Chương 11: Chương 11: Trình Khâm x Tô Khiết - Phần 11
Võ Anh Thơ
16/10/2018
Buông một lời xấu xa, Trình Khâm tiếp tục hôn Tô Khiết, có dòng rượu từ khoé môi nàng chảy ngoằn ngoèo xuống chiếc cổ nhỏ và ngài chậm rãi áp mặt vào đó, dùng đôi môi ấm áp của mình hút lấy giọt rượu bám trên da thịt trắng mịn. Vị nồng của rượu, hương thơm của làn da nhi nữ, không nghĩ rằng khi quyện vào nhau lại tạo ra thứ mùi hương mê hoặc khiến người ta say đắm đến vậy. Một tay vòng qua người nàng siết chặt, tay còn lại ve vuốt thân thể nóng rẫy ở bên trong chăn ấm, ngài như thể muốn trêu đùa nàng.
Tâm trí Tô Khiết lại trở nên mụ mị, chẳng hiểu sao mới uống chút rượu mà cảm thấy váng vất, có phải do rượu không hay là do những ngón tay của vương gia? Được một lúc, nàng cảm giác tấm chăn lông tuột nhẹ xuống khỏi người, chẳng hiểu sao lại thấy buồn ngủ đến kỳ lạ liền ngã vào lòng ngài, từ từ thiếp đi.
- Vương gia... Khiết Khiết buồn ngủ.
Trình Khâm quên mất mình thích uống rượu mạnh, với người tửu lượng kém như Tô Khiết thì vài ly thôi cũng đủ say rồi. Nhìn nàng chìm vào giấc ngủ, ngài không khỏi buồn cười lại nhẹ nhàng mở rộng chiếc áo khoác lông choàng qua người nàng, đem tấm thân nóng hổi kia chôn sâu vào lòng mình.
- Ngủ đi, Khiết Khiết.
Hôn khẽ lên đôi mắt đã khép của nàng, Trình Khâm mỉm cười rồi cũng chìm vào giấc ngủ ấm nồng được tạo nên bởi cơn mưa lạnh lẽo.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, Tô Khiết bước ra ngoài vườn ngắm nhìn cảnh sắc tươi mát sau trận mưa dai dẳng. Đang quan sát những giọt nước đọng trên cánh hoa lan thì bất ngờ có vòng tay mạnh mẽ ôm chầm lấy nàng. Bấy giờ mới biết là vương gia, ngài hôn phớt lên vành tai nàng và hỏi:
- Ngươi ngủ ngon không?
- Khiết Khiết ngủ rất ngon nhưng lúc tỉnh dậy đã không thấy ngài đâu nữa.
Buông vòng tay ra, Trình Khâm đẩy nhẹ Tô Khiết quay qua đối diện với mình, chậm rãi cầm lấy bàn tay mềm của nàng đồng thời lấy ra một vật:
- Ta sai thợ giỏi nhất trong thành Nghê Hoàng làm vật này cho ngươi.
Tô Khiết nhìn xuống và bất ngờ khi thấy một chiếc nhẫn bạc điêu khắc tinh xảo đang tròng vào ngón tay thon dài của mình. Nàng liền giơ bàn tay lên cao, thích thú ngắm nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh dưới ánh tà dương.
Trình Khâm giơ tay lên đồng thời luồn những ngón tay mình vào kẽ hở của những ngón tay kia, nắm chặt lại. Tô Khiết thấy trong đáy mắt ngài có những vệt sáng lung linh nhảy múa, cái nhìn lấp loáng niềm yêu thương vô hạn.
- Ngươi mãi mãi là vương phi của ta, Khiết Khiết!
Nói xong, vương gia hôn lên trán Tô Khiết, thật dịu dàng, thật trân trọng.
Nụ cười trên môi Tô Khiết nở ra hạnh phúc, tức thì Trình Khâm liền ôm lấy người nữ nhi ấy. Nàng áp mặt vào cổ áo lông mềm và ấm của ngài, nhắm mắt lại tưởng chừng như thời khắc này hoàn toàn ngưng đọng, chỉ mong thời gian đừng trôi nữa. Có phải nàng đã tìm thấy chân tình và hạnh phúc dành cho mình? Người nam nhân đang ủ ấm nàng chính là thất vương gia Trình Khâm, người mà nàng luôn dõi theo suốt ngần ấy năm. Thân thể to lớn của ngài trong chiếc áo khoác lông chồn càng thêm uy quyền cao quý, mái tóc đen nhánh xoã dài phía sau, tấm lưng vững chãi sẽ chở che cả đời nàng, đó chính là hình ảnh đẹp đẽ nhất, lung linh nhất của vương gia mà kể từ giờ nàng luôn khắc sâu trong tâm trí không quên...
Đêm đó, Trình Khâm đang ở trong thư phòng thì nghe tiếng gõ cửa, tiếp theo mới biết là Quý phu nhân. Nàng ta bước vào, phía sau có nô tỳ mang theo rượu. Lúc nàng ta ra dấu cho nô tỳ lui ra thì Trình Khâm đã rời chỗ, bước đến trước mặt.
- Phu nhân đến tìm ta có chuyện gì?
Quý phu nhân nhìn vương gia, khuôn mặt sắc sảo mọi khi trở nên dịu dàng.
- Vương gia, ngài cũng đã đón Tô Khiết về vương phủ, chẳng bao lâu nữa hai người sẽ thành thân. Thiếp suy nghĩ rất kỹ và quyết định nhận hưu thư của ngài.
- Phu nhân nhất định phải như vậy ư?
- Xin ngài hãy hiểu cho tâm tư của một người nữ nhân. Cho dù thế nào đi nữa, thiếp cũng xin chúc phúc ngài và Tô Khiết.
Trình Khâm vốn trước giờ không thích ép uổng một ai, nhất là với thê thiếp, vì vậy chỉ khẽ gật đầu như một lời chấp thuận. Bấy giờ Quý phu nhân liền rót rượu vào hai chiếc ly, xong xuôi đưa một ly rượu ra trước mặt vương gia, mà nói:
- Thiếp ở vương phủ nhận được ân đãi của vương gia, xem như kiếp này không hối hận, chỉ mong trước khi ra đi có thể cùng ngài uống cạn ly rượu này.
