Quyển 2 - Chương 25
Hoa Ban
01/04/2015
Ở Đông Cung khắp nơi là một cảnh tan hoang, tiếng khóc ray rứt. Thái
tử phi mặt mày phờ phạc, nàng vẫn chưa thể tin nổi Nhan Thiện đã chết.
ĐÃ CHẾT! Sao có thể vô thanh vô tức ra đi như vậy? Mới hôm nào nàng còn
lo lắng hắn đi xa không ai chăm sóc, cẩn thận gói ghém từng bộ quần áo,
viết ra danh sách những thứ hắn quen ăn,…
Du Thiến Thiến lấy chồng năm mười sáu tuổi, tính ra đã làm Thái tử phi sắp hai mươi năm. Nàng là thiên kim tiểu thư của Du gia, làm chính thê của Nhan Thiện là sứ mệnh của nàng, cũng là một hôn nhân chính trị tốt đẹp biết dường nào. Lúc mới cưới, trong Đông Cung có không ít nữ nhân. Thân là Thái tử nên từ nhỏ Nhan Thiện đã được dạy dỗ qua chuyện nam nữ, khi hắn còn rất trẻ đã có ba thông phòng lớn tuổi hơn, đều do cố Hoàng hậu sắp xếp. Du Thiến Thiến học qua nữ tắc, biết mình phải làm gì với tiểu thiếp cũng như con thứ xuất. Hai năm đầu nàng cảm thấy hôn sự này không tồi, vợ chồng tương kính như tân, Thái tử nho nhã kiệm lời, bề ngoài không thể nói là đẹp nhưng đầy đủ phong phạm nam nhân. Quan trọng là hắn để nàng tự chủ quyết định chuyện nhà, chưa bao giờ vì sủng tiểu thiếp mà đối đầu với nàng. Nói đúng ra, hắn không yêu ai, cả Du Thiến Thiến cũng vậy.
Thi Âm xuất hiện chính là mối hận mà Thái tử phi không sao quên được, một phần cũng do lỗi của nàng. Đại cung nữ theo hầu Nhan Thiện đều lớn tuổi, vẻ ngoài tầm thường, xưa nay Du Thiến Thiến rất yên tâm. Chủ yếu là vì Thái tử không tham luyến nữ sắc, lối sống tiết chế thanh tịnh không khác thầy chùa là bao. Nghe nói lúc còn nhỏ Nhan Thiện thường theo mẫu hậu nghe giảng kinh, cũng là một nửa Phật tử cho nên con người đức độ từ bi, rất hiền lành và thương yêu kẻ khổ. Thiến Thiến nghĩ vậy cũng không sao, tốt hơn bọn hoang dâm đa tình, dù có khô khan một chút vẫn dễ chấp nhận.
Năm đó một đại cung nữ thân cận của hắn mắc bệnh qua đời, Du Thiến Thiến cân nhắc đưa Thi Âm lên thay. “Thi Âm” là tên Thái tử đặt. Rất nhiều cung nữ và thái giám đều như vậy, họ vào cung với phận tôi tớ nên sớm bỏ tên thật, được chủ tử ban tên mới, dần lâu không còn nhớ cha sanh mẹ đẻ gọi thế nào. Thi Âm trước khi theo hầu Thái tử là một cung nữ nhị đẳng chuyên lo việc lễ nghi và vệ sinh ở Đông Cung, gọi nàng là nữ quan cũng không sai. Thái tử phi thấy nàng giỏi giang khéo léo nên nâng thành nhất đẳng a hoàn, cho hầu bên cạnh hơn ba tháng. Đúng lúc xảy ra chuyện không may, cần tìm một cung nữ thay thế, Du Thiến Thiến suy nghĩ thật lâu. Thái tử rất ghét việc đem hạ nhân tùy tiện lên giường hắn. Khi Thái tử phi mới vào cửa có dẫn theo ba nha hoàn hồi môn cực kì xinh đẹp. Đây là ý của Du phu nhân, thà đem người mình đào tạo đưa cho Thái tử còn hơi để Thái tử vừa ý nữ nhân bên ngoài. Kết quả Nhan Thiện phát cáu với nàng suốt một tháng, Du Thiến Thiến vừa ấm ức lại vừa vui mừng. Chung quy thì đàn bà nào có ai không muốn chồng là của riêng mình?
Nhìn lại một vòng những cung nữ thân cận, Du Thiến Thiến cảm thấy Thi Âm tốt nhất, nàng không đẹp không xấu, mặt rất phổ thông, tính tình ngoan ngoãn ít nói nhưng làm việc chu đáo, là loại Thái tử thích. Hơn nữa Thi Âm tuổi đã lớn, hai mươi sáu, tuổi này bị xem như gái già. Khuyết điểm duy nhất là nàng ấy chưa phải thuộc hạ trung thành của Thái tử phi, chỉ mới đi hầu ba tháng, còn chưa thâu tóm được.
