Quyển 4 - Chương 324: Bắt Hán gian
Phong Ngự Cửu Thu
18/06/2015
Người trong trấn nhỏ đã từng nhìn thấy con bò cạp này, cũng đã mô tả cho Tả Đăng Phong kích thước và hình dạng của nó, lúc ấy người kia chỉ bảo nó ‘to còn hơn lạc đà’, nhưng bây giờ nhìn tận mắt mới thấy nó giống cái cối xay cỡ bự hơn. Thân rộng ba thước, dài hai trượng, hai bên mỗi bên bốn cái chân và một cái càng, trên càng nổi đầy những khối u gồ ghề to tướng, nó đang xông thẳng về phía Tả Đăng Phong.
Con bò cạp này tuy so với hỏa xà thì rất nhỏ bé, nhưng so với người thường thì lại rất lớn, khí thế cũng vô cùng rào rạt, Tả Đăng Phong nhíu mày, có câu có năng lực thì không sợ hãi, tên này hùng hổ chạy tới như vậy, nhất định là có một năng lực gì đó, nhất định phải cẩn thận.
Con bò cạp nhanh chóng chạy tới, giơ càng lên tấn công ngay. Tốc độ tấn công của nó không nhanh, Tả Đăng Phong né tránh rất dễ, nhảy lên cao cúi đầu xuống nhìn, con bò cạp này lạ lùng thay không có đuôi móc, mà sau mông lại là hai cái đuôi ngắn như đuôi dế mèn.
Tả Đăng Phong nhảy lên cao, bò cạp không làm gì được, đành giương càng lên chờ hắn té xuống, Tả Đăng Phong càng thêm buồn bực, sao con này giống thằng đần quá vậy, không có làm được việc gì ra hồn.
Tả Đăng Phong từ từ hạ xuống, bò cạp lập tức giương càng chờ đón.
Còn cách mặt đất khoảng một trượng, Tả Đăng Phong dừng lại, bò cạp thấy hắn không rơi xuống, thì cố nhảy lên để bắt hắn, nhưng năng lực của nó thật sự là không có được tốt lắm, chỉ nhảy lên được chừng hai thước, thì rơi xuống, còn bị lật ngửa.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy con bò cạp này ngu ngốc chẳng làm được việc, nhưng Tả Đăng Phong vẫn cẩn thận, hắn sợ nó giả vờ ngốc để lừa hắn.
Thập Tam đột ngột từ trên cây nhảy xuống, giơ chân phải cào vào mắt bò cạp. Động tác của Thập Tam rất nhanh, mà con bò cạp lại phản ứng rất chậm, cứ thong thả giương càng ra mà thôi.
Tả Đăng Phong vội phóng linh khí bắt Thập Tam trở về.
"Miêu ~" Thập Tam bị bắt về, nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.
"Đừng có vội." Tả Đăng Phong lắc đầu, qua lần công kích này, hắn đã xác định được con bò cạp kia chỉ là một bao cỏ, nó cuồng vọng vì nó chưa bao giờ gặp phải đối thủ thật sự, chứ không có phải vì nó lợi hại.
Thập Tam không có hiểu dụng ý Tả Đăng Phong, đừng nói nó, con người cũng còn không đoán ra nổi dụng ý của hắn. Tả Đăng Phong chỉ là muốn xác định xem âm chúc hỏa xà có quan tâm tới con bò cạp này hay không, địa chi và độc có trao đổi tâm linh, âm chúc hỏa xà bị súng đào tẩu, bây giờ chưa hoàn hồn, đến khi nó lấy lại tinh thần, tự nhiên phát hiện ra con bò cạp do mình diễn sinh ra đang gặp nguy hiểm, nếu nó để ý tới con bò cạp này, ra lệnh cho con bò cạp bỏ chạy, nên chỉ cần nhìn xem con bò cạp có bỏ chạy hay không là biết kết quả. Nếu hỏa xà quan tâm tới nó, thì bắt nó mới có lợi, còn nếu không, thì bắt nó cũng chẳng làm được gì.
Tả Đăng Phong ngăn cản Thập Tam vì không muốn làm con bò cạp sợ hãi. Nếu con bò cạp bị thương, thì không thể dựa trên hành vi bỏ chạy của nó để phán đoán được hỏa xà có đang điều khiển nó hay không.
"Không có cần xuống nữa, để tao xử lý." Tả Đăng Phong ném Thập Tam lên cây, rồi hạ xuống đất.
