Quyển 4 - Chương 340: Cổ nhân báo tin
Phong Ngự Cửu Thu
18/06/2015
Những người càng béo máu càng nhiều, máu Vọng Nguyệt Minh Mỹ chảy suốt mười mấy giây mới giảm dần đi, Tả Đăng Phong đứng đó lạnh lùng quan sát, giết chết Vọng Nguyệt Minh Mỹ làm cho lòng hắn ôn hòa hơn, vì như vậy đã cho Ngọc Phất một câu trả lời.
Chốc lát sau Tả Đăng Phong xoay người muốn rời đi, chợt nhớ ra trong sơn động còn để lại một cây châm định hồn, là vật Ngọc Phất đã từng dùng qua, không thể bỏ được.
Tả Đăng Phong đi vào hang núi, lấy định hồn pháp châm.
Lúc hắn xoay người định đi ra, mấy chữ lớn phía nam làm hắn dừng bước, những chữ khắc trên đỉnh động cực kỳ dễ thấy, không có hề ý tứ giấu diếm, tổng cộng có mười chữ, là "Chỗ tiền rơi xuống đi về phía tây trăm bước."
Mười chữ này khắc theo lối chữ Khải, chữ Khải là kiểu chữ thông dụng thời Đường, Tả Đăng Phong chỉ nhìn là hiểu. Lúc hắn cho người đào mộ, từ trong mộ đã từng xông ra một con kim long do một đồng tiền biến thành, kim long sau nửa nén hương lại biến trở về nguyên bản tiền đồng, chỗ tiền đồng rơi xuống có chôn dấu rất nhiều hoàng kim, nên hàng chữ này không thể nghi ngờ cũng là do Viên Thiên Cương lưu lại , ý tứ rất rõ ràng, từ chỗ tiền đồng rơi xuống đất phải đi sang hướng tây một trăm bước, ở đó chắc chắn có chôn dấu cái gì đó.
Tả Đăng Phong đột nhiên thấy lạnh, lạnh từ trong xương, Viên Thiên Cương tính ra được chính xác lăng mộ có hai lần kiếp nạn, cũng tính được hắn tới hang này.
Tả Đăng Phong cau mày cẩn thận quan sát sơn động, phát hiện trong động có dấu vết bị đào bới, dấu đào rất gọn ghẽ và sắc bén, đây là thủ pháp của người chuyên nghiệp, nếu là tay mơ, vết tích không được gọn gàng ngay ngắn như vậy.
Vết đào bới này có lẽ sau thời Đông Hán một thời gian, vì vết đào sâu sắc như vậy chỉ có dùng dụng cụ bằng sắt mới làm được, mà thời kỳ đồ sắt chân chính thay thế đồ đồng là sau thời Đông Hán, nói cách khác sơn động này rất có thể là nơi Viên Thiên Cương chôn đám thợ xây lăng.
Tả Đăng Phong đi ra sơn động, từ bên ngoài ngắm nghía sơn động. Sơn động xuất hiện chỉ có hai khả năng, một là do tự nhiên hình thành, hai là do con người làm nên, nếu nơi này không hình thành tự nhiên, thì chỉ có thể là do con người. Sơn động này cực kỳ bí mật, đứng từ ngoài bộ rất khó phát hiện ra, tổng hợp các manh mối, Tả Đăng Phong rút ra kết luận, sơn động này là Viên Thiên Cương cho đào ra để cho Ngọc Phất ẩn thân.
Tả Đăng Phong trở về Chu Lăng , lòng hắn nặng trĩu. Kỳ môn độn giáp của Viên Thiên Cương quả thực đã đạt đến trình độ dòm ngó Thiên Chi cảnh, không thua gì kỳ môn độn giáp do Khương Tử Nha lưu lại, nếu Khương Tử Nha và Viên Thiên Cương lợi hại như vậy, vậy thì lăng mộ của họ là vùng cấm , tuyệt đối không có thể đụng vào, nếu đối phương đã tính được chính xác khả năng xuất hiện tình huống, vậy đi tới chính là chịu chết.
Nhưng âm chúc thổ Ngưu vô cùng có khả năng ở bên trong lăng mộ Khương Tử Nha, nếu không vào không lấy được, phải làm sao mới ổn đây?
