Quyển 2 - Chương 109: Chuẩn bị chia xa
Phong Ngự Cửu Thu
18/01/2014
- Có thể nói một chút về người bạn này không ?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Chính là con mèo mà cô đã gặp trong mơ đó.
Tả Đăng Phong liền xoay người rời đi, nói.
Rất nhanh, sau hai giờ Tả Đăng Phong đã đến Đồ Thư Quán Nam Kinh, 13 chính là ở đây chờ hắn. Sau khi nhìn thấy Tả Đăng Phong, không đợi hắn lên tiếng, nó đã nhảy lên bờ vai của hắn.
Sau khi tìm được 13, Tả Đăng Phong nhanh chóng quay về.
Hơn mười giờ hắn mới về đến nơi, khiến Tả Đăng Phong bất ngờ là khi gặp được Lâm Ngọc Linh 13 rất vui mừng, chạy xung quanh người nàng kêu lên vui vẻ, lần đầu gặp con mèo to như vậy khiến Lâm Ngọc Linh rất bất ngờ, nhưng sau khi thấy 13 không có ác ý với mình, liền đưa tay vuốt ve, 13 liền rất hưởng thụ nằm im bên cạnh nàng, giống hệ như năm xưa nó hưởng thụ Vu Tâm Ngũ vuốt ve vậy.
Biểu hiện của 13 khiến Tả Đăng Phong rất an tâm, sau khi đem thuốc nấu xong đưa cho Lâm Ngọc Linh, liền bận rộn đi nấu cơm, giống hệt như tình cảnh năm xưa ở Thanh Thủy quan vậy.
Sau khi ăn cơm tối, Tả Đăng Phong liền đi mua không ít lương thực, ngoài ra hắn còn chạy hơn năm mươi dặm về phía Tây, giết chết một tên sĩ quan Nhật cướp v ề một cây súng lục, hắn làm việc này chính là để thử một lần cuối với Lâm Ngọc Linh.
Lúc hắn đem số lương thực trở về thì Lâm Ngọc Linh đã đi ngủ rồi, 13 nằm ngửa ở bên cạnh nàng, nhìn cảnh này khiến Tả Đăng Phong cảm thấy bản thân có phải quá đa nghi hay không, nhưng nói gì thì việc Lâm Ngọc Linh xuất hiện cũng rất kỳ quái, không hợp với lẽ thường cho nên Tả Đăng Phong không thể nào an tâm được.
Tả Đăng Phong nằm nghỉ ở nhà Đông, mấy ngày liền bôn ba vất vả khiến hắn rất mệt mỏi, ngủ một giấc tới tận trời sáng.
Sau khi trời sáng, Tả Đăng Phong liền bưng nước lên cho Lâm Ngọc Linh rửa mặt, sau đó liền lấy số thảo dược của Kim Châm đưa tặng ra xem xét, sau khi xem xét xong liền nhíu mày.
- Làm sao vậy ?
Lâm Ngọc Linh thấy vậy liền hỏi.
- Thiếu một vị thuốc an thần, để tôi ra hiệu thuốc bắc một chuyến.
Tả Đăng Phong nói xong liền rời đi, ra đến cửa thì hắn chợt quay người lại, móc cây súng lục trong ngực ra.
- Hiệu thuốc bắc khá xa, nơi này cũng không phải rất an toàn, anh cầm lấy để phòng thân.
Tả Đăng Phong liền đem cây súng đưa cho Lâm Ngọc Linh.
- Cô từ đâu có được nó ?
Lâm Ngọc Linh liền nhận lấy súng, kéo chốt lên đạn hỏi.
- Từ một tên sĩ quan NB có được.
Tả Đăng Phong nói xong lấy tay sửa lại giường chiếu, bất ngờ làm rơi hộp sắt xuống đất.
Thực ra thì hộp sắt là hắn cố tình kéo rơi xuống, vì để vươn tay nhặt nó thì hắn phải đưa cúi đầu đưa phân gáy về phía Lâm Ngọc Linh, nếu thật sự nàng có mưu đồ, thì đây chính là cơ hội tốt nhất để nàng nổ súng.
