Quyển 13 - Chương 415: Tượng đất
Thương Hải Nhất Thử
26/09/2020
Qua hồi lâu, người phía sau mới mở miệng, “Cha ngươi đúng là rất thương ngươi.”
Tiểu Nguyệt hắc hắc cười, “Phía trên ta còn có ba bị ca ca, cha ta sắp bốn mươi mới có được một nữ nhi là ta, tự nhiên ông coi ta như bảo bối. Ông luôn nói, ba huynh trưởng của ta sớm muộn đều sẽ phân nhà, chỉ có ta thì ông muốn ta ở lại bên người ông, cũng luyến tiếc ta rời khỏi nhà.” Nói tới đây, Tiểu Nguyệt dừng một chút, thanh âm cũng trở nên cẩn thận hơn, “Ngươi có thể đưa ta về nhà không? Ta biết ngươi không phải người xấu, ngươi đối với ta cũng thực tốt, chỉ là ta rời nhà đã nhiều ngày như thế, cha ta và mọi người hẳn là sốt ruột đến điên rồi, hiện tại không chừng bọn họ đang tìm ta khắp nơi đó.”
Người phía sau không động đậy gì, một lát sau, mảnh vải lại bị nhét vào miệng Tiểu Nguyệt.
“Bọn họ sẽ không tìm ngươi.”
Ném xuống những lời này, người nọ đi ra ngoài cửa, cánh cửa lại đóng lại.
***
Khói thuốc súng dần dần tan đi, Đại Xuyên nhìn cảnh tượng hỗn độn trong sơn cốc, bước chân lại cứng lại, chậm chạp không tiến về phía trước dù chỉ một bước.
Hắn không phải chưa từng thấy người chết, từ năm 16 tuổi, hắn đã tùy quân đi nam chinh bắc chiến, có tình hình thảm thiết nào mà hắn chưa từng nhìn thấy chứ? Chẳng qua, cảnh tượng hiện ra trước mắt này tuyệt không phải cảnh thường thấy trên chiến trường mà là một hồi tàn sát.
Địch ở sáng, ta ở tối, một hồi mưa tên đi qua, ba ngàn Liêu binh kia đã sớm không còn bất kỳ lực chống trả nào, nhân lúc đó lại tấn công nữa thì không phải tàn sát thì là gì?
Hiện giờ ở trước mặt Đại Xuyên là từng mảnh nhỏ thi thể bị phá nát, có vô số gương mặt người, có người chưa nhắm mắt, đáy mắt lại là một mảnh tử khí, nhưng cũng có cả sự không cam lòng.
“Tìm qua một lượt đi, nhìn xem có người còn sống không, tướng quân nói, một người cũng không được lưu lại.”
Thanh âm sau lưng thúc giục hắn, vì thế Đại Xuyên cưỡng bách chính mình đi vào sơn cốc, hướng những thi thể Liêu quân nằm ngang dọc kia mà đi đến.
Rốt cuộc, hắn thấy được một thân hình nho nhỏ, có lẽ còn chưa đến 16 tuổi, thân thể chưa trưởng thành, vừa nhìn đã biết là một hài tử choai choai. Hiện giờ, hắn liều mạng duy trì bất động nhưng cánh tay bị chém rớt kia lại là trở ngại lớn nhất, đau đớn khiến hắn nhịn không được rùng mình từng cơn, tuy đã cực lực khắc chế nhưng vẫn không thể ngăn được phản ứng của bản thân.
Hắn cũng thấy được Đại Xuyên, nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt lăn xuống, hắn đột nhiên hô to những tiếng mà Đại Xuyên không hiểu.
“Đại xuyên, mau động thủ, ngây ra đó làm gì?”
Thanh âm phía sau lại vang lên, Đại Xuyên run run và rút trường đao ra, hàn quang chợt lóe, hết thảy đều kết thúc, chỉ là cặp mắt kia, cặp mắt ngóng nhìn hắn kia thì vẫn không nhắm lại. Sau vài thập niên chúng vẫn thường tra tấn hắn, khiến hắn đeo gông xiềng trên lưng cả đời.
Đêm nay, Đại Xuyên lại một lần nữa nhìn thấy đôi mắt đó, ông ta giật mình tỉnh mộng. Quần áo hắn ướt sũng mồ hôi lạnh, dán lên người, vừa dính vừa ướt, ngón tay đều khẩn trương cuộn tròn lên, gắt gao bám lấy ván giường. Ông ta cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh, “Hồng hộc” thở hổn hển, giống như trong bóng đêm có cất giấu đôi mắt vẫn theo ông ta nhiều năm nay.
