Chương 48: Không Phải Chủng Tộc Ta.
Thư Nam Trạch
07/05/2021
Bạch Vũ Quân rất có kiên nhẫn.
Một ngày đi qua, cá sấu yêu thỉnh thoảng giãy dụa mấy lần, bụng lớn sớm bị quấn quanh siết đã thay đổi hình dạng, nội tạng bắt đầu hoại tử.
Lại là một ngày, miệng rộng bị phong bế bắt đầu từ khóe miệng tràn bọt máu ra ngoài, giãy dụa biến thành run rẩy.
Ngày thứ ba, sự sống cá sấu dài đến bảy mét biến mất. . .
Thân thể mệt mỏi Bạch Vũ Quân buông cá sấu lớn ra, đuôi quấn lấy miệng rộng cá sấu kéo ra bên ngoài, trong vùng đầm lầy, một Bạch xà to lớn vì thức ăn cố gắng kéo lấy cá sấu, sau lưng lưu lại dấu vết lôi kéo sâu cạn không đồng nhất.
Nếu như thẳng tắp bò sát rất khó ra sức kéo, cho nên Bạch Vũ Quân bơi hình chữ S trái phải mãnh liệt kéo.
Ở bên trong bùn nhão đừng nghĩ dùng hình dáng nhân loại mà lôi kéo, hai chân dùng sức trăm phần trăm rơi vào nước bùn cuối cùng biến thành chất dinh dưỡng cho đầm lầy, nhiều năm sau đó sẽ biến thành hoá thạch cung cấp cho người ta thưởng thức.
Sử dụng sức lực lão đại kéo tới mặt đất kiên cố, lên cây lấy vũ khí xuống rút hoành đao mở phần bụng cá sấu ra.
Vén tay áo lên, đưa bàn tay vào ổ bụng cá sấu móc ra trái tim.
Nhìn lấy thành quả chiến đấu mặt lộ vẻ mừng rỡ, toàn bộ cánh tay đẫm máu, không kịp chờ đợi biến trở về nguyên hình mở miệng rắn nuốt trái tim cá sấu, hệ tiêu hoá bắt đầu hoạt động phân giải hấp thu trái tim của cá sấu yêu dài bảy mét này, da thịt thân rắn nhận được tăng cường lần nữa. . .
Tiêu hóa hấp thu một đêm.
Sáng sớm.
Trên đường nhỏ trong núi, tiều phu đốn củi thấy được tiểu đạo cô tuổi còn trẻ đang kéo một cá sấu to lớn đi.
Không bao lâu, người cả thôn thậm chí tới người gần thôn oanh động, nhao nhao đi ra ngoài.
Vô số ánh mắt chăm chú nhìn, thể trạng Bạch Vũ Quân thon nhỏ phát huy ra sức mạnh khổng lồ khiến tất cả mọi người khiếp sợ, mỗi một lần đặt chân đều sẽ giẫm ra hố đất.
Rương sách, hai cái vũ khí, lại thêm đuôi cá sấu to lớn kia, nhìn từ đằng xa đi tựa như một đống đồ vật đang tự mình di chuyển vậy.
Tinh thần quần chúng sục sôi, muốn tiến lên trả thù cá sấu nhưng lại không dám tới gần.
Hồi lâu, Bạch Vũ Quân rốt cục kéo thi thể cá sấu tới cửa thôn, dưới ánh mặt trời, thân thể căng cứng liên tục ba ngày còn phải kéo theo cái đồ chơi này ra khiến toàn thân mệt sắp tan ra thành từng mảnh, kéo tới nơi này trực tiếp ngồn bên trên đất ngay tại chỗ dùng tay nhỏ quạt gió cho mình.
Đám người rất yên tĩnh, sau đó, có người quỳ xuống.
Người đầu tiên quỳ xuống dường như đưa đến tác dụng dẫn đầu, tiếp lấy người thứ hai thứ ba không ngừng quỳ xuống.
Bạch Vũ Quân bất đắc dĩ đứng lên.
"Ta là Thuần Dương Bạch Vũ Quân, yêu ma hại người đã trừ!"
