Chương 8: Từ biệt nhiều năm
Thư Nam Trạch
05/05/2021
Chương 8: Từ
biệt nhiều năm
Đội ngũ đi săn tiến vào rừng rậm.
Yên tĩnh có chút quỷ dị, vùng rừng rậm này không nghe được bất kỳ tiếng chim kêu thú rống, đến ngay cả chuột cũng không thấy được, vô cùng yên tĩnh khiến ngựa lớn chó săn trong đội ngũ xao động bất an.
Thợ săn phía trước có phát hiện.
Tộc trưởng thúc ngựa tiến lên, thấy được đám thợ săn vây quanh mấy cột đất to lớn kỳ quái, cột đất cao hơn người, to to nhỏ nhỏ tập hợp một chỗ, tộc trưởng nhớ tới trên đường đi nhìn thấy rất nhiều loại cột đất kỳ lạ này, quả nhiên Thập Vạn Đại Sơn thần kỳ ngay cả loại vật này cũng có, có điều nơi này làm sao cũng cảm thấy cả người đều không được thoải mái. . .
Trên sườn núi, mắt rắn lạnh lùng nhìn chăm chú, sau khi đợi đội ngũ kia đi sâu vào rừng rậm, đuôi cuốn một khối hình đá dài mảnh lên rồi mạnh mẽ quăng ra ngoài!
Cục đá xoay một vòng bay qua ngọn cây lướt qua đám người, sau đó đập mạnh vào bên trên cột đất, bang một tiếng, đập vỡ một miếng nhỏ, thân thể cao lớn của cột đất không trở ngại.
Đám người ngẩn người, nghi ngờ có người đánh lén, làm thành một đoàn căng thẳng nửa ngày cái gì cũng không nhìn thấy.
Thật ra thì khi hòn đá rơi xuống đất bọn họ bỏ chạy thì còn có thể sống sót, hiện tại đã chậm, cột đất giống như con suối tuôn ra một dòng nước màu đen. . .
Gâu gâu gâu ~!
Chó săn như bị điên sủa loạn, thậm chí có hai con chó săn giãy giụa khỏi dây thừng cụp đuôi chạy, ngựa hí lên, dị trạng chó săn và ngựa lớn khiến cho mọi người cảm thấy bất an, hơn nữa nghĩ tới tiếng vù vù trong rừng cây.
Cho đến khi bắp chân gia đinh nào đó đau xót, cúi đầu nhìn thấy một màn khiến cho da đầu người ta tê dại.
Tiếng kêu thảm kinh hoàng đánh vỡ yên tĩnh. . .
Càng ngày càng nhiều con kiến lớn bằng ngón cái nhào tới!
Đám người vừa mới còn ôm thành một đoàn trong nháy mắt như vỡ tổ phân tán chạy loạn khắp bốn phía, vừa chạy vừa liều mạng vỗ vào kiến trên người, càng tán loạn càng dễ dàng bởi vì làm rung động sẽ dẫn kiến trong ổ đến, từng cột đất trong nháy mắt biến thành biển đen, một loại kiến nào đó không biết tên làm cho nhân loại thấy được cái gì gọi là ưu thế số lượng, ngắn ngủi mất một lúc ngắn ngủi trong cánh rừng cây này hầu như không còn chỗ đặt chân.
Người ngã sấp xuống đừng mong sẽ đứng lên được, mấy giây ngắn ngủi sẽ biến thành một quả bóng kiến, sau đó dần dần tan rã.
Bạch xà nhớ tới lúc trước có một con cá sấu đ ngang qua rừng cây, cá sấu dài hơn bốn mét chẳng mấy chốc đã hòa tan mất, hóa thành chất dinh dưỡng cho đám kiến, huống chi nhân loại cũng không có da thịt bền chắc như con cá sấu kia.
Nhìn thấy tộc trưởng còn đang thúc ngựa chạy trốn như điên, Bạch xà biến mất trong bụi cỏ.