Tả Đăng Phong vừa rơi xuống đất, con bò cạp lập tức xông tới. Tả Đăng Phong lập tức giở trò, dụ nó đuổi theo, Tả Đăng Phong cũng không chạy hết tốc lực, mà làm ra vẻ bò cạp chỉ cần cố gắng thêm một tí là có thể bắt được hắn, cứ chốc chốc hắn lại nhảy lên cao, để con bò cạp tưởng hắn không chạy được nữa, phải nhảy lên cao để tránh.
Tả Đăng Phong vừa đùa giỡn vừa nghĩ cách hành hạ con bò cạp. Cái con này không có khả năng tái sinh, thua xa con nhện với con cua, nếu bẻ gãy hết tám cái chân hai cái càng của nó, thì nó hoàn toàn tàn phế, lỡ mà vì vậy mà hỏa xà bỏ rơi nó luôn thì nguy, nhưng nếu không làm nó khổ sở, thì nó làm phiền mình. Nghĩ nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định hạ hai cái càng, bẻ thêm vài cái chân, để nó nửa tàn phế.
Sau nửa nén hương, đột nhiên con bò cạp dừng hẳn lại, không nhúc nhích dựa vào gốc cây. Đây là động tác cho thấy độc vật đang nhận lệnh của địa chi, Tả Đăng Phong chăm chú quan sát nó.
Một lát sau, con bò cạp xoay người bỏ chạy, chạy rất nhanh và rất đột ngột.
Tả Đăng Phong gật gù mỉm cười, âm chúc hỏa xà bị thương không tới nửa giờ đã báo động cho bò cạp chạy đi, cho thấy nó rất quan tâm cái bao cỏ này, bắt nó dùng được.
Tả Đăng Phong đã nghĩ xong bẻ cái chân nào, bẻ như thế nào, nên lập tức chạy tới, Huyền Âm Chân Khí đánh thẳng vào đầu bò cạp, con bò cạp này không có đuôi, nên không có vũ khí để chống đỡ, chỉ một lát sau đã bị hàn khí làm cho chóng mặt, Tả Đăng Phong lập tức thi triển Chuyển Sơn Quyết, đóng băng cho giòn rồi bẻ gãy mấy cái chân của nó.
"Thiên địa cân đối, đại đạo huyền diệu." Tả Đăng Phong cảm thán, sự lợi hại và kích thước hình thể của địa chi và độc vật do nó diễn sinh ra hoàn toàn đối lập với nhau. Con khỉ Cửu dương rất nhỏ, nên con quái vật nửa chuột nửa côn trùng do nó diễn sinh ra rất lớn, Lão Đại rất nhỏ, nên nó diễn sinh ra một con thằn lằn khổng lồ, âm chúc thổ dương không lớn, nên nó diễn sinh ra một con Cự Mãng mà cả cao thủ như Kim Châm cũng hạ độc được, nguyên nhân rất đơn giản, bản thể địa chi càng yếu, càng cần có độc vật lợi hại để bảo vệ.
Nhưng nghĩ kỹ thấy nguyên nhân thực sự lại là đạo lý âm dương hòa hợp, bản thân địa chi là ứng với địa khí mà sinh, Ngũ Hành địa khí là có định số, nếu địa khí là một trăm, bản thân địa chi giữ lại tám mươi, vậy độc vật do nó diễn sinh hỉ có thể nhận được hai mươi, địa chi yếu thì độc vật mạnh, địa chi mà mạnh thì độc vật phải yếu, đó là để đảm bảo âm dương hòa hợp.
Thuận lợi bắt được "Hán gian", nhưng Tả Đăng Phong lại phát sầu, con quái này ít nhất cũng phải một ngàn tám trăm cân, làm sao mang nó về được?
Mà không mang về thì không có được, ở đây đều là cát, âm chúc hỏa xà có thể chui ra bất kỳ lúc nào để cứu nó. Mặt đất của thành cổ là bùn đất thật, âm chúc hỏa xà không phải cao thủ đào động, nó có thể chui qua nền cát nhưng không thể chui qua nền đất, nên chỉ có thành cổ mới có thể thủ vững lâu dài.
Nhìn tới nhìn lui, nơi này có nhiều cây dương, cách đầu tiên Tả Đăng Phong nghĩ ra là làm xe trượt, nhưng xe trượt thì một đầu phải cong vểnh lên, nếu không cắm mũi vào trong cát, ở đây lại không có công cụ, không làm được.
Một hồi sau Tả Đăng Phong nhớ tới dạng xe vận chuyển đồ nặng của thời cổ đại. Phía dưới sử dụng ba bánh xe gỗ tròn, hai bên đặt hai bánh có rãnh, phụ trọng đặt ở phần sau, phía trước có càng kéo.
