Chương 36: Đường Về
Thư Nam Trạch
06/05/2021
Edit: Թվղ
❆❆❆❆❆
Thọ yến Đường Hoàng đúng hạn tiến hành, toàn bộ Trường An càng lộ vẻ náo nhiệt cộng hưởng thịnh thế.
Từ Linh trong phòng ngủ ngon, Bạch Vũ Quân không dám đi hoàng thành ăn uống chùa, nên biết được đây chính là chỗ ở của hoàng đế nhân loại, nhận bảo vệ Thiên đạo yêu tà không được đến gần, nếu xà tinh áp sát quá gần vô cùng dễ dàng bị thương, trừ phi hoàng đế loài người hoặc mọi người hoàng thất mời mới có thể đi vào, theo Bạch Vũ Quân thấy thì dù cho mời cũng không thể tùy tiện đi, những thứ ở trên trời nhìn chằm chằm rất căng đấy.
Không có vệ sĩ không dám ra xa nhà, Bạch Vũ Quân đi tới ngoài cửa đạo quán ngồi ngẩn người.
Ở tiền điện không ngừng có khách hành hương, bên ngoài cửa sau chỉ là hẻm nhỏ chật ních người, hài đồng vui đùa ầm ĩ đặc biệt nhàn nhã, chuyển đến ghế ngồi ở cửa ra vào tay cầm trái cây giải khát.
Không bao lâu, mấy hài tử chơi đùa ồn ào gây nên sự chú ý của Bạch Vũ Quân.
Chơi trò chơi chính là hàng yêu trừ ma.
"Này! Yêu nghiệt ăn một kiếm của ta!"
Tiểu nam hài vung vẩy gậy gỗ cười toe toét đuổi theo em bé đóng vai yêu quái, một đám hài tử rất nhanh bắt yêu quái lại rồi bắt đầu trừng phạt, có nói bắt lại nhốt vào địa lao có nói trói lại dùng lửa thiêu chết, em bé đóng vai yêu quái phối hợp vô cùng phát ra cầu khẩn.
"Ah ~ ta phải chết rồi ~ nguy hiểm ah ~ "
Bọn nhỏ áp lấy yêu quái phảng phất như tướng quân đánh thắng trận, người lớn bên cạnh cười ha hả nhìn hài tử chơi đùa.
Không khỏi có một cỗ bi thương lóe lên trong đầu, không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác, bản thân rắn có tính là đang ở tào doanh tâm ở Hán(1)hay không, dù cho hóa làm hình người cũng không thay đổi được sự thật, huống chi, bản thân không có ý định làm người, làm một con rắn rất tốt.
(1) Là một ẩn dụ về việc đang ở hiện tại nhưng chỉ nghĩ về nơi khác.
Nơi xa cổ nhạc trong Đại Minh cung vang lên không ngừng, thở dài, về sau vẫn nên ít xuống núi thì hơn, thế giới nhân loại chung quy vẫn là nhân loại.
Có điều, tới chơi đùa cũng không tệ lắm.
Ánh nắng ấm áp, chiếu trên người rất thoải mái, người coi miếu có lòng tốt đưa tới một bầu rượu nói là có thể trừ tà tránh rét, mở phong giấy ra trong tích tắc Bạch Vũ Quân thiếu chút nữa dã một ngụm cắn chết người coi miếu mắt mờ kia, lão đầu phàm nhân ngươi cầm rượu nào không cầm lại lấy ra một bình rượu hùng hoàng, cái thứ đồ chơi này không phải là trừ tà tránh rét đâu, muốn tức chết rắn à!
Phố xá Trường An sầm uất Bạch xà nhàn nhã, rượu hùng hoàng lâu năm chọc rắn nổi điên.
Vào đêm.
Sở Triết và mấy người Dương Mộc trở về trụ sở, có điều sắc mặt hai người không tốt lắm, Từ Linh chạy tới hỏi trưởng lão cùng tiến cung mới biết chuyện gì xảy ra trong cung, không phải có người gây chuyện, mà là hai đại soái ca được công chúa coi trọng. . .
