Chương 121: Ngoại truyện 6 – Dung Thái
Mộc Yêu Nhiêu
18/09/2021
Từ sau khi Lâu A Cửu
mất tích trở về, kinh thành canh phòng càng nghiêm ngặt, mức độ canh
phòng không khác gì lúc dẹp quân phản loạn vào năm ngoái.
Dung Thái đã sớm phong toả tin tức Lâu A Cửu bị mất tích từ vài ngày trước, nên bách tính không rõ chân tướng.
Tuy nhiên lại có người đồn thổi trong kinh thành xuất hiện hái hoa tặc, đã có vài cô nương bị mất tích, thời gian đều vào lúc nửa đêm… một chuỗi các sự việc trùng hợp liên quan đến nhau, khiến cho lời đồn thổi trong kinh thành càng lúc càng lan toả mạnh mẽ.
Hai năm trước, trên giang hồ xuất hiện một tên hái hoa tặc. Tên này khác hẳn với những tên hái hoa tặc bình thường, hắn ỷ lại vào chính mình võ nghệ cao cường, nên chuyên môn tìm các cô nương có tư sắc biết chút ít võ công để ra tay.
Những cô nương sau khi bị hắn hãm hiếp sẽ không bị giết chết, hắn chỉ xăm lên mặt các cô nương ấn ký hình hoa hồng rồi thả các nàng về nhà.
Chuyện này không chỉ có triều đình phái binh truy bắt, ngay cả trên giang hồ cũng hạ lệnh truy sát.
Nhưng không biết vì sao, tên hái hoa tặc này lại đột nhiên biệt tung biệt tích từ hai năm trước. Không có bất kỳ người nào biết hành tung của hắn, cũng không có bất kỳ vụ án nào tương tự xảy ra.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết ở nơi không người biết đến, ai ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện gây án.
“Có người nói… đã nhìn thấy tên hái hoa tặc xuất hiện trong kinh thành.”
Cẩm y vệ vừa dứt lời, bầu không khí bên trong thư phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, Dung Thái đập “Bộp” một chưởng mạnh mẽ lên mặt bàn, khiến mặt bàn đột ngột bị trúng chưởng liền xuất hiện vài khe nứt.
Cẩm y vệ nhìn Đô đốc nhà mình đập một chưởng lên mặt bàn, hắn bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm… may mà bàn bị nứt, chứ không phải người hắn bị nứt.
“Bản quan không quan tâm các ngươi làm cách nào để điều tra, lệnh trong vòng năm ngày dù có bất kỳ chuyện gì cũng phải bắt được tên kia về quy án!” Sát ý tản ra theo lời nói của Dung Thái.
Cẩm y vệ định nói cần thêm nhiều thời gian, dù sao đối phương đã làm mưa làm gió nhiều năm mà không bị bắt. Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy khe nứt trên mặt bàn, hắn liền nhanh chóng ngậm miệng, sau đó chắp tay nói: “Thuộc hạ lập tức đi điều tra!”
Cẩm y vệ rời khỏi thư phòng, biểu tình trên mặt Dung Thái lập tức thay đổi.
Đáy mắt hắn vẫn tràn đầy vẻ bén nhọn, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sát khí nồng đậm xuất hiện trong gian phòng.
Dường như bị sát khí của Dung Thái doạ sợ, chiếc bàn bỗng nhiên tách thành hai nửa theo vết nứt trên mặt bàn, tạo ra một tiếng vang thật lớn, sau đó đổ ở trên mặt đất thành một đống gỗ bỏ đi.
Cẩm y vệ mới ra khỏi thư phòng đã nghe thấy tiếng vang, hắn cảm thấy chiếc bàn này đang phải chịu sự hành hạ của đô đốc, có lẽ không thể sửa chữa được nữa rồi.
Hắn bỗng nhiên thấy vui mừng vì vẫn có thời gian để bắt người, nếu không kết cục của hắn chính là chiếc bàn kia.
Rất lâu sau Dung Thái mới bước ra khỏi thư phòng, hắn suy nghĩ hồi lâu mới quyết định đến hành cung của Lâu A Cửu.
Lâu Dịch đã sớm dặn dò, chỉ cần Dung Thái đến đây thì lập tức ngăn cản, không cho phép tiến vào bên trong… cho nên Dung Thái vừa tới bên ngoài hành cung liền bị thị vệ ngăn lại.