Dĩ nhiên Trình Khâm chẳng hề từ chối, vị phu nhân này mọi ngày kiêu kỳ khó chịu thế mà bây giờ lại trở nên hiền dịu hiểu lý lẽ đến vậy khiến ngài không thể không chiều lòng. Vị vương gia đưa ly rượu lên môi rồi uống cạn, đối diện Quý phu nhân trong một khắc âm thầm nhìn ngài, đôi mắt điềm nhiên ban nãy trở nên sắc bén hơn và tiếp theo nàng ta tức khắc hất nước rượu qua vai mình.
Trình Khâm vừa đặt ly rượu xuống thì cùng lúc cửa phòng mở, lão Độ đi vào thưa nước tắm đã chuẩn bị xong. Nghĩ phu nhân cũng sắp rời vương phủ nên ngài gọi lão đi đến, chậm rãi rót rượu vào ly xong đưa cho lão, bảo hãy uống cạn nó xem như là chào từ biệt phu nhân. Trong khi lão Độ vâng lệnh đón lấy ly rượu thì Quý phu nhân khẽ đảo mắt, miệng định ngăn lại nhưng không kịp.
Uống xong, lão Độ toan lên tiếng thì đột nhiên hộc máu, thứ chất lỏng sẫm sệt chảy đầm đìa xuống cằm và cổ khiến cả người chới với ngã xuống đất. Trình Khâm vô cùng bất ngờ lập tức cúi xuống đỡ lấy lão Độ, miệng liên tục gọi. Lấy chút sức lực cuối cùng, lão níu lấy tay áo ngài, miệng mấp máy nói rõ từng từ:
- Rượu... có... độc... vương gia...
Lão Độ tắt thở. Kinh ngạc trong một khắc, mau chóng Trình Khâm đứng dậy cầm bình rượu lên mũi ngửi kỹ, đúng là có mùi hăng nhẹ khá lạ, tức thì ngài nhìn chằm chằm về phía Quý phu nhân với dáng vẻ thản nhiên. Ngực đột nhiên nhói lên, vị vương gia phải dùng nội lực để áp chế luồng khí nóng đang xuất hiện trong cơ thể, sau đó liền tiến tới nắm chặt lấy cánh tay phu nhân, cất giọng trầm đục hỏi:
- Phu nhân đầu độc ta sao?
- Đúng thế, vương gia! Đây là chất độc khó nhận biết gần như không màu không mùi, đối với kẻ có võ nghệ cao thì độc sẽ phát tác sau một canh giờ, còn kẻ già nua như lão Độ thì chết ngay tức khắc. Độc này tuyệt nhiên không có thuốc giải!
Không còn mang dáng vẻ hiền lành nữa, bấy giờ Quý phu nhân đã bộc lộ một bộ mặt nham hiểm, độc ác lẫn mỉa mai sau khi chính tay mình đầu độc phu quân. Bị trúng độc khiến Trình Khâm không kìm được nóng giận, liền vung tay tát mạnh vào mặt nàng ta. Phu nhân ngã xuống đất, tiếp theo vừa sờ mặt vừa nhìn ngài, cười:
- Có trách thì trách vương gia đã đắc tội với hoàng thượng!
- Đầu độc ta là chủ ý của hoàng thượng ư?
- Chính hoàng thượng đã lệnh cho thiếp bỏ độc vào rượu để ngài uống, và một canh giờ sau vệ quân triều đình sẽ ập đến vương phủ giết chết ngài và Tô Khiết!
Nghe rõ từng lời của Quý phu nhân, Trình Khâm trong lòng mang một chút thất thần nhưng bề ngoài vẫn im lặng hoàn toàn. Cứ ngỡ người nữ nhân này vì căm phẫn oán hận mà đầu độc ngài, nào ngờ tất cả đều là mưu kế của hoàng thượng! Vị vương gia thầm trầm này không ngừng tự hỏi, vì sao lại như vậy? Chẳng phải người đã chấp nhận để ngài và Tô Khiết ở bên cạnh sau khi nắm trong tay binh quyền thành Nghê Hoàng ư, hà cớ gì còn muốn ra tay giết ngài? Có thật, cái kẻ đang ngồi trên ngôi vị chí tôn ấy tán tận lương tâm đến dường này?
Nhân lúc Trình Khâm không để ý đến, Quý phu nhân nhanh chóng đứng dậy chạy vội ra cửa phòng, nhưng chưa kịp thoát thân thì "xoẹt", một âm thanh chém mạnh kèm theo ánh sáng sắc bén từ thanh kiếm loé lên, tấm thân lụa là của ả nữ nhân thâm độc ngã nhẹ nhàng xuống đất. Trình Khâm nhìn thấy kẻ vừa ra tay, hỏi:
- Ân Kiện, sao ngươi lại...?
- Đối với ả tiện nhân xấu xa này thì ngài còn nhân từ làm gì?
Dứt lời, Ân Kiện lập tức chạy vào phòng đỡ lấy vương gia đang dựa hờ lưng vào bên bàn, lo lắng hỏi ngài thấy thế nào? Tuy chất độc vẫn chưa phát tác nhưng Trình Khâm cảm nhận nó đang từ từ ngấm vào người mình, loại độc này lại không có thuốc giải và có lẽ bây giờ cũng chẳng còn kịp để tống nó ra ngoài...
Bất giác, Trình Khâm cười nhạt nhẽo.
Số mệnh quả thật trêu ngươi, đối với ngài lại tàn nhẫn quá đỗi!
Cứ ngỡ mọi chuyện đã yên ổn, ngài có thể đón nhận hạnh phúc cùng sự mãn nguyện bên cạnh nữ nhân của đời mình, thế mà... Một lần nữa, bất hạnh lại đổ ập xuống khiến ngài phải buông tay! Ngài muốn ngẩng mặt lên trời oán than rằng: Tại sao lại là lúc này? Tại sao không cho ngài thêm thời gian mà phải là thời khắc này? Âm thanh chua xót chẳng tài nào bật ra nổi, trái tim đau đớn như ai cào xé! Để rồi ngài bất lực nhận ra, mình mãi mãi không thoát khỏi số phận đã an bài này...
