Chương 50: Trước Miếu Thành Hoàng
Thư Nam Trạch
07/05/2021
Ban đêm dù sao cũng dài dằng dặc như vậy. . .
Bạch Vũ Quân canh giữ ở trước cửa miếu Thành Hoàng trợ giúp những nữ hài trốn ở trong miếu, nữ hài được cứu càng ngày càng nhiều, tiếng khóc nữ nhân dẫn tới một đám lại một đám lưu manh vô lại, đao pháp bóng dáng màu trắng càng ngày càng thành thạo, đến lúc cổng tích tụ thi thể cao hơn một mét lại cũng không ai dám tới gần miếu thành hoàng.
Nghiệt súc cũng được, cầm thú cũng được, người khác thích nói cái gì thì cứ nói cái đó, dù sao ngày hôm nay sẽ không nhượng bộ nửa bước.
Bảo vệ không chỉ là những nữ hài đáng thương, Bạch Vũ Quân càng kiên định bảo vệ tốt thân là nữ nhi giống như mình, chấp niệm này, không thể vứt bỏ.
Chân trời màu trắng bạc, tà ma một đêm điên cuồng bởi vì mỏi mệt tạm thời ngừng lại.
Ngồi trên thềm đá trước miếu, tay phải cầm đao vỏ chống đất, ngón tay cái gảy một cái hoành đao bắn ra lại hạ xuống, lưỡi đao tiếng ma sát làm người ta không dám đến gần.
Ngụy sư tỷ đi đến bên cạnh ngồi trên thềm đá, có lẽ là đang cùng Bạch Vũ Quân nói chuyện cũng có lẽ là nói một mình.
"Khi đó ta còn rất nhỏ, cả nhà chết trong trận hỗn loạn sau khi thành bị phá, sư phụ tìm được ta dẫn ta lên núi, lúc ấy ta cũng hận, rất hận những loạn quân kia, về sau giết tất cả bọn hắn, thế nhưng thảm kịch sẽ không dừng lại, một trận lại một trận náo động, một thành lại một thành bị phá, giết cũng giết không hết. . ."
"Từ từ, ta biết thảm kịch sẽ còn không ngừng diễn ra, chúng ta cũng không làm được gì cả. . ."
". . ."
Bạch Vũ Quân lặng im, Ngụy sư tỷ là người có chuyện xưa, có lẽ mỗi người đều có câu chuyện, chỉ là không muốn nói mà thôi.
Ngụy sư tỷ nhìn nhìn thi thể đếm không hết trước miếu Thành Hoàng.
"Chuyện giết nhiều người thế này cũng không nhỏ, tuy là mấy tên khốn kiếp này đều đáng chết nhưng dù sao ngươi cũng là yêu bọn họ dù sao cũng là người, trừng phạt khẳng định không thể thiếu, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện, còn lại phải xem tâm tình sư môn."
"Ta có phải có chút xen vào việc người khác hay không?."
Bạch Vũ Quân tự giễu, cứu trợ nhân loại cuối cùng lại bị nhân loại trừng phạt.
"Không, ta hối hận vì không làm cùng ngươi."
Lắc đầu, Ngụy sư tỷ đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ tro bụi dính bên trên đạo bào, quay đầu nhìn về phía những nữ tử nghẹn ngào nuốt khóc nỉ non mặt lộ vẻ bi thương.
"Trước đó ta không thích ngươi, bởi vì ngươi là rắn, hiện tại. . . Ngươi là bạn ta."
Ngụy sư tỷ cười cười xoay người rời khỏi.
Bạch Vũ Quân nhìn bóng dáng Ngụy sư tỷ biến mất ở giao lộ, quay đầu nhìn nhìn, những nữ hài kia vẫn mặt lộ vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi như cũ, người nhà các nàng đều không còn, dù cho sống cũng rất ít có người có thể lại thu nhận các nàng, có lẽ không bao lâu liền sẽ có người bảo thủ không có năng lực nhảy ra đưa các nàng nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.
