Chương 21: Than Đen
Thư Nam Trạch
05/05/2021
Gió đuổi lôi điện chấn động ven sông, bạch xà hung ác quyết luyện đạo thân.
Đối mặt thiên kiếp, quan trọng nhất chính là nghị lực.
Lôi điện hạ xuống lần nữa, da tróc thịt bong lộ ra xương rắn đẫm máu, tia lửa điện lăn lộn ở trên người rắn cuối cùng tản vào mặt đất, linh hồn Bạch xà to lớn đau đớn không ngừng kích động như muốn hôn mê, Bạch xà biết lúc này tuyệt đối không thể ngất đi, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ.
Vòng xoáy mây đen trên bầu trời vẫn còn đang nổi lên, Bạch xà có thể cảm giác được sẽ nghênh đón một tia chớp cuối cùng, vượt qua trời cao biển rộng, chịu không nổi chính là điểm cuối cùng này.
Bây giờ việc có thể làm là chỉ có thể quật cường nâng đầu rắn lên, để ông trời biết mặt đất có một con bạch xà nhỏ bé không chịu khuất phục!
Cái miệng hướng lên trời đưa ra cảnh cáo, miệng rắn mở ra lộ ra hai cái răng độc sắc nhọn!
Đám người Từ Linh và Dương Mộc ở nơi xa vây xem trợn mắt hốc mồm, sợ hãi uy thế trời xanh thì càng kính nể bóng hình Bạch xà không khuất phục trong thiên địa, trong thoáng chốc cảnh giới mọi người không tự giác mà tăng lên. . .
"Kèeee!"
Hung hãn rít lên dẫn tới trời sinh sấm sét, một tia sấm sét màu tím thần bí hạ xuống từ vòng xoáy mây đen, trong nháy mắt đánh xuống đầu rắn Bạch xà đang ngẩng cao trên mặt đất cũng đập ra một hố đất, sấm sét màu tím trực tiếp đốt Bạch xà thành khét lẹt!
Vòng xoáy tiêu tán, ánh nắng rơi xuống từ khe hở mây đen.
Đám người Từ Linh và Dương Mộc nhanh chóng xông lên gò núi, sau đó nhìn vật thể đen sì trong hố không biết làm sao.
"Huuu. . . Đại Bạch bị đốt thành than củi rồi. . ."
Từ Linh mềm lòng oa oa khóc lớn, Dương Mộc cũng cảm thấy sự tình phát triển có chút ở ngoài dự liệu, vật thể thật dài màu đen trong hố kia không phải chính là than cốc sao, không ngờ thiên uy lại trực tiếp nướng chín Đại Bạch như thế.
"Đại Bạch biến thành Đại Hắc. . . huuu. . ."
Dương Mộc đầu đầy hắc tuyến.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên.
Tạch tạch. . .
Giơ tay lên ngăn Từ Linh đang khóc lớn, Dương Mộc vểnh tai chăm chú nhìn than đen thật dài trong cái hố kia, âm thanh vừa mới tuy nhỏ nhưng cũng bất ngờ xuất hiện, chẳng lẽ Đại Bạch chưa chết?
Ngay sau đó tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh kia.
Tạch tạch ~ tạch tạch ~
Âm thanh xác thực truyền từ bên trên than đen ra, chỉ thấy than đen có lẽ là vị trí đầu rắn nứt ra từng đường khe hở, lộ ra vảy rắn bên trong mịn nhẵn như ngọc màu trắng!
Than cốc vỡ nát lộ ra cái đầu rắn, chính là Bạch xà, độ kiếp thành công.
Từ Linh mừng rỡ muốn tiến lên thì bị Dương Mộc kéo lại.
"Chớ có lộn xộn."
Bạch xà đang lột da, thật ra thì trong lôi kiếp trời xanh cho rất nhiều, thể chất cường hóa tu vi càng thêm tinh tiến, mà tiến bộ loài rắn biểu hiện trực tiếp nhất chính là đổi da, đơn giản sáng tỏ, mang ý nghĩa lột xác.
