Quyển 3 - Chương 78: Báo quan
Thương Hải Nhất Thử
18/09/2020
“Tấn Nhi,” Tưởng Tích
Tích vỗ vỗ cửa, “Thân thể của đệ đã đỡ chưa? Nếu không có việc gì thì
phải rời giường đi thư viện, phụ thân đệ đã dặn dò là không được để đệ
đi học trễ đâu.”
Một lát sau, cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Tấn Nhi xuất hiện ở bên cạnh cánh cửa, sợ hãi nhìn Tưởng Tích Tích, “Đệ không có việc gì, có thể đi rồi.” Hắn nói xong liền chạy vèo ra ngoài cửa.
Tưởng Tích Tích đi theo phía sau hắn, “Sắc mặt không đúng a, làm sao vậy? Đệ vẫn là không thoải mái sao? Đệ không phải sợ Trình đại nhân quở trách, ta sẽ giúp đệ giải thích.”
Tấn Nhi xoay đầu, hướng nàng lộ ra một gương mặt tươi cười, “Đệ thật sự là tốt rồi mà, không có chỗ nào không thoải mái hết. Tích Tích tỷ tỷ, chúng ta mau chút đi thôi, chớ có đến trễ mới được.”
Tưởng Tích Tích nhẹ thở ra, tiến lên dắt lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của hắn, “Để ta giúp đệ cầm túi sách.”
Tấn Nhi lại đem túi sách ôm đến gắt gao, “Không cần, đệ là nam tử hán, Tích Tích tỷ tỷ là nữ nhân, đệ hẳn là phải thương hương tiếc ngọc mới đúng.”
“Tên nhóc đệ học ai mà miệng lưỡi trơn tru quá.” Tưởng Tích Tích cười. Hai người tay nắm tay, xuyên qua khu chợ náo nhiệt, một đường đi về hướng tây. Lúc phía trước càng ngày càng ít người thì cũng sắp tới Vân Hồ thư viện rồi. Bọn họ rẽ một cái rồi đi vào cửa trước của thư viện.
“Tiên sinh sớm.” Thấy Hỗ Chuẩn đứng ở trong viện, Tấn Nhi cao giọng chào rồi liền vội vàng chạy vào phòng học.
Tưởng Tích Tích hướng Hỗ Chuẩn cười cười, lại phát hiện hắn không bình tĩnh giống bình thường mà tóc của hắn loạn loạn, rối rắm treo ở trước ngực, giữa mày cũng hiện lên một chữ xuyên nhàn nhạt (川).
“Hỗ tiên sinh, không nghỉ ngơi tốt sao?”
Hỗ Chuẩn nhẹ nhàng cười, mặt mày lại không có giãn ra, “Trời nóng, ve lại kêu không ngừng, rất khó có thể một giấc mà ngủ đến hừng đông.”
Tưởng Tích Tích biết hắn có tâm sự nên cũng thức thời không hỏi nữa. Nàng nhìn phía đầu tường, phát hiện nơi đó trống trơn, chỉ có vài cọng cây bìm bìm ở đối diện vươn lên đón ánh sáng, liều mạng mà triển lãm bóng dáng xinh đẹp của chính mình.
Vị Trúc Sanh cô nương của gánh hát kia đã lâu không có tới, chẳng lẽ nàng đã chết tâm đối với vị tiên sinh dạy học tính tình thanh lãnh này nên không muốn lại lãng phí năm tháng thanh xuân tươi đẹp ở trên người hắn nữa?
Tưởng Tích Tích nhún nhún vai, việc tình cảm nam nữ này vốn không phải việc nàng có thể hiểu thấu đáo. Nàng nhún người nhảy lên đầu tường, đem vài cọng hoa kia cầm trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức.
“Tưởng cô nương cũng ở đây sao?” Giọng Lưu Tự Đường vang lên phía sau, trên mặt hắn là nụ cười phát ra từ nội tâm, cùng Hỗ Chuẩn hoàn toàn bất đồng, “Nếu không phải có chút việc thì ta đã cùng cô nương tới đây.”
“Lưu đại nhân thật đúng là đem Tân An phủ như nhà mình, ra ra vào vào một chút đều không thấy ngại.” Tưởng Tích Tích cố ý lấy lời nói để trêu hắn.