- Một mặt bảo ta đưa binh quyền thành Nghê Hoàng, mặt khác muốn diệt trừ ta! Sai khiến phu nhân đầu độc ta, một canh giờ sau vệ quân đến cũng là lúc độc dược phát tán, lúc đó ta và Tô Khiết đành chịu chết. Nhưng không ngờ lão Độ lại uống rượu, để ta phát hiện ra kế hoạch thâm độc này kịp thời... Bây giờ lính trong vương phủ không đủ chống lại vệ quân, còn quân trong thành đã không nghe mệnh lệnh của ta nữa rồi... Trình Sở! Hắn đối với ta, cạn tình cạn nghĩa đến thế này!
Cuối cùng Trình Khâm hiểu rằng, nguồn cơn của sự bất hạnh cũng như kẻ gây ra bao nhiêu thống khổ cho mình chính là vị hoàng huynh ác độc đó! Dẫu ngài đã từ bỏ tất cả, dẫu ngài đã không thể ngáng đường được nữa thì tên hoàng thượng bất nhân kia vẫn sẽ dồn ngài đến con đường cùng, vĩnh viễn không buông tha! Ánh mắt từ căm phẫn oán hận từ từ chuyển qua kiên định và bình thản, thất vương gia đứng thẳng người dậy rồi gạt nhẹ tay Ân Kiện ra, trong lòng như thể vừa đưa ra quyết định sau cùng cũng như chấp nhận cái kết đã được định sẵn.
Trình Khâm tuyệt đối không để Trình Sở đạt được ý muốn!
Ngài sẽ không để thứ quý giá nhất đời mình bị đoạt mất lần nữa. Phải bảo vệ!
*****
Trong chánh điện, Trình Sở đặt tấu chương cuối cùng lên bàn xong lại nghe Thái công công hỏi đêm nay hoàng thượng có muốn đến tẩm cung của phi tần nào không, liền khoát tay bảo đêm nay một chuyện quan trọng sẽ kết thúc nên sẽ ở lại đây chờ đợi. Hoàng thượng bước xuống bậc tâm cấp, đi ra giữa chánh điện, tự nhiên nói những lời kỳ lạ như thể kể lại một câu chuyện:
- Từ nhỏ, trẫm luôn đố kỵ với Trình Khâm. Không phải vì mẫu phi hắn được sủng hạnh, cũng không phải hắn được phụ hoàng coi trọng, chỉ bởi mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng rực mạnh mẽ ấy thì trẫm thấy sợ, như thể sẽ không bao giờ vượt qua được hắn...
Thái công công lấy làm khó hiểu khi hoàng thượng đề cập đến chuyện này.
- Cuối cùng trẫm cũng trở thành thiên tử, số mệnh đã định trẫm phải làm vua. Còn Trình Khâm dù được tiên đế ban cho thành Nghê Hoàng thì sao, hắn vẫn ở dưới chân trẫm, cúi đầu và phục tùng. Đáng lý hắn nên biết sống an phận như lúc mẫu phi hắn qua đời, tiếp tục sống im lặng dưới ngôi thiên tử! Vậy mà qua bao nhiêu năm cho đến bây giờ, hắn một lần nữa muốn chống lại trẫm!
Trình Sở đột nhiên quay qua với vẻ giận dữ khiến Thái công công hơi giật mình.
- Trẫm càng không thể chịu nổi khi Trình Khâm có một người nữ nhi yêu thương hắn nhiều đến dường ấy! Tô Khiết rất khác với Tôn tiểu thư, nàng ta thuần khiết đẹp đẽ và cả trái tim cũng rất mạnh mẽ, trong lần gặp đầu tiên ấy ánh mắt nàng ta chỉ hướng vào duy nhất Trình Khâm, chẳng màng gì đến trẫm! Đôi mắt của yêu, hi sinh lẫn dâng hiến. Trẫm chưa từng có được ai như vậy, nhưng nếu trẫm không có thì bất kỳ ai cũng không thể có!
Giờ Thái công công lại chau mày khi Trình Sở chuyển qua cười thật vui thú.
- Trẫm dùng Tô Khiết để lấy binh quyền thành Nghê Hoàng, nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc! Trẫm sẽ khiến hắn phải hối hận, trả giá khi dám cướp đoạt lấy những thứ mà trẫm muốn! Hắn dám chống đối trẫm, thì phải lãnh lấy hậu quả thê thảm! Nếu hắn yên phận, trẫm sẽ để hắn tiếp tục làm vương gia, nhưng đến nước này thì quá muộn rồi... Trình Khâm lúc đưa Tô Khiết nhập cung đã dám tính toán qua mặt trẫm, hắn mua chuộc ngươi để trẫm không thị tẩm nàng ta! Để rồi cuối cùng, từng bước từng bước hắn đạt được thứ mình muốn!
Thái công công thất kinh liền quỳ xuống dập đầu xin hoàng thượng tha tội! Trình Sở hướng đôi mắt lạnh băng về phía tên nô tài phản chủ, hắn nghĩ bản thân là ai mà qua mặt được Trình Sở này? Lúc nghe Trình Khâm xin ban phi, vị hoàng thượng đáng sợ ấy nhớ ra Tô Khiết và cũng đã hiểu ra sự sắp xếp trước đó...
Mặc cho Thái công công cầu xin thế nào, Trình Sở cũng ra lệnh chém đầu. Khi tên thái giám bị lôi ra ngoài, Trình Sở ngước mặt lên cao, vành môi kéo nhẹ tạo thành nụ cười đầy thoả mãn hả hê. Trình Khâm ơi là Trình Khâm! Ngươi luôn tính toán với trẫm nhưng cả đời này đều thua trẫm!
*****
Nghe Ân Kiện nói vương gia đang ở đình viên chờ mình nên Tô Khiết liền đi ra sau vườn hoa. Đến nơi nàng thấy Trình Khâm đứng yên lặng, ngẩng mặt lên cao như đang ngắm trăng, lòng lấy làm lạ không hiểu vì sao đêm khuya rồi mà ngài không về phòng ngủ lại hẹn gặp mình ở đây. Kỳ lạ là nàng cảm giác bóng dáng trong chiếc áo khoác lông màu bạc đó có gì đấy rất buồn bã, rất lặng lẽ và cả sự đơn độc chẳng thể nói nên lời. Vừa đặt chân vào đình viên, dù Tô Khiết chưa kịp lên tiếng thế mà ngài vẫn nhận ra sự xuất hiện ấy, liền quay qua mỉm cười:
- Khiết Khiết, đến đây ngắm trăng với ta...