Than cốc nghiền nát, một con rắn trắng rất lớn xuất hiện, Bạch xà thoát chết hưng phấn không thôi, tiếp tục chí ít có thể sống cực kỳ lâu cũng không cần lo lắng phi thăng gì cả, chuyện phi thăng kia tốt nhất đừng mong đợi quá nhiều, lại nói coi như phi thăng nghênh đón thiên kiếp cũng không biết là bao nhiêu năm về sau.
Đầu rắn thật cao nâng lên, độ kiếp thành công!
. . .
Thật ra thì độ kiếp lần này là hóa hình kiếp, mang ý nghĩa sau khi độ kiếp có thể thi triển thuật hóa hình, thường gặp nhất chính là hóa thành hình người đi lại trong nhân thế, dã sử trong đó mấy hồ ly tinh đếm không hết cũng với thư sinh hoặc là lợn rừng tinh tới cửa làm con rể này kia chính là nói về cái này, đương nhiên, đại đa số yêu quái sẽ không nhàn rỗi không chuyện gì làm chạy đến thế giới loài người để đắc ý, nếu không sớm muộn cũng bị người hàng yêu trừ ma khiến đầu treo trên tường.
Phong ba độ kiếp rất nhanh khôi phục lại yên bình, Bạch xà vẫn mỗi ngày canh cổng hoặc là đi ăn phế đan như cũ, thỉnh thoảng học trộm bên trên Tọa Vong Phong, chỉ có điều Từ Linh và Dương Mộc có lẽ bị ông trời hù dọa, tu luyện càng thêm nghiêm túc khắc khổ, thay đổi rất lớn khiến Vu Dung cảm thấy rất vui mừng yên tâm.
Còn hóa hình gì gì đó cần phải tự mình tìm tòi, cách nói bị sét đánh xong trực tiếp biến thành nhân loại này lại có chút giải thích không thông, đau đến như vậy thì làm gì còn có thời gian mà khống chế da thịt biến hình toàn thân.
Sau khi bị sét đánh chẳng qua chỉ càng thêm thuần thục khống chế năng lượng, có thể nhờ vào đó mà điều chỉnh biến hóa thân thể, thoát ly khỏi hình thái dã thú rồi vĩnh viễn biến thành nhân loại lại càng không có ý nghĩa, thiên hạ vạn vật đều có lý do tồn tại, không cần thiết vứt bỏ chủng tộc của mình biến thành tồn tại không người không thú, người chính là người, yêu chính là yêu, mãi mãi không thay đổi.
Bạch xà cũng biết sau khi độ kiếp có thể hóa hình, có điều cũng không lo lắng, không thay đổi hóa hình không sao cả, đi tới thế giới tiên hiệp này đã sáu mươi lăm năm, sớm đã quen sinh hoạt với tập tính loài bò sát, nhìn ra rất nhạt nhẽo.
Phía trong Thuần Dương Cung cũng không có công pháp yêu thú tu hành, Bạch xà dứt khoát chuyển tu công pháp Đạo gia Thuần Dương lại tương đương thành công.
Đoán chừng Thuần Dương lão tổ biết công pháp của mình bị một con rắn tu luyện không biết nên có biểu tình gì đây.
Đại điện Thanh Hư Cung.
Vu Dung ngồi ở chủ vị, Từ Linh và Dương Mộc cung kính đứng thẳng.
"Trải qua Đại Bạch độ kiếp, các con có cảm ngộ gì, Linh Nhi, con nói trước đi." Vu Dung vẻ mặt rất nghiêm túc.
Từ Linh cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn sư phụ, cảm thấy ngày hôm nay không có khả năng nũng nịu lăn lộn cho qua rồi.
"Đồ nhi. . . Cảm giác Đại Bạch rất không dễ dàng. . ."