Không bảo vệ được nữ nhân lại lấy nữ nhân ra trút giận, thật đúng là không biết xấu hổ đến cực hạn.
Sáng sớm.
Tặc binh vào thành tàn phá bừa bãi bắt đầu có tổ chức cướp sạch kho lúa ngân khố, sau khi nghe nói miếu Thành Hoàng có nữ hài trẻ tuổi giết hơn trăm người thì hô to gọi nhỏ chạy tới miếu Thành Hoàng, mấy trăm tặc binh lưu dân vung vẩy vũ khí nông cụ thậm chí gậy gỗ khí thế hùng hổ.
Cổng miếu Thành Hoàng nho nhỏ bị vây đến nước chảy không lọt.
Trong miếu cái bùn gì cũng không biết, sẽ chỉ mở miệng một tiếng thuận theo Thiên đạo chớ có quấy nhiễu.
Bạch Vũ Quân đứng ở trước cửa sắc mặt lạnh lùng, tiếng khóc những nữ hài sau lưng càng lớn, các nàng biết rõ một khi bạch y nữ hiệp ngăn không được những tên ác nhân thì sau đó sẽ phát sinh cái gì.
Có một nữ hài nào đó áo quần rách nát lấy từ trong ngực ra một cây dao găm, mạnh mẽ cắt yết hầu, nàng thà chết cũng không muốn lại bị làm nhục.
Quay đầu liếc mắt nhìn, màu máu đỏ tươi chói mắt.
Bên ngoài những tên lưu manh kia vô lại ô ngôn uế ngữ khó nghe, máu đỏ tươi phảng phất như đang giễu cợt thế giới dã man này, có lẽ là những thi thể này trấn trụ tặc binh, đợi khi kiên nhẫn bọn hắn bị tiêu hao sạch sẽ thì sẽ xông lên liều mạng, Thành Hoàng gia ngay cả hang ổ miếu thờ mình cũng không bảo vệ được, bây giờ các cô gái và Thành Hoàng lão gia lại phải dựa vào một con rắn, đúng là mỉa mai.
Hai bên giương cung bạt kiếm, Bạch Vũ Quân một bước không lùi!
Rút đao.
"Thuần Dương quyết Thiên đạo kiếm thế! Vô Ngã Vô Kiếm!"
Dùng sức vung đao quét ngang đến chỗ trống trước mặt.
Vù!
Đao khí vạch ra nửa vòng tròn, bị đao khí chém tới thi thể hóa thành tàn chi* bay loạn, nói là kiếm pháp thì thật ra chính là dùng đao, một chiêu liền để những tặc binh kiến thức biết được cái gì là võ học chân chính.
* phần còn lại của chân tay đã bị cụt
Thân thể nghiêng về phía trước hai tay cầm đao vẫn duy trì tư thế xuất đao như cũ, một đêm chém giết khiến Bạch Vũ Quân nắm giữ được tinh túy đao pháp.
Tàn binh kinh hoàng lui về phía sau mấy bước.
"Nàng chỉ có một người! Chúng ta cùng tiến lên đông người cũng đè chết nàng thôi! Lên đi!"
Người nào đó ồn ào hô xong thì xoay người về phía trước, tặc binh còn lại nhìn đồ đần đang vọt mạnh lên giống như người vây xem, đợi khi hắn kịp phản ứng không ai phối hợp lại chỉ có bản thân vọt đã tới trước mặt nữ nhân bạch y, đầu xoay một cái sợ hãi dâng lên.
Phù phù, hai đầu gối quỳ trước mặt Bạch Vũ Quân.
"Nữ hiệp. . . Tha mạng . ."
Bạch Vũ Quân cười cười, bỗng nhiên đưa tay trái ra nắm đầu tặc binh ồn ào kia bỗng nhiên ấn xuống mặt đất. . .
Bịch, đầu lâu như quả dưa hấu bị tan tành, gạch cứng chính diện, đầu người bại hoàn toàn.
