Quyển 2 - Chương 159: Đồng Giáp nhảy sông
Phong Ngự Cửu Thu
02/04/2014
Ba người đều biết rằng diện tích của vũ trường trung tâm
của Hồng Khẩu này rất lớn vì thế cho nên bọn họ đều muốn đánh nhanh
thắng nhanh,cố gắng hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui trước khi đám quân
NB được gửi tới chi viện.Tả Đăng Phong lạnh lùng giết sạch đám Hán gian
và bè lũ người NB đồng thời nghiêng mắt nhìn bên trong vũ trường. Hắn
phát hiện những ngọn đèn ở tầng 1 và tầng 2 đều đã tắt ngóm. Tiếng la ầm ĩ lúc này tập trung trên lầu 3 và lầu 4 chứng tỏ Ngọc Phật và Thiết Hài đã xam nhập lầu 3.
Lúc này,Tả Đăng Phong đã loại bỏ phần lớn đám lính NB. Bè lũ Hán gian đều là hạng người sợ chết nên vừa thấy đại sự không ổn thì bắt đầu vừa tháo lui vừa xả súng chỉ mong bảo vệ bản thân,vì thế cũng khó tránh khỏi chuyện lỡ tay làm bị thương đám người NB. Trong mắt đám người NB, đám Hán gian này chỉ là lũ tay sai hạ lưu đê tiện, nhưng hiện tại đám chó săn này lại quay ngoắt ra cắn lại chủ nhân của chúng liền qua ra mắng chửi "baka" ( chó đẻ) rồi xoay người nổ súng đánh trả. Mấy tên Hán gian này thấy chủ nhân tức giận nên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Chúng không còn nể nang xả súng vào đám người NB. Nếu đám người NB này không chết thì bọn chúng sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng chuyện này ngược lại lại tạo thêm khó khăn cho Tả Đăng Phong. Bởi vì hắn mặc kệ giết bên nào cũng sẽ bị đạn từ bên kia bắn trúng. Rơi vào đường cùng, hắn đàng phải lách người đi vào trong đại sảnh ở tầng 1 để tạm thời tránh né mưa bom bão đạn bên ngoài.
Tầng 1 lúc này la liệt xác chết. Phần lớn là đám quan quân NB mặc quân trang cùng với đám quan Hán gian mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn , còn có cả đám nữ ca sĩ mặc trang phục rất hở hang. Có thể Ngọc Phật vô cùng căm hận người đàn bàn này nên nàng lạnh lùng xuống tay giết hết toàn bộ. Vũ khí của Ngọc Phật là cây phất trần bằng ngọc xanh biếc. Dùng phất trần để giết người sẽ không khiến cho máu phải chảy quá nhiều, bởi vậy mùi máu tanh trong phòng cũng không quá gắt.Ngược lại là mùi khai của nước tiểu xộc lên rất gay mũi. Khi phải đối diện với sự đáng sợ của cái chết, phần lớn đám nữ ca sĩ còn chưa hiểu mấy chuyện đời này đều sợ đến đái cả ra quần.Tình hình này khiến Tả Đăng Phong cười lạnh. Nếu như đám quan quân NB và đám nguỵ quan Hán gian kia còn sống mà nhìn thấy đám phụ nữ sợ đái cả ra quần này thì không biết chúng có còn nổi lên thú tính được không?
Sau khi đi vào đại sảnh, Tả Đăng Phong cũng không đơn thuần chỉ vì mục đích tránh né mà hắn nhanh chóng tìm những thứ dễ cháy như rèm cửa và rèm sân khấu. Trong vũ trường đương nhiên là có rượu mà rượu có độ rượu cao có thể cháy được. Tả Đăng Phong nhanh chóng đốt cháy gian phòng. Cùng lúc đó, tiếng súng bên ngoài trở nên thưa dần.Tả Đăng Phong lắc mình ra ngoài tiếp tục giết đám người NB còn lại.
Ngọc Phật và Thiết Hài đều là cao thủ, cho dù nhảy xuống đất từ lầu 4 cũng không có vấn đề gì.Nhưng đám nữ ca sĩ, Hán gian và đám người NB lại không làm được như vậy. Hành vi phóng hoả Tả Đăng Phong vốn có ý trảm thảo trừ căn. Trong đám người này cũng chẳng có lấy 1 người tốt, trong lúc này không một đồ tốt, muốn giết là giết không cần phải nghĩ ngợi.
