Quyển 12 - Chương 364: Khúc mắc
Thương Hải Nhất Thử
25/09/2020
Đoạn Trăn nhi thấy
người nọ dừng lại bất động thì kích động rơi lệ đầy mặt. Nàng vừa kêu
vừa hướng người kia chạy tới, vừa đi qua đầu hẻm thì mới phát hiện ra
người đang ngồi trên ngựa kia là một nữ tử xấp xỉ tuổi mình, chứ không
phải nam nhân nào. Nhưng hiện tại nàng không nghĩ được nhiều như thế,
vội bắt lấy cương ngựa, chỉ về phía sau, “Cô nương, có người…… Không
phải người, là quái vật, có một con quái vật đang hướng theo ngõ nhỏ
muốn bắt ta.”
Nữ tử áo đỏ kia hướng phía sau nàng nhìn nhìn, “Quái vật? Rõ như ban ngày thế này, làm gì có quái vật, cô nương có phải nhìn lầm rồi không?”
Đoạn Trăn nhi nghe nàng nói như vậy thì nhanh chóng quay đầu, lại nhìn thấy trong hẻm nhỏ chẳng có cái gì, chỉ ở chõ cuối lộ ra một ánh sáng lóe lên, theo thứ kia biến mất, nhanh đến nỗi vị cô nương áo đỏ này nhìn không thấy nó.
“Nó đi đâu rồi? Nhưng vừa rồi nó thật sự theo phía sau ta, còn túm đứt một lọn tóc của ta……” Đoạn Trăn nhi vuốt đầu mình, bên trên vẫn lộ ra đau đớn tựa hồ nhắc nhở nàng cơn ác mộng kia là thật, cũng không phải do nàng nghĩ ra.
Nữ tử áo đỏ vì thế từ trên ngựa nhảy xuống, hướng phía sau nói, “Đại nhân, vị cô nương này nói vừa rồi trong ngõ này có người đuổi theo nàng nhưng nơi này trống không, thuộc hạ thật sự nhìn không ra cái gì cổ quái.”
Đoạn Trăn nhi hiện tại mới chú ý tới phía sau nữ tử áo đỏ kia còn có một cỗ xe ngựa, nàng theo tiếng nhìn lại thì thấy chỗ rèm cửa thò ra một cái đầu nhỏ tròn xoe bụ bẫm, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi đồng thời kinh hô ra tiếng.
“Dì nhỏ.”
“Tấn Nhi.”
Tấn Nhi vén rèm lên, tự mình bò xuống xe ngựa, đi tới bên người Đoạn Trăn nhi, ôm chặt lấy eo nàng, “Dì nhỏ, Tấn Nhi nhớ ngài chết đi được, ngài vì sao không tới Tân An tìm ta, có phải ngài quên Tấn Nhi rồi không?”
Hóa ra Đoạn Trăn nhi này chính là muội muội nhỏ nhất của Trình phu nhân. Tưởng Tích Tích chỉ gặp nàng có vài lần, hơn nữa đã lâu không gặp, Đoạn Trăn nhi từ một nha đầu tóc để chỏm biến thành một nữ tử thanh xuân yêu kiều duyên dáng khiến nàng nhận không ra. Nhưng Tấn Nhi thì lại không giống thế, mỗi năm hắn đều tới Đoạn gia ở một thời gian, Đoạn Trăn nhi lại không được ra cửa vì vậy liền cả ngày bồi hắn chơi đùa. Hơn nữa hắn là hài tử duy nhất mà đại tỷ nàng lưu lại, vì thế nàng liền yêu thương hắn đến không được, tình cảm của hai người cũng sâu hơn người khác nhiều.
Vừa rồi ở trong xe ngựa, Tấn Nhi liền cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, vừa mở mành cửa ra thì quả nhiên nhìn thấy dì nhỏ mà mình yêu thương. Hai người tất nhiên là vui mừng gặp gỡ, vui đến nỗi Đoạn Trăn nhi đã đem chuyện vừa mới phát sinh kia hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Trình Mục Du cũng từ trên xe ngựa xuống dưới, đi đến bên người Đoạn Trăn nhi, nhưng hắn và nàng cũng không thân thiết như với Tấn Nhi, vì thế sau khi chào hỏi, hắn liền hướng ngõ nhỏ phía sau nàng nhìn kỹ hỏi, “Trăn nhi, vì sao muội không đi đường lớn mà lại chọn ngõ nhỏ xíu này mà đi?”