“Lâu vương điện hạ đã dặn không được cho đô đốc đi vào, mong đô đốc đừng làm chúng tiểu nhân khó xử.” Thị vệ lộ ra vẻ khó xử, bọn họ đứng ở giữa thật sự không biết phải làm sao, một bên là Lâu vương điện hạ của Đại Lý, một bên là Đô đốc kiêm Tư chủ Thận Hình Tư chỉ cần nghe tên đã khiến người ta biến sắc.
Bọn họ là đang mạo hiểm cả tính mạng để bảo vệ cổng hành cung.
Dung Thái lui một bước, hắn thoáng suy nghĩ rồi ngước mắt lên nói:
“Bản quan phụng mệnh bệ hạ đến thăm Lâu quận chúa. Lâu vương điện hạ chỉ nói không cho bản quan vào, nhưng còn mệnh lệnh của bệ hạ chẳng lẽ các ngươi cũng dám cản?”
Dung Thái vừa dứt lời, thị vệ canh cửa liếc mắt nhìn nhau, bọn họ để cho một người đi thông báo, còn những người khác thì nhường đường cho Dung Thái đi vào.
“Mời đô đốc.”
Dung Thái không dám chậm trễ, hắn bước nhanh như gió đi về phía tẩm phòng của Lâu A Cửu.
Người hầu hạ ở hành cung hầu hết đều là người do Dung Thái an bài, lúc nhìn thấy Dung Thái, bọn họ đều không dám ngăn cản, thậm chí người còn chưa đi đến mà bọn họ đã đứng dẹp sang một bên để nhường đường.
Tỳ nữ canh cửa vừa nhìn thấy Dung Thái, sắc mặt liền lo lắng hành lễ với hắn rồi nhỏ giọng nói:
“Hai ngày nay, quận chúa không hề uống một giọt nước, cũng không gặp bất kỳ một ai.”
“Các ngươi lui hết ra đi.”
Tỳ nữ canh cửa là người hầu của Lâu A Cửu ở Đại Lý, lần này đến kinh thành, nàng vẫn đi theo hầu hạ quận chúa Lâu A Cửu. Nàng biết rõ lúc này chủ nhân nhà mình cần gì nhất, nàng đối với chủ tử chính là trung thành và tận tâm, cho nên nàng mới không ngăn cản Dung Thái.
Lúc đang định rời đi, nàng lại đột nhiên lớn gan nói với Dung Thái:
“Dung đô đốc, nô tỳ cả gan thỉnh đô đốc nghe nô tỳ nói hai câu.”
Dung Thái nhìn về phía tỳ nữ đang nói chuyện, hắn suy nghĩ một chút, rồi lại liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cuối cùng hắn gật đầu đồng ý.
Đi tới bên góc hành lang, đến khi không còn những người khác thì tỳ nữ mới nói:
“Dung đô đốc, mặc dù nô tỳ chỉ là một tiện nhân, thế nhưng mạng của nô tỳ là do quận chúa cứu về.”
Tỳ nữ nói xong lời này, nàng liền lập tức quỳ xuống:
“Nô tỳ khẩn cầu đô đốc đừng làm quận chúa tổn thương. Nô tỳ không biết quận chúa đã xảy ra chuyện gì, nhưng nô tỳ biết chỉ có đô đốc mới có thể khiến quận chúa khôi phục lại bộ dáng trước đây. Kể cả không được như trước đây thì cũng đừng giống như hiện tại, không ăn không uống, cũng không nói chuyện.”
Dung Thái nhìn tỳ nữ quỳ ở trước mặt mình, hắn đột nhiên nhớ lại chính mình cũng từng được bệ hạ cứu, cuối cùng cam tâm tình nguyện bán mạng vì bệ hạ, cho nên hắn cũng tin tỳ nữ này xuất phát từ chân tâm thật lòng.
“Bản quan chỉ hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi lại cảm thấy bản quan xứng với quận chúa của ngươi, bản quan … là một thái giám.” Chẳng lẽ cũng giống như Lâu Dịch, chỉ cần Lâu A Cửu thích thì dù hắn là thái giám, Lâu Dịch cũng tiếp nhận… là vì để ý nên muốn nàng ấy nhận được những điều tốt nhất sao?