Có phải Tô Khiết nghĩ ngợi nhiều quá chăng, vì sao nghe giọng vương gia lại đượm buồn đến vậy? Thấy nàng định ngồi xuống thì ngài liền bảo nàng đến ngồi ngay bên cạnh mình. Tô Khiết ngoan ngoãn nghe theo, vừa ngồi xuống cạnh Trình Khâm thì ngài đã quàng tay qua bờ vai mảnh mai kia, đẩy nhẹ nàng tựa vào lòng. Ngài nắm tay nàng và im lặng khá lâu, cứ như thể mọi cử động đều ngừng lại, khiến nàng thắc mắc rất muốn hỏi ngài có tâm sự gì sao?
- Khiết Khiết còn nhớ lần đầu tiên ta mang ngươi về đây, khi đó trời đổ mưa và cũng ở trong đình viên này... Ngươi thích mưa nhưng sợ lạnh, vậy mà lúc nào cũng ngắm mưa cùng ta, suốt bao nhiêu năm vẫn luôn như thế.
Tô Khiết khẽ chớp hàng mi đồng thời ngước mắt nhìn vương gia, hỏi khẽ:
- Đêm nay ngài sao vậy vương gia, có chuyện gì ư?
- Chỉ là ta bỗng nhiên nhớ về những ngày trước nên có hơi tâm trạng.
- Đang yên đang lành, ngài nhớ đến làm gì, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để ôn lại những điều đó, chẳng những thế sẽ tạo ra thêm kỷ niệm nữa... Như là chúng ta sẽ thành thân, có con, cùng nhau ngồi dưới đình viên ngắm mưa.
Lắng nghe từng lời hồn nhiên đó mà Trình Khâm cố kìm nỗi khổ tâm ở trong lòng. Khiết Khiết của ngài đang mơ về một viễn cảnh hạnh phúc, một lễ thành hôn, những đứa con đáng yêu, ở cạnh nhau vào những ngày mưa rả rích để sưởi ấm, có thể cùng nhau bạc đầu... tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ, đều viên mãn, nhưng đáng tiếc thay ngài đã không còn có thể ở trong viễn cảnh tươi đẹp đó nữa cho dù bản thân rất, rất muốn trải qua những điều này với nàng.
Tô Khiết rời khỏi lòng Trình Khâm, nghiêng đầu chăm chú nhìn ngài, hỏi:
- Như vậy có được không, vương gia?
Nhìn người nữ nhi thuần khiết hồn nhiên ở trước mặt, đôi mắt trong veo mà ngài luôn thích nhất, khoả lấp nỗi đau đớn bằng một nụ cười dịu dàng nhất. Khiết Khiết, ta không thể...! Ta không còn nhiều thời gian nữa! Xin lỗi khi ta không thể cho ngươi đời này kiếp này viên mãn, vì thế ta sẽ không hứa...
- Khiết Khiết, ta muốn ngươi hứa với ta: Dù sau này có thế nào đi nữa cũng phải sống thật hạnh phúc và nhớ bảo trọng.
- Vương gia thật là, nãy giờ toàn nói những lời buồn thôi. Chỉ cần sống bên cạnh ngài thì dĩ nhiên Khiết Khiết sẽ hạnh phúc, sẽ khoẻ mạnh.
Khẽ đưa tay lên chạm vào bờ môi anh đào đang mỉm cười hạnh phúc đó, Trình Khâm nhìn Tô Khiết thật lâu, đôi mắt ngài như biết cười và trở nên sáng rực hệt gom hết bao yêu thương một đời một kiếp của ngài, nhẹ nhàng nói năm từ:
- Ta yêu ngươi, Khiết Khiết!
- Khiết Khiết cũng yêu vương gia!
Tô Khiết cười rạng rỡ ôm lấy ngài, tiếp tục tựa đầu vào bờ ngực rắn rỏi, cảm nhận sự chở che lớn lao ấy. Trình Khâm cũng siết chặt vai nàng, khẽ tựa cằm lên mái đầu nhỏ nhắn linh động của nàng.
- Khiết Khiết, gọi tên ta được không?
Tô Khiết gật đầu, mau chóng cất tiếng gọi: "Khâm!", là tiếng gọi thân thương nhất, trìu mến nhất mà Trình Khâm từng được nghe. Rồi đây, tiếng gọi yêu thương đó sẽ đi theo suốt đời này suốt kiếp này của nàng cũng như hình ảnh ngài luôn luôn bên cạnh bảo bọc cho nàng. Đủ rồi! Vậy là đủ rồi, Khiết Khiết!
Mí mắt đột nhiên nặng trĩu, Tô Khiết chẳng hiểu vì sao lại thấy buồn ngủ kỳ lạ. Từ lúc bước vào đình viên, người nữ nhi này đã không để ý đến cái lư hương trầm đặt trên bàn đá, nó toả ra mùi hương thoang thoảng mà kỳ thực chính là hương mê!
- Vương gia à, Khiết Khiết thấy buồn ngủ quá...
- Thế thì mau ngủ đi.
Không chút nghĩ ngợi, Tô Khiết mỉm cười an tâm rồi nhắm mắt lại, bản thân tin rằng sớm mai khi mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy sẽ lại lại vương gia.
Một cơn gió lạnh thổi vào đình viên khiến Tô Khiết đang dần chìm vào giấc ngủ chợt thoáng rùng mình, cả người nép sát vào lòng Trình Khâm, nói khẽ:
- Khâm, thiếp lạnh...
- Ta sẽ sưởi ấm ngươi, Khiết Khiết! Cả đời này, mãi mãi sưởi ấm cho ngươi.