Nhưng Lâm Ngọc Linh cũng không bắn lén sau lưng hắn, mà nghiêng người muốn giúp Tả Đăng Phong một tay, Tả Đăng Phong thấy vậy liền nhấc hộp sắt lên, nhìn nàng cười cười, rồi xoay người rời đi.
Lâm Ngọc Linh không nổ súng, thực ra thì dù có nổ súng nàng cũng không làm được gì, bởi vì thuốc nổ trong viên đạn đầu tiên đã bị hắn lấy ra. Sau khi rời khỏi căn nhà, Tả Đăng Phong liền lao nhanh về hướng Nam, sau khi một lát liền dừng lại ở một ngôi lầu bỏ hoang, nhảy lên lầu ba nhìn về phía Lâm Ngọc Linh.
Nếu nàng có ý đồ gì, thì khi không có ai bên cạnh nàng cũng sẽ lộ ra dấu vết, nơi này cách căn nhà đó không quá ba dặm, Tả Đăng Phong vẫn có thể xem xét tình hình nơi đó, Lâm Ngọc Linh vẫn cùng 13 chơi đùa, súng lục đã bị nàng bỏ qua một bên.
Tả Đăng Phong nhìn lén liên tục gần hai giờ, vẫn không phát hiện Lâm Ngọc Linh có hành động mờ ám gì, mãi đến lúc Lâm Ngọc Linh cần thay áo lót thì Tả Đăng Phong đành thu lại ánh mắt, tùy tiện tìm một khối gỗ trở về, dược liệu Đông Y không nhất thiết đều là cây cỏ, tùy tiện cái gì cũng đều có thể là thuốc, nhưng khối gỗ mà Tả Đăng Phong cầm về này đúng là vô dụng, chỉ có tác dụng che dấu.
Sau khi trở về, Tả Đăng Phong bắt đầu sắc thuốc, cuối cùng hắn cũng yên tâm, người con gái này đúng là ông trời ban cho hắn, hắn cảm giác ông trời cũng không quá tệ với mình, mặc dù hắn không thể tiếp nhận nàng, nhưng ở trong lòng hắn vẫn xem Lâm Ngọc Linh là người phụ nữ thứ hai sau Vu Tâm Ngữ.
Vài ngày sau, Tả Đăng Phong vẫn túc trực bên cạnh hầu hạ Lâm Ngọc Linh, hắn tính toán đợi cho Lâm Ngọc Linh khỏi hẳn sẽ rời đi. Trong thời gian này hai người đều ngủ riêng, Lâm Ngọc Linh ngủ ở nhà Tây, còn hắn thì ngủ ở nhà Đông, 13 thì nằm sấp ở bên cạnh nàng. Trong thời gian này, hắn và Lâm Ngọc Linh nói chuyện rất ít, không phải là hắn không muốn nói, mà hắn sợ rằng nếu mình nói chuyện với nàng quá nhiều sẽ sinh ra tình cảm với nàng.
- Có thể kể cho tôi một ít chuyện của anh và cô ta không ?
Buổi trưa bảy ngày sau, Lâm Ngọc Linh chủ động nói chuyện với Tả Đăng Phong.
- Cô muốn biết chuyện gì ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Anh và nàng làm sao quen biết?
Lâm Ngọc Linh thuộc dạng tính cách hào sảng, mà Vu Tâm Ngữ thì thuộc dạng nữ nhân hiền lành, ngây thơ.
- Ba năm trước đây tôi bị đày vào núi trông coi một tòa đạo quan, nàng chính là ở bên trong đạo quan này.
Tả Đăng Phong trầm tư nhớ lại, lần đầu tiên đến Thanh Thủy Quan, lần đầu gặp Vu Tâm Ngữ chính là đang nướng khoai, áo quần rách rưới, đầu tóc rối bù. Lúc đó, Tả Đăng Phong thật sự không ngờ người con gái giống ăn mày này lại trở thành vợ của mình.
- Nàng luôn ở trong đạo quan ?