Cũng giống như hắn đối với Lâu A Cửu, bởi vì để ý cho nên mới phải cự tuyệt nàng, để nàng tìm được người tốt hơn, thích hợp hơn.
“Bởi vì quận chúa thích Dung đô đốc!”
Quả nhiên đáp án như nhau.
“Ngươi lui ra đi.” Tâm trạng hắn lúc này thật sự phiền muộn.
Dung Thái đi tới trước cửa phòng, hắn đứng đó rất lâu, tay cũng đặt trên cánh cửa không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên mở.
Trên mặt Lâu A Cửu mang mạng che mặt, ánh mắt không gợn sóng của nàng khiến hắn không nhìn ra điểm gì bất thường, đôi mắt ấy quá tĩnh lặng, không một chút cảm xúc.
“Ngươi vào với ta một lúc được không?!!”
“Được.” Lúc nói ra từ này, chỉ có Dung Thái mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu cay đắng.
Cửa phòng được khép lại, Lâu Dịch vừa vặn nhìn thấy Dung Thái tiến vào phòng của tỷ tỷ nhà mình. Hắn lập tức dừng bước chân, không tiếp tục tiến về phía trước, sau đó giơ tay ra hiệu cho người phía sau không cần lên tiếng.
Lâu Dịch nói với tùy tùng:
“Trở về cho người của ta canh gác viện này, đừng cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy.”
Cửa phòng đóng kín, bên trong phòng có chút âm u. Lâu A Cửu không nói gì, sau khi Dung Thái tiến vào, nàng liền nằm trở lại trên giường. Nàng kéo chăn che lấy nửa người, sau đó nghiêng người, mặt hướng về tường, đưa lưng về phía Dung Thái.
“Ở bên cạnh ta hôm nay, ngày mai… ta sẽ cáo từ và trở về Đại Lý.” Lâu A Cửu buồn bã nói, giọng nói trở nên vô lực.
Trong lòng Dung Thái căng thẳng, hắn đi tới bên giường rồi nằm xuống bên cạnh Lâu A Cửu. Dung Thái đưa tay vào bên trong chăn, xẹt qua thắt lưng Lâu A Cửu và nắm lấy tay nàng.
Tay hai người đều lạnh như băng, hắn cúi đầu bên tai Lâu A Cửu, ngữ khí mang theo hối hận:
“A Cửu, ta xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Lâu A Cửu nhắm hai mắt lại và không nói gì.
Bầu không khí trở nên im ắng, không ai nói gì nhưng lại có cảm giác khoảng cách giữa hai người đang từ từ kéo gần.
Rất lâu sau, Lâu A Cửu mới mở miệng nói trước.
“Dung Thái, sau khi gặp được ngươi, ta mới biết thì ra bản thân cũng có thể thích một người. Trước đây ta luôn cảm thấy mình sẽ không bao giờ thích ai, nhưng kể từ khi gặp được ngươi, ta liền thích ngươi dù ngươi không thể… vậy vì cái gì mà ngươi lại không thể nhìn thẳng vào tình cảm của ta đối với ngươi và tình cảm của ngươi đối với ta?”
Dung Thái cũng nhắm mắt lại, dưới cánh mũi hắn đều là mùi hương thuộc về Lâu A Cửu.
“A Cửu, ta không chỉ là một thái giám, mà ta còn là một người xấu.” Lần này Dung Thái không tiếp tục phủ nhận tình cảm của mình đối với Lâu A Cửu nữa, hắn quyết định nói ra nguyên nhân không tiếp nhận tình cảm của nàng.
Lâu A Cửu khẽ cười một tiếng, nàng nói:
“Lẽ nào ta lại là một người tốt? Ngươi ở trong thâm cung, hai tay sớm đã không sạch sẽ, vậy còn ta thì sao? Phụ vương ta đã qua đời từ nhiều năm trước, Đại Lý rơi vào cảnh hỗn loạn, lúc ấy ta mới chỉ là một tiểu cô nương đến tuổi cập kê, nhưng vì giúp A Dịch ổn định chính quyền mà hai tay ta đã sớm nhuốm máu, bây giờ… lại càng…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Lâu A Cửu trở nên nghẹn ngào, nàng cũng không tiếp tục nói hết.
