Chương 43: Vẽ Bùa
Thư Nam Trạch
07/05/2021
Edit: Թվղ
❆❆❆❆❆
Một đường đuổi rất xa cho đến lúc mất đi khí tức lệ quỷ.
Trên đường phố thôn trấn, Bạch Vũ Quân cảm thấy nghi ngờ, một lệ quỷ rõ ràng như vậy làm sao có thể biến mất không thấy hình bóng? Phàm là lệ quỷ nhất định trước khi chết đều có diễn biến oán hận cực lớn không chịu đến âm phủ, bản thân không cảm ứng được vậy thì thôi tại sao la bàn cũng không có động tĩnh? Thứ đồ chơi lệ quỷ kia bất luận đi đến đâu cũng sẽ kèm theo khí tức khủng bố không thể nào biến mất được.
Chỉ tiếc ban đầu ở trên núi không học cho tốt pháp thuật chỉ biết đi lật sách.
Có người!
Dưới đêm trăng đường phố nơi xa đi tới một người, nhìn người kia Bạch Vũ Quân phát giác có chút quen thuộc, hình như chính là người áo đen ban ngày gặp phải kia.
Quả nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh khiến rắn khó chịu, nam tử kia nhìn Bạch Vũ Quân một cái rồi sau đó cúi đầu bước nhanh rời đi.
Bạch Vũ Quân không có quan tâm đến nam tử kia, nếu không đoán sai người áo đen kia hoặc là tán tu hoặc là chính là đệ tử tông môn nào đó du lịch bên ngoài, Bạch Vũ Quân không có ý định phát sinh xung đột với hắn.
Tìm rất lâu không có bất kỳ manh mối gì nên đành phải trở về căn nhà đổ nát.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Bạch Vũ Quân đeo rương sách eo treo vũ khí đi tới nhà phú hộ bị lệ quỷ gieo tai họa.
Nha hoàn người hầu sau khi tỉnh lại mang theo tài vật chạy không thấy bóng, nhà giàu lân cận vốn định kiếm bộn nhưng không dám tới cửa ăn tuyệt hộ, có trời mới biết có thể bởi vậy dẫn lệ quỷ kia tới hay không, tối hôm qua có ma quỷ lộng hành trong trấn rồi lại truyền thêm chân cụt tay đứt đầy viện ai còn dám tới gần.
Nhưng cứ như vậy mà mặc kệ một đống thi thể ném trong sân thì cũng không tốt, gió thổi qua mùi bay đến cái mũi hun đến đau hết cả não.
Mấy hương thân hợp lại tính dứt khoát gọi mấy lão lưu manh đến nhặt thi thể ném ra bãi tha ma, chỗ tốt chính là cho một túi lương thực cộng thêm một miếng thịt, miếng thịt lớn nhỏ không nói, dù sao không ít lão lưu manh vẫn thật sự phải sống tiếp.
Lão lưu manh ở cổ đại đều dùng để gọi người không vợ, là loại người không có nhà không có nghề không có vợ không có con một người ăn no cả nhà không đói bụng này, dù sao cũng không có gia thế đời sau liên lụy nên cái gì cũng dám làm, nghe nói có lương thực còn cho thịt ăn lập tức có một đám người không vợ làm việc chạy tới, bọn họ ngược lại cũng không sợ, giơ cái gầu xúc lên xúc một mạch mấy thịt vụn chân cụt tay bị đứt đổ vào miệng túi rồi đóng chặt lại, ném lên xe ba gác kéo đến bãi tha ma tùy tiện quăng ra là xong việc.
Lúc Bạch Vũ Quân đến vừa vặn đuổi kịp mấy người không vợ xúc thịt vụn kia, làm rất hăng say.
Chỉ là thịt vụn thi thể mà thôi đối với một con rắn hung ác mà nói không có gì có thể sợ, chọn chỗ sạch sẽ trong nội viện để đặt chân vào viện kiểm tra.