Đoạn Trăn nhi bị chọc đến chỗ đau, đỏ mặt ậm ừ nửa ngày, mới nói rõ chân tướng. Tấn Nhi đứng ở một bên hếch cái mặt tròn xoe lên nói, “Dì nhỏ, ngài lớn thế rồi mà so với ta còn sợ cha mình hơn, thật là xấu hổ xấu hổ.”
Đoạn Trăn nhi hướng hắn làm mặt quỷ, đột nhiên lại nhướng mày một chút, “Trách không được sáng sớm nay phụ thân liền nói có khách quý muốn tới, hóa ra khách quý này chính là tỷ phu.”
Trình Mục Du lắc đầu cười nhạt, “Đáng tiếc là lại quấy rầy đến kế hoạch của muội, Trăn nhi, giờ muội muốn về với chúng ta hay tiếp tục bỏ nhà đi?”
***
Yến hội kết thúc, bọn nha hoàn dọn hết bát đũa xuống, thay bằng trà nước và trái cây, sau đó biết ý mà lui xuống hết, chỉ lưu lại ông ta và Trình Mục Du ở trong sân nói chuyện, thổ lộ tình cảm.
Gió nhẹ thổi qua, đưa tới mùi hoa nhẹ nhàng, Trình Mục Du ngửa đầu nhẹ ngửi mấy hơi, cười nói với Đoạn Biết Hành nói, “Mấy năm nay việc làm ăn của Ngọc Xuân Lâm càng làm càng lớn, ta ở Tân An thành cũng nhìn thấy có vài cửa hiệu của Ngọc Xuân Lâm, khách khứa như nước, rực rỡ vô cùng.”
Đoạn Biết Hành lại lắc đầu, “Đáng tiếc ta tuổi tác đã cao, dưới gối lại không có con, có khi nghĩ tới chuyện sau này thì cũng có chút sầu bi.”
“Trăn nhi cũng tới tuổi rồi, vì sao nhạc phụ không vì nàng chọn một mối lương duyên, như vậy cũng thêm người tới giúp ngài.”
Đoạn Biết Hành ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Nàng mới vừa qua 16 tuổi, vẫn nên ở nhà thêm 2 năm nữa, lại đi lấy chồng cũng không muộn.”
Trình Mục Du thấy thần sắc ông ảm đạm thì trong lòng cũng không thoải mái, nhưng việc cần khuyên thì cũng phải khuyên, rốt cuộc hôm nay hắn cũng đã đáp ứng Trăn nhi nhờ vả rồi.
“Ta biết lão nhân gia ngài vẫn không bỏ xuống được chuyện kia, nhưng việc này đã qua nhiều năm như vậy, không thể để người chết ràng buộc người sống. Ta thấy Trăn nhi là người thông minh, lanh lợi, nếu để nàng học buôn bán thì tương lai nói không chừng sẽ có thể giúp được ngài.”
Sắc mặt Đoạn Biết Hành khẽ biến, “Làm buôn bán phải xuất đầu lộ diện, vạn nhất…… Vạn nhất nàng bị tên đăng đồ tử nào đó theo dõi, thì ai phụ trách chứ?” Nói tới đây, ông ta thế nhưng đỏ hốc mắt, chén trà trong tay run rẩy vài cái rồi, “Lộp bộp” một tiếng dừng ở trên bàn, “Hiền tế a, ngươi không phải không biết tâm tư của ta, nhưng ngươi hẳn không thể nào đồng cảm như chính bản thân trải qua. Nỗi đau mất nữ nhi không giống những bệnh khác, sẽ theo năm tháng từ từ khỏi hẳn, mà ngược lại sẽ càng ngày càng lớn, biến thành một miệng vết thương căn bản không thể đụng vào. Ta cũng biết chính mình đối với Trăn nhi có chút khẩn trương quá đáng nhưng ta không làm khác được. Có lẽ ngày nào đó ta mất rồi, hai người chúng ta lúc đó mới được giải thoát.”
