Quyển 15 - Chương 488: Hạnh
Thương Hải Nhất Thử
27/09/2020
Chung Mẫn ngồi ở trên giường, hai chân ngâm trong một cái thùng gỗ đổ đầy nước ấm, nhắm mứt
lại dưỡng thần. Nàng ta hôm nay đã chịu kinh hách, cho nên vừa về nhà
cữu gia liền tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt rồi trở về phòng nghỉ sớm. Hoàn
Thúy lại không được tốt như tiểu thư nhà mình, nàng ta đang ngồi xổm bên cạnh thùng gỗ nhẹ nhàng thay Chung Mẫn mát xa bàn chân để lộ ra ngoài.
Hơi nước nóng bốc lên khiến tóc và lông mày của nàng ta nhiễm đến một
mảnh ướt đẫm.
“Tê,” Chung Mẫn chợt phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, ngón trỏ cùng ngón giữa cuộn lên dùng sức gõ lên đầu Hoàn Thúy một cái, trong miệng mắng, “Nhẹ chút, không phải ở trên người ngươi nên ngươi không thấy đau phải không?”
Nàng ta vừa vừa lúc đập vào chỗ bị đập vào đá của nha hoàn nên khiến nàng ta đau đến nước mắt chảy ra nhưng chỉ bẹp bẹp miệng, không dám nhiều lời, chỉ cười nịnh nọt nói, “Là nô tỳ mạnh tay, da thịt tiểu thư kiều nôn, không giống chúng ta da dày thịt béo, Hoàn Thúy biết sai rồi, tiểu thư đừng tức giận.”
Chung Mẫn “Thích” một tiếng, nâng chân lên đá Hoàn Thúy ngã ra đất, “Đồ ngu đần, tay chân vụng về, theo ta lâu như vậy, làm việc còn hấp tấp như thế,” sau khi liếc Hoàn Thúy một cái, nàng ta chỉ chén canh đựng trong sứ Thanh Hoa ở trên bàn nói, “Ta có chút đói bụng, đi đem chén canh đậu hũ nấu chân giò hun khói kia đến cho ta.”
Hoàn Thúy “vâng” một tiếng, vội vàng đứng dậy đen chén canh còn ấm áp kia đến cho Chung Mẫn, cung kính mà mở cái nắp lên, mùi canh thịt liền bay bốn phương khắp cả phòng.
Chân giò hun khói nấu với đậu hũ trắng sữa, lại có chút hành thái màu xanh, nhan sắc cực kỳ tươi đẹp, khiến cả chén canh trông vô cùng mê người. Hòan Thúy tay cầm khăn hầu hạ ở một bên, nhưng cổ họng lại lăn lộn, một cỗ mùi chua từ trong bụng lao thẳng lên miệng, nhịn vài lần nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được. Nàng ta che miệng lao ra ngoài cửa, không kịp đóng cửa lại, vì thế tiếng nôn mửa liền vang lên.
Phun xong nàng ta mới thấy ngực thoải mái, nhưng lại ý thức được mình vừa mới phạm phải sai lầm lớn, vì thế sợ hãi mà đi đến cạnh cánh cửa, dùng hết sức lực toàn thân mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt âm trầm phía trước.
“Tiểu thư ….. Hoàn Thúy…… Hoàn Thúy biết sai rồi, nô tỳ đột nhiên cảm thấy bụng không khỏe, tiểu thư…… Tiểu thư tha cho nô tỳ lần này.”
Chung Mẫn hừ một tiếng, sau đó đột nhiên ném cái chén sứ Thanh Hoa kia xuống đất, lại một chân đá thùng gỗ, “Thu thập chỗ này thật sạch sẽ, dùng tay mà làm, nếu để lại nửa điểm vết bẩn thì cẩn thận ta lộ da ngươi.”
***
Mặt trăng trên đỉnh đầu, chiếu trong nhà thành một mảnh sáng trưng.
Chung Mẫn sớm đã đi ngủ, mà ngủ rất say, hô hấp đều đều, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn đã vứt chuyện gặp phải sáng nay ra sau đầu.
Hoàn Thúy ghé trên mép giường lại chậm chạp không ngủ được. Đây không phải vì nàng ta đã bị Chung Mẫn quở trách, tâm tình không hảo tốt bởi vì loại răn dạy này nàng ta đã trả qua quá nhiều, sớm đã quen. Nàng sở dĩ ngủ không được là bởi vì một cỗ khó chịu cứ dâng lên trong lòng: Trong bụng nàng ta rõ ràng khó chịu, nhưng lại không muốn ăn cơm, chỉ nghĩ đến đồ ăn thì ngực sẽ nảy lên một cơn buồn nôn, xộc thẳng lên yết hầu, miệng chua loét, khiến nàng ta phát ra từng trận nôn khan.
