Quyển 13 - Chương 399: Chiến dịch
Thương Hải Nhất Thử
26/09/2020
Nam nhân kia tên
là Từ Tử Minh, nhà ở Hàn Gian phủ ở biên giới Tống Liêu, lão bà và hài
tử đã bị giết hại trong một trận giao tranh nhỏ, gia nghiệp ở đó cũng bị hủy hơn phân nửa. Từ đó hắn suy sút uể oải, cả ngày không làm ăn, dùng
một chút gia sản còn sót lại kia uống rượu qua ngày, không quá nửa năm
thì bạc đã tiêu hết, chỉ có thể đi khắp nơi làm công, miễn cưỡng duy trì sinh nhai.
Nhưng thời vận của hắn không tốt, lúc đi gặt lúa bị người khác vô ý dùng lưỡi hái chém đứt hai ngón tay, cho nên từ đó chẳng ai nguyện ý thuê hắn. Bất đắc dĩ, hắn đành phải vứt mặt mũi đi, dựa vào ăn xin qua ngày, lúc nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lần này hắn may mắn được Trình Mục Du cứu, nếu không hắn cũng chỉ có thể ở trong Hoàng Hà này kết thúc cuộc đời bi thảm nhấp nhô của mình. Vì thế hắn không chỉ coi Trình Mục Du là ân nhân cứu mạng, cũng đem hắn thành cọng rơm duy nhất để bám lấy. Bởi vậy dọc đường đi, dù thương tích đầy người nhưng tâm tình hắn lại rất tốt, nằm trên lưng ngựa dông dài không ngừng, kể về rất nhiều chuyện cũ năm xưa, cũng để giải sầu cho Trình Mục Du trên hành trình buồn tẻ. Nhưng nha dịch bị hắn đoạt ngựa, phải đi chung với người còn lại thì lại rất tức giận, thường ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Từ Tử Minh cũng biết điều, bị hắn trừng mắt thì vội ngậm miệng lại.
Tưởng Tích Tích nhìn thấy Từ Tử Minh nằm ở trên lưng ngựa đã lâu không hé răng, trên mặt cũng sợ hãi, liền tùy tiện tìm cái đề tài, “Từ đại ca, nghe nói ba mươi năm trước Tống Liêu hai quân từng giao chiến ở Liêu Dương, lúc ấy tình hình vô cùng kịch liệt, binh sĩ thương vong vô số, không biết ngươi có trải qua tràng chiến dịch kia không?”
“Tống Liêu giao chiến sao?” Biểu tình của Từ Tử Minh trở nên cứng đờ, “Tưởng đại nhân sao lại …… Sao lại đột nhiên hỏi về trận chiến đó?”
Tưởng Tích Tích rung dây cương lên, “Ta nghe đại nhân nói, đó là lần đầu Tống Liêu chính thức giao tranh, trước kia đều chỉ đánh nhỏ lẻ. Từ đại ca, nhìn tuổi tác ngươi thì hẳn là có trải qua chuyện đó. Ngươi ở Hà Gian phủ, cách Liêu Dương không xa, cho nên ta mới nghĩ có thể là ngươi biết về tràng chiến dịch kia. Dù sao trận đó cũng đánh đến nghiêng trời lệch đất, máu chảy thành sông.”
Trình Mục Du tựa hồ cũng có hứng thú với đề tài này, nghe Tưởng Tích Tích hỏi như vậy thì cũng quay đầu về phía Từ Tử Minh nói, “Theo ta hiểu biết, chiến dịch vừa mới bắt đầu thì quân ta ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng tới cuối thì lại đột nhiên quanh co đánh bại được Liêu quân. Nhưng tình hình cụ thể tỉ mỉ ở trong đó ta vẫn chưa nghe nói, huynh đài nếu thật sự biết về tình hình chiến đấu lúc đó thì Trình mỗ cũng muốn nghe một hai.”
