Quyển 6 - Chương 198: Hiện hình
Thương Hải Nhất Thử
21/09/2020
Nghĩ đến đây, hắn
nhìn chăm chú vào một mảnh đất trống trải phía trước, đem chú ngữ nói ra một cách đầy nhịp điệu. Hắn vốn không ôm hy vọng, chỉ cảm thấy chơi
thật thú vị mới thử một lần. Nhưng không ngờ, trên đất trống nhế nhưng
chậm rãi hiện ra một căn phòng ở nhỏ bằng gạch xanh. Lúc mới đầu chỉ là
bóng dáng, dần dần, kết cầu phòng ở dần rõ ràng hơn, từng viên gạch hiện ra rõ ràng trước mặt Thành Chương.
Thành Chương sững sờ tại chỗ, qua một hồi lâu hắn mới đứng lên đi đến gần căn phòng kia, ngón tay chậm rãi chạm lên mặt tường. Mặt tường thực lạnh, ướt át trơn trượt, cùng phòng ở bình thường không khác mấy. Chính giữa tường có một cánh cửa gỗ, không khóa, lộ ra một khe hở hẹp. Thành Chương híp mắt nhìn về phía khe cửa thì thấy bên trong rất tối, phảng phất bóng tối của cả ngọn núi đều tụ tập ở đây khiến hắn không nhìn ra cái gì nhưng mũi lại ngửi được mùi tanh. Tự nhiên hắn cảm thấy hốt hoảng muốn xoay người rời đi.
Đúng lúc này một tiếng khóc trầm thấp từ khe cửa truyền dến, tiến vào trong tai hắn. Thành Chương do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn dừng bước, quay đầu đi đến căn phòng kia, mở cánh cửa gỗ ra.
Cửa phòng mới vừa mở thì cỗ mùi tanh hôi kia liền không kiêng nể gì mà vọt ra, hun đầy mặt Thành Chương. Hắn che bụng nôn khan, nôn đến nước mắt đều mơ hồ, đồ vật trong bụng cũng phun đầy đất. Nôn xong hắn ngẩng đầu dùng tay áo che miệng mũi đi vào phòng.
Phía trước có đồ vật, không phải một mà là hai cái, chúng nó ở góc tận cùng bên trong, cuộn tròn trên mặt đất, không nhúc nhích. Mùi thối chính là phát ra từ chỗ đó, lại liên hệ với tiếng khóc quen thuộc vừa rồi thì tâm Thành Chương tức khắc súc thành một đoàn, thậm chí đập chậm lại.
Hắn cắn môi, cố lấy dũng khí đi tới bên cạnh hai bóng đen kia. Đi càng gần thì mùi hôi thối bốc càng cao, trong miệng hắn nói câu “Đắc tội,” sau đó liền dùng chân đá một trong hai thân thể kia để nó lật qua, cũng để hắn nhìn rõ nó.
Lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc kia, Thành Chương thiếu chút nữa khóc ra: Đôi mắt Nguyên Khánh trừng lớn, miệng hơi hơi mở ra, tuy rằng bề ngoài không nhìn được nguyên nhân chết nhưng hắn xác thật đã chết, mỗi tấc da thịt trên người hắn đều cứng đờ, hiển nhiên đã chết nhiều ngày. Nhưng nhiều ngày là bao nhiều ngày, hai ngày? hay ba ngày? Thành Chương bỗng nhiên che miệng lại, cố đè nén tiếp kinh hô: Chẳng lẽ, là ngày mà hắn đắc đạo phi thăng kia sao? Hóa ra hắn đâu phải phi thăng thành tiên, mà là bị người hại chết, thi thể bị giấu ở trong căn phòng này a.
Vậy người giết hắn là ai? Trong lòng Thành Chương nghiễm nhiên đã có đáp án, chỉ là hiện tại hắn không dám nghĩ nhiều, bởi vì một cỗ thi thể khác hắn còn chưa xem.