Trên giường Chung Mẫn “Hừ” một tiếng, nhẹ nhàng lật người khiến Hoàn Thúy sợ tới mức mặt trắng bệch, sợ mình khiến nàng ta tỉnh giấc. Nhưng sau khi xác định nàng ta không tỉnh lại thì Hoàn Thúy vẫn không yên tâm, vì thế vội vàng đứng lên, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh trăng càng sáng hơn, cả cái sân giống như một tấm gương bạc, mọi cảnh vật đều được tôn lên một tầng sắc thái chân thật.
Nhưng Hoàn thúy lại không có tâm tư thưởng thức ánh trăng, nàng ta cảm thấy ý nôn trong bụng ngày càng nghiêm trọng, một trận tiếp theo một trận, xông thẳng lên yết hầu, khiến đầu nàng ta choáng váng, ngực như bị đè nặng một khối đá lớn, không thở nổi.
Vì thế nàng ta đỡ lấy cây hạnh trong viện, dùng sức nôn vài cái, nhưng vì trước đó đã nôn một lần nên trong bụng trống rỗng, chỉ có thể nôn ra mấy ngụm nước chua, trừ cái đó ra chẳng có gì.
Hoàn Thúy thở phì phò nhìn mặt trăng tròn phía trên, trong mắt là một tầng hơi nước, “Mình làm sao vậy? Hôm nay cũng đâu ăn uống bậy bạ gì, chẳng lẽ mình bị bệnh gì? Cho nên bụng mới khó chịu như thế?”
Nghĩ như thế, trong lòng nàng ta càng thêm khẩn trương, vừa suy nghĩ miên man vừa đỡ thân cây chậm rãi đứng thẳng thân mình. Đỉnh đầu nàng ta giống như chạm vào cái gì đó cứng, vừa ngẩng đầu liền thấy đó hóa ra là một quả hạnh chính, trong vàng lộ ra hồng, nhìn thật mê người.
Hoàn Thúy nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên không chút nghĩ ngợi liền đem quả hạnh kia hái xuống, lau lau vào góc áo vài cái liền cắn, từng ngụm một, nhai đến nước quả bay tứ tung, trong nháy mắt đã gặm sạch quả hạnh kia. Nàng ta tùy ý đem hạt ném xuống đất, lại hái một quả khác……
Cứ như vậy, không đến nửa khắc, trên mặt đất đã rơi xuống năm sáu cái hạt quả hạnh, mỗi quả đều bị Hoàn Thúy gặm đến sạch sẽ, không chừa chút thịt quả nào.
Hoàn Thúy sờ sờ bụng, vừa lòng mà ợ một cái, trên mặt rốt cuộc hiện lên chút vui mừng: Hóa ra không phải nàng ta không đói bụng mà là vì chưa tìm được thức ăn hợp khẩu vị. Nhưng mà nghĩ lại thì nàng ta thấy thật khó hiểu: Rõ ràng trước đây nàng ta đâu thích ăn chua, không ăn quả hạnh bao giờ, sao hôm nay đổi tính lại muốn ăn thứ này, còn những cái khác đều ăn không vào chứ?
Nàng ta đứng ở dưới tàng cây, nghĩ đến nổ đầu cũng không nghĩ ra cái gì, nhưng sau đó trong đầy bỗng “Ong” một tiếng: Năm trước, lúc nhị phu nhân mới vừa hoài thai, cũng giống như nàng ta hiện giờ, cái gì cũng ăn không vào, chỉ nhặt một chút đồ chua để ăn, vì thế lão gia liền ngày ngày để đám đầu bếp chuẩn bị những món chua, bỏ thêm dấm đưa qua chỗ nhị phu nhân. Nhưng nàng ta còn thấy không đủ chua, luôn trộm phân phó bọn hạ nhân thêm vài muỗng dấm, khiến mọi người đều không ngừng nghị luận, vị phu nhân này phản ứng cũng quá lớn, có khi hận không thể ngày ngày bưng dấm uống.
Nghĩ đến đây, Hoàn Thúy nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, giưo tay lên nhẹ nhàng vỗ mặt mình một cái: Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu? Chẳng lẽ một đại cô nương thanh thanh bạch bạch như nàng, đến tay nam nhân còn chưa sờ qua mà có thể hoài hài tử chắc? Nàng ta tự giễu cười, nhún nhún vai, nhấc chân đi vào trong phòng. Nhưng đi được hai bước rồi lại lộn trở về, hái hết những quả hạnh đã chín trên cây xuống, cẩn thận bỏ vào vạt áo, rồi mới bước đi.
Nhưng chân mới vừa bước lên bậc thang thì nàng ta bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, nhẹ buông tay, quả hạnh sôi nổi rơi xuống, lăn đầy đất. Nàng ta che bụng mình lại, hoảng sợ trừng mắt thật lớn, ngây ngốc tại chỗ thật lâu không động đậy.
