Quyển 2 - Chương 104: Gặp người giống nàng
Phong Ngự Cửu Thu
10/01/2014
- Ngươi chủ động nhân thua?
Quan phiên dịch thấy Tả Đăng Phong về chỗ liền hô to.
- Chờ hắn ra được, ta với hắn đánh tiếp.
Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống, khinh miệt nhìn người thông dịch kia, đường đường một nam tử mà lại đi làm Hán gian.
Quan phiên dịch lui xuống, gã hiểu rằng Tả Đăng Phong muốn giết gã thì chẳng khác gì giết kiến nên chỉ có thể chuồn nhanh, sau đó cúi đầu thông báo lại lời Tả Đăng Phong với quan quân bên NB.
Đằng Khi vẫn mờ mịt đi tới đi lui trong đám thi thể, một lần đi tới gần một thi thể thì sẽ tự động chuyển hướng, không khác gì một con lừa.
Ngân Quan Ngọc Phật đương nhiên hiểu rằng Tả Đăng Phong đã bày trận pháp gì đó, mà Đồng Giáp và Tam Xuyên Tố cũng nhận ra từ khi Tả Đăng Phong sắp xếp thi thể, thế nhưng cả bốn người đều không biết đó là trận gì.
- Trận pháp này gọi là gì?
Ngọc Phật nâng chén trà lên thấp giọng hỏi, y phục của nàng đã bị hỏng nên các Đạo cô của Mao Sơn phái đã mang cho bộ đạo bào mới.
- Tự nghĩ ra, không có tên.
Tả Đăng Phong cười khổ, lắc đầu.
- Nội tướng là cái gì?
Ngọc Phật rất ngạc nhiên, nàng và Kim Châm đều là người trong nghề nhưng tất cả trận pháp đều do sư phụ truyền lại chứ bản thân hai người cũng không nghĩ ra trận nào. Còn Nội tướng mà nàng nhắc đến chính là ảo giác mà người ở trong trận nhìn thấy.
- Lấy Kim làm trận thì thấy tiền bạc châu báu, lấy Mộc làm trận thì gặp lầu các, phòng ốc, lấy Thủy làm trận thì chứng kiến thức ăn, rượu ngon, lấy Hỏa làm trận thì gặp mỹ nữ giai nhân. Tôi chưa từng dùng thi thể bày trận nên cũng chả biết hắn sẽ gặp thứ gì.
Tả Đăng Phong lắc đầu, trận pháp này có tác dụng vây người nhưng không dựa vào Âm Dương ngũ hành mà dựa vào vị trí sắp xếp đồ vật.
- Thật là do cậu nghĩ ra không?”
Ngọc Phật nhíu mày hỏi lại.
- Ừ. Nó trong thế thôi nhưng không ra gì, mấy cỗ thi thể kia chỉ cần bị di chuyển thì trận pháp bị phá hết.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn thấy Đằng Khi đấm đá lung tung, hẳn là gã đã biết mình gặp ảo giác có liên quan đến mấy thi thể mình đặt lúc nãy nên đánh bậy bạ hi vọng làm bay những thi thể đó đi.
- Ngay cả âm thanh cũng ngăn được, như thế mà cậu còn cho rằng không ra gì?
Ngọc Phật không hết kinh ngạc, tự nghĩ ra trận pháp là một chuyện vô cùng khó, cần hiểu biết sâu rộng về Âm Dương ngũ hành mới làm được.
- Cách âm khó thế sao?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Hắn ra rồi.
Ngọc Phật không trả lời mà chỉ nhắc nhở Tả Đăng Phong, Đằng Khi đã đá bay một cỗ thi thể phá trận thoát ra.
Tả Đăng Phong thấy vậy cũng chỉ cười lạnh, nhảy vào giữa sân. Đằng Khi phẫn nộ vô cùng, ngay lập tức thét lên phóng tới.
Lúc này Tả Đăng Phong không du đấu với gã nữa mà trực tiếp bức Huyền Âm chân khí giao tranh chính diện. Đánh nhau đã lâu, cũng mệt và đói rồi, hắn cần phải đánh cho Đằng Khi bị thương, kết thúc màn “giao lưu” vô vị này.