"Ừ, còn gì nữa ?."
"Còn có. . . Còn có. . ."
Từ Linh giương mắt vô cùng đáng thương nhìn Dương Mộc, hi vọng vị sư huynh này có thể thay mình di chuyển tầm mắt sư phụ, rất đáng tiếc, Dương Mộc mặt lạnh như băng không nhúc nhích, không có một chút ý tứ che chở.
"Mộc Nhi, con nói đi."
"Vâng, sư phụ."
Dương Mộc đầu tiên là hành lễ, sau đó không nhanh không chậm mở miệng nói ra suy nghĩ.
"Thứ nhất, độ kiếp rất bị người quấy nhiễu, nhất định phải nghĩ cho tốt sách lược vẹn toàn hoặc làm đối phương kiêng kị không dám làm loạn, thứ hai, kinh nghiệm giang hồ con và sư muội không đủ, những người kia mai phục ở sau lưng cũng không có phát hiện."
"Thứ ba, tu hành là tu hành, nghịch thiên mà đi, tu chính là tìm một đường sinh cơ, bất luận gian nan dường nào cũng không thể từ bỏ."
"Thứ tư, thiên kiếp là khảo nghiệm đối với người tu hành chúng ta, lấy dũng khí đối mặt, nếu như ngay cả dũng khí cũng không có thì còn tu tiên cái gì?"
Vu Dung gật gật đầu rất hài lòng, tuy là hơi có không đủ nhưng cái tuổi này có thể nói ra nhiều như vậy đã là rất tốt.
"Rất tốt, tu hành không dễ, Đại Bạch so với các con càng thêm không dễ, nhân tộc sinh sống trong hoàn cảnh an nhàn tài nguyên rất nhiều, dù cho tu luyện cũng không cần lo lắng hóa hình kiếp càng không cần chém giết khó khăn để được sinh tồn cả ngày, nhân tộc, thiên chi kiêu tử(1), đừng vì vậy mà kiêu ngạo, Đại Bạch sống đến bây giờ trải qua nguy cơ nhiều vô số kể, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, điểm này các con phải nghiêm túc học tập."
(1) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Hai người trẻ tuổi gật đầu tán thành.
"Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường , chờ mấy ngày này các con xuống núi rèn luyện đi."
Vốn Vu Dung cho là mình đuổi hai đồ đệ xuống núi thì bọn họ nhất định sẽ rất khó chịu không muốn đi, không ngờ, nghe được hai chữ xuống núi hai mắt Từ Linh sáng lên biểu lộ hưng phấn, ngay cả mặt băng sơn Dương Mộc khóe miệng cũng lộ ra vui vẻ, trong lúc nhất thời Vu Dung có chút không dám tin tưởng, hai đứa này thật sự là đồ đệ thân truyền của mình ư?
"À. . . vậy lúc nào chúng con xuống núi ạ?" Từ Linh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Có lẽ Vu Dung hơi bùi ngùi hài tử lớn không có nhà, đứng dậy rời đi, một câu xa xa bay vào trong tai hai đệ tử.
"Chờ Đại Bạch có thể hóa hình, ba người các con cùng nhau xuống núi."
"A ~! Nhanh đi tìm Đại Bạch, để nó hóa hình nhanh lên một chút còn được xuống núi chơi, sớm đã muốn đi Trường An xem một chút rồi."
Từ Linh hấp tấp nhanh như chớp chạy tới Linh Hư Cung, thời gian này Đại Bạch hẳn là ở bên kia chờ các đệ tử Linh Hư nhất mạch luyện đan thất bại sau đó ăn phế đan, đoán chừng toàn bộ Thuần Dương Cung cũng chỉ có nguyện vọng của Bạch xà là khiến cho đệ tử Linh Hư không nói nên lời thôi.
Linh Hư cung.
Quản lý sự vụ phụ trách phế đan cặn thuốc nhìn phế đan trong tay lắc đầu, không biết làm gì gần đây tỉ lệ phế đan lại tăng lên nhiều như thế. . .