Suy nghĩ ba ngày, Du Thiến Thiến ngõ ý với Nhan Thiện. Hắn tất nhiên đồng ý vì xưa nay không hề quan tâm cung nữ xung quanh mình, dù là bốn người thân cận theo hắn tám năm, mỗi ngày giúp mặc áo chải đầu cũng chưa chắc được hắn nhìn rõ mặt. Cứ vậy Thi Âm trở thành đại cung nữ của Thái tử. Lúc nàng lần đầu diện kiến nhận chủ, Nhan Thiện có suy tư một chút rồi mới ban cái tên này, Thi Âm, tiếng nói như thơ, đầy ý tứ và vần điệu…
Nửa năm trôi qua không chút gợn sóng, Thi Âm cùng với ba đại cung nữ khác mỗi ngày đợi hắn thức dậy thì chuẩn bị y phục, chải tóc, ăn mặc chỉnh chu lên triều. Buổi tối chuẩn bị giường chiếu, nung nước tắm, hầu hạ rửa chân. Nàng luôn cúi thấp đầu, hắn ra lệnh gì cũng “Dạ” một tiếng. Dạ, dạ,… dạ, dạ… từ ngày qua ngày…
Rồi một hôm nọ Nhan Thiện chợt cảm thấy muốn nghe nàng nói gì đó mà không phải “dạ”. Hắn cầm chiếc trâm bướm lấy từ chỗ Thượng Cung, đưa ra trước mặt hỏi:
-Ngươi cảm thấy màu này có đẹp không?
Thi Âm hốt hoảng chỉ dám nhìn sơ rồi lại cúi đầu:
-Dạ… bẩm… nô tì ngu muội, đồ vật trong cung cái nào cũng quý giá tinh tế!
-Uhm? Màu sắc thế nào?
-Thưa… màu này rất đẹp… nhưng mà khá mộc mạc, có lẽ các vị nương nương sẽ không thích…
Thi Âm cả gan nhận xét, quả thật cây trâm này không rực rỡ, nhìn qua hơi tầm thường, chỉ có điều kiểu dáng và chất liệu thì rất tốt. Nhan Thiện nhếch môi cười, có lẽ cả hắn cũng không nhận ra mình đang vui vẻ.
-Ngươi nói đúng, thứ này quá đơn giản, cài lên tóc bọn họ sẽ bị đám ngọc ngà lấp lánh che khuất mất. Nhưng ta cảm thấy nó khá hợp với người đấy…
Nói rồi hắn tùy tiện đem chiếc trâm xỏ qua búi tóc của nàng. Thi Âm đứng hình một khắc rồi rụng rời quỳ xuống.
-Nô… nô tì không dám… điện hạ…
-Cứ nhận đi, chả đáng mấy đồng!
Nhan Thiện xoay người bước đi, bỗng cảm thấy mình cư xử quá tệ. Rõ ràng muốn tặng quà, tại sao lời nói giống bố thí người ta đồ vật bỏ đi vậy? Trong lòng Nhan Thiện thấy có lỗi, về sau đối đãi với nàng mềm mỏng một chút, thỉnh thoảng còn hỏi chuyện cá nhân, ví như bao nhiêu tuổi, quê quán chỗ nào, vì sao vào cung, đã làm những gì…
Thi Âm không phải cô gái đẹp, tuổi khá lớn, nếu ở lầu xanh thì tuổi này đã ế khách rồi. Có điều khuôn mặt nàng tròn tròn, giữa mười sáu và hai mươi sáu không có khác biệt lớn. Nhan Thiện còn phát hiện bàn tay nàng rất đẹp, rất mềm, may mắn từ bé tới giờ không lao động nặng, chỉ làm việc thủ công, sau khi bị điều đến Đông Cung thì những nốt sần cũng phai đi bớt. Hắn chợt có suy nghĩ nếu được nắm bàn tay đó thì sẽ thế nào. Thái tử phi và mấy vị Nhụ nhân xuất thân nhà quan cũng có bàn tay đẹp, họ là cành vàng lá ngọc nào có phải làm gì. Nhưng khác ở chỗ bọn họ thường thoa sáp thơm lên cổ tay, mùi ở đó hơi gắt, vả lại ai cũng để móng dài, tự cho là đẹp. Tay Thi Âm sạch sẽ tinh tế, mùi da tự nhiên, có một đoạn thời gian Nhan Thiện cứ dõi theo cử động của nàng trong lúc giúp hắn mặc áo. Những khớp tay cong cong, ngón tay thon dài chỉnh lại đai lưng, ngón tay trắng trẻo vuốt thẳng mặt vải…
-Thái… thái tử điện hạ…?
Thi Âm sợ hãi vì đột nhiên bị Nhan Thiên nắm chặt tay, ngỡ làm việc gì thất lễ rồi. Ba cung nữ khác cũng ngừng việc, lo lắng nhìn qua bên này… Nhan Thiện biết mình nhất thời kích dộng, ngại ngùng thả tay nàng ra.
-Không có gì… ta tưởng ngươi lấy nhầm ngọc bội…
Tay áo hắn rũ xuống che đi bàn tay đang siết chặt, cảm giác vừa rồi đúng như tưởng tượng… thật mềm… thật trơn… bé nhỏ đáng yêu! Sau lần đó Thi Âm nhạy cảm nhận ra thái độ của Nhan Thiện rất kì lạ, nàng bồn chồn, nàng lo lắng,… Công việc hầu hạ mỗi ngày giống như gánh nặng, chỉ cần hơi nhìn lên sẽ thấy đôi mắt điện hạ không rời khỏi khuôn mặt nàng. Thi Âm sống trong phập phồng lo sợ, cứ như vậy căng thẳng. Một hôm nọ cô sơ suất làm vỡ bình hoa. Nhan Thiện nhẹ nhàng nói không sao nhưng Thi Âm lại chạy tới chỗ Thái tử phi nhận phạt, bảo rằng mình chọc Thái tử tức giận, xin giáng chức trở về làm nhị đẳng cung nữ…
Khi Nhan Thiện nghe được tin này hắn thực sự giận. Rõ ràng một chuyện bé xíu lại xé ra to, rõ ràng là cái cớ để tránh mặt hắn. Nhan Thiện cúi đầu tự hỏi: Mình đáng ghét như vậy sao?