Đằng Khi đánh nhau với kẻ khác thì còn có thể chiếm tiện nghi bằng Thuần Dương thủ nhưng đối thủ là Tả Đăng Phong thì gã hoàn toàn mất ưu thế này. Gã không có tu vi linh khí nên không thể hấp thụ dương khí trong Thuần Dương thủ để trung hòa Huyền Âm khí, gã chỉ có thể dựa vào huyết dịch lưu chuyển để hóa giải, thế nhưng tay trái của gã đã suy thoái, máu lưu chuyển chậm cho nên chỉ vài chiêu đi qua là gã đã bị Huyền Âm khí làm cho rét lạnh, cả người trắng bệch.
- Tao nhất định sẽ chặt tay trái của mày.
Tả Đăng Phong lạnh giọng nói. Hàn khí nhập thể khiến hành động của Đằng Khi chậm lại, nếu cứ thế thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ khống chế được Đằng Khi.
Đằng Khi liền kinh hãi, gã biết mình không phải đối thủ của Tả Đăng Phong, cũng hiểu rằng Tả Đăng Phong nhất định sẽ chặt đứt tay mình. Sự sợ hãi của Đằng Khi cũng không làm Tả Đăng Phong bất ngờ, tuy nhiên gã quay đầu bỏ chạy lại khiến Tả Đăng Phong ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ Đằng Khi sẽ bỏ chạy, hơn nữa chạy vô cùng nhanh, không có dấu hiệu gì.
Đằng Khi lộ ra vẻ sợ hãi thì Tả Đăng Phong không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Đằng Khi bỏ trốn, hắn không nghĩ Đằng Khi sẽ bỏ trốn, hơn nữa lại trốn một cách rất nhanh.
Tả Đăng Phong nghi ngờ có biến liền quay mặt nhìn Đồng Giáp và Tan Xuyên Tố, cả hai người đó hoặc giật mình hoặc giận dữ, chứng tỏ cũng không biết trước chuyện này.
Bất ngờ nhất vẫn là ba vị tướng quân NB, Đằng Khi lâm trận bỏ chạy khiến họ tức giận vô cùng, đám người xung quanh lúc này còn cười vang không ngớt.
- Người NB thua!
Tả Đăng Phong hét lên.
- Không phải.
Thông dịch viên vội phủ nhận.
- Chạy như thế còn chưa tính là thua?
Tả Đăng Phong nhíu mày căm tức nhìn tên phiên dịch.
- Đằng Khi đại tá có việc khẩn cấp cần xử lí.
Quan phiên dịch chống chế.
- Móa, chờ lão tử tóm hắn lại hỏi vậy.
Tả Đăng Phong cười lạnh, xoay người đuổi theo kẻ đã chạy được hơn hai dặm kia.
Ngọc Phật sợ Tả Đăng Phong gặp nguy hiểm liền đứng dậy, Tam Xuyên Tố đối diện thấy thế cũng đứng dậy. Ngân Quan vốn trầm ổn bèn khuyên can hai người, nếu họ qua giúp thì đối phương cũng cừ người hỗ trợ, tới lúc đó cục diện không thể khống chế được.
Ngọc Phật thấy Ngân Quan nói có lý nên cũng ngồi xuống, Tam Xuyên Tố đối diện cũng chỉ tức giận nhưng không làm gì, chỉ mong cho Tả Đăng Phong đuổi kịp tên Đằng Khi không có thể diện kia.
Đằng Khi chạy như điên còn Tả Đăng Phong bám theo không dứt, lúc này Tả Đăng Phong rất cao hứng, nếu như Đằng Khi ở lại thì gã chỉ mất một cánh tay nhưng đã bỏ chạy thì coi như gã đã đặt cuộc mạng của mình.
Hai người một trước một sau nhanh chóng cách xa Mao Sơn, một phần vì Tả Đăng Phong mãi sau mới đuổi, một phần vì Đằng Khi chạy như điên cho nên truy đuổi hơn ba mươi dặm mà khoảng cách giữa hai người vẫn còn hơn một dặm nữa.
Không lâu sau trước mặt xuất hiện một vùng cỏ cao rậm rạp, Đằng Khi vừa chui vào đã mất dạng.
