Chương 46
Nhất Cá Mễ Bính
31/12/2020
Lâm Duật Ngôn bị lý do ngay thẳng của hắn làm cho nghẹn họng, mặt phút chốc đỏ lên, vội vàng hấp tấp đến phòng bếp tắt lửa, lại múc hai bát canh, cẩn thận từng li từng tí bưng ra, đặt lên bàn.
“Em, em đã trưởng thành, không cần anh nuôi…” Cậu tiện tay lấy một đôi đũa đưa cho Cố Diệu Dương, sau khi ngồi xuống mặt vẫn hơi nóng, rõ ràng hai người đã xác định quan hệ từ lâu, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, còn ngủ chung trên một chiếc giường. Nhưng nghe hắn nói thẳng ra như thế, vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cố Diệu Dương nhận đũa liếc nhìn bữa tối hôm nay, mỳ Ý pizza còn có hai phần salad rau, để đũa sang bên cạnh, dùng tay cầm lên một miếng pizza. Tầm mắt lại tùy ý rơi trên tay Lâm Duật Ngôn, nhìn cậu uống một ngụm canh trước, cầm lấy cãi nĩa chọc một miếng pizza trong đĩa, muốn dùng dao cắt thành miếng nhỏ, kết quả da bánh dày quá, cắt cả buổi không cắt được, chê phiền phức mà để dao nĩa sang bên cạnh, cũng đổi thành tay giống Cố Diệu Dương, mới mắt đầu ăn từng miếng. Lúc ăn mỳ Ý cũng không dùng nĩa.
Cái thứ dao nĩa này thỉnh thoảng sử dụng vẫn được, thời gian lâu dài, vẫn không quen.
Cố Diệu Dương gật gật đầu nhỏ đến không thể thấy, lại nhìn lướt qua thức ăn ngoài trên bàn. Nếu như không tự mình xuống bếp, nơi này thật sự không có gì có thể ăn. Tiếp nối chủ đề trước đó: “Anh không hoàn toàn ngăn cản em đi làm thêm, cho nên vẫn có khác biệt về bản chất với Lâm Trí Viễn.”
Lâm Duật Ngôn ngỏ giọng lẩm bẩm: “Không khác mấy.”
“Khác rất nhiều.” Cố Diệu Dương nói: “Đại khái anh đã thấy vòng tròn công việc của em, gia sư và nhân viên của tiệm bánh mì cũng được rồi, nhân viên quản lý nhà kho em nghĩ cái gì đấy?”
Lâm Duật Ngôn vô tri nói: “Tiền lương nhiều nha.” Cậu không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc gì, cũng không biết nhân viên quản lý nhà kho đến cùng là làm gì, nhưng lý giải trên mặt chữ, chắc là phụ trách quản lý nhà kho, kiểm kê một vài hàng hóa nhỉ?
Cố Diệu Dương nói: “Kiểm kê hàng hóa chỉ có thể tính là một loại trong đó, nếu không xảy ra bất ngờ gì, em còn cần thường xuyên vận chuyển hàng mấy chục ký lô.” Lại hỏi: “Em chuyển được không?”
Lâm Duật Ngôn suy nghĩ mấy giây, không muốn thừa nhận mà lắc đầu.
“Hơn nữa em chỉ có thời gian ba tháng, còn muốn xin trợ cấp đi học.” Cố Diệu Dương lại cắn một miếng pizza: “Trường nghệ thuật chắc cũng không chú trọng nhiều đến thành tích văn hóa thì phải? Em có thể đảm bảo thành tích hội họa của em, có thể thuận lợi thông qua?”
Không thể…
Lâm Duật Ngôn chớp mắt một cái, hơi hoảng hốt: “Vậy em phải làm gì?”
Cố Diệu Dương nói: “Đương nhiên là đi tìm Tăng Nghị học bù.”
“Nhưng mà em…”
Cố Diệu Dương biết cậu do dự điều gì, nói ra: “Em có thể ký sổ.”
“Hả?”
Cố Diệu Dương đưa cho cậu một tấm thẻ, bên trong đều là tiền thưởng và tiền thi đấu của mỗi một trận thi đấu theo lời mời phát trong khoảng thời gian này,”Mỗi khoản chi tiêu em đều ghi lại, nếu như không muốn để anh nuôi, thì chờ sau này kiếm được tiền rồi trả lại cho anh.”
