Quyển 3 - Chương 86: Ngự Phách Từ
Thương Hải Nhất Thử
18/09/2020
Nghe nàng nói như vậy, Tưởng Tích Tích nửa điểm cũng không dám do dự. Nàng nhanh nhẹn đóng cửa lại, đem khóa cài lại rồi mới phi thân nhảy ra sau tường, thân mình nhẹ nhàng đáp xuống.
Nàng vừa biến mất thì Hỗ Chuẩn liền mau chân đi vào trong viện, đi theo sau là Lưu Tự Đường. Thấy trong viện không có người, Lưu Tự Đường không nhịn được thở phào, “Biểu huynh, sao vừa mới mua giấy tiền thì đã vội vã trở lại?”
Hỗ Chuẩn thấy ánh mắt hắn thanh minh, không hề có chột dạ thì không khỏi thấy hổ thẹn vì sự đa nghi của mình, “Chỗ này của ta có thứ mà tổ phụ thích nhất, mới vừa rồi quên mang nó đi.”
Tưởng Tích Tích khập khiễng đi dọc phố về hướng Tân An phủ. Vừa rồi lúc nhảy từ trên tường xuống nàng giống như đã bị thương gót chân. Hiện tại chỗ đó nóng rát, đau đến khiến nàng ứa mồ hôi lạnh.
“Chẳng lẽ gân chân bị đứt sao?” Tưởng Tích Tích nhe răng trợn mắt hít một hơi khí lạnh, tìm chỗ không có người ngồi xuống, cởi giấy vớ, đem chân trái gác lên đùi xem. Chỗ gót chân không có ngoại thương, nhưng có một khối nho nhỏ nhô lên. Khối kia màu đen, nhỏ hơn đầu ngón tay út, thật sâu khảm vào da thịt nàng.
Tưởng Tích Tích dùng tay đè nó lại nhưng lại đau đến hô lên, nhanh chóng rụt tay về. Chỗ nàng vừa ấn đột nhiên chấn động. Nó vốn hình bầu dục nhưng bây giờ lại giống như có tứ chi vươn ra, biến thành một cái tự phù kỳ quái.
Tưởng Tích Tích chấn động, đồng thời cảm giác một trận đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, nàng mở to hai mắt, phát hiện cái “Tự phù” kia đang căng làn da nọn mịn của nàng ra, giống như muốn bò ra ngoài.
Rốt cuộc, tự phù kia “Phốc” một tiếng phá da Tưởng Tích Tích mà nhảy ra ngoài. Bộ dáng của nó giống như một người tí hon, cong eo, tay trái cùng chân trái gắt gao dính một chỗ. Nhưng cái động tác kỳ quái này vẫn không ngăn cản nó hành động. Nó cứ cong eo như vậy, cúi thấp đầu, giống như con cua mà đi đến ven tường.
Tưởng Tích Tích quên mất đau đớn trên thân thể, chỉ nghẹn họng nhìn chằm chằm đồ vật giống con người màu đen kia, nhìn nó chậm rãi tiếp cận ven tường, thân mình gập lại, hướng bức tường búng người lên.
Chính là người định không bằng trời định, ngay lúc cái người tí hon kia chuẩn bị chui vào tường thì lại bị một bàn chân chặn ngang, đem nó nghiền nát nhừ. Người tí hon kia phủ phục trên mặt đất, đầu cùng tứ chi phân bố ở vài nơi. Phần còn lại của tay chân bị cụt vặn vẹo vài cái rồi hóa thành mấy khối màu đen, chậm rãi thấm vào trong đất.
“Hô, thiếu chút nữa khiến cho hắn chạy.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu. Nghe thấy giọng nói này, Tưởng Tích Tích mới phục hồi tinh thần. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh mặc áo xanh ửo ven tường kia, “Yến cô nương, sao ngươi lại ở đây? Cái đồ vật kia rốt cuộc là……”
Yến Nương không có trả lời, nàng đi đến bên cạnh Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống, tay bắt lấy cổ chân nàng, đem ống quấn nàng kéo lên đầu gối.
