Chương 88: Đón Người
Thư Nam Trạch
17/05/2021
Trong lều vải của Bạch Vũ Quân có thêm một bé gái.
Tiểu ăn mày không biết họ chỉ biết là người khác đều gọi mình là Tiểu Đậu Đinh, Bạch Vũ Quân lo lắng nàng rời khỏi nơi này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên dứt khoát lưu lại làm trợ thủ, bưng trà rót nước quạt gió gì đó, vì thế đặc biệt thi triển thuật sạch sẽ cũng tìm quần áo mới thay giúp.
Theo Tiểu Đậu Đinh nói ăn mày nội thành đều là bị người ta khống chế, đặc biệt là trẻ con, vất vả một ngày chỉ cho ăn bánh bao thiu còn bị ăn đòn ăn mắng.
Tiểu ăn mày không dễ tiểu cô nương càng khó khăn hơn, nếu như không phải Tiểu Đậu Đinh cố ý làm cho bản thân đen sì bẩn vô cùng thì nói không chừng đã sớm gặp độc thủ, càng có thể bị lôi đầu ra làm những chuyện bẩn thỉu, có bao nhiêu đứa trẻ bị đánh gãy tay chân móc mù hai mắt coi như công cụ kiếm tiền bi thảm ở ven đường, thật ra thì mỗi một người chúng ta ai cũng đều biết, chỉ là không có người nguyện ý đi xen vào chuyện bao đồng.
Tiểu Đậu Đinh rất ngoan ngoãn, chịu mệt nhọc, chuyện thích làm nhất chính là chuyển cái băng ngồi nhỏ ngồi sau lưng Bạch Vũ Quân ngây người.
"Không thông qua, người kế tiếp."
Bạch Vũ Quân một bên bận rộn một bên ăn, thuận tay đưa cho Tiểu Đậu Đinh ngồi ở sau lưng một miếng điểm tâm ngọt.
Từ nhỏ đã ở chung với ăn mày nên Tiểu Đậu Đinh không có học qua lễ nghi văn thơ nên không biết nói cám ơn, Bạch Vũ Quân không thèm để ý chút nào, bây giờ còn nhỏ về sau từ từ sẽ thay đổi sau.
"Tùy tiện ăn, không đủ ta lại đi mua."
Bận rộn tê tái nhìn hài tử lần lượt tới kiểm tra lại rời đi, ngưỡng cửa tu tiên không cao bình thường.
Nhoáng một cái đến trưa.
Xa xa đi tới sáu tên ăn mày tuổi tác khá lớn, đứng ở đằng xa hướng về phía vị trí Bạch Vũ Quân chỉ trỏ, sau khi Tiểu Đậu Đinh nhìn thấy sợ tới mức trốn ở sau lưng Bạch Vũ Quân.
Bọn họ là đầu lĩnh ăn mày Tiểu Đậu Đinh.
Khi nghe nói tiểu ăn mày đen thui dưới tay mình được Tiên môn Thuần Dương tuyển chọn hơn nữa còn là bé gái, đầu lĩnh lập tức cảm thấy cơ hội không thể bỏ qua, Tiên môn có tiền như vậy muốn đem người mình đi thì làm sao cũng phải cho hai tiền nên ngay sau đó mang theo mấy tên tùy tùng trực tiếp đi tới quảng trường tìm Tiểu Đậu Đinh.
Có ánh mắt sắc nhìn thấy Tiểu Đậu Đinh, năm sáu người chạy thẳng tới.
Đầu Tiểu Đậu Đinh hầu như đẩy trên người Bạch Vũ Quân, cái đầu nhỏ gắt gao húc lấy đạo bào không dám ngẩng đầu.
Tên ăn mày kia thế mà dám tới thật, cũng không biết trà trộn đầu phố có phải khiến đầu óc lăn lộn đến mất não luôn rồi hay không, quanh năm quát tháo đấu ác quên luôn hành động của bản thân.
"Vị tiên tử này, ta làm mất một nha đầu, không biết tiên tử có thấy hay không?" Tên ăn mày vừa nói chuyện vừa hướng đầu nhìn bên trong lều vải thì thấy bóng dáng giống như một con đà điểu nhỏ.
