Chương 13
Lan Anh Kaga
23/12/2017
Hôm nay là ngày có kết quả thi học kì đó anh à. Điểm của em rất tốt, không có môn nào đáng lo cả, em vẫn giữ phong độ như những ngày đầu bước vào cấp 2, thậm chí còn tăng lên nữa kìa. Tâm trạng của em hôm nay rất tốt, tất cả đều nhờ vào điểm hết cả đấy.
À, hôm nay cũng là ngày tụi em tiến hành xếp loại hạnh kiểm đó anh. Mọi công việc bài vở đều đã xong đâu vào đó, đến trường cũng chỉ để ngồi chơi thôi nên tụi em quyết định sẽ dùng những ngày tháng còn lại của cấp 2 để tạo ra những kỉ niệm đẹp nhất. Vì vậy, sau 30p ngồi làm việc nhanh chóng, cuối cùng, những ngay tháng còn lại của tuổi cấp 2 cũng bắt đầu.
Vì đã là học sinh năm cuối nên cho dù tụi em có quậy phá đến như thế nào, thầy cô cũng chẳng trách móc. Điều này chắc anh biết rõ, vì anh cũng từng trải qua mà. Quậy phá, ăn quà, trêu chọc,..., dường như hôm nay được sinh ra là để cho lớp em nghịch ngợm. Chúng em dành từng giây phút quý giá để ở bên nhau, trao cho nhau những nụ cười, gửi gắm những tâm tư thầm kín và tạo ra những kỉ niệm đẹp.
Lớp em hôm nay thực sự rất vui. Đang giữa giờ học, chúng nó hiên ngang xin cô đi ra ngoài, nhân lúc bác bảo vệ không để ý lẻn ra ngoài và mang vào lớp rất nhiều bánh kẹo. Đã vậy, chúng nó còn mời cô ăn chung cho xôm nữa. Cô cũng chịu chơi, bay vô ngồi ăn chung với học sinh, cười nói đủ kiểu. Đến nhà Toán, cả lớp đua nhau lên chụp hình với thầy, tạo đủ mọi kiểu dáng khác nhau. Chúng em còn tranh thủ kí lên áo sơ mi của nhau, coi đó như là một kỉ vật như để chứng minh rằng, chúng em đã từng là một tập thể, sống chung với nhau 4 năm dưới ngôi trường này. Chiếc áo đó bây giờ vẫn đang được treo một cách trang trọng trong phòng của em, trên đó chi chít những chữ kí của lớp. Còn cô chủ nhiệm, phải năn nỉ mãi cô mới chịu kí cho, thật nhọc công quá mà! Tuy vậy, lớp em vẫn rôm rả tiếng cười nói, không bao giờ cái sự sôi nổi ấy biến mất. Chỉ còn 5 ngày nữa thôi, lễ tổng kết sẽ đến, và đến lúc đó, chúng em sẽ không còn được nói cười như vầy nữa... Đăng bởi: admin
À, hôm nay cũng là ngày tụi em tiến hành xếp loại hạnh kiểm đó anh. Mọi công việc bài vở đều đã xong đâu vào đó, đến trường cũng chỉ để ngồi chơi thôi nên tụi em quyết định sẽ dùng những ngày tháng còn lại của cấp 2 để tạo ra những kỉ niệm đẹp nhất. Vì vậy, sau 30p ngồi làm việc nhanh chóng, cuối cùng, những ngay tháng còn lại của tuổi cấp 2 cũng bắt đầu.
Vì đã là học sinh năm cuối nên cho dù tụi em có quậy phá đến như thế nào, thầy cô cũng chẳng trách móc. Điều này chắc anh biết rõ, vì anh cũng từng trải qua mà. Quậy phá, ăn quà, trêu chọc,..., dường như hôm nay được sinh ra là để cho lớp em nghịch ngợm. Chúng em dành từng giây phút quý giá để ở bên nhau, trao cho nhau những nụ cười, gửi gắm những tâm tư thầm kín và tạo ra những kỉ niệm đẹp.
Lớp em hôm nay thực sự rất vui. Đang giữa giờ học, chúng nó hiên ngang xin cô đi ra ngoài, nhân lúc bác bảo vệ không để ý lẻn ra ngoài và mang vào lớp rất nhiều bánh kẹo. Đã vậy, chúng nó còn mời cô ăn chung cho xôm nữa. Cô cũng chịu chơi, bay vô ngồi ăn chung với học sinh, cười nói đủ kiểu. Đến nhà Toán, cả lớp đua nhau lên chụp hình với thầy, tạo đủ mọi kiểu dáng khác nhau. Chúng em còn tranh thủ kí lên áo sơ mi của nhau, coi đó như là một kỉ vật như để chứng minh rằng, chúng em đã từng là một tập thể, sống chung với nhau 4 năm dưới ngôi trường này. Chiếc áo đó bây giờ vẫn đang được treo một cách trang trọng trong phòng của em, trên đó chi chít những chữ kí của lớp. Còn cô chủ nhiệm, phải năn nỉ mãi cô mới chịu kí cho, thật nhọc công quá mà! Tuy vậy, lớp em vẫn rôm rả tiếng cười nói, không bao giờ cái sự sôi nổi ấy biến mất. Chỉ còn 5 ngày nữa thôi, lễ tổng kết sẽ đến, và đến lúc đó, chúng em sẽ không còn được nói cười như vầy nữa... Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.