Tộc trưởng kéo ngựa chạy trốn, địa hình gập ghềnh hạn tốc độ chế ngựa, kiến cắn xé khiến ngựa lớn điên cuồng phi nước đại, tộc trưởng ngồi trên lưng ngựa không chú ý bị cành cây quét xuống té ngựa, chờ chịu đựng đau đớn bò dậy thì vật để cưỡi sớm đã không thấy tăm hơi, nghe thấy trong rừng cây sau lưng còn có từng cơn kêu thảm truyền ra, bất chấp đau đớn khập khiễng tiếp tục chạy trốn.
Nếu như thời gian có thể quay ngược, hắn ta thề tuyệt đối không tiến rừng sâu dù là một bước, đáng tiếc tất cả đã trễ rồi.
Bóng trắng hiện lên, đầu vị tộc trưởng nông thôn nhỏ này đau xót ngất đi.
Không biết qua bao lâu, tộc trưởng chậm rãi tỉnh lại, cảm giác hình như có ai đang lôi kéo mình đi lên phía trước, cũng không biết là gia đinh hay là những thợ săn hắn ta thuê tới, sau khi trở về có thể thưởng hai lượng bạc, tộc trưởng nghĩ đến như thế, nhưng mà khi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thì nhất thời vô cùng kinh hoàng. . .
Đuôi của một con rắn màu trắng to lớn đang cuốn lấy bắp chân hắn ta kéo phía trước!
"Cứu. . . Cứu mạng. . ."
Không có bất kỳ ai trả lời, tiếng kêu cứu quanh quẩn trong sơn cốc, lòng tộc trưởng thật lạnh.
Tiếp theo cả người bị quăng lên không trung, sau khi rơi xuống đất lăn mấy vòng thì ngẩng đầu nhìn chung quanh kinh hoàng kêu la, vẫn là cái kia mảnh núi rừng kia, hắn ta bị Bạch xà kéo trở lại.
Kiến bao trùm người tham lam, Bạch xà rời đi cũng không quay đầu lại.
. . .
Người may mắn chạy thoát khỏi núi, sau đó danh tiếng thú dữ trong núi lan truyền nhanh chóng, Thập Vạn Đại Sơn lần nữa dùng máu tanh của hắn ta cảnh cáo nhân loại, mấy chục người lên núi không đến mười người sống sót, lần này ngay đến người hái thuốc dựa vào lên núi hái thuốc mưu sinh cũng không dám lên núi nữa, đồng thời các thôn dân cũng biết trí thông minh con Bạch xà kia không hề thấp, dày công toi luyện chơi trò mượn đao giết người.
Nếu không phải sơn thôn nghèo ở nhà cỏ tranh thì đã sớm xây cho Bạch xà một cái miếu rồi.
Trong sơn thôn không có chú trọng người học cứu(1) như trong thành phố, ai giúp bận bịu ai hiển linh thì sẽ tin người đó, miếu hồ tiên hoàng đại tiên thậm chí xà tiên tại nông thôn đều có thể thấy được ở khắp nơi, nếu đi cầu đại thần cao cao tại thượng không để ý người thì thà không bằng đi tìm đại tiên phía sau thôn núi, chí ít đại tiên sẽ thỉnh thoảng hiển linh, cũng chữa bệnh miễn tai.
Sơn dân càng thêm sợ hãi bạch xà.
Bạch xà biết mình không thể giao lưu quá nhiều với Vân Nhi, nếu không rất dễ ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng nên quyết định về núi.
Sơn cốc vắng vẻ.
Cây hạnh già xây đất lành, bạch xà thông linh vấn trường sinh.
Trong núi không biết năm tháng, mưa gió âm tình khí hậu vạn thiên, cổ thụ đã thành đạo tràng tu luyện của Bạch xà, ngoại trừ sáng sớm leo lên núi sườn núi thổ nạp thì cơ bản đều dưới tàng cây, hoặc cuộn tại trên đá lớn hoặc lười biếng quấn quanh ở bên trên cổ thụ, hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, thẳng cho đến lần nữa lột da sinh trưởng, thân thể đã đạt đến sáu mét.
Đột nhiên nhớ tới Vân Nhi, cũng không biết bé kia kia đã trải qua kiểu gì, Bạch xà mới nhớ tới cây ăn quả trong núi đã chín lần kết hoa ra quả, nháy mắt đã qua chín năm.
