Quyển 3 - Chương 90: Hồ ly
Thương Hải Nhất Thử
18/09/2020
Dưới ánh nến mỏng
manh, ta thấy một con hồ ly nho nhỏ, một thân lông mao màu cam đang ngồi ngay ngắn trước án, lật giở một cuốn sách. Biểu tình của nó thật chuyên chú, lúc vui, lúc buồn, nhìn đến chỗ thú vị thì trên mặt sẽ hiện ra một nụ cười, bàn chân đầy móng vuốt xù lông còn che miệng, chòm râu cũng vì cười mà rung động. Ta nghĩ nó giống con người, chứ không phải con hồ
ly.
Đột nhiên, ánh nến chớp động vài cái, con hồ ly kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào chỗ ta đang đứng. Ta sợ tới mức lui về phía sau, miệng lại đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo bưng kín. Ta quay đầu lại, phát hiện người đứng là phía sau là ông ngoại thì không khỏi vừa mừng vừa sợ. Ta liền lao vào ngực ông, “Ngài hết bệnh rồi sao? Đã có thể đi lại rồi sao?”
Ông ngoại không có trả lời mà chỉ vuốt đầu ta, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo nụ cười thê lương.
Thư phòng vang lên một tiếng “Đông”, ta nhanh chóng quay đầu lại thì thấy cả con hồ ly và ngọn nến đều không còn, sách vở vẫn như mọi ngày, được bày biện chỉnh tề. Giống như những thứ vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“Ngài vừa rồi có nhìn thấy con hồ ly kia không?” Ta quay đầu hỏi ông ngoại, lại chỉ thấy tuyết đầu mùa rơi xuống như lông ngỗng trên mặt đất, thật nhanh tích thành một tầng thật dày. Trên nền tuyết trắng này có một đôi dấu chân từ gần đến xa, chậm rãi đi ra sân, tiến đến trong màn đêm vô tận.
Trong phòng ông ngoại cũng truyền ra tiếng mẫu thân khóc, nàng nói: “Phụ thân, phụ thân, ngài liền một câu cũng chưa để lại cho nữ nhi, liền cứ như vậy mà đi sao?”
Tưởng Tích Tích chớp chớp đôi mắt, “Cho nên đêm đó ngươi nhìn thấy chính là linh hồn ông ngoại sao?”
“Chắc thế.”
“Thế con hồ ly kia đâu?”
Lưu Tự Đường lắc đầu, “Không biết, từ đó ta không thấy nó nữa. Hôm nay nghe ngươi nói thì ta mới nghĩ đến không biết con hồ ly này và bí mật dưới giường của Hỗ Chuẩn có liên quan gì không?”
Hai người đang nói lại đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc đi qua cửa quán rượu.
“Trúc Sanh,” Tưởng Tích Tích nhìn nàng vội vàng liền nói, “Nói gì đi nữa, nếu hôm qua không có nàng thì ta căn bản không biết Hỗ Chuẩn đã trở lại, khả năng lớn là sẽ bị hắn bắt được.”
“Vừa rồi là Trúc Sanh cô nương của gánh hát sao?” Lưu Tự Đường nhíu mày.
“Trừ bỏ nàng còn có thể có ai.”
“Không đúng a, hai ngày trước gánh hát kia đã đến thành Thanh Châu ở phía bắc rồi mà. Ta tận mắt nhìn thấy đoàn xe của họ đi qua.”
Hỗ Chuẩn đem một chồng sách từ kệ lấy xuống. Hắn nhìn chằm chằm mỗi một khe hở, mỗi một góc nhưng vẫn không tìm thấy cây lược bị gãy kia.
“Lục Kiều.” Hắn nhắc mãi cái tên này rồi chạy ra ngoài phòng, không màng đất bùn lầy lội mà quỳ gối trên mặt cỏ sờ soạng, hy vọng có thể giống như lần trước tìm thấy cây lược rơi ở đây.
“Hỗ Chuẩn……” Lược không tìm thấy nhưng sau lưng lại bay tới một thanh âm run rẩy. Hỗ Chuẩn quay đầu lại, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy trên tóc vừa động, giống như có cái gì vừa rơi xuống.
Hắn duỗi tay đem vật kia cầm lấy, thấy đó là một con bướm thì thở dài, ném nó đi. Nhưng con bướm kia đập cánh phành phạch vài cái, lại một lần nữa đậu trên chóp mũi hắn, giống như đang nhìn hắn, phát ra một tiếng gọi rất nhỏ, “Hỗ Chuẩn……”
“Là ngươi đang gọi ta sao?” Hỗ Chuẩn nhìn chằm chằm đầu và râu của con bướm kia, trong lúc mơ hồ lại phát hiện nó thay đổi bộ dáng, càng ngày càng giống một nữ nhân, người mà hắn mới giết mấy ngay trước.
