Quyển 18 - Chương 613: Người được chọn
Thương Hải Nhất Thử
30/09/2020
Tuyết đã ngừng, trên
bầu trời chỉ có một vầng trăng tròn, chiếu rọi bóng dáng của từng vật
trên mặt đất. Nhưng bóng người kia lại không có ở đây, hoặc nói đúng thì hắn căn bản không có bóng dáng. Ánh trăng cứ thế vui vẻ xuyên qua thân
thể hắn, giống như dát một tầng lụa mỏng trên người Trình Mục Du đêm đến một cơn ớn lạnh còn hơn cả băng tuyết.
“Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ là gì?”
Qua hồi lâu, Trình Mục Du mới hạ quyết tâm, nhìn về phía người nọ rồi cất tiếng hỏi những lời này.
Lời này vừa nói ra thì hắn đã ngẩn ngơ, bởi vì hắn nhìn thấy mặt người kia: Không có da thịt, mắt, mũi chỉ là ba lỗ trống, hàm răng vẫn còn nguyên, lóe sáng, trong cảnh tối tăm này nhìn thật ghê người.
Giống như nhìn ra hoảng sợ của Trình Mục Du, người kia bỗng nhiên “Khặc khặc” mà cười, cùng lúc đó, hắn vươn một cánh tay chỉ còn xương trắng, bắt lấy cổ áo Trình Mục Du, xách cổ hắn lên khỏi hố.
“Trình Mục Du, người Trịnh Châu, giỏi y thuật, đến Tân An làm huyện lệnh, làm người công chính liêm khiết, cương nghị không chịu chi phối bởi quyền quý, thiết diện vô tư, chấp pháp nghiêm ngặt, có gan đứng ra tỏ nỗi bất bình cho bá tánh. Thôi Phủ Quân ta đúng là không nhìn lầm người.”
Người tự xưng là Thôi Phủ Quân kia dùng đôi mắt chỉ còn hai lỗ trống mà chăm chú nhìn Trình Mục Du, trên mặt mang theo một chút tán thưởng, một chút vui mừng. Nhưng những biểu tình này người khác không nhìn ra. Một bộ xương khô, cho dù hỉ nộ ai nhạc thì biểu hiện đến trên mặt cũng chỉ là sự cọ xát giữa xương gò má và các bộ phận khác. Với người khác thì điều đó chỉ có quái dị, không truyền đạt được cái gì.
Trình Mục Du miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, không chớp mắt mà nhìn bộ xương khô mặc quan bào kia, nhẹ giọng nói, “Thôi Phủ Quân? Chẳng lẽ các hạ là Thôi phán quan Thôi Giác sao? Dân gian lưu truyền ban ngày ngài xử việc dương gian, ban đêm xử việc âm phủ, giết người diệt quỷ, hơn cả thần mình. Có người nói ngài mặc hồng bào, tay trái là giấy sinh tử, tay phải là bút câu hồn, chuyên thêm dương thọ cho người tốt, lại bắt kẻ ác phải chết sớm. Năm đó Đường Thái Tông vì bị liên lụy một án ở Kính Hà Lão Long mà đột nhiên băng hà, đến trước âm ty tam tào đối chất. Ngài chẳng những bảo hộ Đường Thái Tông bình an về lại dương thế mà còn lén cho ngài ấy thêm 20 năm dương thọ. Cũng vì thế mà thanh danh của Thôi Phủ Quân vang xa, bá tánh lập miếu thờ ở khắp nơi, còn gọi là Quảng Thái Miếu.”
Nói tới đây, hắn hơi hơi nhíu mày, than một tiếng, “Không nghĩ tới ngài, ngươi lại không phải hư cấu? Đúng rồi, Tấn Nhi nói hắn từng gặp ngài ở Tân An phủ, vậy là ngài đã theo dõi ta từ sớm. Không biết các hạ vì sao phải tới Tân An, lại vì sao phải cứu tại hạ trong lúc nguy nan?”