Câu hỏi lẩn quẩn trong đầu nhiều ngày, rốt cuộc phải trực tiếp nói ra:
-Ngươi thấy ta đáng ghét lắm sao?
Thi Âm không hiểu ý Nhan Thiện, nàng cắn môi không dám trả lời, sợ nói sai một chữ thì không còn đường sống.
-Vì sao không muốn làm đại cung nữ?
-Bẩm… nô tì ngu muội… phạm sai lầm… không xứng hầu hạ ngài!
-À… ra vậy… Thế thì nàng đừng làm cung nữ nữa, làm Lương đệ đi!
Sau Thái tử phi chính là Lương đệ nương nương, cái địa vị mà không biết bao nhiêu con gái trọng thần ao ước. Lương đệ của Thái tử, cũng là Hoàng quý phi tương lai chẳng phải sao? Rốt cuộc Nhan Thiện phong một cung nữ không đẹp lại già trở thành vợ hai của hắn. Lần đó Du Thiến Thiến và chồng cãi nhau to, làm loạn đến chỗ hoàng thượng. Trong ấn tượng của Thái An đế, Nhan Thiện là đứa hiền lành, luôn suy nghĩ cẩn trọng và rất hiếu thảo nghe lời, thế mà đối với chuyện này hắn một mực cố chấp. Sau khi quỳ trước điện cầu xin, Nhan Thiện còn đem cả “bài miễn tử” duy nhất đổi lấy người thương. Việc này làm Nhan Phi đỏ mắt mà nhìn, càng khinh thường ông anh trai ngu ngốc si tình. Mỗi đời Thái tử được sắc phong chỉ có một lá bài miễn tử!
Đã đến nông nỗi này, hoàng đế đành thỏa hiệp, với điều kiện sau này Thi Âm chỉ làm phi, nếu có con trai thì không được truyền ngôi. Đây là cách Thái An đế xoa dịu Thái tử phi cùng Du gia, bản thân ông ta cũng không đồng tình để dòng thứ xuất lấn áp chính cung. Mẹ của Nhan Nghiêm cứ ngơ ngác trở thành vợ của cha hắn như vậy, sống với nhau hơn mười hai năm khăng khít mặn nồng. Cuộc sống là chiếc chăn hẹp, người này ấm thì kẻ khác lạnh, đó là lý do Thái tử phi hận Thi Âm thấu xương. Thời gian đầu Du Thiến Thiến rất điên loạn, nàng tìm đủ mọi cách trả thù Thi Âm, cãi cọ với Thái tử, khiến Đông Cung chẳng có một ngày êm ấm. Sau này nhờ Du phu nhân khuyên bảo, Thái tử phi tạm thời bình tĩnh, hiểu rằng mình càng quậy phá chỉ tổ thiệt thòi. Du phu nhân là người đàn bà đáo để, kẻ đã tranh đấu hết nửa đời người. Ở Du gia thiếp thất, di nương, thông phòng, không có ai dám qua mặt bà, ngay cả Du lão gia cũng nể mấy phần…
Hoàng cung là trường học nghiêm khắc, nó sẽ đào thải bất cứ ai không đủ can đảm, không đủ nhẫn nhịn, không đủ thông minh. Nó cũng là nơi gieo mộng đẹp rồi lần lượt phá nát. Đàn bà chung chồng ganh ghét cả đời, con cái chung cha tranh đấu hết kiếp, thứ sẵn có nhưng luôn thiếu chính là tình thân!
Du Thiến Thiến hồi tỉnh từ trong hồi ức, nàng ngước nhìn trần điện cao vời vợi, đã dấn thân vào chốn hoàng quyền, nếu không tự bảo vệ mình thì còn trông chờ vào ai nữa?
-Người đâu? Vào thay y phục trang điểm cho bổn cung. Triệu Dương Minh vào cầu kiến!
Tam đại gia tộc của Hậu Yến gồm có Du gia, Dương gia và Quán gia. Du gia nhiều đời làm quan văn, gốc rễ thâm sâu đến nội cát. Dương gia có truyền thống cầm binh, người người dũng mãnh anh khí. Quán gia giàu phú nhất Yến đô, chẳng khác nào ngân khố dự trữ của triều đình. Từ lâu Thái tử phi đã có ý cưới Dương Tiểu Ngọc cho Nhan Tấn, như vậy văn võ kết hợp, chính là bệ đỡ vững chắc nhất. Quán gia từ xưa đến nay vẫn trung lập đối với chính trị phe phái, chuyện bán buôn của họ phải nhờ cậy ít nhiều từ quan lại và triều đình nhưng đổi chác thì sòng phẳng, chưa bao giờ chủ động gia nhập vào quyền thế, đơn thuần là kẻ kinh thương. Chính vì điều này mà Du Thiến Thiến bắt đầu lo ngại Nhan Nghiêm. Thư đồng của Nhan Nghiêm chẳng phải là Quán Minh sao? Tuy thằng nhỏ đó không phải cháu trưởng tôn nhưng vẫn là con vợ cả của Quán Tứ gia. Nhà họ không giàu cũng sang, mướn một thầy giỏi về dạy học là chuyện dễ dàng, đâu nhất thiết phải thi vào Quốc Học Giám, mà trùng hợp hơn là thành thư đồng của Nhan Nghiêm. Du Thiến Thiến bận tâm chuyện này suốt nửa năm nhưng lại không tìm ra manh mối. Hai đứa nó kết giao bằng hữu bình thường, cũng không quá thân thiết, càng không dính líu tới tiền bạc… Có lẽ nàng đa nghi rồi!