Lâm Duật Ngôn im lặng một hồi, nhìn tấm thẻ kia vẫn còn do dự.
Cố Diệu Dương ăn xong pizza, một tay mở một lon bia, tựa vào ghế ăn nói: “Anh đã có thể giúp em, thì em phải hiểu được tiếp nhận. Em muốn làm họa sĩ, mà không phải muốn làm công nhân bốc vác. Anh biết em ngại tiếp nhận, cho dù chúng ta là người yêu.”
“Nhưng thời điểm này tự tôn hoặc là kiên trì không dùng, đều có thể để phía sau. Đợi ngày nào đó em thực hiện được mơ ước, có rất nhiều cơ hội nhặt lên.” Tiếp đó chuyển đề tài, lại trêu ghẹo nói: “Nhưng thích anh nhất định phải đặt ở nơi đầu tiên, điểm này anh không thể thỏa hiệp.”
Lâm Duật Ngôn cựa quậy ngón tay, cuối cùng vẫn cấm lấy tấm thẻ trên bàn, lại không chớp mắt nhìn Cố Diệu Dương một lúc lâu, hỏi: “Đời trước em làm chuyện tốt to lớn gì à?”
“Hửm?”
“Cho nên đời này mới có tư cách quen biết anh, mới có cơ hội thích anh.”
Chuyện đời trước chẳng có ai biết, nhưng đời này cứ thế vừa đúng mà ở bên nhau. Bọn họ lại quay về cuộc sống trước đó, dù là trải qua một màn ly biệt ngắn ngủi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của nhau, thậm chí càng trân trọng đối phương hơn.
Cơ thể của Lâm Duật Ngôn không khôi phục như lúc ban đầu nhanh thế được, mặc dù ngoài miệng nói khỏe rồi khỏe rồi, nhưng gầy gò cũng không gạt được. Thỉnh thoảng Cố Diệu Dương ôm cậu, nắm vuốt vòng eo mảnh khảnh của cậu, vẫn cảm thấy phải dưỡng một khoảng thời gian nữa.
Chỉ có điều mấy tháng tới hắn đều rất bận, ở lại hai ngày nữa thì phải đi.
Lâm Duật Ngôn biết hắn có công việc, mặc dù không nỡ, cũng không biểu hiện quá rõ ràng, cậu chỉ sợ mình càn quấy chọc cho Cố Diệu Dương phân tâm, không thể nghiêm túc thi đấu thì gay go.
“Thầy ơi.”
“Hả?”
Phòng làm việc của Tăng tiên sinh đã trang trí xong rồi, tầng hai có một cái cửa sổ sát đất vô cùng rộng rãi, Lâm Duật Ngôn ngồi trước giá vẽ cầm bút vẽ hỏi: “Tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng bận rộn như Cố Diệu Dương ạ?”
Tăng tiên sinh đang đứng phía sau cậu chỉ điểm kỹ xảo và phương pháp, hai bên ria mép đều nhuộm thành màu trắng, đeo kính mắt thoạt nhìn như lão học cứu, sợ người nhà của vị tiểu gia này tới cửa kiếm chuyện, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tất nhiên không phải, toàn bộ công việc đều do nó nhận, thầy không ép buộc nó.”
Lão học cứu (老学究): cách thường gọi của người đọc sách, cũng chỉ người đọc sách cổ hủ công cạn. Học cứu ở đây là chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ Nho.
Hôm qua, Lâm Duật Ngôn tình cờ nhìn thoáng qua tờ lịch trình của Cố Diệu Dương, bắt đầu từ tuần sau cho đến khi cậu thi xong, đều không có thời gian trở về.
Tăng tiên sinh nói: “Trò không cần phải để ý đến nó, trước giờ nó có chừng mực, bây giờ loại cường độ làm việc này đối với nó mà nói không là gì. Nó có cách nghĩ của mình, người khác không quản được.”
Lâm Duật Ngôn biết, cho nên chỉ liên tục bảo Cố Diệu Dương khi thi đấu phải cẩn thận một chút, cũng chưa từng nói thêm lời thừa thãi. Nhưng cậu có phần nghĩ không thông, tại sao Cố Diệu Dương phải liều mạng chạy lịch trình như vậy? Vừa giành được quán quân, hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà?