“A Cửu… Ngày mai ta sẽ thỉnh cầu với bệ hạ… thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, đem nàng gả cho ta.”
Lâu A Cửu vẫn nhẹ nhàng cười: “Hôm nay ngươi ở bên ta một ngày cuối cùng là được rồi, ta cũng đã thu thập hành lý xong xuôi, ngày mai có thể cùng A Dịch trở về Đại Lý. Ngươi không cần vì ta mà cảm thấy có gánh nặng.”
Nghe A Cửu nói vậy, Dung Thai bất ngờ kéo nàng ôm vào lòng.
“A Cửu, ta rất nghiêm túc!”
Lâu A Cửu im lặng không trả lời, nàng kéo tay Dung Thái ra rồi quay người sang, đem mạng che mặt kéo xuống, trên mặt nàng không có bất cứ vết thương gì, vẫn là khuôn mặt nguyên vẹn của Lâu A Cửu ngày xưa.
Dung Thái hơi nhíu mày.
“Ngươi thấy chưa?!! Ta không bị hủy dung, cũng không có mất trinh tiết. Ta tính toán dùng cách này để bức ngươi thừa nhận, sau đó ta còn cho người tung tin tức về tên hái hoa tặc, thực ra tên hái hoa tặc đã bị ta giết chết từ hai năm trước.”
Dung Thái giật cả mình khi nghe thấy lời Lâu A Cửu nói, phải nửa ngày sau hắn mới hoàn hồn.
“Vì sao hiện tại nàng lại nói cho ta biết?”
Lâu A Cửu rũ mi mắt xuống: “Có lẽ vì sợ… không phải ta sợ sau khi ngươi biết được chân tướng sẽ tức giận rồi không chịu gặp ta. Ta sợ mặc dù ngươi không trách ta, nhưng sau này chúng ta ở chung một chỗ, trong lòng ta lúc nào cũng sẽ bất an, ta sẽ cảm thấy ngươi tiếp nhận ta chỉ vì ta ép buộc ngươi. Thế nên lúc ngươi vừa nói sẽ xin bệ hạ tứ hôn, ta lại càng sợ hãi.”
Dù hiện tại nàng không lo được lo mất, nhưng ai biết được một ngày nào đó nàng có như vậy hay không??! Nàng cũng chỉ giống như những nữ tử bình thường, sợ người mình yêu không yêu mình, sợ người mình yêu ở bên cạnh mình rồi sau đó lại rời xa…
“Muốn lừa mình dối người… nhưng ta lại không phải loại người này.” Con người Lâu A Cửu là một người thẳng thắn, sòng phẳng, chứ không phải là một người nhút nhát hay giả dối.
Lâu A Cửu nâng ngón tay chậm rãi vẽ theo đường nét lông mày của Dung Thái, giọng nói nàng rất nhỏ:
“Dung Thái, ta không biết vì sao ta lại rất thích, rất thích ngươi!”
Ngón tay Lâu A Cửu vẫn lạnh lẽo như cũ.
Dung Thái lại giật mình bởi những lời của Lâu A Cửu, mãi một lúc lâu khóe miệng hắn mới mỉm cười, ánh mắt sâu hút làm người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
Dung Thái nhìn Lâu A Cửu nằm ở trên giường, rồi lại một lần nữa kéo nàng vào trong lòng.
“A Cửu, ta muốn lấy nàng thì phải làm sao bây giờ??!” Giọng nói của hắn mang theo bất đắc dĩ.
Lâu A Cửu tự nhận mình không phải là người mềm yếu, tuy nhiên nghe Dung Thái nói những lời này, viền mắt nàng lại hơi ẩm ướt, nàng vươn tay ra ôm lấy hắn. Nàng tự cho mình nhiều lý do để không từ bỏ hắn, phút cuối cùng muốn từ bỏ, tâm tình so với lúc trước còn đau đớn, khó chịu hơn.
“Ta vốn là một phế nhân, không có quyền để nói chuyện yêu đương… nhưng lần này ta cũng muốn được sống như người bình thường. A Cửu, tâm của ta cũng thuộc về nàng.”