Sau khi Tả Đăng Phong lao ra khỏi vũ trường, đám người NB và đám Hán gian còn sống bắt đầu bỏ chạy tứ tán.Tả Đăng Phong nhìn trái nhìn phải rồi sau đó chạy đuổi theo đám Hán gia. Đám Hán gian còn đáng ghê tởm hơn đám người NB.
Sau khi giết sạch đám Hán gian,Tả Đăng Phong lập tức quay đầu truy đuổi đám người NB. Nhưng khi hắn chạy tới phía Tây của vũ trường thì đột nhiên nghe được tiếng thuỷ tinh vỡ từ phía sau của vũ trường truyền tới. Hắn quay đầu nhìn thì phát hiện Đồng Giáp đã phá cửa sổ nhảy ra.
Tả Đăng Phong thấy thế bèn lập tức bỏ qua quỷ tử rồi nhún chân phóng lên không chặn Đồng Giáp. Đồng Giáp hiện tại đã không còn vẻ ung dung như lúc trước. Hơi thở của lão gấp gáp hơn, mà trên mặt cũng có vẻ bối rối hơn.Tẩy Tủy Kinh của Thiết Hài cũng đi theo đường cương mãnh, so với Đại Thủ Ấn của y cũng sàn sàn nhau.Giờ lại có thêm cả Ngọc Phật cũng đủ khiến y chạy trối chết rồi. Hiện tại y còn nhìn thấy Tả Đăng Phong mai phục ở bên ngoài thì làm gì còn có lòng ứng chiến nữa.Y vội vàng né tránh đòn tấn công của Tả Đăng Phong rồi đạp lên vách tường của toà nhà kế bên mượn lực rồi chạy thục mạng về phía Nam.
-Đừng để cho kia phiên tăng kia chạy thoát.
Đúng lúc này ,Thiết Hài phóng ra từ cửa sổ lầu 3, sau đó rung tay ném 1 người phụ nữ mặc áo hở lưng hở ngực đang la hét inh ỏi vào trong phòng sau đó búng người đuổi theo Đồng Giáp.
Tả Đăng Phong thấy thế bèn nhíu mày,sau đó hắn phóng vào trong phòng giết chết người phụ nữ vừa được Thiết Hài ném vào trong phòng. Không cần hỏi cũng biết người phụ nữ này là người đàn bà của Đồng Giáp. Vào lúc sống còn,cô ta bị Đồng Giáp đẩy tới để ngăn cản Thiết Hài. Hắn không thể để thị sống được vì phẩm hạnh của thị không đoan chính, huyết thống thấp hèn đê tiện, có sinh cũng chẳng sinh ra được đứa trẻ nào tốt cả.
-13 còn ở bên dưới. Tôi đuổi theo Đồng Giáp, sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở khách sạn. Cô cẩn thận một chút.
Tả Đăng Phong nhảy vào trong phòng hô lên với Ngọc Phật còn đang đại khai sát giới.
-Anh cũng cẩn thận.
Ngọc Phật quay ra nhìn rồi nhoẻn miệng cười với Tả Đăng Phong. Nụ cười ấy khiến cho Tả Đăng Phong phải cau mày. Khuôn mặt của Ngọc Phật lúc đó trở nên rất vui vẻ, từ 1 nữ la sát trong địa ngục nháy mắt hoá thành dao trì tiên tử.
Sau khi nháy mắt,Tả Đăng Phong lập tức phi thân đuổi theo Đồng Giáp và Thiết Hài. Đồng Giáp hiện tại căn bản không dám đấu với Thiết Hài. Lão liên tiếp đạp vào những toà nhà để mượn lực liều mạng chạy về phía Nam. Tuy nhiên thân hình đồ sộ giống như lu nước nhưng y không phải là loại mãng phu. Ngược lại y vô cùng thông minh, chỉ mới nhìn sơ qua tình hình đã biết được ba người Tả Đăng Phong,Thiết Hài,Ngọc Phật muốn lấy mạng hắn. Y cũng biết nếu giao đấu chính diện cho dù chỉ đấu với 2 người y cũng đánh không lại. Cho nên lựa chọn vừa sáng vừa vô sỉ của y là bỏ chạy. Khi bỏ chạy tự nhiên y phải dốc toàn lực vì nếu chạy chậm thì y chết chắc.
Thiết Hài cực kỳ căm ghét Đồng Giáp. Hai người tuy một là hoà thượng của Thiền tông, một là lạt ma của Mật Tông,cũng đều là đệ tử của Phật Môn nhưng những điều mà Đồng Giáp đã làm khiến Thiết Hài khinh thường. Lão vì đã hạ quyết tâm phải trừ hại cho Phật Môn bởi vậy lão cũng bám sát phía sau Đồng Giáp.
