Quyển 18 - Chương 604: Đổi trắng thay đen
Thương Hải Nhất Thử
30/09/2020
Trình Mục Du ngồi trước bàn, lưng thẳng tắp không nhúc nhích.
Hắn đã duy trì tư thế này mấy canh giờ, thậm chí ngọn nến bên cạnh tắt, giọt nến chảy đến trên tay áo hắn cũng không phát hiện ra.
Trong đầu hắn chỉ có từng mảnh ký ức không ngừng hiện ra: Lần đầu tiên hắn gặp nàng thì nàng chỉ là một tiểu cô nương bảy, tám tuổi,cuộn tròn người trong bẫy thú, giống một con nai con bất lực. Sau đó hắn cứu nàng, cẩn thận, tỉ mỉ chiếu cố, điều trị vết thương cho nàng, lại dùng yêu thương mà an ủi nỗi đau mất cha của nàng.
Đến tận sau này Tưởng Tích Tích coi hắn như phụ thân, như huynh trưởng, lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn, còn coi đứa trẻ mất mẹ là Tấn Nhi như đệ đệ mà sủng ái.
Giữa bọn họ tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại thân mật hơn cả người thân.
Hắn thậm chí cảm thấy Tưởng Tích Tích sớm đã thành một phần của hắn, hoặc phải nói nàng là một bản sao của hắn: Nàng là do một tay hắn dạy dỗ, cũng tràn đầy nhiệt huyết như hắn, ghét cái ác như thù. Những gì hắn nghĩ nàng đều có thể đoán được, ngay cả khi tình cảm của hắn với Yến Nương còn chưa rõ ràng thì nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu, lại trợ giúp hắn xác định rõ.
Nhưng hiện tại nàng đi rồi, hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, cứ thế vô thanh vô tức. Vì thế lúc nhìn thấy khuôn mặt không còn hơi thở của Tích Tích, hắn vẫn không tin nổi, vẫn cho rằng mình đang nằm mộng.
Không phải hắn không đau, tim hắn như bị xẻo mất miếng thịt, đau đến tận xương. Nhưng thống khổ qua rồi, cả người lại trống rỗng, không biết làm sao, cũng không biết lý do, giống như tuy duy đã chết lặng, còn chưa hồi phục được từ trong sợ hãi.
Cho nên hắn cứ thế ngồi ngẩn ngơ, từ sáng sớm đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến sáng sớm hôm sau, lặp đi lặp lại.
Gió đem chữ “Hỉ” đỏ rực trên cửa sổ thổi đến “Ào ào” rung động. Mấy chữ này là đích thân Tưởng Tích Tích cắt. Một ngày trước hôn lễ của hắn và Yến Nương, nàng đã dán chúng lên cửa sổ, tươi cười rạng rỡ mà nói, “Đại nhân, ngài có Yến cô nương rồi thì thuộc hạ cũng yên tâm. Thuộc hạ không biết nói lời dễ nghe, chỉ có thể chúc hai người răng long đầu bạc.”
Trình Mục Du bỗng có một ý niệm: Nàng nói nàng yên tâm, chẳng lẽ những lời này còn có thâm ý khác sao? Hay là nàng đã dự cảm được điều gì, cho nên mới nói như thế.
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, chộp lấy trường kiếm gác bên người, ngón tay lướt qua vết máu đã khô bên trên, đáy mắt nổi lên nhiệt lệ: Đời này của Tích Tích nhấp nhô nhiều chông gai, từ nhỏ đã phải theo cha tránh trong núi sâu, sau đó tuy được hắn cứu nhưng lúc ở Ngọc Tuyền trấn lại bị Kinh Vân Lai làm tổn thương gốc rễ, vĩnh viễn mất đi cơ hội làm mẫu thân. Hắn vốn hạ quyết tâm phải chiếu cố nàng cả đời, nhưng Tích Tích cứ thế đi rồi, chỉ để lại thanh bội kiếm đã theo nàng nhiều năm này.
Lại là một trận cuồng phong thổi qua, lần này, gió thổi càng khẩn hơn, lập tức thổi bay chữ hỉ đỏ rực kia.
Thấy thế, Trình Mục Du vội vàng đứng dậy, đẩy cửa đi vào trong viện, chạy theo chữ hỉ kia, thật cẩn thận là nhặt chúng lên, ôn nhu vuốt ve vài lần rồi nhẹ giọng nói, “Tích Tích, thực xin lỗi, lúc trước cứu ngươi ta đã nghĩ đời này ta nhất định sẽ cho đứa nhỏ này được an ổn, nhưng ta cuối cùng lại nuốt lời.”