Rất đơn giản một câu, báo ra danh hào là nhất định, tránh khỏi về sau đến ai làm chuyện tốt cũng không biết được, nếu đem công đức đặt ở trên đầu người khác thì chẳng phải sẽ buồn bực sao, Bạch Vũ Quân không phải là loại rắn làm việc thua thiệt này.
"Tiên tử đại ân đại đức mãi mãi khó quên. . ."
Dân chúng núi hô cảm ơn, một tiếng cao hơn một tiếng, thậm chí có người dập đầu đến chảy máu trán.
Bạch Vũ Quân cảm thấy rất quái dị, một đám người quỳ gối trước mặt yêu quái cảm ơn yêu quái hàng yêu trừ ma, vẽ ra cảnh tượng có chút khác người, hết cách rồi, nhân tộc vạn vật chi linh người ta đang đuổi kịp nhân đạo hưng thịnh, bên dưới số mệnh đại thế như vậy bản thân không thể không cúi đầu, giống loại như cá sấu yêu ngu xuẩn này hơi một tí ăn trẻ con để tăng tu vi lên nhanh thì lĩnh cơm hộp cũng sẽ nhanh thôi.
Sau đó còn có công việc phải làm.
Để sách rương xuống rút hoành đao ra bắt đầu bào đinh, giá cả loại da cá sấu thành yêu này ở Tu Tiên giới bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đối với quỷ nghèo mấy chục năm Bạch Vũ Quân mà nói là được cho một lượng tài sản lớn.
Tay chân lanh lẹ lột bỏ da cá sấu hoàn chỉnh, vung chút thuốc phấn để một bên hong khô.
Thịt cá xấu dài bảy mét cá sấu ở những năm tháng đời sống khó khăn dùng hoa màu hạn hán chính là trời giáng cam lộ, dân chúng ôm lấy hai loại tâm tư vui vẻ vì em bé báo thù và nhét đầy cái bao tử mà chia thịt cá sấu.
Thịt quý báu hơn thịt thú vật bình thường, ăn có thể tăng thêm khí huyết tăng thêm khí lực.
Cơm tối ăn rất sung sướng, được coi như tiên nhân nên Bạch Vũ Quân được niềm nở chiêu đãi, cá sấu thịt luộc bánh nướng làm ra bốn loại đa dạng cho Bạch Vũ Quân.
Đứa trẻ còn lại sau nhiều ngày nhẫn nhịn người ta cũng dám để chúng đi ra chơi đùa, thôn xóm rốt cục có thêm tia sinh khí.
Gia đình mất con nhen lửa bó đuốc, dùng cây gỗ giơ cao quần áo đứa con mặc qua chiêu hồn. . .
Từng tiếng kêu gọi quanh quẩn trên bầu trời đêm, hi vọng đứa con chết ở phương xa có thể tìm được đường về nhà. . .
Bạch Vũ Quân mang thi thể cá sấu yêu về cũng mang tin đứa trẻ qua đời, phá hủy một tia hi vọng cuối cùng trong đáy lòng bọn họ. . .
Mẫu thân trẻ tuổi tê tâm liệt phế, gắt gao ôm đồ chơi trống lúc lắc. . .
Phía trước đống lửa, Bạch Vũ Quân ngồi xổm ở trước lửa ôm hai chân đặt cằm trên đầu gối, ngọn lửa đôm đốp vang vọng, tiếng khóc còn lượn lờ bên tai, Bạch Vũ Quân không có mừng rỡ cũng không có bi thương, chỉ là cảm thấy cô độc.
Bên cạnh một đứa trẻ năm sáu tuổi khà khà ha ha đánh quyền, vẻ mặt nghiêm túc.
Gò má Bạch Vũ Quân tựa vào đầu gối nhìn đứa bé kia chơi đùa giống như luyện võ, em bé chau mày hừ hừ ha ha vung vẩy cánh tay nhỏ, động tác lung la lung lay.
"Ngươi đang luyện quyền?" Bạch Vũ Quân hỏi.
"Ừm!"
Đứa trẻ chăm chú dùng sức gật đầu.