Tả Đăng Phong là đương sự, cũng là người đưa ra kế hoạch nên hắn đương nhiên không thể để mình bị bỏ lại sau. Hắn liều mạng đề khí, phi thân đuổi theo. Lần này không giống như mấy lần trước. Lần này hắn nhất định phải giết Đồng Giáp,vì nếu đánh rắn không chết sẽ bị rắn cắn lại.
Dù là pháp thuật hay là phật hiệu hoặc là võ công, nguyên lý của chuyện khinh thân cũng giống nhau : đó là nếu phóng nhanh tới phía trước thì độ cao khi lăng không sẽ thấp hơn nhiều. Bởi vậy phải đuổi theo gần 10 dặm,Tả Đăng Phong mới hiểu được vì sao Đồng Giáp lại cắm đầu chạy về hướng Nam. Bởi vì chưa tới 20 dặm về phía nam của Hồng Khẩu là sông Hoàng Phổ. Đồng Giáp đã nhìn ra ba người dứt khoát muốn trừ khử y, bởi vậy y cũng không trốn vào trong đám quân NB đóng dọc trên đường đi mà y cắm đầu chạy thẳng về phía sông Hoàng Phổ. Y hiểu rất rõ rằng y chỉ có thể trốn thoát bằng con sông này.
-Ha ha, xem ngươi chạy chỗ nào?
Thiết Hài chứng kiến nước sông cuồn cuộn cách đó vài dặm bèn cao hứng hô lên. Lão quên mất rằng Đồng Giáp không phải người thường. Với tu vi của y thì nếu nhảy xuống nước y cũng không chết đuối được.
Tả Đăng Phong thấy vậy bèn nhíu mày. Vừa vặn đằng sau có 1 đội quân NB đang tiến hành tuần tra,vì thế Tả Đăng Phong nhanh chóng tiếp đất sau đó nhấc bổng lên 1 tên lính NB.Trong lúc đang phi hành trên không, hắn nhanh chóng rút ra 2 quả lựu đạn đeo bên hông của y, sau đó quăng bịch tên lính NB đang kêu gào thảm thiết kia xuống đất. Chậm thêm có 1 lúc nhưng khoảng cách giữa hắn và Thiết Hài đã bị nới ra gần trăm trượng, còn khoảng cách giữa Thiết Hài và Đồng Giáp còn tới hơn 10 trượng.
Khoảng cách mấy dặm với 3 người bọn họ cũng chẳng đáng là bao. Mục tiêu của Đồng Giáp là sông Hoàng Phổ nên sau khi chạy tới bờ sông lão không chút do dự nhảy tùm xuống nước rồi lặn mất tăm.
-Ơ kìa...
Thiết Hài thấy thế bèn tỏ ra ngạc nhiên. Lão đứng ở bờ sông nhìn theo dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
-Y nhảy xuống sông rồi!
Thiết Hài nói với tả Đăng Phong khi thấy hắn chạy tới.
Tả Đăng Phong trước đó cũng nhìn thấy Đồng Giáp nhảy xuống nước nên hắn cũng ghi nhớ vị trị đại khái lúc đó. Sau khi tiếp đất hắn nhanh vặn chốt rồi ném hai quả lựu đạn theo đường vòng cung tới vị trí mà Đồng Giáp nhảy xuống lúc trước và phía hạ lưu sông. Uy lực của lựu đạn có hạn nên bọt nước bắn lên cũng không cao nhưng thân hình của Đồng Giáp đột nhiên trồi lên mặt nước sau đó lại hụp xuống.
-Nổ chết y rồi sao?
Thiết Hài quay đầu nhìn Tả Đăng Phong.
-Chỉ làm y bị thương, chứ chưa nổ chết y.
Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu. Đồng Giáp nổi đầu lên chứng tỏ vị trí mà hắn tính toán lúc trước rất chuẩn khiến sóng xung lực ảnh hưởng đến y , nhưng y vẫn có thể hụp xuống chứng tỏ y còn chưa chết. Bởi vì bị nổ chết thì xác sẽ phải nổi lên trên mặt nước.
-Coi như y may mắn!
Thiết Hài bĩu môi nói.
-Hắn may nhưng ông chưa chắc đã gặp may. Tôi là người cô độc, Thần Châu Phái thì y tìm không được, y cũng chẳng làm gì được ông nhưng y có thể tới gây chuyện với Thiếu Lâm tự .
Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Thường nói là "tính kỹ 100 đường vẫn bỏ sót 1 đường". Trước đó hắn chỉ nghĩ tới chuyện ba người liên thủ có thể giết chết được Đồng Giáp nhưng hắn không ngờ Đồng Giáp lại bất chấp thể diện bỏ trốn.