Trình Mục Du đứng lên, hướng Đoạn Biết Hành làm cái lễ thật sâu, “Nhạc phụ đại nhân, lần này ta tới Biện Lương, chính là muốn chữa khỏi miệng vết thương trong lòng ngài.”
Đoạn Biết Hành ngây ngẩn cả người, “Ta biết ngươi y thuật cao minh, nhưng tâm bệnh thì làm sao có dược chữa trị?”
“Ngài sở dĩ buồn bực không vui, đối với Trăn nhi muôn vàn cẩn thận che chở đều là vì hung thủ hại chết Dục nhi còn chưa bắt được, Nếu hung thủ chịu quy án thì nói vậy sẽ giải quyết được cọc tâm sự nhiều năm qua của ngài.” Hắn dừng một chút mới nói, “Không dối gạt ngài, ở Tân An thành gần đây mới vừa xảy ra một vụ án giống như thế, người chết có bộ dáng rất giống Dục nhi năm đó, ta muốn nhân cơ hội này bắt lấy hung thủ, vì Dục nhi báo thù.”
Đoạn Biết Hành run run rẩy rẩy đứng lên, bắt lấy cánh tay Trình Mục Du, “Hiền tế, ý của ngươi là, ngươi muốn một lần nữa điều tra án của Dục nhi sao? Nhưng năm đó Khai Phong Phủ tra xét mấy tháng, cũng không bắt được hung thủ hại chết Dục nhi, hiện tại sự tình đã qua 6 năm, chứng cứ sớm đã mai một, ngươi làm sao có thể giải vụ án này chứ?”
Thần sắc Trình Mục Du kiên định, “Ta cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào, nhưng ta nhất định phải thử một lần, hiện tại thỉnh lão nhân gia ngài tường tận kể lại chuyện năm xưa một lần cho ta, tốt nhất là không để sót bất kỳ thông tin gì.”
Đoạn Biết Hành lau nước mắt nói “6 năm trước, Dục nhi cũng xấp xỉ tuổi Trăn nhi bây giờ, cũng chính là một ngày đầu hè như thế này, nàng đi tìm tỷ tỷ mình, chính là phu nhân của ngươi.”
Nữ tử áo đỏ kia hướng phía sau nàng nhìn nhìn, “Quái vật? Rõ như ban ngày thế này, làm gì có quái vật, cô nương có phải nhìn lầm rồi không?”
Đoạn Trăn nhi nghe nàng nói như vậy thì nhanh chóng quay đầu, lại nhìn thấy trong hẻm nhỏ chẳng có cái gì, chỉ ở chõ cuối lộ ra một ánh sáng lóe lên, theo thứ kia biến mất, nhanh đến nỗi vị cô nương áo đỏ này nhìn không thấy nó.
“Nó đi đâu rồi? Nhưng vừa rồi nó thật sự theo phía sau ta, còn túm đứt một lọn tóc của ta……” Đoạn Trăn nhi vuốt đầu mình, bên trên vẫn lộ ra đau đớn tựa hồ nhắc nhở nàng cơn ác mộng kia là thật, cũng không phải do nàng nghĩ ra.
Nữ tử áo đỏ vì thế từ trên ngựa nhảy xuống, hướng phía sau nói, “Đại nhân, vị cô nương này nói vừa rồi trong ngõ này có người đuổi theo nàng nhưng nơi này trống không, thuộc hạ thật sự nhìn không ra cái gì cổ quái.”
Đoạn Trăn nhi hiện tại mới chú ý tới phía sau nữ tử áo đỏ kia còn có một cỗ xe ngựa, nàng theo tiếng nhìn lại thì thấy chỗ rèm cửa thò ra một cái đầu nhỏ tròn xoe bụ bẫm, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi đồng thời kinh hô ra tiếng.
“Dì nhỏ.”
