Quyển 11 - Chương 351: Hồi sát
Thương Hải Nhất Thử
25/09/2020
Ngoài cửa đột
nhiên truyền đến tiếng ồn ào, trong đó có một tiếng thuộc về Thẩm Thanh, nghe vậy, Trình Mục Du vội vàng đi ra bên ngoài viện, Tưởng Tích Tích
cùng Sử Kim đi theo phía sau, cùng ra khỏi viện.
Đi đến bên ngoài, nhìn thấy vài người đang náo loạn ở trong ngõ nhỏ, đi ở đầu là một trung niên nam tử, đang ôm một cái chiếu, bên trong ẩn ẩn lộ ra một cái chân gầy nhỏ tái nhợt. Phía sau hắn chính là một tiểu cô nương nhào lên trên mặt đất, ôm lấy mắt cá chân người này, khóc không thành tiếng. Mà Thẩm Thanh cũng đang lôi kéo tay áo nam nhân kia, trong miệng đôi co, “Tiêu đại ca, ta nhất định có thể tìm được chút tiền, để mua cho đại muội một cái quan tài mỏng, nàng đã chết thảm như vậy rồi, ngươi lại đem nàng cứ thế ném đến Thiết Thạch Lan, còn gì nhẫn tâm hơn chứ.”
Nam tử trung niên bị lôi kéo không đành, ông ta nhắm mắt, nước mắt ở trên mặt chảy xuống đến cằm, “Đều do ta không có bản lĩnh, lúc sinh thời đến một bữa cơm no cũng không cho nàng ăn được ngày nào, sau khi chết đến một mảnh quan tài cũng không mua nổi, khuê nữ a, ngươi đừng trách cha, kiếp sau nhớ tìm nhà tốt mà đầu thai, đừng tìm lầm.”
“Tiêu đại ca……”
“Thẩm công tử, ngươi cũng không cần giấu ta, vì hôn sự này, ngươi còn dư bao nhiêu tiền đâu? Sau khi kết hôn còn bao nhiêu việc phải tiêu đến tiền nữa, cứ để ta đưa nàng qua đó, con nhà nghèo, lúc sống không được hưởng phú quý, sau khi chết cũng không cần quá chú ý.”
Thẩm Thanh thấy ông ta vẫn khăng khăng phải đi thì tâm nhảy lên, không chút suy nghĩ liền buột miệng thốt ra, “Ta có thể tìm Kiều gia mượn ít bạc, ngày kia, không ngày mai, ngày mai ta sẽ mang đến, ngươi tin ta một lần này thôi, cầu ngươi, Tiêu đại ca.”
Nam nhân dừng bước chân, quay đầu lại, “Thẩm công tử, ngươi…… Ngươi không cần như thế……”
“Nếu không phải vì ta, nàng cũng sẽ không chết, ngươi coi như vì để ta an lòng cho ta cơ hội trả nợ đi.”
Lúc nam nhân kia còn do dự thì Trình Mục Du nhắm chuẩn thời cơ đi đến, vỗ vỗ lên vai ông ta, “Tiêu Cùng, ngươi cũng đừng làm hắn khó xử, ta sợ nếu ngươi có vứt người ở Thiết Thạch Lan thì hắn còn phải đến đó tự mình đem về. Chuyện quan tài, Thẩm Thanh nhất định có thể giải quyết, ngươi trước tiên ôm hài tử về chờ tin hắn đã.”
Huyện lệnh đại nhân tự mình làm thuyết khách nên Tiêu Cùng đương nhiên không tiện nói thêm gì. Ông ta ôm cái bọc chiếu kia, bán tín bán nghi nhìn Thẩm Thanh liếc mắt một cái, kéo bước chân trầm trọng hướng nhà mình đi đến.
Thấy người nhà họ Tiêu đi vào trong nhà, Thẩm Thanh lúc này mới xoa xoa đôi mắt, hắng giọng hành lễ với Trình Mục Du, “Đại nhân, không biết ngài tới lần này tìm Thẩm mỗ là vì chuyện gì?”