Mấy hán tử làm việc thấy một mỹ nữ tới nhất thời ngừng một lát nhìn mãnh liệt, lại không dám quá phận, thân đạo bào kia không phải là dễ trêu, chỉ có thể xem qua cho đỡ nghiện.
Tới viện tử này không phải là không có việc gì, từ bên trong rương sách lấy ra mấy tờ giấy vàng phù lục, nhìn nhà bố cục đại viên một chút thì dán phù lục bên trên cột cửa kề sát ở sảnh chính, tiếp đó lại phù lục ở tường rào và sương phòng.
Hán tử làm việc xì xào bàn tán.
" Nàng đạo cô xinh đẹp kia đang làm gì vậy?"
"Có lẽ là đang dán phù chuẩn bị bắt quỷ, thế nhưng mà làm sao đến bàn thờ pháp đàn cũng không bày, ta nhớ trước đó cách làm của Trương đại tiên phải chuẩn bị rất nhiều đồ vật mà."
"Nói nhỏ chút, đây chính là tiên tử trên tiên sơn, ngay đến quan gia cũng phải cung kính với bọn họ đấy."
Bạch Vũ Quân lười nghe nói nhảm, tự mình dán phù chú lên vị trí then chốt.
Bị lệ quỷ giết chết cũng dễ dàng hóa thành ác quỷ, trước tiên đem phù lục dán rồi phòng ngừa bảy ngày hồi hồn sẽ xảy ra chuyện, lúc xuống núi nhận lấy phù lục không nhiều nên không dám lãng phí quá nhiều, suy nghĩ chờ có thời gian thì sẽ đi tìm người học làm sao vẽ bùa.
Nghĩ đến vẽ bùa, nhìn nhìn hoa văn phù lục trong tay, hình như. . . cũng không phức tạp lắm.
Vẽ bùa cần dùng chu sa, Bạch Vũ Quân không có, trong kho hàng nhà tuyệt hậu này cũng không có, đành phải lùi lại mà xin dùng yên mực để vẽ, bút lấy tùy tiện từ trong thư phòng nhà này ra dùng, cũng mặc kệ linh hay không vẽ trước rồi nói, luyện bút pháp.
Trong sân các hán tử làm việc đã nhìn thấy tiểu đạo cô kia cầm yên mực bút lông đi tới trước cổng chính.
Bút lông rất lớn, thuộc về cái loại luyện thư pháp mới có thể dùng, quỷ mới biết một tài chủ vườn nông thôn vì sao sẽ bày đồ chơi này ở trong nhà, đoán chừng khả năng xem như vật trang trí càng lớn, ngày hôm nay thuận tiện Bạch Vũ Quân vẽ bùa, giơ lên chén mực lớn đi tới trước cổng chính, dưới ánh mắt rất nhiều người vây xem trong trấn mà không chút khách khí nhúng mực vẽ bùa. . .
Hai cánh cửa đại môn đều bị vẽ lên ấn phù phóng đại bản, dẫn tới dân chúng tiểu trấn nhao nhao tiến lên cầu ban cho phù để bảo vệ bình yên trong nhà, Bạch Vũ Quân trực tiếp bôi dầu lòng bàn chân chuồn mất, vừa đi vừa suy nghĩ.
"Xà tinh vẽ phù. . . Hẳn là dễ sử dụng?"
Phù lục dễ dùng hay không thì không biết, ban đêm hôm ấy tiểu trấn lại xảy ra chuyện.
Lại là một nhà hương thân bị giết cả nhà, một ngày trước nhà giàu kia còn lại nha hoàn người hầu sống sót thì nhà này chết sạch, đến con chó lớn trông nhà trong hộ viện cũng bị móc nội tạng ra!
Lệ quỷ giết người lan truyền như điên trên tiểu trấn.