Lâm Ngọc Linh tò mò hỏi.
- Đúng, lúc sư phụ của nàng rời đi thì nàng vẫn còn là con nít, nàng đã ở bên trong tòa đạo quan này sinh sống mười mấy năm, thôi tôi không muốn nhắc lại nữa !
Tả Đăng Phong liền lắc đầu nói.
- Nàng đã đi bao lâu rồi ?
Lâm Ngọc Linh cuối cùng không nhịn được, hỏi.
- Hai năm rồi !
Bởi vì Lâm Ngọc Linh dùng chính là “Đi”, cho nên Tả Đăng Phong phải trả lời nàng.
- Bộ quần áo này chính là do nàng làm cho anh sao ?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi tiếp.
- Đúng vậy !
Tả Đăng Phong vốn không muốn trả lời nàng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn bộ dáng của nàng liền thay đổi.
- Nam nhân giống như anh không nhiều lắm, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Lâm Ngọc Linh lại hỏi.
- 27 !
Tả Đăng Phong thành thật trả lời, bởi vì hắn nghĩ trước đó đã nghi ngờ nàng rất lâu, nếu bây giờ không trả lời vấn đề của nàng thì thật là bất công.
- Anh nghĩ mười hai địa chi kia, có thể cứu sống lại người yêu của anh không ?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Không biết !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, trên giang hồ đều biết việc Tàn Bào đang tìm kiếm sau loại địa chi thuần âm, việc này cũng không có gì bí mật.
- Ba năm trước anh gặp được nàng, nàng đã đi được hai năm, như vậy thời gian mà các người bên nhau chỉ có một năm, một năm bên nhau đã có tình cảm sâu đậm như vậy sao ?
Lâm Ngọc Linh nhìn thẳng vào mắt Tả Đăng Phong, hỏi.
- Cô có biết nàng làm sao mà chết không ?
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc Linh, hai năm trước đây, chính là khuôn mặt như vậy đã lấy máu tươi để đổi lấy tính mạng cho hắn, Tả Đăng Phong nhìn nàng, giống như nữ nhân của mình, Tả Đăng Phong muốn nói với nàng rằng bản thân đã nhớ nàng, đã đau khổ đến thế nào, nhưng cuối cùng nàng cũng không phải là nàng. Đây chính là một cảm giác quái dị, trong lòng Tả Đăng Phong liên tục nhắc nhở bản thân đây không phải là người con gái của mình, nhưng thật sự hắn không thể làm nổi, trong lòng hắn lúc này thật sự rất rối loạn.
Lâm Ngọc Linh nghe xong cũng không nói gì, nhưng ánh mắt của nàng vẫn mang theo ý hỏi.
- Cố gắng dưỡng tốt thương thế của mình đi, đợi cô khỏi hẳn tôi sẽ rời đi.
Tả Đăng Phong lắc đầu, thở dài nói.
- Đã vào Đông rồi !
Lâm Ngọc Linh quay đầu nhìn gió Bắc cuốn lá cây rơi, mấy ngày nay Tả Đăng Phong liên tục đốt củi duy trì nhiệt độ ấm áp trong phòng, nhưng bên ngoài bây giờ đã rất lạnh rồi.
- Mùa Đông còn dễ hơn mùa Hạ !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Anh phải tìm đến khi nào ?
Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng hỏi.
- Không biết, tìm được mới dừng !
Tả Đăng Phong dứt khoát nói.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền im lặng, Tả Đăng Phong cũng không nói gì nữa.
Lâm Ngọc Linh đúng là người tập võ, hơn nữa hai phát đạn đó cũng không động đến gân cốt, cho nên thương thế bình phục rất nhanh, nửa tháng sau đã có thể khập khiễng đi lại, cánh tay cũng đã hoạt động bình thường trở lại.
Tả Đăng Phong thấy nàng đã gần bình phục hẳn, liền muốn rời đi, nhưng vẫn không yên lòng, đành phải tiếp tục ở lại chăm sóc cho nàng, Lâm Ngọc Linh cũng từng hối hắn rời đi, chính vì nàng rất hiểu lòng người, mà Tả Đăng Phong càng không nhẫn tâm bỏ lại nàng rời đi.