Một đường bơi về phía ngoài núi.
Khi nhìn thấy sơn thôn, Bạch xà cảm thán vẫn như chín năm trước, nghèo khó như thế.
Có lẽ Bạch xà và Vân Nhi có duyên phận, khi đi tới phía sau núi thì nhìn thấy được một bóng dáng xinh đẹp đứng đó ngẩn người, bé gái đã trưởng thành, mùi không thay đổi, nếu như không nhìn tới vết chai trên tay thì thật ra Vân Nhi vẫn rất thanh tú, thật dài tóc buông xuống đến thắt lưng, tuyệt đối là mỹ nữ nhất đẳng ở nông thôn, chỉ có điều. . . Vì sao đôi mi thanh tú lại nhíu lại.
Vân Nhi trong lòng có cảm giác nên quay đầu, nhìn thấy bóng dáng màu trắng đã lâu không gặp.
"Bạch xà!"
Giống như khi còn bé, chạy tới ôm chặt lấy bạch xà vừa khóc lại cười, oán trách bạch xà đi nhiều năm, nắng chiều chiếu nghiêng, Vân Nhi duyên dáng yêu kiều như đứa bé con. . .
Màn đêm buông xuống ánh sao dày đặc lóe lên, loài người sống ở địa cầu hiện đại tuyệt đối không tưởng tượng nổi bầu trời sao thuần khiết có bao nhiêu đẹp, chấm nhỏ chợt lóe một cái treo trên màn trời, sáng lạng mà xinh đẹp.
Lưng Vân Nhi dựa Bạch xà ngồi trên đồng cỏ, mắt to và mắt rắn cùng nhau ngắm sao.
Thật ra thì Bạch xà không nhìn thấy sao, sau khi tu luyện mắt cận thị độ cao cũng không thay đổi nhiều, còn nhiệt cảm ứng hồng ngoại càng không thể nhìn thấy sao được, làm như vậy chỉ là bày ra một cái dáng mà thôi, dù sao Vân Nhi cũng không biết mắt của bạn tốt bị cận thị.
Vân Nhi nói thì thầm với Bạch xà.
"Ta phải lấy chồng rồi. . ."
". . ."
Bạch xà im lặng, năm nay Vân Nhi có thể lớn bao nhiêu? Mười lăm tuổi? Hoặc là mười sáu tuổi, cái tuổi này nên ở sân trường nghiêm túc học hành chứ không phải lấy chồng sinh con, cái tuổi này mà sinh con thì tỉ lệ tử vong cực cao, thế nhưng ai lại quan tâm chứ?
" Vương đại ca trong thôn rất tốt, ta thích huynh ấy nhưng không muốn gả cho huynh ấy, ta thật sự rất thích Vương đại ca. . ."
". . ."
"Tháng trước Quách viên ngoại tới thôn chúng ta nhìn thấy được ta nói muốn nạp ta làm tiểu thiếp, ta biết tiểu thiếp không có địa vị, Quách viên ngoại cũng bốn mươi tuổi giống như cha ta vậy."
". . ."
"Trong thôn nghèo, nhà Vương đại ca cũng rất nghèo, mỗi năm lương thực không đủ ăn nên phải đào rễ cỏ cạo vỏ cây, Quách viên ngoại không giống, nhà ông ta ngày ngày có thể ăn thịt không cần lo phải chịu đói, ngươi nhìn Quách viên ngoại mập như vậy, tuy nói tiểu thiếp không có địa vị nhưng ta thật sự không muốn phải chịu đói nữa!"
Cảm xúc Vân Nhi có chút kích động, Bạch xà biết nàng chỉ là cố gắng muốn chứng minh bản thân mình không sai.
"Cha mẹ không muốn để cho ta đi làm tiểu thiếp, ta muốn đi, bọn họ đành phải đồng ý, Vương đại ca rất đau lòng."
"Ngày mốt ta phải lấy chồng. . ."
"Bạch xà, ngươi có thể đưa ta lấy chồng không. . ."
Bạch xà gật gật đầu.