Đối mặt thiên kiếp, quan trọng nhất chính là nghị lực.
Lôi điện hạ xuống lần nữa, da tróc thịt bong lộ ra xương rắn đẫm máu, tia lửa điện lăn lộn ở trên người rắn cuối cùng tản vào mặt đất, linh hồn Bạch xà to lớn đau đớn không ngừng kích động như muốn hôn mê, Bạch xà biết lúc này tuyệt đối không thể ngất đi, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ.
Vòng xoáy mây đen trên bầu trời vẫn còn đang nổi lên, Bạch xà có thể cảm giác được sẽ nghênh đón một tia chớp cuối cùng, vượt qua trời cao biển rộng, chịu không nổi chính là điểm cuối cùng này.
Bây giờ việc có thể làm là chỉ có thể quật cường nâng đầu rắn lên, để ông trời biết mặt đất có một con bạch xà nhỏ bé không chịu khuất phục!
Cái miệng hướng lên trời đưa ra cảnh cáo, miệng rắn mở ra lộ ra hai cái răng độc sắc nhọn!
Đám người Từ Linh và Dương Mộc ở nơi xa vây xem trợn mắt hốc mồm, sợ hãi uy thế trời xanh thì càng kính nể bóng hình Bạch xà không khuất phục trong thiên địa, trong thoáng chốc cảnh giới mọi người không tự giác mà tăng lên. . .
"Kèeee!"
Hung hãn rít lên dẫn tới trời sinh sấm sét, một tia sấm sét màu tím thần bí hạ xuống từ vòng xoáy mây đen, trong nháy mắt đánh xuống đầu rắn Bạch xà đang ngẩng cao trên mặt đất cũng đập ra một hố đất, sấm sét màu tím trực tiếp đốt Bạch xà thành khét lẹt!
Vòng xoáy tiêu tán, ánh nắng rơi xuống từ khe hở mây đen.
Đám người Từ Linh và Dương Mộc nhanh chóng xông lên gò núi, sau đó nhìn vật thể đen sì trong hố không biết làm sao.
"Huuu. . . Đại Bạch bị đốt thành than củi rồi. . ."
Từ Linh mềm lòng oa oa khóc lớn, Dương Mộc cũng cảm thấy sự tình phát triển có chút ở ngoài dự liệu, vật thể thật dài màu đen trong hố kia không phải chính là than cốc sao, không ngờ thiên uy lại trực tiếp nướng chín Đại Bạch như thế.
"Đại Bạch biến thành Đại Hắc. . . huuu. . ."
Dương Mộc đầu đầy hắc tuyến.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên.
Tạch tạch. . .
Giơ tay lên ngăn Từ Linh đang khóc lớn, Dương Mộc vểnh tai chăm chú nhìn than đen thật dài trong cái hố kia, âm thanh vừa mới tuy nhỏ nhưng cũng bất ngờ xuất hiện, chẳng lẽ Đại Bạch chưa chết?
Ngay sau đó tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh kia.
Tạch tạch ~ tạch tạch ~
Âm thanh xác thực truyền từ bên trên than đen ra, chỉ thấy than đen có lẽ là vị trí đầu rắn nứt ra từng đường khe hở, lộ ra vảy rắn bên trong mịn nhẵn như ngọc màu trắng!
Than cốc vỡ nát lộ ra cái đầu rắn, chính là Bạch xà, độ kiếp thành công.
Từ Linh mừng rỡ muốn tiến lên thì bị Dương Mộc kéo lại.
"Chớ có lộn xộn."
Bạch xà đang lột da, thật ra thì trong lôi kiếp trời xanh cho rất nhiều, thể chất cường hóa tu vi càng thêm tinh tiến, mà tiến bộ loài rắn biểu hiện trực tiếp nhất chính là đổi da, đơn giản sáng tỏ, mang ý nghĩa lột xác.