Chọn được gỗ cũng mất nửa giờ, đào rãnh định vị mất thêm nửa giờ, một giờ sau Tả Đăng Phong chế xe xong, lôi con bò cạp đi.
Người thường không thể nào kéo nổi cái xe này, Tả Đăng Phong phải dùng linh khí trợ lực, lúc này hắn mới thấy cảm ơn con lạc đà bị rớt vào trong hố cát, nếu không nhờ nó, đến giờ hắn vẫn chưa lĩnh ngộ và tu chỉnh được Chuyển Sơn Quyết, bây giờ đã phải tiêu hao bao nhiêu là linh khí để di chuyển cái xe này.
Đi được một lúc, Tả Đăng Phong đã thấy mệt, giờ mà có mấy con lạc đà ở đây thì tốt biết mấy, nhưng hắn không dám rời khỏi con bò cạp, cũng không dám bảo Thập Tam trở về báo tin, một là sợ nó lạc đường, hai là để dự âm chúc hỏa xà bất thần công kích nó, tên kia dài đến cả trăm mét, độ cao Thập Tam lăng không nằm trong phạm vi công kích của nó.
Lôi theo con quái vật khổng lồ, một giờ đi được có mấy dặm, Tả Đăng Phong nhẩm tính, cứ thế này về tới thành cổ cũng phải mất ít nhất một ngày.
Tả Đăng Phong khởi hành từ ba giờ sáng, trên đường trừ nghỉ ngơi uống nước thì không ngừng nghỉ, cứ mỗi cách một giờ lại phải phát Huyền Âm Chân Khí đóng băng con bò cạp để nó không tỉnh lại, cũng may thể lực và linh khí tiêu hao có thể bổ sung kịp.
Đến giữa trưa, Tả Đăng Phong ngồi nghỉ trên đỉnh cồn cát, nơi này tuy nóng, nhưng tương đối an toàn, vì địa thế này bất lợi cho âm chúc hỏa xà nếu muốn chui ra đột ngột.
Thập Tam sợ nóng, nên Tả Đăng Phong cho nó ngồi luôn trên xe, hưởng Huyền Âm Chân Khí chung với con bò cạp.
Đến chạng vạng tối, Tả Đăng Phong còn cách thành cổ không có tới hai mươi dặm, nhưng nghe thấy tiếng súng từ hướng thành cổ vọng ra, tiếng súng rất đanh và dày đặc, tiếng vang khác nhau, cho thấy Diệp Phi Hồng đã gặp phải địch nhân...
Con bò cạp này tuy so với hỏa xà thì rất nhỏ bé, nhưng so với người thường thì lại rất lớn, khí thế cũng vô cùng rào rạt, Tả Đăng Phong nhíu mày, có câu có năng lực thì không sợ hãi, tên này hùng hổ chạy tới như vậy, nhất định là có một năng lực gì đó, nhất định phải cẩn thận.
Con bò cạp nhanh chóng chạy tới, giơ càng lên tấn công ngay. Tốc độ tấn công của nó không nhanh, Tả Đăng Phong né tránh rất dễ, nhảy lên cao cúi đầu xuống nhìn, con bò cạp này lạ lùng thay không có đuôi móc, mà sau mông lại là hai cái đuôi ngắn như đuôi dế mèn.
Tả Đăng Phong nhảy lên cao, bò cạp không làm gì được, đành giương càng lên chờ hắn té xuống, Tả Đăng Phong càng thêm buồn bực, sao con này giống thằng đần quá vậy, không có làm được việc gì ra hồn.
Tả Đăng Phong từ từ hạ xuống, bò cạp lập tức giương càng chờ đón.
Còn cách mặt đất khoảng một trượng, Tả Đăng Phong dừng lại, bò cạp thấy hắn không rơi xuống, thì cố nhảy lên để bắt hắn, nhưng năng lực của nó thật sự là không có được tốt lắm, chỉ nhảy lên được chừng hai thước, thì rơi xuống, còn bị lật ngửa.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy con bò cạp này ngu ngốc chẳng làm được việc, nhưng Tả Đăng Phong vẫn cẩn thận, hắn sợ nó giả vờ ngốc để lừa hắn.
Thập Tam đột ngột từ trên cây nhảy xuống, giơ chân phải cào vào mắt bò cạp. Động tác của Thập Tam rất nhanh, mà con bò cạp lại phản ứng rất chậm, cứ thong thả giương càng ra mà thôi.