A Cửu, tâm của ta cũng thuộc về nàng… Câu nói kia nàng đã đợi cực kỳ lâu, lúc này viền mắt nàng hoàn toàn ẩm ướt, nàng ôm chặt lấy Dung Thái và dúi đầu vào lồng ngực hắn.
Dung Thái đã sớm phong toả tin tức Lâu A Cửu bị mất tích từ vài ngày trước, nên bách tính không rõ chân tướng.
Tuy nhiên lại có người đồn thổi trong kinh thành xuất hiện hái hoa tặc, đã có vài cô nương bị mất tích, thời gian đều vào lúc nửa đêm… một chuỗi các sự việc trùng hợp liên quan đến nhau, khiến cho lời đồn thổi trong kinh thành càng lúc càng lan toả mạnh mẽ.
Hai năm trước, trên giang hồ xuất hiện một tên hái hoa tặc. Tên này khác hẳn với những tên hái hoa tặc bình thường, hắn ỷ lại vào chính mình võ nghệ cao cường, nên chuyên môn tìm các cô nương có tư sắc biết chút ít võ công để ra tay.
Những cô nương sau khi bị hắn hãm hiếp sẽ không bị giết chết, hắn chỉ xăm lên mặt các cô nương ấn ký hình hoa hồng rồi thả các nàng về nhà.
Chuyện này không chỉ có triều đình phái binh truy bắt, ngay cả trên giang hồ cũng hạ lệnh truy sát.
Nhưng không biết vì sao, tên hái hoa tặc này lại đột nhiên biệt tung biệt tích từ hai năm trước. Không có bất kỳ người nào biết hành tung của hắn, cũng không có bất kỳ vụ án nào tương tự xảy ra.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết ở nơi không người biết đến, ai ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện gây án.
“Có người nói… đã nhìn thấy tên hái hoa tặc xuất hiện trong kinh thành.”
Cẩm y vệ vừa dứt lời, bầu không khí bên trong thư phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, Dung Thái đập “Bộp” một chưởng mạnh mẽ lên mặt bàn, khiến mặt bàn đột ngột bị trúng chưởng liền xuất hiện vài khe nứt.
Cẩm y vệ nhìn Đô đốc nhà mình đập một chưởng lên mặt bàn, hắn bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm… may mà bàn bị nứt, chứ không phải người hắn bị nứt.
“Bản quan không quan tâm các ngươi làm cách nào để điều tra, lệnh trong vòng năm ngày dù có bất kỳ chuyện gì cũng phải bắt được tên kia về quy án!” Sát ý tản ra theo lời nói của Dung Thái.
Cẩm y vệ định nói cần thêm nhiều thời gian, dù sao đối phương đã làm mưa làm gió nhiều năm mà không bị bắt. Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy khe nứt trên mặt bàn, hắn liền nhanh chóng ngậm miệng, sau đó chắp tay nói: “Thuộc hạ lập tức đi điều tra!”
Cẩm y vệ rời khỏi thư phòng, biểu tình trên mặt Dung Thái lập tức thay đổi.
Đáy mắt hắn vẫn tràn đầy vẻ bén nhọn, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sát khí nồng đậm xuất hiện trong gian phòng.
Dường như bị sát khí của Dung Thái doạ sợ, chiếc bàn bỗng nhiên tách thành hai nửa theo vết nứt trên mặt bàn, tạo ra một tiếng vang thật lớn, sau đó đổ ở trên mặt đất thành một đống gỗ bỏ đi.
Cẩm y vệ mới ra khỏi thư phòng đã nghe thấy tiếng vang, hắn cảm thấy chiếc bàn này đang phải chịu sự hành hạ của đô đốc, có lẽ không thể sửa chữa được nữa rồi.
Hắn bỗng nhiên thấy vui mừng vì vẫn có thời gian để bắt người, nếu không kết cục của hắn chính là chiếc bàn kia.
Rất lâu sau Dung Thái mới bước ra khỏi thư phòng, hắn suy nghĩ hồi lâu mới quyết định đến hành cung của Lâu A Cửu.
Lâu Dịch đã sớm dặn dò, chỉ cần Dung Thái đến đây thì lập tức ngăn cản, không cho phép tiến vào bên trong… cho nên Dung Thái vừa tới bên ngoài hành cung liền bị thị vệ ngăn lại.