Than cốc nghiền nát, một con rắn trắng rất lớn xuất hiện, Bạch xà thoát chết hưng phấn không thôi, tiếp tục chí ít có thể sống cực kỳ lâu cũng không cần lo lắng phi thăng gì cả, chuyện phi thăng kia tốt nhất đừng mong đợi quá nhiều, lại nói coi như phi thăng nghênh đón thiên kiếp cũng không biết là bao nhiêu năm về sau.
Đầu rắn thật cao nâng lên, độ kiếp thành công!
. . .
Thật ra thì độ kiếp lần này là hóa hình kiếp, mang ý nghĩa sau khi độ kiếp có thể thi triển thuật hóa hình, thường gặp nhất chính là hóa thành hình người đi lại trong nhân thế, dã sử trong đó mấy hồ ly tinh đếm không hết cũng với thư sinh hoặc là lợn rừng tinh tới cửa làm con rể này kia chính là nói về cái này, đương nhiên, đại đa số yêu quái sẽ không nhàn rỗi không chuyện gì làm chạy đến thế giới loài người để đắc ý, nếu không sớm muộn cũng bị người hàng yêu trừ ma khiến đầu treo trên tường.
Phong ba độ kiếp rất nhanh khôi phục lại yên bình, Bạch xà vẫn mỗi ngày canh cổng hoặc là đi ăn phế đan như cũ, thỉnh thoảng học trộm bên trên Tọa Vong Phong, chỉ có điều Từ Linh và Dương Mộc có lẽ bị ông trời hù dọa, tu luyện càng thêm nghiêm túc khắc khổ, thay đổi rất lớn khiến Vu Dung cảm thấy rất vui mừng yên tâm.
Còn hóa hình gì gì đó cần phải tự mình tìm tòi, cách nói bị sét đánh xong trực tiếp biến thành nhân loại này lại có chút giải thích không thông, đau đến như vậy thì làm gì còn có thời gian mà khống chế da thịt biến hình toàn thân.
Sau khi bị sét đánh chẳng qua chỉ càng thêm thuần thục khống chế năng lượng, có thể nhờ vào đó mà điều chỉnh biến hóa thân thể, thoát ly khỏi hình thái dã thú rồi vĩnh viễn biến thành nhân loại lại càng không có ý nghĩa, thiên hạ vạn vật đều có lý do tồn tại, không cần thiết vứt bỏ chủng tộc của mình biến thành tồn tại không người không thú, người chính là người, yêu chính là yêu, mãi mãi không thay đổi.
Bạch xà cũng biết sau khi độ kiếp có thể hóa hình, có điều cũng không lo lắng, không thay đổi hóa hình không sao cả, đi tới thế giới tiên hiệp này đã sáu mươi lăm năm, sớm đã quen sinh hoạt với tập tính loài bò sát, nhìn ra rất nhạt nhẽo.
Phía trong Thuần Dương Cung cũng không có công pháp yêu thú tu hành, Bạch xà dứt khoát chuyển tu công pháp Đạo gia Thuần Dương lại tương đương thành công.
Đoán chừng Thuần Dương lão tổ biết công pháp của mình bị một con rắn tu luyện không biết nên có biểu tình gì đây.
Đại điện Thanh Hư Cung.
Vu Dung ngồi ở chủ vị, Từ Linh và Dương Mộc cung kính đứng thẳng.
"Trải qua Đại Bạch độ kiếp, các con có cảm ngộ gì, Linh Nhi, con nói trước đi." Vu Dung vẻ mặt rất nghiêm túc.
Từ Linh cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn sư phụ, cảm thấy ngày hôm nay không có khả năng nũng nịu lăn lộn cho qua rồi.
"Đồ nhi. . . Cảm giác Đại Bạch rất không dễ dàng. . ."
"Ừ, còn gì nữa ?."
"Còn có. . . Còn có. . ."
