Chương 18: Tháng Hai Nhị Long Ngẩng Đầu.
Thư Nam Trạch
08/01/2021
Năm năm sau.
Hoa Sơn là ngọn núi phía bắc, mùa đông băng thiên tuyết địa giống như tiên cảnh, băng tuyết tan rã xuân trở về khắp nơi.
Kinh trập(1), tháng giêng khải trập, nói phát trập cũng vậy. Thư phòng yên bình vạn vật vượt quá chấn, chấn là sấm, đồn rằng kinh trập. Côn trùng động vật thật giống như bị mùa xuân chói lọi và sấm mùa xuân làm thức tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, bởi vậy thời tiết này tên là 'Kinh trập', Bạch xà ngủ ngon đang trong điện có chút giật giật.
(1) Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch.
Tháng hai nhị long ngẩng đầu, mùa xuân đến, mọi người mong đợi Thần Long trấn áp tất cả độc trùng có hại, kỳ vọng được mùa, hơn nữa rồng ngẩng đầu cũng báo hiệu dương khí ra từ lòng đất, đủ loại côn trùng ngủ đông thức tỉnh khôi phục hoạt động, tương ứng với tiết khí kinh trập, mặt khác dân gian còn có tập tục phụ nữ bên trong khuê phòng không thể thiêu thùa và may vá, sợ kim nhọn tổn thương mắt rồng.
Bạch xà trong một ngày này ngẩng đầu lên mơ mơ màng màng thức tỉnh, thấy được tuyết đọng bên ngoài đại điện hòa tan ấm lại, bên trên ngói xanh nóc nhà giọt nước tuyết nhỏ giọt lách cách giống như là trời mưa.
Chẳng biết tại sao sâu trong linh hồn luôn có nỗi bất an nồng đậm, khủng hoảng trước nay chưa bao giờ có.
Hơn nữa, luồng bất an kia lại đến từ trên trời. . .
Nâng đầu rắn lên hút cả rương phế đan cặn thuốc bên cạnh vào trong miệng, vặn vẹo thân thể mấy lần đổi lại tư thế tiếp tục ngủ đông, thuận tiện hấp thu đan dược nghỉ ngơi dưỡng sức, đối mặt nguy hiểm, trực giác khiến cho mình ăn no bổ sung thể lực lấy đối phó nguy cơ.
Xuân hàn se lạnh, Bạch xà không có ý định ra ngoài, nhiệt độ quá thấp sẽ khiến cho thân thể cứng đờ tư duy trở nên chậm không đủ linh hoạt.
Lại ngủ hơn hai tháng.
Mưa rơi hoa lê gió xuân diện, xuân đến nhân gian cỏ cây biết.
Mùa xuân, mèo con nằm tại nóc phòng lộ ra cái bụng hưởng thụ ánh nắng ấm áp, trên núi nở đầy hoa dại, cây lê trắng như tuyết, đếm không hết tình lữ trẻ tuổi cầm dù đi chơi trong tiết thanh minh, ngay cả chưởng môn cũng đến biển hoa phẩm trà luận rượu, thật tiêu dao.
Thanh Hư Cung.
Vu Dung đi ra ngoài điện chau mày nhìn về phía bầu trời, chẳng biết tại sao bầu trời phảng phất có uy áp càng lúc càng nồng.
Ngón tay ngọc nhanh chóng liên tục điểm bấm đốt ngón tay một phen, quay đầu nhìn về phía bạch xà đỉnh đầu mang nến đỏ đang bị phạt làm đế đèn, cái tên này hôm qua tỉnh lại ăn vụng một cây linh thảo, tuy không phải rất trân quý nhưng Vu Dung rất tức giận cho nên trừng trị một phen.
"Đại Bạch, thả ngọn nến xuống, tới đây."
Bạch xà cẩn thận từng li từng tí thả ngọn nến xuống, sau đó trườn tới trước mặt Vu Dung cuộn thành một cuộn, nhìn về phía vị lão đại trên danh nghĩa này, thời gian năm năm trôi qua vị cao thủ mỹ nữ kia chẳng những chưa từng già đi ngược lại càng ngày càng trẻ tuổi, nhất định tu vi đại tăng mới có thể như vậy, không hổ là một trong ngũ tử Thuần Dương.