-Yên tâm đi ! Y dù là 1 phiên tăng nhưng vẫn là đệ tử của ngã phật từ bi! Hắn sẽ không ra tay với Thiếu Lâm tự đâu.
Thiết Hài nghe xong bèn liên tục khoát tay.
-Y là 1 tên Hán gian,lại gặp thất bại tí nữa thì mất mạng! Y còn có thể để ý đến những thứ đó sao?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
-Cậu không phải hoà thượng nên cậu không hiểu. Cùng lắm thì y tới làm phiền lão nạp thôi chứ y sẽ không giận cá chém thớt quấy phá Thiếu Lâm đâu ! Nếu không y sẽ chẳng thể nào ăn nói với Phật tổ cả.
Thiết Hài khoát tay.
-Ông vẫn nên trở về Thiếu Lâm tự thì hơn, đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra.
Tả Đăng Phong vẫn lo lắng chuyện này hôm nay sẽ ảnh hưởng tới phái Thiếu Lâm.
-Lão nạp không về đâu mà cũng cần phải về Thiếu Lâm. Tên phiên tăng kia làm sao đánh lại được cả đám sư huynh đệ của lão nạp được!
Thiết Hài không kiên nhẫn nổi phải nói 1 câu sau đó phi thân quay lại khách sạn.
Tả Đăng Phong nghĩ ngợi 1 lúc cũng cảm thấy khả năng Đồng Giáp vì giận cá chém thớt tới gây chuyện với Thiếu Lâm tự cũng không lớn, mà cho dù lão có gây chuyện với phái Thiếu Lâm thật cũng chưa chắc đã có kết quả tốt.Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài phi thân trở về khách sạn. Vũ trường ở Hồng Khẩu lúc này đã bị ngọn lửa thiêu rụi,lửa khói bốc lên tận trời xanh.Ngọc Phật chắc cũng đã sớm rời khỏi.
-Lão về trước đi! Tôi sẽ về sau!
Đi được nửa đường, Tả Đăng Phong phát hiện bóng của Cổ Chính Xuân và Kỷ Toa đứng ở ngã tư đường bèn dặn dò Thiết Hài.
-Đừng tới khách sạn nữa vì chúng tôi phải lập tức đi ngay! Tên thị trưởng đó đã chết hay chưa?
Tả Đăng Phong đáp xuống chặn lại Kỷ Toa. Kỷ Toa và Cổ Chính Xuân đang đi tới khách sạn mà bọn họ đang ở. Nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm mà ba người đương nhiên cũng không thể chờ bọn họ tới hơn một giờ được.
-Phó Tiểu Am không ở trong đó, nhưng mọi người đã trừ khử thiếu tướng Mitsubishi của bộ Lục quân quân đội NB.
Kỷ Toa vui vẻ nói.
-À, bắt không được gà rừng nhưng lại đánh được 1 con thỏ thì cũng được!Chúng tôi đi trước, các người chú ý an toàn.
Tả Đăng Phong nói lời tạm biệt.
-Đợi đã, thanh katana của Mitsubishi đã được Ngọc chân nhân cầm đi.Anh có thể nói cho cô ấy để lại nó cho chúng tôi không?
Kỷ Toa vội vàng hô Tả Đăng Phong.Nếu báo cáo thượng cấp lại không có vật chứng thì sẽ bị nghi là mạo nhận công lao vì một tướng quân NB phân cũng chẳng kém hơn tên Hán gian đang làm thị trưởng Thượng Hải bao nhiêu.
-Tôi sẽ để lại trong căn nhà gỗ đó.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
-Tôi thay mặt Quốc Dân đảng cảm tạ mọi người.
Kỷ Toa hành lễ đầy trang trọng với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng nheo mắt cười cười, rồi phi thân nhảy lên nóc nhà. Hắn đã nhìn thấu 2 dụng ý của Kỷ Toa khi làm vậy. Thứ nhất là để cảm ơn bọn họ,thứ hai là để cho Cổ Chính Xuân thấy rõ giữa 2 người cũng không có chuyện gì. Loại tâm kế đơn giản này trong mắt của Tả Đăng Phong chẳng khác gì trò chơi con nít.