“Không có biện pháp, nhà của biểu huynh ta nhỏ, nếu ở cùng hắn thì sợ bị người hiểu lầm ta có cái gì Long Dương chi phích (đồng tính đó). Thế nên chỉ có thể sống nhờ trong phủ của Trình đại nhân.”
Tưởng Tích Tích bị hắn chọc cười, nàng quay đầu nhìn về phía phòng học, “Hỗ tiên sinh, nơi này có người đang nói xấu ngươi này, còn không ra nhìn xem.”
Hỗ Chuẩn đi ra, mặt vô biểu tình nhìn Lưu Tự Đường, “Ngươi như thế nào lại tới nữa?”
“Sao huynh lại nói lời này? Ta sở dĩ lưu tại Tân An thành chính là vì muốn cùng huynh ôn chuyện, đem cuộc sống hàng ngày của huynh tìm hiểu rõ ràng để lúc về còn hướng mẫu thân báo cáo chứ.”
“Ngươi vẫn là tự chiếu cố bản thân cho tốt đi,” Hỗ Chuẩn đi qua giữ chặt cánh tay Lưu Tự Đường, chỉ vào vết sẹo hình bán nguyệt ở bên trên, “Việc tất nhiên phải làm, nhưng cũng phải chú ý thân thể của mình, ngươi để mình bị thương thành thế này, cô mẫu tất là muốn đau lòng.”
Đừng nói Lưu Tự Đường, ngay cả Tưởng Tích Tích nghe được hắn nói lời này cũng ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ vào vết sẹo kia, “Cái này chẳng lẽ không phải là vết thương do bị tiên sinh ngài từ trên cây đẩy xuống dưới mới có sao?”
“Biểu huynh, không phải huynh đã quên chuyện này chứ? Lúc ấy ngươi bị ông ngoại mắng cho đến không dám về nhà, ở bãi sông ngồi một đêm. Chẳng lẽ huynh không nhớ gì sao?” Lưu Tự Đường cũng rất là khó hiểu.
“Chính là khối sẹo này sao? Sao trong ấn tượng của ta nó không lớn như vậy nhỉ?” Hỗ Chuẩn cười nói, “Thật là thất lễ, biểu đệ, không nghĩ tới ta khi còn nhỏ lại đem ngươi bị thương thành thế này.”
“Ngươi a,” Lưu Tự Đường trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đúng rồi, vị nhạc phụ kia của ngươi có còn tìm tới cửa nữa không?”
“Yên tâm, hắn có thể là bị bộ dạng hung thần ác sát của ngươi dọa nên không dám tới nữa rồi.”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt thì cửa chính đột nhiên bị người đẩy ra, mấy nha dịch từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường thì không khỏi ngây người một lúc, sau đó chắp tay thi lễ nói: “Lưu đại nhân, Tưởng cô nương, chúng ta phụng mệnh mang Hỗ tiên sinh hồi phủ, có một cọc án tử yêu cầu hắn hiệp trợ điều tra rõ.”
“Án tử gì?” Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường đồng thời hỏi.
“Sáng nay có người báo quan, nói một vị cô nương của Tê Phượng Lâu bị mất tích. Chúng ta đã điều tra rõ thì thấy nơi cuối cùng nàng đi là Vân Hồ thư viện.”
Trình Mục Du đứng ở trên công đường, thần sắc phức tạp nhìn chăm chú vào Hỗ Chuẩn quỳ gối phía dưới, “Hỗ tiên sinh, ngươi tuy rằng là lão sư của Tấn Nhi nhưng y theo luật lệ, ta không thể không xử lý theo phép công, mong ngươi lý giải.”
Hỗ Chuẩn trên người mặc một kiện trường bào màu nguyệt bạch, dáng người thanh nhã hoàn toàn đối lập với bối cảnh trong công đường. Hắn cười với Trình Mục Du, nói “Nơi này ta cũng không phải lần đầu tiên tới, đại nhân có cái gì nghi ngờ thì cứ việc đặt câu hỏi, hỗ mỗ nhất định biết gì nói hết.”
Trình Mục Du gật gật đầu, “Ngươi có quen Tê Phượng Lâu Kính Nhi cô nương không?”
“Có quen. Nàng đã từng cứu ta một mạng, bởi vậy có thể coi là quen biết.”
“Buổi tối hai ngày trước nàng có đến tìm ngươi không?”
