Chương 6: Chương 6: Trình Khâm x Tô Khiết - Phần 6
Võ Anh Thơ
16/10/2018
Chỉ hai ngày sau, Tôn tiểu thư thắt cổ tự vẫn ngay trong vườn hoa của phủ nhà.
Là thái tử ép nàng, hoặc là chết hoặc là cả nhà bị gán tội kháng lệnh!
Trình Khâm ngước nhìn tấm vải trắng bay phất phơ trong gió lạnh mà người nữ nhi mệnh khổ đó dùng để treo cổ, bằng đôi mắt vô hồn. Hình như ngài đã mất đi cảm xúc rồi, và hơn thế nữa trái tim ngài kể từ giờ hoàn toàn bị phủ băng, tâm hồn lại chết thêm lần nữa. Trình Khâm không còn đủ sức để oán hận Trình Sở...
Ngài mệt mỏi rồi, rất mệt.
Trình Sở rồi sẽ trở thành vua, nên "mọi thứ trong thiên hạ đều là của thiên tử".
Không có bất cứ thứ gì thuộc về Trình Khâm cả! Tuyệt đối không!
Trình Khâm đã đứng ở dưới mảnh vải trắng ấy thật lâu trước khi quay gót. Cũng vào thời khắc đó, người nam nhân bất hạnh này thật sự khép chặt cánh cửa trong trái tim chỉ có tổn thương và mất mát.
Ngài không muốn yêu thương ai nữa. Vì càng yêu thương lại càng bị đoạt mất.
Ngài không muốn kiếm tìm ai nữa. Vì có được rồi lại càng không thể giữ lại.
Kể từ giờ, mọi tâm ý của chính mình ngài đều sẽ chôn chặt, thật chặt trong lòng.
Nhờ có tài thao lược lại đa mưu túc trí, Trình Khâm giúp hoàng thượng dẹp loạn phản tặc đồng thời chinh chiến ngoài sa trường, bên cạnh đó ngài cũng sống đúng với vị trí và bổn phận của mình, để cho Trình Sở thấy rõ ngài không muốn chống đối, càng không có tham vọng với ngôi vị thiên tử.
Năm mười chín, Trình Khâm được hoàng thượng ban cho thành Nghê Hoàng - là thành nắm giữ một nửa binh lực của Bắc Đại, sắc phong làm Viễn Phù Vương.
Một năm sau, hoàng thượng băng hà, thái tử Trình Sở lên kế vị.
Còn Trình Khâm tiếp tục làm chủ quản thành Nghê Hoàng, hằng năm đem quân dẹp loạn biên cương, trở thành vương gia uy quyền và thâm trầm bậc nhất.
*****
Cứ ngỡ mọi thứ vẫn sẽ lặng lẽ trôi qua như thế, cho đến khi Trình Khâm gặp gỡ Tô Khiết, đứa bé gái được ngài mua trong chợ phiên rồi mang về vương phủ, cho một cái tên, chăm sóc dạy dỗ. Khi đó đối với ngài, đứa trẻ này đơn thuần chỉ ở bên cạnh để mang lại cảm giác an ủi một điều gì đó ở trong lòng ngài.
Có lẽ cảm xúc thuần tuý ấy bắt đầu thay đổi là vào ngày hôm đó khi hai người cùng ngắm mưa, Trình Khâm đã nghe Tô Khiết nói một câu: "Thiên hạ cần thiên tử nhưng Khiết Khiết chỉ cần Trình Khâm", ngài đã kinh ngạc đến dường nào.
Lúc đó, Trình Khâm cứ bất động nhìn Tô Khiết, thiết nghĩ cũng thật lạ lùng, từng lời từng lời phát ra từ đôi môi nhỏ xinh đó đều như thể chạm vào tim ngài, an ủi và xoa dịu như thế. Cứ như đứa trẻ ấy nhìn thấu ngài, và lần đầu tiên khiến trong lòng vị vương gia lãnh ngạo này như được lấp đầy trong khoảnh khắc.
Liệu ngài sẽ tìm thấy một thứ chỉ thuộc về riêng mình?
Có lẽ ngài tìm thấy rồi chăng?
Lúc Tô Khiết mười lăm tuổi, vào cái đêm nó tình cờ trông thấy vương gia cùng Quý phu nhân ở trên giường, sau đó lại ngây ngô hỏi ngài chuyện đó là thế nào, tiếp theo mang dáng vẻ sâu lắng mà tiếp rằng: "Người nam nhân ấy có thể là vương gia không", một lần nữa làm ngài dao động.
Trình Khâm nhận ra, trong lòng mang một mong muốn thầm kín cùng với sự chờ đợi từng ngày từng ngày, nhưng là gì thì ngài vẫn chưa tường tận.
Cũng kể từ lúc ấy, Trình Khâm phát hiện bản thân cứ luôn âm thầm quan sát Tô Khiết, không phải như cái cách dõi theo của một huynh lớn đối với muội muội trước đây mà là sự rung động xao xuyến đến lạ lùng. Ngài thích nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, thích việc nàng vẫn luôn âm thầm ngắm mình từ xa vào những ngày trời đổ mưa, thích trông thấy vóc dáng ngày một lớn hơn của nàng.
Vẻ đẹp mong manh trưởng thành đó, không chỉ muốn ngắm nhìn mà ngài còn muốn giữ lấy, bảo vệ nâng niu.