Hiện tại Tả Đăng Phong bỗng cảm thấy người có tư duy nhạy bén như hắn nếu lăn lỗn quan trường thì tuyệt đối sẽ "ngon" hơn Kỷ Toa rất nhiều.Nhưng tâm tư này vừa mới loé lên đã bị chính hắn gạt bỏ ngay. Vì thứ nhất, hắn không thích làm quan vì làm quan phải đấu đá hục hặc quá là mệt mỏi. Thứ 2 là nếu lăn lộn quan trường thì phải có nhãn lực tinh tường.Nếu như lãnh đạo đi chơi gái phải đứng ở bên ngoài canh cửa cho lãnh đạo,chứ không phải xông vào đá đít lãnh đạo.
Lúc này,Tả Đăng Phong đã loại bỏ phần lớn đám lính NB. Bè lũ Hán gian đều là hạng người sợ chết nên vừa thấy đại sự không ổn thì bắt đầu vừa tháo lui vừa xả súng chỉ mong bảo vệ bản thân,vì thế cũng khó tránh khỏi chuyện lỡ tay làm bị thương đám người NB. Trong mắt đám người NB, đám Hán gian này chỉ là lũ tay sai hạ lưu đê tiện, nhưng hiện tại đám chó săn này lại quay ngoắt ra cắn lại chủ nhân của chúng liền qua ra mắng chửi "baka" ( chó đẻ) rồi xoay người nổ súng đánh trả. Mấy tên Hán gian này thấy chủ nhân tức giận nên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Chúng không còn nể nang xả súng vào đám người NB. Nếu đám người NB này không chết thì bọn chúng sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng chuyện này ngược lại lại tạo thêm khó khăn cho Tả Đăng Phong. Bởi vì hắn mặc kệ giết bên nào cũng sẽ bị đạn từ bên kia bắn trúng. Rơi vào đường cùng, hắn đàng phải lách người đi vào trong đại sảnh ở tầng 1 để tạm thời tránh né mưa bom bão đạn bên ngoài.
Tầng 1 lúc này la liệt xác chết. Phần lớn là đám quan quân NB mặc quân trang cùng với đám quan Hán gian mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn , còn có cả đám nữ ca sĩ mặc trang phục rất hở hang. Có thể Ngọc Phật vô cùng căm hận người đàn bàn này nên nàng lạnh lùng xuống tay giết hết toàn bộ. Vũ khí của Ngọc Phật là cây phất trần bằng ngọc xanh biếc. Dùng phất trần để giết người sẽ không khiến cho máu phải chảy quá nhiều, bởi vậy mùi máu tanh trong phòng cũng không quá gắt.Ngược lại là mùi khai của nước tiểu xộc lên rất gay mũi. Khi phải đối diện với sự đáng sợ của cái chết, phần lớn đám nữ ca sĩ còn chưa hiểu mấy chuyện đời này đều sợ đến đái cả ra quần.Tình hình này khiến Tả Đăng Phong cười lạnh. Nếu như đám quan quân NB và đám nguỵ quan Hán gian kia còn sống mà nhìn thấy đám phụ nữ sợ đái cả ra quần này thì không biết chúng có còn nổi lên thú tính được không?
Sau khi đi vào đại sảnh, Tả Đăng Phong cũng không đơn thuần chỉ vì mục đích tránh né mà hắn nhanh chóng tìm những thứ dễ cháy như rèm cửa và rèm sân khấu. Trong vũ trường đương nhiên là có rượu mà rượu có độ rượu cao có thể cháy được. Tả Đăng Phong nhanh chóng đốt cháy gian phòng. Cùng lúc đó, tiếng súng bên ngoài trở nên thưa dần.Tả Đăng Phong lắc mình ra ngoài tiếp tục giết đám người NB còn lại.
Ngọc Phật và Thiết Hài đều là cao thủ, cho dù nhảy xuống đất từ lầu 4 cũng không có vấn đề gì.Nhưng đám nữ ca sĩ, Hán gian và đám người NB lại không làm được như vậy. Hành vi phóng hoả Tả Đăng Phong vốn có ý trảm thảo trừ căn. Trong đám người này cũng chẳng có lấy 1 người tốt, trong lúc này không một đồ tốt, muốn giết là giết không cần phải nghĩ ngợi.
Sau khi Tả Đăng Phong lao ra khỏi vũ trường, đám người NB và đám Hán gian còn sống bắt đầu bỏ chạy tứ tán.Tả Đăng Phong nhìn trái nhìn phải rồi sau đó chạy đuổi theo đám Hán gia. Đám Hán gian còn đáng ghê tởm hơn đám người NB.
Sau khi giết sạch đám Hán gian,Tả Đăng Phong lập tức quay đầu truy đuổi đám người NB. Nhưng khi hắn chạy tới phía Tây của vũ trường thì đột nhiên nghe được tiếng thuỷ tinh vỡ từ phía sau của vũ trường truyền tới. Hắn quay đầu nhìn thì phát hiện Đồng Giáp đã phá cửa sổ nhảy ra.