Trong thời gian này, Lâm Ngọc Linh thỉnh thoảng nói một chút thân thế của mình, gia đình nàng ở Phúc Kiến, mẹ nàng mất sớm, cha đã tái giá, trong nhà còn hai người chị, hai người chị này đã lấy chồng từ sớm, chỉ còn nàng là chưa cưới chồng, nguyên nhân rất đơn giản, vì nàng từ nhỏ đã tập võ cho nên không bó chân, cho nên không ai muốn cưới nàng. Ở nơi của nàng thì nữ nhân hơn mười tuổi mà không có chồng đã là chuyện rất mất mặt, vậy mà nàng hai mươi hai tuổi vẫn chưa lấy chồng, chính vì không chịu nổi những lời dèm pha mà phải bỏ nhà đi, tính ra thì nàng đã rời nha hơn ba năm rồi.
Thực tế thì nàng cũng không phải diện quân chính quy của Bát Lộ quân, như nàng từng nói, tôn chỉ của Bát Lộ quân là chỉ cần kháng Nhật thì đều là bạn bè, cho nên rất nhiều người trong giang hồ đều tự nguyện giúp đỡ Bát Lộ quân kháng Nhật, đi làm một số nhiệm vụ đặc biệt, Lâm Ngọc Linh chính là thành viên trong đội ngũ này. Lần này đến Giang Tô chính là tìm cách giải cứu một số đồng chí cách mạng, không ngờ xui xẻo gặp phải mấy tên Lạt Ma thủ hạ của Đồng Giáp, bị chúng vây công bắt giam.
Mà trong nửa tháng này, Tả Đăng Phong phát hiện ánh mắt Lâm Ngọc Linh nhìn mình không còn bình thường, hắn biết Lâm Ngọc Linh có hảo cảm với mình, điều này khiến hắn rất khó xử, chỉ có thể cố gắng giữ một khoảng cách với nàng.
Một tháng sau, Lâm Ngọc Linh đã có thể đi lại bình thường, vết thương trên cánh tay cũng đã lành hẳn, Tả Đăng Phong liền chuẩn bị lương khô rời nơi này đi đến Hồ Bắc.
Một buổi sáng sớm, Lâm Ngọc Linh liền rời đi, nàng cũng không nói với Tả Đăng Phong mình đi đâu, Tả Đăng Phong cũng không có hỏi, không lâu sau, Lâm Ngọc Linh đã quay về, cầm theo mấy thanh lụa và một ít vải bông.
- Cám ơn anh đã chăm sóc tôi một tháng, tôi cũng không có gì để đền ơn của anh, đành may giúp anh một bộ quần áo vậy.
Lâm Ngọc Linh nhìn Tả Đăng Phong nói.
- Không cần, tôi đã có rồi !
Tả Đăng Phong dứt khoát từ chối.
- Tôi biết anh sẽ không cởi bộ quần áo mà mình đang mặc, nếu đã như vậy, tôi giúp ngươi vá lại chúng, nếu không vá lại thì sợ rằng chúng sẽ rách hết.
Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày, Lâm Ngọc Linh nói rất đúng, quanh năm chỉ mặc một bộ quần áo, trải qua thời gian dài dãi nắng dầm mưa, trèo đèo lội suối đã cực kỳ hư hại, nếu không sửa lại, chỉ sợ chẳng bao lâu nửa sẽ hoàn toàn nát vụn. Nhưng nếu bộ quần áo này qua tay nàng sửa lại, Tả Đăng Phong có cảm giác nó không còn là bộ quần áo khi trước nữa.
- Tôi cũng không nghĩ sẽ thay thế nàng, tôi cũng biết tôi không thể nào thay thế nàng, cho nên tôi chỉ giúp anh sửa lại chúng mà thôi.
Lâm Ngọc Linh liền nói.
- Như vậy thì làm phiền cô rồi.