Từ Tử Minh nở một nụ cười gượng, “Kỳ thật năm đó ta còn nhỏ, còn chưa đến 16 tuổi, cũng không tận mắt nhìn thấy tràng chiến dịch kia, những gì biết được cũng chỉ qua lời người khác mà thôi, chưa chắc đã biết hơn mọi người cái gì.”
“Từ đại ca, ngươi cứ nói đi, Tống quân rốt cuộc là làm thế nào để xoay chuyển tình thế?” Tưởng Tích Tích vẫn tinh thần sáng láng, không ngừng năn nỉ Từ Tử Minh, giống một hài tử nháo lên muốn nghe chuyện xưa.
Từ Tử Minh không lay chuyển được nàng, sau khi im lặng một lúc, hắn liếm đôi môi khô khốc, nói “Không biết hai vị đại nhân đã nghe về một người tên là Lý Đức Hành chưa?”
Trình Mục Du hừ lạnh một tiếng, “Lý Đức Hành hiện tại là Thừa tướng của Đại Liêu, thần tử có quyền thế lớn nhất bân người Tiêu Thái Hậu. Nếu nói sâu hơn chút, có thể nói hắn chính là Nhiếp Chính Vương của Liêu Quốc.”
Từ Tử Minh ai thán một tiếng, “Không sai, hiện tại hắn chính là người tâm phúc của Tiêu Thái Hậu, nhưng năm đó hắn chỉ là một thống soái trẻ tuổi bên trong Liêu Quân.”
Trình Mục Du nhăn lông mày, “Lý Đức Hành lại cũng tham gia tràng chiến dịch này ư?”
Từ Tử Minh lắc đầu cười khổ nói, “Hắn đâu chỉ là tham dự, năm đó nếu không phải hắn, trận này cũng sẽ không làm Tống Liêu hai bên chiến đấu lâu dài như thế, binh sĩ cũng không chết nhiều như thế.”
Trình Mục Du sắc mặt biến đổi, “Xin chỉ giáo?”
Từ Tử Minh nhìn nước sông mênh mông phía trước, rốt cuộc thở dài, chậm rãi nói, “Lý Đức Hành kia cũng không phải người thường, hắn tinh thông vu thuật, có thể triệu hồi mãnh thú từ địa phủ. Ta còn nhớ rõ ngày ấy, mây đen che lấp mặt trời, tuy là ban ngày mà lại giống như ban đêm. Người trong thôn đều nói Lý Đức Hành kia dùng hai lá bùa triệu ra hai con quái vật, trong đó có một con bề ngoài như trâu, lại có gai nhọn như nhím, mỗi cái gai đều cứng nhọn. Còn một con khác thì giống lão hổ, lông lại như chó, miệng có răng nanh của lợn rừng, đuôi dài tám thước. Hai còn quái vật này tính cách thô bạo, hung mãnh dị thường, đao thương bất nhập, không biết có bao nhiêu Tống quân phải táng mạng trong miệng chúng. Tống quân bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã, chiến tuyến lần nữa rời về phía nam, cơ hồ sắp đến Hà Gian phủ.”
“Nghe ngươi miêu tả thì hai quái vật kia hẳn là Cùng Kỳ và Đào Ngột, chúng nó là oán khí sau khi chết của Cộng Công cùng Cổn biến thành, vô cùng hung tàn, người thường làm sao là đối thủ của chúng được, chỉ là,” hắn ngửa đầu suy tư, “Ngươi nói sau đó tình hình chiến đấu được xoay chuyển, đó là xoay như thế nào? Ta nghĩ mãi vẫn không rõ.”
Từ Tử Minh nuốt một ngụm nước miếng, “Chiến dịch lần đó là tiên đến tự mình xuất chinh, nhưng hai đầu ác thú kia hùng hổ, từng bước ép sát, là thế phá trùng vây giết đến trước mặt rồi. Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó thì thế cục lại thay đổi nhanh chóng. Có biến hóa nghiêng trời lệch đất xảy ra.”