Qua thật lâu, ông ta mới rốt cuộc mới hiểu được mình đang ngồi trên giường nhà mình, mà không phải ở sơn cốc thây chất đầy núi kia. Nhưng phát hiện này cũng không khiến ông ta thả lỏng bao nhiêu mà càng khiến ông ta thêm cảnh giác, nhẹ nhàng không phát ra âm thanh nào mà lôi từ dưới gối ra một thanh chủy thủ, gắt gao nắm trong tay.
Hoàng sư gia đã chết, bọn họ lúc đó từng kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau, là sinh tử chi giao, nhưng ngày hôm trước ông ta cứ thế đi, ly kỳ, lại còn giống hệt cái chết của hai người Lưu và Trần. Toàn bộ người Liêu Dương tham dự tràng chiến dịch năm đó cũng chỉ có 5 người, hiện tại ba trong số đó đã bị sát hại, người tiếp theo không biết đến lượt ai?
Nghĩ đến đây, ông ta lại nắm chặt chủy thủ trong tay, một đôi mắt nhạy bén hơn người quét qua mép giường, muốn từ trong bóng đêm dày đặc kia nhìn ra chút gì.
“Sàn sạt sàn sạt…… Sàn sạt sàn sạt……”
Chỗ cuối giường có một đạo hắc ảnh xuất hiện, cái đầu nó không lớn, tốc độ lại cực nhanh, mang đến một trận gió nhẹ, đem sợi tóc tán loạn của Đại Xuyên thổi bay lên.
Ông ta cố hết sức duy trì trấn định, tay chân nhẹ nhàng xoay người xuống giường, đem thân mình tận lực cúi thấp, cảnh giác mà nhìn trong bóng đêm.
“Sàn sạt sàn sạt……”
Thanh âm kia lại vang lên, nhưng lần này nó đã thay đổi vị trí, đi tới phía sau Đại Xuyên.
Phía sau?
Ông ta rõ ràng đang ngồi gót chân dán lên mặt tường, đồ vật kia sao có thể ở phía sau ông ta được chứ?
Trong lòng Đại Xuyên cả kinh, lông tơ dựng hết lên, cũng may thân thể ông ta vẫn còn sự linh hoạt ở trên chiến trường luyện được, nên vội lăn một vòng trên mặt đất, núp ở mặt trường đối diện, ngửa đầu hướng bức tường đen như mực kia nhìn lại.
Nhưng không nhìn thì thôi, vừa thấy thì cả người ông ta liền ngây dại, thân mình vốn đang căng chặt cũng cứng lại rồi, động cũng không thể động.
Trên mặt tường là một bóng người nho nhỏ, chiều cao cũng chỉ có bằng nửa cánh tay, vừa gầy vừa nhỏ, nói giống hài tử cũng không đúng, mà giống con khỉ hơn. Bởi vì, nó cứ thế dẫm lên mặt tường mà đứng thẳng, thân thể chính là treo phía trên Đại Xuyên, một đôi mắt không nhúc nhích thẳng tắp nhìn hắn, cái miệng không có răng, hơi hơi nhếch lên, vỡ ra một nụ cười quỷ dị.
Nó bình tĩnh nhìn Đại Xuyên trong chốc lát, sau đó đột nhiên theo mặt tường đi xuống, thân thể song song với mặt đất. Nó bước đi cực ổn, chân đạp lên mặt tường phát ra tiếng vang “Sàn sạt”, không nhanh không chậm hướng nam nhân đang ngây ra như phỗng bên dưới mà đi đến.
Rốt cuộc, nó đi vào chỗ cách Đại Xuyên chỉ gang tấc, hai người chỉ cách nhau một khoảng cách bằng ngón tay, cùng nhìn chăm chú vào đối phương.
Không có bóng đêm cách trở, Đại Xuyên rốt cuộc cũng nhìn ra cái thứ đồ gần như đang dán lên mặt mình kia là cái gì. Hóa ra nó lại là một cái tượng đất, một cái tượng đất giống như bị niết qua.
Ông ta cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng sợ thế này bao giờ. Trên chiến trường chém giết tuy rằng thảm thiết, nhưng rõ ràng còn tốt hơn loại sợ hãi không biết gì này. Nó tựa như một con rắn độc, luồn lách trong lục phủ ngũ tạng của ông ta, đem mỗi một chút nhiệt độ đều bức ra ngoài.
Cũng may Đại Xuyên đầu óc cũng chưa hoàn toàn hỏng hết, ở một khắc cuối cùng, ông ta đá ngã cái chậu đồng sớm đặt ở mép giường, cái chậu phát ra một tiếng “Loảng xoảng”, ở trong bóng đêm yên tĩnh đặc biệt vang dội.
“Hóa ra cô nương kia nói đúng, lúc ngươi khẩn trương đến cực điểm thì sẽ không phát ra thanh âm được.”