Hắn hiện giờ cũng bất chấp xú khí tận trời nằm nắm chặt tay đi đến khối thi thể còn lại. Lúc thấy rõ ràng bộ dáng của hắn thì lòng hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra: Người nam nhân này trần truồng lộ thể, cả người trải rộng vết thương xanh tím, nhưng còn may đây không phải người quen của hắn, ít nhất không phải sư huynh sư tỷ trong quan.
Nhưng hắn chưa kịp buông tâm thì một lo lắng khác ập tới, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại lời Nguyên Khánh từng nói với mình: Thành Chương, Từ hôm đó ta luôn nằm mơ, trong mộng có một nam nhân, cả người hắn trần trụi, ta đem hắn…… Đem hắn……
Thành Chương rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hắn xoay người chạy ra khỏi đó, nhào vào gò đất hắn mới ngồi vừa nãy mà thở hổn hển từng ngụm, nước mắt lã chã rơi xuống. Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tam Tô Quan, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nguyên Khánh, đó không phải mộng, nam nhân kia là bị ngươi, không, là bị tam thi của ngươi giết hại, nhưng người phải chịu trách nhiệm cũng không phải ngươi……”
Một đạo khói bếp từ Tam Tô Quan chậm rãi bay lên, trong lòng Thành Chương đột nhiên căng thẳng, quên cả bi thương. Hắn bò dậy, quay đầu nhìn căn phòng nhỏ kia: Làm sao bây giờ? Nếu không nhanh đem nó giấu đi, Cửu Hiền Nữ sẽ biết mình phát hiện ra bí mật của nàng. Lấy đạo pháp cùng uy vọng của nàng với đồ đệ thì đến lúc đó tuyệt sẽ không có người tin tưởng tên tiểu đạo sĩ là hắn, nói không chừng còn khiến hắn gặp họa sát thân.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng ngồi xuống trước căn phòng kia, vung phất trần lên, đem thủ thuật che mắt lại niệm lần nữa. Nhưng căn phòng vẫn ở đó, không hề động đậy. Lòng Thành Chương nóng như lửa đốt, nhanh chóng niệm chú mấy lần nhưng căn phòng kia vẫn lẳng lặng đứng đó, không có nửa điểm muốn biến mất, thật giống như đang cười nhạo hắn.
Sau lưng hắn vang lên tiếng chuông sớm, Thành Chương biết Cửu Hiền Nữ đã đứng dậy, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng nấu cơm rửa mặt truyền ra từ Tam Tô Quan. Không lâu nữa bọn hắn sẽ phải bắt đầu tụng kinh hàng ngày, lúc đó mọi người sẽ phát hiện hắn không có mặt, nhất định sẽ phái người đi tìm.
Quả nhiên, không bao lâu sau trong đạo quan liền truyền đến tiếng Đức Lượng, giọng hắn là lớn nhất, thường xuyên bởi vì thế mà bị những người khác mắng, nhưng hôm nay lúc Thành Chương nghe thấy thì lại giống như tiếng chuông tang của hắn.
Đức Lượng nói:” Thành Chương đâu, sao không thấy hắn? Sư phụ, trong phòng cũng không có ai, nếu không để đồ nhi ra ngoài tìm xem.”
Một dòng mồ hôi lạnh từ gáy của Thành Chương rơi xuống, tích trên phất trần đang nhẹ run rẩy của hắn. Hắn nhắm mắt lại: Thử lần cuối này, thành thì sống, không thành thì chết, không còn đường lui nữa.
Hắn vừa mở miệng niệm phù chú thì nghe được tiếng Đức Lượng gọi tên mình. Thành Chương không dám trợn mắt, sợ tòa phòng kia còn đó mà Đức Lượng thì sẽ dùng giọng nói khoa trương của mình gọi mọi người tới.