Sở Triết và Dương Mộc tiên phong đạo cốt anh tuấn tiêu sái phóng khoáng xuất trần, giữa trần thế sao có thể nhìn thấy, lúc yến hội trong cung không ngạc nhiên chút nào thu hút sự chú ý của công chúa, cũng để lộ ra ý muốn mời làm phò mã, Sở Triết còn đỡ dù sao lớn tuổi thấy nhiều nên có thể mỉm cười đối mặt, Dương Mộc càng thêm mặt băng sơn, tới chúc thọ chỉ là thay sư tôn Vu Dung biểu đạt thiện ý không phải là tới làm phò mã.
Coi trọng Sở Triết chính là một công chúa lớn tuổi, trước đó từng có một phò mã, nghe nói bởi vì công chúa thích nam tử anh tuấn nên không ít lần bị chụp mũ rồi tức chết tươi, hiện tại lại để mắt tới Sở Triết.
Khiến Dương Mộc khổ não chính là một tiểu công chúa mười mấy tuổi đang đợi gả, làm cho Từ Linh bất cần hình ảnh cười ha ha.
Dương Mộc là sợ thật sự.
"Đại sư huynh, không bằng ngày mai chúng ta khởi hành về núi sớm thôi, xuống núi chưa tu luyện sẽ chậm trễ tu vi."
Sở Triết có chút nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, nghe vậy cảm thấy có đạo lý.
"Được, chờ xử lý xong công việc Trường An thì sẽ về núi."
Nghe được hai chữ về núi này Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu mạnh mẽ trừng cười Từ Linh đang cười ha ha một cái, thật chịu không được bộ dạng nàng khoa trương làm bộ đắc ý, nghe được đại sư huynh bị người theo đuổi thế mà cũng không tức giận, thay đổi ghê gớm thật.
"Còn cười! Cười nữa cẩn thận những hoàng tử trong cung kia coi trọng kéo ngươi về làm tiểu thiếp bây giờ, để ngươi suốt ngày tranh giành cưng chiều với một đám phụ nữ." Lời nói này tương đối ác độc, nhất thời khiến Từ Linh tức giận mặt biến thành màu đen.
"Huynh dám mắng ta? Hừ! Ta trở về sẽ xin sư phụ để ngươi tới Trường An làm phò mã!"
Bên cạnh, Bạch Vũ Quân cười tủm tỉm uống trà.
Phá đám lẫn nhau rất náo nhiệt, chỉ là để cho người ta sinh chút lửa thôi, lúc cãi nhau dữ dội hơn cái này Bạch Vũ Quân cũng đã từng gặp, thật sự không biết hai sư huynh muội này ở chung một cái cung điện lâu như vậy có cái gì có thể đấu.
Người khác đều nói hai người là Kim Đồng Ngọc Nữ , dựa theo phát triển kịch bản thông thường chí ít cũng là một đôi đạo lữ người người hâm mộ, trên thực tế trái lại, Dương Mộc và Từ Linh thấy ngứa mắt lẫn nhau, giở trò chiêu xấu sau lưng là chuyện thường ngày.
Bạch Vũ Quân vui vì Từ Linh không có đi yến hội, nếu không nói không chừng hoàng tử nào đó sẽ giở hết thủ đoạn muốn làm cho Từ Linh lưu lại.
Liên quan tới những công chúa kia có suy nghĩ gì Bạch Vũ Quân đoán không được, dù sao có chút ép rắn vào chỗ khó, chưa từng nghĩ công chúa rục rà rục rịch có chút không kịp chờ đợi, cứ vậy khẩn cầu Đường Hoàng sai người tới hỏi.
May mắn, việc quan hệ quyền lực đấu tranh chưa bao giờ thiếu phá đám.