Tưởng Tích Tích vội bảo vệ chân, “Ngươi…… Ngươi đây là muốn làm cái gì?”
Yến Nương vẫn không có trả lời nàng, nàng không màng đến sự phản kháng của Tưởng Tích Tích mà đem tay áo nàng ấy kéo lên, túm lấy hai cánh tay tỉ mỉ quan sát. Làm xong nàng tựa hồ vẫn không yên tâm nên túm cổ áo Tưởng Tích Tích đem cổ nhìn khắp.
Mặc dù nàng nữ nhân nhưng Tưởng Tích Tích cũng chịu không nổi. Nàng đẩy Yến Nương ra, rút kiếm chỉ vào ngực nàng, “Lớn mật cuồng đồ, ngươi sao lại dám vô lễ như thế.” Sau khi nói xong, nàng lại cảm thấy đem hai chữ cuồng đồ này nói với một nữ nhân thì thật quá không hợp lý, vì thế đỏ bừng mặt, đem kiếm chậm rãi thu trở về, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo bị Yến Nương làm xộc xệch.
Yến Nương trắng mắt liếc nàng một cái, “Cô nương thân mình đơn bạc, không có gì đẹp hết. Ta chỉ là sợ còn có từ phù khác giấu trong cơ thể ngươi, vạn nhất nó bám vào một ít bộ phận quan trọng thì tùy thời có thể muốn mệnh của cô nương đó.”
Nghe nàng nói như vậy, Tưởng Tích Tích lại vừa kinh ngạc vừa tức giận nhưng cũng hiểu nguyên nhân Yến Nương kéo quần áo mình. Nàng bình ổn hơi thở nói, “Tự phù kia rốt cuộc là cái thứ gì?”
Yến Nương vỗ vỗ tay đứng lên, “Là người, xác thực mà nói thì là người bị luyện thành quỷ phù.”
“Quỷ phù?” Tưởng Tích Tích nhíu đôi mày liễu, “Đó là cái gì?”
“Ta cũng chưa thấy qua, chỉ là từng nghe người ta nói qua. Đây là một loại pháp thuật tà môn cực kỳ. Ở thời viễn cổ, có bộ lạc thống trị những bộ lạc khác nhưng những binh lính bị bắt giữ không muốn bị người khác sử dụng, bởi vậy bọn họ đều bị biến thành quỷ phù. Bọn họ bị đặt ở trên cành lá hương bồ, bị thiêu sống suốt ba ngày, sau đó cao nhân sẽ đem linh hồn của họ phong ấn lên một quyển sách. Mà quyển sách này được gọi là Ngự Phách Từ. Nó có thể giúp chủ nhân mọi việc thuận lợi trên chiến trường.”
“Cho nên cái thứ vừa rồi là người sống bị nướng ba ngày, lúc sau tay chân đều dính chặt vào nhau sao?” Tưởng Tích Tích cảm thấy một trận buồn nôn, ôm bụng nhịn nửa ngày mới không có nôn mửa ra.
“Không sai, chúng nó sở dĩ có hình dạng khác nhau là vì người sống giãy dụa đau khổ khi bị thiêu mà thành. Bọn họ cuối cùng bị liệt hỏa cắn nuốt, thiêu đến bộ dáng tứ chi tàn khuyết, không phân nổi tay chân.” Yến Nương nói xong, quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích, “Tưởng cô nương, ngươi vừa rồi đi Vân Hồ thư viện sao?”
“Ngươi sao lại biết được?”
“Tấn Nhi nói.”
“Tấn Nhi?”
Yến Nương gật đầu, “Hắn nói cho ta là hắn thấy đồ vật không sạch sẽ ở thư viện, còn có một ít tự phù kỳ quái.”