"Tiểu Đậu Đinh! Ngươi làm cái gì ở đây? Tại sao còn không đi làm việc?"
Hung dữ khiển trách, Bạch Vũ Quân rõ ràng có thể cảm nhận được tay nhỏ nắm lấy đạo bào của mình đang run rẩy.
"Gọi cái gì mà gọi!"
Bạch Vũ Quân tương đối không hài lòng, đây là miệt thị rắn, sau một tiếng quát tháo chỉ thấy tên ăn mày kia lập tức thay đổi bộ mặt tươi cười, dáng vẻ kia không nói ra được cung kính lễ phép, tốc độ mặt đen trắng hoán đổi phải nói là dày công tôi luyện mới được ấy chứ.
"Tiên tử bớt giận, nha đầu nhà ta chạy loạn, ta đang tìm nàng trở về thôi."
Có thể nói lá gan rất lớn, người dám chạy đến trước mặt tu sĩ cưỡng từ đoạt lý cũng không nhiều, cũng coi là một nhân tài, hoặc là ngu ngốc không có đầu óc, hoặc là chính là loại cho rằng bản thân có chỗ dựa rất cứng ai cũng không sợ, Bạch Vũ Quân cảm thấy gã ta là loại thứ hai.
"Vì sao?"
"Tiểu Đậu Đinh là người của chúng ta, nếu tiên tử đã muốn mang nó đi thì cũng được, chẳng qua dù sao cũng nên cho chúng ta chút đền bù, nuôi nó lâu như vậy ăn của chúng ta uống chúng ta không thể cứ tính như vậy, nếu như không cho thì ta đành phải mang nó trở về, bất kỳ việc gì đều chú ý đến đạo lý, tiên tử nói cái lý như vậy có đúng hay không?"
"Ta không đi. . . Hắn là người xấu. . . Ta không đi với hắn. . ."
Tiểu Đậu Đinh cuống đến phát khóc, cũng may một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đỉnh đầu khiến cho an tâm rất nhiều.
"Bối cảnh các ngươi rất cứng? Nói cho ta biết là ai cho các ngươi dũng khí đó."
"Bối cảnh của ta. . ."
Bang ~!
Còn còn chưa nói xong cả người bay ra ngoài ầm một tiếng rơi xuống đất, tiếp sau đó Bạch Vũ Quân xuất hiện trước người gã ta giơ cao trọng thước mạnh mẽ xuống một đập!
Bành !
Tên ăn mày nằm dưới đất bị một cây trọng thước sẫm màu đập xuống đất, đầu bể ná tại chỗ, thân thể run rẩy hai lần không nhúc nhích.
Mấy tên ăn mày tùy tùng sợ ngây người, sau đó bị Bạch Vũ Quân một quyền chân đánh ngất tại chỗ, người vây xem có kinh hoàng có hưng phấn cũng có người hâm mộ, đánh mấy kẻ ác mà thôi, trở lại trong lều vải sờ lên đầu nhỏ tiếp tục công việc.
"Người kế tiếp!"
Đội ngũ yên tĩnh rất nhiều, ánh mắt nhìn nghiêng ngó phải cũng biến thành thành thật.
Trong lúc đó trưởng lão tới hỏi thăm, Bạch Vũ Quân bẩm báo như sự thật, trưởng lão khen ngợi Bạch Vũ Quân làm được việc tốt, hoàn toàn không hề quan tâm cái chết của tên ăn mày ác độc đầu phố, thi thể kia còn bị trọng thước đè ép một ngày.
Bận rộn nửa tháng trôi qua. . .
Ngay khi Bạch Vũ Quân cảm thấy một con rắn như mình cung cúc cung tận tụy sắp bị mệt chết vì Thuần Dương thì người đến đây khảo nghiệm rốt cục giải tán về nhà, những tông môn khác chiêu đệ tử cũng chuẩn bị lên đường về núi, trưởng lão tuyên bố ghi chép chiêu kiểm tra năm nay kết thúc, tiếp theo sẽ chuẩn bị duyệt lại một lần sau đó mang đệ tử mới về Hoa sơn.
Bạch Vũ Quân tranh thủ vào bên trong sông lớn tắm rửa một cái.