Trong bụng nàng ta có thứ gì đó nhẹ nhàng nhảy lên, từng chút một, đưa tay ấn vào thì cảm giác kia càng thêm rõ ràng, đến tay nàng ta cũng bị chấn động theo.
Hoàn Thúy hít hà một hơi, thân mình mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, suốt cả đêm nàng ta đều không đứng dậy nổi.
“Tê,” Chung Mẫn chợt phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, ngón trỏ cùng ngón giữa cuộn lên dùng sức gõ lên đầu Hoàn Thúy một cái, trong miệng mắng, “Nhẹ chút, không phải ở trên người ngươi nên ngươi không thấy đau phải không?”
Nàng ta vừa vừa lúc đập vào chỗ bị đập vào đá của nha hoàn nên khiến nàng ta đau đến nước mắt chảy ra nhưng chỉ bẹp bẹp miệng, không dám nhiều lời, chỉ cười nịnh nọt nói, “Là nô tỳ mạnh tay, da thịt tiểu thư kiều nôn, không giống chúng ta da dày thịt béo, Hoàn Thúy biết sai rồi, tiểu thư đừng tức giận.”
Chung Mẫn “Thích” một tiếng, nâng chân lên đá Hoàn Thúy ngã ra đất, “Đồ ngu đần, tay chân vụng về, theo ta lâu như vậy, làm việc còn hấp tấp như thế,” sau khi liếc Hoàn Thúy một cái, nàng ta chỉ chén canh đựng trong sứ Thanh Hoa ở trên bàn nói, “Ta có chút đói bụng, đi đem chén canh đậu hũ nấu chân giò hun khói kia đến cho ta.”
Hoàn Thúy “vâng” một tiếng, vội vàng đứng dậy đen chén canh còn ấm áp kia đến cho Chung Mẫn, cung kính mà mở cái nắp lên, mùi canh thịt liền bay bốn phương khắp cả phòng.
Chân giò hun khói nấu với đậu hũ trắng sữa, lại có chút hành thái màu xanh, nhan sắc cực kỳ tươi đẹp, khiến cả chén canh trông vô cùng mê người. Hòan Thúy tay cầm khăn hầu hạ ở một bên, nhưng cổ họng lại lăn lộn, một cỗ mùi chua từ trong bụng lao thẳng lên miệng, nhịn vài lần nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được. Nàng ta che miệng lao ra ngoài cửa, không kịp đóng cửa lại, vì thế tiếng nôn mửa liền vang lên.
Phun xong nàng ta mới thấy ngực thoải mái, nhưng lại ý thức được mình vừa mới phạm phải sai lầm lớn, vì thế sợ hãi mà đi đến cạnh cánh cửa, dùng hết sức lực toàn thân mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt âm trầm phía trước.
“Tiểu thư ….. Hoàn Thúy…… Hoàn Thúy biết sai rồi, nô tỳ đột nhiên cảm thấy bụng không khỏe, tiểu thư…… Tiểu thư tha cho nô tỳ lần này.”
Chung Mẫn hừ một tiếng, sau đó đột nhiên ném cái chén sứ Thanh Hoa kia xuống đất, lại một chân đá thùng gỗ, “Thu thập chỗ này thật sạch sẽ, dùng tay mà làm, nếu để lại nửa điểm vết bẩn thì cẩn thận ta lộ da ngươi.”
***
Mặt trăng trên đỉnh đầu, chiếu trong nhà thành một mảnh sáng trưng.
Chung Mẫn sớm đã đi ngủ, mà ngủ rất say, hô hấp đều đều, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn đã vứt chuyện gặp phải sáng nay ra sau đầu.
Hoàn Thúy ghé trên mép giường lại chậm chạp không ngủ được. Đây không phải vì nàng ta đã bị Chung Mẫn quở trách, tâm tình không hảo tốt bởi vì loại răn dạy này nàng ta đã trả qua quá nhiều, sớm đã quen. Nàng sở dĩ ngủ không được là bởi vì một cỗ khó chịu cứ dâng lên trong lòng: Trong bụng nàng ta rõ ràng khó chịu, nhưng lại không muốn ăn cơm, chỉ nghĩ đến đồ ăn thì ngực sẽ nảy lên một cơn buồn nôn, xộc thẳng lên yết hầu, miệng chua loét, khiến nàng ta phát ra từng trận nôn khan.
Trên giường Chung Mẫn “Hừ” một tiếng, nhẹ nhàng lật người khiến Hoàn Thúy sợ tới mức mặt trắng bệch, sợ mình khiến nàng ta tỉnh giấc. Nhưng sau khi xác định nàng ta không tỉnh lại thì Hoàn Thúy vẫn không yên tâm, vì thế vội vàng đứng lên, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh trăng càng sáng hơn, cả cái sân giống như một tấm gương bạc, mọi cảnh vật đều được tôn lên một tầng sắc thái chân thật.