Lúc Dương Minh vào cầu kiến đã là chiều muộn, giờ này ra vào Đông Cung dễ bị dị nghị nhưng xét thấy tình huống đặc biệt, lão quyết định mạo hiểm một phen. Thái tử phi ngồi trong đại sảnh đợi, nàng hơi tiều tụy nhưng sắc thái vẫn ngời sáng giống mọi ngày. Dương Minh không biết nên tán thưởng Thái tử phi hay là đồng cảm cho Thái tử.
-Ti chức tham kiến nương nương! Xin nương nương hãy nén đau lòng…
-Cảm ơn Dương tướng quân, mời ngài qua đây ngồi!
Thái tử phi chỉ vào chiếc ghế gần đó, cung nữ im lặng châm trà rồi lui ra hết, căn phòng yên tĩnh tới mức nghe rõ tiếng Dương Minh nuốt trà ừng ực. Du Thiến Thiến kẽ chau mày, nàng không thích tác phong nhà binh cho lắm, tuy phóng khoáng nhưng thô thiển, đôi lúc chẳng biết tế nhị là gì. Nghĩ tới binh quyền mà họ Dương đang nắm giữ, Thái tử phi kiềm nén, giữ sắc mặt ôn hòa. Trong lúc này người duy nhất có thể chống lại Nhan Phi chỉ có Dương gia, có thể nhún nhường thì nên nhún nhường…
-Bổn cung gọi ông qua đây là có chuyện cần bàn. Hiện tại tang gia bối rối, hôn sự của Tấn nhi với Dương tiểu thư không thể tiến hành ngay… Ta sợ lỡ duyên bọn trẻ, muốn bàn với ông lập trước hôn ước, chờ qua ba năm để tang lập tức cử hành đại hôn. Ý tướng quân thế nào?
Dương Minh xoay tròn đôi mắt cáo, cười hì hì đặt tách trà xuống.
-Tạ ơn Thái tử phi chiếu cố, ái nữ tuổi còn nhỏ dại, cần phải dạy dỗ nhiều, sợ là không thích hợp vào cửa hoàng gia quyền quý… huống chi…
Du Thiến Thiến vuốt ve bộ móng vuốt bạc, có chút chán ghét ngã bài:
-Giữa ta với ông không cần bóng gió, cứ nói thẳng ra! Tình huống bây giờ đúng là rất phức tạp, Thái tử qua đời đột ngột, bổn cung vẫn chưa lo liệu gì. Nhan Tấn mang thân phận Tam hoàng tôn, so với Nhan Phi thì bất lợi hơn. Trong lòng hoàng thượng nghĩ gì chúng ta cũng có thể đoán, ông ấy sẽ không bỏ gần chọn xa… vì vậy… nhân lúc Thất hoàng tử còn chưa về kinh, việc gì cần làm thì làm nhanh, việc gì cần xử thì xử lẹ!
-Ý nương nương là…?
Dương Minh có hơi bàng hoàng. Lão cả đời trải qua chuyện binh đạo, để đưa gia nghiệp tới đỉnh vinh quang cũng phải dùng không ít mưu ma chước quỷ nhưng mà chuyện tầy trời như soán vị, đoạt quyền, hành thích lão vẫn còn e ngại. Vua có già yếu, có nhu nhược thì vẫn là vua! Phải công nhân Thái tử phi là người đàn bà táo bạo, chuyện như vậy nàng ta cũng dám chủ trương…
Thấy Dương Minh do dự, Du Thiến Thiến tiếp tục nói:
-Ông cứ nghĩ mà xem, nếu Nhan Phi lên ngôi, việc đầu tiên hắn làm là gì? Chắc chắn là thu lại binh quyền của Dương gia! Trong triều ai không biết Dương-Du nhiều năm giao hảo, ở trên cùng chiếc thuyền thì phải biết chung hoạn nạn, thuyền ta chìm ông cũng chết! Nếu Dương gia phò trợ Nhan Tấn lên ngôi, bổn cung hứa ngai hậu sẽ là của Dương tiểu thư, ông làm Quốc trượng không tốt sao? Về sau, giang sơn này là của chúng ta, hai nhà Dương-Du nếu không kết hợp thì có nước ngồi chờ chết!
Dương Minh suy nghĩ cẩn thận, lời Thái tử phi nói hoàn toàn đúng, Nhan Phi lên ngôi thì lão sẽ không xong mà Nhan Tấn… Lão cáo già cân nhắc trước sau, thăm dò thêm một chút:
-Vậy… nương nương có diệu kế gì?
Thái tử phi biết con cá đã cắn câu, nàng phe phẩy quạt lông, thần thần bí bí nói:
-Hồ công công sớm là người của ta, tiếp cận hoàng thượng không phải chuyện khó! Đội cấm vệ quân trên đường hộ tống Thái tử có gian tế của ta, kéo dài hành trình cũng không khó! Kim thái y mà hoàng thượng tin dùng đã bị ta nắm điểm yếu, ba năm nay thường động tay động chân vào ngự thiện… giả dụ… bệ hạ vì đau lòng mà qua đời… chuyện này có thể hiểu…
Dương Minh mở to mắt kinh ngạc nhìn Thái tử phi, người đàn bà này… quá độc! Lão nghĩ tới vận mệnh nhà họ Dương, nghĩ tới đứa con gái xinh đẹp mình nhọc công bồi dưỡng, nghĩ tới tình cảnh rối ren trong triều, rồi nghĩ tới địa vị Quốc trượng…
-Mọi chuyện… xin nghe nương nương sắp xếp!