Thế nhưng khi những cảm xúc sâu đậm kia lớn dần thì trong trái tim Trình Khâm đồng thời xuất hiện nỗi sợ hãi không dừng lại được.
Ngài trở nên cách xa, không muốn quá gần gũi nàng.
Ngài bối rối khi chạm vào nàng cho dù những va chạm ấy rất đỗi nhỏ nhặt.
Lúc nghe Tô Khiết hỏi có phải vương gia ghét bỏ nàng hay không, thì Trình Khâm chẳng thể giải thích rõ ràng cho nàng hiểu. Ngài rất muốn nói rằng, ngài chưa bao giờ ghét Khiết Khiết, chưa bao giờ và mãi mãi sẽ không ghét bỏ nàng!
Hay khi Trình Khâm đem theo đoàn quân ra biên cương chống giặc, trước lúc lên đường, vị vương gia đó đã định nói với Tô Khiết: "Bảo trọng và chờ ta trở về..." nhưng ngài hiểu rõ mình phải dừng lại. Giặc ngoại bang xâm lược mạnh mẽ, ngài không biết lần ra trận này còn có thể trở về, và nếu ngài dặn dò nàng chờ mình thì nhất định nàng sẽ chờ đến tận cùng, và giả như ngài chết trên sa trường rồi người nữ nhi mới lớn ấy phải làm sao? Nếu đã không thể mang đến cho Tô Khiết một cuộc đời viên mãn thì tốt nhất ngài đừng nên hứa...
Suốt một năm dài chinh chiến, trong trái tim Trình Khâm luôn mang theo bóng hình người nữ nhi nhỏ bé đứng trong làn tuyết năm đó, nó sưởi ấm ngài, giữ vững mong muốn được thắng trận trở về ở trong lòng ngài.
Cuối cùng, Trình Khâm cũng khải hoàn trở về và hiển nhiên người đầu tiên ngài muốn gặp lại chính là Tô Khiết. Đến khi nàng xuất hiện ở trước mặt, trái tim ngài rung động thật nhiều, Khiết Khiết trưởng thành rồi và còn là đoá lan xinh đẹp nhất mà ngài tận tay chăm sóc suốt bao năm qua. Ngài rất muốn chạm vào nàng...
Nhưng một lần nữa, Trình Khâm buộc phải đứng cách xa người nữ nhi đó.
Ngài sợ Tô Khiết sẽ nhận ra thứ tình cảm mãnh liệt mà mình đang chôn chặt, sợ rằng một khi ngài muốn giữ lấy thì nàng sẽ lập tức bị đoạt mất.
Ngài đành quay lưng với tâm ý của chính mình, muốn gả Tô Khiết đi, muốn nàng có thể tìm thấy lang quân như ý nhưng vì sao tim ngài lại cồn cào đến vậy?
Để rồi đến ngày kia, Trình Khâm cười cay đắng bởi số mệnh nghiệt ngã lần nữa lại đeo bám mình vào cái lúc, hoàng thượng trông thấy Tô Khiết và ban lệnh muốn nàng nhập cung trở thành phi tần. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tô Khiết, ngài thật muốn ôm chặt lấy nàng thế nhưng hình ảnh mẫu phi chết tang thương trong đêm tuyết lạnh và cả cái chết oan ức của Tôn tiểu thư, hiển hiện trong tâm trí khiến vị vương gia luôn chinh chiến bao nhiêu năm dài lại trở nên sợ hãi đến run rẩy. Ngài tuyệt nhiên không muốn Tô Khiết có kết cục như vậy!
Đôi mắt đẫm lệ của người mẹ, tấm lụa dài màu trắng bay phất phơ lạnh lẽo trên cành đào, mọi thứ đó đều như cứa vào trái tim ngài, rỉ máu.
Với Trình Khâm, càng phản kháng thì chỉ càng mất mát nhiều hơn...
Trình Khâm đã không thể ở trước mặt hoàng thượng mà bảo vệ Tô Khiết, bản thân đành trở nên hèn nhát đến nỗi chính ngài cũng không thể tha thứ.
Và đêm hôm ấy ngài gọi Tô Khiết đến để dặn dò, chỉ trong một khắc mềm lòng và không thể tự chủ, ngài đã để tìm cảm lấn át lý trí để rồi suýt chút nữa đã chiếm đoạt nàng - người sắp trở thành hoàng tẩu của ngài. Khi con tim thoát khỏi cơn say tình mụ mị, ngài đã bỏ nàng ở lại trong thư phòng, bỏ chạy trong khổ tâm.
Sau đó những ngày tiếp theo, Trình Khâm và Tô Khiết không hề gặp mặt.
Cuối cùng, Trình Khâm chỉ biết chôn lấy nỗi đau, để cõi lòng này tan nát khi nhìn thấy Tô Khiết khoác lên người bộ giá y màu đỏ rực rỡ nhất, lộng lẫy nhất rời khỏi vương phủ. Ngài không thể quên khuôn mặt khả ái xinh đẹp kia toát lên nỗi buồn ngưng đọng qua đôi mắt ngấn lệ, bờ môi anh đào mềm mỏng mấp máy hệt muốn gọi tên ngài, cả thân thể nàng trong từng lớp dải lụa đỏ bay phất lên trong cơn gió lạnh trở nên mảnh mai, kiều diễm.
