Quyển 1 - Chương 29: Phiên ngoại 1
Hoa Ban
27/05/2014
Đỉnh Hàn Lâm ở Hoa Đông văng vẳng tiếng đàn. Âm sắc nặng nề giữa bóng hoàng hôn dường như ru ngủ không gian vào cõi mộng. Có một số người ít khi gảy đàn nhưng mỗi lần búng dây sẽ là một lần khiến đất trời liêu xiêu…
Thiếu nữ có mái tóc dài, nàng ngồi bên trong chiếc gương, là ảo cũng là thật. Ninh nhi mê man dỏng hai tai lắng nghe. Từ khi vị tỷ tỷ này được phụ thân đưa về nhà, mỗi ngày Ninh nhi đều ngồi đây nghe nàng đánh đàn. Ở trên mặt gương chỉ có một bóng lưng và mái tóc đen như thác, Ninh nhi cảm thấy tỷ tỷ rất đẹp, chỉ kém mẹ của bé một chút.
Tiếng đàn của tỷ tỷ rất hay nhưng rất buồn, nghe như tiếng suối cuốn theo cánh hoa trôi về rừng, một đi không trở lại. Phụ thân căn dặn Ninh nhi thường xuyên đến đây chơi, nếu có thể trò chuyện với người con gái trong gương thì rất tốt. Nhưng mà từ trước đến nay tỷ tỷ chỉ xoay lưng đánh đàn, một lời cũng không mở miệng…
Ninh nhi đang mãi mê nghe thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai bé.
-Con vẫn ở đây à?
Giọng nói của cha xưa nay luôn trầm ấm như thế. Ninh nhi quay sang ôm lấy người, mở to mắt hỏi
-Phụ thân, ngày mai phải đưa tỷ tỷ về nhà thật sao?
Minh Bảo vuốt tóc con gái, gật đầu.
-Để tỷ tỷ ở đây không được sao?
Minh Bảo nhìn lên mặt gương, ánh mắt phức tạp.
-Nàng không phải đệ tử Hoa Đông, sau khi thu đủ hồn phách thì phải trả về tiên môn.
-Sau đó thì sao ạ?
-Sau đó…? Uhm… có lẽ Gia Lăng bà bà sẽ giúp cô ấy lấy lại tu vi…
-Tỷ tỷ không muốn về nhà, cũng không cần tu vi!
Minh Bảo ngạc nhiên nhìn Ninh nhi.
-Làm sao con biết?
-Là con nghe thấy, trong tiếng nhạc có lời thầm thì. Cha, cha nghe thử đi! Đó, là nó đó…
Ninh nhi nghiêng đầu lắng nghe, Minh Bảo cũng cố dỏng tai nghe nhưng ngoài giai điệu du dương trầm buồn thì không có thêm âm thanh nào nữa. Ba năm trước Minh Bảo và Gia Lăng bà bà hạ phàm, đem hồn phách của Tú Thanh thu về tiên giới. Nàng tạm trú trong chiếc gương này, nhờ vào linh khí cực thịnh ở Hoa Đông mà duy trì ý thức. Trải qua một phen hoạn nạn tiên thể đã mất, nội đan rạn nứt, bây giờ nàng chỉ là một tiên hồn yếu ớt, đoán chừng phải mất hàng trăm tới hàng nghìn năm mới phục hồi được.
Minh Bảo không biết quyết định này có đúng hay không, giam giữ nàng trong cái gương kia có phải quá tàn nhẫn? Hắn từ trên cao nhìn xuống phàm trần, thấy nhị ca cũng khốn khổ chẳng hơn. Thấp thoáng phía sau Hòa Nghi Cảnh dường như mang bóng dáng Ma Thần, đó là cơn thịnh nộ mất đi tình yêu, là nổi oán thù vận mệnh phũ phàng với họ.
Thiên mệnh, liệu có đáng tin?
Tối hôm đó Minh Bảo ngồi bên ánh đèn bâng khuâng, Tố Linh trở mình không tìm thấy người bên gối
-Bảo nhi?
Nàng khoác áo lụa, đi ra phòng ngoài, thấy Minh Bảo mắt nhìn ngọn nến, đượm vẻ suy tư. Tố Linh không tiếng động đến gần, đưa tay xoa xoa nếp nhăn trên trán
-Nghĩ gì vậy, sắp thành ông già rồi!
Minh Bảo choàng tỉnh, hơi cười khổ, kéo nàng ngồi vào lòng mình.
-Không có ta nên không ngủ được?
-Hứ, thiếp ngủ rất ngon, chỉ dậy đi nhà xí thôi!