Khi nói ra lời đó thì Trình Khâm khẽ nhắm mắt lại, lòng mơ về một viễn cảnh tươi đẹp xa xôi, được cùng nàng trải qua những năm tháng bình yên đến cuối đời, chứng kiến đứa con trai đầu lòng chào đời, nuôi dưỡng khôn lớn và nghe nó gọi một tiếng "phụ thân". Dòng lệ trong suốt chảy ra từ đuôi mắt mà bao nhiêu năm luôn vấn vương nỗi buồn, thấm dần vào mái tóc đen mượt của Tô Khiết, ngài cứ ôm chặt lấy người nữ nhi đó, là lần cuối cùng.
Tâm trí Tô Khiết lại trở nên mụ mị, chẳng hiểu sao mới uống chút rượu mà cảm thấy váng vất, có phải do rượu không hay là do những ngón tay của vương gia? Được một lúc, nàng cảm giác tấm chăn lông tuột nhẹ xuống khỏi người, chẳng hiểu sao lại thấy buồn ngủ đến kỳ lạ liền ngã vào lòng ngài, từ từ thiếp đi.
- Vương gia... Khiết Khiết buồn ngủ.
Trình Khâm quên mất mình thích uống rượu mạnh, với người tửu lượng kém như Tô Khiết thì vài ly thôi cũng đủ say rồi. Nhìn nàng chìm vào giấc ngủ, ngài không khỏi buồn cười lại nhẹ nhàng mở rộng chiếc áo khoác lông choàng qua người nàng, đem tấm thân nóng hổi kia chôn sâu vào lòng mình.
- Ngủ đi, Khiết Khiết.
Hôn khẽ lên đôi mắt đã khép của nàng, Trình Khâm mỉm cười rồi cũng chìm vào giấc ngủ ấm nồng được tạo nên bởi cơn mưa lạnh lẽo.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, Tô Khiết bước ra ngoài vườn ngắm nhìn cảnh sắc tươi mát sau trận mưa dai dẳng. Đang quan sát những giọt nước đọng trên cánh hoa lan thì bất ngờ có vòng tay mạnh mẽ ôm chầm lấy nàng. Bấy giờ mới biết là vương gia, ngài hôn phớt lên vành tai nàng và hỏi:
- Ngươi ngủ ngon không?
- Khiết Khiết ngủ rất ngon nhưng lúc tỉnh dậy đã không thấy ngài đâu nữa.
Buông vòng tay ra, Trình Khâm đẩy nhẹ Tô Khiết quay qua đối diện với mình, chậm rãi cầm lấy bàn tay mềm của nàng đồng thời lấy ra một vật:
- Ta sai thợ giỏi nhất trong thành Nghê Hoàng làm vật này cho ngươi.
Tô Khiết nhìn xuống và bất ngờ khi thấy một chiếc nhẫn bạc điêu khắc tinh xảo đang tròng vào ngón tay thon dài của mình. Nàng liền giơ bàn tay lên cao, thích thú ngắm nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh dưới ánh tà dương.
Trình Khâm giơ tay lên đồng thời luồn những ngón tay mình vào kẽ hở của những ngón tay kia, nắm chặt lại. Tô Khiết thấy trong đáy mắt ngài có những vệt sáng lung linh nhảy múa, cái nhìn lấp loáng niềm yêu thương vô hạn.
- Ngươi mãi mãi là vương phi của ta, Khiết Khiết!
Nói xong, vương gia hôn lên trán Tô Khiết, thật dịu dàng, thật trân trọng.
Nụ cười trên môi Tô Khiết nở ra hạnh phúc, tức thì Trình Khâm liền ôm lấy người nữ nhi ấy. Nàng áp mặt vào cổ áo lông mềm và ấm của ngài, nhắm mắt lại tưởng chừng như thời khắc này hoàn toàn ngưng đọng, chỉ mong thời gian đừng trôi nữa. Có phải nàng đã tìm thấy chân tình và hạnh phúc dành cho mình? Người nam nhân đang ủ ấm nàng chính là thất vương gia Trình Khâm, người mà nàng luôn dõi theo suốt ngần ấy năm. Thân thể to lớn của ngài trong chiếc áo khoác lông chồn càng thêm uy quyền cao quý, mái tóc đen nhánh xoã dài phía sau, tấm lưng vững chãi sẽ chở che cả đời nàng, đó chính là hình ảnh đẹp đẽ nhất, lung linh nhất của vương gia mà kể từ giờ nàng luôn khắc sâu trong tâm trí không quên...
Đêm đó, Trình Khâm đang ở trong thư phòng thì nghe tiếng gõ cửa, tiếp theo mới biết là Quý phu nhân. Nàng ta bước vào, phía sau có nô tỳ mang theo rượu. Lúc nàng ta ra dấu cho nô tỳ lui ra thì Trình Khâm đã rời chỗ, bước đến trước mặt.
- Phu nhân đến tìm ta có chuyện gì?
Quý phu nhân nhìn vương gia, khuôn mặt sắc sảo mọi khi trở nên dịu dàng.
- Vương gia, ngài cũng đã đón Tô Khiết về vương phủ, chẳng bao lâu nữa hai người sẽ thành thân. Thiếp suy nghĩ rất kỹ và quyết định nhận hưu thư của ngài.
- Phu nhân nhất định phải như vậy ư?
- Xin ngài hãy hiểu cho tâm tư của một người nữ nhân. Cho dù thế nào đi nữa, thiếp cũng xin chúc phúc ngài và Tô Khiết.
Trình Khâm vốn trước giờ không thích ép uổng một ai, nhất là với thê thiếp, vì vậy chỉ khẽ gật đầu như một lời chấp thuận. Bấy giờ Quý phu nhân liền rót rượu vào hai chiếc ly, xong xuôi đưa một ly rượu ra trước mặt vương gia, mà nói:
- Thiếp ở vương phủ nhận được ân đãi của vương gia, xem như kiếp này không hối hận, chỉ mong trước khi ra đi có thể cùng ngài uống cạn ly rượu này.
Dĩ nhiên Trình Khâm chẳng hề từ chối, vị phu nhân này mọi ngày kiêu kỳ khó chịu thế mà bây giờ lại trở nên hiền dịu hiểu lý lẽ đến vậy khiến ngài không thể không chiều lòng. Vị vương gia đưa ly rượu lên môi rồi uống cạn, đối diện Quý phu nhân trong một khắc âm thầm nhìn ngài, đôi mắt điềm nhiên ban nãy trở nên sắc bén hơn và tiếp theo nàng ta tức khắc hất nước rượu qua vai mình.