“Lâu vương điện hạ đã dặn không được cho đô đốc đi vào, mong đô đốc đừng làm chúng tiểu nhân khó xử.” Thị vệ lộ ra vẻ khó xử, bọn họ đứng ở giữa thật sự không biết phải làm sao, một bên là Lâu vương điện hạ của Đại Lý, một bên là Đô đốc kiêm Tư chủ Thận Hình Tư chỉ cần nghe tên đã khiến người ta biến sắc.
Bọn họ là đang mạo hiểm cả tính mạng để bảo vệ cổng hành cung.
Dung Thái lui một bước, hắn thoáng suy nghĩ rồi ngước mắt lên nói:
“Bản quan phụng mệnh bệ hạ đến thăm Lâu quận chúa. Lâu vương điện hạ chỉ nói không cho bản quan vào, nhưng còn mệnh lệnh của bệ hạ chẳng lẽ các ngươi cũng dám cản?”
Dung Thái vừa dứt lời, thị vệ canh cửa liếc mắt nhìn nhau, bọn họ để cho một người đi thông báo, còn những người khác thì nhường đường cho Dung Thái đi vào.
“Mời đô đốc.”
Dung Thái không dám chậm trễ, hắn bước nhanh như gió đi về phía tẩm phòng của Lâu A Cửu.
Người hầu hạ ở hành cung hầu hết đều là người do Dung Thái an bài, lúc nhìn thấy Dung Thái, bọn họ đều không dám ngăn cản, thậm chí người còn chưa đi đến mà bọn họ đã đứng dẹp sang một bên để nhường đường.
Tỳ nữ canh cửa vừa nhìn thấy Dung Thái, sắc mặt liền lo lắng hành lễ với hắn rồi nhỏ giọng nói:
“Hai ngày nay, quận chúa không hề uống một giọt nước, cũng không gặp bất kỳ một ai.”
“Các ngươi lui hết ra đi.”
Tỳ nữ canh cửa là người hầu của Lâu A Cửu ở Đại Lý, lần này đến kinh thành, nàng vẫn đi theo hầu hạ quận chúa Lâu A Cửu. Nàng biết rõ lúc này chủ nhân nhà mình cần gì nhất, nàng đối với chủ tử chính là trung thành và tận tâm, cho nên nàng mới không ngăn cản Dung Thái.
Lúc đang định rời đi, nàng lại đột nhiên lớn gan nói với Dung Thái:
“Dung đô đốc, nô tỳ cả gan thỉnh đô đốc nghe nô tỳ nói hai câu.”
Dung Thái nhìn về phía tỳ nữ đang nói chuyện, hắn suy nghĩ một chút, rồi lại liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cuối cùng hắn gật đầu đồng ý.
Đi tới bên góc hành lang, đến khi không còn những người khác thì tỳ nữ mới nói:
“Dung đô đốc, mặc dù nô tỳ chỉ là một tiện nhân, thế nhưng mạng của nô tỳ là do quận chúa cứu về.”
Tỳ nữ nói xong lời này, nàng liền lập tức quỳ xuống:
“Nô tỳ khẩn cầu đô đốc đừng làm quận chúa tổn thương. Nô tỳ không biết quận chúa đã xảy ra chuyện gì, nhưng nô tỳ biết chỉ có đô đốc mới có thể khiến quận chúa khôi phục lại bộ dáng trước đây. Kể cả không được như trước đây thì cũng đừng giống như hiện tại, không ăn không uống, cũng không nói chuyện.”
Dung Thái nhìn tỳ nữ quỳ ở trước mặt mình, hắn đột nhiên nhớ lại chính mình cũng từng được bệ hạ cứu, cuối cùng cam tâm tình nguyện bán mạng vì bệ hạ, cho nên hắn cũng tin tỳ nữ này xuất phát từ chân tâm thật lòng.
“Bản quan chỉ hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi lại cảm thấy bản quan xứng với quận chúa của ngươi, bản quan … là một thái giám.” Chẳng lẽ cũng giống như Lâu Dịch, chỉ cần Lâu A Cửu thích thì dù hắn là thái giám, Lâu Dịch cũng tiếp nhận… là vì để ý nên muốn nàng ấy nhận được những điều tốt nhất sao?