Du Thiến Thiến lấy chồng năm mười sáu tuổi, tính ra đã làm Thái tử phi sắp hai mươi năm. Nàng là thiên kim tiểu thư của Du gia, làm chính thê của Nhan Thiện là sứ mệnh của nàng, cũng là một hôn nhân chính trị tốt đẹp biết dường nào. Lúc mới cưới, trong Đông Cung có không ít nữ nhân. Thân là Thái tử nên từ nhỏ Nhan Thiện đã được dạy dỗ qua chuyện nam nữ, khi hắn còn rất trẻ đã có ba thông phòng lớn tuổi hơn, đều do cố Hoàng hậu sắp xếp. Du Thiến Thiến học qua nữ tắc, biết mình phải làm gì với tiểu thiếp cũng như con thứ xuất. Hai năm đầu nàng cảm thấy hôn sự này không tồi, vợ chồng tương kính như tân, Thái tử nho nhã kiệm lời, bề ngoài không thể nói là đẹp nhưng đầy đủ phong phạm nam nhân. Quan trọng là hắn để nàng tự chủ quyết định chuyện nhà, chưa bao giờ vì sủng tiểu thiếp mà đối đầu với nàng. Nói đúng ra, hắn không yêu ai, cả Du Thiến Thiến cũng vậy.
Thi Âm xuất hiện chính là mối hận mà Thái tử phi không sao quên được, một phần cũng do lỗi của nàng. Đại cung nữ theo hầu Nhan Thiện đều lớn tuổi, vẻ ngoài tầm thường, xưa nay Du Thiến Thiến rất yên tâm. Chủ yếu là vì Thái tử không tham luyến nữ sắc, lối sống tiết chế thanh tịnh không khác thầy chùa là bao. Nghe nói lúc còn nhỏ Nhan Thiện thường theo mẫu hậu nghe giảng kinh, cũng là một nửa Phật tử cho nên con người đức độ từ bi, rất hiền lành và thương yêu kẻ khổ. Thiến Thiến nghĩ vậy cũng không sao, tốt hơn bọn hoang dâm đa tình, dù có khô khan một chút vẫn dễ chấp nhận.
Năm đó một đại cung nữ thân cận của hắn mắc bệnh qua đời, Du Thiến Thiến cân nhắc đưa Thi Âm lên thay. “Thi Âm” là tên Thái tử đặt. Rất nhiều cung nữ và thái giám đều như vậy, họ vào cung với phận tôi tớ nên sớm bỏ tên thật, được chủ tử ban tên mới, dần lâu không còn nhớ cha sanh mẹ đẻ gọi thế nào. Thi Âm trước khi theo hầu Thái tử là một cung nữ nhị đẳng chuyên lo việc lễ nghi và vệ sinh ở Đông Cung, gọi nàng là nữ quan cũng không sai. Thái tử phi thấy nàng giỏi giang khéo léo nên nâng thành nhất đẳng a hoàn, cho hầu bên cạnh hơn ba tháng. Đúng lúc xảy ra chuyện không may, cần tìm một cung nữ thay thế, Du Thiến Thiến suy nghĩ thật lâu. Thái tử rất ghét việc đem hạ nhân tùy tiện lên giường hắn. Khi Thái tử phi mới vào cửa có dẫn theo ba nha hoàn hồi môn cực kì xinh đẹp. Đây là ý của Du phu nhân, thà đem người mình đào tạo đưa cho Thái tử còn hơi để Thái tử vừa ý nữ nhân bên ngoài. Kết quả Nhan Thiện phát cáu với nàng suốt một tháng, Du Thiến Thiến vừa ấm ức lại vừa vui mừng. Chung quy thì đàn bà nào có ai không muốn chồng là của riêng mình?
Nhìn lại một vòng những cung nữ thân cận, Du Thiến Thiến cảm thấy Thi Âm tốt nhất, nàng không đẹp không xấu, mặt rất phổ thông, tính tình ngoan ngoãn ít nói nhưng làm việc chu đáo, là loại Thái tử thích. Hơn nữa Thi Âm tuổi đã lớn, hai mươi sáu, tuổi này bị xem như gái già. Khuyết điểm duy nhất là nàng ấy chưa phải thuộc hạ trung thành của Thái tử phi, chỉ mới đi hầu ba tháng, còn chưa thâu tóm được.
Suy nghĩ ba ngày, Du Thiến Thiến ngõ ý với Nhan Thiện. Hắn tất nhiên đồng ý vì xưa nay không hề quan tâm cung nữ xung quanh mình, dù là bốn người thân cận theo hắn tám năm, mỗi ngày giúp mặc áo chải đầu cũng chưa chắc được hắn nhìn rõ mặt. Cứ vậy Thi Âm trở thành đại cung nữ của Thái tử. Lúc nàng lần đầu diện kiến nhận chủ, Nhan Thiện có suy tư một chút rồi mới ban cái tên này, Thi Âm, tiếng nói như thơ, đầy ý tứ và vần điệu…
Nửa năm trôi qua không chút gợn sóng, Thi Âm cùng với ba đại cung nữ khác mỗi ngày đợi hắn thức dậy thì chuẩn bị y phục, chải tóc, ăn mặc chỉnh chu lên triều. Buổi tối chuẩn bị giường chiếu, nung nước tắm, hầu hạ rửa chân. Nàng luôn cúi thấp đầu, hắn ra lệnh gì cũng “Dạ” một tiếng. Dạ, dạ,… dạ, dạ… từ ngày qua ngày…
Rồi một hôm nọ Nhan Thiện chợt cảm thấy muốn nghe nàng nói gì đó mà không phải “dạ”. Hắn cầm chiếc trâm bướm lấy từ chỗ Thượng Cung, đưa ra trước mặt hỏi:
-Ngươi cảm thấy màu này có đẹp không?
