến nỗi chính Dung Thái cũng không thể tin đây là bệ hạ khi xưa có thể chơi đùa với mười tám món binh khí dễ như trở bàn tay.
Nhưng tóm lại Thẩm Ngọc vẫn là phụ nữ có thai, đến tháng thứ sáu của thai kỳ, nàng ngồi lâu sẽ dễ đau lưng, rồi chân tay bị chuột rút. Phụ nữ có thai thì không thể ấn huyệt lung tung, nên Phương Duệ sẽ dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Thẩm Ngọc.
Hắn vô cùng nhẫn nại với nàng và coi nàng là phụ nữ có thai, tuy nhiên cả Cửu Phượng Cung lẫn văn võ bá quan trên triều lại coi Phương Duệ mới là thai phụ.
Hoàng hậu nương nương có thai vốn là chuyện khắp chốn vui mừng, vậy mà nhóm người hầu ở Tử Thần Điện lại rất khổ tâm, còn cả nhóm đại thần mỗi khi đến giờ lâm triều.
Trước đây tính tình bệ hạ chỉ nóng giống như hạt tiêu, độ nóng vừa phải nhưng vẫn đủ cay. Còn hiện tại tính tình bệ hạ phải nói là nóng như một chùm ớt chỉ thiên, chỉ cần phát hiện ra quan viên nào đó phạm sai lầm, mặc dù lỗi sai vô cùng nhỏ, không đáng để trách phạt thì bệ hạ bây giờ nhất định sẽ không bỏ qua.
Giờ đây mỗi lúc lâm triều, văn võ bá quan đều nơm nớp lo sợ, không có ai dám đi gây chuyện vào lúc này, như thế chẳng khác gì con thiêu thân tự tìm đường chết.
Cũng nhờ Phương Duệ ốm nghén, quan lại không dám làm xằng làm bậy nên cuộc sống của bách tính cũng càng ngày càng tốt hơn.
Lôi Thanh Đại đã ra ngoài cả tháng trời, hôm nay mới được về nhà, hắn đang nghĩ nên đi hưởng thụ một chút ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng ai biết được hắn vừa mới tiến vào tướng phủ uống được cốc nước thì đã có hạ nhân đến thông báo người trong cung đến.
Lôi Thanh Đại cố uống nốt ngụm trà, sau đó trừng mắt hỏi hạ nhân:
“Lại có chuyện gì sao?”
Bình thường tiến cung tìm bệ hạ, hắn hoàn toàn có thể nghênh ngang tiến cung, nhưng mỗi khi bệ hạ cho người đến tướng phủ gọi hắn, thì hắn luôn mang một loại tâm trạng lo lắng sợ hãi như chó cụp đuôi mà đi.
“Tướng quân, trước khi ngài rời phủ được mấy ngày, bệ hạ thường xuyên cho người đến quý phủ hỏi ngài bao giờ thì về.”
Bệ hạ thường xuyên đến hỏi bao giờ hắn về? Chuyện này có vẻ không được bình thương, không những không bình thường mà còn ẩn chứa nguy hiểm!
Lôi Thanh Đại mang theo tâm trạng kinh sợ tiến cung, đã thế còn gặp được Dung Thái ở chỗ cũ.
Chưa đi đến gần, Lôi Thanh Đại đã run rẩy hỏi:
“Chẳng lẽ bệ hạ lại nổi hứng thú gọi ta đến luyện võ?”
Dung Thái bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn dùng cánh tay còn lành lặn vỗ vai Lôi Thanh Đại:
“Ngươi nhớ nhường bệ hạ một chút.”
Lôi Thanh Đại: “…………”
Nhưng bệ hạ nhà người ta đâu cho hắn có cơ hội kịp nhường!
Tầm mắt Lôi Thanh Đại dừng lại trên miếng vải mỏng choàng vào vai để treo cánh tay bị gãy của Dung Thái, hắn nuốt một ngụm nuốt bọt rồi thấp thỏm hỏi:
“Dung đô đốc, cánh tay ngươi làm sao lại bị thương vậy?”