Trình Khâm vừa đặt ly rượu xuống thì cùng lúc cửa phòng mở, lão Độ đi vào thưa nước tắm đã chuẩn bị xong. Nghĩ phu nhân cũng sắp rời vương phủ nên ngài gọi lão đi đến, chậm rãi rót rượu vào ly xong đưa cho lão, bảo hãy uống cạn nó xem như là chào từ biệt phu nhân. Trong khi lão Độ vâng lệnh đón lấy ly rượu thì Quý phu nhân khẽ đảo mắt, miệng định ngăn lại nhưng không kịp.
Uống xong, lão Độ toan lên tiếng thì đột nhiên hộc máu, thứ chất lỏng sẫm sệt chảy đầm đìa xuống cằm và cổ khiến cả người chới với ngã xuống đất. Trình Khâm vô cùng bất ngờ lập tức cúi xuống đỡ lấy lão Độ, miệng liên tục gọi. Lấy chút sức lực cuối cùng, lão níu lấy tay áo ngài, miệng mấp máy nói rõ từng từ:
- Rượu... có... độc... vương gia...
Lão Độ tắt thở. Kinh ngạc trong một khắc, mau chóng Trình Khâm đứng dậy cầm bình rượu lên mũi ngửi kỹ, đúng là có mùi hăng nhẹ khá lạ, tức thì ngài nhìn chằm chằm về phía Quý phu nhân với dáng vẻ thản nhiên. Ngực đột nhiên nhói lên, vị vương gia phải dùng nội lực để áp chế luồng khí nóng đang xuất hiện trong cơ thể, sau đó liền tiến tới nắm chặt lấy cánh tay phu nhân, cất giọng trầm đục hỏi:
- Phu nhân đầu độc ta sao?
- Đúng thế, vương gia! Đây là chất độc khó nhận biết gần như không màu không mùi, đối với kẻ có võ nghệ cao thì độc sẽ phát tác sau một canh giờ, còn kẻ già nua như lão Độ thì chết ngay tức khắc. Độc này tuyệt nhiên không có thuốc giải!
Không còn mang dáng vẻ hiền lành nữa, bấy giờ Quý phu nhân đã bộc lộ một bộ mặt nham hiểm, độc ác lẫn mỉa mai sau khi chính tay mình đầu độc phu quân. Bị trúng độc khiến Trình Khâm không kìm được nóng giận, liền vung tay tát mạnh vào mặt nàng ta. Phu nhân ngã xuống đất, tiếp theo vừa sờ mặt vừa nhìn ngài, cười:
- Có trách thì trách vương gia đã đắc tội với hoàng thượng!
- Đầu độc ta là chủ ý của hoàng thượng ư?
- Chính hoàng thượng đã lệnh cho thiếp bỏ độc vào rượu để ngài uống, và một canh giờ sau vệ quân triều đình sẽ ập đến vương phủ giết chết ngài và Tô Khiết!
Nghe rõ từng lời của Quý phu nhân, Trình Khâm trong lòng mang một chút thất thần nhưng bề ngoài vẫn im lặng hoàn toàn. Cứ ngỡ người nữ nhân này vì căm phẫn oán hận mà đầu độc ngài, nào ngờ tất cả đều là mưu kế của hoàng thượng! Vị vương gia thầm trầm này không ngừng tự hỏi, vì sao lại như vậy? Chẳng phải người đã chấp nhận để ngài và Tô Khiết ở bên cạnh sau khi nắm trong tay binh quyền thành Nghê Hoàng ư, hà cớ gì còn muốn ra tay giết ngài? Có thật, cái kẻ đang ngồi trên ngôi vị chí tôn ấy tán tận lương tâm đến dường này?
Nhân lúc Trình Khâm không để ý đến, Quý phu nhân nhanh chóng đứng dậy chạy vội ra cửa phòng, nhưng chưa kịp thoát thân thì "xoẹt", một âm thanh chém mạnh kèm theo ánh sáng sắc bén từ thanh kiếm loé lên, tấm thân lụa là của ả nữ nhân thâm độc ngã nhẹ nhàng xuống đất. Trình Khâm nhìn thấy kẻ vừa ra tay, hỏi:
- Ân Kiện, sao ngươi lại...?
- Đối với ả tiện nhân xấu xa này thì ngài còn nhân từ làm gì?
Dứt lời, Ân Kiện lập tức chạy vào phòng đỡ lấy vương gia đang dựa hờ lưng vào bên bàn, lo lắng hỏi ngài thấy thế nào? Tuy chất độc vẫn chưa phát tác nhưng Trình Khâm cảm nhận nó đang từ từ ngấm vào người mình, loại độc này lại không có thuốc giải và có lẽ bây giờ cũng chẳng còn kịp để tống nó ra ngoài...
Bất giác, Trình Khâm cười nhạt nhẽo.
Số mệnh quả thật trêu ngươi, đối với ngài lại tàn nhẫn quá đỗi!
Cứ ngỡ mọi chuyện đã yên ổn, ngài có thể đón nhận hạnh phúc cùng sự mãn nguyện bên cạnh nữ nhân của đời mình, thế mà... Một lần nữa, bất hạnh lại đổ ập xuống khiến ngài phải buông tay! Ngài muốn ngẩng mặt lên trời oán than rằng: Tại sao lại là lúc này? Tại sao không cho ngài thêm thời gian mà phải là thời khắc này? Âm thanh chua xót chẳng tài nào bật ra nổi, trái tim đau đớn như ai cào xé! Để rồi ngài bất lực nhận ra, mình mãi mãi không thoát khỏi số phận đã an bài này...
- Một mặt bảo ta đưa binh quyền thành Nghê Hoàng, mặt khác muốn diệt trừ ta! Sai khiến phu nhân đầu độc ta, một canh giờ sau vệ quân đến cũng là lúc độc dược phát tán, lúc đó ta và Tô Khiết đành chịu chết. Nhưng không ngờ lão Độ lại uống rượu, để ta phát hiện ra kế hoạch thâm độc này kịp thời... Bây giờ lính trong vương phủ không đủ chống lại vệ quân, còn quân trong thành đã không nghe mệnh lệnh của ta nữa rồi... Trình Sở! Hắn đối với ta, cạn tình cạn nghĩa đến thế này!