Nghe hắn nói xong, bộ xương khô kia lại không đáp lại mà chỉ nói chuyện của mình, “Án của Đổng gia quá phức tạp, Đằng Hồ kia xảo trá đa đoan, ngươi lại vẫn có thể lột kén, tìm ra chân tướng thì quả là thế gian khó có được. Ta cũng đã xem qua mấy vụ án khác mà ngươi xử, đều là thắng được từ trong hung hiểm, cuối cùng đem những kẻ ác trừng trị theo pháp luật. Cho dù là Thôi Giác năm đó cũng không nhất định có thể hơn ngươi.”
Trình Mục Du bị hắn khen thì có chút thẹn thùng, vừa định đứng dậy hành lễ nhưng chân bị thương nghiêm trọng, chỉ đành ngồi một chỗ hành lễ với hắn, “Thôi Phủ Quân quá khen, các hạ cả đời làm quan thanh liêm, thanh danh nổi bật, trên vì triều đình phân ưu, dưới lại gánh vác kỳ vọng của dân chúng, tạo phúc một phương cho nên mới được bá tánh kính trọng và cảm kích. 《 trăm tự minh 》mà các hạ để lại trước lúc lâm chung vẫn còn lưu truyền, ta từ nhỏ đã thuộc nằm lòng……”
Thôi Giác vung tay lên, “Đây chỉ là truyện trăm năm trước, còn nói đến làm gì.” Nói xong, khóe mắtông ta nghiêng đi, nhìn vào vết thương trên đùi Trình Mục Du, nó vẫn đang chảy máu ào ạt ra ngoài. Ông ta phủ bàn tay chỉ còn xương khô lên, sau đó dùng miệng thổi một hơi lên trên đó.
Lúc ông ta bỏ tay ra thì vết thương đã biến mất, ngay cả quần áo bị đá nhọc cào rách cũng trở về như ban đầu.
Thấy thế, Trình Mục Du vừa mừng vừa sợ, vội đứng lên cúi người hành đại lễ, thật lòng nói, “Đại ân của các hạ, tại hạ không biết phải báo đáp thế nào, nếu tương lai có chỗ nào cần hỗ trợ thì xin cứ gửi lời, chắc chắn ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ, muôn chết không từ.”
Nghe đến câu này, trong ánh mắt trống rỗng của Thôi Giác nổi lên một đạo ánh sáng nhạt. Ông ta nhẹ nhàng cong lưng, duỗi tay nâng Trình Mục Du dậy, nhìn hắn chậm rãi nói, “Hiện giờ, ta thật đúng là có một việc khó mà việc này chỉ có ngươi mới giúp được.”
Trong lòng Trình Mục Du xẹt qua một tia kinh ngạc, cùng lúc đó một cỗ cảm giác bất an tràn lên trong lòng hắn, khiến hắn nghẹn đến mức sắp hít thở không thông.
Hắn cúi đầu suy nghĩ mãi, rốt cuộc lại nhìn về phía Thôi Giác, nhẹ giọng nói, “Các hạ là thần quan, còn có việc gì khó giải quyết chứ?”
Thôi Giác cao giọng cười to, “Nhân gian có án khó, mà quỷ giới cũng thế. Ta chủ quản âm phủ, vì quỷ hồn trong thiên hạ mà làm chủ. Phàm là sinh linh sau khi chết đều vào địa ngục, hồn phách do ta quản lý, dựa theo tội nghiệt lúc sinh thời mà xử phạt. Nếu người thân trên dương thế muốn siêu hồn, chuộc tội cho kẻ đã chết thì cũng là ta đưa ra quyết định có tha hay không. Số lượng vụ án khổng lồ thì thôi không nói, nhưng quang trọng nhất là không thể gây ra sai lầm, phán sai án khiến người tốt thành kẻ ác, như thế hậu quả sẽ khôn lường.”