Nhưng Hoàn thúy lại không có tâm tư thưởng thức ánh trăng, nàng ta cảm thấy ý nôn trong bụng ngày càng nghiêm trọng, một trận tiếp theo một trận, xông thẳng lên yết hầu, khiến đầu nàng ta choáng váng, ngực như bị đè nặng một khối đá lớn, không thở nổi.
Vì thế nàng ta đỡ lấy cây hạnh trong viện, dùng sức nôn vài cái, nhưng vì trước đó đã nôn một lần nên trong bụng trống rỗng, chỉ có thể nôn ra mấy ngụm nước chua, trừ cái đó ra chẳng có gì.
Hoàn Thúy thở phì phò nhìn mặt trăng tròn phía trên, trong mắt là một tầng hơi nước, “Mình làm sao vậy? Hôm nay cũng đâu ăn uống bậy bạ gì, chẳng lẽ mình bị bệnh gì? Cho nên bụng mới khó chịu như thế?”
Nghĩ như thế, trong lòng nàng ta càng thêm khẩn trương, vừa suy nghĩ miên man vừa đỡ thân cây chậm rãi đứng thẳng thân mình. Đỉnh đầu nàng ta giống như chạm vào cái gì đó cứng, vừa ngẩng đầu liền thấy đó hóa ra là một quả hạnh chính, trong vàng lộ ra hồng, nhìn thật mê người.
Hoàn Thúy nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên không chút nghĩ ngợi liền đem quả hạnh kia hái xuống, lau lau vào góc áo vài cái liền cắn, từng ngụm một, nhai đến nước quả bay tứ tung, trong nháy mắt đã gặm sạch quả hạnh kia. Nàng ta tùy ý đem hạt ném xuống đất, lại hái một quả khác……
Cứ như vậy, không đến nửa khắc, trên mặt đất đã rơi xuống năm sáu cái hạt quả hạnh, mỗi quả đều bị Hoàn Thúy gặm đến sạch sẽ, không chừa chút thịt quả nào.
Hoàn Thúy sờ sờ bụng, vừa lòng mà ợ một cái, trên mặt rốt cuộc hiện lên chút vui mừng: Hóa ra không phải nàng ta không đói bụng mà là vì chưa tìm được thức ăn hợp khẩu vị. Nhưng mà nghĩ lại thì nàng ta thấy thật khó hiểu: Rõ ràng trước đây nàng ta đâu thích ăn chua, không ăn quả hạnh bao giờ, sao hôm nay đổi tính lại muốn ăn thứ này, còn những cái khác đều ăn không vào chứ?
Nàng ta đứng ở dưới tàng cây, nghĩ đến nổ đầu cũng không nghĩ ra cái gì, nhưng sau đó trong đầy bỗng “Ong” một tiếng: Năm trước, lúc nhị phu nhân mới vừa hoài thai, cũng giống như nàng ta hiện giờ, cái gì cũng ăn không vào, chỉ nhặt một chút đồ chua để ăn, vì thế lão gia liền ngày ngày để đám đầu bếp chuẩn bị những món chua, bỏ thêm dấm đưa qua chỗ nhị phu nhân. Nhưng nàng ta còn thấy không đủ chua, luôn trộm phân phó bọn hạ nhân thêm vài muỗng dấm, khiến mọi người đều không ngừng nghị luận, vị phu nhân này phản ứng cũng quá lớn, có khi hận không thể ngày ngày bưng dấm uống.
Nghĩ đến đây, Hoàn Thúy nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, giưo tay lên nhẹ nhàng vỗ mặt mình một cái: Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu? Chẳng lẽ một đại cô nương thanh thanh bạch bạch như nàng, đến tay nam nhân còn chưa sờ qua mà có thể hoài hài tử chắc? Nàng ta tự giễu cười, nhún nhún vai, nhấc chân đi vào trong phòng. Nhưng đi được hai bước rồi lại lộn trở về, hái hết những quả hạnh đã chín trên cây xuống, cẩn thận bỏ vào vạt áo, rồi mới bước đi.
Nhưng chân mới vừa bước lên bậc thang thì nàng ta bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, nhẹ buông tay, quả hạnh sôi nổi rơi xuống, lăn đầy đất. Nàng ta che bụng mình lại, hoảng sợ trừng mắt thật lớn, ngây ngốc tại chỗ thật lâu không động đậy.
Trong bụng nàng ta có thứ gì đó nhẹ nhàng nhảy lên, từng chút một, đưa tay ấn vào thì cảm giác kia càng thêm rõ ràng, đến tay nàng ta cũng bị chấn động theo.
Hoàn Thúy hít hà một hơi, thân mình mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, suốt cả đêm nàng ta đều không đứng dậy nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.