Tả Đăng Phong cười cười, sở liệu của hắn vẫn đúng. Đằng Khi dụ hắn đến đây chắc chắn để hạ sát thủ, trong đám cỏ kia có không ít người phân tán khắp nơi, đám người này am hiểu mai phục, trăm phần trăm là các tay súng bắn tỉa.
Tả Đăng Phong tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết nên đám mai phục trong bụi cỏ kia căn bản không giấu được giác quan của hắn. Thân hình hắn nhanh chóng rơi vào vùng cỏ, cứ một lúc lại có tiếng hét chết thảm của một tay sung vang lên. Đến khi tay súng cuối cùng nằm xuống Tả Đăng Phong mới phát hiện Đằng Khi đã không thấy bóng dáng. Hắn cẩn thận ngưng thần nghe ngóng, chung quanh im ắng không có tiếng hít thở nào, phải lăng không lên hơn mười trượng mới thấy Đằng Khi đã chạy ra ngoài năm dặm.
Thấy thế Tả Đăng Phong vội đuổi theo nhưng tiếc là khoảng cách quá xa, thêm nữa Tả Đăng Phong đang cực kỳ mệt mỏi nên đuổi thêm hai mươi dặm nữa cũng không bắt kịp. Tuy nhiên hắn cũng không có tức giận, không chửi rủa, căn bản vì còn sức đâu mà chửi. Tả Đăng Phong đi về hướng nam ba dặm tìm thôn trấn kiếm đồ ăn, đường về hơn năm mươi dặm, hắn phải ăn cho no đã.
Tìm một quán cơm trong trấn, Tả Đăng Phong gọi hai cân thịt dê và một vò rượu trắng, lúc này hắn đã hiểu tại sao người cổ đại động một tí là gọi ba năm cân thịt bò rồi, đói như thế này thì mấy cân thịt quả thực chẳng thấm vào đâu.
Cơm nước xong Tả Đăng Phong xách nửa vò rượu còn lại ra khỏi tiệm cơm, chưa đi xa đã thấy ven đường có một người bày thẻ xem bói, thao thao bất tuyệt. Một lúc lại tự xưng mình là đạo sĩ Mao Sơn có thể khu tà trừ yêu, khuynh chuyển thiên địa huyền cơ….khiến bao người trợn mắt há mồm bái phục không thôi. Tả Đăng Phong nghe một lúc đã nhận ra người này căn bản không hiểu một chút đạo lý Âm Dương cơ bản nào, không biết trộm được bộ đạo bào kia từ đâu.
- Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân, đi nhanh đi, tuyệt đối đừng để Đỗ Thu Đình nhìn thấy cô.
Tả Đăng Phong cười cười nói với đạo sĩ giả kia.
- Đỗ Thu Đình là ai?
Đạo sĩ giả ngạc nhiên hỏi.
Tả Đăng Phong cười khổ, nhưng hắn không nói thêm mà vòng qua đi thẳng. Cô ta không phải nữ nhân của hắn, hắn không quan tâm.
Ngay lúc đó đột nhiên có mấy xe tải của quân NB chạy qua, trên xe đầy lính và các tù phạm bị trói chặt hai tay, bịt miệng, sau lung cắm thẻ. Không hỏi cũng biết đó là các tử tù đang được đưa ra pháp trường.
Tổng cộng có bốn xe, ba xe đầu đầy người còn chiếc cuối cùng chỉ chở môt tù phạm. Điều khác nữa là tử tù này chỉ bị trói hai tay ra sau, cổ đeo gông xiềng, mái tóc buông xõa bù xù. Căn cứ vào thân hình thì đó hẳn là một nữ tù.
- Đả đảo đế quốc NB!
Đúng lúc này cô gái trên xe hô cao khẩu hiệu chống nhật, Tả Đăng Phong nghe được thì hiểu cô gái này hẳn thuộc Bát Lộ quân, bởi vì Quốc Dân đảng không hô khẩu hiệu này.
Tò mò khiến hắn quay đầu nhìn mặt nàng, tuy trên mặt dính đầy máu đen nhưng hắn vẫn thấy rõ bộ dáng, mắt hai mí khá tròn, gương mặt gầy, mũi thẳng, miệng vừa phải. Thấy rõ bộ dáng đó Tả Đăng Phong đột nhiên mở to hai mắt, chấn đông quá lớn khiến vò rượu trong tay rớt xuống, cả người run rẩy.
