Chương 32: Thần Thám
Thư Nam Trạch
06/05/2021
Ngăn những người khác đi vào, một mình Bạch Vũ Quân đi vào gian phòng.
Đổi lại kiếp trước có đánh chết cũng không dám đi vào gian phòng âm u kinh khủng trên giường còn có hai thi thể thế này, chủ nhân đương nhiên sẽ không ở phòng không có ánh sáng chiếu đến, trong phòng có một mùi ẩm ướt nấm mốc nồng đậm, còn phải thêm vào mùi thi thể chết chưa đến một ngày.
Năm đó ăn nhiều dã thú như vậy nên hoàn toàn không sợ thi thể, bình tĩnh tiến lên chăm chú kiểm tra cũng cẩn thận phân tích mùi vị bên trong căn phòng.
Không bao lâu, Bạch Vũ Quân ra khỏi phòng đứng dưới mặt trời, gửi hi vọng dùng ánh nắng giết chết vi khuẩn trên người.
"Vũ Quân, có phát hiện gì không?"
Dương Mộc rất tò mò, Từ Linh trợn to hai mắt.
"Còn chưa xác định, xem thêm thi thể còn lại một chút."
Đột nhiên, một con chó vàng nhìn Bạch Vũ Quân sủa ầm ĩ. . .
Quay đầu nhìn nhìn con chó vàng, chó lớn bị xích ở góc sân, không biết sao giãy đến xích sắt rầm rầm vang nhìn Bạch Vũ Quân liều mạng sủa ầm ĩ, trung khuyển hộ viện, nó chỉ là ngửi được mùi rắn trên người Bạch Vũ Quân.
Bạch Vũ Quân nhìn chằm chằm con chó vàng sủa loạn.
Trước đó không sủa rất bình thường, chó không biết trong nhà chuyện gì xảy, chỉ ở trong ổ của mình, thật ra thì chó vàng biết nhìn tình huống mà hộ viện, nếu như một người ngoài đi vào, chó trông nhà hộ viện nhất định sủa loạn, nếu như một đám người đi vào, như vậy chó sẽ yên tĩnh ở trong ổ của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó không sủa nhiều người ngoài đi vào như vậy, còn nếu như mãnh thú đi vào thì nhất định chó sẽ trở nên nóng nảy.
Bộ khoái tiến lên dắt chó đi, Bạch Vũ Quân như có điều suy nghĩ.
Tiếp đến lại đi kiểm tra gian phòng và thi thể còn lại, tất cả thi thể đều là sắc mặt tái xanh cổ có lỗ máu, hẳn là chết trong giấc mộng, có thể im hơi lặng tiếng giết chết người ngoại trừ yêu quái không có người khác, huống chi còn phát hiện lông thú.
Dương Mộc giơ lên lông thú hướng về phía mặt trời cẩn thận quan sát.
"Hẳn là sơn miêu yêu."
Bộ khoái bên cạnh gật gật đầu.
"Không sai, chúng tiểu nhân cũng cho là như vậy, cách nơi đây hai mươi dặm có một ngọn núi lớn, thợ săn từng nhìn thấy sơn miêu yêu đả thương người, xin ba vị tiên trưởng vì dân trừ hại."
Chuyện đến nơi đây cơ bản cũng không có quá nhiều vấn đề, thật ra thì kinh nghiệm Dương Mộc và Từ Linh với loại chuyện này còn không bằng những bổ khoái quanh năm xử lý vụ án, thấy kết luận không khác lắm thì chuẩn bị trừ đi yêu, nếu là đại yêu thì tất nhiên không dám đụng vào, cái đó chỉ là tinh quái sơn miêu yêu chưa biến hóa nho nhỏ mà thôi, nhiều bổ khoái như vậy thêm vào Dương Mộc và Từ Linh vẫn thừa sức trừ yêu.
Bạch Vũ Quân cũng không phát biểu, tìm tới một dao nhỏ mổ thi thể ra, lập tức truyền ra một mùi tanh hôi khó ngửi.
Một màn này may mắn không bị dân bản xứ thấy được, thân thể tóc da thuộc về cha mẹ nếu đụng bậy không thiếu được sẽ gây nên tranh chấp.
Thấy mọi người phải đi, Bạch Vũ Quân nói ra quan điểm của mình.
"Đừng nóng vội, không. . . Không phải yêu quái giết người."
Mọi người sững sờ, thầm nghĩ tại sao cô nương xinh đẹp này lại là người cà lăm, Dương Mộc chau mày, hắn cảm thấy Bạch Vũ Quân là yêu cho nên cố ý gỡ tội cho yêu quái, chỉ có Từ Linh tùy tiện không có nghĩ như vậy.