Trình Mục Du liên tiếp gật đầu, tiếp lời hắn, “Năm đó các hạ sở dĩ được tuyển làm phán quan nơi minh giới cũng là vì ngài xử lý công vụ nghiêm minh, không phạm sai lầm.”
Nghe vậy, Thôi Giác thở dài một tiếng, lắc đầu nói, “Đáng tiếc, nhiệm kỳ của ta đã đến, không tới mấy ngày nữa ta sẽ phải lên thiên giới nhận chức mới, vị trí phán quan này sẽ phải bỏ trống. Ngươi nói xem ta sao có thể không lo được chứ?” Nói xong, hắn lai liếc nhìn Trình Mục Du một cái, trong hốc mắt lóe lên hai điểm lục quang.
Đến lúc này mà còn không hiểu ý ông ta thì Trình Mục Du đúng là kẻ ngốc. Nhưng hắn vẫn ra vẻ trấn định, chậm rãi cười hai tiếng rồi nhẹ giọng nói, “Ta nghe người ta nói, địa phủ có 75 tư, các tư chia ra gánh vác việc thu bắt quỷ hồn, cáo trạng tội lỗi. Nhưng vậy trong nha môn hẳn là nhân tài đông đúc, chọn trong số đó thế nào cũng được một người tài giỏi kế nhiệm ngài.”
Lời này vừa nói ra thì tức khắc mọi thứ xung quanh hắn liền an tĩnh lại, Trình Mục Du có thể cảm giác được có gió lạnh như dao nhọn lướt qua trên mặt hắn, nhưng lại không nghe được chút tiếng gió nào, ngay cả nhánh cây khô bị bẻ gãy cũng không phát ra tiếng động, cứ thế lặng yên mà rơi xuống tuyết lạnh.
Mọi thứ bên cạnh hắn đều như đọng lại, Trình Mục Du chỉ có thể cảm giác được mình đang bị hai đạo ánh mắt lạnh lùng vây quanh, một lần lại một lần hận không thể lôi lục phủ ngũ tạng của hắn ra ngoài xem.
Trong khoảng khắc, Thôi Giác cuối cùng cũng chịu nói chuyện, giọng nói trầm khàn, mang theo một cỗ khí thế không thể phản bác, “Trình Mục Du, ngươi là người thông minh, không cần giả ngu trước mặt ta, Tưởng Tích Tích kia không chờ được lâu nữa đâu.”
“Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ là gì?”
Qua hồi lâu, Trình Mục Du mới hạ quyết tâm, nhìn về phía người nọ rồi cất tiếng hỏi những lời này.
Lời này vừa nói ra thì hắn đã ngẩn ngơ, bởi vì hắn nhìn thấy mặt người kia: Không có da thịt, mắt, mũi chỉ là ba lỗ trống, hàm răng vẫn còn nguyên, lóe sáng, trong cảnh tối tăm này nhìn thật ghê người.
Giống như nhìn ra hoảng sợ của Trình Mục Du, người kia bỗng nhiên “Khặc khặc” mà cười, cùng lúc đó, hắn vươn một cánh tay chỉ còn xương trắng, bắt lấy cổ áo Trình Mục Du, xách cổ hắn lên khỏi hố.
“Trình Mục Du, người Trịnh Châu, giỏi y thuật, đến Tân An làm huyện lệnh, làm người công chính liêm khiết, cương nghị không chịu chi phối bởi quyền quý, thiết diện vô tư, chấp pháp nghiêm ngặt, có gan đứng ra tỏ nỗi bất bình cho bá tánh. Thôi Phủ Quân ta đúng là không nhìn lầm người.”
Người tự xưng là Thôi Phủ Quân kia dùng đôi mắt chỉ còn hai lỗ trống mà chăm chú nhìn Trình Mục Du, trên mặt mang theo một chút tán thưởng, một chút vui mừng. Nhưng những biểu tình này người khác không nhìn ra. Một bộ xương khô, cho dù hỉ nộ ai nhạc thì biểu hiện đến trên mặt cũng chỉ là sự cọ xát giữa xương gò má và các bộ phận khác. Với người khác thì điều đó chỉ có quái dị, không truyền đạt được cái gì.