“Tấn Nhi.”
Tấn Nhi vén rèm lên, tự mình bò xuống xe ngựa, đi tới bên người Đoạn Trăn nhi, ôm chặt lấy eo nàng, “Dì nhỏ, Tấn Nhi nhớ ngài chết đi được, ngài vì sao không tới Tân An tìm ta, có phải ngài quên Tấn Nhi rồi không?”
Hóa ra Đoạn Trăn nhi này chính là muội muội nhỏ nhất của Trình phu nhân. Tưởng Tích Tích chỉ gặp nàng có vài lần, hơn nữa đã lâu không gặp, Đoạn Trăn nhi từ một nha đầu tóc để chỏm biến thành một nữ tử thanh xuân yêu kiều duyên dáng khiến nàng nhận không ra. Nhưng Tấn Nhi thì lại không giống thế, mỗi năm hắn đều tới Đoạn gia ở một thời gian, Đoạn Trăn nhi lại không được ra cửa vì vậy liền cả ngày bồi hắn chơi đùa. Hơn nữa hắn là hài tử duy nhất mà đại tỷ nàng lưu lại, vì thế nàng liền yêu thương hắn đến không được, tình cảm của hai người cũng sâu hơn người khác nhiều.
Vừa rồi ở trong xe ngựa, Tấn Nhi liền cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, vừa mở mành cửa ra thì quả nhiên nhìn thấy dì nhỏ mà mình yêu thương. Hai người tất nhiên là vui mừng gặp gỡ, vui đến nỗi Đoạn Trăn nhi đã đem chuyện vừa mới phát sinh kia hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Trình Mục Du cũng từ trên xe ngựa xuống dưới, đi đến bên người Đoạn Trăn nhi, nhưng hắn và nàng cũng không thân thiết như với Tấn Nhi, vì thế sau khi chào hỏi, hắn liền hướng ngõ nhỏ phía sau nàng nhìn kỹ hỏi, “Trăn nhi, vì sao muội không đi đường lớn mà lại chọn ngõ nhỏ xíu này mà đi?”
Đoạn Trăn nhi bị chọc đến chỗ đau, đỏ mặt ậm ừ nửa ngày, mới nói rõ chân tướng. Tấn Nhi đứng ở một bên hếch cái mặt tròn xoe lên nói, “Dì nhỏ, ngài lớn thế rồi mà so với ta còn sợ cha mình hơn, thật là xấu hổ xấu hổ.”
Đoạn Trăn nhi hướng hắn làm mặt quỷ, đột nhiên lại nhướng mày một chút, “Trách không được sáng sớm nay phụ thân liền nói có khách quý muốn tới, hóa ra khách quý này chính là tỷ phu.”
Trình Mục Du lắc đầu cười nhạt, “Đáng tiếc là lại quấy rầy đến kế hoạch của muội, Trăn nhi, giờ muội muốn về với chúng ta hay tiếp tục bỏ nhà đi?”
***
Yến hội kết thúc, bọn nha hoàn dọn hết bát đũa xuống, thay bằng trà nước và trái cây, sau đó biết ý mà lui xuống hết, chỉ lưu lại ông ta và Trình Mục Du ở trong sân nói chuyện, thổ lộ tình cảm.
Gió nhẹ thổi qua, đưa tới mùi hoa nhẹ nhàng, Trình Mục Du ngửa đầu nhẹ ngửi mấy hơi, cười nói với Đoạn Biết Hành nói, “Mấy năm nay việc làm ăn của Ngọc Xuân Lâm càng làm càng lớn, ta ở Tân An thành cũng nhìn thấy có vài cửa hiệu của Ngọc Xuân Lâm, khách khứa như nước, rực rỡ vô cùng.”
Đoạn Biết Hành lại lắc đầu, “Đáng tiếc ta tuổi tác đã cao, dưới gối lại không có con, có khi nghĩ tới chuyện sau này thì cũng có chút sầu bi.”
“Trăn nhi cũng tới tuổi rồi, vì sao nhạc phụ không vì nàng chọn một mối lương duyên, như vậy cũng thêm người tới giúp ngài.”