Tình cảnh lần nữa rơi vào yên tĩnh, tặc binh bọn họ không nhúc nhích nhìn Bạch Vũ Quân tựa như nhìn quái vật trước cửa miếu, có thể nhấn vỡ người đầu rất nhiều người có thể làm được, có thể những người kia đều không ngoại lệ đều là tráng hán có cơ bắp cánh tay to hơn chân chân nhưng sao tiểu nha đầu cũng có thể làm được?
Bạch Vũ Quân quay đầu nhìn về phía nơi xa , bên kia có người có khí huyết rất dồi dào đang đến gần, nhiệt cảm ứng tia hồng ngoại trong hình ảnh khí huyết hắn cao hơn gấp mấy lần so với người bình thường.
"Sáng sớm cơm còn chưa ăn đã phải liều mạng, xà sống không dễ gì mà."
Đối phó loại kẻ địch tráng hán thì vũ khí thích hợp nhất là thanh trọng thước kia, đáng tiếc tối hôm qua đi ra giết người chỉ mang theo hoành đao sắc bén nhất, liên quan tới loại chuyện so sức lực với người khác này thì chưa bao giờ sợ, từ khi ăn trái tim cá sấu tiêu hóa hấp thu đến nay thì sức mạnh đã tăng trưởng mười phần khả quan.
Tráng hán kia thế mà cưỡi ngựa, nhưng ở đây năm tháng đói khát đến chuột cũng ăn mà nuôi sống một con ngựa có thể thấy được bản lĩnh cao cường.
Thúc ngựa đi tới phía trước miếu thành hoàng, nghe bọn lâu la miêu tả sau tráng hán tràn ngập hứng thú đối với Bạch Vũ Quân, phất tay ra hiệu thủ hạ lui về phía sau một thân một mình tiến lên.
"Hổ Uy bang Trần Quyền, xin hỏi tục danh cô nương."
Lạnh lùng nhìn kia cái gì Hổ Uy bang Trần Quyền kia một cái, nghe cái tên chỉ là cái bang hội không chính hiệu, tai thời kì loạn lạc chẳng những không đi cứu tai chỉ toàn làm thừa dịp loạn mà vẽ thêm chuyện, thật đúng là loạn thế xuất anh hùng đây mà.
"Thuần Dương Cung, Bạch Vũ Quân."
Trần Quyền nghe vậy bỗng nhiên giật mình liền lùi lại ba bước, ba chữ Thuần Dương Cung đủ để khiến hắn ngước nhìn, phàm là ở trên đời này tai mắt nhạy bén chút cũng biết đại danh Thuần Dương Cung, không nói hắn chỉ là tên nhân viên của bang hội nhàn hạ, ngay cả ma tộc làm hại thế gian cũng không dám giở trò trước mặt Thuần Dương cung.
Nhưng mà. . . Cô bé này vì sao không có mặc đạo bào cũng không mang tín vật?
Chẳng lẽ là giả mạo Thuần Dương Cung muốn dọa chúng ta lui?
"Ồ? Vậy thì thật là thất kính, không biết có tín vật Thuần Dương để cho chúng ta mở mang kiến thức một phen, nếu như không có, cũng đừng trách ta thay Thuần Dương cung dọn dẹp lừa đảo."
Nghe vậy, Bạch Vũ Quân bĩu môi.
"Không có, có cũng không cho ngươi nhìn."
"Hay cho một cô nàng miệng lưỡi sắc bén, giả mạo Thuần Dương Cung hù dọa chúng ta còn dám ăn nói ngông cuồng, đã như vậy thì đừng trách Trần mỗ ta không khách khí, vừa vặn ta còn thiếu một áp trại phu nhân đấy, khà khà, ngươi có hứng thú không?"
Trả lời Trần Quyền chính là đao khí ác liệt!
"Bắc Minh kiếm khí! Thái Cực Kiếm. . . Đao pháp!"
Lúc đàm phán không có khả năng thành công thì bạo lực thành lựa chọn tốt nhất, Bạch Vũ Quân trước tiên công kích hơn nữa còn không hề cố kỵ sử dụng độc dịch. . .