Vừa qua khỏi buổi trưa hương thân phú hộ viên ngoại trong tiểu trấn đều chạy sạch sành sanh, là người cũng nhìn ra được hai lần giết người đều là nhà giàu có nếu không chạy làm không cẩn thận sẽ đến phiên nhà mình, chạy trốn đến nương nhờ họ hàng, ngược lại là dẫn đến dân lưu lạc xung quanh được dọn đến mấy căn nhà lớn còn có một chút lương thực.
Bạch Vũ Quân cảm thấy con lệ quỷ kia thật sự không cho rắn mặt mũi, rất quá đáng.
Lại là một ngày màn đêm buông xuống, Bạch Vũ Quân cầm vũ khí trong tay đứng ở chỗ cao liếc nhìn, tiểu trấn đêm nay đặc biệt yên tĩnh, những người đi không thoát run rẩy giấu mình ở trong chăn cầu thần cầu tiên, trước đó phù lục dán trong nhà phú hộ diệt môn thứ nhất cũng không biết bị ai trộm đi hai cái, có thể là để trong nhà dùng để trừ tà.
Ngồi trên nóc nhà, móc ra một miếng thịt hun khói bỏ vào trong miệng, hoàn toàn như trước đây nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt trong bụng.
Thời gian trôi qua rất chậm, rất nhiều người gánh không được mệt mỏi ngủ thật say.
Bạch Vũ Quân nháy mắt một cái không chớp mắt.
Đột nhiên, la bàn động! Kim đồng hồ đầu tiên là rung rung một chốc sau đó bỗng nhiên chỉ một phương hướng, Bạch Vũ Quân nắm vũ khí thi triển khinh công nhanh chóng chạy đến phương hướng kim đồng hồ.
Nơi xa giữa không trung bồng bềnh một bóng người, chính là lệ quỷ tóc tai bù xù kia, chỉ là đêm nay quần áo đã biến thành màu đỏ. . .
Nhìn kỹ mới phát hiện lệ quỷ là nam, trước đó thấy tóc tai hắn bù xù còn tưởng rằng là nữ quỷ, vẻ mặt xám trắng con mắt như cá chết hai chân không chạm đất trôi nổi bồng bềnh, liên tục chém giết khiến gã thăng cấp lên, tốc độ tăng cao tu vi của tà ma ngoại đạo thật sự nhanh cũng vô cùng dễ dàng, thiếu sót chính là biến thành cái xác không hồn điên thô bạo, ngay đến yêu cũng không thích thì có thể tưởng tượng làm cho người ta chán ghét bao nhiêu.
Bạch Vũ Quân rất hưng phấn, đúng vậy, hưng phấn.
Đã từng có người khác đối với mình hô to yêu nghiệt nạp mạng đi, ngày hôm nay rốt cục có thể quang minh chính đại hô lớn một tiếng ác quỷ chạy đâu với con ác quỷ này, có lẽ có một ngày còn có thể kêu lên một câu 'Nhân loại chạy đâu' nữa đấy.
"Ác quỷ!"
Tục ngữ nói ban đêm không được nói chữ quỷ là có đạo lý, quỷ đối với phát âm chữ quỷ đặc biệt mẫn cảm, Bạch Vũ Quân vừa mới hô hai chữ ác quỷ thì lệ quỷ kia đã lập tức quay đầu xông lại , vừa nhìn vừa cục cục cười quái dị, không sợ quỷ khóc chỉ sợ quỷ cười, cái đồ chơi này cười một tiếng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, nhìn móng tay kia một chút, cũng sắp đuổi kịp móng vuốt tê tê luôn rồi.
Mới học kiếm chiêu có thể thử một chút, rút ra trọng thước, vận chuyển yêu linh đem linh khí bám vào bên trên thước.
"Thái Hư Kiếm Ý!"
Trọng thước thẳng tắp rơi xuống chém tới, kình khí ác liệt ép lệ quỷ vội vàng lui về phía sau, dùng cây thước, Thái Hư Kiếm Ý là tên công pháp Thuần Dương tên bị Bạch Vũ Quân mượn dùng.
Sau khi lệ quỷ bị đẩy lùi thì hai chân giẫm một cái vọt mạnh tiến lên. . .