Đột nhiên Tả Đăng Phong nghĩ đến một khả năng, chính là Khương Tử Nha không hề tinh thông kỳ môn độn giáp. Khả năng này cũng rất có thể xảy ra, vì Khương Tử Nha năm đó lấy được bốn món là "Thập Tam chương Binh pháp", "Hai quyển Luyện khí", "Mười hai chương Cô hư pháp", và " 1,080 cách Kỳ môn độn giáp ", nhưng Khương Tử Nha chỉ truyền lại kỳ môn độn giáp, những cái khác đều giấu biến, như vậy xuất hiện một vấn đề, là tại sao Khương Tử Nha chỉ truyền lại kỳ môn độn giáp?
Nếu Khương Tử Nha có lòng truyền lại sách quý cho hậu thế, thì phải truyền cả những món còn lại, nhưng ông tôi không làm vậy, chứng tỏ ông tôi không thấy hứng thú với kỳ môn độn giáp, hoặc cảm thấy vật này là vô dụng, thứ nào có ích thì giữ lại cho mình, những thứ vô ích mới cho người khác.
"Đúng, nhất định là như vậy." Tả Đăng Phong lầm bầm. Nếu Khương Tử Nha cực kỳ tinh thông kỳ môn độn giáp, thì ông tôi đã không bị Lai quốc bức phải dời đô , biết đánh không lại còn đi trêu người tôi làm gì. Hơn nữa tinh lực của con người dù sao cũng có hạn , những bốn bộ sách quý bao hàm rất nhiều nội dung, nếu muốn hiểu hết thì phải mất rất nhiều công sức và thời gian. Khương Tử Nha khi được sách thì đã gần tám mươi , người già suy nghĩ rất mất thời gian, tư duy lại chậm, muốn nghiên cứu kỳ môn độn giáp thì tốt nhất là ở độ tuổi bốn mươi đến năm mươi, đủ cẩn thận đủ tĩnh tâm, nên rất có thể Khương Tử Nha không am hiểu kỳ môn độn giáp.
Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong rất sảng khoái trong lòng, vậy có nghĩa hắn chỉ cần đối phó với cô hư trận pháp và có thể có cơ quan, không phải lo Khương Tử Nha nữa.
Trở lại Chu Lăng đã là canh tư, Tả Đăng Phong tìm đến chỗ hôm đó tiền đồng rơi, đi về hướng tây một trăm bước, lấy xẻng đào xuống. Đào được bốn thước thì xuất hiện một phiến đá, lật phiến đá lên, bên trong là một cái hộp sắt hẹp dài, dài ba thước ba tấc, rộng một thước, quanh hộp có rất nhiều bột phấn màu đen, hình như là than củi.
Vì được bảo vệ tốt, hộp sắt không bị gỉ sét nhiều. Tả Đăng Phong cầm lên, thấy hộp sắt không hề nặng, mở ra nắp hộp, thấy bên trong có ba vật rất kỳ quái.
Vật lớn nhất là một cái vỏ đao, dài gần bằng chiếc hộp, món thứ hai là một cái đục bằng sắt đã rỉ, món thứ ba là một cái huy chương bằng đồng to bằng bàn tay.
Vỏ đao làm bằng da một loại động vật nào đó, màu đỏ sậm, chế tác rất kĩ xảo, khéo léo, xung quanh không trang trí gì, Tả Đăng Phong cau mày tra Hổ Dực vào, hoàn toàn vừa khớp.
Hắn cầm cái đục lên cẩn thận xem xét. Cái đục này có dấu vết đã được sử dụng, Viên Thiên Cương lưu lại nó, dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn nói cho hắn sơn động kia chính là ông tôi sai người đào ra, để cho Ngọc Phất ẩn thân, lưu lại hi vọng sống cho cô.
Còn cái huy chương đồng hình vuông, trên mặt huy chương đồng có khắc vân, giữa mặt khắc hai chữ "Thái Sử". Hai chữ này được khắc theo lối chữ khải phồn thể, đây là loại chữ viết chính thức của thời Tùy, Thái Sử ở thời Tùy là một chức quan, chủ quản xem thiên văn lịch pháp, tế tự điển tịch, huy chương này chắc là huy hiệu năm xưa Viên Thiên Cương từng đeo, mặt còn lại có khắc mấy chữ, nhưng dấu ấn không còn rõ ràng, thời gian đã quá lâu, đọc một hồi Tả Đăng Phong mới phân biệt được những chữ đó là "Ngũ hành tề tam, đương tị chi."