“Kính Nhi?”
“Ngươi đã nói sẽ dẫn ta đi, vì sao lại muốn giết ta, đến nửa khối xương cốt cũng không lưu lại.” Con bướm cuồng loạn phe phẩy cánh, hướng đôi mắt của Hỗ Chuẩn bay đến. Bóng dáng nó càng ngày càng lớn trong đôi mắt hắn, càng ngày càng dữ tợn.
“Bang.” Hai bàn tay đập mạnh vào nhau, đem con bướm đập nát nhừ. Hỗ Chuẩn thở dài một cái, chán ghét đem đoàn huyết nhục mơ hồ trong tay vứt đi, “Ai bảo ngươi làm gãy lược của Lục Kiều, thật là chết cũng không đủ đền tội.”
“Một cái lược gãy mà cũng quan trọng như vậy sao, đến nỗi ngươi phải vì nó mà giết người?” Một bóng đen xuất hiện trước cửa, nàng ta đứng bên dưới một lùm hoa, lạnh lùng nhìn Hỗ Chuẩn, tay nàng ta nắm lấy hai mảnh của một cây lược gỗ. Hai mảnh lược không an phận xoắn đến xoắn đi, tựa như hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh.
“Là ngươi trộm lược của ta sao?” Hỗ Chuẩn đứng lên nhìn về phía nàng, hai mắt hắn lại một lần nữa bị bóng đêm bao phủ, “Trúc Sanh, về chuyện của ta, ngươi đã biết bao nhiêu?”
Trúc Sanh “Phụt” cười lên tiếng, “Ta biết ngươi giết người, còn không phải một cái. Kính Nhi chết ta còn có thể lý giải, nhưng Lục Kiều thì sao? Ngươi luôn mồm nói cả đời này chỉ yêu nàng, đời đời kiếp kiếp không chia lìa, nhưng vì sao nàng lại chết trong tay ngươi đâu?”
“Ta không phải cố ý,” thời tiết nóng như vậy nhưng Hỗ Chuẩn lại phát run từ đầu đến chân. “Ngày đó nàng trở về lấy đồ vật, nói là đã chết tâm với ta, muốn cùng ta hòa li, vô luận ta nói thế nào cũng không nghe,” hắn nhìn Trúc Sanh, trong ánh mắt lộ ra tia sáng xanh mơn mởn, tia sáng kia không thuộc về nhân loại, mà là giống một loài động vật, “Ta không thể để nàng đi. Nàng vừa đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại. Nếu không có Lục Kiều thì ta làm sao sống được? Ta không chịu nổi.”
“Cho nên ngươi liền giết chết nàng, dùng quyển sách kia?”
“Không phải ta giết. Ta sao có thể nỡ giết nàng. Có điều ta đã không khống chế được nó. Lúc Lục Kiều thu thập đồ vật thì tình cờ đem nó đánh rơi trên mặt đất, tự phù bên trong liền bay tới, cắn nuốt nàng, chẳng lưu lại cái gì cả, dù chỉ là một chút.” Giọng của Hỗ Chuẩn càng thêm điên cuồng, hắn đột nhiên xoay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm hai mảnh lược gãy trong tay Trúc Sanh, “Không đúng, nàng đã trở lại, nàng vẫn giống như trước, mỗi sáng sớm nàng vẫn chải tóc cho ta. Nàng đã tha thứ cho ta, đáp ứng sẽ không bao giờ đi nữa.”
“Ngươi nói cây lược này sao?” Trúc Sanh mắt lạnh nhìn Hỗ Chuẩn, quơ quơ hai mảnh lược trong tay.
“Đem nó trả lại cho ta.”
Trúc Sanh nhìn mắt hắn chậm rãi nổi lên hai ngọn lửa xanh biếc thì tươi cười càng sâu, “Không cho.”
“Đem nó cho ta.” Hỗ Chuẩn lại đi về phía trước một bước, đem Trúc Sanh bức vào trong phòng.
“Lạch cạch” hai mảnh lược rơi trên mặt đất, gãy thêm thành mấy đoạn, thậm chí răng lược cũng rơi ra. Trúc Sanh cười tủm tỉm nhìn Hỗ Chuẩn, đem chân hung hăng đạp lên cây lược đã vỡ nát, cứ thế dùng sức, lại dùng sức……
“Đau, quan nhân, đau……” Một cỗ mùi máu tanh hôi thế nhưng tản ra từ dưới gót giày của Trúc Sanh, phảng phất giống như nàng dẫm đến không phải lược mà là cánh tay của Lục Kiều.
