Quyển 7 - Chương 220: Đoạn tình
Thương Hải Nhất Thử
21/09/2020
Hồng Dục nhẹ nhàng
đóng cửa lại, đỡ Tần phu nhân chậm rãi đi xuống dưới lầu, thấy ánh mắt
nàng ta không chớp thì liền hỏi, “Phu nhân, chẳng lẽ ngài đang lo lắng
về Tạ Tiểu Ngọc này sao?”
Tần phu nhân đặt tay lên mu bàn tay của Hồng Dục, đầu ngón tay nàng ta lạnh lẽo, Hồng Dục vì thế vội vàng đem một túi chườm nóng nhét vào trong tay nàng.
“Nhiều năm như vậy ta đều mở một con mắt nhắm một con mắt, đó là vì ta không có con nối dõi nên khiến kẻ khác mượn cớ, thứ hai là vì ta biết giáo úy hắn cũng chưa bao giờ chân chính đặt tâm lên người những nữ tử kia, cho dù có thì cũng chỉ nồng nhiệt trong mười ngày nửa tháng, qua là qua luôn. Nhưng lần này ta lại cảm thấy không giống trước kia. Ngươi xem ánh mắt của giáo úy, hiển nhiên là đã động chân tình. Hơn nữa, đối với cái chết của Đình Phương hắn cũng không hỏi một tiếng, để người ta qua loa lôi thi thể đi, chính là sợ dọa đến Tạ Tiểu Ngọc kia.” Tần phu nhân hơi hơi lắc lắc đầu, quay qua nhìn Hồng Dục, “Ngươi để ý kỹ tây viện cho ta, tùy rằng ta là đích nữ của Hầu ngự sử, vì trí này không khó để giữ nhưng nếu gia cưới nàng ta vào cửa, lại sinh một đứa con thì ngày sau này của chúng ta sẽ không quá tốt, chỉ sợ mọi phong cảnh đều sẽ bị vị Tạ cô nương này đoạt đi rồi.”
“Nhưng phu nhân, giáo úy vẫn luôn kính trọng ngài ngươi, cùng ngài tôn trọng nhau như khách, sao có thể bởi vì một nữ tử hèn mọn như vậy mà vắng vẻ ngài chứ.”
Tần phu nhân hừ một tiếng bi thương, “Kính trọng? Trên đời này có nữ nhân nào muốn trượng phu kính trọng mình chứ? Huống chi, hắn chỉ là kiêng kị thế lực của cha ta ở trong triều thôi. Hồng Dục a, ngươi còn trẻ, không hiểu những chuyện này, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, giữa nam và nữ, phải ồn ào nhốn nháo mới là chân tình, cái gọi là kính trọng, nói khó nghe một ít, chính là xa lạ mà thôi.”
Hồng Dục thấy nàng nói đến thương cảm thì cũng không dám nói thêm mà chuyên tâm đỡ nàng ta xuống lầu, vừa đi tới trong viện thì thấy gã sai vặt bên người Tần Ứng Bảo vội vội vàng vàng chạy tới, hướng các nàng hành lễ xong liền đi lên trên lầu.
“Chuyện gì mà gấp như vậy, cứ như con khỏi loi choi, không có quy củ gì hết.” Hồng Dục lạnh giọng hỏi hắn.
Gã sai vặt kia cứng người, lúc này đành xoay người lại hành lễ, “Hồi bẩm phu nhân, là…… Là……”
“Là cái gì? Chẳng lẽ trong phủ còn có chuyện phu nhân không thể biết sao?” Hồng Dục mắng một câu.
“Không không không, kỳ thật là kia…… Người nhà Tạ cô nương đã tìm tới cửa, đang ở ngoài cửa nháo muốn đòi người, còn nói, nếu Tần phủ không đem người giao ra thì hắn sẽ …… Báo quan.”
***
Bùi Nhiên bị mấy cái gã sai vặt áp ở trước cửa Tần phủ, cửa son đỏ thắm khiến mắt hắn đau đớn. Trong đầu hắn hiện giờ là một mảnh hỗn độn, chỉ có một ý niệm rõ ràng duy nhất đó là phải đem được Tiểu Ngọc về, trừ cái đó ra thì mọi chuyện khác hắn đều không thể nghĩ được.