❆❆❆❆❆
Một đường đuổi rất xa cho đến lúc mất đi khí tức lệ quỷ.
Trên đường phố thôn trấn, Bạch Vũ Quân cảm thấy nghi ngờ, một lệ quỷ rõ ràng như vậy làm sao có thể biến mất không thấy hình bóng? Phàm là lệ quỷ nhất định trước khi chết đều có diễn biến oán hận cực lớn không chịu đến âm phủ, bản thân không cảm ứng được vậy thì thôi tại sao la bàn cũng không có động tĩnh? Thứ đồ chơi lệ quỷ kia bất luận đi đến đâu cũng sẽ kèm theo khí tức khủng bố không thể nào biến mất được.
Chỉ tiếc ban đầu ở trên núi không học cho tốt pháp thuật chỉ biết đi lật sách.
Có người!
Dưới đêm trăng đường phố nơi xa đi tới một người, nhìn người kia Bạch Vũ Quân phát giác có chút quen thuộc, hình như chính là người áo đen ban ngày gặp phải kia.
Quả nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh khiến rắn khó chịu, nam tử kia nhìn Bạch Vũ Quân một cái rồi sau đó cúi đầu bước nhanh rời đi.
Bạch Vũ Quân không có quan tâm đến nam tử kia, nếu không đoán sai người áo đen kia hoặc là tán tu hoặc là chính là đệ tử tông môn nào đó du lịch bên ngoài, Bạch Vũ Quân không có ý định phát sinh xung đột với hắn.
Tìm rất lâu không có bất kỳ manh mối gì nên đành phải trở về căn nhà đổ nát.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Bạch Vũ Quân đeo rương sách eo treo vũ khí đi tới nhà phú hộ bị lệ quỷ gieo tai họa.
Nha hoàn người hầu sau khi tỉnh lại mang theo tài vật chạy không thấy bóng, nhà giàu lân cận vốn định kiếm bộn nhưng không dám tới cửa ăn tuyệt hộ, có trời mới biết có thể bởi vậy dẫn lệ quỷ kia tới hay không, tối hôm qua có ma quỷ lộng hành trong trấn rồi lại truyền thêm chân cụt tay đứt đầy viện ai còn dám tới gần.
Nhưng cứ như vậy mà mặc kệ một đống thi thể ném trong sân thì cũng không tốt, gió thổi qua mùi bay đến cái mũi hun đến đau hết cả não.
Mấy hương thân hợp lại tính dứt khoát gọi mấy lão lưu manh đến nhặt thi thể ném ra bãi tha ma, chỗ tốt chính là cho một túi lương thực cộng thêm một miếng thịt, miếng thịt lớn nhỏ không nói, dù sao không ít lão lưu manh vẫn thật sự phải sống tiếp.
Lão lưu manh ở cổ đại đều dùng để gọi người không vợ, là loại người không có nhà không có nghề không có vợ không có con một người ăn no cả nhà không đói bụng này, dù sao cũng không có gia thế đời sau liên lụy nên cái gì cũng dám làm, nghe nói có lương thực còn cho thịt ăn lập tức có một đám người không vợ làm việc chạy tới, bọn họ ngược lại cũng không sợ, giơ cái gầu xúc lên xúc một mạch mấy thịt vụn chân cụt tay bị đứt đổ vào miệng túi rồi đóng chặt lại, ném lên xe ba gác kéo đến bãi tha ma tùy tiện quăng ra là xong việc.
Lúc Bạch Vũ Quân đến vừa vặn đuổi kịp mấy người không vợ xúc thịt vụn kia, làm rất hăng say.
Chỉ là thịt vụn thi thể mà thôi đối với một con rắn hung ác mà nói không có gì có thể sợ, chọn chỗ sạch sẽ trong nội viện để đặt chân vào viện kiểm tra.