“Nàng xác thật đã tới Vân Hồ thư viện, bất quá chỉ ngồi đó trong chốc lát liền đi rồi.”
“Đi nơi nào?”
“Không biết.”
“Không biết?” Trình Mục Du ngưng thần nhìn Hỗ Chuẩn, “Nàng tới tìm ngươi làm cái gì? Kính Nhi tuy rằng với ngươi có ân cứu mạng, nhưng nàng là thanh lâu nữ tử, thường xuyên ra vào nơi ở của ngươi thì có chút không bình thường.”
“Đại nhân chắc đã hỏi thăm láng giềng rồi,” Hỗ Chuẩn sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh không chút gợn sóng, “Không sai, Kính Nhi cô nương đúng là chung tình với ta. Nàng luôn ngóng trông, kỳ vọng ta có thể đem nàng chuộc ra, sau đó mang theo nàng xa chạy cao bay. Nhưng ta đối với nàng ngoài tình cảm bằng hữu cũng không có gì khác. Trong lòng ta chỉ có thê tử Lục Kiều, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của nàng chứ?”
“Cho nên đêm đó nàng lại tới dây dưa ngươi?”
“Đúng vậy, sau khi bị ta cự tuyệt thì nàng liền chạy ra ngoài, còn về việc nàng đi đâu thì ta cũng không biết.”
Trình Mục Du ngẩng đầu lên, đôi tay bắt ở sau người suy nghĩ trong chốc lát, lại hướng dưới đường nói: “Hỗ Chuẩn.”
“Có.”
“Ta muốn phái vài người đến Vân Hồ thư viện đi điều tra một phen, hy vọng ngươi không để ý.”
“Đại nhân cứ việc phái người đi qua. Vân Hồ thư viện đã không phải lần đầu tiên bị quan phủ điều tra.”
Đêm đã khuya, Tưởng Tích Tích lại vẫn cứ ở trong thư phòng của Trình Mục Du, nàng thấy tâm nến quá dài liền dùng kéo cắt bớt. Ánh nến nhảy lên, đem thân ảnh Trình Mục Du chuyên chú đọc sách chiếu vào trên mặt tường.
“Sao còn chưa đi nghỉ ngơi?” Hắn khép lại trang sách, ngẩng đầu phía phía trước.
“Thuộc hạ đang suy nghĩ về việc của Hỗ tiên.”
Một lát sau, cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Tấn Nhi xuất hiện ở bên cạnh cánh cửa, sợ hãi nhìn Tưởng Tích Tích, “Đệ không có việc gì, có thể đi rồi.” Hắn nói xong liền chạy vèo ra ngoài cửa.
Tưởng Tích Tích đi theo phía sau hắn, “Sắc mặt không đúng a, làm sao vậy? Đệ vẫn là không thoải mái sao? Đệ không phải sợ Trình đại nhân quở trách, ta sẽ giúp đệ giải thích.”
Tấn Nhi xoay đầu, hướng nàng lộ ra một gương mặt tươi cười, “Đệ thật sự là tốt rồi mà, không có chỗ nào không thoải mái hết. Tích Tích tỷ tỷ, chúng ta mau chút đi thôi, chớ có đến trễ mới được.”
Tưởng Tích Tích nhẹ thở ra, tiến lên dắt lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của hắn, “Để ta giúp đệ cầm túi sách.”
Tấn Nhi lại đem túi sách ôm đến gắt gao, “Không cần, đệ là nam tử hán, Tích Tích tỷ tỷ là nữ nhân, đệ hẳn là phải thương hương tiếc ngọc mới đúng.”
“Tên nhóc đệ học ai mà miệng lưỡi trơn tru quá.” Tưởng Tích Tích cười. Hai người tay nắm tay, xuyên qua khu chợ náo nhiệt, một đường đi về hướng tây. Lúc phía trước càng ngày càng ít người thì cũng sắp tới Vân Hồ thư viện rồi. Bọn họ rẽ một cái rồi đi vào cửa trước của thư viện.
“Tiên sinh sớm.” Thấy Hỗ Chuẩn đứng ở trong viện, Tấn Nhi cao giọng chào rồi liền vội vàng chạy vào phòng học.