Nghĩ đến nơi này, trong lòng hắn lại nổi lên một cỗ chua xót. Hắn nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt đau đớn, “Tích Tích, đời này, cuối cùng vẫn là ta xin lỗi ngươi.”
***
Yến Nương đi vào trong viện thì thấy Trình Mục Du quỳ gối trên mặt đất, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nắm tay của mình.
Yến Nương thấy hắn như vậy thì vội đi qua đỡ lấy đầu vai hắn, quan tâm hỏi, “Quan nhân, chàng làm sao vậy? Sao lại quỳ trên đất?”
Trình Mục Du không nói gì, tuy hắn được nàng nâng dậy nhưng hai mắt vẫn gắt gao nhìn nắm tay mình.
Thấy biểu hiện của hắn có chút không ổn, Yến Nương hơi rùng mình, ôn nhu hỏi, “Quan nhân, chàng cũng chớ hao tổn tinh thần, ta có một tin tức tốt muốn nói với chàng.”
Trình Mục Du lại giống như không nghe được những lời này của nàng. Hắn bỗng nhiên mở tay ra, sau đó lại nắm chặt gắt gao, dùng giọng nói cực nhẹ nói với Yến Nương, “Vì sao mỗi lần nàng ta nhìn thấy ta lại nắm chặt tay chứ?”
Nghe một lời không đầu không cuối này, trong lòng Yến Nương cả kinh, vội hỏi, “Nàng? Quan nhân nói ai?”
Trình Mục Du quay đầu nhìn về phía Yến Nương, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, “Nàng ta khôgn dám đem móng tay lộ ra là vì chột dạ. Móng tay nàng ta đã bị rách tả tơi khi đâm hài tử kia, thế nên chúng nó sẽ khác với những người bình thường. Lúc nhìn thấy người của quan phủ, phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là đem nó giấu đi. Trách không được, trách không được ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không nghĩ đến, hóa ra chứng cứ lại ở chỗ này, ở trên gnừoi Đổng thị.”
Yến Nương lắp bắp kinh hãi, đôi mắt đen nhánh vừa chuyển liền nói, “Ý quan nhân Đổng thị chính là Đằng Hồ ư?”
Trình Mục Du gật đầu thật mạnh, sau đó lại nhặt chữ hỉ bị rách trên đất lên, đưa tới trước mặt Yến Nương, “Phu nhân xem, chữ hỉ này đã bị gió thổi rách nát, phu nhân còn có thể phân rõ tụi nó vốn là phần nào của chữ hỉ không?”
Yến Nương khó hiểu nhưng vẫn trả lời, “Đã bị gió thổi rách thế này thì làm sao nhìn rõ được?”
Nói tới đây nàng bỗng nhiên trừng mắt thực lớn, nhìn Trình Mục Du, sau một lúc lâu mới phun ra một câu từ kẽ răng, “Có người đổi trắng thay đen sao?”
Trình Mục Du nhìn bên ngoài viện, trong mắt có ánh sáng lập lòe, “Tích Tích rất giỏi võ, nếu chỉ mình Đằng Hồ thì không thể dồn nàng vào chỗ chết. Thế nên dù ta nghĩ Đổng thị chính là Đằng Hồ, nhưng vẫn không biết nàng ta làm sao để đối phó với Tích Tích. Thẳng đến khi ta nhìn hai mảnh chữ hỉ này thì mới hiểu rõ nguyên do.”
Yến Nương gật đầu, biểu tình cũng trở nên ngưng trọng, “Quan nhân, ta còn có một việc muốn nói cho chàng.”
Lời còn chưa dứt, Trình Mục Du đã xoay người đi ra ngoài, miệng nói, “Phu nhân, có chuyện gì chờ ta trở về hẵng nói, Sử Phi tuy đang canh giữ ở Ngu Sơn thôn nhưng Đằng Hồ xảo trá đa đoan, ta không yên tâm, sợ nàng ta sẽ chạy mất.”
Lời nói hết thì người đã đi xa, bóng dáng hắn rất nhanh đã bị bóng đêm cắn nuốt.
Thấy hắn đi xa, Khổng Chu mới từ trong góc đi ra, đến bên cạnh Yến Nương, uống mấy ngụm rượu rồi mới nói, “Cô nương, ngươi phát hiện ra cái gì sao?”
Yến Nương quay đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra ý cười, “Khổng Chu, thân thể không bị thối rữa là vì sao?”
Khổng Chu lắc đầu, “Không có khả năng, thân thể đã chết, hồn phách sẽ rời đi, còn lại chỉ là một khối thịt chết, sao có thể không thối rữa chứ?” Nói với đây hắn hít hà một hơi, hồ lô rượu rơi trên đất, “Trừ phi, người nọ còn chưa hết hẳn?”