Bảy chữ này được người tôi lấy dao găm khắc thêm vào, nét chữ giống hệt bút tích trên đồng tiền biến thành kim long lần trước, rõ ràng là Viên Thiên Cương để lại cho hắn , ý muốn báo động cho hắn, bảo hắn tránh né cái gì đó, nhưng ý muốn nói quá mịt mờ, Tả Đăng Phong nghĩ mãi mà không thể nào hiểu được.
Hắn là người làm nghề văn hóa, hiểu rất rõ những thứ có liên quan truyền thống văn hóa, người thời xưa bị ảnh hưởng của đạo trung dung nho gia rất sâu, hành động và ngôn ngữ đều khá hiền hoà, khi dùng từ rất cẩn trọng, thường khi không thích vật gì dùng từ "Xa chi", ý muốn nói cách xa nó ra, dùng đến chữ "Tránh chi" thì ngữ khí là rất nặng , ý là bảo phải lập tức rời đi, tuyệt đối không được tới gần.
Viên Thiên Cương để lại hộp sắt là để cảm ơn hắn đã không vào đào trộm mộ, nên những lời trên huy chương chắc chắn là nói thật, chỉ là câu nói này lại thiếu đi phần chủ ngữ quan trọng nhất, làm hắn không thể hiểu được ‘Ngũ hành Tề ba’ ý muốn chỉ cụ thể là cái gì.
Chỉ biết cái vật Ngũ hành Tề ba hoặc là vùng đất Ngũ hành Tề ba gì kia uy hiếp đến tính mạng của hắn, và cũng vì can hệ trọng đại, nên Viên Thiên Cương mới không dám nói rõ.
Cau mày nghĩ rất lâu, Tả Đăng Phong lắc đầu không nghĩ nữa, trước giờ làm gì hắn cũng cực kỳ cẩn thận, nên nếu vẫn xảy ra vấn đề thì đó chính là ý trời.
Lúc rạng sáng nhiệt độ giảm xuống, trời mùa thu, không khí bắt đầu ngưng sương.
Tả Đăng Phong nằm cạnh lăng mộ suy nghĩ. Chữ viết trên huy chương khắc không sâu, nét chữ rất cứng, cho thấy tu vi của Viên Thiên Cương không cao. Ông chỉ tinh thông thuật dự đoán, còn tu vi thì không xuất sắc, nhưng dù gì đi nữa, đã là phúc thì không phải họa, là họa thì muốn tránh cũng không khỏi, không thể để câu nói này làmn rối loạn tâm thần của mình, chuyện nên làm thì vẫn phải tiếp tục làm.
Từ canh năm quanh Chu Lăng lại thỉnh thoảng xuất hiện người trong đạo môn và người trong phật môn, hơn một ngàn đạo oan hồn phát ra oán khí đủ đánh động bất kỳ người tu hành nào gần đó, nhưng khi đến gần thì họ ngừng lại, vì họ nhận ra Tả Đăng Phong.
Hiện giờ là thời đại mạt pháp, người tu hành có đạo hạnh không nhiều, người đột phá thiên kiếp thì chỉ có chưởng giáo các phái hoặc tán nhân thanh tu, cực hiếm có người như hắn chung quanh bôn ba, ăn gió nằm sương lại có được tu vi đăng phong tạo cực như vậy.
Đến khi sáng hẳn, quân đội Quốc dân đảng đến, dùng ống nhòm quan sát tình huống Chu Lăng , nhìn thấy Tả Đăng Phong. Hồi trước Tả Đăng Phong từng ở Chu Lăng và nội thành Tây An quậy tưng bừng, Quốc dân đảng đương nhiên không mù không điếc, biết người này không thể chọc được , tàn thi rải khắp Chu Lăng đã chứng minh rất rõ điều này.
"Sư trưởng, có cần kéo đại pháo tới không, không thể sợ tên yêu nhân kia được." Tham mưu trưởng hiến kế.
"Được, điều đi, cậu ở lại đây phụ trách chỉ huy." Sư trưởng liếc Tham mưu trưởng một cái.
"Sư trưởng, việc này… phải bàn bạc kỹ càng."
"Bàn cái chim , tiểu tử cậu ăn cái gì mà lớn vậy hả! " Sư trưởng trừng mắt, lên xe rời đi.