"Ta muốn học quyền cước giết sạch yêu quái thiên hạ giống như tiên nữ tỷ tỷ vậy! Này! Ha! Này!"
". . ."
Miễn cưỡng cười cười trả lời, quả nhiên vẫn là không thích hợp, chỉ sợ hiện tại nếu mình cho thấy thân phận lập tức không có ai từng nhớ bản thân đã vì bọn họ trừ yêu, cũng không thiếu được bị giội một thân máu chó đen, trông cậy vào rõ lí lẽ thì thôi được rồi, dưới vô số năm được tầng lớp kẻ sĩ ân cần dạy bảo thì dân chúng sớm đã biến thành ngu dân, đâu còn có thể rõ lí lẽ.
Không có nghỉ lại, cuốn da cá sấu lên xách trong tay đi đến huyện thành trong đêm.
Trăng tròn giữa trời, ánh trăng trong ngần rơi vãi, một bóng màu trắng đi trên đường yên tĩnh, vắng lặng, trống trãi.
. . .
Về đến huyện thành đi tới nơi ở tạm thời.
Tìm tới Ngụy sư tỷ báo cho tình hình cụ thể và tỉ mỉ đồng thời đưa da cá sấu ra, sau khi Ngụy sư tỷ nghiệm minh thì ghi chép lại công lao Bạch Vũ Quân lên trên sổ công lao, sau đó lấy giá cả hợp lý thu mua da cá sấu, lăn qua lộn lại cuối cùng trong túi có hai đồng tiền lẻ.
Từ Linh và Dương Mộc mấy ngày trước vừa mới trở về huyện thành lại rời khỏi, Bạch Vũ Quân nhàm chán quyết định nghỉ ngơi hai ngày.
Mang vũ khí nhẹ hoành đao dạo phố, còn đến cửa hàng quyền quý buôn bán mua chút bánh ngọt, mua thêm một chút muối ăn, còn phải chuẩn bị chút dây buộc tóc dùng để buộc tóc, mỗi lần chuyển đổi hình thái đều sẽ tổn thất một cái, mấy ngày gần đây luôn tóc tai bù xù, đẹp thì có đẹp nhưng chính là có thể híp mắt.
Nội thành quyền quý tụ hội gánh hát vẫn có biểu diễn như cũ, thời đạo như hiện nay gánh hát phần lớn lấy ca múa làm chủ.
Không có mua vé, nhảy lên nóc ngồi bên trên nóc nhà ở trên cao nhìn xuống thưởng thức văn nghệ, cần cây dù che, gió thổi qua gió đều là hơi nóng, ôm tâm thái thưởng thức kiên trì xem kịch.
Rất nhanh, Bạch Vũ Quân nhìn không được.
Hí khúc diễn đến mấu chốt.
"Này! Yêu nghiệt chạy đâu! Xem kiếm!"
Lập tức, tiếng kêu con hát đóng vai yêu quái rên lên liên hồi cuối cùng bị Thiên sư ra vẻ đạo mạo thu phục, hí kịch hỗn tạp rất kinh điển, chính nghĩa chiến thắng tà ác, xem mà Bạch Vũ Quân thật muốn nhặt lên mảnh ngói ném xuống.
Thu hồi cây dù xoay người rơi xuống đất, đường hiện hình chữ S trở về trụ sở.
Về đến phòng bành một tiếng đóng cửa, quăng bản thân lên trên giường rồi nhìn chữ đại đỉnh chạm trổ đầu giường gỗ ngẩn người, giường gỗ rất tinh xảo, cũng không biết là nhà giàu nào cung cấp, chế tác hoàn mỹ, toàn bộ giường gỗ giống như là cái phòng nhỏ, cũng không sợ giường quá lớn dưới giường ẩm ướt mốc meo.
Lại nói nằm ở trong chăn trên giường thật là thoải mái, thật ra thì rắn là một loại động vật lười biếng, ừm, bản thân cũng nên thật sự ngủ nướng một chút.
Màn cửa không kéo trước giường rèm cũng không chặn, xoay người cuộn thành một đoàn ngủ thật say. . .