“Từ đại ca, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi, rốt cuộc thế cục này chuyển biến như thế nào?” Tưởng Tích Tích nghe đến nhập thần nên vội thúc giục.
“Theo một lão gia tử từng đi lính ở nơi chúng ta nói thì lúc đó tiên đế đứng trên một vách núi cao, hai đầu mãnh thú kia từ xa chạy tới, dọc đường đi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tàn hại cắn nuốt vô số binh sĩ. Mắt thấy chúng sắp đến gần, tiên đế lệnh cho cung thủ bắn tên nhưng lại chỉ như gãi ngứa cho hai con mãnh thú kia, còn không bằng cái kim thêu hoa. Mũi tên chạm đến da chúng thì cứ thế ào ạt rơi xuống. Mấy đại tướng đều gấp gáp, sôi nổi chắn trước người tiên đế. Nhưng tiên đế cự tuyệt. Hắn đứng ở trước vách núi tự mình chỉ huy tác chiến, thề cùng chúng tướng sĩ tồn vong. Hai con mãnh thú kí nhìn thấy tiên đế thì lắc lư đầu, rồi giống như nhận được mệnh lệnh mà dùng móng vuốt thô to, bám vào vách núi, bắt đầu trèo lên. Không bao lâu sau chúng đã leo được một nửa. Binh sĩ bên trên, không phải là toàn bộ binh sĩ trên chiến trường đều sợ ngây người, sôi nổi đem ánh mắt hướng hai con quái vật kia, nhìn chúng từng chút một bò lên. Ta nghĩ, lúc đó mọi người đều nghĩ tiên đế sẽ phải táng mệnh trong miệng chúng, cho rằng Đại Tống mới được thành lập không lâu sẽ bị hủy. Đúng lúc này thì hắn xuất hiện.”
“Hắn? Hắn là ai?”
“Một nam nhân mặc áo màu xanh.”
“Nam nhân?”
“Tất cả mọi người đều không biết hắn từ đâu xuất hiện, lúc phát hiện thân ảnh không mang khôi giáp kia, thì nam nhân đó đã đi đến bên cạnh vực sâu. Hắn hướng hai đầu quái vật xấu xí kia cười nói: “Hai ngươi sắp chết đến nơi còn không tự biết, đúng là đồ ngốc.”
Nhưng thời vận của hắn không tốt, lúc đi gặt lúa bị người khác vô ý dùng lưỡi hái chém đứt hai ngón tay, cho nên từ đó chẳng ai nguyện ý thuê hắn. Bất đắc dĩ, hắn đành phải vứt mặt mũi đi, dựa vào ăn xin qua ngày, lúc nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lần này hắn may mắn được Trình Mục Du cứu, nếu không hắn cũng chỉ có thể ở trong Hoàng Hà này kết thúc cuộc đời bi thảm nhấp nhô của mình. Vì thế hắn không chỉ coi Trình Mục Du là ân nhân cứu mạng, cũng đem hắn thành cọng rơm duy nhất để bám lấy. Bởi vậy dọc đường đi, dù thương tích đầy người nhưng tâm tình hắn lại rất tốt, nằm trên lưng ngựa dông dài không ngừng, kể về rất nhiều chuyện cũ năm xưa, cũng để giải sầu cho Trình Mục Du trên hành trình buồn tẻ. Nhưng nha dịch bị hắn đoạt ngựa, phải đi chung với người còn lại thì lại rất tức giận, thường ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Từ Tử Minh cũng biết điều, bị hắn trừng mắt thì vội ngậm miệng lại.
Tưởng Tích Tích nhìn thấy Từ Tử Minh nằm ở trên lưng ngựa đã lâu không hé răng, trên mặt cũng sợ hãi, liền tùy tiện tìm cái đề tài, “Từ đại ca, nghe nói ba mươi năm trước Tống Liêu hai quân từng giao chiến ở Liêu Dương, lúc ấy tình hình vô cùng kịch liệt, binh sĩ thương vong vô số, không biết ngươi có trải qua tràng chiến dịch kia không?”