“Đằng” một tiếng, dưới giường bốc lên một đám bụi đất, trong đám bụi mông lung đó, một cuốn sách bìa màu đen bay vọt ra, rít gào, tựa như một đội quân đang chờ xuất phát, bay tới trong tay Hỗ Chuẩn.
Đột nhiên, ánh nến chớp động vài cái, con hồ ly kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào chỗ ta đang đứng. Ta sợ tới mức lui về phía sau, miệng lại đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo bưng kín. Ta quay đầu lại, phát hiện người đứng là phía sau là ông ngoại thì không khỏi vừa mừng vừa sợ. Ta liền lao vào ngực ông, “Ngài hết bệnh rồi sao? Đã có thể đi lại rồi sao?”
Ông ngoại không có trả lời mà chỉ vuốt đầu ta, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo nụ cười thê lương.
Thư phòng vang lên một tiếng “Đông”, ta nhanh chóng quay đầu lại thì thấy cả con hồ ly và ngọn nến đều không còn, sách vở vẫn như mọi ngày, được bày biện chỉnh tề. Giống như những thứ vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“Ngài vừa rồi có nhìn thấy con hồ ly kia không?” Ta quay đầu hỏi ông ngoại, lại chỉ thấy tuyết đầu mùa rơi xuống như lông ngỗng trên mặt đất, thật nhanh tích thành một tầng thật dày. Trên nền tuyết trắng này có một đôi dấu chân từ gần đến xa, chậm rãi đi ra sân, tiến đến trong màn đêm vô tận.
Trong phòng ông ngoại cũng truyền ra tiếng mẫu thân khóc, nàng nói: “Phụ thân, phụ thân, ngài liền một câu cũng chưa để lại cho nữ nhi, liền cứ như vậy mà đi sao?”
Tưởng Tích Tích chớp chớp đôi mắt, “Cho nên đêm đó ngươi nhìn thấy chính là linh hồn ông ngoại sao?”
“Chắc thế.”
“Thế con hồ ly kia đâu?”
Lưu Tự Đường lắc đầu, “Không biết, từ đó ta không thấy nó nữa. Hôm nay nghe ngươi nói thì ta mới nghĩ đến không biết con hồ ly này và bí mật dưới giường của Hỗ Chuẩn có liên quan gì không?”
Hai người đang nói lại đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc đi qua cửa quán rượu.
“Trúc Sanh,” Tưởng Tích Tích nhìn nàng vội vàng liền nói, “Nói gì đi nữa, nếu hôm qua không có nàng thì ta căn bản không biết Hỗ Chuẩn đã trở lại, khả năng lớn là sẽ bị hắn bắt được.”
“Vừa rồi là Trúc Sanh cô nương của gánh hát sao?” Lưu Tự Đường nhíu mày.
“Trừ bỏ nàng còn có thể có ai.”
“Không đúng a, hai ngày trước gánh hát kia đã đến thành Thanh Châu ở phía bắc rồi mà. Ta tận mắt nhìn thấy đoàn xe của họ đi qua.”
Hỗ Chuẩn đem một chồng sách từ kệ lấy xuống. Hắn nhìn chằm chằm mỗi một khe hở, mỗi một góc nhưng vẫn không tìm thấy cây lược bị gãy kia.
“Lục Kiều.” Hắn nhắc mãi cái tên này rồi chạy ra ngoài phòng, không màng đất bùn lầy lội mà quỳ gối trên mặt cỏ sờ soạng, hy vọng có thể giống như lần trước tìm thấy cây lược rơi ở đây.
“Hỗ Chuẩn……” Lược không tìm thấy nhưng sau lưng lại bay tới một thanh âm run rẩy. Hỗ Chuẩn quay đầu lại, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy trên tóc vừa động, giống như có cái gì vừa rơi xuống.
Hắn duỗi tay đem vật kia cầm lấy, thấy đó là một con bướm thì thở dài, ném nó đi. Nhưng con bướm kia đập cánh phành phạch vài cái, lại một lần nữa đậu trên chóp mũi hắn, giống như đang nhìn hắn, phát ra một tiếng gọi rất nhỏ, “Hỗ Chuẩn……”
“Là ngươi đang gọi ta sao?” Hỗ Chuẩn nhìn chằm chằm đầu và râu của con bướm kia, trong lúc mơ hồ lại phát hiện nó thay đổi bộ dáng, càng ngày càng giống một nữ nhân, người mà hắn mới giết mấy ngay trước.
“Kính Nhi?”