Tư thế ngủ giống y như rắn.
Một ngày đi qua, cá sấu yêu thỉnh thoảng giãy dụa mấy lần, bụng lớn sớm bị quấn quanh siết đã thay đổi hình dạng, nội tạng bắt đầu hoại tử.
Lại là một ngày, miệng rộng bị phong bế bắt đầu từ khóe miệng tràn bọt máu ra ngoài, giãy dụa biến thành run rẩy.
Ngày thứ ba, sự sống cá sấu dài đến bảy mét biến mất. . .
Thân thể mệt mỏi Bạch Vũ Quân buông cá sấu lớn ra, đuôi quấn lấy miệng rộng cá sấu kéo ra bên ngoài, trong vùng đầm lầy, một Bạch xà to lớn vì thức ăn cố gắng kéo lấy cá sấu, sau lưng lưu lại dấu vết lôi kéo sâu cạn không đồng nhất.
Nếu như thẳng tắp bò sát rất khó ra sức kéo, cho nên Bạch Vũ Quân bơi hình chữ S trái phải mãnh liệt kéo.
Ở bên trong bùn nhão đừng nghĩ dùng hình dáng nhân loại mà lôi kéo, hai chân dùng sức trăm phần trăm rơi vào nước bùn cuối cùng biến thành chất dinh dưỡng cho đầm lầy, nhiều năm sau đó sẽ biến thành hoá thạch cung cấp cho người ta thưởng thức.
Sử dụng sức lực lão đại kéo tới mặt đất kiên cố, lên cây lấy vũ khí xuống rút hoành đao mở phần bụng cá sấu ra.
Vén tay áo lên, đưa bàn tay vào ổ bụng cá sấu móc ra trái tim.
Nhìn lấy thành quả chiến đấu mặt lộ vẻ mừng rỡ, toàn bộ cánh tay đẫm máu, không kịp chờ đợi biến trở về nguyên hình mở miệng rắn nuốt trái tim cá sấu, hệ tiêu hoá bắt đầu hoạt động phân giải hấp thu trái tim của cá sấu yêu dài bảy mét này, da thịt thân rắn nhận được tăng cường lần nữa. . .
Tiêu hóa hấp thu một đêm.
Sáng sớm.
Trên đường nhỏ trong núi, tiều phu đốn củi thấy được tiểu đạo cô tuổi còn trẻ đang kéo một cá sấu to lớn đi.
Không bao lâu, người cả thôn thậm chí tới người gần thôn oanh động, nhao nhao đi ra ngoài.
Vô số ánh mắt chăm chú nhìn, thể trạng Bạch Vũ Quân thon nhỏ phát huy ra sức mạnh khổng lồ khiến tất cả mọi người khiếp sợ, mỗi một lần đặt chân đều sẽ giẫm ra hố đất.
Rương sách, hai cái vũ khí, lại thêm đuôi cá sấu to lớn kia, nhìn từ đằng xa đi tựa như một đống đồ vật đang tự mình di chuyển vậy.
Tinh thần quần chúng sục sôi, muốn tiến lên trả thù cá sấu nhưng lại không dám tới gần.
Hồi lâu, Bạch Vũ Quân rốt cục kéo thi thể cá sấu tới cửa thôn, dưới ánh mặt trời, thân thể căng cứng liên tục ba ngày còn phải kéo theo cái đồ chơi này ra khiến toàn thân mệt sắp tan ra thành từng mảnh, kéo tới nơi này trực tiếp ngồn bên trên đất ngay tại chỗ dùng tay nhỏ quạt gió cho mình.
Đám người rất yên tĩnh, sau đó, có người quỳ xuống.
Người đầu tiên quỳ xuống dường như đưa đến tác dụng dẫn đầu, tiếp lấy người thứ hai thứ ba không ngừng quỳ xuống.
Bạch Vũ Quân bất đắc dĩ đứng lên.
"Ta là Thuần Dương Bạch Vũ Quân, yêu ma hại người đã trừ!"