Bạch Vũ Quân canh giữ ở trước cửa miếu Thành Hoàng trợ giúp những nữ hài trốn ở trong miếu, nữ hài được cứu càng ngày càng nhiều, tiếng khóc nữ nhân dẫn tới một đám lại một đám lưu manh vô lại, đao pháp bóng dáng màu trắng càng ngày càng thành thạo, đến lúc cổng tích tụ thi thể cao hơn một mét lại cũng không ai dám tới gần miếu thành hoàng.
Nghiệt súc cũng được, cầm thú cũng được, người khác thích nói cái gì thì cứ nói cái đó, dù sao ngày hôm nay sẽ không nhượng bộ nửa bước.
Bảo vệ không chỉ là những nữ hài đáng thương, Bạch Vũ Quân càng kiên định bảo vệ tốt thân là nữ nhi giống như mình, chấp niệm này, không thể vứt bỏ.
Chân trời màu trắng bạc, tà ma một đêm điên cuồng bởi vì mỏi mệt tạm thời ngừng lại.
Ngồi trên thềm đá trước miếu, tay phải cầm đao vỏ chống đất, ngón tay cái gảy một cái hoành đao bắn ra lại hạ xuống, lưỡi đao tiếng ma sát làm người ta không dám đến gần.
Ngụy sư tỷ đi đến bên cạnh ngồi trên thềm đá, có lẽ là đang cùng Bạch Vũ Quân nói chuyện cũng có lẽ là nói một mình.
"Khi đó ta còn rất nhỏ, cả nhà chết trong trận hỗn loạn sau khi thành bị phá, sư phụ tìm được ta dẫn ta lên núi, lúc ấy ta cũng hận, rất hận những loạn quân kia, về sau giết tất cả bọn hắn, thế nhưng thảm kịch sẽ không dừng lại, một trận lại một trận náo động, một thành lại một thành bị phá, giết cũng giết không hết. . ."
"Từ từ, ta biết thảm kịch sẽ còn không ngừng diễn ra, chúng ta cũng không làm được gì cả. . ."
". . ."
Bạch Vũ Quân lặng im, Ngụy sư tỷ là người có chuyện xưa, có lẽ mỗi người đều có câu chuyện, chỉ là không muốn nói mà thôi.
Ngụy sư tỷ nhìn nhìn thi thể đếm không hết trước miếu Thành Hoàng.
"Chuyện giết nhiều người thế này cũng không nhỏ, tuy là mấy tên khốn kiếp này đều đáng chết nhưng dù sao ngươi cũng là yêu bọn họ dù sao cũng là người, trừng phạt khẳng định không thể thiếu, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện, còn lại phải xem tâm tình sư môn."
"Ta có phải có chút xen vào việc người khác hay không?."
Bạch Vũ Quân tự giễu, cứu trợ nhân loại cuối cùng lại bị nhân loại trừng phạt.
"Không, ta hối hận vì không làm cùng ngươi."
Lắc đầu, Ngụy sư tỷ đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ tro bụi dính bên trên đạo bào, quay đầu nhìn về phía những nữ tử nghẹn ngào nuốt khóc nỉ non mặt lộ vẻ bi thương.
"Trước đó ta không thích ngươi, bởi vì ngươi là rắn, hiện tại. . . Ngươi là bạn ta."
Ngụy sư tỷ cười cười xoay người rời khỏi.
Bạch Vũ Quân nhìn bóng dáng Ngụy sư tỷ biến mất ở giao lộ, quay đầu nhìn nhìn, những nữ hài kia vẫn mặt lộ vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi như cũ, người nhà các nàng đều không còn, dù cho sống cũng rất ít có người có thể lại thu nhận các nàng, có lẽ không bao lâu liền sẽ có người bảo thủ không có năng lực nhảy ra đưa các nàng nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.
Không bảo vệ được nữ nhân lại lấy nữ nhân ra trút giận, thật đúng là không biết xấu hổ đến cực hạn.