“Tống Liêu giao chiến sao?” Biểu tình của Từ Tử Minh trở nên cứng đờ, “Tưởng đại nhân sao lại …… Sao lại đột nhiên hỏi về trận chiến đó?”
Tưởng Tích Tích rung dây cương lên, “Ta nghe đại nhân nói, đó là lần đầu Tống Liêu chính thức giao tranh, trước kia đều chỉ đánh nhỏ lẻ. Từ đại ca, nhìn tuổi tác ngươi thì hẳn là có trải qua chuyện đó. Ngươi ở Hà Gian phủ, cách Liêu Dương không xa, cho nên ta mới nghĩ có thể là ngươi biết về tràng chiến dịch kia. Dù sao trận đó cũng đánh đến nghiêng trời lệch đất, máu chảy thành sông.”
Trình Mục Du tựa hồ cũng có hứng thú với đề tài này, nghe Tưởng Tích Tích hỏi như vậy thì cũng quay đầu về phía Từ Tử Minh nói, “Theo ta hiểu biết, chiến dịch vừa mới bắt đầu thì quân ta ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng tới cuối thì lại đột nhiên quanh co đánh bại được Liêu quân. Nhưng tình hình cụ thể tỉ mỉ ở trong đó ta vẫn chưa nghe nói, huynh đài nếu thật sự biết về tình hình chiến đấu lúc đó thì Trình mỗ cũng muốn nghe một hai.”
Từ Tử Minh nở một nụ cười gượng, “Kỳ thật năm đó ta còn nhỏ, còn chưa đến 16 tuổi, cũng không tận mắt nhìn thấy tràng chiến dịch kia, những gì biết được cũng chỉ qua lời người khác mà thôi, chưa chắc đã biết hơn mọi người cái gì.”
“Từ đại ca, ngươi cứ nói đi, Tống quân rốt cuộc là làm thế nào để xoay chuyển tình thế?” Tưởng Tích Tích vẫn tinh thần sáng láng, không ngừng năn nỉ Từ Tử Minh, giống một hài tử nháo lên muốn nghe chuyện xưa.
Từ Tử Minh không lay chuyển được nàng, sau khi im lặng một lúc, hắn liếm đôi môi khô khốc, nói “Không biết hai vị đại nhân đã nghe về một người tên là Lý Đức Hành chưa?”
Trình Mục Du hừ lạnh một tiếng, “Lý Đức Hành hiện tại là Thừa tướng của Đại Liêu, thần tử có quyền thế lớn nhất bân người Tiêu Thái Hậu. Nếu nói sâu hơn chút, có thể nói hắn chính là Nhiếp Chính Vương của Liêu Quốc.”
Từ Tử Minh ai thán một tiếng, “Không sai, hiện tại hắn chính là người tâm phúc của Tiêu Thái Hậu, nhưng năm đó hắn chỉ là một thống soái trẻ tuổi bên trong Liêu Quân.”
Trình Mục Du nhăn lông mày, “Lý Đức Hành lại cũng tham gia tràng chiến dịch này ư?”
Từ Tử Minh lắc đầu cười khổ nói, “Hắn đâu chỉ là tham dự, năm đó nếu không phải hắn, trận này cũng sẽ không làm Tống Liêu hai bên chiến đấu lâu dài như thế, binh sĩ cũng không chết nhiều như thế.”
Trình Mục Du sắc mặt biến đổi, “Xin chỉ giáo?”