Lân cận Thanh Định quận thành không biết sao có tin đồn trong sông có giao long, hán tử nào đó bắt cá lời thề son sắt nói mình tận mắt nhìn thấy quái thú đáy nước, dài chừng mấy chục trượng, một hơi có thể nuốt vào một chiếc thuyền.
Nghe vậy, Bạch Vũ Quân thật đúng là cho rằng chỗ mình chơi nước có một con quái thú, đi tìm hồi lâu cũng chẳng thấy gì, chợt nhớ tới là những người kia nghe sai đồn bậy khuấy lên tới phong ba, vì thế trở về giải thích với trưởng lão một lần chuyện quái thú, chuyện đó cứ kết thúc vậy.
Cuối tháng.
Bạch Vũ Quân chuẩn bị đi tới Trác gia lần nữa dẫn Trác Phong rời khỏi.
Lại là một hồi nghi thức hoan nghênh long trọng, lần này chuẩn bị càng toàn diện, vẩy nước quét đường đại môn treo đầy vải đỏ ăn mừng, từng người quần áo mới khua chiêng gõ trống hận không thể toàn thành đều thấy được, người vây xem có hâm mộ cũng có mạnh mẽ nhổ hai ngụm nước miếng, hiển nhiên hình ảnh Trác gia tại Thanh Định quận cũng không phải là hoàn mỹ như vậy.
"Tiên tử quang lâm bồng tất sinh huy, xin mời ~ "
Bạch Vũ Quân cũng không khách khí, dù sao người khác hai lần sinh bụi, đeo hai cái vũ khí thoải mái nhàn nhã vào đại môn.
Nhìn cả nhà hồng quang đầy mặt không biết còn tưởng rằng cả nhà làm việc vui, phô trương lớn như thế vui vẻ đưa tiễn hài tử lên núi có thể thấy được đứa bé được Trác gia yêu thương biết bao nhiêu.
Chậm rì rì đi tới phòng khách ngồi xuống, bên ngoài rất nhiều người nhà họ Trác đều đang trộm nhìn tu sĩ trong truyền thuyết như thế nào.
"Ngày mai tất cả đệ tử mới chiêu tiến hành duyệt lại, hôm nay là đến dẫn Trác Phong đi."
"Tiên tử chờ một lát."
Đại tộc lão xoay người sắp xếp người đi gọi tiểu mập mạp kia.
Đúng lúc này, một người mặc quần áo vải thô lão bộc Trác gia đột nhiên xông vào phòng khách. . .
"Cầu tiên tử mau cứu Trác Phong. . . Bọn họ đang gạt người! Trác Phong thật đang ở. . . A a. . ." Người lão bộc kia còn chưa có nói xong liền bị người đè lại che miệng cưỡng ép kéo ra ngoài.
Bạch Vũ Quân sững sờ, đây là làm gì vậy?
"Xin lỗi, bộc lại nhà ta bị điên chuyện đi ra gây chuyện thị phi, do lão bộc kia làm ở nhà ta nhiều năm nên không đành lòng đuổi lão ra ngoài đường ăn đói mặc rách, không cần để ý đâu, ha ha." Đại tộc lão miễn cưỡng vui cười cũng hung dữ nhìn chằm chằm mấy hậu bối ở cổng.
Bạch Vũ Quân nhún nhún vai không sao cả, để ý nhà người ồn ào cái gì chỉ cần đem người mang đi là được.
Không bao lâu, một tiểu mập mạp đi tới dưới sự vây quanh mọi người Trác gia, phong cách sức lực cách thật xa cũng có thể cảm giác được, cái cằm nhấc lên cao cũng không có ý định hạ xuống, lên núi trải qua tháng ngày kham khổ còn có thể vui như thế cũng thật sự là không có người nào, Bạch Vũ Quân cảm thấy sau khi lên núi hắn khẳng định sẽ gầy cho coi.
"Cháu ta Trác Phong, mau mau tới bái kiến tiên tử!"
Đại tộc lão vui vẻ bảo mập mạp tới tiểu tử, tiểu mập mạp kia rất là vui vẻ thịt mỡ run rẩy chạy đến trước mặt Bạch Vũ Quân xoay người hành lễ.