“À, vết thương này sao…” Dung Thái cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của chính mình, vẻ mặt như thường nói: “Không cẩn thận bị ngã.”
Đúng là hắn không cẩn thận bị ngã… chỉ là lúc đó đang tỷ thí cùng bệ hạ, hắn không dám ra đòn quá mạnh nên bệ hạ trong cơn tức giận liền thật sự ra đòn, Dung Thái bị đạp ra khỏi đài luyện võ, đụng gãy cả cột nhà và cánh tay hắn cũng gãy luôn.
Biểu tình trên mặt Lôi Thanh Đại chính là tuyệt đối không tin tưởng Dung Thái không cẩn thận bị ngã. Hắn còn nhớ trước đây có một lần rủ Thẩm Ngọc đi đến lầu xanh uống rượu, người không rủ được lại còn bị bệ hạ kêu tiến cung. Lúc ấy hai tay hắn thiếu chút nữa thì bị bệ hạ phế, ký ức về chuyện này đối với hắn vẫn còn mới mẻ.
Lôi Thanh Đại đến võ trường: “……………”
Hiện tại hắn liền nhận thua có được không???
Bệ hạ vậy mà lại chọn Lang nha bổng! Gần đây hắn không có đi tìm Hoàng hậu nương nương, cũng không có phạm sai lầm gì cơ mà!
Phương Duệ linh hoạt xoay thanh Lang nha bổng trên tay, hắn quay người nhìn về phía Lôi Thanh Đại, vẻ mặt tươi cười như đón gió xuân:
“Lôi khanh gia đã về rồi sao?!!”
Dung Thái yên lặng rút ra khỏi phạm vi cá nằm trên thớt, tiện thể chạy đi tìm cứu binh giúp Lôi Thanh Đại.
Lúc Thẩm Ngọc đi đến đây, Lôi Thanh Đại hoàn toàn đã bị áp chế và sắp sửa rơi xuống đài.
“Bệ hạ.”
Tiếng gọi “Bệ hạ” không nặng không nhẹ của Thẩm Ngọc lập tức khiến Phương Duệ dừng tay, hắn buông Lang nha bổng ra, rồi từ trên đài nhảy xuống, bước nhanh về phía Thẩm Ngọc và đưa tay đỡ lấy lưng nàng.
“Sao nàng lại đến đây, thái y nói nàng nên nghỉ ngơi thật nhiều.”
Khoé miệng Thẩm Ngọc hơi nhếch lên…
Nàng còn nhớ lời này là thái y nói với hắn, bởi vì Phương Duệ thích ngủ, nhưng hắn lại sợ chính vụ chồng chất sẽ phải phiền đến nàng giúp hắn, cho nên hắn đều cố gắng xử lý xong chính vụ.
“Bệ hạ nếu như rảnh rỗi, vậy thà rằng về đọc tứ thư ngũ kinh cho hài nhi trong bụng nghe nhiều một chút.”
Lôi Thanh Đại được cứu, hắn thiếu chút nữa thì nước mắt nước mũi đầm đìa nói cám ơn với hàng xóm cũ kiêm Hoàng hậu nương nương.
“Được, trẫm trở về sẽ đọc thật nhiều cho hài nhi nghe, tránh sau này lại thô kệch lỗ mãng như Lôi khanh gia.”
Lôi Thanh Đại: “…………” Hắn cảm giác như ngực mình bị người ta bắn một mũi tên.
Nhìn bệ hạ và hoàng hậu rời đi, Lôi Thanh Đại đột nhiên thấy rất hâm mộ, mặc dù hắn thê thiếp thành đàn nhưng lại không có nổi một hài tử…
“Ta cũng rất muốn có hài tử…” Lôi Thanh Đại vô thức nói ra lời trong lòng.
“Lôi tướng quân sao lại buồn về chuyện này? Ngươi có hàng mười thê thiếp, bọn họ đáng lẽ phải đẻ cho ngươi nhiều đứa nhỏ chứ.” Dung Thái đưa cứu binh đến, thấy bệ hạ nhà mình cùng hoàng hậu nương nương ân ái rời đi, hắn cũng không tiến lên quấy rầy.