Minh Bảo không vạch trần, hắn ôm vòng eo mảnh khảnh, tựa đầu vào ngực nàng.
-Sư phụ, nàng nói xem, thiên mệnh có đáng tin không? Chúng ta sống trên đời đều phải tuân theo nó sắp xếp à?
Tố Linh vuốt ve mái đầu hắn, những sợi tóc thô cứng chảy qua ngón tay trắng nõn, càng làm màu đen thêm đậm đặc
-Hỏi gì ngốc thế? Nếu có thiên mệnh thì Bảo nhi sẽ không ngồi đây. Nếu thiếp tin vào “mệnh” thì đã không bất chấp yêu chàng…
Minh Bảo ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt sáng rực có ngọn lửa nhấp nháy. Phải đấy, sao còn hoài nghi vào chân lý này? Hắn và nàng chính là nhân chứng hùng hồn nhất. Sổ thiên mệnh, mi cái thá gì?
Ngày hôm sau Minh Bảo đúng hẹn đem Tú Thanh trở về Kim Tinh. Gia Lăng bà bà xót xa chạm vào mặt gương, thiếu nữ bên trong vẫn chỉ có bóng lưng mờ ảo
-Tội gì phải thế, tội gì phải thế?
Bà thở dài lau vết lệ bên mắt. Đứa nhỏ ngốc nghếch này, khi giao Tam Duyên hoa cho nàng bà đã lường trước một kết cục, không ngờ nó còn bi thảm hơn thế. Minh Bảo do dự lấy ra một viên hồng ngọc, đặt vào tay Gia Lăng
-Đây là giọt máu của lão quân…
Gia Lăng kinh ngạc nhìn viên ngọc đỏ thẫm, ánh mắt đầy hoài nghi. Minh Bảo ngập ngừng nói ra suy nghĩ của mình
-Tú Thanh tiên cô đã như vậy, có lẽ nàng không lưu luyến tiên kiếp nữa. Chi bằng để nàng đi luân hồi, có viên máu này làm tin, nhất định họ sẽ gặp lại…
-Ý ngươi là… xóa tiên tịch, để nàng làm người phàm? Sao có thể?
-Làm người thì không thể nhưng sống như người thì được chứ!
Gia Lăng hoang mang nhìn vào mặt gương. Sẽ thế sao, đây là lựa chọn của Tú Thanh sao?
Tuy không có vĩnh hằng nhưng sẽ được đời đời kiếp kiếp…
Uống bát Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, ngắm dòng Vong Xuyên…
Đời đời kiếp kiếp… thật ra người ta chỉ cầu như vậy!
Thiếu nữ có mái tóc dài, nàng ngồi bên trong chiếc gương, là ảo cũng là thật. Ninh nhi mê man dỏng hai tai lắng nghe. Từ khi vị tỷ tỷ này được phụ thân đưa về nhà, mỗi ngày Ninh nhi đều ngồi đây nghe nàng đánh đàn. Ở trên mặt gương chỉ có một bóng lưng và mái tóc đen như thác, Ninh nhi cảm thấy tỷ tỷ rất đẹp, chỉ kém mẹ của bé một chút.
Tiếng đàn của tỷ tỷ rất hay nhưng rất buồn, nghe như tiếng suối cuốn theo cánh hoa trôi về rừng, một đi không trở lại. Phụ thân căn dặn Ninh nhi thường xuyên đến đây chơi, nếu có thể trò chuyện với người con gái trong gương thì rất tốt. Nhưng mà từ trước đến nay tỷ tỷ chỉ xoay lưng đánh đàn, một lời cũng không mở miệng…
Ninh nhi đang mãi mê nghe thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai bé.
-Con vẫn ở đây à?
Giọng nói của cha xưa nay luôn trầm ấm như thế. Ninh nhi quay sang ôm lấy người, mở to mắt hỏi
-Phụ thân, ngày mai phải đưa tỷ tỷ về nhà thật sao?
Minh Bảo vuốt tóc con gái, gật đầu.
-Để tỷ tỷ ở đây không được sao?
Minh Bảo nhìn lên mặt gương, ánh mắt phức tạp.
-Nàng không phải đệ tử Hoa Đông, sau khi thu đủ hồn phách thì phải trả về tiên môn.
-Sau đó thì sao ạ?
-Sau đó…? Uhm… có lẽ Gia Lăng bà bà sẽ giúp cô ấy lấy lại tu vi…
-Tỷ tỷ không muốn về nhà, cũng không cần tu vi!
Minh Bảo ngạc nhiên nhìn Ninh nhi.
-Làm sao con biết?