Trình Mục Du liếc mắt nhìn thân thể đơn bạc của hắn, “Đi vào lại nói.”
Mấy người đi vào sân của Thẩm gia xong, Trình Mục Du nhìn thẳng Thẩm Thanh, nói “Ta đặc biệt tới nhắc nhở ngươi, gần đây nhất định phải cẩn thận, người Hồ gia chưa bị bắt hết, Tôn Hoài Cẩn kia cũng đã ra khỏi đỉnh đồng, bọn họ có khả năng sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Thẩm Thanh nhíu lông mày, “Bọn họ vì sao lại hận ta như vậy? Không chỉ giết Nhị Hỉ mà còn giết Tiêu gia đại muội.”
“Người Hồ gia vốn dĩ không giống người thường, nhiều năm như vậy, một nhà bọn họ chính là vì Tôn Hoài Cẩn mà sống, cố chấp đến đáng sợ. Bọn họ cảm thấy ngươi đem chuyện của Tôn Hoài Cẩn tiết lộ cho quan phủ cho nên cực kỳ hận ngươi, hơn nữa hiện tại Hồ gia đã chết mấy mạng người, nợ máu này phỏng chừng hài tử kia sẽ tính trên đầu ngươi. Vì thế ngày nào bọn họ còn chưa về quy án thì ngày đó ngươi còn phải phòng bị. Ta cũng sẽ phái người tới đây bảo vệ ngươi.”
Thẩm Thanh đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đem mô hình hỗn thiên nghi trong viện ôm đến, nhẹ nhàng kích thích mấy cái vòng tre ở bên trên, “Đại nhân, ta có một cái ý tưởng, chỉ còn năm ngày nữa là nguyệt thực, nếu ta đoán không sai thì ngày đó chính là ngày Tôn Hoài Cẩn hồi sinh, dựa theo kinh Phật thì ngày hồi sinh chính là tuần thứ năm sau ngày giỗ, lúc đó hồn phách tập trung âm khí nhiều nhất, dễ dàng sống lại nhất. Mà ngày kia vừa đúng là cúng bảy ngày cho Tiêu gia đại muội. Ta cho rằng, người Hồ gia cố ý chọn cái ngày hắc ám không ánh trăng kia để hồi sinh Tôn Hoài Cẩn.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Nếu muốn làm sống lại một người thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Trong《 tám tác 》có ghi lại, vào thời Tây Tấn có một người tên là Nhậm Tử Tu vì mất đi thê tử mà không vui. Hắn liền nghĩ ra nhiều biện pháp để khiến thê tử của mình sống lại và hắn đã thành công. Có một buổi tối, hắn nhìn thấy một nữ tử ngồi trước bàn trang điểm, bóng dáng giống hệt thê tử nhà mình nên trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức đi đẩy cửa sổ ra, để ánh trăng chiếu vào nhìn rõ hơn. Ai ngờ ánh trăng vừa chiếu lên người nữ nhân kia thì nàng lại ô ô khóc lớn lên, trong miệng nói: Diêm Quân thấy chàng tình cảm thâm sâu, lại bị chàng làm cho cảm động nên mới đặc biệt để ta hồi hồi về nhân gian. Có điều ngài ấy đã dặn dò, hồn về dương gian thì trong hai canh giờ đầu không thể gặp ánh sáng, nếu không thì đến Ngoc Hoàng Vương Mẫu cũng không thể xoay chuyển được trời đất. Nói xong câu đó, sinh hồn kia dần dần tan đi, Nhậm Tử Tu có gọi thế nào cũng không quay trở về.”
“Cho nên vào vào nguyệt thực năm ngày sau chính là thời cơ tốt nhất để hồi sinh Tôn Hoài Cẩn sao?”
Thẩm Thanh gật gật đầu, “Vào ngày nguyệt thực, không chỉ khắp trời đất là một mảnh đen nhánh mà những oan hồn do Tôn Hoài Cẩn giết chết cũng sẽ tụ đến trên người hắn, do đó khả năng hắn sống lại lớn hơn nhiều. Vì thế người Hồ gia đau khổ đợi nhiều năm như vậy, chính là vì bắt lấy cơ hội này.”