“Cho nên hài tử kia mấy ngày trước đây sinh bệnh chính là bởi vì duyên cớ này sao?” Tưởng Tích Tích có chút tức giận bất bình, “Hắn như thế nào không nói cho ta chỉ nói cho ngươi đâu?”
Yến Nương nhún nhún vai, “Các ngươi đều cho hắn là tiểu hài tử nhưng đứa nhỏ này so với nhiều người lớn thì tai thính mắt tinh hơn nhiều,” nàng thấy Tưởng Tích Tích bày ra một bộ tức giận thì lại chuyển đề tài, “Cô nương có phát hiện ra cái gì ở thư viện không? Tỷ như một quyển sách? Hoặc là một bức quyển trục?”
“Trong phòng Hỗ tiên sinh có nhiều nhất chính là sách, nhưng mấy thứ đó trong mắt ta đều giống nhau, xem qua đều không hiểu. Nhưng mà dưới giường hắn tựa hồ có thứ gì đó cổ quái. Nơi đó thật tốt, lại không phải tối bình thường mà ta cảm thấy có cái gì bị giấu dưới đó. Đúng rồi, chân ta cũng là bị thương khi ta nằm sấp nhìn xuống dưới giường.” Nàng hung hăng dậm chân, lại đau đến hít một hơi khí lạnh, “Nếu không phải Hỗ Chuẩn khi đó đuổi trở về thì có khi ta đã phát hiện ra hắn giấu cái gì dưới giường rồi.”
Yến Nương lạnh lùng cười, “Không vội, trên đời này không có tường nào không lọt gió. Cô nương không phát hiện ra nhưng tự nhiên sẽ có người thay ngươi tìm được.”
“Ý Yến cô nương là?” Tưởng Tích Tích có chút không hiểu được tình huống.
“Không có gì? Ta xem chân cô nương cũng không đáng ngại. Vậy ta đi trước đây.”
Nàng xoay người liền rời đi, lại bị Tưởng Tích Tích gọi lại, “Yến cô nương, còn có một chuyện ta không hiểu rõ lắm. Ngươi vừa nói có cao nhân phong ấn những hồn phách đó trong quyển sách. Vậy cao nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có bản lĩnh thông thiên như thế?”
Nàng vừa biến mất thì Hỗ Chuẩn liền mau chân đi vào trong viện, đi theo sau là Lưu Tự Đường. Thấy trong viện không có người, Lưu Tự Đường không nhịn được thở phào, “Biểu huynh, sao vừa mới mua giấy tiền thì đã vội vã trở lại?”
Hỗ Chuẩn thấy ánh mắt hắn thanh minh, không hề có chột dạ thì không khỏi thấy hổ thẹn vì sự đa nghi của mình, “Chỗ này của ta có thứ mà tổ phụ thích nhất, mới vừa rồi quên mang nó đi.”
Tưởng Tích Tích khập khiễng đi dọc phố về hướng Tân An phủ. Vừa rồi lúc nhảy từ trên tường xuống nàng giống như đã bị thương gót chân. Hiện tại chỗ đó nóng rát, đau đến khiến nàng ứa mồ hôi lạnh.
“Chẳng lẽ gân chân bị đứt sao?” Tưởng Tích Tích nhe răng trợn mắt hít một hơi khí lạnh, tìm chỗ không có người ngồi xuống, cởi giấy vớ, đem chân trái gác lên đùi xem. Chỗ gót chân không có ngoại thương, nhưng có một khối nho nhỏ nhô lên. Khối kia màu đen, nhỏ hơn đầu ngón tay út, thật sâu khảm vào da thịt nàng.
Tưởng Tích Tích dùng tay đè nó lại nhưng lại đau đến hô lên, nhanh chóng rụt tay về. Chỗ nàng vừa ấn đột nhiên chấn động. Nó vốn hình bầu dục nhưng bây giờ lại giống như có tứ chi vươn ra, biến thành một cái tự phù kỳ quái.