Đêm tối chói lọi, trên sườn núi, tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra từ rất xa. . .
Đội ngũ đi săn tiến vào rừng rậm.
Yên tĩnh có chút quỷ dị, vùng rừng rậm này không nghe được bất kỳ tiếng chim kêu thú rống, đến ngay cả chuột cũng không thấy được, vô cùng yên tĩnh khiến ngựa lớn chó săn trong đội ngũ xao động bất an.
Thợ săn phía trước có phát hiện.
Tộc trưởng thúc ngựa tiến lên, thấy được đám thợ săn vây quanh mấy cột đất to lớn kỳ quái, cột đất cao hơn người, to to nhỏ nhỏ tập hợp một chỗ, tộc trưởng nhớ tới trên đường đi nhìn thấy rất nhiều loại cột đất kỳ lạ này, quả nhiên Thập Vạn Đại Sơn thần kỳ ngay cả loại vật này cũng có, có điều nơi này làm sao cũng cảm thấy cả người đều không được thoải mái. . .
Trên sườn núi, mắt rắn lạnh lùng nhìn chăm chú, sau khi đợi đội ngũ kia đi sâu vào rừng rậm, đuôi cuốn một khối hình đá dài mảnh lên rồi mạnh mẽ quăng ra ngoài!
Cục đá xoay một vòng bay qua ngọn cây lướt qua đám người, sau đó đập mạnh vào bên trên cột đất, bang một tiếng, đập vỡ một miếng nhỏ, thân thể cao lớn của cột đất không trở ngại.
Đám người ngẩn người, nghi ngờ có người đánh lén, làm thành một đoàn căng thẳng nửa ngày cái gì cũng không nhìn thấy.
Thật ra thì khi hòn đá rơi xuống đất bọn họ bỏ chạy thì còn có thể sống sót, hiện tại đã chậm, cột đất giống như con suối tuôn ra một dòng nước màu đen. . .
Gâu gâu gâu ~!
Chó săn như bị điên sủa loạn, thậm chí có hai con chó săn giãy giụa khỏi dây thừng cụp đuôi chạy, ngựa hí lên, dị trạng chó săn và ngựa lớn khiến cho mọi người cảm thấy bất an, hơn nữa nghĩ tới tiếng vù vù trong rừng cây.
Cho đến khi bắp chân gia đinh nào đó đau xót, cúi đầu nhìn thấy một màn khiến cho da đầu người ta tê dại.
Tiếng kêu thảm kinh hoàng đánh vỡ yên tĩnh. . .
Càng ngày càng nhiều con kiến lớn bằng ngón cái nhào tới!
Đám người vừa mới còn ôm thành một đoàn trong nháy mắt như vỡ tổ phân tán chạy loạn khắp bốn phía, vừa chạy vừa liều mạng vỗ vào kiến trên người, càng tán loạn càng dễ dàng bởi vì làm rung động sẽ dẫn kiến trong ổ đến, từng cột đất trong nháy mắt biến thành biển đen, một loại kiến nào đó không biết tên làm cho nhân loại thấy được cái gì gọi là ưu thế số lượng, ngắn ngủi mất một lúc ngắn ngủi trong cánh rừng cây này hầu như không còn chỗ đặt chân.
Người ngã sấp xuống đừng mong sẽ đứng lên được, mấy giây ngắn ngủi sẽ biến thành một quả bóng kiến, sau đó dần dần tan rã.
Bạch xà nhớ tới lúc trước có một con cá sấu đ ngang qua rừng cây, cá sấu dài hơn bốn mét chẳng mấy chốc đã hòa tan mất, hóa thành chất dinh dưỡng cho đám kiến, huống chi nhân loại cũng không có da thịt bền chắc như con cá sấu kia.
Nhìn thấy tộc trưởng còn đang thúc ngựa chạy trốn như điên, Bạch xà biến mất trong bụi cỏ.