Rất đơn giản một câu, báo ra danh hào là nhất định, tránh khỏi về sau đến ai làm chuyện tốt cũng không biết được, nếu đem công đức đặt ở trên đầu người khác thì chẳng phải sẽ buồn bực sao, Bạch Vũ Quân không phải là loại rắn làm việc thua thiệt này.
"Tiên tử đại ân đại đức mãi mãi khó quên. . ."
Dân chúng núi hô cảm ơn, một tiếng cao hơn một tiếng, thậm chí có người dập đầu đến chảy máu trán.
Bạch Vũ Quân cảm thấy rất quái dị, một đám người quỳ gối trước mặt yêu quái cảm ơn yêu quái hàng yêu trừ ma, vẽ ra cảnh tượng có chút khác người, hết cách rồi, nhân tộc vạn vật chi linh người ta đang đuổi kịp nhân đạo hưng thịnh, bên dưới số mệnh đại thế như vậy bản thân không thể không cúi đầu, giống loại như cá sấu yêu ngu xuẩn này hơi một tí ăn trẻ con để tăng tu vi lên nhanh thì lĩnh cơm hộp cũng sẽ nhanh thôi.
Sau đó còn có công việc phải làm.
Để sách rương xuống rút hoành đao ra bắt đầu bào đinh, giá cả loại da cá sấu thành yêu này ở Tu Tiên giới bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đối với quỷ nghèo mấy chục năm Bạch Vũ Quân mà nói là được cho một lượng tài sản lớn.
Tay chân lanh lẹ lột bỏ da cá sấu hoàn chỉnh, vung chút thuốc phấn để một bên hong khô.
Thịt cá xấu dài bảy mét cá sấu ở những năm tháng đời sống khó khăn dùng hoa màu hạn hán chính là trời giáng cam lộ, dân chúng ôm lấy hai loại tâm tư vui vẻ vì em bé báo thù và nhét đầy cái bao tử mà chia thịt cá sấu.
Thịt quý báu hơn thịt thú vật bình thường, ăn có thể tăng thêm khí huyết tăng thêm khí lực.
Cơm tối ăn rất sung sướng, được coi như tiên nhân nên Bạch Vũ Quân được niềm nở chiêu đãi, cá sấu thịt luộc bánh nướng làm ra bốn loại đa dạng cho Bạch Vũ Quân.
Đứa trẻ còn lại sau nhiều ngày nhẫn nhịn người ta cũng dám để chúng đi ra chơi đùa, thôn xóm rốt cục có thêm tia sinh khí.
Gia đình mất con nhen lửa bó đuốc, dùng cây gỗ giơ cao quần áo đứa con mặc qua chiêu hồn. . .
Từng tiếng kêu gọi quanh quẩn trên bầu trời đêm, hi vọng đứa con chết ở phương xa có thể tìm được đường về nhà. . .
Bạch Vũ Quân mang thi thể cá sấu yêu về cũng mang tin đứa trẻ qua đời, phá hủy một tia hi vọng cuối cùng trong đáy lòng bọn họ. . .
Mẫu thân trẻ tuổi tê tâm liệt phế, gắt gao ôm đồ chơi trống lúc lắc. . .
Phía trước đống lửa, Bạch Vũ Quân ngồi xổm ở trước lửa ôm hai chân đặt cằm trên đầu gối, ngọn lửa đôm đốp vang vọng, tiếng khóc còn lượn lờ bên tai, Bạch Vũ Quân không có mừng rỡ cũng không có bi thương, chỉ là cảm thấy cô độc.
Bên cạnh một đứa trẻ năm sáu tuổi khà khà ha ha đánh quyền, vẻ mặt nghiêm túc.
Gò má Bạch Vũ Quân tựa vào đầu gối nhìn đứa bé kia chơi đùa giống như luyện võ, em bé chau mày hừ hừ ha ha vung vẩy cánh tay nhỏ, động tác lung la lung lay.
"Ngươi đang luyện quyền?" Bạch Vũ Quân hỏi.
"Ừm!"
Đứa trẻ chăm chú dùng sức gật đầu.