Tả Đăng Phong im lặng một lúc lâu, liền cởi áo choàng ra.
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Chính là con mèo mà cô đã gặp trong mơ đó.
Tả Đăng Phong liền xoay người rời đi, nói.
Rất nhanh, sau hai giờ Tả Đăng Phong đã đến Đồ Thư Quán Nam Kinh, 13 chính là ở đây chờ hắn. Sau khi nhìn thấy Tả Đăng Phong, không đợi hắn lên tiếng, nó đã nhảy lên bờ vai của hắn.
Sau khi tìm được 13, Tả Đăng Phong nhanh chóng quay về.
Hơn mười giờ hắn mới về đến nơi, khiến Tả Đăng Phong bất ngờ là khi gặp được Lâm Ngọc Linh 13 rất vui mừng, chạy xung quanh người nàng kêu lên vui vẻ, lần đầu gặp con mèo to như vậy khiến Lâm Ngọc Linh rất bất ngờ, nhưng sau khi thấy 13 không có ác ý với mình, liền đưa tay vuốt ve, 13 liền rất hưởng thụ nằm im bên cạnh nàng, giống hệ như năm xưa nó hưởng thụ Vu Tâm Ngũ vuốt ve vậy.
Biểu hiện của 13 khiến Tả Đăng Phong rất an tâm, sau khi đem thuốc nấu xong đưa cho Lâm Ngọc Linh, liền bận rộn đi nấu cơm, giống hệt như tình cảnh năm xưa ở Thanh Thủy quan vậy.
Sau khi ăn cơm tối, Tả Đăng Phong liền đi mua không ít lương thực, ngoài ra hắn còn chạy hơn năm mươi dặm về phía Tây, giết chết một tên sĩ quan Nhật cướp v ề một cây súng lục, hắn làm việc này chính là để thử một lần cuối với Lâm Ngọc Linh.
Lúc hắn đem số lương thực trở về thì Lâm Ngọc Linh đã đi ngủ rồi, 13 nằm ngửa ở bên cạnh nàng, nhìn cảnh này khiến Tả Đăng Phong cảm thấy bản thân có phải quá đa nghi hay không, nhưng nói gì thì việc Lâm Ngọc Linh xuất hiện cũng rất kỳ quái, không hợp với lẽ thường cho nên Tả Đăng Phong không thể nào an tâm được.
Tả Đăng Phong nằm nghỉ ở nhà Đông, mấy ngày liền bôn ba vất vả khiến hắn rất mệt mỏi, ngủ một giấc tới tận trời sáng.
Sau khi trời sáng, Tả Đăng Phong liền bưng nước lên cho Lâm Ngọc Linh rửa mặt, sau đó liền lấy số thảo dược của Kim Châm đưa tặng ra xem xét, sau khi xem xét xong liền nhíu mày.
- Làm sao vậy ?
Lâm Ngọc Linh thấy vậy liền hỏi.
- Thiếu một vị thuốc an thần, để tôi ra hiệu thuốc bắc một chuyến.
Tả Đăng Phong nói xong liền rời đi, ra đến cửa thì hắn chợt quay người lại, móc cây súng lục trong ngực ra.
- Hiệu thuốc bắc khá xa, nơi này cũng không phải rất an toàn, anh cầm lấy để phòng thân.
Tả Đăng Phong liền đem cây súng đưa cho Lâm Ngọc Linh.
- Cô từ đâu có được nó ?
Lâm Ngọc Linh liền nhận lấy súng, kéo chốt lên đạn hỏi.
- Từ một tên sĩ quan NB có được.
Tả Đăng Phong nói xong lấy tay sửa lại giường chiếu, bất ngờ làm rơi hộp sắt xuống đất.
Thực ra thì hộp sắt là hắn cố tình kéo rơi xuống, vì để vươn tay nhặt nó thì hắn phải đưa cúi đầu đưa phân gáy về phía Lâm Ngọc Linh, nếu thật sự nàng có mưu đồ, thì đây chính là cơ hội tốt nhất để nàng nổ súng.