"Có phải ngươi luôn có loại cảm giác kinh hồn bạt vía?" Vu Dung hỏi.
Đầu rắn suy nghĩ một chút, còn hình như thật sự là như vậy, gật gật đầu.
"Đây là lôi kiếp yêu thú, vượt qua có lợi rất nhiều, không độ qua được thì sẽ hồn phi phách tán hài cốt không còn, có lẽ mấy năm này rất nhiều ăn phế đan cặn thuốc ăn lại có thể hấp thu chuyển hóa, rất không tồi, mấy ngày nay ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chỉnh đốn chuẩn bị độ kiếp thôi, chỉ có điều tốt nhất đừng ở trong tông môn, cũng đừng nghĩ đến tránh né."
Bạch xà choáng váng, ngay cả Vu Dung rời đi cũng không thấy được.
Độ kiếp. . .
Hai chữ phảng phất như chôn hai mươi tấn TNT(thuốc nổ) trong lòng bên cạnh còn châm thêm một mồi lửa, bi ai không nói ra được.
Tu sĩ nhân loại hoàn toàn không cần phải để ý đến thiên kiếp gì chỉ cần cố gắng tu luyện là được, nhiều lắm là lúc đạt tới đỉnh phong chuẩn bị phi thăng độ kiếp xem hình dạng mặt hàng một chút, giống loài khác rất là thảm, tu luyện thì phải độ kiếp, lúc phi thăng độ kiếp một lần nữa, nhiều hơn nhân tộc một lần, cũng đừng xem thường thêm một lần, phần lớn yêu quái đến đây là đã kết thúc rồi.
Nếu như nói sau khi độ kiếp thực lực vù vù phi thăng cũng tốt, hết lần này tới lần khác độ xong kiếp chỉ vẫn là tiểu yêu, pháp bảo tu sĩ nhân loại vừa đánh lập tức xong đời, quả thực kỳ thị giống loài mà!
Ánh mắt Từ Linh nhìn về phía Bạch xà mang theo đáng thương, năm năm trôi qua, bây giờ Từ Linh đã một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng, tu sĩ không có dung mạo khó coi, Từ Linh thuộc về mỹ nữ bên trong tiểu mỹ nữ, hoạt bát đáng yêu, chỉ là có chút nhi nhí nha nhí nhảnh.
Mặt tên Dương Mộc kia vẫn là núi băng ngàn năm, không phải luyện kiếm thì chính là làm bài tập, có điều sau khi biết được Bạch xà phải độ kiếp còn lấy ra tất cả đan dược chữa thương, ý ánh mắt kia rất rõ ràng, chỉ có hai cái chữ, đừng chết.
Trong điện.
Từ Linh chu cái miệng nhỏ nhắn nắm lấy tay áo Vu Dung lay động.
"Sư phụ ~ Đại Bạch đáng thương biết bao, người cho nó hai ba món linh khí hỗ trợ độ kiếp đi ~ "
Dương Mộc đứng ở bên cạnh, tuy là không lên tiếng nhưng ý cũng giống như Từ Linh, hi vọng sư phụ có thể cho mấy món đồ tốt để Bạch xà an toàn độ kiếp, Thanh Hư cung chỉ có ba người một con rắn, thiếu một không được nhàm chán chết được.
Linh khí Từ Linh nói tới chính là pháp bảo trong truyền thuyết, tầng thứ khác biệt, tầng thấp nhất là pháp khí, sau đó là linh khí và bảo khí, phía trên còn có nhưng rất ít gặp, mỗi tầng phân bốn cấp, tỷ như pháp khí cấp thấp, pháp khí trung cấp, pháp khí cao cấp và pháp khí cực phẩm, pháp bảo có thể tăng thêm sức chiến đấu lực phòng ngự thậm chí rất nhiều chức năng đặc biệt khác, là tu sĩ cần thiết.