Trong cung có rất nhiều ánh mắt đại thần, công chúa đã sớm bị các đại thần coi là thìa khóa vàng kéo quan hệ hoàng thất tăng quyền lực bản thân lên, sao có thể để công chúa bay vào nhà dân chúng tầm thường, coi như con trai trưởng không muốn làm phò mã cũng còn có con thứ, lúc hoàng đế sai người đến thì cũng đã thông qua con đường đặc thù sau lưng báo cho tu sĩ trụ sở Thuần Dương.
Ngay sau đó, Sở Triết bị dọa phát sợ trực tiếp thi triển pháp thuật đem ba người Bạch Vũ Quân hóa thành kiếm quang bay đi. . .
Đợi cung nhân chạy tới trụ sở Thuần Dương mới biết được chính chủ đã đi nên đành phải trở về cung phục lệnh.
. . .
Hoa Sơn.
Cuộc sống nhàn nhã có thoải mái dễ chịu hay không thì cũng tùy từng người khác nhau, có người khắc khổ tu luyện có người hết ăn lại nằm, quỷ dị chính là tu vi cả hai cũng không sinh ra chênh lệch quá lớn, chỉ có thể nói mỗi người một đạo không giống nhau, cuối cùng trăm sông đổ về một biển.
Hết ăn lại nằm là nói đến Từ Linh.
Sáng sớm, mây mù tràn ngập tử khí bay lên.
Cửa phòng mở ra.
Bạch Vũ Quân ngáp sợi tóc tán loạn duỗi người một cái, hiện hình chữ S đi đến vách đá nuốt mây nhả khói, Từ Linh buồn ngủ híp lại hai mắt chậm rãi từ từ kéo bảo kiếm trên mặt đất đi ra ngoài luyện công buổi sáng, Dương Mộc sớm đã rửa mặt xong xuôi luyện kiếm cùng vách đá.
Từ Linh đi đến chỗ luyện công buổi sáng thì ném thanh kiếm xuống đất bắt đầu ngồi thiền ngủ bù.
Trên hạp cốc núi đối diện có một đám đệ tử trẻ tuổi đang chạy bộ sáng sớm, dọc theo đường nhỏ trong núi xuyên qua như tranh vẽ trên tiên sơn, biển mây cuồn cuộn, cung điện như ẩn như hiện, chạy bộ cũng không thấy đến mệt mỏi.
Ăn xong cơm sáng, Bạch Vũ Quân thấy được Vu Dung xách lỗ tai Từ Linh kéo vào thư phòng.
"Sư phụ. . . Đau. . . Con sai rồi. . ."
Vu Dung buông Từ Linh ra, nhìn kỹ tiểu đồ đệ của mình một chút, bình thường không chú ý chăm chú nhìn đúng thật sự chính là mỹ nhân bại hoại, những ngày đi ra ngoài này làm sao cũng không có một chút tiến triển nào?
"Linh Nhi, những ngày xuống núi du lịch, con. . . Có phát sinh chuyện phương diện tình cảm hay không?"
Mắt to Từ Linh chớp chớp không rõ ràng cho lắm.
"Xuống núi? Phương diện tình cảm? Để con suy nghĩ một chút, hình như có chút."
Hai mắt Vu Dung tỏa sáng.
"Nói một chút."
"Chính là cảm thấy Đại Bạch rất lợi hại cũng rất đáng thương, sư phụ người không có thấy Đại Bạch phá án quả thực thần kỳ, aiz, đáng tiếc nàng là yêu quái thỉnh thoảng bị người kêu đánh kêu giết còn bị phược yêu võng bao lại, nếu không phải con và sư huynh ở đó thì nhất định Đại Bạch sẽ bị phân thành vật liệu và vỏ kiếm rồi."
Nói xong còn lắc đầu.
"So sánh với nhân tộc chúng ta, Đại Bạch thật sự rất khó khăn."
Vu Dung xoa xoa cái trán, con bé này sao lại không bắt được trọng điểm, rõ ràng hỏi nàng chuyện phương diện tình cảm làm sao lại kéo tới trên người Đại Bạch chứ.
"Đi luyện công đi, về sau không được lười biếng nữa."
"Vâng ạ."