"Trác. . . Phong bái kiến tiên tử!
Tiểu ăn mày không biết họ chỉ biết là người khác đều gọi mình là Tiểu Đậu Đinh, Bạch Vũ Quân lo lắng nàng rời khỏi nơi này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên dứt khoát lưu lại làm trợ thủ, bưng trà rót nước quạt gió gì đó, vì thế đặc biệt thi triển thuật sạch sẽ cũng tìm quần áo mới thay giúp.
Theo Tiểu Đậu Đinh nói ăn mày nội thành đều là bị người ta khống chế, đặc biệt là trẻ con, vất vả một ngày chỉ cho ăn bánh bao thiu còn bị ăn đòn ăn mắng.
Tiểu ăn mày không dễ tiểu cô nương càng khó khăn hơn, nếu như không phải Tiểu Đậu Đinh cố ý làm cho bản thân đen sì bẩn vô cùng thì nói không chừng đã sớm gặp độc thủ, càng có thể bị lôi đầu ra làm những chuyện bẩn thỉu, có bao nhiêu đứa trẻ bị đánh gãy tay chân móc mù hai mắt coi như công cụ kiếm tiền bi thảm ở ven đường, thật ra thì mỗi một người chúng ta ai cũng đều biết, chỉ là không có người nguyện ý đi xen vào chuyện bao đồng.
Tiểu Đậu Đinh rất ngoan ngoãn, chịu mệt nhọc, chuyện thích làm nhất chính là chuyển cái băng ngồi nhỏ ngồi sau lưng Bạch Vũ Quân ngây người.
"Không thông qua, người kế tiếp."
Bạch Vũ Quân một bên bận rộn một bên ăn, thuận tay đưa cho Tiểu Đậu Đinh ngồi ở sau lưng một miếng điểm tâm ngọt.
Từ nhỏ đã ở chung với ăn mày nên Tiểu Đậu Đinh không có học qua lễ nghi văn thơ nên không biết nói cám ơn, Bạch Vũ Quân không thèm để ý chút nào, bây giờ còn nhỏ về sau từ từ sẽ thay đổi sau.
"Tùy tiện ăn, không đủ ta lại đi mua."
Bận rộn tê tái nhìn hài tử lần lượt tới kiểm tra lại rời đi, ngưỡng cửa tu tiên không cao bình thường.
Nhoáng một cái đến trưa.
Xa xa đi tới sáu tên ăn mày tuổi tác khá lớn, đứng ở đằng xa hướng về phía vị trí Bạch Vũ Quân chỉ trỏ, sau khi Tiểu Đậu Đinh nhìn thấy sợ tới mức trốn ở sau lưng Bạch Vũ Quân.
Bọn họ là đầu lĩnh ăn mày Tiểu Đậu Đinh.
Khi nghe nói tiểu ăn mày đen thui dưới tay mình được Tiên môn Thuần Dương tuyển chọn hơn nữa còn là bé gái, đầu lĩnh lập tức cảm thấy cơ hội không thể bỏ qua, Tiên môn có tiền như vậy muốn đem người mình đi thì làm sao cũng phải cho hai tiền nên ngay sau đó mang theo mấy tên tùy tùng trực tiếp đi tới quảng trường tìm Tiểu Đậu Đinh.
Có ánh mắt sắc nhìn thấy Tiểu Đậu Đinh, năm sáu người chạy thẳng tới.
Đầu Tiểu Đậu Đinh hầu như đẩy trên người Bạch Vũ Quân, cái đầu nhỏ gắt gao húc lấy đạo bào không dám ngẩng đầu.
Tên ăn mày kia thế mà dám tới thật, cũng không biết trà trộn đầu phố có phải khiến đầu óc lăn lộn đến mất não luôn rồi hay không, quanh năm quát tháo đấu ác quên luôn hành động của bản thân.
"Vị tiên tử này, ta làm mất một nha đầu, không biết tiên tử có thấy hay không?" Tên ăn mày vừa nói chuyện vừa hướng đầu nhìn bên trong lều vải thì thấy bóng dáng giống như một con đà điểu nhỏ.
"Tiểu Đậu Đinh! Ngươi làm cái gì ở đây? Tại sao còn không đi làm việc?"