Tả Đăng Phong thấy thế bèn lập tức bỏ qua quỷ tử rồi nhún chân phóng lên không chặn Đồng Giáp. Đồng Giáp hiện tại đã không còn vẻ ung dung như lúc trước. Hơi thở của lão gấp gáp hơn, mà trên mặt cũng có vẻ bối rối hơn.Tẩy Tủy Kinh của Thiết Hài cũng đi theo đường cương mãnh, so với Đại Thủ Ấn của y cũng sàn sàn nhau.Giờ lại có thêm cả Ngọc Phật cũng đủ khiến y chạy trối chết rồi. Hiện tại y còn nhìn thấy Tả Đăng Phong mai phục ở bên ngoài thì làm gì còn có lòng ứng chiến nữa.Y vội vàng né tránh đòn tấn công của Tả Đăng Phong rồi đạp lên vách tường của toà nhà kế bên mượn lực rồi chạy thục mạng về phía Nam.
-Đừng để cho kia phiên tăng kia chạy thoát.
Đúng lúc này ,Thiết Hài phóng ra từ cửa sổ lầu 3, sau đó rung tay ném 1 người phụ nữ mặc áo hở lưng hở ngực đang la hét inh ỏi vào trong phòng sau đó búng người đuổi theo Đồng Giáp.
Tả Đăng Phong thấy thế bèn nhíu mày,sau đó hắn phóng vào trong phòng giết chết người phụ nữ vừa được Thiết Hài ném vào trong phòng. Không cần hỏi cũng biết người phụ nữ này là người đàn bà của Đồng Giáp. Vào lúc sống còn,cô ta bị Đồng Giáp đẩy tới để ngăn cản Thiết Hài. Hắn không thể để thị sống được vì phẩm hạnh của thị không đoan chính, huyết thống thấp hèn đê tiện, có sinh cũng chẳng sinh ra được đứa trẻ nào tốt cả.
-13 còn ở bên dưới. Tôi đuổi theo Đồng Giáp, sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở khách sạn. Cô cẩn thận một chút.
Tả Đăng Phong nhảy vào trong phòng hô lên với Ngọc Phật còn đang đại khai sát giới.
-Anh cũng cẩn thận.
Ngọc Phật quay ra nhìn rồi nhoẻn miệng cười với Tả Đăng Phong. Nụ cười ấy khiến cho Tả Đăng Phong phải cau mày. Khuôn mặt của Ngọc Phật lúc đó trở nên rất vui vẻ, từ 1 nữ la sát trong địa ngục nháy mắt hoá thành dao trì tiên tử.
Sau khi nháy mắt,Tả Đăng Phong lập tức phi thân đuổi theo Đồng Giáp và Thiết Hài. Đồng Giáp hiện tại căn bản không dám đấu với Thiết Hài. Lão liên tiếp đạp vào những toà nhà để mượn lực liều mạng chạy về phía Nam. Tuy nhiên thân hình đồ sộ giống như lu nước nhưng y không phải là loại mãng phu. Ngược lại y vô cùng thông minh, chỉ mới nhìn sơ qua tình hình đã biết được ba người Tả Đăng Phong,Thiết Hài,Ngọc Phật muốn lấy mạng hắn. Y cũng biết nếu giao đấu chính diện cho dù chỉ đấu với 2 người y cũng đánh không lại. Cho nên lựa chọn vừa sáng vừa vô sỉ của y là bỏ chạy. Khi bỏ chạy tự nhiên y phải dốc toàn lực vì nếu chạy chậm thì y chết chắc.
Thiết Hài cực kỳ căm ghét Đồng Giáp. Hai người tuy một là hoà thượng của Thiền tông, một là lạt ma của Mật Tông,cũng đều là đệ tử của Phật Môn nhưng những điều mà Đồng Giáp đã làm khiến Thiết Hài khinh thường. Lão vì đã hạ quyết tâm phải trừ hại cho Phật Môn bởi vậy lão cũng bám sát phía sau Đồng Giáp.
Tả Đăng Phong là đương sự, cũng là người đưa ra kế hoạch nên hắn đương nhiên không thể để mình bị bỏ lại sau. Hắn liều mạng đề khí, phi thân đuổi theo. Lần này không giống như mấy lần trước. Lần này hắn nhất định phải giết Đồng Giáp,vì nếu đánh rắn không chết sẽ bị rắn cắn lại.