Trình Mục Du trừng mắt, “Cho nên hiện tại quan trọng nhất chính là phải bắt được Tôn Hoài Cẩn cùng tiểu nam hài còn sót lại của Hồ gia. Nhưng những người phái đi tìm ở trong núi đã tìm mấy ngày nhưng vẫn không tìm thấy chỗ hai người bọn họ ở, không biết rốt cuộc bọn họ ở nơi nào.”
“Nếu ở núi rừng không có thì đại nhân có nghĩ đến bọn họ ở trong thành không?”
Tưởng Tích Tích nghe xong nửa ngày thì rốt cuộc cũng nhịn không được chen miệng vào, “Mang theo một quái vật chưa sống lại vào thành sao? Cái này làm sao có khả năng?”
Thẩm Thanh vuốt cằm, “Ta cũng không biết bọn họ làm thế nào nhưng theo ta quan sát thì người Hồ gia tựa hồ cực kỳ có thành kiến đối với quan phủ, lúc trước Hồ Tĩnh vứt bỏ thi thể Vương Thành cũng cố ý chọn lúc nha dịch đi tuần ban đêm, chính là để diễu võ dương oai trước mặt quan phủ. Hơn nữa Trình đại nhân nói, người Hồ gia cực đoan đến cực điểm, cho nên ta nghĩ, bọn họ nhất định sẽ chọn Tân An thành để hoàn thành nghi thức quan trọng nhất.”
Tưởng Tích Tích bị lời hắn nói làm cho cả kinh để nhảy dựng, nàng nắm chặt nắm tay, “Cũng không biết người sinh cuối cùng hắn chọn là ai? Dựa theo tính cách có thù tất báo của bọn họ thì……” Nàng tạm dừng một chút, nhìn Thẩm Thanh đang mặt ủ mày chau trước mắt mà liếc nhìn một cái, sau đó nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, nếu không, thuộc hạ cũng lưu lại để bảo hộ Thẩm công tử, nhiều hơn một người sẽ tốt hơn.”
Đi đến bên ngoài, nhìn thấy vài người đang náo loạn ở trong ngõ nhỏ, đi ở đầu là một trung niên nam tử, đang ôm một cái chiếu, bên trong ẩn ẩn lộ ra một cái chân gầy nhỏ tái nhợt. Phía sau hắn chính là một tiểu cô nương nhào lên trên mặt đất, ôm lấy mắt cá chân người này, khóc không thành tiếng. Mà Thẩm Thanh cũng đang lôi kéo tay áo nam nhân kia, trong miệng đôi co, “Tiêu đại ca, ta nhất định có thể tìm được chút tiền, để mua cho đại muội một cái quan tài mỏng, nàng đã chết thảm như vậy rồi, ngươi lại đem nàng cứ thế ném đến Thiết Thạch Lan, còn gì nhẫn tâm hơn chứ.”
Nam tử trung niên bị lôi kéo không đành, ông ta nhắm mắt, nước mắt ở trên mặt chảy xuống đến cằm, “Đều do ta không có bản lĩnh, lúc sinh thời đến một bữa cơm no cũng không cho nàng ăn được ngày nào, sau khi chết đến một mảnh quan tài cũng không mua nổi, khuê nữ a, ngươi đừng trách cha, kiếp sau nhớ tìm nhà tốt mà đầu thai, đừng tìm lầm.”
“Tiêu đại ca……”
“Thẩm công tử, ngươi cũng không cần giấu ta, vì hôn sự này, ngươi còn dư bao nhiêu tiền đâu? Sau khi kết hôn còn bao nhiêu việc phải tiêu đến tiền nữa, cứ để ta đưa nàng qua đó, con nhà nghèo, lúc sống không được hưởng phú quý, sau khi chết cũng không cần quá chú ý.”