Sáng sớm.
Tặc binh vào thành tàn phá bừa bãi bắt đầu có tổ chức cướp sạch kho lúa ngân khố, sau khi nghe nói miếu Thành Hoàng có nữ hài trẻ tuổi giết hơn trăm người thì hô to gọi nhỏ chạy tới miếu Thành Hoàng, mấy trăm tặc binh lưu dân vung vẩy vũ khí nông cụ thậm chí gậy gỗ khí thế hùng hổ.
Cổng miếu Thành Hoàng nho nhỏ bị vây đến nước chảy không lọt.
Trong miếu cái bùn gì cũng không biết, sẽ chỉ mở miệng một tiếng thuận theo Thiên đạo chớ có quấy nhiễu.
Bạch Vũ Quân đứng ở trước cửa sắc mặt lạnh lùng, tiếng khóc những nữ hài sau lưng càng lớn, các nàng biết rõ một khi bạch y nữ hiệp ngăn không được những tên ác nhân thì sau đó sẽ phát sinh cái gì.
Có một nữ hài nào đó áo quần rách nát lấy từ trong ngực ra một cây dao găm, mạnh mẽ cắt yết hầu, nàng thà chết cũng không muốn lại bị làm nhục.
Quay đầu liếc mắt nhìn, màu máu đỏ tươi chói mắt.
Bên ngoài những tên lưu manh kia vô lại ô ngôn uế ngữ khó nghe, máu đỏ tươi phảng phất như đang giễu cợt thế giới dã man này, có lẽ là những thi thể này trấn trụ tặc binh, đợi khi kiên nhẫn bọn hắn bị tiêu hao sạch sẽ thì sẽ xông lên liều mạng, Thành Hoàng gia ngay cả hang ổ miếu thờ mình cũng không bảo vệ được, bây giờ các cô gái và Thành Hoàng lão gia lại phải dựa vào một con rắn, đúng là mỉa mai.
Hai bên giương cung bạt kiếm, Bạch Vũ Quân một bước không lùi!
Rút đao.
"Thuần Dương quyết Thiên đạo kiếm thế! Vô Ngã Vô Kiếm!"
Dùng sức vung đao quét ngang đến chỗ trống trước mặt.
Vù!
Đao khí vạch ra nửa vòng tròn, bị đao khí chém tới thi thể hóa thành tàn chi* bay loạn, nói là kiếm pháp thì thật ra chính là dùng đao, một chiêu liền để những tặc binh kiến thức biết được cái gì là võ học chân chính.
* phần còn lại của chân tay đã bị cụt
Thân thể nghiêng về phía trước hai tay cầm đao vẫn duy trì tư thế xuất đao như cũ, một đêm chém giết khiến Bạch Vũ Quân nắm giữ được tinh túy đao pháp.
Tàn binh kinh hoàng lui về phía sau mấy bước.
"Nàng chỉ có một người! Chúng ta cùng tiến lên đông người cũng đè chết nàng thôi! Lên đi!"
Người nào đó ồn ào hô xong thì xoay người về phía trước, tặc binh còn lại nhìn đồ đần đang vọt mạnh lên giống như người vây xem, đợi khi hắn kịp phản ứng không ai phối hợp lại chỉ có bản thân vọt đã tới trước mặt nữ nhân bạch y, đầu xoay một cái sợ hãi dâng lên.
Phù phù, hai đầu gối quỳ trước mặt Bạch Vũ Quân.
"Nữ hiệp. . . Tha mạng . ."
Bạch Vũ Quân cười cười, bỗng nhiên đưa tay trái ra nắm đầu tặc binh ồn ào kia bỗng nhiên ấn xuống mặt đất. . .
Bịch, đầu lâu như quả dưa hấu bị tan tành, gạch cứng chính diện, đầu người bại hoàn toàn.