Cửa lớn bị đẩy ra từ bên trong, thân ảnh hắn ngày nhớ đêm mong kia xuất hiện giữa hai cánh cửa. Tạ Tiểu Ngọc mặc váy dài màu nguyệt bạch, thoạt nhìn giống một cành mai độc lập.
Bùi Nhiên giật mình, dùng sức tránh khỏi mấy gã sai vặt kia, hướng nàng đi tới nhưng còn chưa đi lên bậc thang thì thân mình Tiểu Ngọc đã bị một bóng người cao lớn phía sau che lại, là Tần Ứng Bảo. Hắn nhìn Bùi Nhiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười không thèm để ý, sau đó chậm rãi nâng lên một cánh tay, đáp ở trên đầu vai gầy yếu của Tiểu Ngọc, “Nương tử, nếu hắn đã quật cường như thế, mềm cứng không ăn, thì nàng cứ đơn giản giải thích với hắn một lần, để hắn chết tâm đi.”
Nương tử…… Bùi Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, Tiểu Ngọc không phải thể tử chưa qua cửa của mình sao, sao Tần Ứng Bảo lại đem nàng ôm vào trong ngực, còn luôn miệng kêu nàng là nương tử?
Hắn nhìn Tiểu Ngọc, hốc mắt từ hồng biến thành trắng, cả khuôn mặt đều lộ ra sắc xanh.
“Bùi Nhiên ca, ngươi trở về đi……” Tạ Tiểu Ngọc mấp máy môi, rốt cuộc cũng nói ra câu này.
Cái gì?
“Ta đã là người của giáo úy rồi.”
Bùi Nhiên không nhúc nhích, Tần Ứng Bảo đắc ý cười hai tiếng, ôm Tiểu Ngọc một lần nữa trở lại trong viện, đại môn “Đông” một tiếng đóng lại, đem hai người hoàn toàn ngăn cách.
Tiếng cửa đóng kinh động đến Bùi Nhiên, đem hắn từ trong mờ mịt kéo lại. Hắn điên cuồng chạy tới cửa chính, dùng sức vỗ, đá, đập từng chút một. Mấy gã sai vặt ở cửa cũng không để ý tới hắn mà chỉ khoanh tay đứng xem náo nhiệt.
“Đừng lao lực, nữ nhân bị giáo úy của chúng ta nhìn trúng thì có ai lúc đầu không ngoan cố nhưng sau đó đều trăm y ngàn thuận.”
“Cô nương này thật có phúc khí, giáo úy chơi nhiều nữ nhân như vậy nhưng cũng không muốn cưới ai vào cửa, đây là người đầu tiên đó.”
“Ăn quen sơn trân hải vị nên gặp được cháo trắng rau xào lại không dừng được miệng, tấm tắc……”
Bùi Nhiên nghe bọn hắn vũ nhục Tiểu Ngọc thì không màng tất cả hướng mấy người kia lao qua. Nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị bọn họ dùng trường côn đánh ngã. Gậy gỗ to đánh lên lưng, eo hắn nhưng người lại giống như không biết đau, không động đậy, cũng không giãu dụa.
Đứng ở bên kia cửa, Tiểu Ngọc nghe được tiếng đập nặng nề thì nước mắt nhịn không được trào ra. Nàng tức giận nhìn chằm chằm Tần Ứng Bảo, “Ta đã y theo lời ngươi mà cùng hắn kết thúc tình cảm, chẳng lẽ thủ hạ của ngươi còn muốn đánh chết hắn sao?”
Tần Ứng Bảo cười lạnh một tiếng, “Nương tử, cái này thì nàng không hiểu rồi, chỉ có ăn đau thì hắn mới tỉnh ra được. Đơn giản làm hắn đau lòng thấu xương một lần thì hắn mới có thể hoàn toàn quên nàng đi.” Dứt lời, hắn lại ý vị thâm trường nhìn Tạ Tiểu Ngọc một cái, thấy nàng vẫn đứng không đi thì liền tự mình đi vào trong nội viện.