Vu Dung lắc đầu, nha đầu này cái khác không có học được ngược lại là học được làm nũng, toàn bộ Thuần Dương Cung nhất mạch cũng chỉ có của mình mới có thể ôn hòa như thế.
"Yêu tu cực kỳ khó khăn, nhân tộc chúng ta là vạn vật chi linh, tránh khỏi rất nhiều khó khăn, yêu khác biệt, khai linh trí vốn đã vô cùng khó khăn còn khi tu luyện có thành tựu phải đối mặt thiên kiếp, các loại động vật tu luyện là nghịch thiên, hết sức nguy hiểm."
"Độ kiếp của yêu sử dụng pháp bảo vì hạ sách, dựa vào ngoại vật độ kiếp cuối cùng thời điểm hóa hình cũng khó mà hoàn toàn biến hóa, không người không thú ngay cả linh trí cũng sẽ có khiếm khuyết, cho nên, yêu chỉ có nhờ vào thân thể mạnh mẽ chống đỡ thiên kiếp tiếp nhận sự thử thách mới có thể rửa sạch duyên hoa để có cơ sở tốt, Đại Bạch sẽ không chết, yên tâm đi."
"A. . ."
Từ Linh vẫn rất hồi hộp như cũ.
"An bài hai con một việc, Đại Bạch đi dưới núi độ kiếp cần phải có người ở đó phòng ngừa kẻ xấu thừa nước đục thả câu, hai người các con đi bảo hộ cho Đại Bạch, thuận tiện cảm thụ thiên địa chi uy."
"Vâng!"
Không thể lấy được linh khí phụ trợ, bảo hộ giúp đỡ cũng không tệ, cũng không tin có ai dám bất chấp gây chuyện ở Thuần Dương, suy nghĩ một chút, Từ Linh nhanh như chớp đi ra ngoài, nàng cảm thấy mình và sư huynh quá ít người, dứt khoát nhờ vào quan hệ đi tìm xong bạn hỗ trợ, thêm nhiều người thêm một phần bảo hộ.
Không bao lâu.
Dương Mộc nhức đầu nhìn mười nữ tu chung quanh, đây đều là hảo hữu của Từ Linh, mười mấy mỹ nữ líu ríu thảo luận đan dược làm đẹp còn có đan tạo hình gì đó nữa, ngoài ra còn có chút đệ tử trẻ tuổi theo sau lưng, bọn họ hoặc là người ngưỡng mộ Từ Linh hoặc là người theo đuổi mấy nữ tu kia, cố gắng khống chế bản thân không đá bay mấy người này, Dương Mộc xoay người ngự kiếm bay lên núi, ở lại thêm một hồi nhất định sẽ làm chuyện điên rồ.
Bạch xà chậm rãi đi tới sơn môn, trong miệng ngậm một cái hồ lô lớn, bên trong đầy đủ loại phế đan còn có dược chữa thương thượng hạng Từ Linh và Dương Mộc cho.
Dương Mộc hạ xuống, đi theo bên cạnh Bạch xà cùng ra ngoài.
Không bao lâu, một đám nữ tu oanh oanh yến yến và tùy tùng phần phật đi ra ngoài xuống núi, đệ tử phòng thủ cổng trợn mắt hốc mồm.
Bạch xà rất vui, mấy ngày liên tiếp đỉnh đầu tụ mây đen mang tới buồn bực không tiêu tan vậy mà đã giảm bớt rất nhiều, yêu thú độ kiếp sợ nhất chính là có người làm loạn, phải biết yêu thú cơ bản đều là độc hành hiệp, không nói những thiên địch ngày thường kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội, những tu sĩ nhân loại càng như mèo ngửi mùi tanh đuổi sát không buông.
Sau khi độ kiếp thành công yêu thú suy yếu sẽ rất dễ bị bắt, hoặc là lấyy làm tay chân thú cưỡi hoặc là trực tiếp mở ngực mổ bụng.
Độ kiếp thất bại vậy cũng chỉ có thể nhặt chút xương cốt da thịt còn sót lại sau lôi kiếp để luyện đan chế dược, tóm lại là mua bán không lời không lỗ.