Tô Khiết là đoá hoa đẹp nhất thành Nghê Hoàng, nở đẹp nhất trong tim ngài.
Cái khoảnh khắc Trình Khâm cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Khiết chậm rãi tiễn nàng rời khỏi vương phủ, ngài đã cảm nhận cái nắm giữ thật chặt của người nữ nhi đó. Tô Khiết quay qua nhìn vương gia, hàng mi dài quét nhẹ một nỗi buồn man mác khiến ngài phải tránh né. Đôi mắt trong veo đó từng là điều ngài thích nhất, nhưng tại sao bây giờ nó trở thành thứ tàn nhẫn đến vậy, cũng bởi nó chứa đựng tình yêu sâu đậm mà nàng dành cho ngài.
Và lúc Trình Khâm nhẹ nhàng đỡ nàng bước lên kiệu hoa sang trọng thì...
"Khiết Khiết!"
Một tiếng gọi tha thiết cất lên, không phải từ đôi môi mà là từ chính trái tim Trình Khâm, vào thời khắc ấy thì vị vương gia quyền uy bậc nhất đó đã muốn nắm lấy tay Tô Khiết, cùng nàng bỏ chạy khỏi thành Nghê Hoàng. Cái níu tay đã vuột khỏi nhau, ngài vẫn đứng lặng đi với đôi tay từ từ nắm chặt lại.
Bước vào thư phòng, Trình Khâm đưa đôi mắt tĩnh lặng nhìn khắp nơi, bỗng chốc như thấy hình bóng Tô Khiết cùng nụ cười hồn nhiên, miệng gọi: "Vương gia..." thì trong lòng dâng lên nỗi đau đớn khôn tả, tưởng chừng như thế gian rộng lớn ngoài kia đều không đủ khoả lấp đi sự mất mát này. Cùng nỗi căm phẫn không thể kìm chế, ngài quơ tay hất đổ mọi thứ trên bàn, dáng vẻ điềm đạm hoàn toàn mất đi khi ngài nghĩ đến đêm nay hoàng thượng sẽ thị tẩm Tô Khiết.
Lão Độ và cả Ân Kiện đều chạy vào khi nghe tiếng gọi của vương gia. Đến nơi, hai người bắt gặp dáng vẻ yên lặng của ngài, thân thể to lớn chứa đầy u uất.
- Ân Kiện, ngươi hãy vào cung âm thầm bảo vệ Khiết Khiết.
- Nhưng còn vương gia?
- Với võ nghệ của ta, trong thành Nghê Hoàng này chẳng có ai là đối thủ cả. Ngoài việc bảo vệ, ngươi cũng phải báo tình hình của Khiết Khiết cho ta biết.
Sau khi Ân Kiện chắp tay tuân lệnh, Trình Khâm lại nhìn sang lão Độ, dặn dò:
- Ngươi lập tức vào cung gặp Thái công công, nói với hắn rằng bằng mọi giá không được để hoàng thượng thị tẩm Khiết Khiết!
Lão Độ lấy làm kinh ngạc lắm, để Tô Khiết không được hoàng thượng sủng hạnh thì chỉ có một cách là mua chuộc Thái công công. Nhưng như vậy chẳng phải đối với Tô Khiết là bất hạnh ư, còn điều gì kinh khủng hơn khi một phi tần sống trong hậu cung mà không được hoàng thượng để mắt đến? Chẳng có lý nào vương gia lại không hiểu điều này, rốt cuộc ngài làm vậy là có ý gì?
Nhưng rồi lão Độ phải nghe theo khi bắt gặp ánh mắt hết sức lãnh đạm kia, thiết nghĩ từ trước đến nay vương gia làm gì cũng có suy tính riêng, thế là lão rời đi.
Bấy giờ còn lại một mình, Trình Khâm liền ngồi phịch xuống đất giữa những vật dụng bề bộn, lực bất tòng tâm chỉ có thể lặng lẽ cúi mái đầu. Dẫu hiểu những chuyện này đối với Tô Khiết là bất công nhưng ngài vẫn muốn làm.
Không thể giữ lại thế nhưng cũng không muốn đánh mất...
Và sự tính toán của Trình Khâm đã thành khi buổi tối đó, Trình Sở ở trong chánh điện phê duyệt tấu chương cuối cùng xong, quay qua Thái công công hỏi:
- Đêm nay trẫm sẽ đến tẩm cung của phi tần nào?
Thái công công liền dâng lên hoàng thượng ba bản đề tên, trong đó lần lượt là tên ba vị phi tần mới nhập cung hôm nay. Xem qua một lượt, Trình Sở bảo:
- Sao trẫm lại nhớ còn có một vị phi tần nữa, rất đặc biệt...
Dĩ nhiên Thái công công biết đấy là Tô Khiết, nhưng do nhận được sự sắp xếp từ thất vương gia nên mới tâu rằng, "hoàng thượng nhớ lầm rồi ạ, chỉ có ba vị chủ tử này thôi". Cả ngày lo việc triều chính bận rộn, Trình Sở cũng như bao vị vua chúa khác, làm sao nhớ nổi các phi tần trong hậu cung cũng như một ngày bao nhiêu người nhập cung, vì vậy chỉ gật đầu rồi đứng dậy.