Tả Đăng Phong vẫn bình tĩnh chờ đợi, chắc không lâu nữa Thanh Lương động phủ biết tin, Ninja Nhật cũng chẳng mấy chốc ùa tới, đại chiến chân chính lúc đó mới bắt đầu...
Chốc lát sau Tả Đăng Phong xoay người muốn rời đi, chợt nhớ ra trong sơn động còn để lại một cây châm định hồn, là vật Ngọc Phất đã từng dùng qua, không thể bỏ được.
Tả Đăng Phong đi vào hang núi, lấy định hồn pháp châm.
Lúc hắn xoay người định đi ra, mấy chữ lớn phía nam làm hắn dừng bước, những chữ khắc trên đỉnh động cực kỳ dễ thấy, không có hề ý tứ giấu diếm, tổng cộng có mười chữ, là "Chỗ tiền rơi xuống đi về phía tây trăm bước."
Mười chữ này khắc theo lối chữ Khải, chữ Khải là kiểu chữ thông dụng thời Đường, Tả Đăng Phong chỉ nhìn là hiểu. Lúc hắn cho người đào mộ, từ trong mộ đã từng xông ra một con kim long do một đồng tiền biến thành, kim long sau nửa nén hương lại biến trở về nguyên bản tiền đồng, chỗ tiền đồng rơi xuống có chôn dấu rất nhiều hoàng kim, nên hàng chữ này không thể nghi ngờ cũng là do Viên Thiên Cương lưu lại , ý tứ rất rõ ràng, từ chỗ tiền đồng rơi xuống đất phải đi sang hướng tây một trăm bước, ở đó chắc chắn có chôn dấu cái gì đó.
Tả Đăng Phong đột nhiên thấy lạnh, lạnh từ trong xương, Viên Thiên Cương tính ra được chính xác lăng mộ có hai lần kiếp nạn, cũng tính được hắn tới hang này.
Tả Đăng Phong cau mày cẩn thận quan sát sơn động, phát hiện trong động có dấu vết bị đào bới, dấu đào rất gọn ghẽ và sắc bén, đây là thủ pháp của người chuyên nghiệp, nếu là tay mơ, vết tích không được gọn gàng ngay ngắn như vậy.
Vết đào bới này có lẽ sau thời Đông Hán một thời gian, vì vết đào sâu sắc như vậy chỉ có dùng dụng cụ bằng sắt mới làm được, mà thời kỳ đồ sắt chân chính thay thế đồ đồng là sau thời Đông Hán, nói cách khác sơn động này rất có thể là nơi Viên Thiên Cương chôn đám thợ xây lăng.
Tả Đăng Phong đi ra sơn động, từ bên ngoài ngắm nghía sơn động. Sơn động xuất hiện chỉ có hai khả năng, một là do tự nhiên hình thành, hai là do con người làm nên, nếu nơi này không hình thành tự nhiên, thì chỉ có thể là do con người. Sơn động này cực kỳ bí mật, đứng từ ngoài bộ rất khó phát hiện ra, tổng hợp các manh mối, Tả Đăng Phong rút ra kết luận, sơn động này là Viên Thiên Cương cho đào ra để cho Ngọc Phất ẩn thân.
Tả Đăng Phong trở về Chu Lăng , lòng hắn nặng trĩu. Kỳ môn độn giáp của Viên Thiên Cương quả thực đã đạt đến trình độ dòm ngó Thiên Chi cảnh, không thua gì kỳ môn độn giáp do Khương Tử Nha lưu lại, nếu Khương Tử Nha và Viên Thiên Cương lợi hại như vậy, vậy thì lăng mộ của họ là vùng cấm , tuyệt đối không có thể đụng vào, nếu đối phương đã tính được chính xác khả năng xuất hiện tình huống, vậy đi tới chính là chịu chết.
Nhưng âm chúc thổ Ngưu vô cùng có khả năng ở bên trong lăng mộ Khương Tử Nha, nếu không vào không lấy được, phải làm sao mới ổn đây?
Đột nhiên Tả Đăng Phong nghĩ đến một khả năng, chính là Khương Tử Nha không hề tinh thông kỳ môn độn giáp. Khả năng này cũng rất có thể xảy ra, vì Khương Tử Nha năm đó lấy được bốn món là "Thập Tam chương Binh pháp", "Hai quyển Luyện khí", "Mười hai chương Cô hư pháp", và " 1,080 cách Kỳ môn độn giáp ", nhưng Khương Tử Nha chỉ truyền lại kỳ môn độn giáp, những cái khác đều giấu biến, như vậy xuất hiện một vấn đề, là tại sao Khương Tử Nha chỉ truyền lại kỳ môn độn giáp?