Cũng giống như hắn đối với Lâu A Cửu, bởi vì để ý cho nên mới phải cự tuyệt nàng, để nàng tìm được người tốt hơn, thích hợp hơn.
“Bởi vì quận chúa thích Dung đô đốc!”
Quả nhiên đáp án như nhau.
“Ngươi lui ra đi.” Tâm trạng hắn lúc này thật sự phiền muộn.
Dung Thái đi tới trước cửa phòng, hắn đứng đó rất lâu, tay cũng đặt trên cánh cửa không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên mở.
Trên mặt Lâu A Cửu mang mạng che mặt, ánh mắt không gợn sóng của nàng khiến hắn không nhìn ra điểm gì bất thường, đôi mắt ấy quá tĩnh lặng, không một chút cảm xúc.
“Ngươi vào với ta một lúc được không?!!”
“Được.” Lúc nói ra từ này, chỉ có Dung Thái mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu cay đắng.
Cửa phòng được khép lại, Lâu Dịch vừa vặn nhìn thấy Dung Thái tiến vào phòng của tỷ tỷ nhà mình. Hắn lập tức dừng bước chân, không tiếp tục tiến về phía trước, sau đó giơ tay ra hiệu cho người phía sau không cần lên tiếng.
Lâu Dịch nói với tùy tùng:
“Trở về cho người của ta canh gác viện này, đừng cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy.”
Cửa phòng đóng kín, bên trong phòng có chút âm u. Lâu A Cửu không nói gì, sau khi Dung Thái tiến vào, nàng liền nằm trở lại trên giường. Nàng kéo chăn che lấy nửa người, sau đó nghiêng người, mặt hướng về tường, đưa lưng về phía Dung Thái.
“Ở bên cạnh ta hôm nay, ngày mai… ta sẽ cáo từ và trở về Đại Lý.” Lâu A Cửu buồn bã nói, giọng nói trở nên vô lực.
Trong lòng Dung Thái căng thẳng, hắn đi tới bên giường rồi nằm xuống bên cạnh Lâu A Cửu. Dung Thái đưa tay vào bên trong chăn, xẹt qua thắt lưng Lâu A Cửu và nắm lấy tay nàng.
Tay hai người đều lạnh như băng, hắn cúi đầu bên tai Lâu A Cửu, ngữ khí mang theo hối hận:
“A Cửu, ta xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Lâu A Cửu nhắm hai mắt lại và không nói gì.
Bầu không khí trở nên im ắng, không ai nói gì nhưng lại có cảm giác khoảng cách giữa hai người đang từ từ kéo gần.
Rất lâu sau, Lâu A Cửu mới mở miệng nói trước.
“Dung Thái, sau khi gặp được ngươi, ta mới biết thì ra bản thân cũng có thể thích một người. Trước đây ta luôn cảm thấy mình sẽ không bao giờ thích ai, nhưng kể từ khi gặp được ngươi, ta liền thích ngươi dù ngươi không thể… vậy vì cái gì mà ngươi lại không thể nhìn thẳng vào tình cảm của ta đối với ngươi và tình cảm của ngươi đối với ta?”
Dung Thái cũng nhắm mắt lại, dưới cánh mũi hắn đều là mùi hương thuộc về Lâu A Cửu.
“A Cửu, ta không chỉ là một thái giám, mà ta còn là một người xấu.” Lần này Dung Thái không tiếp tục phủ nhận tình cảm của mình đối với Lâu A Cửu nữa, hắn quyết định nói ra nguyên nhân không tiếp nhận tình cảm của nàng.
Lâu A Cửu khẽ cười một tiếng, nàng nói:
“Lẽ nào ta lại là một người tốt? Ngươi ở trong thâm cung, hai tay sớm đã không sạch sẽ, vậy còn ta thì sao? Phụ vương ta đã qua đời từ nhiều năm trước, Đại Lý rơi vào cảnh hỗn loạn, lúc ấy ta mới chỉ là một tiểu cô nương đến tuổi cập kê, nhưng vì giúp A Dịch ổn định chính quyền mà hai tay ta đã sớm nhuốm máu, bây giờ… lại càng…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Lâu A Cửu trở nên nghẹn ngào, nàng cũng không tiếp tục nói hết.
“A Cửu… Ngày mai ta sẽ thỉnh cầu với bệ hạ… thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, đem nàng gả cho ta.”