Nhưng Lâm Ngọc Linh cũng không bắn lén sau lưng hắn, mà nghiêng người muốn giúp Tả Đăng Phong một tay, Tả Đăng Phong thấy vậy liền nhấc hộp sắt lên, nhìn nàng cười cười, rồi xoay người rời đi.
Lâm Ngọc Linh không nổ súng, thực ra thì dù có nổ súng nàng cũng không làm được gì, bởi vì thuốc nổ trong viên đạn đầu tiên đã bị hắn lấy ra. Sau khi rời khỏi căn nhà, Tả Đăng Phong liền lao nhanh về hướng Nam, sau khi một lát liền dừng lại ở một ngôi lầu bỏ hoang, nhảy lên lầu ba nhìn về phía Lâm Ngọc Linh.
Nếu nàng có ý đồ gì, thì khi không có ai bên cạnh nàng cũng sẽ lộ ra dấu vết, nơi này cách căn nhà đó không quá ba dặm, Tả Đăng Phong vẫn có thể xem xét tình hình nơi đó, Lâm Ngọc Linh vẫn cùng 13 chơi đùa, súng lục đã bị nàng bỏ qua một bên.
Tả Đăng Phong nhìn lén liên tục gần hai giờ, vẫn không phát hiện Lâm Ngọc Linh có hành động mờ ám gì, mãi đến lúc Lâm Ngọc Linh cần thay áo lót thì Tả Đăng Phong đành thu lại ánh mắt, tùy tiện tìm một khối gỗ trở về, dược liệu Đông Y không nhất thiết đều là cây cỏ, tùy tiện cái gì cũng đều có thể là thuốc, nhưng khối gỗ mà Tả Đăng Phong cầm về này đúng là vô dụng, chỉ có tác dụng che dấu.
Sau khi trở về, Tả Đăng Phong bắt đầu sắc thuốc, cuối cùng hắn cũng yên tâm, người con gái này đúng là ông trời ban cho hắn, hắn cảm giác ông trời cũng không quá tệ với mình, mặc dù hắn không thể tiếp nhận nàng, nhưng ở trong lòng hắn vẫn xem Lâm Ngọc Linh là người phụ nữ thứ hai sau Vu Tâm Ngữ.
Vài ngày sau, Tả Đăng Phong vẫn túc trực bên cạnh hầu hạ Lâm Ngọc Linh, hắn tính toán đợi cho Lâm Ngọc Linh khỏi hẳn sẽ rời đi. Trong thời gian này hai người đều ngủ riêng, Lâm Ngọc Linh ngủ ở nhà Tây, còn hắn thì ngủ ở nhà Đông, 13 thì nằm sấp ở bên cạnh nàng. Trong thời gian này, hắn và Lâm Ngọc Linh nói chuyện rất ít, không phải là hắn không muốn nói, mà hắn sợ rằng nếu mình nói chuyện với nàng quá nhiều sẽ sinh ra tình cảm với nàng.
- Có thể kể cho tôi một ít chuyện của anh và cô ta không ?
Buổi trưa bảy ngày sau, Lâm Ngọc Linh chủ động nói chuyện với Tả Đăng Phong.
- Cô muốn biết chuyện gì ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Anh và nàng làm sao quen biết?
Lâm Ngọc Linh thuộc dạng tính cách hào sảng, mà Vu Tâm Ngữ thì thuộc dạng nữ nhân hiền lành, ngây thơ.
- Ba năm trước đây tôi bị đày vào núi trông coi một tòa đạo quan, nàng chính là ở bên trong đạo quan này.
Tả Đăng Phong trầm tư nhớ lại, lần đầu tiên đến Thanh Thủy Quan, lần đầu gặp Vu Tâm Ngữ chính là đang nướng khoai, áo quần rách rưới, đầu tóc rối bù. Lúc đó, Tả Đăng Phong thật sự không ngờ người con gái giống ăn mày này lại trở thành vợ của mình.
- Nàng luôn ở trong đạo quan ?
Lâm Ngọc Linh tò mò hỏi.