“Ngươi ngồi một mình ở chỗ này làm gì? Mau cùng ta đi về,” Đức Lượng đi lên nắm lấy tay hắn, “Di, sao cả người ngươi đều ướt đẫm vậy, nhanh về đổi bộ quần áo khác, đừng để bị cảm lạnh.”
Thành Chương mở to mắt, trước mặt hắn chỉ có một mảnh đất trống, căn phòng kia đã biến mất, phù chú của hắn đã thành công. Trong lòng hắn mừng như điên, dường như cả đời này hắn chưa từng thấy nhẹ nhàng như vậy. Hắn vội lau mồ hôi, đi theo Đức Lượng về Tam Tô Quan.
“Thành Chương, sáng sớm nay ngươi đi đâu?” Mới vừa tiến cửa viện thì giọng của Cửu Hiền Nữ đã truyền ra.
Thành Chương bị dọa đến run lên, vội cung kính hành lễ, “Đồ nhi trước sau học không được thủ thuật che mắt kia nên trong lòng nôn nóng, buổi tối cũng ngủ không tốt, liền đến trong núi luyện tập, đã khiến sư phụ phải lo lắng.”
“Sư phụ, hắn cùng đồ nhi đánh cuộc bị thua nên trong lòng vẫn luôn hụt hẫng, thậm chí không ngủ được, nửa đêm đều muốn luyện công. Đừng nhìn tiểu tử này thân thể yếu đuối, trong lòng thật đúng là kẻ ngoan cố.” Đức Lượng ở một bên thay Thành Chương giải thích.
Cửu Hiền Nữ gật gật đầu, “Vừa rồi sư huynh sư tỷ các ngươi nói với ta, đêm nay chính là đêm canh thân, và vì Nguyên Khánh đã bởi vì thủ canh thân mà đắc đạo phi thăng nên bọn họ đêm nay cũng muốn thử xem, ý hai người như thế nào?”
Nghe xong lời này, Đức Lượng thiếu chút nữa nhảy lên, “Sư phụ, đồ nhi đương nhiên vui, đồ nhi chờ chính là một ngày này, còn sợ sư phụ ghét bỏ đồ nhi đạo pháp không đủ, không cho đồ nhi tham dự, nếu ngài đã mở miệng thì đồ nhi đương nhiên cao hứng còn không kịp.”
Cửu Hiền Nữ cười cười, “Thành Chương, còn ngươi?”
Thành Chương sững sờ tại chỗ, qua một hồi lâu hắn mới đứng lên đi đến gần căn phòng kia, ngón tay chậm rãi chạm lên mặt tường. Mặt tường thực lạnh, ướt át trơn trượt, cùng phòng ở bình thường không khác mấy. Chính giữa tường có một cánh cửa gỗ, không khóa, lộ ra một khe hở hẹp. Thành Chương híp mắt nhìn về phía khe cửa thì thấy bên trong rất tối, phảng phất bóng tối của cả ngọn núi đều tụ tập ở đây khiến hắn không nhìn ra cái gì nhưng mũi lại ngửi được mùi tanh. Tự nhiên hắn cảm thấy hốt hoảng muốn xoay người rời đi.
Đúng lúc này một tiếng khóc trầm thấp từ khe cửa truyền dến, tiến vào trong tai hắn. Thành Chương do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn dừng bước, quay đầu đi đến căn phòng kia, mở cánh cửa gỗ ra.
Cửa phòng mới vừa mở thì cỗ mùi tanh hôi kia liền không kiêng nể gì mà vọt ra, hun đầy mặt Thành Chương. Hắn che bụng nôn khan, nôn đến nước mắt đều mơ hồ, đồ vật trong bụng cũng phun đầy đất. Nôn xong hắn ngẩng đầu dùng tay áo che miệng mũi đi vào phòng.