Hung dữ khiển trách, Bạch Vũ Quân rõ ràng có thể cảm nhận được tay nhỏ nắm lấy đạo bào của mình đang run rẩy.
"Gọi cái gì mà gọi!"
Bạch Vũ Quân tương đối không hài lòng, đây là miệt thị rắn, sau một tiếng quát tháo chỉ thấy tên ăn mày kia lập tức thay đổi bộ mặt tươi cười, dáng vẻ kia không nói ra được cung kính lễ phép, tốc độ mặt đen trắng hoán đổi phải nói là dày công tôi luyện mới được ấy chứ.
"Tiên tử bớt giận, nha đầu nhà ta chạy loạn, ta đang tìm nàng trở về thôi."
Có thể nói lá gan rất lớn, người dám chạy đến trước mặt tu sĩ cưỡng từ đoạt lý cũng không nhiều, cũng coi là một nhân tài, hoặc là ngu ngốc không có đầu óc, hoặc là chính là loại cho rằng bản thân có chỗ dựa rất cứng ai cũng không sợ, Bạch Vũ Quân cảm thấy gã ta là loại thứ hai.
"Vì sao?"
"Tiểu Đậu Đinh là người của chúng ta, nếu tiên tử đã muốn mang nó đi thì cũng được, chẳng qua dù sao cũng nên cho chúng ta chút đền bù, nuôi nó lâu như vậy ăn của chúng ta uống chúng ta không thể cứ tính như vậy, nếu như không cho thì ta đành phải mang nó trở về, bất kỳ việc gì đều chú ý đến đạo lý, tiên tử nói cái lý như vậy có đúng hay không?"
"Ta không đi. . . Hắn là người xấu. . . Ta không đi với hắn. . ."
Tiểu Đậu Đinh cuống đến phát khóc, cũng may một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đỉnh đầu khiến cho an tâm rất nhiều.
"Bối cảnh các ngươi rất cứng? Nói cho ta biết là ai cho các ngươi dũng khí đó."
"Bối cảnh của ta. . ."
Bang ~!
Còn còn chưa nói xong cả người bay ra ngoài ầm một tiếng rơi xuống đất, tiếp sau đó Bạch Vũ Quân xuất hiện trước người gã ta giơ cao trọng thước mạnh mẽ xuống một đập!
Bành !
Tên ăn mày nằm dưới đất bị một cây trọng thước sẫm màu đập xuống đất, đầu bể ná tại chỗ, thân thể run rẩy hai lần không nhúc nhích.
Mấy tên ăn mày tùy tùng sợ ngây người, sau đó bị Bạch Vũ Quân một quyền chân đánh ngất tại chỗ, người vây xem có kinh hoàng có hưng phấn cũng có người hâm mộ, đánh mấy kẻ ác mà thôi, trở lại trong lều vải sờ lên đầu nhỏ tiếp tục công việc.
"Người kế tiếp!"
Đội ngũ yên tĩnh rất nhiều, ánh mắt nhìn nghiêng ngó phải cũng biến thành thành thật.
Trong lúc đó trưởng lão tới hỏi thăm, Bạch Vũ Quân bẩm báo như sự thật, trưởng lão khen ngợi Bạch Vũ Quân làm được việc tốt, hoàn toàn không hề quan tâm cái chết của tên ăn mày ác độc đầu phố, thi thể kia còn bị trọng thước đè ép một ngày.
Bận rộn nửa tháng trôi qua. . .
Ngay khi Bạch Vũ Quân cảm thấy một con rắn như mình cung cúc cung tận tụy sắp bị mệt chết vì Thuần Dương thì người đến đây khảo nghiệm rốt cục giải tán về nhà, những tông môn khác chiêu đệ tử cũng chuẩn bị lên đường về núi, trưởng lão tuyên bố ghi chép chiêu kiểm tra năm nay kết thúc, tiếp theo sẽ chuẩn bị duyệt lại một lần sau đó mang đệ tử mới về Hoa sơn.
Bạch Vũ Quân tranh thủ vào bên trong sông lớn tắm rửa một cái.