Mấy hán tử làm việc thấy một mỹ nữ tới nhất thời ngừng một lát nhìn mãnh liệt, lại không dám quá phận, thân đạo bào kia không phải là dễ trêu, chỉ có thể xem qua cho đỡ nghiện.
Tới viện tử này không phải là không có việc gì, từ bên trong rương sách lấy ra mấy tờ giấy vàng phù lục, nhìn nhà bố cục đại viên một chút thì dán phù lục bên trên cột cửa kề sát ở sảnh chính, tiếp đó lại phù lục ở tường rào và sương phòng.
Hán tử làm việc xì xào bàn tán.
" Nàng đạo cô xinh đẹp kia đang làm gì vậy?"
"Có lẽ là đang dán phù chuẩn bị bắt quỷ, thế nhưng mà làm sao đến bàn thờ pháp đàn cũng không bày, ta nhớ trước đó cách làm của Trương đại tiên phải chuẩn bị rất nhiều đồ vật mà."
"Nói nhỏ chút, đây chính là tiên tử trên tiên sơn, ngay đến quan gia cũng phải cung kính với bọn họ đấy."
Bạch Vũ Quân lười nghe nói nhảm, tự mình dán phù chú lên vị trí then chốt.
Bị lệ quỷ giết chết cũng dễ dàng hóa thành ác quỷ, trước tiên đem phù lục dán rồi phòng ngừa bảy ngày hồi hồn sẽ xảy ra chuyện, lúc xuống núi nhận lấy phù lục không nhiều nên không dám lãng phí quá nhiều, suy nghĩ chờ có thời gian thì sẽ đi tìm người học làm sao vẽ bùa.
Nghĩ đến vẽ bùa, nhìn nhìn hoa văn phù lục trong tay, hình như. . . cũng không phức tạp lắm.
Vẽ bùa cần dùng chu sa, Bạch Vũ Quân không có, trong kho hàng nhà tuyệt hậu này cũng không có, đành phải lùi lại mà xin dùng yên mực để vẽ, bút lấy tùy tiện từ trong thư phòng nhà này ra dùng, cũng mặc kệ linh hay không vẽ trước rồi nói, luyện bút pháp.
Trong sân các hán tử làm việc đã nhìn thấy tiểu đạo cô kia cầm yên mực bút lông đi tới trước cổng chính.
Bút lông rất lớn, thuộc về cái loại luyện thư pháp mới có thể dùng, quỷ mới biết một tài chủ vườn nông thôn vì sao sẽ bày đồ chơi này ở trong nhà, đoán chừng khả năng xem như vật trang trí càng lớn, ngày hôm nay thuận tiện Bạch Vũ Quân vẽ bùa, giơ lên chén mực lớn đi tới trước cổng chính, dưới ánh mắt rất nhiều người vây xem trong trấn mà không chút khách khí nhúng mực vẽ bùa. . .
Hai cánh cửa đại môn đều bị vẽ lên ấn phù phóng đại bản, dẫn tới dân chúng tiểu trấn nhao nhao tiến lên cầu ban cho phù để bảo vệ bình yên trong nhà, Bạch Vũ Quân trực tiếp bôi dầu lòng bàn chân chuồn mất, vừa đi vừa suy nghĩ.
"Xà tinh vẽ phù. . . Hẳn là dễ sử dụng?"
Phù lục dễ dùng hay không thì không biết, ban đêm hôm ấy tiểu trấn lại xảy ra chuyện.
Lại là một nhà hương thân bị giết cả nhà, một ngày trước nhà giàu kia còn lại nha hoàn người hầu sống sót thì nhà này chết sạch, đến con chó lớn trông nhà trong hộ viện cũng bị móc nội tạng ra!
Lệ quỷ giết người lan truyền như điên trên tiểu trấn.
Vừa qua khỏi buổi trưa hương thân phú hộ viên ngoại trong tiểu trấn đều chạy sạch sành sanh, là người cũng nhìn ra được hai lần giết người đều là nhà giàu có nếu không chạy làm không cẩn thận sẽ đến phiên nhà mình, chạy trốn đến nương nhờ họ hàng, ngược lại là dẫn đến dân lưu lạc xung quanh được dọn đến mấy căn nhà lớn còn có một chút lương thực.