Hoa Sơn là ngọn núi phía bắc, mùa đông băng thiên tuyết địa giống như tiên cảnh, băng tuyết tan rã xuân trở về khắp nơi.
Kinh trập(1), tháng giêng khải trập, nói phát trập cũng vậy. Thư phòng yên bình vạn vật vượt quá chấn, chấn là sấm, đồn rằng kinh trập. Côn trùng động vật thật giống như bị mùa xuân chói lọi và sấm mùa xuân làm thức tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, bởi vậy thời tiết này tên là 'Kinh trập', Bạch xà ngủ ngon đang trong điện có chút giật giật.
(1) Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch.
Tháng hai nhị long ngẩng đầu, mùa xuân đến, mọi người mong đợi Thần Long trấn áp tất cả độc trùng có hại, kỳ vọng được mùa, hơn nữa rồng ngẩng đầu cũng báo hiệu dương khí ra từ lòng đất, đủ loại côn trùng ngủ đông thức tỉnh khôi phục hoạt động, tương ứng với tiết khí kinh trập, mặt khác dân gian còn có tập tục phụ nữ bên trong khuê phòng không thể thiêu thùa và may vá, sợ kim nhọn tổn thương mắt rồng.
Bạch xà trong một ngày này ngẩng đầu lên mơ mơ màng màng thức tỉnh, thấy được tuyết đọng bên ngoài đại điện hòa tan ấm lại, bên trên ngói xanh nóc nhà giọt nước tuyết nhỏ giọt lách cách giống như là trời mưa.
Chẳng biết tại sao sâu trong linh hồn luôn có nỗi bất an nồng đậm, khủng hoảng trước nay chưa bao giờ có.
Hơn nữa, luồng bất an kia lại đến từ trên trời. . .
Nâng đầu rắn lên hút cả rương phế đan cặn thuốc bên cạnh vào trong miệng, vặn vẹo thân thể mấy lần đổi lại tư thế tiếp tục ngủ đông, thuận tiện hấp thu đan dược nghỉ ngơi dưỡng sức, đối mặt nguy hiểm, trực giác khiến cho mình ăn no bổ sung thể lực lấy đối phó nguy cơ.
Xuân hàn se lạnh, Bạch xà không có ý định ra ngoài, nhiệt độ quá thấp sẽ khiến cho thân thể cứng đờ tư duy trở nên chậm không đủ linh hoạt.
Lại ngủ hơn hai tháng.
Mưa rơi hoa lê gió xuân diện, xuân đến nhân gian cỏ cây biết.
Mùa xuân, mèo con nằm tại nóc phòng lộ ra cái bụng hưởng thụ ánh nắng ấm áp, trên núi nở đầy hoa dại, cây lê trắng như tuyết, đếm không hết tình lữ trẻ tuổi cầm dù đi chơi trong tiết thanh minh, ngay cả chưởng môn cũng đến biển hoa phẩm trà luận rượu, thật tiêu dao.
Thanh Hư Cung.
Vu Dung đi ra ngoài điện chau mày nhìn về phía bầu trời, chẳng biết tại sao bầu trời phảng phất có uy áp càng lúc càng nồng.
Ngón tay ngọc nhanh chóng liên tục điểm bấm đốt ngón tay một phen, quay đầu nhìn về phía bạch xà đỉnh đầu mang nến đỏ đang bị phạt làm đế đèn, cái tên này hôm qua tỉnh lại ăn vụng một cây linh thảo, tuy không phải rất trân quý nhưng Vu Dung rất tức giận cho nên trừng trị một phen.
"Đại Bạch, thả ngọn nến xuống, tới đây."
Bạch xà cẩn thận từng li từng tí thả ngọn nến xuống, sau đó trườn tới trước mặt Vu Dung cuộn thành một cuộn, nhìn về phía vị lão đại trên danh nghĩa này, thời gian năm năm trôi qua vị cao thủ mỹ nữ kia chẳng những chưa từng già đi ngược lại càng ngày càng trẻ tuổi, nhất định tu vi đại tăng mới có thể như vậy, không hổ là một trong ngũ tử Thuần Dương.