Dõi theo bóng dáng mặc áo long bào kia rời khỏi chánh điện, Thái công công không khỏi trầm tư, vốn chẳng hiểu nổi thất vương gia có ý gì mà lại không muốn Tô Khiết được sủng hạnh. Trước, khi ngài còn ở trong cung thì hắn đã từng theo hầu hạ nên cũng xem như là thuộc hạ lâu năm. Nay, lão Độ vào tận trong cung rồi đưa cả ngân lượng thì hắn cứ y lệnh làm theo ý ngài thôi. Đó là, không bao giờ đưa tên "Tô Khiết" vào trong những bản tên các phi tần chờ thị tẩm vào mỗi đêm, để hoàng thượng không phải thấy tên nàng mà nhớ đến. Thái công công bước theo hoàng thượng, lòng nghĩ đêm nay Tô tần sẽ phải ở một mình...
Dĩ nhiên đúng là như vậy, ngay lúc này đây ở trong Tuỳ cung, nơi căn phòng tân hôn thơm mùi mới, Tô Khiết ngồi một mình trên giường ngủ, tâm trí cứ mông lung cũng chẳng để ý đến việc tối nay hoàng thượng có đến tẩm cung này không. Thật nhạo báng làm sao, bởi ngay lúc này khi sắp thuộc về người khác mà nàng vẫn cứ nhớ đến vương gia. Dù cho ngài đã lãnh đạm, tàn nhẫn chối bỏ mình thì trái tim nàng cũng chỉ có bóng hình ngài.
Lúc Tô Khiết ngồi vào kiệu hoa đã ngoái đầu nhìn lại rất lâu, nàng thấy vương gia vẫn đứng yên lặng trước cổng phủ dõi theo mình, trong ánh mắt có nỗi buồn ngưng đọng và một chút bất lực. Nàng cảm nhận ngài có tình cảm với mình, đó không phải tình thương huynh muội mà là yêu! Dù ngài chưa bao giờ thừa nhận nhưng Tô Khiết biết, duy có điều nàng vẫn không hiểu được tâm tư cũng như mong muốn thật sự trong lòng ngài là gì.
Hoá ra kề cận bên nhau suốt tám năm, dù là khoảng thời gian đủ lâu thế nhưng rốt cuộc, vương gia chưa bao giờ để nàng thấu hiểu trái tim ngài.
Nhìn căn phòng vắng vẻ cô tịch, Tô Khiết hiểu đêm nay hoàng thượng sẽ không đến. Số kiếp phi tần trong hậu cung chỉ được mô tả bằng hai từ "khổ hạnh".
Quãng đời còn lại của mình sẽ ra sao Tô Khiết không biết được, nhưng có một điều chắc rằng, nàng đã không thể tìm thấy hạnh phúc thật sự cho bản thân nữa rồi.
Còn người thứ ba cũng đang chìm trong nỗi buồn bất tận, chính là Trình Khâm.
Đêm khuya thanh vắng, vị vương gia này không đến phòng Quý phu nhân mà chỉ ngồi trong đình viên uống rượu một mình.
Dù đã uống hết bao nhiêu ly, từ bình rượu này sang bình rượu khác, vậy mà lạ lùng thay ngài vẫn tỉnh táo, chẳng có chút say hay buồn ngủ gì cả. Có phải nguyên nhân là vì, hễ nhìn vào thứ nước trắng sóng sánh trong ly là lập tức ngài nhớ đến đôi mắt trong veo thuần khiết của Tô Khiết? Và cả ánh mắt hôm nay trước khi lên kiệu hoa mà nàng đã nhìn ngài, ám ảnh đến thê lương, còn nhớ cái níu tay mạnh mẽ và thật mong manh kia thế nhưng ngài đã nhẫn tâm không giữ lại.
Đặt ly rượu xuống bàn, Trình Khâm bất giác tự hỏi lúc này Tô Khiết đang làm gì, phải chăng nàng đang một mình cô đơn khi có một kẻ đớn hèn đã giở thủ đoạn để nàng không được thị tẩm. Kẻ ấy, thiếu dũng cảm để ôm lấy nàng đồng thời cũng thiếu dũng cảm để buông nàng ra... Bất giác một cơn gió lạnh ập vào, vương gia tiện tay kéo áo khoác lông thế nào lại trông thấy đường chỉ may ngoằn ngoèo nhìn chẳng thuận mắt. Tiếp theo ngài mới nhớ, chiếc áo này từng bị rách và Tô Khiết đã khâu lại, về khoản thêu thùa nàng hơi kém chỉ giỏi chuyện nấu nướng.
Nhìn vết khâu xiêu vẹo đó rồi tự dưng Trình Khâm cười cười, mỉa mai và cay đắng làm sao? Ngay cả những điều rất nhỏ nhặt như vậy cũng khiến ngài nhớ đến Khiết Khiết. Đâu rồi một Viễn Phù Vương lãnh ngạo thâm trầm uy quyền dũng mãnh, giờ đây chỉ như kẻ say lạc lối giữa yêu thương và sợ hãi, giữa thành thật và trốn tránh, giữa việc giữ lấy và từ bỏ, giữa tâm ý và số phận.
Trình Khâm gục mặt xuống bàn đá, bên ngoài mưa bắt đầu buông hạt, gió lạnh thổi lùa vào đình viên mang theo những nỗi nhớ quay quắt, liệu chiếc áo khoác lông đang mặc trên người kia có đủ sưởi ấm cho trái tim ngài?