Dù là pháp thuật hay là phật hiệu hoặc là võ công, nguyên lý của chuyện khinh thân cũng giống nhau : đó là nếu phóng nhanh tới phía trước thì độ cao khi lăng không sẽ thấp hơn nhiều. Bởi vậy phải đuổi theo gần 10 dặm,Tả Đăng Phong mới hiểu được vì sao Đồng Giáp lại cắm đầu chạy về hướng Nam. Bởi vì chưa tới 20 dặm về phía nam của Hồng Khẩu là sông Hoàng Phổ. Đồng Giáp đã nhìn ra ba người dứt khoát muốn trừ khử y, bởi vậy y cũng không trốn vào trong đám quân NB đóng dọc trên đường đi mà y cắm đầu chạy thẳng về phía sông Hoàng Phổ. Y hiểu rất rõ rằng y chỉ có thể trốn thoát bằng con sông này.
-Ha ha, xem ngươi chạy chỗ nào?
Thiết Hài chứng kiến nước sông cuồn cuộn cách đó vài dặm bèn cao hứng hô lên. Lão quên mất rằng Đồng Giáp không phải người thường. Với tu vi của y thì nếu nhảy xuống nước y cũng không chết đuối được.
Tả Đăng Phong thấy vậy bèn nhíu mày. Vừa vặn đằng sau có 1 đội quân NB đang tiến hành tuần tra,vì thế Tả Đăng Phong nhanh chóng tiếp đất sau đó nhấc bổng lên 1 tên lính NB.Trong lúc đang phi hành trên không, hắn nhanh chóng rút ra 2 quả lựu đạn đeo bên hông của y, sau đó quăng bịch tên lính NB đang kêu gào thảm thiết kia xuống đất. Chậm thêm có 1 lúc nhưng khoảng cách giữa hắn và Thiết Hài đã bị nới ra gần trăm trượng, còn khoảng cách giữa Thiết Hài và Đồng Giáp còn tới hơn 10 trượng.
Khoảng cách mấy dặm với 3 người bọn họ cũng chẳng đáng là bao. Mục tiêu của Đồng Giáp là sông Hoàng Phổ nên sau khi chạy tới bờ sông lão không chút do dự nhảy tùm xuống nước rồi lặn mất tăm.
-Ơ kìa...
Thiết Hài thấy thế bèn tỏ ra ngạc nhiên. Lão đứng ở bờ sông nhìn theo dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
-Y nhảy xuống sông rồi!
Thiết Hài nói với tả Đăng Phong khi thấy hắn chạy tới.
Tả Đăng Phong trước đó cũng nhìn thấy Đồng Giáp nhảy xuống nước nên hắn cũng ghi nhớ vị trị đại khái lúc đó. Sau khi tiếp đất hắn nhanh vặn chốt rồi ném hai quả lựu đạn theo đường vòng cung tới vị trí mà Đồng Giáp nhảy xuống lúc trước và phía hạ lưu sông. Uy lực của lựu đạn có hạn nên bọt nước bắn lên cũng không cao nhưng thân hình của Đồng Giáp đột nhiên trồi lên mặt nước sau đó lại hụp xuống.
-Nổ chết y rồi sao?
Thiết Hài quay đầu nhìn Tả Đăng Phong.
-Chỉ làm y bị thương, chứ chưa nổ chết y.
Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu. Đồng Giáp nổi đầu lên chứng tỏ vị trí mà hắn tính toán lúc trước rất chuẩn khiến sóng xung lực ảnh hưởng đến y , nhưng y vẫn có thể hụp xuống chứng tỏ y còn chưa chết. Bởi vì bị nổ chết thì xác sẽ phải nổi lên trên mặt nước.
-Coi như y may mắn!
Thiết Hài bĩu môi nói.
-Hắn may nhưng ông chưa chắc đã gặp may. Tôi là người cô độc, Thần Châu Phái thì y tìm không được, y cũng chẳng làm gì được ông nhưng y có thể tới gây chuyện với Thiếu Lâm tự .
Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Thường nói là "tính kỹ 100 đường vẫn bỏ sót 1 đường". Trước đó hắn chỉ nghĩ tới chuyện ba người liên thủ có thể giết chết được Đồng Giáp nhưng hắn không ngờ Đồng Giáp lại bất chấp thể diện bỏ trốn.
-Yên tâm đi ! Y dù là 1 phiên tăng nhưng vẫn là đệ tử của ngã phật từ bi! Hắn sẽ không ra tay với Thiếu Lâm tự đâu.
Thiết Hài nghe xong bèn liên tục khoát tay.