"Ý gì?"
Bạch Vũ Quân không nhanh không chậm lấy tiểu đao ra.
"Thi thể không phải là bị. . . Yêu quái cắn chết mà là...là trúng độc chết, không tin có thể dùng. . . Dùng công cụ thử độc, bộ đầu, làm phiền các ngươi xem thi thể một chút. . . Có phải trúng độc hay không."
Bộ đầu sững sờ, ngay sau đó gật đầu đồng ý.
Có bổ khoái lấy công cụ thử độc châm bạc đến đâm lên trên mấy cỗ thi thể, khi rút châm bạc ra, kim tiêm là màu đen.
Biết đã hiểu lầm Bạch Vũ Quân khiến Dương Mộc rất xấu hổ, cũng may biểu cảm mặt băng sơn để che lại nên không đến mức xấu mặt.
Một đám bổ khoái hai mặt nhìn nhau.
"Cái này. . . Chúng ta thấy nơi này quá quỷ dị còn có dấu vết dã thú cắn trong lòng cảm thấy sợ hãi nên đã không kiểm tra cẩn thận, thế nhưng lỗ máu và lông thú là chuyện thế nào?"
Dương Mộc cũng muốn biết, Từ Linh càng được kích phát lòng hiếu kỳ nồng đậm nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân.
"Lỗ máu là. . . Là sau khi người chết trúng độc làm giả, dùng hàm răng của thú. . . Đâm thủng người chết làm ra dấu giả mà thôi, những người này một không. . không bị ăn thịt hai không bị uống máu, tình trạng chết yên bình cũng không giống như là bị bắt. . . Bắt đi linh hồn mà chết, huống chi nếu là đoạt hồn mà nói thì cần gì phải. . . Cần gì phải dùng răng thú đâm thủng, vẽ vời cho thêm chuyện."
Mọi người gật gật đầu cảm thấy rất có đạo lý, có điều cái nói lắp nghe mệt quá.
Bạch Vũ Quân đưa tay bóp lấy nhúm lông thú.
"Lông thú chỉ là. . . Bị người ta cố ý đặt ở trong sân, các ngươi. . . Cũng biết, của các loài động vật mọc lông thì mùa xuân sẽ rụng qua mùa đông dùng để giữ ấm. . . lông...lông tơ rất mỏng vào mùa đông có tác dụng giữ ấm, rất dễ tìm được trên núi."
Liên quan tới điểm ấy Bạch Vũ Quân nói không sai, tỷ như mùa xuân hàng năm trong nhà có dê rừng đều sẽ bắt đầu bận rộn, lông dê rất đắt, lúc dê rừng ấm lại vào mùa xuân qua mùa đông lông tơ sẽ rụng, từng nhà đều sẽ nhốt dê rừng trong chuồng dê và cạo lông từng con một, nếu như lên núi chăn dê thì lúc dê đi qua lùm cây, cành cây sẽ cạo lông của chúng.
Dã thú rụng lông vào mùa xuân là rất bình thường, trên tảng đá trên núi hoặc là trên nhánh cây thường thường sẽ nhìn thấy lông thú.
Thợ săn trong trấn được đưa đến, sau khi hỏi thăm thợ săn cũng thừa nhận trên núi thường xuyên có thể nhìn thấy được lông thú, nói đến chỗ cao hứng thợ săn còn nói hắn tận mắt nhìn thấy chuyện một con diều hâu già dùng mỏ ưng nhổ móng nhổ lông vũ trên cánh để trùng sinh.
Sự tình rất rõ ràng, nếu như hôm nay không phải Bạch Vũ Quân tới chỉ sợ tinh quái sơn miêu sẽ phải cõng nồi cho người khác rồi.
Bọn bộ khoái biểu lộ đặc sắc, vốn bởi vì chưa điều tra kỹ, không ngờ chơi cả một đời ưng cuối cùng lại để ưng mổ vào mắt, còn phiền tiên trưởng Thuần Dương người ta đi một chuyến.
Ánh mắt khinh bỉ của Từ Linh không giữ lại chút nào, tuy nàng vừa mới thiếu chút nữa cũng bị lừa gạt.
Bạch Vũ Quân đi đến trước giếng nước trong góc sân.
" Mười mấy người trong sân đều. . . Trúng độc, chỉ có một khả năng, đồ ăn hoặc là nước. . . Nguồn nước bị đầu độc, đầu tiên bài trừ đồ ăn, địa chủ làm sao có thể cùng. . . ăn cùng đồ với nha hoàn, cho nên chỉ có nguồn nước đã bị đầu độc."