-Là con nghe thấy, trong tiếng nhạc có lời thầm thì. Cha, cha nghe thử đi! Đó, là nó đó…
Ninh nhi nghiêng đầu lắng nghe, Minh Bảo cũng cố dỏng tai nghe nhưng ngoài giai điệu du dương trầm buồn thì không có thêm âm thanh nào nữa. Ba năm trước Minh Bảo và Gia Lăng bà bà hạ phàm, đem hồn phách của Tú Thanh thu về tiên giới. Nàng tạm trú trong chiếc gương này, nhờ vào linh khí cực thịnh ở Hoa Đông mà duy trì ý thức. Trải qua một phen hoạn nạn tiên thể đã mất, nội đan rạn nứt, bây giờ nàng chỉ là một tiên hồn yếu ớt, đoán chừng phải mất hàng trăm tới hàng nghìn năm mới phục hồi được.
Minh Bảo không biết quyết định này có đúng hay không, giam giữ nàng trong cái gương kia có phải quá tàn nhẫn? Hắn từ trên cao nhìn xuống phàm trần, thấy nhị ca cũng khốn khổ chẳng hơn. Thấp thoáng phía sau Hòa Nghi Cảnh dường như mang bóng dáng Ma Thần, đó là cơn thịnh nộ mất đi tình yêu, là nổi oán thù vận mệnh phũ phàng với họ.
Thiên mệnh, liệu có đáng tin?
Tối hôm đó Minh Bảo ngồi bên ánh đèn bâng khuâng, Tố Linh trở mình không tìm thấy người bên gối
-Bảo nhi?
Nàng khoác áo lụa, đi ra phòng ngoài, thấy Minh Bảo mắt nhìn ngọn nến, đượm vẻ suy tư. Tố Linh không tiếng động đến gần, đưa tay xoa xoa nếp nhăn trên trán
-Nghĩ gì vậy, sắp thành ông già rồi!
Minh Bảo choàng tỉnh, hơi cười khổ, kéo nàng ngồi vào lòng mình.
-Không có ta nên không ngủ được?
-Hứ, thiếp ngủ rất ngon, chỉ dậy đi nhà xí thôi!
Minh Bảo không vạch trần, hắn ôm vòng eo mảnh khảnh, tựa đầu vào ngực nàng.
-Sư phụ, nàng nói xem, thiên mệnh có đáng tin không? Chúng ta sống trên đời đều phải tuân theo nó sắp xếp à?
Tố Linh vuốt ve mái đầu hắn, những sợi tóc thô cứng chảy qua ngón tay trắng nõn, càng làm màu đen thêm đậm đặc
-Hỏi gì ngốc thế? Nếu có thiên mệnh thì Bảo nhi sẽ không ngồi đây. Nếu thiếp tin vào “mệnh” thì đã không bất chấp yêu chàng…
Minh Bảo ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt sáng rực có ngọn lửa nhấp nháy. Phải đấy, sao còn hoài nghi vào chân lý này? Hắn và nàng chính là nhân chứng hùng hồn nhất. Sổ thiên mệnh, mi cái thá gì?
Ngày hôm sau Minh Bảo đúng hẹn đem Tú Thanh trở về Kim Tinh. Gia Lăng bà bà xót xa chạm vào mặt gương, thiếu nữ bên trong vẫn chỉ có bóng lưng mờ ảo
-Tội gì phải thế, tội gì phải thế?
Bà thở dài lau vết lệ bên mắt. Đứa nhỏ ngốc nghếch này, khi giao Tam Duyên hoa cho nàng bà đã lường trước một kết cục, không ngờ nó còn bi thảm hơn thế. Minh Bảo do dự lấy ra một viên hồng ngọc, đặt vào tay Gia Lăng
-Đây là giọt máu của lão quân…
Gia Lăng kinh ngạc nhìn viên ngọc đỏ thẫm, ánh mắt đầy hoài nghi. Minh Bảo ngập ngừng nói ra suy nghĩ của mình
-Tú Thanh tiên cô đã như vậy, có lẽ nàng không lưu luyến tiên kiếp nữa. Chi bằng để nàng đi luân hồi, có viên máu này làm tin, nhất định họ sẽ gặp lại…
-Ý ngươi là… xóa tiên tịch, để nàng làm người phàm? Sao có thể?
-Làm người thì không thể nhưng sống như người thì được chứ!
Gia Lăng hoang mang nhìn vào mặt gương. Sẽ thế sao, đây là lựa chọn của Tú Thanh sao?
Tuy không có vĩnh hằng nhưng sẽ được đời đời kiếp kiếp…
Uống bát Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, ngắm dòng Vong Xuyên…
Đời đời kiếp kiếp… thật ra người ta chỉ cầu như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.