Đại Xuyên nhìn cửa bị đá văng từ bên ngoài, hai bóng người cầm kiếm chạy đến chỗ mình thì trong lòng liền nhớ đến lời Tưởng Tích Tích nói với hắn.
Tiểu Nguyệt hắc hắc cười, “Phía trên ta còn có ba bị ca ca, cha ta sắp bốn mươi mới có được một nữ nhi là ta, tự nhiên ông coi ta như bảo bối. Ông luôn nói, ba huynh trưởng của ta sớm muộn đều sẽ phân nhà, chỉ có ta thì ông muốn ta ở lại bên người ông, cũng luyến tiếc ta rời khỏi nhà.” Nói tới đây, Tiểu Nguyệt dừng một chút, thanh âm cũng trở nên cẩn thận hơn, “Ngươi có thể đưa ta về nhà không? Ta biết ngươi không phải người xấu, ngươi đối với ta cũng thực tốt, chỉ là ta rời nhà đã nhiều ngày như thế, cha ta và mọi người hẳn là sốt ruột đến điên rồi, hiện tại không chừng bọn họ đang tìm ta khắp nơi đó.”
Người phía sau không động đậy gì, một lát sau, mảnh vải lại bị nhét vào miệng Tiểu Nguyệt.
“Bọn họ sẽ không tìm ngươi.”
Ném xuống những lời này, người nọ đi ra ngoài cửa, cánh cửa lại đóng lại.
***
Khói thuốc súng dần dần tan đi, Đại Xuyên nhìn cảnh tượng hỗn độn trong sơn cốc, bước chân lại cứng lại, chậm chạp không tiến về phía trước dù chỉ một bước.
Hắn không phải chưa từng thấy người chết, từ năm 16 tuổi, hắn đã tùy quân đi nam chinh bắc chiến, có tình hình thảm thiết nào mà hắn chưa từng nhìn thấy chứ? Chẳng qua, cảnh tượng hiện ra trước mắt này tuyệt không phải cảnh thường thấy trên chiến trường mà là một hồi tàn sát.
Địch ở sáng, ta ở tối, một hồi mưa tên đi qua, ba ngàn Liêu binh kia đã sớm không còn bất kỳ lực chống trả nào, nhân lúc đó lại tấn công nữa thì không phải tàn sát thì là gì?
Hiện giờ ở trước mặt Đại Xuyên là từng mảnh nhỏ thi thể bị phá nát, có vô số gương mặt người, có người chưa nhắm mắt, đáy mắt lại là một mảnh tử khí, nhưng cũng có cả sự không cam lòng.
“Tìm qua một lượt đi, nhìn xem có người còn sống không, tướng quân nói, một người cũng không được lưu lại.”
Thanh âm sau lưng thúc giục hắn, vì thế Đại Xuyên cưỡng bách chính mình đi vào sơn cốc, hướng những thi thể Liêu quân nằm ngang dọc kia mà đi đến.
Rốt cuộc, hắn thấy được một thân hình nho nhỏ, có lẽ còn chưa đến 16 tuổi, thân thể chưa trưởng thành, vừa nhìn đã biết là một hài tử choai choai. Hiện giờ, hắn liều mạng duy trì bất động nhưng cánh tay bị chém rớt kia lại là trở ngại lớn nhất, đau đớn khiến hắn nhịn không được rùng mình từng cơn, tuy đã cực lực khắc chế nhưng vẫn không thể ngăn được phản ứng của bản thân.
Hắn cũng thấy được Đại Xuyên, nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt lăn xuống, hắn đột nhiên hô to những tiếng mà Đại Xuyên không hiểu.
“Đại xuyên, mau động thủ, ngây ra đó làm gì?”
Thanh âm phía sau lại vang lên, Đại Xuyên run run và rút trường đao ra, hàn quang chợt lóe, hết thảy đều kết thúc, chỉ là cặp mắt kia, cặp mắt ngóng nhìn hắn kia thì vẫn không nhắm lại. Sau vài thập niên chúng vẫn thường tra tấn hắn, khiến hắn đeo gông xiềng trên lưng cả đời.
Đêm nay, Đại Xuyên lại một lần nữa nhìn thấy đôi mắt đó, ông ta giật mình tỉnh mộng. Quần áo hắn ướt sũng mồ hôi lạnh, dán lên người, vừa dính vừa ướt, ngón tay đều khẩn trương cuộn tròn lên, gắt gao bám lấy ván giường. Ông ta cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh, “Hồng hộc” thở hổn hển, giống như trong bóng đêm có cất giấu đôi mắt vẫn theo ông ta nhiều năm nay.
Qua thật lâu, ông ta mới rốt cuộc mới hiểu được mình đang ngồi trên giường nhà mình, mà không phải ở sơn cốc thây chất đầy núi kia. Nhưng phát hiện này cũng không khiến ông ta thả lỏng bao nhiêu mà càng khiến ông ta thêm cảnh giác, nhẹ nhàng không phát ra âm thanh nào mà lôi từ dưới gối ra một thanh chủy thủ, gắt gao nắm trong tay.