-Y là 1 tên Hán gian,lại gặp thất bại tí nữa thì mất mạng! Y còn có thể để ý đến những thứ đó sao?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
-Cậu không phải hoà thượng nên cậu không hiểu. Cùng lắm thì y tới làm phiền lão nạp thôi chứ y sẽ không giận cá chém thớt quấy phá Thiếu Lâm đâu ! Nếu không y sẽ chẳng thể nào ăn nói với Phật tổ cả.
Thiết Hài khoát tay.
-Ông vẫn nên trở về Thiếu Lâm tự thì hơn, đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra.
Tả Đăng Phong vẫn lo lắng chuyện này hôm nay sẽ ảnh hưởng tới phái Thiếu Lâm.
-Lão nạp không về đâu mà cũng cần phải về Thiếu Lâm. Tên phiên tăng kia làm sao đánh lại được cả đám sư huynh đệ của lão nạp được!
Thiết Hài không kiên nhẫn nổi phải nói 1 câu sau đó phi thân quay lại khách sạn.
Tả Đăng Phong nghĩ ngợi 1 lúc cũng cảm thấy khả năng Đồng Giáp vì giận cá chém thớt tới gây chuyện với Thiếu Lâm tự cũng không lớn, mà cho dù lão có gây chuyện với phái Thiếu Lâm thật cũng chưa chắc đã có kết quả tốt.Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài phi thân trở về khách sạn. Vũ trường ở Hồng Khẩu lúc này đã bị ngọn lửa thiêu rụi,lửa khói bốc lên tận trời xanh.Ngọc Phật chắc cũng đã sớm rời khỏi.
-Lão về trước đi! Tôi sẽ về sau!
Đi được nửa đường, Tả Đăng Phong phát hiện bóng của Cổ Chính Xuân và Kỷ Toa đứng ở ngã tư đường bèn dặn dò Thiết Hài.
-Đừng tới khách sạn nữa vì chúng tôi phải lập tức đi ngay! Tên thị trưởng đó đã chết hay chưa?
Tả Đăng Phong đáp xuống chặn lại Kỷ Toa. Kỷ Toa và Cổ Chính Xuân đang đi tới khách sạn mà bọn họ đang ở. Nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm mà ba người đương nhiên cũng không thể chờ bọn họ tới hơn một giờ được.
-Phó Tiểu Am không ở trong đó, nhưng mọi người đã trừ khử thiếu tướng Mitsubishi của bộ Lục quân quân đội NB.
Kỷ Toa vui vẻ nói.
-À, bắt không được gà rừng nhưng lại đánh được 1 con thỏ thì cũng được!Chúng tôi đi trước, các người chú ý an toàn.
Tả Đăng Phong nói lời tạm biệt.
-Đợi đã, thanh katana của Mitsubishi đã được Ngọc chân nhân cầm đi.Anh có thể nói cho cô ấy để lại nó cho chúng tôi không?
Kỷ Toa vội vàng hô Tả Đăng Phong.Nếu báo cáo thượng cấp lại không có vật chứng thì sẽ bị nghi là mạo nhận công lao vì một tướng quân NB phân cũng chẳng kém hơn tên Hán gian đang làm thị trưởng Thượng Hải bao nhiêu.
-Tôi sẽ để lại trong căn nhà gỗ đó.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
-Tôi thay mặt Quốc Dân đảng cảm tạ mọi người.
Kỷ Toa hành lễ đầy trang trọng với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng nheo mắt cười cười, rồi phi thân nhảy lên nóc nhà. Hắn đã nhìn thấu 2 dụng ý của Kỷ Toa khi làm vậy. Thứ nhất là để cảm ơn bọn họ,thứ hai là để cho Cổ Chính Xuân thấy rõ giữa 2 người cũng không có chuyện gì. Loại tâm kế đơn giản này trong mắt của Tả Đăng Phong chẳng khác gì trò chơi con nít.
Hiện tại Tả Đăng Phong bỗng cảm thấy người có tư duy nhạy bén như hắn nếu lăn lỗn quan trường thì tuyệt đối sẽ "ngon" hơn Kỷ Toa rất nhiều.Nhưng tâm tư này vừa mới loé lên đã bị chính hắn gạt bỏ ngay. Vì thứ nhất, hắn không thích làm quan vì làm quan phải đấu đá hục hặc quá là mệt mỏi. Thứ 2 là nếu lăn lộn quan trường thì phải có nhãn lực tinh tường.Nếu như lãnh đạo đi chơi gái phải đứng ở bên ngoài canh cửa cho lãnh đạo,chứ không phải xông vào đá đít lãnh đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.