Phía trước có đồ vật, không phải một mà là hai cái, chúng nó ở góc tận cùng bên trong, cuộn tròn trên mặt đất, không nhúc nhích. Mùi thối chính là phát ra từ chỗ đó, lại liên hệ với tiếng khóc quen thuộc vừa rồi thì tâm Thành Chương tức khắc súc thành một đoàn, thậm chí đập chậm lại.
Hắn cắn môi, cố lấy dũng khí đi tới bên cạnh hai bóng đen kia. Đi càng gần thì mùi hôi thối bốc càng cao, trong miệng hắn nói câu “Đắc tội,” sau đó liền dùng chân đá một trong hai thân thể kia để nó lật qua, cũng để hắn nhìn rõ nó.
Lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc kia, Thành Chương thiếu chút nữa khóc ra: Đôi mắt Nguyên Khánh trừng lớn, miệng hơi hơi mở ra, tuy rằng bề ngoài không nhìn được nguyên nhân chết nhưng hắn xác thật đã chết, mỗi tấc da thịt trên người hắn đều cứng đờ, hiển nhiên đã chết nhiều ngày. Nhưng nhiều ngày là bao nhiều ngày, hai ngày? hay ba ngày? Thành Chương bỗng nhiên che miệng lại, cố đè nén tiếp kinh hô: Chẳng lẽ, là ngày mà hắn đắc đạo phi thăng kia sao? Hóa ra hắn đâu phải phi thăng thành tiên, mà là bị người hại chết, thi thể bị giấu ở trong căn phòng này a.
Vậy người giết hắn là ai? Trong lòng Thành Chương nghiễm nhiên đã có đáp án, chỉ là hiện tại hắn không dám nghĩ nhiều, bởi vì một cỗ thi thể khác hắn còn chưa xem.
Hắn hiện giờ cũng bất chấp xú khí tận trời nằm nắm chặt tay đi đến khối thi thể còn lại. Lúc thấy rõ ràng bộ dáng của hắn thì lòng hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra: Người nam nhân này trần truồng lộ thể, cả người trải rộng vết thương xanh tím, nhưng còn may đây không phải người quen của hắn, ít nhất không phải sư huynh sư tỷ trong quan.
Nhưng hắn chưa kịp buông tâm thì một lo lắng khác ập tới, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại lời Nguyên Khánh từng nói với mình: Thành Chương, Từ hôm đó ta luôn nằm mơ, trong mộng có một nam nhân, cả người hắn trần trụi, ta đem hắn…… Đem hắn……
Thành Chương rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hắn xoay người chạy ra khỏi đó, nhào vào gò đất hắn mới ngồi vừa nãy mà thở hổn hển từng ngụm, nước mắt lã chã rơi xuống. Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tam Tô Quan, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nguyên Khánh, đó không phải mộng, nam nhân kia là bị ngươi, không, là bị tam thi của ngươi giết hại, nhưng người phải chịu trách nhiệm cũng không phải ngươi……”
Một đạo khói bếp từ Tam Tô Quan chậm rãi bay lên, trong lòng Thành Chương đột nhiên căng thẳng, quên cả bi thương. Hắn bò dậy, quay đầu nhìn căn phòng nhỏ kia: Làm sao bây giờ? Nếu không nhanh đem nó giấu đi, Cửu Hiền Nữ sẽ biết mình phát hiện ra bí mật của nàng. Lấy đạo pháp cùng uy vọng của nàng với đồ đệ thì đến lúc đó tuyệt sẽ không có người tin tưởng tên tiểu đạo sĩ là hắn, nói không chừng còn khiến hắn gặp họa sát thân.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng ngồi xuống trước căn phòng kia, vung phất trần lên, đem thủ thuật che mắt lại niệm lần nữa. Nhưng căn phòng vẫn ở đó, không hề động đậy. Lòng Thành Chương nóng như lửa đốt, nhanh chóng niệm chú mấy lần nhưng căn phòng kia vẫn lẳng lặng đứng đó, không có nửa điểm muốn biến mất, thật giống như đang cười nhạo hắn.