Tưởng Tích Tích hướng Hỗ Chuẩn cười cười, lại phát hiện hắn không bình tĩnh giống bình thường mà tóc của hắn loạn loạn, rối rắm treo ở trước ngực, giữa mày cũng hiện lên một chữ xuyên nhàn nhạt (川).
“Hỗ tiên sinh, không nghỉ ngơi tốt sao?”
Hỗ Chuẩn nhẹ nhàng cười, mặt mày lại không có giãn ra, “Trời nóng, ve lại kêu không ngừng, rất khó có thể một giấc mà ngủ đến hừng đông.”
Tưởng Tích Tích biết hắn có tâm sự nên cũng thức thời không hỏi nữa. Nàng nhìn phía đầu tường, phát hiện nơi đó trống trơn, chỉ có vài cọng cây bìm bìm ở đối diện vươn lên đón ánh sáng, liều mạng mà triển lãm bóng dáng xinh đẹp của chính mình.
Vị Trúc Sanh cô nương của gánh hát kia đã lâu không có tới, chẳng lẽ nàng đã chết tâm đối với vị tiên sinh dạy học tính tình thanh lãnh này nên không muốn lại lãng phí năm tháng thanh xuân tươi đẹp ở trên người hắn nữa?
Tưởng Tích Tích nhún nhún vai, việc tình cảm nam nữ này vốn không phải việc nàng có thể hiểu thấu đáo. Nàng nhún người nhảy lên đầu tường, đem vài cọng hoa kia cầm trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức.
“Tưởng cô nương cũng ở đây sao?” Giọng Lưu Tự Đường vang lên phía sau, trên mặt hắn là nụ cười phát ra từ nội tâm, cùng Hỗ Chuẩn hoàn toàn bất đồng, “Nếu không phải có chút việc thì ta đã cùng cô nương tới đây.”
“Lưu đại nhân thật đúng là đem Tân An phủ như nhà mình, ra ra vào vào một chút đều không thấy ngại.” Tưởng Tích Tích cố ý lấy lời nói để trêu hắn.
“Không có biện pháp, nhà của biểu huynh ta nhỏ, nếu ở cùng hắn thì sợ bị người hiểu lầm ta có cái gì Long Dương chi phích (đồng tính đó). Thế nên chỉ có thể sống nhờ trong phủ của Trình đại nhân.”
Tưởng Tích Tích bị hắn chọc cười, nàng quay đầu nhìn về phía phòng học, “Hỗ tiên sinh, nơi này có người đang nói xấu ngươi này, còn không ra nhìn xem.”
Hỗ Chuẩn đi ra, mặt vô biểu tình nhìn Lưu Tự Đường, “Ngươi như thế nào lại tới nữa?”
“Sao huynh lại nói lời này? Ta sở dĩ lưu tại Tân An thành chính là vì muốn cùng huynh ôn chuyện, đem cuộc sống hàng ngày của huynh tìm hiểu rõ ràng để lúc về còn hướng mẫu thân báo cáo chứ.”
“Ngươi vẫn là tự chiếu cố bản thân cho tốt đi,” Hỗ Chuẩn đi qua giữ chặt cánh tay Lưu Tự Đường, chỉ vào vết sẹo hình bán nguyệt ở bên trên, “Việc tất nhiên phải làm, nhưng cũng phải chú ý thân thể của mình, ngươi để mình bị thương thành thế này, cô mẫu tất là muốn đau lòng.”
Đừng nói Lưu Tự Đường, ngay cả Tưởng Tích Tích nghe được hắn nói lời này cũng ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ vào vết sẹo kia, “Cái này chẳng lẽ không phải là vết thương do bị tiên sinh ngài từ trên cây đẩy xuống dưới mới có sao?”
“Biểu huynh, không phải huynh đã quên chuyện này chứ? Lúc ấy ngươi bị ông ngoại mắng cho đến không dám về nhà, ở bãi sông ngồi một đêm. Chẳng lẽ huynh không nhớ gì sao?” Lưu Tự Đường cũng rất là khó hiểu.
“Chính là khối sẹo này sao? Sao trong ấn tượng của ta nó không lớn như vậy nhỉ?” Hỗ Chuẩn cười nói, “Thật là thất lễ, biểu đệ, không nghĩ tới ta khi còn nhỏ lại đem ngươi bị thương thành thế này.”
“Ngươi a,” Lưu Tự Đường trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đúng rồi, vị nhạc phụ kia của ngươi có còn tìm tới cửa nữa không?”