Lấy công cụ thử độc bỏ vào bên trong nước giếng, lại lấy ra quả nhiên biến thành đen.
Một đám bộ khoái hận đến nghiến răng nghiến lợi, thề bắt cho bằng được tên tội phạm giết người kia đưa vào nhà tù dùng đủ loại cực hình dằn vặt, không đem tất cả hình cụ dùng một lần tuyệt đối không ngừng.
Bạch Vũ Quân không có biểu lộ gì, sơ hở rõ ràng biết bao, phải biết dã thú trên núi vì nhét đầy cái bao tử đã phải cố gắng đến cỡ nào, ở thế giới động vật, lãng phí đồ ăn là hành động ngu xuẩn nhất, tuyệt đối không có khả năng giết con mồi lại không ăn, nhân loại không có trải qua hoàn cảnh sinh tồn đó cho nên mới không hiểu rõ cách động vật ăn.
Bộ đầu cung kính hành lễ.
"Xin hỏi tiên trưởng có thể biết đặc thù hung thủ hay không?"
Câu nói này hỏi đúng người, người khác cũng không có khứu giác lợi hại như Bạch Vũ Quân.
"Ta phát hiện trong phòng ngoại trừ mùi người chết còn có một mùi dược liệu, Trình gia không có ai bị bệnh cũng không buôn bán dược liệu, ta cảm thấy các ngươi có thể tra một chút."
Bọn bộ khoái mừng rỡ, đưa dân bản đến xứ hỏi một chút quả nhiên phát hiện manh mối.
"Vũ Quân ngươi cũng thật là lợi hại ~ "
Từ Linh không chút nào keo kiệt đưa ra khen ngợi của mình, ở trong mắt nàng Bạch Vũ Quân đã thành cao thủ phá án, đáng tiếc duy nhất chính là không tìm được lý do đi đánh một trận, lần trước diệt trừ lang yêu rất là đã.
"Không có chuyện chúng ta, trở về thôi."
Hai người một rắn lên ngựa trở về trụ sở Thuần Dương ở Độ Thành, dưới trời chiều, cái bóng kéo rất dài.
Trình gia trấn, một người trẻ tuổi vác hắc thiết côn sau lưng, trong tay cầm la bàn tìm kiếm khắp nơi, chau mày nhìn phương xa. . .
Đổi lại kiếp trước có đánh chết cũng không dám đi vào gian phòng âm u kinh khủng trên giường còn có hai thi thể thế này, chủ nhân đương nhiên sẽ không ở phòng không có ánh sáng chiếu đến, trong phòng có một mùi ẩm ướt nấm mốc nồng đậm, còn phải thêm vào mùi thi thể chết chưa đến một ngày.
Năm đó ăn nhiều dã thú như vậy nên hoàn toàn không sợ thi thể, bình tĩnh tiến lên chăm chú kiểm tra cũng cẩn thận phân tích mùi vị bên trong căn phòng.
Không bao lâu, Bạch Vũ Quân ra khỏi phòng đứng dưới mặt trời, gửi hi vọng dùng ánh nắng giết chết vi khuẩn trên người.
"Vũ Quân, có phát hiện gì không?"
Dương Mộc rất tò mò, Từ Linh trợn to hai mắt.
"Còn chưa xác định, xem thêm thi thể còn lại một chút."
Đột nhiên, một con chó vàng nhìn Bạch Vũ Quân sủa ầm ĩ. . .
Quay đầu nhìn nhìn con chó vàng, chó lớn bị xích ở góc sân, không biết sao giãy đến xích sắt rầm rầm vang nhìn Bạch Vũ Quân liều mạng sủa ầm ĩ, trung khuyển hộ viện, nó chỉ là ngửi được mùi rắn trên người Bạch Vũ Quân.
Bạch Vũ Quân nhìn chằm chằm con chó vàng sủa loạn.
Trước đó không sủa rất bình thường, chó không biết trong nhà chuyện gì xảy, chỉ ở trong ổ của mình, thật ra thì chó vàng biết nhìn tình huống mà hộ viện, nếu như một người ngoài đi vào, chó trông nhà hộ viện nhất định sủa loạn, nếu như một đám người đi vào, như vậy chó sẽ yên tĩnh ở trong ổ của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó không sủa nhiều người ngoài đi vào như vậy, còn nếu như mãnh thú đi vào thì nhất định chó sẽ trở nên nóng nảy.
Bộ khoái tiến lên dắt chó đi, Bạch Vũ Quân như có điều suy nghĩ.