"Ta muốn học quyền cước giết sạch yêu quái thiên hạ giống như tiên nữ tỷ tỷ vậy! Này! Ha! Này!"
". . ."
Miễn cưỡng cười cười trả lời, quả nhiên vẫn là không thích hợp, chỉ sợ hiện tại nếu mình cho thấy thân phận lập tức không có ai từng nhớ bản thân đã vì bọn họ trừ yêu, cũng không thiếu được bị giội một thân máu chó đen, trông cậy vào rõ lí lẽ thì thôi được rồi, dưới vô số năm được tầng lớp kẻ sĩ ân cần dạy bảo thì dân chúng sớm đã biến thành ngu dân, đâu còn có thể rõ lí lẽ.
Không có nghỉ lại, cuốn da cá sấu lên xách trong tay đi đến huyện thành trong đêm.
Trăng tròn giữa trời, ánh trăng trong ngần rơi vãi, một bóng màu trắng đi trên đường yên tĩnh, vắng lặng, trống trãi.
. . .
Về đến huyện thành đi tới nơi ở tạm thời.
Tìm tới Ngụy sư tỷ báo cho tình hình cụ thể và tỉ mỉ đồng thời đưa da cá sấu ra, sau khi Ngụy sư tỷ nghiệm minh thì ghi chép lại công lao Bạch Vũ Quân lên trên sổ công lao, sau đó lấy giá cả hợp lý thu mua da cá sấu, lăn qua lộn lại cuối cùng trong túi có hai đồng tiền lẻ.
Từ Linh và Dương Mộc mấy ngày trước vừa mới trở về huyện thành lại rời khỏi, Bạch Vũ Quân nhàm chán quyết định nghỉ ngơi hai ngày.
Mang vũ khí nhẹ hoành đao dạo phố, còn đến cửa hàng quyền quý buôn bán mua chút bánh ngọt, mua thêm một chút muối ăn, còn phải chuẩn bị chút dây buộc tóc dùng để buộc tóc, mỗi lần chuyển đổi hình thái đều sẽ tổn thất một cái, mấy ngày gần đây luôn tóc tai bù xù, đẹp thì có đẹp nhưng chính là có thể híp mắt.
Nội thành quyền quý tụ hội gánh hát vẫn có biểu diễn như cũ, thời đạo như hiện nay gánh hát phần lớn lấy ca múa làm chủ.
Không có mua vé, nhảy lên nóc ngồi bên trên nóc nhà ở trên cao nhìn xuống thưởng thức văn nghệ, cần cây dù che, gió thổi qua gió đều là hơi nóng, ôm tâm thái thưởng thức kiên trì xem kịch.
Rất nhanh, Bạch Vũ Quân nhìn không được.
Hí khúc diễn đến mấu chốt.
"Này! Yêu nghiệt chạy đâu! Xem kiếm!"
Lập tức, tiếng kêu con hát đóng vai yêu quái rên lên liên hồi cuối cùng bị Thiên sư ra vẻ đạo mạo thu phục, hí kịch hỗn tạp rất kinh điển, chính nghĩa chiến thắng tà ác, xem mà Bạch Vũ Quân thật muốn nhặt lên mảnh ngói ném xuống.
Thu hồi cây dù xoay người rơi xuống đất, đường hiện hình chữ S trở về trụ sở.
Về đến phòng bành một tiếng đóng cửa, quăng bản thân lên trên giường rồi nhìn chữ đại đỉnh chạm trổ đầu giường gỗ ngẩn người, giường gỗ rất tinh xảo, cũng không biết là nhà giàu nào cung cấp, chế tác hoàn mỹ, toàn bộ giường gỗ giống như là cái phòng nhỏ, cũng không sợ giường quá lớn dưới giường ẩm ướt mốc meo.
Lại nói nằm ở trong chăn trên giường thật là thoải mái, thật ra thì rắn là một loại động vật lười biếng, ừm, bản thân cũng nên thật sự ngủ nướng một chút.
Màn cửa không kéo trước giường rèm cũng không chặn, xoay người cuộn thành một đoàn ngủ thật say. . .
Tư thế ngủ giống y như rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.