Sau lưng hắn vang lên tiếng chuông sớm, Thành Chương biết Cửu Hiền Nữ đã đứng dậy, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng nấu cơm rửa mặt truyền ra từ Tam Tô Quan. Không lâu nữa bọn hắn sẽ phải bắt đầu tụng kinh hàng ngày, lúc đó mọi người sẽ phát hiện hắn không có mặt, nhất định sẽ phái người đi tìm.
Quả nhiên, không bao lâu sau trong đạo quan liền truyền đến tiếng Đức Lượng, giọng hắn là lớn nhất, thường xuyên bởi vì thế mà bị những người khác mắng, nhưng hôm nay lúc Thành Chương nghe thấy thì lại giống như tiếng chuông tang của hắn.
Đức Lượng nói:” Thành Chương đâu, sao không thấy hắn? Sư phụ, trong phòng cũng không có ai, nếu không để đồ nhi ra ngoài tìm xem.”
Một dòng mồ hôi lạnh từ gáy của Thành Chương rơi xuống, tích trên phất trần đang nhẹ run rẩy của hắn. Hắn nhắm mắt lại: Thử lần cuối này, thành thì sống, không thành thì chết, không còn đường lui nữa.
Hắn vừa mở miệng niệm phù chú thì nghe được tiếng Đức Lượng gọi tên mình. Thành Chương không dám trợn mắt, sợ tòa phòng kia còn đó mà Đức Lượng thì sẽ dùng giọng nói khoa trương của mình gọi mọi người tới.
“Ngươi ngồi một mình ở chỗ này làm gì? Mau cùng ta đi về,” Đức Lượng đi lên nắm lấy tay hắn, “Di, sao cả người ngươi đều ướt đẫm vậy, nhanh về đổi bộ quần áo khác, đừng để bị cảm lạnh.”
Thành Chương mở to mắt, trước mặt hắn chỉ có một mảnh đất trống, căn phòng kia đã biến mất, phù chú của hắn đã thành công. Trong lòng hắn mừng như điên, dường như cả đời này hắn chưa từng thấy nhẹ nhàng như vậy. Hắn vội lau mồ hôi, đi theo Đức Lượng về Tam Tô Quan.
“Thành Chương, sáng sớm nay ngươi đi đâu?” Mới vừa tiến cửa viện thì giọng của Cửu Hiền Nữ đã truyền ra.
Thành Chương bị dọa đến run lên, vội cung kính hành lễ, “Đồ nhi trước sau học không được thủ thuật che mắt kia nên trong lòng nôn nóng, buổi tối cũng ngủ không tốt, liền đến trong núi luyện tập, đã khiến sư phụ phải lo lắng.”
“Sư phụ, hắn cùng đồ nhi đánh cuộc bị thua nên trong lòng vẫn luôn hụt hẫng, thậm chí không ngủ được, nửa đêm đều muốn luyện công. Đừng nhìn tiểu tử này thân thể yếu đuối, trong lòng thật đúng là kẻ ngoan cố.” Đức Lượng ở một bên thay Thành Chương giải thích.
Cửu Hiền Nữ gật gật đầu, “Vừa rồi sư huynh sư tỷ các ngươi nói với ta, đêm nay chính là đêm canh thân, và vì Nguyên Khánh đã bởi vì thủ canh thân mà đắc đạo phi thăng nên bọn họ đêm nay cũng muốn thử xem, ý hai người như thế nào?”
Nghe xong lời này, Đức Lượng thiếu chút nữa nhảy lên, “Sư phụ, đồ nhi đương nhiên vui, đồ nhi chờ chính là một ngày này, còn sợ sư phụ ghét bỏ đồ nhi đạo pháp không đủ, không cho đồ nhi tham dự, nếu ngài đã mở miệng thì đồ nhi đương nhiên cao hứng còn không kịp.”
Cửu Hiền Nữ cười cười, “Thành Chương, còn ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.