Từ Linh cảm thấy sáng nay sư phụ có chút quái lạ.
❆❆❆❆❆
Thọ yến Đường Hoàng đúng hạn tiến hành, toàn bộ Trường An càng lộ vẻ náo nhiệt cộng hưởng thịnh thế.
Từ Linh trong phòng ngủ ngon, Bạch Vũ Quân không dám đi hoàng thành ăn uống chùa, nên biết được đây chính là chỗ ở của hoàng đế nhân loại, nhận bảo vệ Thiên đạo yêu tà không được đến gần, nếu xà tinh áp sát quá gần vô cùng dễ dàng bị thương, trừ phi hoàng đế loài người hoặc mọi người hoàng thất mời mới có thể đi vào, theo Bạch Vũ Quân thấy thì dù cho mời cũng không thể tùy tiện đi, những thứ ở trên trời nhìn chằm chằm rất căng đấy.
Không có vệ sĩ không dám ra xa nhà, Bạch Vũ Quân đi tới ngoài cửa đạo quán ngồi ngẩn người.
Ở tiền điện không ngừng có khách hành hương, bên ngoài cửa sau chỉ là hẻm nhỏ chật ních người, hài đồng vui đùa ầm ĩ đặc biệt nhàn nhã, chuyển đến ghế ngồi ở cửa ra vào tay cầm trái cây giải khát.
Không bao lâu, mấy hài tử chơi đùa ồn ào gây nên sự chú ý của Bạch Vũ Quân.
Chơi trò chơi chính là hàng yêu trừ ma.
"Này! Yêu nghiệt ăn một kiếm của ta!"
Tiểu nam hài vung vẩy gậy gỗ cười toe toét đuổi theo em bé đóng vai yêu quái, một đám hài tử rất nhanh bắt yêu quái lại rồi bắt đầu trừng phạt, có nói bắt lại nhốt vào địa lao có nói trói lại dùng lửa thiêu chết, em bé đóng vai yêu quái phối hợp vô cùng phát ra cầu khẩn.
"Ah ~ ta phải chết rồi ~ nguy hiểm ah ~ "
Bọn nhỏ áp lấy yêu quái phảng phất như tướng quân đánh thắng trận, người lớn bên cạnh cười ha hả nhìn hài tử chơi đùa.
Không khỏi có một cỗ bi thương lóe lên trong đầu, không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác, bản thân rắn có tính là đang ở tào doanh tâm ở Hán(1)hay không, dù cho hóa làm hình người cũng không thay đổi được sự thật, huống chi, bản thân không có ý định làm người, làm một con rắn rất tốt.
(1) Là một ẩn dụ về việc đang ở hiện tại nhưng chỉ nghĩ về nơi khác.
Nơi xa cổ nhạc trong Đại Minh cung vang lên không ngừng, thở dài, về sau vẫn nên ít xuống núi thì hơn, thế giới nhân loại chung quy vẫn là nhân loại.
Có điều, tới chơi đùa cũng không tệ lắm.
Ánh nắng ấm áp, chiếu trên người rất thoải mái, người coi miếu có lòng tốt đưa tới một bầu rượu nói là có thể trừ tà tránh rét, mở phong giấy ra trong tích tắc Bạch Vũ Quân thiếu chút nữa dã một ngụm cắn chết người coi miếu mắt mờ kia, lão đầu phàm nhân ngươi cầm rượu nào không cầm lại lấy ra một bình rượu hùng hoàng, cái thứ đồ chơi này không phải là trừ tà tránh rét đâu, muốn tức chết rắn à!
Phố xá Trường An sầm uất Bạch xà nhàn nhã, rượu hùng hoàng lâu năm chọc rắn nổi điên.
Vào đêm.
Sở Triết và mấy người Dương Mộc trở về trụ sở, có điều sắc mặt hai người không tốt lắm, Từ Linh chạy tới hỏi trưởng lão cùng tiến cung mới biết chuyện gì xảy ra trong cung, không phải có người gây chuyện, mà là hai đại soái ca được công chúa coi trọng. . .