Hoàng sư gia đã chết, bọn họ lúc đó từng kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau, là sinh tử chi giao, nhưng ngày hôm trước ông ta cứ thế đi, ly kỳ, lại còn giống hệt cái chết của hai người Lưu và Trần. Toàn bộ người Liêu Dương tham dự tràng chiến dịch năm đó cũng chỉ có 5 người, hiện tại ba trong số đó đã bị sát hại, người tiếp theo không biết đến lượt ai?
Nghĩ đến đây, ông ta lại nắm chặt chủy thủ trong tay, một đôi mắt nhạy bén hơn người quét qua mép giường, muốn từ trong bóng đêm dày đặc kia nhìn ra chút gì.
“Sàn sạt sàn sạt…… Sàn sạt sàn sạt……”
Chỗ cuối giường có một đạo hắc ảnh xuất hiện, cái đầu nó không lớn, tốc độ lại cực nhanh, mang đến một trận gió nhẹ, đem sợi tóc tán loạn của Đại Xuyên thổi bay lên.
Ông ta cố hết sức duy trì trấn định, tay chân nhẹ nhàng xoay người xuống giường, đem thân mình tận lực cúi thấp, cảnh giác mà nhìn trong bóng đêm.
“Sàn sạt sàn sạt……”
Thanh âm kia lại vang lên, nhưng lần này nó đã thay đổi vị trí, đi tới phía sau Đại Xuyên.
Phía sau?
Ông ta rõ ràng đang ngồi gót chân dán lên mặt tường, đồ vật kia sao có thể ở phía sau ông ta được chứ?
Trong lòng Đại Xuyên cả kinh, lông tơ dựng hết lên, cũng may thân thể ông ta vẫn còn sự linh hoạt ở trên chiến trường luyện được, nên vội lăn một vòng trên mặt đất, núp ở mặt trường đối diện, ngửa đầu hướng bức tường đen như mực kia nhìn lại.
Nhưng không nhìn thì thôi, vừa thấy thì cả người ông ta liền ngây dại, thân mình vốn đang căng chặt cũng cứng lại rồi, động cũng không thể động.
Trên mặt tường là một bóng người nho nhỏ, chiều cao cũng chỉ có bằng nửa cánh tay, vừa gầy vừa nhỏ, nói giống hài tử cũng không đúng, mà giống con khỉ hơn. Bởi vì, nó cứ thế dẫm lên mặt tường mà đứng thẳng, thân thể chính là treo phía trên Đại Xuyên, một đôi mắt không nhúc nhích thẳng tắp nhìn hắn, cái miệng không có răng, hơi hơi nhếch lên, vỡ ra một nụ cười quỷ dị.
Nó bình tĩnh nhìn Đại Xuyên trong chốc lát, sau đó đột nhiên theo mặt tường đi xuống, thân thể song song với mặt đất. Nó bước đi cực ổn, chân đạp lên mặt tường phát ra tiếng vang “Sàn sạt”, không nhanh không chậm hướng nam nhân đang ngây ra như phỗng bên dưới mà đi đến.
Rốt cuộc, nó đi vào chỗ cách Đại Xuyên chỉ gang tấc, hai người chỉ cách nhau một khoảng cách bằng ngón tay, cùng nhìn chăm chú vào đối phương.
Không có bóng đêm cách trở, Đại Xuyên rốt cuộc cũng nhìn ra cái thứ đồ gần như đang dán lên mặt mình kia là cái gì. Hóa ra nó lại là một cái tượng đất, một cái tượng đất giống như bị niết qua.
Ông ta cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng sợ thế này bao giờ. Trên chiến trường chém giết tuy rằng thảm thiết, nhưng rõ ràng còn tốt hơn loại sợ hãi không biết gì này. Nó tựa như một con rắn độc, luồn lách trong lục phủ ngũ tạng của ông ta, đem mỗi một chút nhiệt độ đều bức ra ngoài.
Cũng may Đại Xuyên đầu óc cũng chưa hoàn toàn hỏng hết, ở một khắc cuối cùng, ông ta đá ngã cái chậu đồng sớm đặt ở mép giường, cái chậu phát ra một tiếng “Loảng xoảng”, ở trong bóng đêm yên tĩnh đặc biệt vang dội.
“Hóa ra cô nương kia nói đúng, lúc ngươi khẩn trương đến cực điểm thì sẽ không phát ra thanh âm được.”
Đại Xuyên nhìn cửa bị đá văng từ bên ngoài, hai bóng người cầm kiếm chạy đến chỗ mình thì trong lòng liền nhớ đến lời Tưởng Tích Tích nói với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.