“Vả lại nó vội như thế, chủ yếu là muốn mua một căn nhà mới, nhưng vẫn chưa quyết định đi đâu.” Tăng tiên sinh nói: “Dựa theo sự phát triển sau này của nó, đến Nazca là tốt nhất, nếu như nó đi, vậy có lẽ chính là địa bàn của nó rồi, các siêu sao chiến đấu trong các thời kỳ đều định cư ở đó, đối với nó mà nói là lựa chọn tốt nhất.”
Lâm Duật Ngôn nói: “Nơi đó rất tốt.”
“Nhưng nó cảm thấy quá nguy hiểm, không thích hợp cho nhà nghệ thuật sinh sống, cho nên không coi là lựa chọn hàng đầu.” Tăng tiên sinh vỗ vỗ bả vai Lâm Duật Ngôn: “Cả một đời thầy cũng không ngờ, Cố Diệu Dương sẽ ngồi xuống nói chuyện nhà cửa với thầy.”
Lâm Duật Ngôn lập tức nghĩ đến tương lai cậu từng nói, rũ mắt quẹt thuốc màu, một trái tim mềm nhũn.
Đổi lại là Tăng tiên sinh cảm thấy khó chịu trong lòng, có phần chua xót, còn có phần thê lương một thân một mình, tức giận nói: “Hồi trước thầy giúp nó chọn vài thành phố không tệ, toàn là những thủ đô nghệ thuật có tiếng, tìm người bận trước bận sau lấy được một vài tài liệu của địa phương đưa tới, hôm qua đưa cho nó xem, kết quả nó lại lật lọng.”
Lâm Duật Ngôn cười hỏi: “Anh ấy lật thế nào ạ?”
Thực chất bên trong Tăng tiên sinh là lão ngoan đồng, tiện tay kéo một cái ghế, học bộ dáng mặt không thay đổi của Cố Diệu Dương, gác chéo chân lật xem giấy lộn, đè ép giọng nói: “Tôi không có ý định mua ở nước ngoài.”
“Họa sĩ nhỏ của tôi không thích dùng dao nĩa, đợi cậu ấy tốt nghiệp, vẫn là về nước tốt hơn.”
“Em, em đã trưởng thành, không cần anh nuôi…” Cậu tiện tay lấy một đôi đũa đưa cho Cố Diệu Dương, sau khi ngồi xuống mặt vẫn hơi nóng, rõ ràng hai người đã xác định quan hệ từ lâu, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, còn ngủ chung trên một chiếc giường. Nhưng nghe hắn nói thẳng ra như thế, vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cố Diệu Dương nhận đũa liếc nhìn bữa tối hôm nay, mỳ Ý pizza còn có hai phần salad rau, để đũa sang bên cạnh, dùng tay cầm lên một miếng pizza. Tầm mắt lại tùy ý rơi trên tay Lâm Duật Ngôn, nhìn cậu uống một ngụm canh trước, cầm lấy cãi nĩa chọc một miếng pizza trong đĩa, muốn dùng dao cắt thành miếng nhỏ, kết quả da bánh dày quá, cắt cả buổi không cắt được, chê phiền phức mà để dao nĩa sang bên cạnh, cũng đổi thành tay giống Cố Diệu Dương, mới mắt đầu ăn từng miếng. Lúc ăn mỳ Ý cũng không dùng nĩa.
Cái thứ dao nĩa này thỉnh thoảng sử dụng vẫn được, thời gian lâu dài, vẫn không quen.
Cố Diệu Dương gật gật đầu nhỏ đến không thể thấy, lại nhìn lướt qua thức ăn ngoài trên bàn. Nếu như không tự mình xuống bếp, nơi này thật sự không có gì có thể ăn. Tiếp nối chủ đề trước đó: “Anh không hoàn toàn ngăn cản em đi làm thêm, cho nên vẫn có khác biệt về bản chất với Lâm Trí Viễn.”
Lâm Duật Ngôn ngỏ giọng lẩm bẩm: “Không khác mấy.”