Tình cảnh lần nữa rơi vào yên tĩnh, tặc binh bọn họ không nhúc nhích nhìn Bạch Vũ Quân tựa như nhìn quái vật trước cửa miếu, có thể nhấn vỡ người đầu rất nhiều người có thể làm được, có thể những người kia đều không ngoại lệ đều là tráng hán có cơ bắp cánh tay to hơn chân chân nhưng sao tiểu nha đầu cũng có thể làm được?
Bạch Vũ Quân quay đầu nhìn về phía nơi xa , bên kia có người có khí huyết rất dồi dào đang đến gần, nhiệt cảm ứng tia hồng ngoại trong hình ảnh khí huyết hắn cao hơn gấp mấy lần so với người bình thường.
"Sáng sớm cơm còn chưa ăn đã phải liều mạng, xà sống không dễ gì mà."
Đối phó loại kẻ địch tráng hán thì vũ khí thích hợp nhất là thanh trọng thước kia, đáng tiếc tối hôm qua đi ra giết người chỉ mang theo hoành đao sắc bén nhất, liên quan tới loại chuyện so sức lực với người khác này thì chưa bao giờ sợ, từ khi ăn trái tim cá sấu tiêu hóa hấp thu đến nay thì sức mạnh đã tăng trưởng mười phần khả quan.
Tráng hán kia thế mà cưỡi ngựa, nhưng ở đây năm tháng đói khát đến chuột cũng ăn mà nuôi sống một con ngựa có thể thấy được bản lĩnh cao cường.
Thúc ngựa đi tới phía trước miếu thành hoàng, nghe bọn lâu la miêu tả sau tráng hán tràn ngập hứng thú đối với Bạch Vũ Quân, phất tay ra hiệu thủ hạ lui về phía sau một thân một mình tiến lên.
"Hổ Uy bang Trần Quyền, xin hỏi tục danh cô nương."
Lạnh lùng nhìn kia cái gì Hổ Uy bang Trần Quyền kia một cái, nghe cái tên chỉ là cái bang hội không chính hiệu, tai thời kì loạn lạc chẳng những không đi cứu tai chỉ toàn làm thừa dịp loạn mà vẽ thêm chuyện, thật đúng là loạn thế xuất anh hùng đây mà.
"Thuần Dương Cung, Bạch Vũ Quân."
Trần Quyền nghe vậy bỗng nhiên giật mình liền lùi lại ba bước, ba chữ Thuần Dương Cung đủ để khiến hắn ngước nhìn, phàm là ở trên đời này tai mắt nhạy bén chút cũng biết đại danh Thuần Dương Cung, không nói hắn chỉ là tên nhân viên của bang hội nhàn hạ, ngay cả ma tộc làm hại thế gian cũng không dám giở trò trước mặt Thuần Dương cung.
Nhưng mà. . . Cô bé này vì sao không có mặc đạo bào cũng không mang tín vật?
Chẳng lẽ là giả mạo Thuần Dương Cung muốn dọa chúng ta lui?
"Ồ? Vậy thì thật là thất kính, không biết có tín vật Thuần Dương để cho chúng ta mở mang kiến thức một phen, nếu như không có, cũng đừng trách ta thay Thuần Dương cung dọn dẹp lừa đảo."
Nghe vậy, Bạch Vũ Quân bĩu môi.
"Không có, có cũng không cho ngươi nhìn."
"Hay cho một cô nàng miệng lưỡi sắc bén, giả mạo Thuần Dương Cung hù dọa chúng ta còn dám ăn nói ngông cuồng, đã như vậy thì đừng trách Trần mỗ ta không khách khí, vừa vặn ta còn thiếu một áp trại phu nhân đấy, khà khà, ngươi có hứng thú không?"
Trả lời Trần Quyền chính là đao khí ác liệt!
"Bắc Minh kiếm khí! Thái Cực Kiếm. . . Đao pháp!"
Lúc đàm phán không có khả năng thành công thì bạo lực thành lựa chọn tốt nhất, Bạch Vũ Quân trước tiên công kích hơn nữa còn không hề cố kỵ sử dụng độc dịch. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.