- Đúng, lúc sư phụ của nàng rời đi thì nàng vẫn còn là con nít, nàng đã ở bên trong tòa đạo quan này sinh sống mười mấy năm, thôi tôi không muốn nhắc lại nữa !
Tả Đăng Phong liền lắc đầu nói.
- Nàng đã đi bao lâu rồi ?
Lâm Ngọc Linh cuối cùng không nhịn được, hỏi.
- Hai năm rồi !
Bởi vì Lâm Ngọc Linh dùng chính là “Đi”, cho nên Tả Đăng Phong phải trả lời nàng.
- Bộ quần áo này chính là do nàng làm cho anh sao ?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi tiếp.
- Đúng vậy !
Tả Đăng Phong vốn không muốn trả lời nàng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn bộ dáng của nàng liền thay đổi.
- Nam nhân giống như anh không nhiều lắm, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Lâm Ngọc Linh lại hỏi.
- 27 !
Tả Đăng Phong thành thật trả lời, bởi vì hắn nghĩ trước đó đã nghi ngờ nàng rất lâu, nếu bây giờ không trả lời vấn đề của nàng thì thật là bất công.
- Anh nghĩ mười hai địa chi kia, có thể cứu sống lại người yêu của anh không ?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Không biết !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, trên giang hồ đều biết việc Tàn Bào đang tìm kiếm sau loại địa chi thuần âm, việc này cũng không có gì bí mật.
- Ba năm trước anh gặp được nàng, nàng đã đi được hai năm, như vậy thời gian mà các người bên nhau chỉ có một năm, một năm bên nhau đã có tình cảm sâu đậm như vậy sao ?
Lâm Ngọc Linh nhìn thẳng vào mắt Tả Đăng Phong, hỏi.
- Cô có biết nàng làm sao mà chết không ?
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc Linh, hai năm trước đây, chính là khuôn mặt như vậy đã lấy máu tươi để đổi lấy tính mạng cho hắn, Tả Đăng Phong nhìn nàng, giống như nữ nhân của mình, Tả Đăng Phong muốn nói với nàng rằng bản thân đã nhớ nàng, đã đau khổ đến thế nào, nhưng cuối cùng nàng cũng không phải là nàng. Đây chính là một cảm giác quái dị, trong lòng Tả Đăng Phong liên tục nhắc nhở bản thân đây không phải là người con gái của mình, nhưng thật sự hắn không thể làm nổi, trong lòng hắn lúc này thật sự rất rối loạn.
Lâm Ngọc Linh nghe xong cũng không nói gì, nhưng ánh mắt của nàng vẫn mang theo ý hỏi.
- Cố gắng dưỡng tốt thương thế của mình đi, đợi cô khỏi hẳn tôi sẽ rời đi.
Tả Đăng Phong lắc đầu, thở dài nói.
- Đã vào Đông rồi !
Lâm Ngọc Linh quay đầu nhìn gió Bắc cuốn lá cây rơi, mấy ngày nay Tả Đăng Phong liên tục đốt củi duy trì nhiệt độ ấm áp trong phòng, nhưng bên ngoài bây giờ đã rất lạnh rồi.
- Mùa Đông còn dễ hơn mùa Hạ !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Anh phải tìm đến khi nào ?
Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng hỏi.
- Không biết, tìm được mới dừng !
Tả Đăng Phong dứt khoát nói.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền im lặng, Tả Đăng Phong cũng không nói gì nữa.
Lâm Ngọc Linh đúng là người tập võ, hơn nữa hai phát đạn đó cũng không động đến gân cốt, cho nên thương thế bình phục rất nhanh, nửa tháng sau đã có thể khập khiễng đi lại, cánh tay cũng đã hoạt động bình thường trở lại.
Tả Đăng Phong thấy nàng đã gần bình phục hẳn, liền muốn rời đi, nhưng vẫn không yên lòng, đành phải tiếp tục ở lại chăm sóc cho nàng, Lâm Ngọc Linh cũng từng hối hắn rời đi, chính vì nàng rất hiểu lòng người, mà Tả Đăng Phong càng không nhẫn tâm bỏ lại nàng rời đi.