Đoạn Biết Hành ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Nàng mới vừa qua 16 tuổi, vẫn nên ở nhà thêm 2 năm nữa, lại đi lấy chồng cũng không muộn.”
Trình Mục Du thấy thần sắc ông ảm đạm thì trong lòng cũng không thoải mái, nhưng việc cần khuyên thì cũng phải khuyên, rốt cuộc hôm nay hắn cũng đã đáp ứng Trăn nhi nhờ vả rồi.
“Ta biết lão nhân gia ngài vẫn không bỏ xuống được chuyện kia, nhưng việc này đã qua nhiều năm như vậy, không thể để người chết ràng buộc người sống. Ta thấy Trăn nhi là người thông minh, lanh lợi, nếu để nàng học buôn bán thì tương lai nói không chừng sẽ có thể giúp được ngài.”
Sắc mặt Đoạn Biết Hành khẽ biến, “Làm buôn bán phải xuất đầu lộ diện, vạn nhất…… Vạn nhất nàng bị tên đăng đồ tử nào đó theo dõi, thì ai phụ trách chứ?” Nói tới đây, ông ta thế nhưng đỏ hốc mắt, chén trà trong tay run rẩy vài cái rồi, “Lộp bộp” một tiếng dừng ở trên bàn, “Hiền tế a, ngươi không phải không biết tâm tư của ta, nhưng ngươi hẳn không thể nào đồng cảm như chính bản thân trải qua. Nỗi đau mất nữ nhi không giống những bệnh khác, sẽ theo năm tháng từ từ khỏi hẳn, mà ngược lại sẽ càng ngày càng lớn, biến thành một miệng vết thương căn bản không thể đụng vào. Ta cũng biết chính mình đối với Trăn nhi có chút khẩn trương quá đáng nhưng ta không làm khác được. Có lẽ ngày nào đó ta mất rồi, hai người chúng ta lúc đó mới được giải thoát.”
Trình Mục Du đứng lên, hướng Đoạn Biết Hành làm cái lễ thật sâu, “Nhạc phụ đại nhân, lần này ta tới Biện Lương, chính là muốn chữa khỏi miệng vết thương trong lòng ngài.”
Đoạn Biết Hành ngây ngẩn cả người, “Ta biết ngươi y thuật cao minh, nhưng tâm bệnh thì làm sao có dược chữa trị?”
“Ngài sở dĩ buồn bực không vui, đối với Trăn nhi muôn vàn cẩn thận che chở đều là vì hung thủ hại chết Dục nhi còn chưa bắt được, Nếu hung thủ chịu quy án thì nói vậy sẽ giải quyết được cọc tâm sự nhiều năm qua của ngài.” Hắn dừng một chút mới nói, “Không dối gạt ngài, ở Tân An thành gần đây mới vừa xảy ra một vụ án giống như thế, người chết có bộ dáng rất giống Dục nhi năm đó, ta muốn nhân cơ hội này bắt lấy hung thủ, vì Dục nhi báo thù.”
Đoạn Biết Hành run run rẩy rẩy đứng lên, bắt lấy cánh tay Trình Mục Du, “Hiền tế, ý của ngươi là, ngươi muốn một lần nữa điều tra án của Dục nhi sao? Nhưng năm đó Khai Phong Phủ tra xét mấy tháng, cũng không bắt được hung thủ hại chết Dục nhi, hiện tại sự tình đã qua 6 năm, chứng cứ sớm đã mai một, ngươi làm sao có thể giải vụ án này chứ?”
Thần sắc Trình Mục Du kiên định, “Ta cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào, nhưng ta nhất định phải thử một lần, hiện tại thỉnh lão nhân gia ngài tường tận kể lại chuyện năm xưa một lần cho ta, tốt nhất là không để sót bất kỳ thông tin gì.”
Đoạn Biết Hành lau nước mắt nói “6 năm trước, Dục nhi cũng xấp xỉ tuổi Trăn nhi bây giờ, cũng chính là một ngày đầu hè như thế này, nàng đi tìm tỷ tỷ mình, chính là phu nhân của ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.