Lâu A Cửu vẫn nhẹ nhàng cười: “Hôm nay ngươi ở bên ta một ngày cuối cùng là được rồi, ta cũng đã thu thập hành lý xong xuôi, ngày mai có thể cùng A Dịch trở về Đại Lý. Ngươi không cần vì ta mà cảm thấy có gánh nặng.”
Nghe A Cửu nói vậy, Dung Thai bất ngờ kéo nàng ôm vào lòng.
“A Cửu, ta rất nghiêm túc!”
Lâu A Cửu im lặng không trả lời, nàng kéo tay Dung Thái ra rồi quay người sang, đem mạng che mặt kéo xuống, trên mặt nàng không có bất cứ vết thương gì, vẫn là khuôn mặt nguyên vẹn của Lâu A Cửu ngày xưa.
Dung Thái hơi nhíu mày.
“Ngươi thấy chưa?!! Ta không bị hủy dung, cũng không có mất trinh tiết. Ta tính toán dùng cách này để bức ngươi thừa nhận, sau đó ta còn cho người tung tin tức về tên hái hoa tặc, thực ra tên hái hoa tặc đã bị ta giết chết từ hai năm trước.”
Dung Thái giật cả mình khi nghe thấy lời Lâu A Cửu nói, phải nửa ngày sau hắn mới hoàn hồn.
“Vì sao hiện tại nàng lại nói cho ta biết?”
Lâu A Cửu rũ mi mắt xuống: “Có lẽ vì sợ… không phải ta sợ sau khi ngươi biết được chân tướng sẽ tức giận rồi không chịu gặp ta. Ta sợ mặc dù ngươi không trách ta, nhưng sau này chúng ta ở chung một chỗ, trong lòng ta lúc nào cũng sẽ bất an, ta sẽ cảm thấy ngươi tiếp nhận ta chỉ vì ta ép buộc ngươi. Thế nên lúc ngươi vừa nói sẽ xin bệ hạ tứ hôn, ta lại càng sợ hãi.”
Dù hiện tại nàng không lo được lo mất, nhưng ai biết được một ngày nào đó nàng có như vậy hay không??! Nàng cũng chỉ giống như những nữ tử bình thường, sợ người mình yêu không yêu mình, sợ người mình yêu ở bên cạnh mình rồi sau đó lại rời xa…
“Muốn lừa mình dối người… nhưng ta lại không phải loại người này.” Con người Lâu A Cửu là một người thẳng thắn, sòng phẳng, chứ không phải là một người nhút nhát hay giả dối.
Lâu A Cửu nâng ngón tay chậm rãi vẽ theo đường nét lông mày của Dung Thái, giọng nói nàng rất nhỏ:
“Dung Thái, ta không biết vì sao ta lại rất thích, rất thích ngươi!”
Ngón tay Lâu A Cửu vẫn lạnh lẽo như cũ.
Dung Thái lại giật mình bởi những lời của Lâu A Cửu, mãi một lúc lâu khóe miệng hắn mới mỉm cười, ánh mắt sâu hút làm người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
Dung Thái nhìn Lâu A Cửu nằm ở trên giường, rồi lại một lần nữa kéo nàng vào trong lòng.
“A Cửu, ta muốn lấy nàng thì phải làm sao bây giờ??!” Giọng nói của hắn mang theo bất đắc dĩ.
Lâu A Cửu tự nhận mình không phải là người mềm yếu, tuy nhiên nghe Dung Thái nói những lời này, viền mắt nàng lại hơi ẩm ướt, nàng vươn tay ra ôm lấy hắn. Nàng tự cho mình nhiều lý do để không từ bỏ hắn, phút cuối cùng muốn từ bỏ, tâm tình so với lúc trước còn đau đớn, khó chịu hơn.
“Ta vốn là một phế nhân, không có quyền để nói chuyện yêu đương… nhưng lần này ta cũng muốn được sống như người bình thường. A Cửu, tâm của ta cũng thuộc về nàng.”
A Cửu, tâm của ta cũng thuộc về nàng… Câu nói kia nàng đã đợi cực kỳ lâu, lúc này viền mắt nàng hoàn toàn ẩm ướt, nàng ôm chặt lấy Dung Thái và dúi đầu vào lồng ngực hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.