Tần phu nhân tiếp nhận thuốc viên Hồng Dục đưa qua, nuốt xong mới hỏi: “Thế nào?”
“Bùi Nhiên kia bị đánh gần chết, cuối cùng được muội muội của mình đến lĩnh về.”
Tần phu nhân đem chén trà “Loảng xoảng” đặt lên bàn, “Cái gì? Bùi Nhiên bị thương thành như vậy mà Tạ Tiểu Ngọc kia lại không nháo sao?”
Hồng Dục lắc đầu, “Nghe nói…… Giáo úy dùng phụ thân nàng áp chế, nói nếu nàng không nghe lời thì sẽ giết Tạ lão gia tử.”
Tần phu nhân nắm lấy chén trà, tròng mắt xoay chuyển vài vòng, trong miệng hừ lạnh một tiếng, “Muốn cự tuyệt Bùi Nhiên thì thiếu gì cách, hắn để Tạ Tiểu Ngọc chính miệng đi nói đơn giản là vì trong lòng ghen ghét tình nghĩa của nàng ta với Bùi Nhiên mà thôi. Xem ra, gia lần này là thật sự rơi vào lưới tình rồi.”
“Phu nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng không thể để nàng ta uy hiếp địa vị của ngài được.”
Tần phu nhân ngước mắt lên, thanh âm lạnh đến nỗi Hồng Dục có chút sợ hãi, “Tạ Tiểu Ngọc kia coi trọng nhất chính là cái gì?”
“Tình cảm với Bùi Nhiên đã đứt, nàng coi trọng nhất đương nhiên là Tạ lão gia tử.”
“Nếu Tạ lão đại đã chết thì có phải nàng sống cũng không tiếc không?”
Hồng Dục bừng tỉnh đại ngộ, “Nô tỳ đã hiểu, để nô tỳ đi an bài.”
“Từ từ,” Tần phu nhân gọi nàng ta lại, “Cái chết của Đình Phương ngươi cũng phải điều tra rõ ràng. Nàng ta chết kỳ quặc như vậy, nói không chừng thật sự là bị người mưu hại, vạn nhất là Tạ Tiểu Ngọc làm thì còn đỡ cho chúng ta phải động thủ.”
Tần phu nhân đặt tay lên mu bàn tay của Hồng Dục, đầu ngón tay nàng ta lạnh lẽo, Hồng Dục vì thế vội vàng đem một túi chườm nóng nhét vào trong tay nàng.
“Nhiều năm như vậy ta đều mở một con mắt nhắm một con mắt, đó là vì ta không có con nối dõi nên khiến kẻ khác mượn cớ, thứ hai là vì ta biết giáo úy hắn cũng chưa bao giờ chân chính đặt tâm lên người những nữ tử kia, cho dù có thì cũng chỉ nồng nhiệt trong mười ngày nửa tháng, qua là qua luôn. Nhưng lần này ta lại cảm thấy không giống trước kia. Ngươi xem ánh mắt của giáo úy, hiển nhiên là đã động chân tình. Hơn nữa, đối với cái chết của Đình Phương hắn cũng không hỏi một tiếng, để người ta qua loa lôi thi thể đi, chính là sợ dọa đến Tạ Tiểu Ngọc kia.” Tần phu nhân hơi hơi lắc lắc đầu, quay qua nhìn Hồng Dục, “Ngươi để ý kỹ tây viện cho ta, tùy rằng ta là đích nữ của Hầu ngự sử, vì trí này không khó để giữ nhưng nếu gia cưới nàng ta vào cửa, lại sinh một đứa con thì ngày sau này của chúng ta sẽ không quá tốt, chỉ sợ mọi phong cảnh đều sẽ bị vị Tạ cô nương này đoạt đi rồi.”
“Nhưng phu nhân, giáo úy vẫn luôn kính trọng ngài ngươi, cùng ngài tôn trọng nhau như khách, sao có thể bởi vì một nữ tử hèn mọn như vậy mà vắng vẻ ngài chứ.”