Bạch Vũ Quân cảm thấy con lệ quỷ kia thật sự không cho rắn mặt mũi, rất quá đáng.
Lại là một ngày màn đêm buông xuống, Bạch Vũ Quân cầm vũ khí trong tay đứng ở chỗ cao liếc nhìn, tiểu trấn đêm nay đặc biệt yên tĩnh, những người đi không thoát run rẩy giấu mình ở trong chăn cầu thần cầu tiên, trước đó phù lục dán trong nhà phú hộ diệt môn thứ nhất cũng không biết bị ai trộm đi hai cái, có thể là để trong nhà dùng để trừ tà.
Ngồi trên nóc nhà, móc ra một miếng thịt hun khói bỏ vào trong miệng, hoàn toàn như trước đây nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt trong bụng.
Thời gian trôi qua rất chậm, rất nhiều người gánh không được mệt mỏi ngủ thật say.
Bạch Vũ Quân nháy mắt một cái không chớp mắt.
Đột nhiên, la bàn động! Kim đồng hồ đầu tiên là rung rung một chốc sau đó bỗng nhiên chỉ một phương hướng, Bạch Vũ Quân nắm vũ khí thi triển khinh công nhanh chóng chạy đến phương hướng kim đồng hồ.
Nơi xa giữa không trung bồng bềnh một bóng người, chính là lệ quỷ tóc tai bù xù kia, chỉ là đêm nay quần áo đã biến thành màu đỏ. . .
Nhìn kỹ mới phát hiện lệ quỷ là nam, trước đó thấy tóc tai hắn bù xù còn tưởng rằng là nữ quỷ, vẻ mặt xám trắng con mắt như cá chết hai chân không chạm đất trôi nổi bồng bềnh, liên tục chém giết khiến gã thăng cấp lên, tốc độ tăng cao tu vi của tà ma ngoại đạo thật sự nhanh cũng vô cùng dễ dàng, thiếu sót chính là biến thành cái xác không hồn điên thô bạo, ngay đến yêu cũng không thích thì có thể tưởng tượng làm cho người ta chán ghét bao nhiêu.
Bạch Vũ Quân rất hưng phấn, đúng vậy, hưng phấn.
Đã từng có người khác đối với mình hô to yêu nghiệt nạp mạng đi, ngày hôm nay rốt cục có thể quang minh chính đại hô lớn một tiếng ác quỷ chạy đâu với con ác quỷ này, có lẽ có một ngày còn có thể kêu lên một câu 'Nhân loại chạy đâu' nữa đấy.
"Ác quỷ!"
Tục ngữ nói ban đêm không được nói chữ quỷ là có đạo lý, quỷ đối với phát âm chữ quỷ đặc biệt mẫn cảm, Bạch Vũ Quân vừa mới hô hai chữ ác quỷ thì lệ quỷ kia đã lập tức quay đầu xông lại , vừa nhìn vừa cục cục cười quái dị, không sợ quỷ khóc chỉ sợ quỷ cười, cái đồ chơi này cười một tiếng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, nhìn móng tay kia một chút, cũng sắp đuổi kịp móng vuốt tê tê luôn rồi.
Mới học kiếm chiêu có thể thử một chút, rút ra trọng thước, vận chuyển yêu linh đem linh khí bám vào bên trên thước.
"Thái Hư Kiếm Ý!"
Trọng thước thẳng tắp rơi xuống chém tới, kình khí ác liệt ép lệ quỷ vội vàng lui về phía sau, dùng cây thước, Thái Hư Kiếm Ý là tên công pháp Thuần Dương tên bị Bạch Vũ Quân mượn dùng.
Sau khi lệ quỷ bị đẩy lùi thì hai chân giẫm một cái vọt mạnh tiến lên. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.