Trong thời gian này, Lâm Ngọc Linh thỉnh thoảng nói một chút thân thế của mình, gia đình nàng ở Phúc Kiến, mẹ nàng mất sớm, cha đã tái giá, trong nhà còn hai người chị, hai người chị này đã lấy chồng từ sớm, chỉ còn nàng là chưa cưới chồng, nguyên nhân rất đơn giản, vì nàng từ nhỏ đã tập võ cho nên không bó chân, cho nên không ai muốn cưới nàng. Ở nơi của nàng thì nữ nhân hơn mười tuổi mà không có chồng đã là chuyện rất mất mặt, vậy mà nàng hai mươi hai tuổi vẫn chưa lấy chồng, chính vì không chịu nổi những lời dèm pha mà phải bỏ nhà đi, tính ra thì nàng đã rời nha hơn ba năm rồi.
Thực tế thì nàng cũng không phải diện quân chính quy của Bát Lộ quân, như nàng từng nói, tôn chỉ của Bát Lộ quân là chỉ cần kháng Nhật thì đều là bạn bè, cho nên rất nhiều người trong giang hồ đều tự nguyện giúp đỡ Bát Lộ quân kháng Nhật, đi làm một số nhiệm vụ đặc biệt, Lâm Ngọc Linh chính là thành viên trong đội ngũ này. Lần này đến Giang Tô chính là tìm cách giải cứu một số đồng chí cách mạng, không ngờ xui xẻo gặp phải mấy tên Lạt Ma thủ hạ của Đồng Giáp, bị chúng vây công bắt giam.
Mà trong nửa tháng này, Tả Đăng Phong phát hiện ánh mắt Lâm Ngọc Linh nhìn mình không còn bình thường, hắn biết Lâm Ngọc Linh có hảo cảm với mình, điều này khiến hắn rất khó xử, chỉ có thể cố gắng giữ một khoảng cách với nàng.
Một tháng sau, Lâm Ngọc Linh đã có thể đi lại bình thường, vết thương trên cánh tay cũng đã lành hẳn, Tả Đăng Phong liền chuẩn bị lương khô rời nơi này đi đến Hồ Bắc.
Một buổi sáng sớm, Lâm Ngọc Linh liền rời đi, nàng cũng không nói với Tả Đăng Phong mình đi đâu, Tả Đăng Phong cũng không có hỏi, không lâu sau, Lâm Ngọc Linh đã quay về, cầm theo mấy thanh lụa và một ít vải bông.
- Cám ơn anh đã chăm sóc tôi một tháng, tôi cũng không có gì để đền ơn của anh, đành may giúp anh một bộ quần áo vậy.
Lâm Ngọc Linh nhìn Tả Đăng Phong nói.
- Không cần, tôi đã có rồi !
Tả Đăng Phong dứt khoát từ chối.
- Tôi biết anh sẽ không cởi bộ quần áo mà mình đang mặc, nếu đã như vậy, tôi giúp ngươi vá lại chúng, nếu không vá lại thì sợ rằng chúng sẽ rách hết.
Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày, Lâm Ngọc Linh nói rất đúng, quanh năm chỉ mặc một bộ quần áo, trải qua thời gian dài dãi nắng dầm mưa, trèo đèo lội suối đã cực kỳ hư hại, nếu không sửa lại, chỉ sợ chẳng bao lâu nửa sẽ hoàn toàn nát vụn. Nhưng nếu bộ quần áo này qua tay nàng sửa lại, Tả Đăng Phong có cảm giác nó không còn là bộ quần áo khi trước nữa.
- Tôi cũng không nghĩ sẽ thay thế nàng, tôi cũng biết tôi không thể nào thay thế nàng, cho nên tôi chỉ giúp anh sửa lại chúng mà thôi.
Lâm Ngọc Linh liền nói.
- Như vậy thì làm phiền cô rồi.
Tả Đăng Phong im lặng một lúc lâu, liền cởi áo choàng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.