Trình Mục Du miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, không chớp mắt mà nhìn bộ xương khô mặc quan bào kia, nhẹ giọng nói, “Thôi Phủ Quân? Chẳng lẽ các hạ là Thôi phán quan Thôi Giác sao? Dân gian lưu truyền ban ngày ngài xử việc dương gian, ban đêm xử việc âm phủ, giết người diệt quỷ, hơn cả thần mình. Có người nói ngài mặc hồng bào, tay trái là giấy sinh tử, tay phải là bút câu hồn, chuyên thêm dương thọ cho người tốt, lại bắt kẻ ác phải chết sớm. Năm đó Đường Thái Tông vì bị liên lụy một án ở Kính Hà Lão Long mà đột nhiên băng hà, đến trước âm ty tam tào đối chất. Ngài chẳng những bảo hộ Đường Thái Tông bình an về lại dương thế mà còn lén cho ngài ấy thêm 20 năm dương thọ. Cũng vì thế mà thanh danh của Thôi Phủ Quân vang xa, bá tánh lập miếu thờ ở khắp nơi, còn gọi là Quảng Thái Miếu.”
Nói tới đây, hắn hơi hơi nhíu mày, than một tiếng, “Không nghĩ tới ngài, ngươi lại không phải hư cấu? Đúng rồi, Tấn Nhi nói hắn từng gặp ngài ở Tân An phủ, vậy là ngài đã theo dõi ta từ sớm. Không biết các hạ vì sao phải tới Tân An, lại vì sao phải cứu tại hạ trong lúc nguy nan?”
Nghe hắn nói xong, bộ xương khô kia lại không đáp lại mà chỉ nói chuyện của mình, “Án của Đổng gia quá phức tạp, Đằng Hồ kia xảo trá đa đoan, ngươi lại vẫn có thể lột kén, tìm ra chân tướng thì quả là thế gian khó có được. Ta cũng đã xem qua mấy vụ án khác mà ngươi xử, đều là thắng được từ trong hung hiểm, cuối cùng đem những kẻ ác trừng trị theo pháp luật. Cho dù là Thôi Giác năm đó cũng không nhất định có thể hơn ngươi.”
Trình Mục Du bị hắn khen thì có chút thẹn thùng, vừa định đứng dậy hành lễ nhưng chân bị thương nghiêm trọng, chỉ đành ngồi một chỗ hành lễ với hắn, “Thôi Phủ Quân quá khen, các hạ cả đời làm quan thanh liêm, thanh danh nổi bật, trên vì triều đình phân ưu, dưới lại gánh vác kỳ vọng của dân chúng, tạo phúc một phương cho nên mới được bá tánh kính trọng và cảm kích. 《 trăm tự minh 》mà các hạ để lại trước lúc lâm chung vẫn còn lưu truyền, ta từ nhỏ đã thuộc nằm lòng……”
Thôi Giác vung tay lên, “Đây chỉ là truyện trăm năm trước, còn nói đến làm gì.” Nói xong, khóe mắtông ta nghiêng đi, nhìn vào vết thương trên đùi Trình Mục Du, nó vẫn đang chảy máu ào ạt ra ngoài. Ông ta phủ bàn tay chỉ còn xương khô lên, sau đó dùng miệng thổi một hơi lên trên đó.
Lúc ông ta bỏ tay ra thì vết thương đã biến mất, ngay cả quần áo bị đá nhọc cào rách cũng trở về như ban đầu.
Thấy thế, Trình Mục Du vừa mừng vừa sợ, vội đứng lên cúi người hành đại lễ, thật lòng nói, “Đại ân của các hạ, tại hạ không biết phải báo đáp thế nào, nếu tương lai có chỗ nào cần hỗ trợ thì xin cứ gửi lời, chắc chắn ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ, muôn chết không từ.”