Là thái tử ép nàng, hoặc là chết hoặc là cả nhà bị gán tội kháng lệnh!
Trình Khâm ngước nhìn tấm vải trắng bay phất phơ trong gió lạnh mà người nữ nhi mệnh khổ đó dùng để treo cổ, bằng đôi mắt vô hồn. Hình như ngài đã mất đi cảm xúc rồi, và hơn thế nữa trái tim ngài kể từ giờ hoàn toàn bị phủ băng, tâm hồn lại chết thêm lần nữa. Trình Khâm không còn đủ sức để oán hận Trình Sở...
Ngài mệt mỏi rồi, rất mệt.
Trình Sở rồi sẽ trở thành vua, nên "mọi thứ trong thiên hạ đều là của thiên tử".
Không có bất cứ thứ gì thuộc về Trình Khâm cả! Tuyệt đối không!
Trình Khâm đã đứng ở dưới mảnh vải trắng ấy thật lâu trước khi quay gót. Cũng vào thời khắc đó, người nam nhân bất hạnh này thật sự khép chặt cánh cửa trong trái tim chỉ có tổn thương và mất mát.
Ngài không muốn yêu thương ai nữa. Vì càng yêu thương lại càng bị đoạt mất.
Ngài không muốn kiếm tìm ai nữa. Vì có được rồi lại càng không thể giữ lại.
Kể từ giờ, mọi tâm ý của chính mình ngài đều sẽ chôn chặt, thật chặt trong lòng.
Nhờ có tài thao lược lại đa mưu túc trí, Trình Khâm giúp hoàng thượng dẹp loạn phản tặc đồng thời chinh chiến ngoài sa trường, bên cạnh đó ngài cũng sống đúng với vị trí và bổn phận của mình, để cho Trình Sở thấy rõ ngài không muốn chống đối, càng không có tham vọng với ngôi vị thiên tử.
Năm mười chín, Trình Khâm được hoàng thượng ban cho thành Nghê Hoàng - là thành nắm giữ một nửa binh lực của Bắc Đại, sắc phong làm Viễn Phù Vương.
Một năm sau, hoàng thượng băng hà, thái tử Trình Sở lên kế vị.
Còn Trình Khâm tiếp tục làm chủ quản thành Nghê Hoàng, hằng năm đem quân dẹp loạn biên cương, trở thành vương gia uy quyền và thâm trầm bậc nhất.
*****
Cứ ngỡ mọi thứ vẫn sẽ lặng lẽ trôi qua như thế, cho đến khi Trình Khâm gặp gỡ Tô Khiết, đứa bé gái được ngài mua trong chợ phiên rồi mang về vương phủ, cho một cái tên, chăm sóc dạy dỗ. Khi đó đối với ngài, đứa trẻ này đơn thuần chỉ ở bên cạnh để mang lại cảm giác an ủi một điều gì đó ở trong lòng ngài.
Có lẽ cảm xúc thuần tuý ấy bắt đầu thay đổi là vào ngày hôm đó khi hai người cùng ngắm mưa, Trình Khâm đã nghe Tô Khiết nói một câu: "Thiên hạ cần thiên tử nhưng Khiết Khiết chỉ cần Trình Khâm", ngài đã kinh ngạc đến dường nào.
Lúc đó, Trình Khâm cứ bất động nhìn Tô Khiết, thiết nghĩ cũng thật lạ lùng, từng lời từng lời phát ra từ đôi môi nhỏ xinh đó đều như thể chạm vào tim ngài, an ủi và xoa dịu như thế. Cứ như đứa trẻ ấy nhìn thấu ngài, và lần đầu tiên khiến trong lòng vị vương gia lãnh ngạo này như được lấp đầy trong khoảnh khắc.
Liệu ngài sẽ tìm thấy một thứ chỉ thuộc về riêng mình?
Có lẽ ngài tìm thấy rồi chăng?
Lúc Tô Khiết mười lăm tuổi, vào cái đêm nó tình cờ trông thấy vương gia cùng Quý phu nhân ở trên giường, sau đó lại ngây ngô hỏi ngài chuyện đó là thế nào, tiếp theo mang dáng vẻ sâu lắng mà tiếp rằng: "Người nam nhân ấy có thể là vương gia không", một lần nữa làm ngài dao động.
Trình Khâm nhận ra, trong lòng mang một mong muốn thầm kín cùng với sự chờ đợi từng ngày từng ngày, nhưng là gì thì ngài vẫn chưa tường tận.
Cũng kể từ lúc ấy, Trình Khâm phát hiện bản thân cứ luôn âm thầm quan sát Tô Khiết, không phải như cái cách dõi theo của một huynh lớn đối với muội muội trước đây mà là sự rung động xao xuyến đến lạ lùng. Ngài thích nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, thích việc nàng vẫn luôn âm thầm ngắm mình từ xa vào những ngày trời đổ mưa, thích trông thấy vóc dáng ngày một lớn hơn của nàng.
Vẻ đẹp mong manh trưởng thành đó, không chỉ muốn ngắm nhìn mà ngài còn muốn giữ lấy, bảo vệ nâng niu.