Tộc trưởng kéo ngựa chạy trốn, địa hình gập ghềnh hạn tốc độ chế ngựa, kiến cắn xé khiến ngựa lớn điên cuồng phi nước đại, tộc trưởng ngồi trên lưng ngựa không chú ý bị cành cây quét xuống té ngựa, chờ chịu đựng đau đớn bò dậy thì vật để cưỡi sớm đã không thấy tăm hơi, nghe thấy trong rừng cây sau lưng còn có từng cơn kêu thảm truyền ra, bất chấp đau đớn khập khiễng tiếp tục chạy trốn.
Nếu như thời gian có thể quay ngược, hắn ta thề tuyệt đối không tiến rừng sâu dù là một bước, đáng tiếc tất cả đã trễ rồi.
Bóng trắng hiện lên, đầu vị tộc trưởng nông thôn nhỏ này đau xót ngất đi.
Không biết qua bao lâu, tộc trưởng chậm rãi tỉnh lại, cảm giác hình như có ai đang lôi kéo mình đi lên phía trước, cũng không biết là gia đinh hay là những thợ săn hắn ta thuê tới, sau khi trở về có thể thưởng hai lượng bạc, tộc trưởng nghĩ đến như thế, nhưng mà khi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thì nhất thời vô cùng kinh hoàng. . .
Đuôi của một con rắn màu trắng to lớn đang cuốn lấy bắp chân hắn ta kéo phía trước!
"Cứu. . . Cứu mạng. . ."
Không có bất kỳ ai trả lời, tiếng kêu cứu quanh quẩn trong sơn cốc, lòng tộc trưởng thật lạnh.
Tiếp theo cả người bị quăng lên không trung, sau khi rơi xuống đất lăn mấy vòng thì ngẩng đầu nhìn chung quanh kinh hoàng kêu la, vẫn là cái kia mảnh núi rừng kia, hắn ta bị Bạch xà kéo trở lại.
Kiến bao trùm người tham lam, Bạch xà rời đi cũng không quay đầu lại.
. . .
Người may mắn chạy thoát khỏi núi, sau đó danh tiếng thú dữ trong núi lan truyền nhanh chóng, Thập Vạn Đại Sơn lần nữa dùng máu tanh của hắn ta cảnh cáo nhân loại, mấy chục người lên núi không đến mười người sống sót, lần này ngay đến người hái thuốc dựa vào lên núi hái thuốc mưu sinh cũng không dám lên núi nữa, đồng thời các thôn dân cũng biết trí thông minh con Bạch xà kia không hề thấp, dày công toi luyện chơi trò mượn đao giết người.
Nếu không phải sơn thôn nghèo ở nhà cỏ tranh thì đã sớm xây cho Bạch xà một cái miếu rồi.
Trong sơn thôn không có chú trọng người học cứu(1) như trong thành phố, ai giúp bận bịu ai hiển linh thì sẽ tin người đó, miếu hồ tiên hoàng đại tiên thậm chí xà tiên tại nông thôn đều có thể thấy được ở khắp nơi, nếu đi cầu đại thần cao cao tại thượng không để ý người thì thà không bằng đi tìm đại tiên phía sau thôn núi, chí ít đại tiên sẽ thỉnh thoảng hiển linh, cũng chữa bệnh miễn tai.
Sơn dân càng thêm sợ hãi bạch xà.
Bạch xà biết mình không thể giao lưu quá nhiều với Vân Nhi, nếu không rất dễ ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng nên quyết định về núi.
Sơn cốc vắng vẻ.
Cây hạnh già xây đất lành, bạch xà thông linh vấn trường sinh.
Trong núi không biết năm tháng, mưa gió âm tình khí hậu vạn thiên, cổ thụ đã thành đạo tràng tu luyện của Bạch xà, ngoại trừ sáng sớm leo lên núi sườn núi thổ nạp thì cơ bản đều dưới tàng cây, hoặc cuộn tại trên đá lớn hoặc lười biếng quấn quanh ở bên trên cổ thụ, hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, thẳng cho đến lần nữa lột da sinh trưởng, thân thể đã đạt đến sáu mét.
Đột nhiên nhớ tới Vân Nhi, cũng không biết bé kia kia đã trải qua kiểu gì, Bạch xà mới nhớ tới cây ăn quả trong núi đã chín lần kết hoa ra quả, nháy mắt đã qua chín năm.