"Có phải ngươi luôn có loại cảm giác kinh hồn bạt vía?" Vu Dung hỏi.
Đầu rắn suy nghĩ một chút, còn hình như thật sự là như vậy, gật gật đầu.
"Đây là lôi kiếp yêu thú, vượt qua có lợi rất nhiều, không độ qua được thì sẽ hồn phi phách tán hài cốt không còn, có lẽ mấy năm này rất nhiều ăn phế đan cặn thuốc ăn lại có thể hấp thu chuyển hóa, rất không tồi, mấy ngày nay ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chỉnh đốn chuẩn bị độ kiếp thôi, chỉ có điều tốt nhất đừng ở trong tông môn, cũng đừng nghĩ đến tránh né."
Bạch xà choáng váng, ngay cả Vu Dung rời đi cũng không thấy được.
Độ kiếp. . .
Hai chữ phảng phất như chôn hai mươi tấn TNT(thuốc nổ) trong lòng bên cạnh còn châm thêm một mồi lửa, bi ai không nói ra được.
Tu sĩ nhân loại hoàn toàn không cần phải để ý đến thiên kiếp gì chỉ cần cố gắng tu luyện là được, nhiều lắm là lúc đạt tới đỉnh phong chuẩn bị phi thăng độ kiếp xem hình dạng mặt hàng một chút, giống loài khác rất là thảm, tu luyện thì phải độ kiếp, lúc phi thăng độ kiếp một lần nữa, nhiều hơn nhân tộc một lần, cũng đừng xem thường thêm một lần, phần lớn yêu quái đến đây là đã kết thúc rồi.
Nếu như nói sau khi độ kiếp thực lực vù vù phi thăng cũng tốt, hết lần này tới lần khác độ xong kiếp chỉ vẫn là tiểu yêu, pháp bảo tu sĩ nhân loại vừa đánh lập tức xong đời, quả thực kỳ thị giống loài mà!
Ánh mắt Từ Linh nhìn về phía Bạch xà mang theo đáng thương, năm năm trôi qua, bây giờ Từ Linh đã một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng, tu sĩ không có dung mạo khó coi, Từ Linh thuộc về mỹ nữ bên trong tiểu mỹ nữ, hoạt bát đáng yêu, chỉ là có chút nhi nhí nha nhí nhảnh.
Mặt tên Dương Mộc kia vẫn là núi băng ngàn năm, không phải luyện kiếm thì chính là làm bài tập, có điều sau khi biết được Bạch xà phải độ kiếp còn lấy ra tất cả đan dược chữa thương, ý ánh mắt kia rất rõ ràng, chỉ có hai cái chữ, đừng chết.
Trong điện.
Từ Linh chu cái miệng nhỏ nhắn nắm lấy tay áo Vu Dung lay động.
"Sư phụ ~ Đại Bạch đáng thương biết bao, người cho nó hai ba món linh khí hỗ trợ độ kiếp đi ~ "
Dương Mộc đứng ở bên cạnh, tuy là không lên tiếng nhưng ý cũng giống như Từ Linh, hi vọng sư phụ có thể cho mấy món đồ tốt để Bạch xà an toàn độ kiếp, Thanh Hư cung chỉ có ba người một con rắn, thiếu một không được nhàm chán chết được.
Linh khí Từ Linh nói tới chính là pháp bảo trong truyền thuyết, tầng thứ khác biệt, tầng thấp nhất là pháp khí, sau đó là linh khí và bảo khí, phía trên còn có nhưng rất ít gặp, mỗi tầng phân bốn cấp, tỷ như pháp khí cấp thấp, pháp khí trung cấp, pháp khí cao cấp và pháp khí cực phẩm, pháp bảo có thể tăng thêm sức chiến đấu lực phòng ngự thậm chí rất nhiều chức năng đặc biệt khác, là tu sĩ cần thiết.