Nếu Khương Tử Nha có lòng truyền lại sách quý cho hậu thế, thì phải truyền cả những món còn lại, nhưng ông tôi không làm vậy, chứng tỏ ông tôi không thấy hứng thú với kỳ môn độn giáp, hoặc cảm thấy vật này là vô dụng, thứ nào có ích thì giữ lại cho mình, những thứ vô ích mới cho người khác.
"Đúng, nhất định là như vậy." Tả Đăng Phong lầm bầm. Nếu Khương Tử Nha cực kỳ tinh thông kỳ môn độn giáp, thì ông tôi đã không bị Lai quốc bức phải dời đô , biết đánh không lại còn đi trêu người tôi làm gì. Hơn nữa tinh lực của con người dù sao cũng có hạn , những bốn bộ sách quý bao hàm rất nhiều nội dung, nếu muốn hiểu hết thì phải mất rất nhiều công sức và thời gian. Khương Tử Nha khi được sách thì đã gần tám mươi , người già suy nghĩ rất mất thời gian, tư duy lại chậm, muốn nghiên cứu kỳ môn độn giáp thì tốt nhất là ở độ tuổi bốn mươi đến năm mươi, đủ cẩn thận đủ tĩnh tâm, nên rất có thể Khương Tử Nha không am hiểu kỳ môn độn giáp.
Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong rất sảng khoái trong lòng, vậy có nghĩa hắn chỉ cần đối phó với cô hư trận pháp và có thể có cơ quan, không phải lo Khương Tử Nha nữa.
Trở lại Chu Lăng đã là canh tư, Tả Đăng Phong tìm đến chỗ hôm đó tiền đồng rơi, đi về hướng tây một trăm bước, lấy xẻng đào xuống. Đào được bốn thước thì xuất hiện một phiến đá, lật phiến đá lên, bên trong là một cái hộp sắt hẹp dài, dài ba thước ba tấc, rộng một thước, quanh hộp có rất nhiều bột phấn màu đen, hình như là than củi.
Vì được bảo vệ tốt, hộp sắt không bị gỉ sét nhiều. Tả Đăng Phong cầm lên, thấy hộp sắt không hề nặng, mở ra nắp hộp, thấy bên trong có ba vật rất kỳ quái.
Vật lớn nhất là một cái vỏ đao, dài gần bằng chiếc hộp, món thứ hai là một cái đục bằng sắt đã rỉ, món thứ ba là một cái huy chương bằng đồng to bằng bàn tay.
Vỏ đao làm bằng da một loại động vật nào đó, màu đỏ sậm, chế tác rất kĩ xảo, khéo léo, xung quanh không trang trí gì, Tả Đăng Phong cau mày tra Hổ Dực vào, hoàn toàn vừa khớp.
Hắn cầm cái đục lên cẩn thận xem xét. Cái đục này có dấu vết đã được sử dụng, Viên Thiên Cương lưu lại nó, dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn nói cho hắn sơn động kia chính là ông tôi sai người đào ra, để cho Ngọc Phất ẩn thân, lưu lại hi vọng sống cho cô.
Còn cái huy chương đồng hình vuông, trên mặt huy chương đồng có khắc vân, giữa mặt khắc hai chữ "Thái Sử". Hai chữ này được khắc theo lối chữ khải phồn thể, đây là loại chữ viết chính thức của thời Tùy, Thái Sử ở thời Tùy là một chức quan, chủ quản xem thiên văn lịch pháp, tế tự điển tịch, huy chương này chắc là huy hiệu năm xưa Viên Thiên Cương từng đeo, mặt còn lại có khắc mấy chữ, nhưng dấu ấn không còn rõ ràng, thời gian đã quá lâu, đọc một hồi Tả Đăng Phong mới phân biệt được những chữ đó là "Ngũ hành tề tam, đương tị chi."