Hắn đã duy trì tư thế này mấy canh giờ, thậm chí ngọn nến bên cạnh tắt, giọt nến chảy đến trên tay áo hắn cũng không phát hiện ra.
Trong đầu hắn chỉ có từng mảnh ký ức không ngừng hiện ra: Lần đầu tiên hắn gặp nàng thì nàng chỉ là một tiểu cô nương bảy, tám tuổi,cuộn tròn người trong bẫy thú, giống một con nai con bất lực. Sau đó hắn cứu nàng, cẩn thận, tỉ mỉ chiếu cố, điều trị vết thương cho nàng, lại dùng yêu thương mà an ủi nỗi đau mất cha của nàng.
Đến tận sau này Tưởng Tích Tích coi hắn như phụ thân, như huynh trưởng, lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn, còn coi đứa trẻ mất mẹ là Tấn Nhi như đệ đệ mà sủng ái.
Giữa bọn họ tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại thân mật hơn cả người thân.
Hắn thậm chí cảm thấy Tưởng Tích Tích sớm đã thành một phần của hắn, hoặc phải nói nàng là một bản sao của hắn: Nàng là do một tay hắn dạy dỗ, cũng tràn đầy nhiệt huyết như hắn, ghét cái ác như thù. Những gì hắn nghĩ nàng đều có thể đoán được, ngay cả khi tình cảm của hắn với Yến Nương còn chưa rõ ràng thì nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu, lại trợ giúp hắn xác định rõ.
Nhưng hiện tại nàng đi rồi, hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, cứ thế vô thanh vô tức. Vì thế lúc nhìn thấy khuôn mặt không còn hơi thở của Tích Tích, hắn vẫn không tin nổi, vẫn cho rằng mình đang nằm mộng.
Không phải hắn không đau, tim hắn như bị xẻo mất miếng thịt, đau đến tận xương. Nhưng thống khổ qua rồi, cả người lại trống rỗng, không biết làm sao, cũng không biết lý do, giống như tuy duy đã chết lặng, còn chưa hồi phục được từ trong sợ hãi.
Cho nên hắn cứ thế ngồi ngẩn ngơ, từ sáng sớm đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến sáng sớm hôm sau, lặp đi lặp lại.
Gió đem chữ “Hỉ” đỏ rực trên cửa sổ thổi đến “Ào ào” rung động. Mấy chữ này là đích thân Tưởng Tích Tích cắt. Một ngày trước hôn lễ của hắn và Yến Nương, nàng đã dán chúng lên cửa sổ, tươi cười rạng rỡ mà nói, “Đại nhân, ngài có Yến cô nương rồi thì thuộc hạ cũng yên tâm. Thuộc hạ không biết nói lời dễ nghe, chỉ có thể chúc hai người răng long đầu bạc.”
Trình Mục Du bỗng có một ý niệm: Nàng nói nàng yên tâm, chẳng lẽ những lời này còn có thâm ý khác sao? Hay là nàng đã dự cảm được điều gì, cho nên mới nói như thế.
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, chộp lấy trường kiếm gác bên người, ngón tay lướt qua vết máu đã khô bên trên, đáy mắt nổi lên nhiệt lệ: Đời này của Tích Tích nhấp nhô nhiều chông gai, từ nhỏ đã phải theo cha tránh trong núi sâu, sau đó tuy được hắn cứu nhưng lúc ở Ngọc Tuyền trấn lại bị Kinh Vân Lai làm tổn thương gốc rễ, vĩnh viễn mất đi cơ hội làm mẫu thân. Hắn vốn hạ quyết tâm phải chiếu cố nàng cả đời, nhưng Tích Tích cứ thế đi rồi, chỉ để lại thanh bội kiếm đã theo nàng nhiều năm này.
Lại là một trận cuồng phong thổi qua, lần này, gió thổi càng khẩn hơn, lập tức thổi bay chữ hỉ đỏ rực kia.
Thấy thế, Trình Mục Du vội vàng đứng dậy, đẩy cửa đi vào trong viện, chạy theo chữ hỉ kia, thật cẩn thận là nhặt chúng lên, ôn nhu vuốt ve vài lần rồi nhẹ giọng nói, “Tích Tích, thực xin lỗi, lúc trước cứu ngươi ta đã nghĩ đời này ta nhất định sẽ cho đứa nhỏ này được an ổn, nhưng ta cuối cùng lại nuốt lời.”
Nghĩ đến nơi này, trong lòng hắn lại nổi lên một cỗ chua xót. Hắn nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt đau đớn, “Tích Tích, đời này, cuối cùng vẫn là ta xin lỗi ngươi.”