Lôi Thanh Đại thoáng ngây người, hắn có chút lúng túng đi tới gần Dung Thái, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được:
“Dung đô đốc, ta nói cho ngài biết một chuyện, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, ta… trước đây có một lần ta bị thương rất nghiêm trọng, đại phu nói sau này ta không thể có con.”
Dung Thái ngẩn người.
“Thê thiếp của ngươi biết chuyện này không?”
“Các nàng đều biết, trước khi thành thân ta đều nói cho các nàng nếu lấy ta thì không thể sinh con đẻ cái. Mặc dù biết các nàng vì vinh hoa phú quý mới gả cho ta, nhưng ta vẫn đối xử với họ rất tốt, dù sao cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi.”
Hơn mười thê thiếp của hắn tuy bình thường hay ầm ĩ, nhưng các nàng lại rất đồng tâm đối nội đối ngoại.
Nếu là bình thường hắn sẽ không nói, nhưng hôm nay Lôi Thanh Đại lại nói một câu:
“Dung đô đốc, ta muốn nói với ngài một câu… Nữ nhân có đôi khi chỉ cần một người đối với mình thật tốt, chứ không cần quá nhiều.”
Chuyện quận chúa Lâu A Cửu tỏ tình với Dung Thái khiến cả kinh thành sôi sục, Lôi Thanh Đại không muốn biết cũng khó.
Dung Thái tất nhiên hiểu ý của Lôi Thanh Đại, hắn không nói gì, chỉ yên lặng rời đi.
Hắn và Lâu A Cửu tuyệt đối không có khả năng!
… … …
Tháng giêng giá rét, Thẩm Ngọc bình an sinh hạ tiểu thái tử trắng trẻo mập mạp, Phương Duệ đặt tên cho hoàng nhi nhà mình là Phương Kỳ Giác.
Năm Tiểu Kỳ Giác được bốn tuổi, mỗi ngày Lôi Thanh Đại sẽ đưa tiểu khuê nữ mới ba tuổi nhà hắn vào cung chơi. Tiểu khuê nữ nhà Lôi Thanh Đại không phải là con gái ruột của hắn, đứa nhỏ này được Lôi Thanh Đại nhặt ngoài biên thành.
Nhìn đứa nhỏ còn đỏ hỏn khóc “oa oa”, hắn đã quyết định ôm về để chính mình nuôi, cuối cùng nuôi thành đứa nhỏ có tính tình giống hệt hắn.
Lôi Tiểu Vũ đi còn chưa vững, toàn ngã dúi ngã dụi, nhưng đã có thể cầm cây kiếm gỗ nhỏ diễu võ dương oai bắt nạt Tiểu Kỳ Giác, giọng nói non nớt ngọng líu ngọng lô mang theo uy hiếp:
“Huynh dám hôn ta, ta liền đánh huynh!”
Sau đó Phương Kỳ Giác liền bị đánh hết lần này đến lần khác.
Người làm phụ hoàng như Phương Duệ thật sự nhìn không nổi, hắn không nhịn được mà hỏi:
“Sao con cứ thích đi trêu chọc Tiểu Vũ vậy?”
Tiểu Kỳ Giác vỗ ngực nói: “Bởi vì trông muội ấy đáng yêu.”
Phương Duệ: “….” Tiểu Vũ kia nhìn mập ú như cái bánh trôi… vậy mà lại có cái tên là mưa nhỏ, mưa nhỏ. Hắn chẳng thấy tiểu cô nương này có chỗ nào gọi là đáng yêu.
“Thật sự đáng yêu, mỗi khi muội ấy cười rộ lên là mắt liền híp lại, hai má thì phúng phính mềm mại nhìn chỉ muốn cắn, đã thế còn thơm thơm nữa.”
Phương Duệ đỡ trán: “Con ngàn vạn lần không được nói mấy lời này với mẫu hậu con, nếu không nàng ấy sẽ cho rằng phụ hoàng dạy con nói, còn nữa… lần tới nếu con lại để bản thân mình bị đánh, phụ hoàng cũng sẽ đánh con một trận.”