Tiếp đến lại đi kiểm tra gian phòng và thi thể còn lại, tất cả thi thể đều là sắc mặt tái xanh cổ có lỗ máu, hẳn là chết trong giấc mộng, có thể im hơi lặng tiếng giết chết người ngoại trừ yêu quái không có người khác, huống chi còn phát hiện lông thú.
Dương Mộc giơ lên lông thú hướng về phía mặt trời cẩn thận quan sát.
"Hẳn là sơn miêu yêu."
Bộ khoái bên cạnh gật gật đầu.
"Không sai, chúng tiểu nhân cũng cho là như vậy, cách nơi đây hai mươi dặm có một ngọn núi lớn, thợ săn từng nhìn thấy sơn miêu yêu đả thương người, xin ba vị tiên trưởng vì dân trừ hại."
Chuyện đến nơi đây cơ bản cũng không có quá nhiều vấn đề, thật ra thì kinh nghiệm Dương Mộc và Từ Linh với loại chuyện này còn không bằng những bổ khoái quanh năm xử lý vụ án, thấy kết luận không khác lắm thì chuẩn bị trừ đi yêu, nếu là đại yêu thì tất nhiên không dám đụng vào, cái đó chỉ là tinh quái sơn miêu yêu chưa biến hóa nho nhỏ mà thôi, nhiều bổ khoái như vậy thêm vào Dương Mộc và Từ Linh vẫn thừa sức trừ yêu.
Bạch Vũ Quân cũng không phát biểu, tìm tới một dao nhỏ mổ thi thể ra, lập tức truyền ra một mùi tanh hôi khó ngửi.
Một màn này may mắn không bị dân bản xứ thấy được, thân thể tóc da thuộc về cha mẹ nếu đụng bậy không thiếu được sẽ gây nên tranh chấp.
Thấy mọi người phải đi, Bạch Vũ Quân nói ra quan điểm của mình.
"Đừng nóng vội, không. . . Không phải yêu quái giết người."
Mọi người sững sờ, thầm nghĩ tại sao cô nương xinh đẹp này lại là người cà lăm, Dương Mộc chau mày, hắn cảm thấy Bạch Vũ Quân là yêu cho nên cố ý gỡ tội cho yêu quái, chỉ có Từ Linh tùy tiện không có nghĩ như vậy.
"Ý gì?"
Bạch Vũ Quân không nhanh không chậm lấy tiểu đao ra.
"Thi thể không phải là bị. . . Yêu quái cắn chết mà là...là trúng độc chết, không tin có thể dùng. . . Dùng công cụ thử độc, bộ đầu, làm phiền các ngươi xem thi thể một chút. . . Có phải trúng độc hay không."
Bộ đầu sững sờ, ngay sau đó gật đầu đồng ý.
Có bổ khoái lấy công cụ thử độc châm bạc đến đâm lên trên mấy cỗ thi thể, khi rút châm bạc ra, kim tiêm là màu đen.
Biết đã hiểu lầm Bạch Vũ Quân khiến Dương Mộc rất xấu hổ, cũng may biểu cảm mặt băng sơn để che lại nên không đến mức xấu mặt.
Một đám bổ khoái hai mặt nhìn nhau.
"Cái này. . . Chúng ta thấy nơi này quá quỷ dị còn có dấu vết dã thú cắn trong lòng cảm thấy sợ hãi nên đã không kiểm tra cẩn thận, thế nhưng lỗ máu và lông thú là chuyện thế nào?"
Dương Mộc cũng muốn biết, Từ Linh càng được kích phát lòng hiếu kỳ nồng đậm nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân.
"Lỗ máu là. . . Là sau khi người chết trúng độc làm giả, dùng hàm răng của thú. . . Đâm thủng người chết làm ra dấu giả mà thôi, những người này một không. . không bị ăn thịt hai không bị uống máu, tình trạng chết yên bình cũng không giống như là bị bắt. . . Bắt đi linh hồn mà chết, huống chi nếu là đoạt hồn mà nói thì cần gì phải. . . Cần gì phải dùng răng thú đâm thủng, vẽ vời cho thêm chuyện."
Mọi người gật gật đầu cảm thấy rất có đạo lý, có điều cái nói lắp nghe mệt quá.
Bạch Vũ Quân đưa tay bóp lấy nhúm lông thú.
"Lông thú chỉ là. . . Bị người ta cố ý đặt ở trong sân, các ngươi. . . Cũng biết, của các loài động vật mọc lông thì mùa xuân sẽ rụng qua mùa đông dùng để giữ ấm. . . lông...lông tơ rất mỏng vào mùa đông có tác dụng giữ ấm, rất dễ tìm được trên núi."