Thế nhưng khi những cảm xúc sâu đậm kia lớn dần thì trong trái tim Trình Khâm đồng thời xuất hiện nỗi sợ hãi không dừng lại được.
Ngài trở nên cách xa, không muốn quá gần gũi nàng.
Ngài bối rối khi chạm vào nàng cho dù những va chạm ấy rất đỗi nhỏ nhặt.
Lúc nghe Tô Khiết hỏi có phải vương gia ghét bỏ nàng hay không, thì Trình Khâm chẳng thể giải thích rõ ràng cho nàng hiểu. Ngài rất muốn nói rằng, ngài chưa bao giờ ghét Khiết Khiết, chưa bao giờ và mãi mãi sẽ không ghét bỏ nàng!
Hay khi Trình Khâm đem theo đoàn quân ra biên cương chống giặc, trước lúc lên đường, vị vương gia đó đã định nói với Tô Khiết: "Bảo trọng và chờ ta trở về..." nhưng ngài hiểu rõ mình phải dừng lại. Giặc ngoại bang xâm lược mạnh mẽ, ngài không biết lần ra trận này còn có thể trở về, và nếu ngài dặn dò nàng chờ mình thì nhất định nàng sẽ chờ đến tận cùng, và giả như ngài chết trên sa trường rồi người nữ nhi mới lớn ấy phải làm sao? Nếu đã không thể mang đến cho Tô Khiết một cuộc đời viên mãn thì tốt nhất ngài đừng nên hứa...
Suốt một năm dài chinh chiến, trong trái tim Trình Khâm luôn mang theo bóng hình người nữ nhi nhỏ bé đứng trong làn tuyết năm đó, nó sưởi ấm ngài, giữ vững mong muốn được thắng trận trở về ở trong lòng ngài.
Cuối cùng, Trình Khâm cũng khải hoàn trở về và hiển nhiên người đầu tiên ngài muốn gặp lại chính là Tô Khiết. Đến khi nàng xuất hiện ở trước mặt, trái tim ngài rung động thật nhiều, Khiết Khiết trưởng thành rồi và còn là đoá lan xinh đẹp nhất mà ngài tận tay chăm sóc suốt bao năm qua. Ngài rất muốn chạm vào nàng...
Nhưng một lần nữa, Trình Khâm buộc phải đứng cách xa người nữ nhi đó.
Ngài sợ Tô Khiết sẽ nhận ra thứ tình cảm mãnh liệt mà mình đang chôn chặt, sợ rằng một khi ngài muốn giữ lấy thì nàng sẽ lập tức bị đoạt mất.
Ngài đành quay lưng với tâm ý của chính mình, muốn gả Tô Khiết đi, muốn nàng có thể tìm thấy lang quân như ý nhưng vì sao tim ngài lại cồn cào đến vậy?
Để rồi đến ngày kia, Trình Khâm cười cay đắng bởi số mệnh nghiệt ngã lần nữa lại đeo bám mình vào cái lúc, hoàng thượng trông thấy Tô Khiết và ban lệnh muốn nàng nhập cung trở thành phi tần. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tô Khiết, ngài thật muốn ôm chặt lấy nàng thế nhưng hình ảnh mẫu phi chết tang thương trong đêm tuyết lạnh và cả cái chết oan ức của Tôn tiểu thư, hiển hiện trong tâm trí khiến vị vương gia luôn chinh chiến bao nhiêu năm dài lại trở nên sợ hãi đến run rẩy. Ngài tuyệt nhiên không muốn Tô Khiết có kết cục như vậy!
Đôi mắt đẫm lệ của người mẹ, tấm lụa dài màu trắng bay phất phơ lạnh lẽo trên cành đào, mọi thứ đó đều như cứa vào trái tim ngài, rỉ máu.
Với Trình Khâm, càng phản kháng thì chỉ càng mất mát nhiều hơn...
Trình Khâm đã không thể ở trước mặt hoàng thượng mà bảo vệ Tô Khiết, bản thân đành trở nên hèn nhát đến nỗi chính ngài cũng không thể tha thứ.
Và đêm hôm ấy ngài gọi Tô Khiết đến để dặn dò, chỉ trong một khắc mềm lòng và không thể tự chủ, ngài đã để tìm cảm lấn át lý trí để rồi suýt chút nữa đã chiếm đoạt nàng - người sắp trở thành hoàng tẩu của ngài. Khi con tim thoát khỏi cơn say tình mụ mị, ngài đã bỏ nàng ở lại trong thư phòng, bỏ chạy trong khổ tâm.
Sau đó những ngày tiếp theo, Trình Khâm và Tô Khiết không hề gặp mặt.
Cuối cùng, Trình Khâm chỉ biết chôn lấy nỗi đau, để cõi lòng này tan nát khi nhìn thấy Tô Khiết khoác lên người bộ giá y màu đỏ rực rỡ nhất, lộng lẫy nhất rời khỏi vương phủ. Ngài không thể quên khuôn mặt khả ái xinh đẹp kia toát lên nỗi buồn ngưng đọng qua đôi mắt ngấn lệ, bờ môi anh đào mềm mỏng mấp máy hệt muốn gọi tên ngài, cả thân thể nàng trong từng lớp dải lụa đỏ bay phất lên trong cơn gió lạnh trở nên mảnh mai, kiều diễm.
Tô Khiết là đoá hoa đẹp nhất thành Nghê Hoàng, nở đẹp nhất trong tim ngài.