Nghe đến câu này, trong ánh mắt trống rỗng của Thôi Giác nổi lên một đạo ánh sáng nhạt. Ông ta nhẹ nhàng cong lưng, duỗi tay nâng Trình Mục Du dậy, nhìn hắn chậm rãi nói, “Hiện giờ, ta thật đúng là có một việc khó mà việc này chỉ có ngươi mới giúp được.”
Trong lòng Trình Mục Du xẹt qua một tia kinh ngạc, cùng lúc đó một cỗ cảm giác bất an tràn lên trong lòng hắn, khiến hắn nghẹn đến mức sắp hít thở không thông.
Hắn cúi đầu suy nghĩ mãi, rốt cuộc lại nhìn về phía Thôi Giác, nhẹ giọng nói, “Các hạ là thần quan, còn có việc gì khó giải quyết chứ?”
Thôi Giác cao giọng cười to, “Nhân gian có án khó, mà quỷ giới cũng thế. Ta chủ quản âm phủ, vì quỷ hồn trong thiên hạ mà làm chủ. Phàm là sinh linh sau khi chết đều vào địa ngục, hồn phách do ta quản lý, dựa theo tội nghiệt lúc sinh thời mà xử phạt. Nếu người thân trên dương thế muốn siêu hồn, chuộc tội cho kẻ đã chết thì cũng là ta đưa ra quyết định có tha hay không. Số lượng vụ án khổng lồ thì thôi không nói, nhưng quang trọng nhất là không thể gây ra sai lầm, phán sai án khiến người tốt thành kẻ ác, như thế hậu quả sẽ khôn lường.”
Trình Mục Du liên tiếp gật đầu, tiếp lời hắn, “Năm đó các hạ sở dĩ được tuyển làm phán quan nơi minh giới cũng là vì ngài xử lý công vụ nghiêm minh, không phạm sai lầm.”
Nghe vậy, Thôi Giác thở dài một tiếng, lắc đầu nói, “Đáng tiếc, nhiệm kỳ của ta đã đến, không tới mấy ngày nữa ta sẽ phải lên thiên giới nhận chức mới, vị trí phán quan này sẽ phải bỏ trống. Ngươi nói xem ta sao có thể không lo được chứ?” Nói xong, hắn lai liếc nhìn Trình Mục Du một cái, trong hốc mắt lóe lên hai điểm lục quang.
Đến lúc này mà còn không hiểu ý ông ta thì Trình Mục Du đúng là kẻ ngốc. Nhưng hắn vẫn ra vẻ trấn định, chậm rãi cười hai tiếng rồi nhẹ giọng nói, “Ta nghe người ta nói, địa phủ có 75 tư, các tư chia ra gánh vác việc thu bắt quỷ hồn, cáo trạng tội lỗi. Nhưng vậy trong nha môn hẳn là nhân tài đông đúc, chọn trong số đó thế nào cũng được một người tài giỏi kế nhiệm ngài.”
Lời này vừa nói ra thì tức khắc mọi thứ xung quanh hắn liền an tĩnh lại, Trình Mục Du có thể cảm giác được có gió lạnh như dao nhọn lướt qua trên mặt hắn, nhưng lại không nghe được chút tiếng gió nào, ngay cả nhánh cây khô bị bẻ gãy cũng không phát ra tiếng động, cứ thế lặng yên mà rơi xuống tuyết lạnh.
Mọi thứ bên cạnh hắn đều như đọng lại, Trình Mục Du chỉ có thể cảm giác được mình đang bị hai đạo ánh mắt lạnh lùng vây quanh, một lần lại một lần hận không thể lôi lục phủ ngũ tạng của hắn ra ngoài xem.
Trong khoảng khắc, Thôi Giác cuối cùng cũng chịu nói chuyện, giọng nói trầm khàn, mang theo một cỗ khí thế không thể phản bác, “Trình Mục Du, ngươi là người thông minh, không cần giả ngu trước mặt ta, Tưởng Tích Tích kia không chờ được lâu nữa đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.