Thẩm Thanh thấy ông ta vẫn khăng khăng phải đi thì tâm nhảy lên, không chút suy nghĩ liền buột miệng thốt ra, “Ta có thể tìm Kiều gia mượn ít bạc, ngày kia, không ngày mai, ngày mai ta sẽ mang đến, ngươi tin ta một lần này thôi, cầu ngươi, Tiêu đại ca.”
Nam nhân dừng bước chân, quay đầu lại, “Thẩm công tử, ngươi…… Ngươi không cần như thế……”
“Nếu không phải vì ta, nàng cũng sẽ không chết, ngươi coi như vì để ta an lòng cho ta cơ hội trả nợ đi.”
Lúc nam nhân kia còn do dự thì Trình Mục Du nhắm chuẩn thời cơ đi đến, vỗ vỗ lên vai ông ta, “Tiêu Cùng, ngươi cũng đừng làm hắn khó xử, ta sợ nếu ngươi có vứt người ở Thiết Thạch Lan thì hắn còn phải đến đó tự mình đem về. Chuyện quan tài, Thẩm Thanh nhất định có thể giải quyết, ngươi trước tiên ôm hài tử về chờ tin hắn đã.”
Huyện lệnh đại nhân tự mình làm thuyết khách nên Tiêu Cùng đương nhiên không tiện nói thêm gì. Ông ta ôm cái bọc chiếu kia, bán tín bán nghi nhìn Thẩm Thanh liếc mắt một cái, kéo bước chân trầm trọng hướng nhà mình đi đến.
Thấy người nhà họ Tiêu đi vào trong nhà, Thẩm Thanh lúc này mới xoa xoa đôi mắt, hắng giọng hành lễ với Trình Mục Du, “Đại nhân, không biết ngài tới lần này tìm Thẩm mỗ là vì chuyện gì?”
Trình Mục Du liếc mắt nhìn thân thể đơn bạc của hắn, “Đi vào lại nói.”
Mấy người đi vào sân của Thẩm gia xong, Trình Mục Du nhìn thẳng Thẩm Thanh, nói “Ta đặc biệt tới nhắc nhở ngươi, gần đây nhất định phải cẩn thận, người Hồ gia chưa bị bắt hết, Tôn Hoài Cẩn kia cũng đã ra khỏi đỉnh đồng, bọn họ có khả năng sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Thẩm Thanh nhíu lông mày, “Bọn họ vì sao lại hận ta như vậy? Không chỉ giết Nhị Hỉ mà còn giết Tiêu gia đại muội.”
“Người Hồ gia vốn dĩ không giống người thường, nhiều năm như vậy, một nhà bọn họ chính là vì Tôn Hoài Cẩn mà sống, cố chấp đến đáng sợ. Bọn họ cảm thấy ngươi đem chuyện của Tôn Hoài Cẩn tiết lộ cho quan phủ cho nên cực kỳ hận ngươi, hơn nữa hiện tại Hồ gia đã chết mấy mạng người, nợ máu này phỏng chừng hài tử kia sẽ tính trên đầu ngươi. Vì thế ngày nào bọn họ còn chưa về quy án thì ngày đó ngươi còn phải phòng bị. Ta cũng sẽ phái người tới đây bảo vệ ngươi.”