Cái khoảnh khắc Trình Khâm cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Khiết chậm rãi tiễn nàng rời khỏi vương phủ, ngài đã cảm nhận cái nắm giữ thật chặt của người nữ nhi đó. Tô Khiết quay qua nhìn vương gia, hàng mi dài quét nhẹ một nỗi buồn man mác khiến ngài phải tránh né. Đôi mắt trong veo đó từng là điều ngài thích nhất, nhưng tại sao bây giờ nó trở thành thứ tàn nhẫn đến vậy, cũng bởi nó chứa đựng tình yêu sâu đậm mà nàng dành cho ngài.
Và lúc Trình Khâm nhẹ nhàng đỡ nàng bước lên kiệu hoa sang trọng thì...
"Khiết Khiết!"
Một tiếng gọi tha thiết cất lên, không phải từ đôi môi mà là từ chính trái tim Trình Khâm, vào thời khắc ấy thì vị vương gia quyền uy bậc nhất đó đã muốn nắm lấy tay Tô Khiết, cùng nàng bỏ chạy khỏi thành Nghê Hoàng. Cái níu tay đã vuột khỏi nhau, ngài vẫn đứng lặng đi với đôi tay từ từ nắm chặt lại.
Bước vào thư phòng, Trình Khâm đưa đôi mắt tĩnh lặng nhìn khắp nơi, bỗng chốc như thấy hình bóng Tô Khiết cùng nụ cười hồn nhiên, miệng gọi: "Vương gia..." thì trong lòng dâng lên nỗi đau đớn khôn tả, tưởng chừng như thế gian rộng lớn ngoài kia đều không đủ khoả lấp đi sự mất mát này. Cùng nỗi căm phẫn không thể kìm chế, ngài quơ tay hất đổ mọi thứ trên bàn, dáng vẻ điềm đạm hoàn toàn mất đi khi ngài nghĩ đến đêm nay hoàng thượng sẽ thị tẩm Tô Khiết.
Lão Độ và cả Ân Kiện đều chạy vào khi nghe tiếng gọi của vương gia. Đến nơi, hai người bắt gặp dáng vẻ yên lặng của ngài, thân thể to lớn chứa đầy u uất.
- Ân Kiện, ngươi hãy vào cung âm thầm bảo vệ Khiết Khiết.
- Nhưng còn vương gia?
- Với võ nghệ của ta, trong thành Nghê Hoàng này chẳng có ai là đối thủ cả. Ngoài việc bảo vệ, ngươi cũng phải báo tình hình của Khiết Khiết cho ta biết.
Sau khi Ân Kiện chắp tay tuân lệnh, Trình Khâm lại nhìn sang lão Độ, dặn dò:
- Ngươi lập tức vào cung gặp Thái công công, nói với hắn rằng bằng mọi giá không được để hoàng thượng thị tẩm Khiết Khiết!
Lão Độ lấy làm kinh ngạc lắm, để Tô Khiết không được hoàng thượng sủng hạnh thì chỉ có một cách là mua chuộc Thái công công. Nhưng như vậy chẳng phải đối với Tô Khiết là bất hạnh ư, còn điều gì kinh khủng hơn khi một phi tần sống trong hậu cung mà không được hoàng thượng để mắt đến? Chẳng có lý nào vương gia lại không hiểu điều này, rốt cuộc ngài làm vậy là có ý gì?
Nhưng rồi lão Độ phải nghe theo khi bắt gặp ánh mắt hết sức lãnh đạm kia, thiết nghĩ từ trước đến nay vương gia làm gì cũng có suy tính riêng, thế là lão rời đi.
Bấy giờ còn lại một mình, Trình Khâm liền ngồi phịch xuống đất giữa những vật dụng bề bộn, lực bất tòng tâm chỉ có thể lặng lẽ cúi mái đầu. Dẫu hiểu những chuyện này đối với Tô Khiết là bất công nhưng ngài vẫn muốn làm.
Không thể giữ lại thế nhưng cũng không muốn đánh mất...
Và sự tính toán của Trình Khâm đã thành khi buổi tối đó, Trình Sở ở trong chánh điện phê duyệt tấu chương cuối cùng xong, quay qua Thái công công hỏi:
- Đêm nay trẫm sẽ đến tẩm cung của phi tần nào?
Thái công công liền dâng lên hoàng thượng ba bản đề tên, trong đó lần lượt là tên ba vị phi tần mới nhập cung hôm nay. Xem qua một lượt, Trình Sở bảo:
- Sao trẫm lại nhớ còn có một vị phi tần nữa, rất đặc biệt...
Dĩ nhiên Thái công công biết đấy là Tô Khiết, nhưng do nhận được sự sắp xếp từ thất vương gia nên mới tâu rằng, "hoàng thượng nhớ lầm rồi ạ, chỉ có ba vị chủ tử này thôi". Cả ngày lo việc triều chính bận rộn, Trình Sở cũng như bao vị vua chúa khác, làm sao nhớ nổi các phi tần trong hậu cung cũng như một ngày bao nhiêu người nhập cung, vì vậy chỉ gật đầu rồi đứng dậy.