Thi Âm hốt hoảng chỉ dám nhìn sơ rồi lại cúi đầu:
-Dạ… bẩm… nô tì ngu muội, đồ vật trong cung cái nào cũng quý giá tinh tế!
-Uhm? Màu sắc thế nào?
-Thưa… màu này rất đẹp… nhưng mà khá mộc mạc, có lẽ các vị nương nương sẽ không thích…
Thi Âm cả gan nhận xét, quả thật cây trâm này không rực rỡ, nhìn qua hơi tầm thường, chỉ có điều kiểu dáng và chất liệu thì rất tốt. Nhan Thiện nhếch môi cười, có lẽ cả hắn cũng không nhận ra mình đang vui vẻ.
-Ngươi nói đúng, thứ này quá đơn giản, cài lên tóc bọn họ sẽ bị đám ngọc ngà lấp lánh che khuất mất. Nhưng ta cảm thấy nó khá hợp với người đấy…
Nói rồi hắn tùy tiện đem chiếc trâm xỏ qua búi tóc của nàng. Thi Âm đứng hình một khắc rồi rụng rời quỳ xuống.
-Nô… nô tì không dám… điện hạ…
-Cứ nhận đi, chả đáng mấy đồng!
Nhan Thiện xoay người bước đi, bỗng cảm thấy mình cư xử quá tệ. Rõ ràng muốn tặng quà, tại sao lời nói giống bố thí người ta đồ vật bỏ đi vậy? Trong lòng Nhan Thiện thấy có lỗi, về sau đối đãi với nàng mềm mỏng một chút, thỉnh thoảng còn hỏi chuyện cá nhân, ví như bao nhiêu tuổi, quê quán chỗ nào, vì sao vào cung, đã làm những gì…
Thi Âm không phải cô gái đẹp, tuổi khá lớn, nếu ở lầu xanh thì tuổi này đã ế khách rồi. Có điều khuôn mặt nàng tròn tròn, giữa mười sáu và hai mươi sáu không có khác biệt lớn. Nhan Thiện còn phát hiện bàn tay nàng rất đẹp, rất mềm, may mắn từ bé tới giờ không lao động nặng, chỉ làm việc thủ công, sau khi bị điều đến Đông Cung thì những nốt sần cũng phai đi bớt. Hắn chợt có suy nghĩ nếu được nắm bàn tay đó thì sẽ thế nào. Thái tử phi và mấy vị Nhụ nhân xuất thân nhà quan cũng có bàn tay đẹp, họ là cành vàng lá ngọc nào có phải làm gì. Nhưng khác ở chỗ bọn họ thường thoa sáp thơm lên cổ tay, mùi ở đó hơi gắt, vả lại ai cũng để móng dài, tự cho là đẹp. Tay Thi Âm sạch sẽ tinh tế, mùi da tự nhiên, có một đoạn thời gian Nhan Thiện cứ dõi theo cử động của nàng trong lúc giúp hắn mặc áo. Những khớp tay cong cong, ngón tay thon dài chỉnh lại đai lưng, ngón tay trắng trẻo vuốt thẳng mặt vải…
-Thái… thái tử điện hạ…?
Thi Âm sợ hãi vì đột nhiên bị Nhan Thiên nắm chặt tay, ngỡ làm việc gì thất lễ rồi. Ba cung nữ khác cũng ngừng việc, lo lắng nhìn qua bên này… Nhan Thiện biết mình nhất thời kích dộng, ngại ngùng thả tay nàng ra.
-Không có gì… ta tưởng ngươi lấy nhầm ngọc bội…
Tay áo hắn rũ xuống che đi bàn tay đang siết chặt, cảm giác vừa rồi đúng như tưởng tượng… thật mềm… thật trơn… bé nhỏ đáng yêu! Sau lần đó Thi Âm nhạy cảm nhận ra thái độ của Nhan Thiện rất kì lạ, nàng bồn chồn, nàng lo lắng,… Công việc hầu hạ mỗi ngày giống như gánh nặng, chỉ cần hơi nhìn lên sẽ thấy đôi mắt điện hạ không rời khỏi khuôn mặt nàng. Thi Âm sống trong phập phồng lo sợ, cứ như vậy căng thẳng. Một hôm nọ cô sơ suất làm vỡ bình hoa. Nhan Thiện nhẹ nhàng nói không sao nhưng Thi Âm lại chạy tới chỗ Thái tử phi nhận phạt, bảo rằng mình chọc Thái tử tức giận, xin giáng chức trở về làm nhị đẳng cung nữ…
Khi Nhan Thiện nghe được tin này hắn thực sự giận. Rõ ràng một chuyện bé xíu lại xé ra to, rõ ràng là cái cớ để tránh mặt hắn. Nhan Thiện cúi đầu tự hỏi: Mình đáng ghét như vậy sao?
Câu hỏi lẩn quẩn trong đầu nhiều ngày, rốt cuộc phải trực tiếp nói ra:
-Ngươi thấy ta đáng ghét lắm sao?