Một đường bơi về phía ngoài núi.
Khi nhìn thấy sơn thôn, Bạch xà cảm thán vẫn như chín năm trước, nghèo khó như thế.
Có lẽ Bạch xà và Vân Nhi có duyên phận, khi đi tới phía sau núi thì nhìn thấy được một bóng dáng xinh đẹp đứng đó ngẩn người, bé gái đã trưởng thành, mùi không thay đổi, nếu như không nhìn tới vết chai trên tay thì thật ra Vân Nhi vẫn rất thanh tú, thật dài tóc buông xuống đến thắt lưng, tuyệt đối là mỹ nữ nhất đẳng ở nông thôn, chỉ có điều. . . Vì sao đôi mi thanh tú lại nhíu lại.
Vân Nhi trong lòng có cảm giác nên quay đầu, nhìn thấy bóng dáng màu trắng đã lâu không gặp.
"Bạch xà!"
Giống như khi còn bé, chạy tới ôm chặt lấy bạch xà vừa khóc lại cười, oán trách bạch xà đi nhiều năm, nắng chiều chiếu nghiêng, Vân Nhi duyên dáng yêu kiều như đứa bé con. . .
Màn đêm buông xuống ánh sao dày đặc lóe lên, loài người sống ở địa cầu hiện đại tuyệt đối không tưởng tượng nổi bầu trời sao thuần khiết có bao nhiêu đẹp, chấm nhỏ chợt lóe một cái treo trên màn trời, sáng lạng mà xinh đẹp.
Lưng Vân Nhi dựa Bạch xà ngồi trên đồng cỏ, mắt to và mắt rắn cùng nhau ngắm sao.
Thật ra thì Bạch xà không nhìn thấy sao, sau khi tu luyện mắt cận thị độ cao cũng không thay đổi nhiều, còn nhiệt cảm ứng hồng ngoại càng không thể nhìn thấy sao được, làm như vậy chỉ là bày ra một cái dáng mà thôi, dù sao Vân Nhi cũng không biết mắt của bạn tốt bị cận thị.
Vân Nhi nói thì thầm với Bạch xà.
"Ta phải lấy chồng rồi. . ."
". . ."
Bạch xà im lặng, năm nay Vân Nhi có thể lớn bao nhiêu? Mười lăm tuổi? Hoặc là mười sáu tuổi, cái tuổi này nên ở sân trường nghiêm túc học hành chứ không phải lấy chồng sinh con, cái tuổi này mà sinh con thì tỉ lệ tử vong cực cao, thế nhưng ai lại quan tâm chứ?
" Vương đại ca trong thôn rất tốt, ta thích huynh ấy nhưng không muốn gả cho huynh ấy, ta thật sự rất thích Vương đại ca. . ."
". . ."
"Tháng trước Quách viên ngoại tới thôn chúng ta nhìn thấy được ta nói muốn nạp ta làm tiểu thiếp, ta biết tiểu thiếp không có địa vị, Quách viên ngoại cũng bốn mươi tuổi giống như cha ta vậy."
". . ."
"Trong thôn nghèo, nhà Vương đại ca cũng rất nghèo, mỗi năm lương thực không đủ ăn nên phải đào rễ cỏ cạo vỏ cây, Quách viên ngoại không giống, nhà ông ta ngày ngày có thể ăn thịt không cần lo phải chịu đói, ngươi nhìn Quách viên ngoại mập như vậy, tuy nói tiểu thiếp không có địa vị nhưng ta thật sự không muốn phải chịu đói nữa!"
Cảm xúc Vân Nhi có chút kích động, Bạch xà biết nàng chỉ là cố gắng muốn chứng minh bản thân mình không sai.
"Cha mẹ không muốn để cho ta đi làm tiểu thiếp, ta muốn đi, bọn họ đành phải đồng ý, Vương đại ca rất đau lòng."
"Ngày mốt ta phải lấy chồng. . ."
"Bạch xà, ngươi có thể đưa ta lấy chồng không. . ."
Bạch xà gật gật đầu.
Đêm tối chói lọi, trên sườn núi, tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra từ rất xa. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.