Vu Dung lắc đầu, nha đầu này cái khác không có học được ngược lại là học được làm nũng, toàn bộ Thuần Dương Cung nhất mạch cũng chỉ có của mình mới có thể ôn hòa như thế.
"Yêu tu cực kỳ khó khăn, nhân tộc chúng ta là vạn vật chi linh, tránh khỏi rất nhiều khó khăn, yêu khác biệt, khai linh trí vốn đã vô cùng khó khăn còn khi tu luyện có thành tựu phải đối mặt thiên kiếp, các loại động vật tu luyện là nghịch thiên, hết sức nguy hiểm."
"Độ kiếp của yêu sử dụng pháp bảo vì hạ sách, dựa vào ngoại vật độ kiếp cuối cùng thời điểm hóa hình cũng khó mà hoàn toàn biến hóa, không người không thú ngay cả linh trí cũng sẽ có khiếm khuyết, cho nên, yêu chỉ có nhờ vào thân thể mạnh mẽ chống đỡ thiên kiếp tiếp nhận sự thử thách mới có thể rửa sạch duyên hoa để có cơ sở tốt, Đại Bạch sẽ không chết, yên tâm đi."
"A. . ."
Từ Linh vẫn rất hồi hộp như cũ.
"An bài hai con một việc, Đại Bạch đi dưới núi độ kiếp cần phải có người ở đó phòng ngừa kẻ xấu thừa nước đục thả câu, hai người các con đi bảo hộ cho Đại Bạch, thuận tiện cảm thụ thiên địa chi uy."
"Vâng!"
Không thể lấy được linh khí phụ trợ, bảo hộ giúp đỡ cũng không tệ, cũng không tin có ai dám bất chấp gây chuyện ở Thuần Dương, suy nghĩ một chút, Từ Linh nhanh như chớp đi ra ngoài, nàng cảm thấy mình và sư huynh quá ít người, dứt khoát nhờ vào quan hệ đi tìm xong bạn hỗ trợ, thêm nhiều người thêm một phần bảo hộ.
Không bao lâu.
Dương Mộc nhức đầu nhìn mười nữ tu chung quanh, đây đều là hảo hữu của Từ Linh, mười mấy mỹ nữ líu ríu thảo luận đan dược làm đẹp còn có đan tạo hình gì đó nữa, ngoài ra còn có chút đệ tử trẻ tuổi theo sau lưng, bọn họ hoặc là người ngưỡng mộ Từ Linh hoặc là người theo đuổi mấy nữ tu kia, cố gắng khống chế bản thân không đá bay mấy người này, Dương Mộc xoay người ngự kiếm bay lên núi, ở lại thêm một hồi nhất định sẽ làm chuyện điên rồ.
Bạch xà chậm rãi đi tới sơn môn, trong miệng ngậm một cái hồ lô lớn, bên trong đầy đủ loại phế đan còn có dược chữa thương thượng hạng Từ Linh và Dương Mộc cho.
Dương Mộc hạ xuống, đi theo bên cạnh Bạch xà cùng ra ngoài.
Không bao lâu, một đám nữ tu oanh oanh yến yến và tùy tùng phần phật đi ra ngoài xuống núi, đệ tử phòng thủ cổng trợn mắt hốc mồm.
Bạch xà rất vui, mấy ngày liên tiếp đỉnh đầu tụ mây đen mang tới buồn bực không tiêu tan vậy mà đã giảm bớt rất nhiều, yêu thú độ kiếp sợ nhất chính là có người làm loạn, phải biết yêu thú cơ bản đều là độc hành hiệp, không nói những thiên địch ngày thường kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội, những tu sĩ nhân loại càng như mèo ngửi mùi tanh đuổi sát không buông.
Sau khi độ kiếp thành công yêu thú suy yếu sẽ rất dễ bị bắt, hoặc là lấyy làm tay chân thú cưỡi hoặc là trực tiếp mở ngực mổ bụng.
Độ kiếp thất bại vậy cũng chỉ có thể nhặt chút xương cốt da thịt còn sót lại sau lôi kiếp để luyện đan chế dược, tóm lại là mua bán không lời không lỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.