Sở Triết và Dương Mộc tiên phong đạo cốt anh tuấn tiêu sái phóng khoáng xuất trần, giữa trần thế sao có thể nhìn thấy, lúc yến hội trong cung không ngạc nhiên chút nào thu hút sự chú ý của công chúa, cũng để lộ ra ý muốn mời làm phò mã, Sở Triết còn đỡ dù sao lớn tuổi thấy nhiều nên có thể mỉm cười đối mặt, Dương Mộc càng thêm mặt băng sơn, tới chúc thọ chỉ là thay sư tôn Vu Dung biểu đạt thiện ý không phải là tới làm phò mã.
Coi trọng Sở Triết chính là một công chúa lớn tuổi, trước đó từng có một phò mã, nghe nói bởi vì công chúa thích nam tử anh tuấn nên không ít lần bị chụp mũ rồi tức chết tươi, hiện tại lại để mắt tới Sở Triết.
Khiến Dương Mộc khổ não chính là một tiểu công chúa mười mấy tuổi đang đợi gả, làm cho Từ Linh bất cần hình ảnh cười ha ha.
Dương Mộc là sợ thật sự.
"Đại sư huynh, không bằng ngày mai chúng ta khởi hành về núi sớm thôi, xuống núi chưa tu luyện sẽ chậm trễ tu vi."
Sở Triết có chút nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, nghe vậy cảm thấy có đạo lý.
"Được, chờ xử lý xong công việc Trường An thì sẽ về núi."
Nghe được hai chữ về núi này Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu mạnh mẽ trừng cười Từ Linh đang cười ha ha một cái, thật chịu không được bộ dạng nàng khoa trương làm bộ đắc ý, nghe được đại sư huynh bị người theo đuổi thế mà cũng không tức giận, thay đổi ghê gớm thật.
"Còn cười! Cười nữa cẩn thận những hoàng tử trong cung kia coi trọng kéo ngươi về làm tiểu thiếp bây giờ, để ngươi suốt ngày tranh giành cưng chiều với một đám phụ nữ." Lời nói này tương đối ác độc, nhất thời khiến Từ Linh tức giận mặt biến thành màu đen.
"Huynh dám mắng ta? Hừ! Ta trở về sẽ xin sư phụ để ngươi tới Trường An làm phò mã!"
Bên cạnh, Bạch Vũ Quân cười tủm tỉm uống trà.
Phá đám lẫn nhau rất náo nhiệt, chỉ là để cho người ta sinh chút lửa thôi, lúc cãi nhau dữ dội hơn cái này Bạch Vũ Quân cũng đã từng gặp, thật sự không biết hai sư huynh muội này ở chung một cái cung điện lâu như vậy có cái gì có thể đấu.
Người khác đều nói hai người là Kim Đồng Ngọc Nữ , dựa theo phát triển kịch bản thông thường chí ít cũng là một đôi đạo lữ người người hâm mộ, trên thực tế trái lại, Dương Mộc và Từ Linh thấy ngứa mắt lẫn nhau, giở trò chiêu xấu sau lưng là chuyện thường ngày.
Bạch Vũ Quân vui vì Từ Linh không có đi yến hội, nếu không nói không chừng hoàng tử nào đó sẽ giở hết thủ đoạn muốn làm cho Từ Linh lưu lại.
Liên quan tới những công chúa kia có suy nghĩ gì Bạch Vũ Quân đoán không được, dù sao có chút ép rắn vào chỗ khó, chưa từng nghĩ công chúa rục rà rục rịch có chút không kịp chờ đợi, cứ vậy khẩn cầu Đường Hoàng sai người tới hỏi.
May mắn, việc quan hệ quyền lực đấu tranh chưa bao giờ thiếu phá đám.
Trong cung có rất nhiều ánh mắt đại thần, công chúa đã sớm bị các đại thần coi là thìa khóa vàng kéo quan hệ hoàng thất tăng quyền lực bản thân lên, sao có thể để công chúa bay vào nhà dân chúng tầm thường, coi như con trai trưởng không muốn làm phò mã cũng còn có con thứ, lúc hoàng đế sai người đến thì cũng đã thông qua con đường đặc thù sau lưng báo cho tu sĩ trụ sở Thuần Dương.