Một khắc đó trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà hắn đã cho rằng mình không bao giờ có thể thấy lại lần nữa. Không chỉ tương tự, không chỉ cực giống mà cho dù là chị em song sinh cũng không thể giống nhau như thế được. Là nàng, chắc chắn là nàng.
- Tâm Ngữ, anh đến cứu em đây!
Quan phiên dịch thấy Tả Đăng Phong về chỗ liền hô to.
- Chờ hắn ra được, ta với hắn đánh tiếp.
Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống, khinh miệt nhìn người thông dịch kia, đường đường một nam tử mà lại đi làm Hán gian.
Quan phiên dịch lui xuống, gã hiểu rằng Tả Đăng Phong muốn giết gã thì chẳng khác gì giết kiến nên chỉ có thể chuồn nhanh, sau đó cúi đầu thông báo lại lời Tả Đăng Phong với quan quân bên NB.
Đằng Khi vẫn mờ mịt đi tới đi lui trong đám thi thể, một lần đi tới gần một thi thể thì sẽ tự động chuyển hướng, không khác gì một con lừa.
Ngân Quan Ngọc Phật đương nhiên hiểu rằng Tả Đăng Phong đã bày trận pháp gì đó, mà Đồng Giáp và Tam Xuyên Tố cũng nhận ra từ khi Tả Đăng Phong sắp xếp thi thể, thế nhưng cả bốn người đều không biết đó là trận gì.
- Trận pháp này gọi là gì?
Ngọc Phật nâng chén trà lên thấp giọng hỏi, y phục của nàng đã bị hỏng nên các Đạo cô của Mao Sơn phái đã mang cho bộ đạo bào mới.
- Tự nghĩ ra, không có tên.
Tả Đăng Phong cười khổ, lắc đầu.
- Nội tướng là cái gì?
Ngọc Phật rất ngạc nhiên, nàng và Kim Châm đều là người trong nghề nhưng tất cả trận pháp đều do sư phụ truyền lại chứ bản thân hai người cũng không nghĩ ra trận nào. Còn Nội tướng mà nàng nhắc đến chính là ảo giác mà người ở trong trận nhìn thấy.
- Lấy Kim làm trận thì thấy tiền bạc châu báu, lấy Mộc làm trận thì gặp lầu các, phòng ốc, lấy Thủy làm trận thì chứng kiến thức ăn, rượu ngon, lấy Hỏa làm trận thì gặp mỹ nữ giai nhân. Tôi chưa từng dùng thi thể bày trận nên cũng chả biết hắn sẽ gặp thứ gì.
Tả Đăng Phong lắc đầu, trận pháp này có tác dụng vây người nhưng không dựa vào Âm Dương ngũ hành mà dựa vào vị trí sắp xếp đồ vật.
- Thật là do cậu nghĩ ra không?”
Ngọc Phật nhíu mày hỏi lại.
- Ừ. Nó trong thế thôi nhưng không ra gì, mấy cỗ thi thể kia chỉ cần bị di chuyển thì trận pháp bị phá hết.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn thấy Đằng Khi đấm đá lung tung, hẳn là gã đã biết mình gặp ảo giác có liên quan đến mấy thi thể mình đặt lúc nãy nên đánh bậy bạ hi vọng làm bay những thi thể đó đi.
- Ngay cả âm thanh cũng ngăn được, như thế mà cậu còn cho rằng không ra gì?
Ngọc Phật không hết kinh ngạc, tự nghĩ ra trận pháp là một chuyện vô cùng khó, cần hiểu biết sâu rộng về Âm Dương ngũ hành mới làm được.
- Cách âm khó thế sao?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Hắn ra rồi.
Ngọc Phật không trả lời mà chỉ nhắc nhở Tả Đăng Phong, Đằng Khi đã đá bay một cỗ thi thể phá trận thoát ra.
Tả Đăng Phong thấy vậy cũng chỉ cười lạnh, nhảy vào giữa sân. Đằng Khi phẫn nộ vô cùng, ngay lập tức thét lên phóng tới.