Thi Âm không hiểu ý Nhan Thiện, nàng cắn môi không dám trả lời, sợ nói sai một chữ thì không còn đường sống.
-Vì sao không muốn làm đại cung nữ?
-Bẩm… nô tì ngu muội… phạm sai lầm… không xứng hầu hạ ngài!
-À… ra vậy… Thế thì nàng đừng làm cung nữ nữa, làm Lương đệ đi!
Sau Thái tử phi chính là Lương đệ nương nương, cái địa vị mà không biết bao nhiêu con gái trọng thần ao ước. Lương đệ của Thái tử, cũng là Hoàng quý phi tương lai chẳng phải sao? Rốt cuộc Nhan Thiện phong một cung nữ không đẹp lại già trở thành vợ hai của hắn. Lần đó Du Thiến Thiến và chồng cãi nhau to, làm loạn đến chỗ hoàng thượng. Trong ấn tượng của Thái An đế, Nhan Thiện là đứa hiền lành, luôn suy nghĩ cẩn trọng và rất hiếu thảo nghe lời, thế mà đối với chuyện này hắn một mực cố chấp. Sau khi quỳ trước điện cầu xin, Nhan Thiện còn đem cả “bài miễn tử” duy nhất đổi lấy người thương. Việc này làm Nhan Phi đỏ mắt mà nhìn, càng khinh thường ông anh trai ngu ngốc si tình. Mỗi đời Thái tử được sắc phong chỉ có một lá bài miễn tử!
Đã đến nông nỗi này, hoàng đế đành thỏa hiệp, với điều kiện sau này Thi Âm chỉ làm phi, nếu có con trai thì không được truyền ngôi. Đây là cách Thái An đế xoa dịu Thái tử phi cùng Du gia, bản thân ông ta cũng không đồng tình để dòng thứ xuất lấn áp chính cung. Mẹ của Nhan Nghiêm cứ ngơ ngác trở thành vợ của cha hắn như vậy, sống với nhau hơn mười hai năm khăng khít mặn nồng. Cuộc sống là chiếc chăn hẹp, người này ấm thì kẻ khác lạnh, đó là lý do Thái tử phi hận Thi Âm thấu xương. Thời gian đầu Du Thiến Thiến rất điên loạn, nàng tìm đủ mọi cách trả thù Thi Âm, cãi cọ với Thái tử, khiến Đông Cung chẳng có một ngày êm ấm. Sau này nhờ Du phu nhân khuyên bảo, Thái tử phi tạm thời bình tĩnh, hiểu rằng mình càng quậy phá chỉ tổ thiệt thòi. Du phu nhân là người đàn bà đáo để, kẻ đã tranh đấu hết nửa đời người. Ở Du gia thiếp thất, di nương, thông phòng, không có ai dám qua mặt bà, ngay cả Du lão gia cũng nể mấy phần…
Hoàng cung là trường học nghiêm khắc, nó sẽ đào thải bất cứ ai không đủ can đảm, không đủ nhẫn nhịn, không đủ thông minh. Nó cũng là nơi gieo mộng đẹp rồi lần lượt phá nát. Đàn bà chung chồng ganh ghét cả đời, con cái chung cha tranh đấu hết kiếp, thứ sẵn có nhưng luôn thiếu chính là tình thân!
Du Thiến Thiến hồi tỉnh từ trong hồi ức, nàng ngước nhìn trần điện cao vời vợi, đã dấn thân vào chốn hoàng quyền, nếu không tự bảo vệ mình thì còn trông chờ vào ai nữa?
-Người đâu? Vào thay y phục trang điểm cho bổn cung. Triệu Dương Minh vào cầu kiến!
Tam đại gia tộc của Hậu Yến gồm có Du gia, Dương gia và Quán gia. Du gia nhiều đời làm quan văn, gốc rễ thâm sâu đến nội cát. Dương gia có truyền thống cầm binh, người người dũng mãnh anh khí. Quán gia giàu phú nhất Yến đô, chẳng khác nào ngân khố dự trữ của triều đình. Từ lâu Thái tử phi đã có ý cưới Dương Tiểu Ngọc cho Nhan Tấn, như vậy văn võ kết hợp, chính là bệ đỡ vững chắc nhất. Quán gia từ xưa đến nay vẫn trung lập đối với chính trị phe phái, chuyện bán buôn của họ phải nhờ cậy ít nhiều từ quan lại và triều đình nhưng đổi chác thì sòng phẳng, chưa bao giờ chủ động gia nhập vào quyền thế, đơn thuần là kẻ kinh thương. Chính vì điều này mà Du Thiến Thiến bắt đầu lo ngại Nhan Nghiêm. Thư đồng của Nhan Nghiêm chẳng phải là Quán Minh sao? Tuy thằng nhỏ đó không phải cháu trưởng tôn nhưng vẫn là con vợ cả của Quán Tứ gia. Nhà họ không giàu cũng sang, mướn một thầy giỏi về dạy học là chuyện dễ dàng, đâu nhất thiết phải thi vào Quốc Học Giám, mà trùng hợp hơn là thành thư đồng của Nhan Nghiêm. Du Thiến Thiến bận tâm chuyện này suốt nửa năm nhưng lại không tìm ra manh mối. Hai đứa nó kết giao bằng hữu bình thường, cũng không quá thân thiết, càng không dính líu tới tiền bạc… Có lẽ nàng đa nghi rồi!