Tưởng Tích Tích chấn động, đồng thời cảm giác một trận đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, nàng mở to hai mắt, phát hiện cái “Tự phù” kia đang căng làn da nọn mịn của nàng ra, giống như muốn bò ra ngoài.
Rốt cuộc, tự phù kia “Phốc” một tiếng phá da Tưởng Tích Tích mà nhảy ra ngoài. Bộ dáng của nó giống như một người tí hon, cong eo, tay trái cùng chân trái gắt gao dính một chỗ. Nhưng cái động tác kỳ quái này vẫn không ngăn cản nó hành động. Nó cứ cong eo như vậy, cúi thấp đầu, giống như con cua mà đi đến ven tường.
Tưởng Tích Tích quên mất đau đớn trên thân thể, chỉ nghẹn họng nhìn chằm chằm đồ vật giống con người màu đen kia, nhìn nó chậm rãi tiếp cận ven tường, thân mình gập lại, hướng bức tường búng người lên.
Chính là người định không bằng trời định, ngay lúc cái người tí hon kia chuẩn bị chui vào tường thì lại bị một bàn chân chặn ngang, đem nó nghiền nát nhừ. Người tí hon kia phủ phục trên mặt đất, đầu cùng tứ chi phân bố ở vài nơi. Phần còn lại của tay chân bị cụt vặn vẹo vài cái rồi hóa thành mấy khối màu đen, chậm rãi thấm vào trong đất.
“Hô, thiếu chút nữa khiến cho hắn chạy.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu. Nghe thấy giọng nói này, Tưởng Tích Tích mới phục hồi tinh thần. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh mặc áo xanh ửo ven tường kia, “Yến cô nương, sao ngươi lại ở đây? Cái đồ vật kia rốt cuộc là……”
Yến Nương không có trả lời, nàng đi đến bên cạnh Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống, tay bắt lấy cổ chân nàng, đem ống quấn nàng kéo lên đầu gối.
Tưởng Tích Tích vội bảo vệ chân, “Ngươi…… Ngươi đây là muốn làm cái gì?”
Yến Nương vẫn không có trả lời nàng, nàng không màng đến sự phản kháng của Tưởng Tích Tích mà đem tay áo nàng ấy kéo lên, túm lấy hai cánh tay tỉ mỉ quan sát. Làm xong nàng tựa hồ vẫn không yên tâm nên túm cổ áo Tưởng Tích Tích đem cổ nhìn khắp.
Mặc dù nàng nữ nhân nhưng Tưởng Tích Tích cũng chịu không nổi. Nàng đẩy Yến Nương ra, rút kiếm chỉ vào ngực nàng, “Lớn mật cuồng đồ, ngươi sao lại dám vô lễ như thế.” Sau khi nói xong, nàng lại cảm thấy đem hai chữ cuồng đồ này nói với một nữ nhân thì thật quá không hợp lý, vì thế đỏ bừng mặt, đem kiếm chậm rãi thu trở về, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo bị Yến Nương làm xộc xệch.
Yến Nương trắng mắt liếc nàng một cái, “Cô nương thân mình đơn bạc, không có gì đẹp hết. Ta chỉ là sợ còn có từ phù khác giấu trong cơ thể ngươi, vạn nhất nó bám vào một ít bộ phận quan trọng thì tùy thời có thể muốn mệnh của cô nương đó.”
Nghe nàng nói như vậy, Tưởng Tích Tích lại vừa kinh ngạc vừa tức giận nhưng cũng hiểu nguyên nhân Yến Nương kéo quần áo mình. Nàng bình ổn hơi thở nói, “Tự phù kia rốt cuộc là cái thứ gì?”
Yến Nương vỗ vỗ tay đứng lên, “Là người, xác thực mà nói thì là người bị luyện thành quỷ phù.”
“Quỷ phù?” Tưởng Tích Tích nhíu đôi mày liễu, “Đó là cái gì?”