Lúc này Tả Đăng Phong không du đấu với gã nữa mà trực tiếp bức Huyền Âm chân khí giao tranh chính diện. Đánh nhau đã lâu, cũng mệt và đói rồi, hắn cần phải đánh cho Đằng Khi bị thương, kết thúc màn “giao lưu” vô vị này.
Đằng Khi đánh nhau với kẻ khác thì còn có thể chiếm tiện nghi bằng Thuần Dương thủ nhưng đối thủ là Tả Đăng Phong thì gã hoàn toàn mất ưu thế này. Gã không có tu vi linh khí nên không thể hấp thụ dương khí trong Thuần Dương thủ để trung hòa Huyền Âm khí, gã chỉ có thể dựa vào huyết dịch lưu chuyển để hóa giải, thế nhưng tay trái của gã đã suy thoái, máu lưu chuyển chậm cho nên chỉ vài chiêu đi qua là gã đã bị Huyền Âm khí làm cho rét lạnh, cả người trắng bệch.
- Tao nhất định sẽ chặt tay trái của mày.
Tả Đăng Phong lạnh giọng nói. Hàn khí nhập thể khiến hành động của Đằng Khi chậm lại, nếu cứ thế thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ khống chế được Đằng Khi.
Đằng Khi liền kinh hãi, gã biết mình không phải đối thủ của Tả Đăng Phong, cũng hiểu rằng Tả Đăng Phong nhất định sẽ chặt đứt tay mình. Sự sợ hãi của Đằng Khi cũng không làm Tả Đăng Phong bất ngờ, tuy nhiên gã quay đầu bỏ chạy lại khiến Tả Đăng Phong ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ Đằng Khi sẽ bỏ chạy, hơn nữa chạy vô cùng nhanh, không có dấu hiệu gì.
Đằng Khi lộ ra vẻ sợ hãi thì Tả Đăng Phong không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Đằng Khi bỏ trốn, hắn không nghĩ Đằng Khi sẽ bỏ trốn, hơn nữa lại trốn một cách rất nhanh.
Tả Đăng Phong nghi ngờ có biến liền quay mặt nhìn Đồng Giáp và Tan Xuyên Tố, cả hai người đó hoặc giật mình hoặc giận dữ, chứng tỏ cũng không biết trước chuyện này.
Bất ngờ nhất vẫn là ba vị tướng quân NB, Đằng Khi lâm trận bỏ chạy khiến họ tức giận vô cùng, đám người xung quanh lúc này còn cười vang không ngớt.
- Người NB thua!
Tả Đăng Phong hét lên.
- Không phải.
Thông dịch viên vội phủ nhận.
- Chạy như thế còn chưa tính là thua?
Tả Đăng Phong nhíu mày căm tức nhìn tên phiên dịch.
- Đằng Khi đại tá có việc khẩn cấp cần xử lí.
Quan phiên dịch chống chế.
- Móa, chờ lão tử tóm hắn lại hỏi vậy.
Tả Đăng Phong cười lạnh, xoay người đuổi theo kẻ đã chạy được hơn hai dặm kia.
Ngọc Phật sợ Tả Đăng Phong gặp nguy hiểm liền đứng dậy, Tam Xuyên Tố đối diện thấy thế cũng đứng dậy. Ngân Quan vốn trầm ổn bèn khuyên can hai người, nếu họ qua giúp thì đối phương cũng cừ người hỗ trợ, tới lúc đó cục diện không thể khống chế được.
Ngọc Phật thấy Ngân Quan nói có lý nên cũng ngồi xuống, Tam Xuyên Tố đối diện cũng chỉ tức giận nhưng không làm gì, chỉ mong cho Tả Đăng Phong đuổi kịp tên Đằng Khi không có thể diện kia.
Đằng Khi chạy như điên còn Tả Đăng Phong bám theo không dứt, lúc này Tả Đăng Phong rất cao hứng, nếu như Đằng Khi ở lại thì gã chỉ mất một cánh tay nhưng đã bỏ chạy thì coi như gã đã đặt cuộc mạng của mình.
Hai người một trước một sau nhanh chóng cách xa Mao Sơn, một phần vì Tả Đăng Phong mãi sau mới đuổi, một phần vì Đằng Khi chạy như điên cho nên truy đuổi hơn ba mươi dặm mà khoảng cách giữa hai người vẫn còn hơn một dặm nữa.