Cuối cùng Trình Khâm hiểu rằng, nguồn cơn của sự bất hạnh cũng như kẻ gây ra bao nhiêu thống khổ cho mình chính là vị hoàng huynh ác độc đó! Dẫu ngài đã từ bỏ tất cả, dẫu ngài đã không thể ngáng đường được nữa thì tên hoàng thượng bất nhân kia vẫn sẽ dồn ngài đến con đường cùng, vĩnh viễn không buông tha! Ánh mắt từ căm phẫn oán hận từ từ chuyển qua kiên định và bình thản, thất vương gia đứng thẳng người dậy rồi gạt nhẹ tay Ân Kiện ra, trong lòng như thể vừa đưa ra quyết định sau cùng cũng như chấp nhận cái kết đã được định sẵn.
Trình Khâm tuyệt đối không để Trình Sở đạt được ý muốn!
Ngài sẽ không để thứ quý giá nhất đời mình bị đoạt mất lần nữa. Phải bảo vệ!
*****
Trong chánh điện, Trình Sở đặt tấu chương cuối cùng lên bàn xong lại nghe Thái công công hỏi đêm nay hoàng thượng có muốn đến tẩm cung của phi tần nào không, liền khoát tay bảo đêm nay một chuyện quan trọng sẽ kết thúc nên sẽ ở lại đây chờ đợi. Hoàng thượng bước xuống bậc tâm cấp, đi ra giữa chánh điện, tự nhiên nói những lời kỳ lạ như thể kể lại một câu chuyện:
- Từ nhỏ, trẫm luôn đố kỵ với Trình Khâm. Không phải vì mẫu phi hắn được sủng hạnh, cũng không phải hắn được phụ hoàng coi trọng, chỉ bởi mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng rực mạnh mẽ ấy thì trẫm thấy sợ, như thể sẽ không bao giờ vượt qua được hắn...
Thái công công lấy làm khó hiểu khi hoàng thượng đề cập đến chuyện này.
- Cuối cùng trẫm cũng trở thành thiên tử, số mệnh đã định trẫm phải làm vua. Còn Trình Khâm dù được tiên đế ban cho thành Nghê Hoàng thì sao, hắn vẫn ở dưới chân trẫm, cúi đầu và phục tùng. Đáng lý hắn nên biết sống an phận như lúc mẫu phi hắn qua đời, tiếp tục sống im lặng dưới ngôi thiên tử! Vậy mà qua bao nhiêu năm cho đến bây giờ, hắn một lần nữa muốn chống lại trẫm!
Trình Sở đột nhiên quay qua với vẻ giận dữ khiến Thái công công hơi giật mình.
- Trẫm càng không thể chịu nổi khi Trình Khâm có một người nữ nhi yêu thương hắn nhiều đến dường ấy! Tô Khiết rất khác với Tôn tiểu thư, nàng ta thuần khiết đẹp đẽ và cả trái tim cũng rất mạnh mẽ, trong lần gặp đầu tiên ấy ánh mắt nàng ta chỉ hướng vào duy nhất Trình Khâm, chẳng màng gì đến trẫm! Đôi mắt của yêu, hi sinh lẫn dâng hiến. Trẫm chưa từng có được ai như vậy, nhưng nếu trẫm không có thì bất kỳ ai cũng không thể có!
Giờ Thái công công lại chau mày khi Trình Sở chuyển qua cười thật vui thú.
- Trẫm dùng Tô Khiết để lấy binh quyền thành Nghê Hoàng, nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc! Trẫm sẽ khiến hắn phải hối hận, trả giá khi dám cướp đoạt lấy những thứ mà trẫm muốn! Hắn dám chống đối trẫm, thì phải lãnh lấy hậu quả thê thảm! Nếu hắn yên phận, trẫm sẽ để hắn tiếp tục làm vương gia, nhưng đến nước này thì quá muộn rồi... Trình Khâm lúc đưa Tô Khiết nhập cung đã dám tính toán qua mặt trẫm, hắn mua chuộc ngươi để trẫm không thị tẩm nàng ta! Để rồi cuối cùng, từng bước từng bước hắn đạt được thứ mình muốn!
Thái công công thất kinh liền quỳ xuống dập đầu xin hoàng thượng tha tội! Trình Sở hướng đôi mắt lạnh băng về phía tên nô tài phản chủ, hắn nghĩ bản thân là ai mà qua mặt được Trình Sở này? Lúc nghe Trình Khâm xin ban phi, vị hoàng thượng đáng sợ ấy nhớ ra Tô Khiết và cũng đã hiểu ra sự sắp xếp trước đó...
Mặc cho Thái công công cầu xin thế nào, Trình Sở cũng ra lệnh chém đầu. Khi tên thái giám bị lôi ra ngoài, Trình Sở ngước mặt lên cao, vành môi kéo nhẹ tạo thành nụ cười đầy thoả mãn hả hê. Trình Khâm ơi là Trình Khâm! Ngươi luôn tính toán với trẫm nhưng cả đời này đều thua trẫm!
*****
Nghe Ân Kiện nói vương gia đang ở đình viên chờ mình nên Tô Khiết liền đi ra sau vườn hoa. Đến nơi nàng thấy Trình Khâm đứng yên lặng, ngẩng mặt lên cao như đang ngắm trăng, lòng lấy làm lạ không hiểu vì sao đêm khuya rồi mà ngài không về phòng ngủ lại hẹn gặp mình ở đây. Kỳ lạ là nàng cảm giác bóng dáng trong chiếc áo khoác lông màu bạc đó có gì đấy rất buồn bã, rất lặng lẽ và cả sự đơn độc chẳng thể nói nên lời. Vừa đặt chân vào đình viên, dù Tô Khiết chưa kịp lên tiếng thế mà ngài vẫn nhận ra sự xuất hiện ấy, liền quay qua mỉm cười:
- Khiết Khiết, đến đây ngắm trăng với ta...