Từ Tử Minh nhìn nước sông mênh mông phía trước, rốt cuộc thở dài, chậm rãi nói, “Lý Đức Hành kia cũng không phải người thường, hắn tinh thông vu thuật, có thể triệu hồi mãnh thú từ địa phủ. Ta còn nhớ rõ ngày ấy, mây đen che lấp mặt trời, tuy là ban ngày mà lại giống như ban đêm. Người trong thôn đều nói Lý Đức Hành kia dùng hai lá bùa triệu ra hai con quái vật, trong đó có một con bề ngoài như trâu, lại có gai nhọn như nhím, mỗi cái gai đều cứng nhọn. Còn một con khác thì giống lão hổ, lông lại như chó, miệng có răng nanh của lợn rừng, đuôi dài tám thước. Hai còn quái vật này tính cách thô bạo, hung mãnh dị thường, đao thương bất nhập, không biết có bao nhiêu Tống quân phải táng mạng trong miệng chúng. Tống quân bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã, chiến tuyến lần nữa rời về phía nam, cơ hồ sắp đến Hà Gian phủ.”
“Nghe ngươi miêu tả thì hai quái vật kia hẳn là Cùng Kỳ và Đào Ngột, chúng nó là oán khí sau khi chết của Cộng Công cùng Cổn biến thành, vô cùng hung tàn, người thường làm sao là đối thủ của chúng được, chỉ là,” hắn ngửa đầu suy tư, “Ngươi nói sau đó tình hình chiến đấu được xoay chuyển, đó là xoay như thế nào? Ta nghĩ mãi vẫn không rõ.”
Từ Tử Minh nuốt một ngụm nước miếng, “Chiến dịch lần đó là tiên đến tự mình xuất chinh, nhưng hai đầu ác thú kia hùng hổ, từng bước ép sát, là thế phá trùng vây giết đến trước mặt rồi. Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó thì thế cục lại thay đổi nhanh chóng. Có biến hóa nghiêng trời lệch đất xảy ra.”
“Từ đại ca, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi, rốt cuộc thế cục này chuyển biến như thế nào?” Tưởng Tích Tích nghe đến nhập thần nên vội thúc giục.
“Theo một lão gia tử từng đi lính ở nơi chúng ta nói thì lúc đó tiên đế đứng trên một vách núi cao, hai đầu mãnh thú kia từ xa chạy tới, dọc đường đi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tàn hại cắn nuốt vô số binh sĩ. Mắt thấy chúng sắp đến gần, tiên đế lệnh cho cung thủ bắn tên nhưng lại chỉ như gãi ngứa cho hai con mãnh thú kia, còn không bằng cái kim thêu hoa. Mũi tên chạm đến da chúng thì cứ thế ào ạt rơi xuống. Mấy đại tướng đều gấp gáp, sôi nổi chắn trước người tiên đế. Nhưng tiên đế cự tuyệt. Hắn đứng ở trước vách núi tự mình chỉ huy tác chiến, thề cùng chúng tướng sĩ tồn vong. Hai con mãnh thú kí nhìn thấy tiên đế thì lắc lư đầu, rồi giống như nhận được mệnh lệnh mà dùng móng vuốt thô to, bám vào vách núi, bắt đầu trèo lên. Không bao lâu sau chúng đã leo được một nửa. Binh sĩ bên trên, không phải là toàn bộ binh sĩ trên chiến trường đều sợ ngây người, sôi nổi đem ánh mắt hướng hai con quái vật kia, nhìn chúng từng chút một bò lên. Ta nghĩ, lúc đó mọi người đều nghĩ tiên đế sẽ phải táng mệnh trong miệng chúng, cho rằng Đại Tống mới được thành lập không lâu sẽ bị hủy. Đúng lúc này thì hắn xuất hiện.”
“Hắn? Hắn là ai?”
“Một nam nhân mặc áo màu xanh.”
“Nam nhân?”
“Tất cả mọi người đều không biết hắn từ đâu xuất hiện, lúc phát hiện thân ảnh không mang khôi giáp kia, thì nam nhân đó đã đi đến bên cạnh vực sâu. Hắn hướng hai đầu quái vật xấu xí kia cười nói: “Hai ngươi sắp chết đến nơi còn không tự biết, đúng là đồ ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.