“Khác rất nhiều.” Cố Diệu Dương nói: “Đại khái anh đã thấy vòng tròn công việc của em, gia sư và nhân viên của tiệm bánh mì cũng được rồi, nhân viên quản lý nhà kho em nghĩ cái gì đấy?”
Lâm Duật Ngôn vô tri nói: “Tiền lương nhiều nha.” Cậu không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc gì, cũng không biết nhân viên quản lý nhà kho đến cùng là làm gì, nhưng lý giải trên mặt chữ, chắc là phụ trách quản lý nhà kho, kiểm kê một vài hàng hóa nhỉ?
Cố Diệu Dương nói: “Kiểm kê hàng hóa chỉ có thể tính là một loại trong đó, nếu không xảy ra bất ngờ gì, em còn cần thường xuyên vận chuyển hàng mấy chục ký lô.” Lại hỏi: “Em chuyển được không?”
Lâm Duật Ngôn suy nghĩ mấy giây, không muốn thừa nhận mà lắc đầu.
“Hơn nữa em chỉ có thời gian ba tháng, còn muốn xin trợ cấp đi học.” Cố Diệu Dương lại cắn một miếng pizza: “Trường nghệ thuật chắc cũng không chú trọng nhiều đến thành tích văn hóa thì phải? Em có thể đảm bảo thành tích hội họa của em, có thể thuận lợi thông qua?”
Không thể…
Lâm Duật Ngôn chớp mắt một cái, hơi hoảng hốt: “Vậy em phải làm gì?”
Cố Diệu Dương nói: “Đương nhiên là đi tìm Tăng Nghị học bù.”
“Nhưng mà em…”
Cố Diệu Dương biết cậu do dự điều gì, nói ra: “Em có thể ký sổ.”
“Hả?”
Cố Diệu Dương đưa cho cậu một tấm thẻ, bên trong đều là tiền thưởng và tiền thi đấu của mỗi một trận thi đấu theo lời mời phát trong khoảng thời gian này,”Mỗi khoản chi tiêu em đều ghi lại, nếu như không muốn để anh nuôi, thì chờ sau này kiếm được tiền rồi trả lại cho anh.”
Lâm Duật Ngôn im lặng một hồi, nhìn tấm thẻ kia vẫn còn do dự.
Cố Diệu Dương ăn xong pizza, một tay mở một lon bia, tựa vào ghế ăn nói: “Anh đã có thể giúp em, thì em phải hiểu được tiếp nhận. Em muốn làm họa sĩ, mà không phải muốn làm công nhân bốc vác. Anh biết em ngại tiếp nhận, cho dù chúng ta là người yêu.”
“Nhưng thời điểm này tự tôn hoặc là kiên trì không dùng, đều có thể để phía sau. Đợi ngày nào đó em thực hiện được mơ ước, có rất nhiều cơ hội nhặt lên.” Tiếp đó chuyển đề tài, lại trêu ghẹo nói: “Nhưng thích anh nhất định phải đặt ở nơi đầu tiên, điểm này anh không thể thỏa hiệp.”
Lâm Duật Ngôn cựa quậy ngón tay, cuối cùng vẫn cấm lấy tấm thẻ trên bàn, lại không chớp mắt nhìn Cố Diệu Dương một lúc lâu, hỏi: “Đời trước em làm chuyện tốt to lớn gì à?”
“Hửm?”
“Cho nên đời này mới có tư cách quen biết anh, mới có cơ hội thích anh.”
Chuyện đời trước chẳng có ai biết, nhưng đời này cứ thế vừa đúng mà ở bên nhau. Bọn họ lại quay về cuộc sống trước đó, dù là trải qua một màn ly biệt ngắn ngủi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của nhau, thậm chí càng trân trọng đối phương hơn.
Cơ thể của Lâm Duật Ngôn không khôi phục như lúc ban đầu nhanh thế được, mặc dù ngoài miệng nói khỏe rồi khỏe rồi, nhưng gầy gò cũng không gạt được. Thỉnh thoảng Cố Diệu Dương ôm cậu, nắm vuốt vòng eo mảnh khảnh của cậu, vẫn cảm thấy phải dưỡng một khoảng thời gian nữa.
Chỉ có điều mấy tháng tới hắn đều rất bận, ở lại hai ngày nữa thì phải đi.