Lúc Dương Minh vào cầu kiến đã là chiều muộn, giờ này ra vào Đông Cung dễ bị dị nghị nhưng xét thấy tình huống đặc biệt, lão quyết định mạo hiểm một phen. Thái tử phi ngồi trong đại sảnh đợi, nàng hơi tiều tụy nhưng sắc thái vẫn ngời sáng giống mọi ngày. Dương Minh không biết nên tán thưởng Thái tử phi hay là đồng cảm cho Thái tử.
-Ti chức tham kiến nương nương! Xin nương nương hãy nén đau lòng…
-Cảm ơn Dương tướng quân, mời ngài qua đây ngồi!
Thái tử phi chỉ vào chiếc ghế gần đó, cung nữ im lặng châm trà rồi lui ra hết, căn phòng yên tĩnh tới mức nghe rõ tiếng Dương Minh nuốt trà ừng ực. Du Thiến Thiến kẽ chau mày, nàng không thích tác phong nhà binh cho lắm, tuy phóng khoáng nhưng thô thiển, đôi lúc chẳng biết tế nhị là gì. Nghĩ tới binh quyền mà họ Dương đang nắm giữ, Thái tử phi kiềm nén, giữ sắc mặt ôn hòa. Trong lúc này người duy nhất có thể chống lại Nhan Phi chỉ có Dương gia, có thể nhún nhường thì nên nhún nhường…
-Bổn cung gọi ông qua đây là có chuyện cần bàn. Hiện tại tang gia bối rối, hôn sự của Tấn nhi với Dương tiểu thư không thể tiến hành ngay… Ta sợ lỡ duyên bọn trẻ, muốn bàn với ông lập trước hôn ước, chờ qua ba năm để tang lập tức cử hành đại hôn. Ý tướng quân thế nào?
Dương Minh xoay tròn đôi mắt cáo, cười hì hì đặt tách trà xuống.
-Tạ ơn Thái tử phi chiếu cố, ái nữ tuổi còn nhỏ dại, cần phải dạy dỗ nhiều, sợ là không thích hợp vào cửa hoàng gia quyền quý… huống chi…
Du Thiến Thiến vuốt ve bộ móng vuốt bạc, có chút chán ghét ngã bài:
-Giữa ta với ông không cần bóng gió, cứ nói thẳng ra! Tình huống bây giờ đúng là rất phức tạp, Thái tử qua đời đột ngột, bổn cung vẫn chưa lo liệu gì. Nhan Tấn mang thân phận Tam hoàng tôn, so với Nhan Phi thì bất lợi hơn. Trong lòng hoàng thượng nghĩ gì chúng ta cũng có thể đoán, ông ấy sẽ không bỏ gần chọn xa… vì vậy… nhân lúc Thất hoàng tử còn chưa về kinh, việc gì cần làm thì làm nhanh, việc gì cần xử thì xử lẹ!
-Ý nương nương là…?
Dương Minh có hơi bàng hoàng. Lão cả đời trải qua chuyện binh đạo, để đưa gia nghiệp tới đỉnh vinh quang cũng phải dùng không ít mưu ma chước quỷ nhưng mà chuyện tầy trời như soán vị, đoạt quyền, hành thích lão vẫn còn e ngại. Vua có già yếu, có nhu nhược thì vẫn là vua! Phải công nhân Thái tử phi là người đàn bà táo bạo, chuyện như vậy nàng ta cũng dám chủ trương…
Thấy Dương Minh do dự, Du Thiến Thiến tiếp tục nói:
-Ông cứ nghĩ mà xem, nếu Nhan Phi lên ngôi, việc đầu tiên hắn làm là gì? Chắc chắn là thu lại binh quyền của Dương gia! Trong triều ai không biết Dương-Du nhiều năm giao hảo, ở trên cùng chiếc thuyền thì phải biết chung hoạn nạn, thuyền ta chìm ông cũng chết! Nếu Dương gia phò trợ Nhan Tấn lên ngôi, bổn cung hứa ngai hậu sẽ là của Dương tiểu thư, ông làm Quốc trượng không tốt sao? Về sau, giang sơn này là của chúng ta, hai nhà Dương-Du nếu không kết hợp thì có nước ngồi chờ chết!
Dương Minh suy nghĩ cẩn thận, lời Thái tử phi nói hoàn toàn đúng, Nhan Phi lên ngôi thì lão sẽ không xong mà Nhan Tấn… Lão cáo già cân nhắc trước sau, thăm dò thêm một chút:
-Vậy… nương nương có diệu kế gì?
Thái tử phi biết con cá đã cắn câu, nàng phe phẩy quạt lông, thần thần bí bí nói:
-Hồ công công sớm là người của ta, tiếp cận hoàng thượng không phải chuyện khó! Đội cấm vệ quân trên đường hộ tống Thái tử có gian tế của ta, kéo dài hành trình cũng không khó! Kim thái y mà hoàng thượng tin dùng đã bị ta nắm điểm yếu, ba năm nay thường động tay động chân vào ngự thiện… giả dụ… bệ hạ vì đau lòng mà qua đời… chuyện này có thể hiểu…
Dương Minh mở to mắt kinh ngạc nhìn Thái tử phi, người đàn bà này… quá độc! Lão nghĩ tới vận mệnh nhà họ Dương, nghĩ tới đứa con gái xinh đẹp mình nhọc công bồi dưỡng, nghĩ tới tình cảnh rối ren trong triều, rồi nghĩ tới địa vị Quốc trượng…
-Mọi chuyện… xin nghe nương nương sắp xếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.