Có phải Tô Khiết nghĩ ngợi nhiều quá chăng, vì sao nghe giọng vương gia lại đượm buồn đến vậy? Thấy nàng định ngồi xuống thì ngài liền bảo nàng đến ngồi ngay bên cạnh mình. Tô Khiết ngoan ngoãn nghe theo, vừa ngồi xuống cạnh Trình Khâm thì ngài đã quàng tay qua bờ vai mảnh mai kia, đẩy nhẹ nàng tựa vào lòng. Ngài nắm tay nàng và im lặng khá lâu, cứ như thể mọi cử động đều ngừng lại, khiến nàng thắc mắc rất muốn hỏi ngài có tâm sự gì sao?
- Khiết Khiết còn nhớ lần đầu tiên ta mang ngươi về đây, khi đó trời đổ mưa và cũng ở trong đình viên này... Ngươi thích mưa nhưng sợ lạnh, vậy mà lúc nào cũng ngắm mưa cùng ta, suốt bao nhiêu năm vẫn luôn như thế.
Tô Khiết khẽ chớp hàng mi đồng thời ngước mắt nhìn vương gia, hỏi khẽ:
- Đêm nay ngài sao vậy vương gia, có chuyện gì ư?
- Chỉ là ta bỗng nhiên nhớ về những ngày trước nên có hơi tâm trạng.
- Đang yên đang lành, ngài nhớ đến làm gì, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để ôn lại những điều đó, chẳng những thế sẽ tạo ra thêm kỷ niệm nữa... Như là chúng ta sẽ thành thân, có con, cùng nhau ngồi dưới đình viên ngắm mưa.
Lắng nghe từng lời hồn nhiên đó mà Trình Khâm cố kìm nỗi khổ tâm ở trong lòng. Khiết Khiết của ngài đang mơ về một viễn cảnh hạnh phúc, một lễ thành hôn, những đứa con đáng yêu, ở cạnh nhau vào những ngày mưa rả rích để sưởi ấm, có thể cùng nhau bạc đầu... tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ, đều viên mãn, nhưng đáng tiếc thay ngài đã không còn có thể ở trong viễn cảnh tươi đẹp đó nữa cho dù bản thân rất, rất muốn trải qua những điều này với nàng.
Tô Khiết rời khỏi lòng Trình Khâm, nghiêng đầu chăm chú nhìn ngài, hỏi:
- Như vậy có được không, vương gia?
Nhìn người nữ nhi thuần khiết hồn nhiên ở trước mặt, đôi mắt trong veo mà ngài luôn thích nhất, khoả lấp nỗi đau đớn bằng một nụ cười dịu dàng nhất. Khiết Khiết, ta không thể...! Ta không còn nhiều thời gian nữa! Xin lỗi khi ta không thể cho ngươi đời này kiếp này viên mãn, vì thế ta sẽ không hứa...
- Khiết Khiết, ta muốn ngươi hứa với ta: Dù sau này có thế nào đi nữa cũng phải sống thật hạnh phúc và nhớ bảo trọng.
- Vương gia thật là, nãy giờ toàn nói những lời buồn thôi. Chỉ cần sống bên cạnh ngài thì dĩ nhiên Khiết Khiết sẽ hạnh phúc, sẽ khoẻ mạnh.
Khẽ đưa tay lên chạm vào bờ môi anh đào đang mỉm cười hạnh phúc đó, Trình Khâm nhìn Tô Khiết thật lâu, đôi mắt ngài như biết cười và trở nên sáng rực hệt gom hết bao yêu thương một đời một kiếp của ngài, nhẹ nhàng nói năm từ:
- Ta yêu ngươi, Khiết Khiết!
- Khiết Khiết cũng yêu vương gia!
Tô Khiết cười rạng rỡ ôm lấy ngài, tiếp tục tựa đầu vào bờ ngực rắn rỏi, cảm nhận sự chở che lớn lao ấy. Trình Khâm cũng siết chặt vai nàng, khẽ tựa cằm lên mái đầu nhỏ nhắn linh động của nàng.
- Khiết Khiết, gọi tên ta được không?
Tô Khiết gật đầu, mau chóng cất tiếng gọi: "Khâm!", là tiếng gọi thân thương nhất, trìu mến nhất mà Trình Khâm từng được nghe. Rồi đây, tiếng gọi yêu thương đó sẽ đi theo suốt đời này suốt kiếp này của nàng cũng như hình ảnh ngài luôn luôn bên cạnh bảo bọc cho nàng. Đủ rồi! Vậy là đủ rồi, Khiết Khiết!
Mí mắt đột nhiên nặng trĩu, Tô Khiết chẳng hiểu vì sao lại thấy buồn ngủ kỳ lạ. Từ lúc bước vào đình viên, người nữ nhi này đã không để ý đến cái lư hương trầm đặt trên bàn đá, nó toả ra mùi hương thoang thoảng mà kỳ thực chính là hương mê!
- Vương gia à, Khiết Khiết thấy buồn ngủ quá...
- Thế thì mau ngủ đi.
Không chút nghĩ ngợi, Tô Khiết mỉm cười an tâm rồi nhắm mắt lại, bản thân tin rằng sớm mai khi mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy sẽ lại lại vương gia.
Một cơn gió lạnh thổi vào đình viên khiến Tô Khiết đang dần chìm vào giấc ngủ chợt thoáng rùng mình, cả người nép sát vào lòng Trình Khâm, nói khẽ:
- Khâm, thiếp lạnh...
- Ta sẽ sưởi ấm ngươi, Khiết Khiết! Cả đời này, mãi mãi sưởi ấm cho ngươi.
Khi nói ra lời đó thì Trình Khâm khẽ nhắm mắt lại, lòng mơ về một viễn cảnh tươi đẹp xa xôi, được cùng nàng trải qua những năm tháng bình yên đến cuối đời, chứng kiến đứa con trai đầu lòng chào đời, nuôi dưỡng khôn lớn và nghe nó gọi một tiếng "phụ thân". Dòng lệ trong suốt chảy ra từ đuôi mắt mà bao nhiêu năm luôn vấn vương nỗi buồn, thấm dần vào mái tóc đen mượt của Tô Khiết, ngài cứ ôm chặt lấy người nữ nhi đó, là lần cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.