“Nhưng mà… Tiểu Vũ nói muốn đánh nhi thần.”
Phương Duệ vươn tay búng lên trán hoàng nhi ngốc nhà mình: “Tiểu tử ngốc, cô bé muốn đánh là con liền để cho đánh sao? Lần tới hôn xong phải lập tức chạy thật nhanh là được.”
“Biện pháp này hình như không tệ.”
“Tất nhiên là không…” Phương Duệ bất ngờ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy A Ngọc nhà mình đứng ở cửa đại điện.
Có lẽ A Ngọc càng ngày càng thân thuộc với hắn, nên hắn không cảm nhận được A Ngọc đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Phương Duệ đứng thẳng dậy, mỉm cười với Thẩm Ngọc:
“A Ngọc, không phải nàng nói muốn xuất cung đi tìm Cửu Nương à? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Khoé miệng Thẩm Ngọc giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vừa vặn gặp được Cửu Nương ở cửa cung, nàng ấy mang theo nhi tử tiến cung.” Nàng nhìn về phía hoàng nhi nhà mình, rồi dịu dàng cười nói: “Giác Nhi, con đi tìm tiểu thúc chơi đi, mẫu hậu muốn nói mấy câu với phụ hoàng con.”
Tiểu Kỳ Giác không sợ phụ hoàng nhưng lại sợ mẫu hậu, thấy mẫu hậu vừa nói thế cậu liền quyết đoán vứt bỏ phụ hoàng của mình, chạy đi tìm tiểu thúc nhỏ hơn mình một tháng tuổi để chơi.
Tiểu Kỳ Giác vừa đi, Thẩm Ngọc liền trừng mắt với Phương Duệ:
“Nếu chàng dám dạy dỗ Giác Nhi thành cái dạng đức hạnh như chàng, ta nhất định không tha cho chàng.”
Phương Duệ tiến lên nắm lấy tay Thẩm Ngọc để ở bên hông mình, tay hắn cũng ôm lấy hông nàng rồi tràn đầy đạo lý nói:
“Trẫm chẳng qua chỉ dạy cho hoàng nhi một chút bản lĩnh, làm thế nào để sau này có thể tán đổ được nàng dâu mà nó thích. Dù sao lúc trước trẫm cũng từng dùng cách này để dụ dỗ nàng về tay.”
Đối với chuyện này, Thẩm Ngọc thật sự không biết phải nói gì. Trình độ da mặt dày của Phương Duệ chắc phải đạt đến mức trao tặng huy chương.
“Giác Nhi thông minh, không cần phải học mấy phương pháp lưu manh đó cũng có thể lấy được nữ tử mình thích. Cho nên chàng không được dạy con mấy phương pháp kỳ quái đó nữa.”
“Trẫm biết rồi, sau này tuyệt đối không dạy cho con một phương pháp nào.” Cùng lắm là hắn vụng trộm dạy.
Phương Duệ nắm lấy tay Thẩm Ngọc, mười ngón tay đan nhau, sau đó nói:
“Để Giác Nhi tự chơi là được rồi, trẫm và nàng đi xem Tiểu Ngư đi, sợ là lúc này con đã tỉnh rồi.”
Tiểu Ngư là hài tử thứ hai của Phương Duệ và Thẩm Ngọc, vừa mới tròn một tuổi cách đây không lâu, đó là một tiểu công chúa và được Thẩm Ngọc đặt tên là Phương Kỳ Du.
Nói đến nữ nhi, biểu tình trên mặt Thẩm Ngọc cũng nhu hoà hơn, nàng nắm ngược lấy tay Phương Duệ, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Vâng”.
Hai tiểu bảo bối, còn cả người mà nàng đang nắm chặt tay đều là người mà nàng quý trọng nhất.
Trọn vẹn một đời, nàng chỉ muốn bên hắn đến già, phúc phần ấy như vậy là đủ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.