Lâm Duật Ngôn biết hắn có công việc, mặc dù không nỡ, cũng không biểu hiện quá rõ ràng, cậu chỉ sợ mình càn quấy chọc cho Cố Diệu Dương phân tâm, không thể nghiêm túc thi đấu thì gay go.
“Thầy ơi.”
“Hả?”
Phòng làm việc của Tăng tiên sinh đã trang trí xong rồi, tầng hai có một cái cửa sổ sát đất vô cùng rộng rãi, Lâm Duật Ngôn ngồi trước giá vẽ cầm bút vẽ hỏi: “Tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng bận rộn như Cố Diệu Dương ạ?”
Tăng tiên sinh đang đứng phía sau cậu chỉ điểm kỹ xảo và phương pháp, hai bên ria mép đều nhuộm thành màu trắng, đeo kính mắt thoạt nhìn như lão học cứu, sợ người nhà của vị tiểu gia này tới cửa kiếm chuyện, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tất nhiên không phải, toàn bộ công việc đều do nó nhận, thầy không ép buộc nó.”
Lão học cứu (老学究): cách thường gọi của người đọc sách, cũng chỉ người đọc sách cổ hủ công cạn. Học cứu ở đây là chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ Nho.
Hôm qua, Lâm Duật Ngôn tình cờ nhìn thoáng qua tờ lịch trình của Cố Diệu Dương, bắt đầu từ tuần sau cho đến khi cậu thi xong, đều không có thời gian trở về.
Tăng tiên sinh nói: “Trò không cần phải để ý đến nó, trước giờ nó có chừng mực, bây giờ loại cường độ làm việc này đối với nó mà nói không là gì. Nó có cách nghĩ của mình, người khác không quản được.”
Lâm Duật Ngôn biết, cho nên chỉ liên tục bảo Cố Diệu Dương khi thi đấu phải cẩn thận một chút, cũng chưa từng nói thêm lời thừa thãi. Nhưng cậu có phần nghĩ không thông, tại sao Cố Diệu Dương phải liều mạng chạy lịch trình như vậy? Vừa giành được quán quân, hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà?
“Vả lại nó vội như thế, chủ yếu là muốn mua một căn nhà mới, nhưng vẫn chưa quyết định đi đâu.” Tăng tiên sinh nói: “Dựa theo sự phát triển sau này của nó, đến Nazca là tốt nhất, nếu như nó đi, vậy có lẽ chính là địa bàn của nó rồi, các siêu sao chiến đấu trong các thời kỳ đều định cư ở đó, đối với nó mà nói là lựa chọn tốt nhất.”
Lâm Duật Ngôn nói: “Nơi đó rất tốt.”
“Nhưng nó cảm thấy quá nguy hiểm, không thích hợp cho nhà nghệ thuật sinh sống, cho nên không coi là lựa chọn hàng đầu.” Tăng tiên sinh vỗ vỗ bả vai Lâm Duật Ngôn: “Cả một đời thầy cũng không ngờ, Cố Diệu Dương sẽ ngồi xuống nói chuyện nhà cửa với thầy.”
Lâm Duật Ngôn lập tức nghĩ đến tương lai cậu từng nói, rũ mắt quẹt thuốc màu, một trái tim mềm nhũn.
Đổi lại là Tăng tiên sinh cảm thấy khó chịu trong lòng, có phần chua xót, còn có phần thê lương một thân một mình, tức giận nói: “Hồi trước thầy giúp nó chọn vài thành phố không tệ, toàn là những thủ đô nghệ thuật có tiếng, tìm người bận trước bận sau lấy được một vài tài liệu của địa phương đưa tới, hôm qua đưa cho nó xem, kết quả nó lại lật lọng.”
Lâm Duật Ngôn cười hỏi: “Anh ấy lật thế nào ạ?”
Thực chất bên trong Tăng tiên sinh là lão ngoan đồng, tiện tay kéo một cái ghế, học bộ dáng mặt không thay đổi của Cố Diệu Dương, gác chéo chân lật xem giấy lộn, đè ép giọng nói: “Tôi không có ý định mua ở nước ngoài.”
“Họa sĩ nhỏ của tôi không thích dùng dao nĩa, đợi cậu ấy tốt nghiệp, vẫn là về nước tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.