“Yên tâm, hắn có thể là bị bộ dạng hung thần ác sát của ngươi dọa nên không dám tới nữa rồi.”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt thì cửa chính đột nhiên bị người đẩy ra, mấy nha dịch từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường thì không khỏi ngây người một lúc, sau đó chắp tay thi lễ nói: “Lưu đại nhân, Tưởng cô nương, chúng ta phụng mệnh mang Hỗ tiên sinh hồi phủ, có một cọc án tử yêu cầu hắn hiệp trợ điều tra rõ.”
“Án tử gì?” Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường đồng thời hỏi.
“Sáng nay có người báo quan, nói một vị cô nương của Tê Phượng Lâu bị mất tích. Chúng ta đã điều tra rõ thì thấy nơi cuối cùng nàng đi là Vân Hồ thư viện.”
Trình Mục Du đứng ở trên công đường, thần sắc phức tạp nhìn chăm chú vào Hỗ Chuẩn quỳ gối phía dưới, “Hỗ tiên sinh, ngươi tuy rằng là lão sư của Tấn Nhi nhưng y theo luật lệ, ta không thể không xử lý theo phép công, mong ngươi lý giải.”
Hỗ Chuẩn trên người mặc một kiện trường bào màu nguyệt bạch, dáng người thanh nhã hoàn toàn đối lập với bối cảnh trong công đường. Hắn cười với Trình Mục Du, nói “Nơi này ta cũng không phải lần đầu tiên tới, đại nhân có cái gì nghi ngờ thì cứ việc đặt câu hỏi, hỗ mỗ nhất định biết gì nói hết.”
Trình Mục Du gật gật đầu, “Ngươi có quen Tê Phượng Lâu Kính Nhi cô nương không?”
“Có quen. Nàng đã từng cứu ta một mạng, bởi vậy có thể coi là quen biết.”
“Buổi tối hai ngày trước nàng có đến tìm ngươi không?”
“Nàng xác thật đã tới Vân Hồ thư viện, bất quá chỉ ngồi đó trong chốc lát liền đi rồi.”
“Đi nơi nào?”
“Không biết.”
“Không biết?” Trình Mục Du ngưng thần nhìn Hỗ Chuẩn, “Nàng tới tìm ngươi làm cái gì? Kính Nhi tuy rằng với ngươi có ân cứu mạng, nhưng nàng là thanh lâu nữ tử, thường xuyên ra vào nơi ở của ngươi thì có chút không bình thường.”
“Đại nhân chắc đã hỏi thăm láng giềng rồi,” Hỗ Chuẩn sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh không chút gợn sóng, “Không sai, Kính Nhi cô nương đúng là chung tình với ta. Nàng luôn ngóng trông, kỳ vọng ta có thể đem nàng chuộc ra, sau đó mang theo nàng xa chạy cao bay. Nhưng ta đối với nàng ngoài tình cảm bằng hữu cũng không có gì khác. Trong lòng ta chỉ có thê tử Lục Kiều, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của nàng chứ?”
“Cho nên đêm đó nàng lại tới dây dưa ngươi?”
“Đúng vậy, sau khi bị ta cự tuyệt thì nàng liền chạy ra ngoài, còn về việc nàng đi đâu thì ta cũng không biết.”
Trình Mục Du ngẩng đầu lên, đôi tay bắt ở sau người suy nghĩ trong chốc lát, lại hướng dưới đường nói: “Hỗ Chuẩn.”
“Có.”
“Ta muốn phái vài người đến Vân Hồ thư viện đi điều tra một phen, hy vọng ngươi không để ý.”
“Đại nhân cứ việc phái người đi qua. Vân Hồ thư viện đã không phải lần đầu tiên bị quan phủ điều tra.”
Đêm đã khuya, Tưởng Tích Tích lại vẫn cứ ở trong thư phòng của Trình Mục Du, nàng thấy tâm nến quá dài liền dùng kéo cắt bớt. Ánh nến nhảy lên, đem thân ảnh Trình Mục Du chuyên chú đọc sách chiếu vào trên mặt tường.
“Sao còn chưa đi nghỉ ngơi?” Hắn khép lại trang sách, ngẩng đầu phía phía trước.
“Thuộc hạ đang suy nghĩ về việc của Hỗ tiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.