Tả Đăng Phong vội phóng linh khí bắt Thập Tam trở về.
"Miêu ~" Thập Tam bị bắt về, nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.
"Đừng có vội." Tả Đăng Phong lắc đầu, qua lần công kích này, hắn đã xác định được con bò cạp kia chỉ là một bao cỏ, nó cuồng vọng vì nó chưa bao giờ gặp phải đối thủ thật sự, chứ không có phải vì nó lợi hại.
Thập Tam không có hiểu dụng ý Tả Đăng Phong, đừng nói nó, con người cũng còn không đoán ra nổi dụng ý của hắn. Tả Đăng Phong chỉ là muốn xác định xem âm chúc hỏa xà có quan tâm tới con bò cạp này hay không, địa chi và độc có trao đổi tâm linh, âm chúc hỏa xà bị súng đào tẩu, bây giờ chưa hoàn hồn, đến khi nó lấy lại tinh thần, tự nhiên phát hiện ra con bò cạp do mình diễn sinh ra đang gặp nguy hiểm, nếu nó để ý tới con bò cạp này, ra lệnh cho con bò cạp bỏ chạy, nên chỉ cần nhìn xem con bò cạp có bỏ chạy hay không là biết kết quả. Nếu hỏa xà quan tâm tới nó, thì bắt nó mới có lợi, còn nếu không, thì bắt nó cũng chẳng làm được gì.
Tả Đăng Phong ngăn cản Thập Tam vì không muốn làm con bò cạp sợ hãi. Nếu con bò cạp bị thương, thì không thể dựa trên hành vi bỏ chạy của nó để phán đoán được hỏa xà có đang điều khiển nó hay không.
"Không có cần xuống nữa, để tao xử lý." Tả Đăng Phong ném Thập Tam lên cây, rồi hạ xuống đất.
Tả Đăng Phong vừa rơi xuống đất, con bò cạp lập tức xông tới. Tả Đăng Phong lập tức giở trò, dụ nó đuổi theo, Tả Đăng Phong cũng không chạy hết tốc lực, mà làm ra vẻ bò cạp chỉ cần cố gắng thêm một tí là có thể bắt được hắn, cứ chốc chốc hắn lại nhảy lên cao, để con bò cạp tưởng hắn không chạy được nữa, phải nhảy lên cao để tránh.
Tả Đăng Phong vừa đùa giỡn vừa nghĩ cách hành hạ con bò cạp. Cái con này không có khả năng tái sinh, thua xa con nhện với con cua, nếu bẻ gãy hết tám cái chân hai cái càng của nó, thì nó hoàn toàn tàn phế, lỡ mà vì vậy mà hỏa xà bỏ rơi nó luôn thì nguy, nhưng nếu không làm nó khổ sở, thì nó làm phiền mình. Nghĩ nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định hạ hai cái càng, bẻ thêm vài cái chân, để nó nửa tàn phế.
Sau nửa nén hương, đột nhiên con bò cạp dừng hẳn lại, không nhúc nhích dựa vào gốc cây. Đây là động tác cho thấy độc vật đang nhận lệnh của địa chi, Tả Đăng Phong chăm chú quan sát nó.
Một lát sau, con bò cạp xoay người bỏ chạy, chạy rất nhanh và rất đột ngột.
Tả Đăng Phong gật gù mỉm cười, âm chúc hỏa xà bị thương không tới nửa giờ đã báo động cho bò cạp chạy đi, cho thấy nó rất quan tâm cái bao cỏ này, bắt nó dùng được.
Tả Đăng Phong đã nghĩ xong bẻ cái chân nào, bẻ như thế nào, nên lập tức chạy tới, Huyền Âm Chân Khí đánh thẳng vào đầu bò cạp, con bò cạp này không có đuôi, nên không có vũ khí để chống đỡ, chỉ một lát sau đã bị hàn khí làm cho chóng mặt, Tả Đăng Phong lập tức thi triển Chuyển Sơn Quyết, đóng băng cho giòn rồi bẻ gãy mấy cái chân của nó.
"Thiên địa cân đối, đại đạo huyền diệu." Tả Đăng Phong cảm thán, sự lợi hại và kích thước hình thể của địa chi và độc vật do nó diễn sinh ra hoàn toàn đối lập với nhau. Con khỉ Cửu dương rất nhỏ, nên con quái vật nửa chuột nửa côn trùng do nó diễn sinh ra rất lớn, Lão Đại rất nhỏ, nên nó diễn sinh ra một con thằn lằn khổng lồ, âm chúc thổ dương không lớn, nên nó diễn sinh ra một con Cự Mãng mà cả cao thủ như Kim Châm cũng hạ độc được, nguyên nhân rất đơn giản, bản thể địa chi càng yếu, càng cần có độc vật lợi hại để bảo vệ.