***
Yến Nương đi vào trong viện thì thấy Trình Mục Du quỳ gối trên mặt đất, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nắm tay của mình.
Yến Nương thấy hắn như vậy thì vội đi qua đỡ lấy đầu vai hắn, quan tâm hỏi, “Quan nhân, chàng làm sao vậy? Sao lại quỳ trên đất?”
Trình Mục Du không nói gì, tuy hắn được nàng nâng dậy nhưng hai mắt vẫn gắt gao nhìn nắm tay mình.
Thấy biểu hiện của hắn có chút không ổn, Yến Nương hơi rùng mình, ôn nhu hỏi, “Quan nhân, chàng cũng chớ hao tổn tinh thần, ta có một tin tức tốt muốn nói với chàng.”
Trình Mục Du lại giống như không nghe được những lời này của nàng. Hắn bỗng nhiên mở tay ra, sau đó lại nắm chặt gắt gao, dùng giọng nói cực nhẹ nói với Yến Nương, “Vì sao mỗi lần nàng ta nhìn thấy ta lại nắm chặt tay chứ?”
Nghe một lời không đầu không cuối này, trong lòng Yến Nương cả kinh, vội hỏi, “Nàng? Quan nhân nói ai?”
Trình Mục Du quay đầu nhìn về phía Yến Nương, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, “Nàng ta khôgn dám đem móng tay lộ ra là vì chột dạ. Móng tay nàng ta đã bị rách tả tơi khi đâm hài tử kia, thế nên chúng nó sẽ khác với những người bình thường. Lúc nhìn thấy người của quan phủ, phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là đem nó giấu đi. Trách không được, trách không được ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không nghĩ đến, hóa ra chứng cứ lại ở chỗ này, ở trên gnừoi Đổng thị.”
Yến Nương lắp bắp kinh hãi, đôi mắt đen nhánh vừa chuyển liền nói, “Ý quan nhân Đổng thị chính là Đằng Hồ ư?”
Trình Mục Du gật đầu thật mạnh, sau đó lại nhặt chữ hỉ bị rách trên đất lên, đưa tới trước mặt Yến Nương, “Phu nhân xem, chữ hỉ này đã bị gió thổi rách nát, phu nhân còn có thể phân rõ tụi nó vốn là phần nào của chữ hỉ không?”
Yến Nương khó hiểu nhưng vẫn trả lời, “Đã bị gió thổi rách thế này thì làm sao nhìn rõ được?”
Nói tới đây nàng bỗng nhiên trừng mắt thực lớn, nhìn Trình Mục Du, sau một lúc lâu mới phun ra một câu từ kẽ răng, “Có người đổi trắng thay đen sao?”
Trình Mục Du nhìn bên ngoài viện, trong mắt có ánh sáng lập lòe, “Tích Tích rất giỏi võ, nếu chỉ mình Đằng Hồ thì không thể dồn nàng vào chỗ chết. Thế nên dù ta nghĩ Đổng thị chính là Đằng Hồ, nhưng vẫn không biết nàng ta làm sao để đối phó với Tích Tích. Thẳng đến khi ta nhìn hai mảnh chữ hỉ này thì mới hiểu rõ nguyên do.”
Yến Nương gật đầu, biểu tình cũng trở nên ngưng trọng, “Quan nhân, ta còn có một việc muốn nói cho chàng.”
Lời còn chưa dứt, Trình Mục Du đã xoay người đi ra ngoài, miệng nói, “Phu nhân, có chuyện gì chờ ta trở về hẵng nói, Sử Phi tuy đang canh giữ ở Ngu Sơn thôn nhưng Đằng Hồ xảo trá đa đoan, ta không yên tâm, sợ nàng ta sẽ chạy mất.”
Lời nói hết thì người đã đi xa, bóng dáng hắn rất nhanh đã bị bóng đêm cắn nuốt.
Thấy hắn đi xa, Khổng Chu mới từ trong góc đi ra, đến bên cạnh Yến Nương, uống mấy ngụm rượu rồi mới nói, “Cô nương, ngươi phát hiện ra cái gì sao?”
Yến Nương quay đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra ý cười, “Khổng Chu, thân thể không bị thối rữa là vì sao?”
Khổng Chu lắc đầu, “Không có khả năng, thân thể đã chết, hồn phách sẽ rời đi, còn lại chỉ là một khối thịt chết, sao có thể không thối rữa chứ?” Nói với đây hắn hít hà một hơi, hồ lô rượu rơi trên đất, “Trừ phi, người nọ còn chưa hết hẳn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.