Tần phu nhân hừ một tiếng bi thương, “Kính trọng? Trên đời này có nữ nhân nào muốn trượng phu kính trọng mình chứ? Huống chi, hắn chỉ là kiêng kị thế lực của cha ta ở trong triều thôi. Hồng Dục a, ngươi còn trẻ, không hiểu những chuyện này, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, giữa nam và nữ, phải ồn ào nhốn nháo mới là chân tình, cái gọi là kính trọng, nói khó nghe một ít, chính là xa lạ mà thôi.”
Hồng Dục thấy nàng nói đến thương cảm thì cũng không dám nói thêm mà chuyên tâm đỡ nàng ta xuống lầu, vừa đi tới trong viện thì thấy gã sai vặt bên người Tần Ứng Bảo vội vội vàng vàng chạy tới, hướng các nàng hành lễ xong liền đi lên trên lầu.
“Chuyện gì mà gấp như vậy, cứ như con khỏi loi choi, không có quy củ gì hết.” Hồng Dục lạnh giọng hỏi hắn.
Gã sai vặt kia cứng người, lúc này đành xoay người lại hành lễ, “Hồi bẩm phu nhân, là…… Là……”
“Là cái gì? Chẳng lẽ trong phủ còn có chuyện phu nhân không thể biết sao?” Hồng Dục mắng một câu.
“Không không không, kỳ thật là kia…… Người nhà Tạ cô nương đã tìm tới cửa, đang ở ngoài cửa nháo muốn đòi người, còn nói, nếu Tần phủ không đem người giao ra thì hắn sẽ …… Báo quan.”
***
Bùi Nhiên bị mấy cái gã sai vặt áp ở trước cửa Tần phủ, cửa son đỏ thắm khiến mắt hắn đau đớn. Trong đầu hắn hiện giờ là một mảnh hỗn độn, chỉ có một ý niệm rõ ràng duy nhất đó là phải đem được Tiểu Ngọc về, trừ cái đó ra thì mọi chuyện khác hắn đều không thể nghĩ được.
Cửa lớn bị đẩy ra từ bên trong, thân ảnh hắn ngày nhớ đêm mong kia xuất hiện giữa hai cánh cửa. Tạ Tiểu Ngọc mặc váy dài màu nguyệt bạch, thoạt nhìn giống một cành mai độc lập.
Bùi Nhiên giật mình, dùng sức tránh khỏi mấy gã sai vặt kia, hướng nàng đi tới nhưng còn chưa đi lên bậc thang thì thân mình Tiểu Ngọc đã bị một bóng người cao lớn phía sau che lại, là Tần Ứng Bảo. Hắn nhìn Bùi Nhiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười không thèm để ý, sau đó chậm rãi nâng lên một cánh tay, đáp ở trên đầu vai gầy yếu của Tiểu Ngọc, “Nương tử, nếu hắn đã quật cường như thế, mềm cứng không ăn, thì nàng cứ đơn giản giải thích với hắn một lần, để hắn chết tâm đi.”
Nương tử…… Bùi Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, Tiểu Ngọc không phải thể tử chưa qua cửa của mình sao, sao Tần Ứng Bảo lại đem nàng ôm vào trong ngực, còn luôn miệng kêu nàng là nương tử?
Hắn nhìn Tiểu Ngọc, hốc mắt từ hồng biến thành trắng, cả khuôn mặt đều lộ ra sắc xanh.
“Bùi Nhiên ca, ngươi trở về đi……” Tạ Tiểu Ngọc mấp máy môi, rốt cuộc cũng nói ra câu này.
Cái gì?
“Ta đã là người của giáo úy rồi.”
Bùi Nhiên không nhúc nhích, Tần Ứng Bảo đắc ý cười hai tiếng, ôm Tiểu Ngọc một lần nữa trở lại trong viện, đại môn “Đông” một tiếng đóng lại, đem hai người hoàn toàn ngăn cách.
Tiếng cửa đóng kinh động đến Bùi Nhiên, đem hắn từ trong mờ mịt kéo lại. Hắn điên cuồng chạy tới cửa chính, dùng sức vỗ, đá, đập từng chút một. Mấy gã sai vặt ở cửa cũng không để ý tới hắn mà chỉ khoanh tay đứng xem náo nhiệt.