Nhưng nghĩ kỹ thấy nguyên nhân thực sự lại là đạo lý âm dương hòa hợp, bản thân địa chi là ứng với địa khí mà sinh, Ngũ Hành địa khí là có định số, nếu địa khí là một trăm, bản thân địa chi giữ lại tám mươi, vậy độc vật do nó diễn sinh hỉ có thể nhận được hai mươi, địa chi yếu thì độc vật mạnh, địa chi mà mạnh thì độc vật phải yếu, đó là để đảm bảo âm dương hòa hợp.
Thuận lợi bắt được "Hán gian", nhưng Tả Đăng Phong lại phát sầu, con quái này ít nhất cũng phải một ngàn tám trăm cân, làm sao mang nó về được?
Mà không mang về thì không có được, ở đây đều là cát, âm chúc hỏa xà có thể chui ra bất kỳ lúc nào để cứu nó. Mặt đất của thành cổ là bùn đất thật, âm chúc hỏa xà không phải cao thủ đào động, nó có thể chui qua nền cát nhưng không thể chui qua nền đất, nên chỉ có thành cổ mới có thể thủ vững lâu dài.
Nhìn tới nhìn lui, nơi này có nhiều cây dương, cách đầu tiên Tả Đăng Phong nghĩ ra là làm xe trượt, nhưng xe trượt thì một đầu phải cong vểnh lên, nếu không cắm mũi vào trong cát, ở đây lại không có công cụ, không làm được.
Một hồi sau Tả Đăng Phong nhớ tới dạng xe vận chuyển đồ nặng của thời cổ đại. Phía dưới sử dụng ba bánh xe gỗ tròn, hai bên đặt hai bánh có rãnh, phụ trọng đặt ở phần sau, phía trước có càng kéo.
Chọn được gỗ cũng mất nửa giờ, đào rãnh định vị mất thêm nửa giờ, một giờ sau Tả Đăng Phong chế xe xong, lôi con bò cạp đi.
Người thường không thể nào kéo nổi cái xe này, Tả Đăng Phong phải dùng linh khí trợ lực, lúc này hắn mới thấy cảm ơn con lạc đà bị rớt vào trong hố cát, nếu không nhờ nó, đến giờ hắn vẫn chưa lĩnh ngộ và tu chỉnh được Chuyển Sơn Quyết, bây giờ đã phải tiêu hao bao nhiêu là linh khí để di chuyển cái xe này.
Đi được một lúc, Tả Đăng Phong đã thấy mệt, giờ mà có mấy con lạc đà ở đây thì tốt biết mấy, nhưng hắn không dám rời khỏi con bò cạp, cũng không dám bảo Thập Tam trở về báo tin, một là sợ nó lạc đường, hai là để dự âm chúc hỏa xà bất thần công kích nó, tên kia dài đến cả trăm mét, độ cao Thập Tam lăng không nằm trong phạm vi công kích của nó.
Lôi theo con quái vật khổng lồ, một giờ đi được có mấy dặm, Tả Đăng Phong nhẩm tính, cứ thế này về tới thành cổ cũng phải mất ít nhất một ngày.
Tả Đăng Phong khởi hành từ ba giờ sáng, trên đường trừ nghỉ ngơi uống nước thì không ngừng nghỉ, cứ mỗi cách một giờ lại phải phát Huyền Âm Chân Khí đóng băng con bò cạp để nó không tỉnh lại, cũng may thể lực và linh khí tiêu hao có thể bổ sung kịp.
Đến giữa trưa, Tả Đăng Phong ngồi nghỉ trên đỉnh cồn cát, nơi này tuy nóng, nhưng tương đối an toàn, vì địa thế này bất lợi cho âm chúc hỏa xà nếu muốn chui ra đột ngột.
Thập Tam sợ nóng, nên Tả Đăng Phong cho nó ngồi luôn trên xe, hưởng Huyền Âm Chân Khí chung với con bò cạp.
Đến chạng vạng tối, Tả Đăng Phong còn cách thành cổ không có tới hai mươi dặm, nhưng nghe thấy tiếng súng từ hướng thành cổ vọng ra, tiếng súng rất đanh và dày đặc, tiếng vang khác nhau, cho thấy Diệp Phi Hồng đã gặp phải địch nhân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.