Liên quan tới điểm ấy Bạch Vũ Quân nói không sai, tỷ như mùa xuân hàng năm trong nhà có dê rừng đều sẽ bắt đầu bận rộn, lông dê rất đắt, lúc dê rừng ấm lại vào mùa xuân qua mùa đông lông tơ sẽ rụng, từng nhà đều sẽ nhốt dê rừng trong chuồng dê và cạo lông từng con một, nếu như lên núi chăn dê thì lúc dê đi qua lùm cây, cành cây sẽ cạo lông của chúng.
Dã thú rụng lông vào mùa xuân là rất bình thường, trên tảng đá trên núi hoặc là trên nhánh cây thường thường sẽ nhìn thấy lông thú.
Thợ săn trong trấn được đưa đến, sau khi hỏi thăm thợ săn cũng thừa nhận trên núi thường xuyên có thể nhìn thấy được lông thú, nói đến chỗ cao hứng thợ săn còn nói hắn tận mắt nhìn thấy chuyện một con diều hâu già dùng mỏ ưng nhổ móng nhổ lông vũ trên cánh để trùng sinh.
Sự tình rất rõ ràng, nếu như hôm nay không phải Bạch Vũ Quân tới chỉ sợ tinh quái sơn miêu sẽ phải cõng nồi cho người khác rồi.
Bọn bộ khoái biểu lộ đặc sắc, vốn bởi vì chưa điều tra kỹ, không ngờ chơi cả một đời ưng cuối cùng lại để ưng mổ vào mắt, còn phiền tiên trưởng Thuần Dương người ta đi một chuyến.
Ánh mắt khinh bỉ của Từ Linh không giữ lại chút nào, tuy nàng vừa mới thiếu chút nữa cũng bị lừa gạt.
Bạch Vũ Quân đi đến trước giếng nước trong góc sân.
" Mười mấy người trong sân đều. . . Trúng độc, chỉ có một khả năng, đồ ăn hoặc là nước. . . Nguồn nước bị đầu độc, đầu tiên bài trừ đồ ăn, địa chủ làm sao có thể cùng. . . ăn cùng đồ với nha hoàn, cho nên chỉ có nguồn nước đã bị đầu độc."
Lấy công cụ thử độc bỏ vào bên trong nước giếng, lại lấy ra quả nhiên biến thành đen.
Một đám bộ khoái hận đến nghiến răng nghiến lợi, thề bắt cho bằng được tên tội phạm giết người kia đưa vào nhà tù dùng đủ loại cực hình dằn vặt, không đem tất cả hình cụ dùng một lần tuyệt đối không ngừng.
Bạch Vũ Quân không có biểu lộ gì, sơ hở rõ ràng biết bao, phải biết dã thú trên núi vì nhét đầy cái bao tử đã phải cố gắng đến cỡ nào, ở thế giới động vật, lãng phí đồ ăn là hành động ngu xuẩn nhất, tuyệt đối không có khả năng giết con mồi lại không ăn, nhân loại không có trải qua hoàn cảnh sinh tồn đó cho nên mới không hiểu rõ cách động vật ăn.
Bộ đầu cung kính hành lễ.
"Xin hỏi tiên trưởng có thể biết đặc thù hung thủ hay không?"
Câu nói này hỏi đúng người, người khác cũng không có khứu giác lợi hại như Bạch Vũ Quân.
"Ta phát hiện trong phòng ngoại trừ mùi người chết còn có một mùi dược liệu, Trình gia không có ai bị bệnh cũng không buôn bán dược liệu, ta cảm thấy các ngươi có thể tra một chút."
Bọn bộ khoái mừng rỡ, đưa dân bản đến xứ hỏi một chút quả nhiên phát hiện manh mối.
"Vũ Quân ngươi cũng thật là lợi hại ~ "
Từ Linh không chút nào keo kiệt đưa ra khen ngợi của mình, ở trong mắt nàng Bạch Vũ Quân đã thành cao thủ phá án, đáng tiếc duy nhất chính là không tìm được lý do đi đánh một trận, lần trước diệt trừ lang yêu rất là đã.
"Không có chuyện chúng ta, trở về thôi."
Hai người một rắn lên ngựa trở về trụ sở Thuần Dương ở Độ Thành, dưới trời chiều, cái bóng kéo rất dài.
Trình gia trấn, một người trẻ tuổi vác hắc thiết côn sau lưng, trong tay cầm la bàn tìm kiếm khắp nơi, chau mày nhìn phương xa. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.