Lân cận Thanh Định quận thành không biết sao có tin đồn trong sông có giao long, hán tử nào đó bắt cá lời thề son sắt nói mình tận mắt nhìn thấy quái thú đáy nước, dài chừng mấy chục trượng, một hơi có thể nuốt vào một chiếc thuyền.
Nghe vậy, Bạch Vũ Quân thật đúng là cho rằng chỗ mình chơi nước có một con quái thú, đi tìm hồi lâu cũng chẳng thấy gì, chợt nhớ tới là những người kia nghe sai đồn bậy khuấy lên tới phong ba, vì thế trở về giải thích với trưởng lão một lần chuyện quái thú, chuyện đó cứ kết thúc vậy.
Cuối tháng.
Bạch Vũ Quân chuẩn bị đi tới Trác gia lần nữa dẫn Trác Phong rời khỏi.
Lại là một hồi nghi thức hoan nghênh long trọng, lần này chuẩn bị càng toàn diện, vẩy nước quét đường đại môn treo đầy vải đỏ ăn mừng, từng người quần áo mới khua chiêng gõ trống hận không thể toàn thành đều thấy được, người vây xem có hâm mộ cũng có mạnh mẽ nhổ hai ngụm nước miếng, hiển nhiên hình ảnh Trác gia tại Thanh Định quận cũng không phải là hoàn mỹ như vậy.
"Tiên tử quang lâm bồng tất sinh huy, xin mời ~ "
Bạch Vũ Quân cũng không khách khí, dù sao người khác hai lần sinh bụi, đeo hai cái vũ khí thoải mái nhàn nhã vào đại môn.
Nhìn cả nhà hồng quang đầy mặt không biết còn tưởng rằng cả nhà làm việc vui, phô trương lớn như thế vui vẻ đưa tiễn hài tử lên núi có thể thấy được đứa bé được Trác gia yêu thương biết bao nhiêu.
Chậm rì rì đi tới phòng khách ngồi xuống, bên ngoài rất nhiều người nhà họ Trác đều đang trộm nhìn tu sĩ trong truyền thuyết như thế nào.
"Ngày mai tất cả đệ tử mới chiêu tiến hành duyệt lại, hôm nay là đến dẫn Trác Phong đi."
"Tiên tử chờ một lát."
Đại tộc lão xoay người sắp xếp người đi gọi tiểu mập mạp kia.
Đúng lúc này, một người mặc quần áo vải thô lão bộc Trác gia đột nhiên xông vào phòng khách. . .
"Cầu tiên tử mau cứu Trác Phong. . . Bọn họ đang gạt người! Trác Phong thật đang ở. . . A a. . ." Người lão bộc kia còn chưa có nói xong liền bị người đè lại che miệng cưỡng ép kéo ra ngoài.
Bạch Vũ Quân sững sờ, đây là làm gì vậy?
"Xin lỗi, bộc lại nhà ta bị điên chuyện đi ra gây chuyện thị phi, do lão bộc kia làm ở nhà ta nhiều năm nên không đành lòng đuổi lão ra ngoài đường ăn đói mặc rách, không cần để ý đâu, ha ha." Đại tộc lão miễn cưỡng vui cười cũng hung dữ nhìn chằm chằm mấy hậu bối ở cổng.
Bạch Vũ Quân nhún nhún vai không sao cả, để ý nhà người ồn ào cái gì chỉ cần đem người mang đi là được.
Không bao lâu, một tiểu mập mạp đi tới dưới sự vây quanh mọi người Trác gia, phong cách sức lực cách thật xa cũng có thể cảm giác được, cái cằm nhấc lên cao cũng không có ý định hạ xuống, lên núi trải qua tháng ngày kham khổ còn có thể vui như thế cũng thật sự là không có người nào, Bạch Vũ Quân cảm thấy sau khi lên núi hắn khẳng định sẽ gầy cho coi.
"Cháu ta Trác Phong, mau mau tới bái kiến tiên tử!"
Đại tộc lão vui vẻ bảo mập mạp tới tiểu tử, tiểu mập mạp kia rất là vui vẻ thịt mỡ run rẩy chạy đến trước mặt Bạch Vũ Quân xoay người hành lễ.
"Trác. . . Phong bái kiến tiên tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.