Dõi theo bóng dáng mặc áo long bào kia rời khỏi chánh điện, Thái công công không khỏi trầm tư, vốn chẳng hiểu nổi thất vương gia có ý gì mà lại không muốn Tô Khiết được sủng hạnh. Trước, khi ngài còn ở trong cung thì hắn đã từng theo hầu hạ nên cũng xem như là thuộc hạ lâu năm. Nay, lão Độ vào tận trong cung rồi đưa cả ngân lượng thì hắn cứ y lệnh làm theo ý ngài thôi. Đó là, không bao giờ đưa tên "Tô Khiết" vào trong những bản tên các phi tần chờ thị tẩm vào mỗi đêm, để hoàng thượng không phải thấy tên nàng mà nhớ đến. Thái công công bước theo hoàng thượng, lòng nghĩ đêm nay Tô tần sẽ phải ở một mình...
Dĩ nhiên đúng là như vậy, ngay lúc này đây ở trong Tuỳ cung, nơi căn phòng tân hôn thơm mùi mới, Tô Khiết ngồi một mình trên giường ngủ, tâm trí cứ mông lung cũng chẳng để ý đến việc tối nay hoàng thượng có đến tẩm cung này không. Thật nhạo báng làm sao, bởi ngay lúc này khi sắp thuộc về người khác mà nàng vẫn cứ nhớ đến vương gia. Dù cho ngài đã lãnh đạm, tàn nhẫn chối bỏ mình thì trái tim nàng cũng chỉ có bóng hình ngài.
Lúc Tô Khiết ngồi vào kiệu hoa đã ngoái đầu nhìn lại rất lâu, nàng thấy vương gia vẫn đứng yên lặng trước cổng phủ dõi theo mình, trong ánh mắt có nỗi buồn ngưng đọng và một chút bất lực. Nàng cảm nhận ngài có tình cảm với mình, đó không phải tình thương huynh muội mà là yêu! Dù ngài chưa bao giờ thừa nhận nhưng Tô Khiết biết, duy có điều nàng vẫn không hiểu được tâm tư cũng như mong muốn thật sự trong lòng ngài là gì.
Hoá ra kề cận bên nhau suốt tám năm, dù là khoảng thời gian đủ lâu thế nhưng rốt cuộc, vương gia chưa bao giờ để nàng thấu hiểu trái tim ngài.
Nhìn căn phòng vắng vẻ cô tịch, Tô Khiết hiểu đêm nay hoàng thượng sẽ không đến. Số kiếp phi tần trong hậu cung chỉ được mô tả bằng hai từ "khổ hạnh".
Quãng đời còn lại của mình sẽ ra sao Tô Khiết không biết được, nhưng có một điều chắc rằng, nàng đã không thể tìm thấy hạnh phúc thật sự cho bản thân nữa rồi.
Còn người thứ ba cũng đang chìm trong nỗi buồn bất tận, chính là Trình Khâm.
Đêm khuya thanh vắng, vị vương gia này không đến phòng Quý phu nhân mà chỉ ngồi trong đình viên uống rượu một mình.
Dù đã uống hết bao nhiêu ly, từ bình rượu này sang bình rượu khác, vậy mà lạ lùng thay ngài vẫn tỉnh táo, chẳng có chút say hay buồn ngủ gì cả. Có phải nguyên nhân là vì, hễ nhìn vào thứ nước trắng sóng sánh trong ly là lập tức ngài nhớ đến đôi mắt trong veo thuần khiết của Tô Khiết? Và cả ánh mắt hôm nay trước khi lên kiệu hoa mà nàng đã nhìn ngài, ám ảnh đến thê lương, còn nhớ cái níu tay mạnh mẽ và thật mong manh kia thế nhưng ngài đã nhẫn tâm không giữ lại.
Đặt ly rượu xuống bàn, Trình Khâm bất giác tự hỏi lúc này Tô Khiết đang làm gì, phải chăng nàng đang một mình cô đơn khi có một kẻ đớn hèn đã giở thủ đoạn để nàng không được thị tẩm. Kẻ ấy, thiếu dũng cảm để ôm lấy nàng đồng thời cũng thiếu dũng cảm để buông nàng ra... Bất giác một cơn gió lạnh ập vào, vương gia tiện tay kéo áo khoác lông thế nào lại trông thấy đường chỉ may ngoằn ngoèo nhìn chẳng thuận mắt. Tiếp theo ngài mới nhớ, chiếc áo này từng bị rách và Tô Khiết đã khâu lại, về khoản thêu thùa nàng hơi kém chỉ giỏi chuyện nấu nướng.
Nhìn vết khâu xiêu vẹo đó rồi tự dưng Trình Khâm cười cười, mỉa mai và cay đắng làm sao? Ngay cả những điều rất nhỏ nhặt như vậy cũng khiến ngài nhớ đến Khiết Khiết. Đâu rồi một Viễn Phù Vương lãnh ngạo thâm trầm uy quyền dũng mãnh, giờ đây chỉ như kẻ say lạc lối giữa yêu thương và sợ hãi, giữa thành thật và trốn tránh, giữa việc giữ lấy và từ bỏ, giữa tâm ý và số phận.
Trình Khâm gục mặt xuống bàn đá, bên ngoài mưa bắt đầu buông hạt, gió lạnh thổi lùa vào đình viên mang theo những nỗi nhớ quay quắt, liệu chiếc áo khoác lông đang mặc trên người kia có đủ sưởi ấm cho trái tim ngài?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.