“Ngươi đã nói sẽ dẫn ta đi, vì sao lại muốn giết ta, đến nửa khối xương cốt cũng không lưu lại.” Con bướm cuồng loạn phe phẩy cánh, hướng đôi mắt của Hỗ Chuẩn bay đến. Bóng dáng nó càng ngày càng lớn trong đôi mắt hắn, càng ngày càng dữ tợn.
“Bang.” Hai bàn tay đập mạnh vào nhau, đem con bướm đập nát nhừ. Hỗ Chuẩn thở dài một cái, chán ghét đem đoàn huyết nhục mơ hồ trong tay vứt đi, “Ai bảo ngươi làm gãy lược của Lục Kiều, thật là chết cũng không đủ đền tội.”
“Một cái lược gãy mà cũng quan trọng như vậy sao, đến nỗi ngươi phải vì nó mà giết người?” Một bóng đen xuất hiện trước cửa, nàng ta đứng bên dưới một lùm hoa, lạnh lùng nhìn Hỗ Chuẩn, tay nàng ta nắm lấy hai mảnh của một cây lược gỗ. Hai mảnh lược không an phận xoắn đến xoắn đi, tựa như hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh.
“Là ngươi trộm lược của ta sao?” Hỗ Chuẩn đứng lên nhìn về phía nàng, hai mắt hắn lại một lần nữa bị bóng đêm bao phủ, “Trúc Sanh, về chuyện của ta, ngươi đã biết bao nhiêu?”
Trúc Sanh “Phụt” cười lên tiếng, “Ta biết ngươi giết người, còn không phải một cái. Kính Nhi chết ta còn có thể lý giải, nhưng Lục Kiều thì sao? Ngươi luôn mồm nói cả đời này chỉ yêu nàng, đời đời kiếp kiếp không chia lìa, nhưng vì sao nàng lại chết trong tay ngươi đâu?”
“Ta không phải cố ý,” thời tiết nóng như vậy nhưng Hỗ Chuẩn lại phát run từ đầu đến chân. “Ngày đó nàng trở về lấy đồ vật, nói là đã chết tâm với ta, muốn cùng ta hòa li, vô luận ta nói thế nào cũng không nghe,” hắn nhìn Trúc Sanh, trong ánh mắt lộ ra tia sáng xanh mơn mởn, tia sáng kia không thuộc về nhân loại, mà là giống một loài động vật, “Ta không thể để nàng đi. Nàng vừa đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại. Nếu không có Lục Kiều thì ta làm sao sống được? Ta không chịu nổi.”
“Cho nên ngươi liền giết chết nàng, dùng quyển sách kia?”
“Không phải ta giết. Ta sao có thể nỡ giết nàng. Có điều ta đã không khống chế được nó. Lúc Lục Kiều thu thập đồ vật thì tình cờ đem nó đánh rơi trên mặt đất, tự phù bên trong liền bay tới, cắn nuốt nàng, chẳng lưu lại cái gì cả, dù chỉ là một chút.” Giọng của Hỗ Chuẩn càng thêm điên cuồng, hắn đột nhiên xoay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm hai mảnh lược gãy trong tay Trúc Sanh, “Không đúng, nàng đã trở lại, nàng vẫn giống như trước, mỗi sáng sớm nàng vẫn chải tóc cho ta. Nàng đã tha thứ cho ta, đáp ứng sẽ không bao giờ đi nữa.”
“Ngươi nói cây lược này sao?” Trúc Sanh mắt lạnh nhìn Hỗ Chuẩn, quơ quơ hai mảnh lược trong tay.
“Đem nó trả lại cho ta.”
Trúc Sanh nhìn mắt hắn chậm rãi nổi lên hai ngọn lửa xanh biếc thì tươi cười càng sâu, “Không cho.”
“Đem nó cho ta.” Hỗ Chuẩn lại đi về phía trước một bước, đem Trúc Sanh bức vào trong phòng.
“Lạch cạch” hai mảnh lược rơi trên mặt đất, gãy thêm thành mấy đoạn, thậm chí răng lược cũng rơi ra. Trúc Sanh cười tủm tỉm nhìn Hỗ Chuẩn, đem chân hung hăng đạp lên cây lược đã vỡ nát, cứ thế dùng sức, lại dùng sức……
“Đau, quan nhân, đau……” Một cỗ mùi máu tanh hôi thế nhưng tản ra từ dưới gót giày của Trúc Sanh, phảng phất giống như nàng dẫm đến không phải lược mà là cánh tay của Lục Kiều.
“Đằng” một tiếng, dưới giường bốc lên một đám bụi đất, trong đám bụi mông lung đó, một cuốn sách bìa màu đen bay vọt ra, rít gào, tựa như một đội quân đang chờ xuất phát, bay tới trong tay Hỗ Chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.