“Ta cũng chưa thấy qua, chỉ là từng nghe người ta nói qua. Đây là một loại pháp thuật tà môn cực kỳ. Ở thời viễn cổ, có bộ lạc thống trị những bộ lạc khác nhưng những binh lính bị bắt giữ không muốn bị người khác sử dụng, bởi vậy bọn họ đều bị biến thành quỷ phù. Bọn họ bị đặt ở trên cành lá hương bồ, bị thiêu sống suốt ba ngày, sau đó cao nhân sẽ đem linh hồn của họ phong ấn lên một quyển sách. Mà quyển sách này được gọi là Ngự Phách Từ. Nó có thể giúp chủ nhân mọi việc thuận lợi trên chiến trường.”
“Cho nên cái thứ vừa rồi là người sống bị nướng ba ngày, lúc sau tay chân đều dính chặt vào nhau sao?” Tưởng Tích Tích cảm thấy một trận buồn nôn, ôm bụng nhịn nửa ngày mới không có nôn mửa ra.
“Không sai, chúng nó sở dĩ có hình dạng khác nhau là vì người sống giãy dụa đau khổ khi bị thiêu mà thành. Bọn họ cuối cùng bị liệt hỏa cắn nuốt, thiêu đến bộ dáng tứ chi tàn khuyết, không phân nổi tay chân.” Yến Nương nói xong, quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích, “Tưởng cô nương, ngươi vừa rồi đi Vân Hồ thư viện sao?”
“Ngươi sao lại biết được?”
“Tấn Nhi nói.”
“Tấn Nhi?”
Yến Nương gật đầu, “Hắn nói cho ta là hắn thấy đồ vật không sạch sẽ ở thư viện, còn có một ít tự phù kỳ quái.”
“Cho nên hài tử kia mấy ngày trước đây sinh bệnh chính là bởi vì duyên cớ này sao?” Tưởng Tích Tích có chút tức giận bất bình, “Hắn như thế nào không nói cho ta chỉ nói cho ngươi đâu?”
Yến Nương nhún nhún vai, “Các ngươi đều cho hắn là tiểu hài tử nhưng đứa nhỏ này so với nhiều người lớn thì tai thính mắt tinh hơn nhiều,” nàng thấy Tưởng Tích Tích bày ra một bộ tức giận thì lại chuyển đề tài, “Cô nương có phát hiện ra cái gì ở thư viện không? Tỷ như một quyển sách? Hoặc là một bức quyển trục?”
“Trong phòng Hỗ tiên sinh có nhiều nhất chính là sách, nhưng mấy thứ đó trong mắt ta đều giống nhau, xem qua đều không hiểu. Nhưng mà dưới giường hắn tựa hồ có thứ gì đó cổ quái. Nơi đó thật tốt, lại không phải tối bình thường mà ta cảm thấy có cái gì bị giấu dưới đó. Đúng rồi, chân ta cũng là bị thương khi ta nằm sấp nhìn xuống dưới giường.” Nàng hung hăng dậm chân, lại đau đến hít một hơi khí lạnh, “Nếu không phải Hỗ Chuẩn khi đó đuổi trở về thì có khi ta đã phát hiện ra hắn giấu cái gì dưới giường rồi.”
Yến Nương lạnh lùng cười, “Không vội, trên đời này không có tường nào không lọt gió. Cô nương không phát hiện ra nhưng tự nhiên sẽ có người thay ngươi tìm được.”
“Ý Yến cô nương là?” Tưởng Tích Tích có chút không hiểu được tình huống.
“Không có gì? Ta xem chân cô nương cũng không đáng ngại. Vậy ta đi trước đây.”
Nàng xoay người liền rời đi, lại bị Tưởng Tích Tích gọi lại, “Yến cô nương, còn có một chuyện ta không hiểu rõ lắm. Ngươi vừa nói có cao nhân phong ấn những hồn phách đó trong quyển sách. Vậy cao nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có bản lĩnh thông thiên như thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.