“Đừng lao lực, nữ nhân bị giáo úy của chúng ta nhìn trúng thì có ai lúc đầu không ngoan cố nhưng sau đó đều trăm y ngàn thuận.”
“Cô nương này thật có phúc khí, giáo úy chơi nhiều nữ nhân như vậy nhưng cũng không muốn cưới ai vào cửa, đây là người đầu tiên đó.”
“Ăn quen sơn trân hải vị nên gặp được cháo trắng rau xào lại không dừng được miệng, tấm tắc……”
Bùi Nhiên nghe bọn hắn vũ nhục Tiểu Ngọc thì không màng tất cả hướng mấy người kia lao qua. Nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị bọn họ dùng trường côn đánh ngã. Gậy gỗ to đánh lên lưng, eo hắn nhưng người lại giống như không biết đau, không động đậy, cũng không giãu dụa.
Đứng ở bên kia cửa, Tiểu Ngọc nghe được tiếng đập nặng nề thì nước mắt nhịn không được trào ra. Nàng tức giận nhìn chằm chằm Tần Ứng Bảo, “Ta đã y theo lời ngươi mà cùng hắn kết thúc tình cảm, chẳng lẽ thủ hạ của ngươi còn muốn đánh chết hắn sao?”
Tần Ứng Bảo cười lạnh một tiếng, “Nương tử, cái này thì nàng không hiểu rồi, chỉ có ăn đau thì hắn mới tỉnh ra được. Đơn giản làm hắn đau lòng thấu xương một lần thì hắn mới có thể hoàn toàn quên nàng đi.” Dứt lời, hắn lại ý vị thâm trường nhìn Tạ Tiểu Ngọc một cái, thấy nàng vẫn đứng không đi thì liền tự mình đi vào trong nội viện.
Tần phu nhân tiếp nhận thuốc viên Hồng Dục đưa qua, nuốt xong mới hỏi: “Thế nào?”
“Bùi Nhiên kia bị đánh gần chết, cuối cùng được muội muội của mình đến lĩnh về.”
Tần phu nhân đem chén trà “Loảng xoảng” đặt lên bàn, “Cái gì? Bùi Nhiên bị thương thành như vậy mà Tạ Tiểu Ngọc kia lại không nháo sao?”
Hồng Dục lắc đầu, “Nghe nói…… Giáo úy dùng phụ thân nàng áp chế, nói nếu nàng không nghe lời thì sẽ giết Tạ lão gia tử.”
Tần phu nhân nắm lấy chén trà, tròng mắt xoay chuyển vài vòng, trong miệng hừ lạnh một tiếng, “Muốn cự tuyệt Bùi Nhiên thì thiếu gì cách, hắn để Tạ Tiểu Ngọc chính miệng đi nói đơn giản là vì trong lòng ghen ghét tình nghĩa của nàng ta với Bùi Nhiên mà thôi. Xem ra, gia lần này là thật sự rơi vào lưới tình rồi.”
“Phu nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng không thể để nàng ta uy hiếp địa vị của ngài được.”
Tần phu nhân ngước mắt lên, thanh âm lạnh đến nỗi Hồng Dục có chút sợ hãi, “Tạ Tiểu Ngọc kia coi trọng nhất chính là cái gì?”
“Tình cảm với Bùi Nhiên đã đứt, nàng coi trọng nhất đương nhiên là Tạ lão gia tử.”
“Nếu Tạ lão đại đã chết thì có phải nàng sống cũng không tiếc không?”
Hồng Dục bừng tỉnh đại ngộ, “Nô tỳ đã hiểu, để nô tỳ đi an bài.”
“Từ từ,” Tần phu nhân gọi nàng ta lại, “Cái chết của Đình Phương ngươi cũng phải điều tra rõ ràng. Nàng ta chết kỳ quặc như vậy, nói không chừng thật sự là bị người mưu hại, vạn nhất là Tạ Tiểu Ngọc làm thì còn đỡ cho chúng ta phải động thủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.