Ngay sau đó, Sở Triết bị dọa phát sợ trực tiếp thi triển pháp thuật đem ba người Bạch Vũ Quân hóa thành kiếm quang bay đi. . .
Đợi cung nhân chạy tới trụ sở Thuần Dương mới biết được chính chủ đã đi nên đành phải trở về cung phục lệnh.
. . .
Hoa Sơn.
Cuộc sống nhàn nhã có thoải mái dễ chịu hay không thì cũng tùy từng người khác nhau, có người khắc khổ tu luyện có người hết ăn lại nằm, quỷ dị chính là tu vi cả hai cũng không sinh ra chênh lệch quá lớn, chỉ có thể nói mỗi người một đạo không giống nhau, cuối cùng trăm sông đổ về một biển.
Hết ăn lại nằm là nói đến Từ Linh.
Sáng sớm, mây mù tràn ngập tử khí bay lên.
Cửa phòng mở ra.
Bạch Vũ Quân ngáp sợi tóc tán loạn duỗi người một cái, hiện hình chữ S đi đến vách đá nuốt mây nhả khói, Từ Linh buồn ngủ híp lại hai mắt chậm rãi từ từ kéo bảo kiếm trên mặt đất đi ra ngoài luyện công buổi sáng, Dương Mộc sớm đã rửa mặt xong xuôi luyện kiếm cùng vách đá.
Từ Linh đi đến chỗ luyện công buổi sáng thì ném thanh kiếm xuống đất bắt đầu ngồi thiền ngủ bù.
Trên hạp cốc núi đối diện có một đám đệ tử trẻ tuổi đang chạy bộ sáng sớm, dọc theo đường nhỏ trong núi xuyên qua như tranh vẽ trên tiên sơn, biển mây cuồn cuộn, cung điện như ẩn như hiện, chạy bộ cũng không thấy đến mệt mỏi.
Ăn xong cơm sáng, Bạch Vũ Quân thấy được Vu Dung xách lỗ tai Từ Linh kéo vào thư phòng.
"Sư phụ. . . Đau. . . Con sai rồi. . ."
Vu Dung buông Từ Linh ra, nhìn kỹ tiểu đồ đệ của mình một chút, bình thường không chú ý chăm chú nhìn đúng thật sự chính là mỹ nhân bại hoại, những ngày đi ra ngoài này làm sao cũng không có một chút tiến triển nào?
"Linh Nhi, những ngày xuống núi du lịch, con. . . Có phát sinh chuyện phương diện tình cảm hay không?"
Mắt to Từ Linh chớp chớp không rõ ràng cho lắm.
"Xuống núi? Phương diện tình cảm? Để con suy nghĩ một chút, hình như có chút."
Hai mắt Vu Dung tỏa sáng.
"Nói một chút."
"Chính là cảm thấy Đại Bạch rất lợi hại cũng rất đáng thương, sư phụ người không có thấy Đại Bạch phá án quả thực thần kỳ, aiz, đáng tiếc nàng là yêu quái thỉnh thoảng bị người kêu đánh kêu giết còn bị phược yêu võng bao lại, nếu không phải con và sư huynh ở đó thì nhất định Đại Bạch sẽ bị phân thành vật liệu và vỏ kiếm rồi."
Nói xong còn lắc đầu.
"So sánh với nhân tộc chúng ta, Đại Bạch thật sự rất khó khăn."
Vu Dung xoa xoa cái trán, con bé này sao lại không bắt được trọng điểm, rõ ràng hỏi nàng chuyện phương diện tình cảm làm sao lại kéo tới trên người Đại Bạch chứ.
"Đi luyện công đi, về sau không được lười biếng nữa."
"Vâng ạ."
Từ Linh cảm thấy sáng nay sư phụ có chút quái lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.