Bảy chữ này được người tôi lấy dao găm khắc thêm vào, nét chữ giống hệt bút tích trên đồng tiền biến thành kim long lần trước, rõ ràng là Viên Thiên Cương để lại cho hắn , ý muốn báo động cho hắn, bảo hắn tránh né cái gì đó, nhưng ý muốn nói quá mịt mờ, Tả Đăng Phong nghĩ mãi mà không thể nào hiểu được.
Hắn là người làm nghề văn hóa, hiểu rất rõ những thứ có liên quan truyền thống văn hóa, người thời xưa bị ảnh hưởng của đạo trung dung nho gia rất sâu, hành động và ngôn ngữ đều khá hiền hoà, khi dùng từ rất cẩn trọng, thường khi không thích vật gì dùng từ "Xa chi", ý muốn nói cách xa nó ra, dùng đến chữ "Tránh chi" thì ngữ khí là rất nặng , ý là bảo phải lập tức rời đi, tuyệt đối không được tới gần.
Viên Thiên Cương để lại hộp sắt là để cảm ơn hắn đã không vào đào trộm mộ, nên những lời trên huy chương chắc chắn là nói thật, chỉ là câu nói này lại thiếu đi phần chủ ngữ quan trọng nhất, làm hắn không thể hiểu được ‘Ngũ hành Tề ba’ ý muốn chỉ cụ thể là cái gì.
Chỉ biết cái vật Ngũ hành Tề ba hoặc là vùng đất Ngũ hành Tề ba gì kia uy hiếp đến tính mạng của hắn, và cũng vì can hệ trọng đại, nên Viên Thiên Cương mới không dám nói rõ.
Cau mày nghĩ rất lâu, Tả Đăng Phong lắc đầu không nghĩ nữa, trước giờ làm gì hắn cũng cực kỳ cẩn thận, nên nếu vẫn xảy ra vấn đề thì đó chính là ý trời.
Lúc rạng sáng nhiệt độ giảm xuống, trời mùa thu, không khí bắt đầu ngưng sương.
Tả Đăng Phong nằm cạnh lăng mộ suy nghĩ. Chữ viết trên huy chương khắc không sâu, nét chữ rất cứng, cho thấy tu vi của Viên Thiên Cương không cao. Ông chỉ tinh thông thuật dự đoán, còn tu vi thì không xuất sắc, nhưng dù gì đi nữa, đã là phúc thì không phải họa, là họa thì muốn tránh cũng không khỏi, không thể để câu nói này làmn rối loạn tâm thần của mình, chuyện nên làm thì vẫn phải tiếp tục làm.
Từ canh năm quanh Chu Lăng lại thỉnh thoảng xuất hiện người trong đạo môn và người trong phật môn, hơn một ngàn đạo oan hồn phát ra oán khí đủ đánh động bất kỳ người tu hành nào gần đó, nhưng khi đến gần thì họ ngừng lại, vì họ nhận ra Tả Đăng Phong.
Hiện giờ là thời đại mạt pháp, người tu hành có đạo hạnh không nhiều, người đột phá thiên kiếp thì chỉ có chưởng giáo các phái hoặc tán nhân thanh tu, cực hiếm có người như hắn chung quanh bôn ba, ăn gió nằm sương lại có được tu vi đăng phong tạo cực như vậy.
Đến khi sáng hẳn, quân đội Quốc dân đảng đến, dùng ống nhòm quan sát tình huống Chu Lăng , nhìn thấy Tả Đăng Phong. Hồi trước Tả Đăng Phong từng ở Chu Lăng và nội thành Tây An quậy tưng bừng, Quốc dân đảng đương nhiên không mù không điếc, biết người này không thể chọc được , tàn thi rải khắp Chu Lăng đã chứng minh rất rõ điều này.
"Sư trưởng, có cần kéo đại pháo tới không, không thể sợ tên yêu nhân kia được." Tham mưu trưởng hiến kế.
"Được, điều đi, cậu ở lại đây phụ trách chỉ huy." Sư trưởng liếc Tham mưu trưởng một cái.
"Sư trưởng, việc này… phải bàn bạc kỹ càng."
"Bàn cái chim , tiểu tử cậu ăn cái gì mà lớn vậy hả! " Sư trưởng trừng mắt, lên xe rời đi.
Tả Đăng Phong vẫn bình tĩnh chờ đợi, chắc không lâu nữa Thanh Lương động phủ biết tin, Ninja Nhật cũng chẳng mấy chốc ùa tới, đại chiến chân chính lúc đó mới bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.