Từ Linh giương mắt vô cùng đáng thương nhìn Dương Mộc, hi vọng vị sư huynh này có thể thay mình di chuyển tầm mắt sư phụ, rất đáng tiếc, Dương Mộc mặt lạnh như băng không nhúc nhích, không có một chút ý tứ che chở.
"Mộc Nhi, con nói đi."
"Vâng, sư phụ."
Dương Mộc đầu tiên là hành lễ, sau đó không nhanh không chậm mở miệng nói ra suy nghĩ.
"Thứ nhất, độ kiếp rất bị người quấy nhiễu, nhất định phải nghĩ cho tốt sách lược vẹn toàn hoặc làm đối phương kiêng kị không dám làm loạn, thứ hai, kinh nghiệm giang hồ con và sư muội không đủ, những người kia mai phục ở sau lưng cũng không có phát hiện."
"Thứ ba, tu hành là tu hành, nghịch thiên mà đi, tu chính là tìm một đường sinh cơ, bất luận gian nan dường nào cũng không thể từ bỏ."
"Thứ tư, thiên kiếp là khảo nghiệm đối với người tu hành chúng ta, lấy dũng khí đối mặt, nếu như ngay cả dũng khí cũng không có thì còn tu tiên cái gì?"
Vu Dung gật gật đầu rất hài lòng, tuy là hơi có không đủ nhưng cái tuổi này có thể nói ra nhiều như vậy đã là rất tốt.
"Rất tốt, tu hành không dễ, Đại Bạch so với các con càng thêm không dễ, nhân tộc sinh sống trong hoàn cảnh an nhàn tài nguyên rất nhiều, dù cho tu luyện cũng không cần lo lắng hóa hình kiếp càng không cần chém giết khó khăn để được sinh tồn cả ngày, nhân tộc, thiên chi kiêu tử(1), đừng vì vậy mà kiêu ngạo, Đại Bạch sống đến bây giờ trải qua nguy cơ nhiều vô số kể, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, điểm này các con phải nghiêm túc học tập."
(1) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Hai người trẻ tuổi gật đầu tán thành.
"Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường , chờ mấy ngày này các con xuống núi rèn luyện đi."
Vốn Vu Dung cho là mình đuổi hai đồ đệ xuống núi thì bọn họ nhất định sẽ rất khó chịu không muốn đi, không ngờ, nghe được hai chữ xuống núi hai mắt Từ Linh sáng lên biểu lộ hưng phấn, ngay cả mặt băng sơn Dương Mộc khóe miệng cũng lộ ra vui vẻ, trong lúc nhất thời Vu Dung có chút không dám tin tưởng, hai đứa này thật sự là đồ đệ thân truyền của mình ư?
"À. . . vậy lúc nào chúng con xuống núi ạ?" Từ Linh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Có lẽ Vu Dung hơi bùi ngùi hài tử lớn không có nhà, đứng dậy rời đi, một câu xa xa bay vào trong tai hai đệ tử.
"Chờ Đại Bạch có thể hóa hình, ba người các con cùng nhau xuống núi."
"A ~! Nhanh đi tìm Đại Bạch, để nó hóa hình nhanh lên một chút còn được xuống núi chơi, sớm đã muốn đi Trường An xem một chút rồi."
Từ Linh hấp tấp nhanh như chớp chạy tới Linh Hư Cung, thời gian này Đại Bạch hẳn là ở bên kia chờ các đệ tử Linh Hư nhất mạch luyện đan thất bại sau đó ăn phế đan, đoán chừng toàn bộ Thuần Dương Cung cũng chỉ có nguyện vọng của Bạch xà là khiến cho đệ tử Linh Hư không nói nên lời thôi.
Linh Hư cung.
Quản lý sự vụ phụ trách phế đan cặn thuốc nhìn phế đan trong tay lắc đầu, không biết làm gì gần đây tỉ lệ phế đan lại tăng lên nhiều như thế. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.