Thẩm Thanh đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đem mô hình hỗn thiên nghi trong viện ôm đến, nhẹ nhàng kích thích mấy cái vòng tre ở bên trên, “Đại nhân, ta có một cái ý tưởng, chỉ còn năm ngày nữa là nguyệt thực, nếu ta đoán không sai thì ngày đó chính là ngày Tôn Hoài Cẩn hồi sinh, dựa theo kinh Phật thì ngày hồi sinh chính là tuần thứ năm sau ngày giỗ, lúc đó hồn phách tập trung âm khí nhiều nhất, dễ dàng sống lại nhất. Mà ngày kia vừa đúng là cúng bảy ngày cho Tiêu gia đại muội. Ta cho rằng, người Hồ gia cố ý chọn cái ngày hắc ám không ánh trăng kia để hồi sinh Tôn Hoài Cẩn.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Nếu muốn làm sống lại một người thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Trong《 tám tác 》có ghi lại, vào thời Tây Tấn có một người tên là Nhậm Tử Tu vì mất đi thê tử mà không vui. Hắn liền nghĩ ra nhiều biện pháp để khiến thê tử của mình sống lại và hắn đã thành công. Có một buổi tối, hắn nhìn thấy một nữ tử ngồi trước bàn trang điểm, bóng dáng giống hệt thê tử nhà mình nên trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức đi đẩy cửa sổ ra, để ánh trăng chiếu vào nhìn rõ hơn. Ai ngờ ánh trăng vừa chiếu lên người nữ nhân kia thì nàng lại ô ô khóc lớn lên, trong miệng nói: Diêm Quân thấy chàng tình cảm thâm sâu, lại bị chàng làm cho cảm động nên mới đặc biệt để ta hồi hồi về nhân gian. Có điều ngài ấy đã dặn dò, hồn về dương gian thì trong hai canh giờ đầu không thể gặp ánh sáng, nếu không thì đến Ngoc Hoàng Vương Mẫu cũng không thể xoay chuyển được trời đất. Nói xong câu đó, sinh hồn kia dần dần tan đi, Nhậm Tử Tu có gọi thế nào cũng không quay trở về.”
“Cho nên vào vào nguyệt thực năm ngày sau chính là thời cơ tốt nhất để hồi sinh Tôn Hoài Cẩn sao?”
Thẩm Thanh gật gật đầu, “Vào ngày nguyệt thực, không chỉ khắp trời đất là một mảnh đen nhánh mà những oan hồn do Tôn Hoài Cẩn giết chết cũng sẽ tụ đến trên người hắn, do đó khả năng hắn sống lại lớn hơn nhiều. Vì thế người Hồ gia đau khổ đợi nhiều năm như vậy, chính là vì bắt lấy cơ hội này.”
Trình Mục Du trừng mắt, “Cho nên hiện tại quan trọng nhất chính là phải bắt được Tôn Hoài Cẩn cùng tiểu nam hài còn sót lại của Hồ gia. Nhưng những người phái đi tìm ở trong núi đã tìm mấy ngày nhưng vẫn không tìm thấy chỗ hai người bọn họ ở, không biết rốt cuộc bọn họ ở nơi nào.”
“Nếu ở núi rừng không có thì đại nhân có nghĩ đến bọn họ ở trong thành không?”
Tưởng Tích Tích nghe xong nửa ngày thì rốt cuộc cũng nhịn không được chen miệng vào, “Mang theo một quái vật chưa sống lại vào thành sao? Cái này làm sao có khả năng?”
Thẩm Thanh vuốt cằm, “Ta cũng không biết bọn họ làm thế nào nhưng theo ta quan sát thì người Hồ gia tựa hồ cực kỳ có thành kiến đối với quan phủ, lúc trước Hồ Tĩnh vứt bỏ thi thể Vương Thành cũng cố ý chọn lúc nha dịch đi tuần ban đêm, chính là để diễu võ dương oai trước mặt quan phủ. Hơn nữa Trình đại nhân nói, người Hồ gia cực đoan đến cực điểm, cho nên ta nghĩ, bọn họ nhất định sẽ chọn Tân An thành để hoàn thành nghi thức quan trọng nhất.”
Tưởng Tích Tích bị lời hắn nói làm cho cả kinh để nhảy dựng, nàng nắm chặt nắm tay, “Cũng không biết người sinh cuối cùng hắn chọn là ai? Dựa theo tính cách có thù tất báo của bọn họ thì……” Nàng tạm dừng một chút, nhìn Thẩm Thanh đang mặt ủ mày chau trước mắt mà liếc nhìn một cái, sau đó nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, nếu không, thuộc hạ cũng lưu lại để bảo hộ Thẩm công tử, nhiều hơn một người sẽ tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.