Không lâu sau trước mặt xuất hiện một vùng cỏ cao rậm rạp, Đằng Khi vừa chui vào đã mất dạng.
Tả Đăng Phong cười cười, sở liệu của hắn vẫn đúng. Đằng Khi dụ hắn đến đây chắc chắn để hạ sát thủ, trong đám cỏ kia có không ít người phân tán khắp nơi, đám người này am hiểu mai phục, trăm phần trăm là các tay súng bắn tỉa.
Tả Đăng Phong tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết nên đám mai phục trong bụi cỏ kia căn bản không giấu được giác quan của hắn. Thân hình hắn nhanh chóng rơi vào vùng cỏ, cứ một lúc lại có tiếng hét chết thảm của một tay sung vang lên. Đến khi tay súng cuối cùng nằm xuống Tả Đăng Phong mới phát hiện Đằng Khi đã không thấy bóng dáng. Hắn cẩn thận ngưng thần nghe ngóng, chung quanh im ắng không có tiếng hít thở nào, phải lăng không lên hơn mười trượng mới thấy Đằng Khi đã chạy ra ngoài năm dặm.
Thấy thế Tả Đăng Phong vội đuổi theo nhưng tiếc là khoảng cách quá xa, thêm nữa Tả Đăng Phong đang cực kỳ mệt mỏi nên đuổi thêm hai mươi dặm nữa cũng không bắt kịp. Tuy nhiên hắn cũng không có tức giận, không chửi rủa, căn bản vì còn sức đâu mà chửi. Tả Đăng Phong đi về hướng nam ba dặm tìm thôn trấn kiếm đồ ăn, đường về hơn năm mươi dặm, hắn phải ăn cho no đã.
Tìm một quán cơm trong trấn, Tả Đăng Phong gọi hai cân thịt dê và một vò rượu trắng, lúc này hắn đã hiểu tại sao người cổ đại động một tí là gọi ba năm cân thịt bò rồi, đói như thế này thì mấy cân thịt quả thực chẳng thấm vào đâu.
Cơm nước xong Tả Đăng Phong xách nửa vò rượu còn lại ra khỏi tiệm cơm, chưa đi xa đã thấy ven đường có một người bày thẻ xem bói, thao thao bất tuyệt. Một lúc lại tự xưng mình là đạo sĩ Mao Sơn có thể khu tà trừ yêu, khuynh chuyển thiên địa huyền cơ….khiến bao người trợn mắt há mồm bái phục không thôi. Tả Đăng Phong nghe một lúc đã nhận ra người này căn bản không hiểu một chút đạo lý Âm Dương cơ bản nào, không biết trộm được bộ đạo bào kia từ đâu.
- Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân, đi nhanh đi, tuyệt đối đừng để Đỗ Thu Đình nhìn thấy cô.
Tả Đăng Phong cười cười nói với đạo sĩ giả kia.
- Đỗ Thu Đình là ai?
Đạo sĩ giả ngạc nhiên hỏi.
Tả Đăng Phong cười khổ, nhưng hắn không nói thêm mà vòng qua đi thẳng. Cô ta không phải nữ nhân của hắn, hắn không quan tâm.
Ngay lúc đó đột nhiên có mấy xe tải của quân NB chạy qua, trên xe đầy lính và các tù phạm bị trói chặt hai tay, bịt miệng, sau lung cắm thẻ. Không hỏi cũng biết đó là các tử tù đang được đưa ra pháp trường.
Tổng cộng có bốn xe, ba xe đầu đầy người còn chiếc cuối cùng chỉ chở môt tù phạm. Điều khác nữa là tử tù này chỉ bị trói hai tay ra sau, cổ đeo gông xiềng, mái tóc buông xõa bù xù. Căn cứ vào thân hình thì đó hẳn là một nữ tù.
- Đả đảo đế quốc NB!
Đúng lúc này cô gái trên xe hô cao khẩu hiệu chống nhật, Tả Đăng Phong nghe được thì hiểu cô gái này hẳn thuộc Bát Lộ quân, bởi vì Quốc Dân đảng không hô khẩu hiệu này.
Tò mò khiến hắn quay đầu nhìn mặt nàng, tuy trên mặt dính đầy máu đen nhưng hắn vẫn thấy rõ bộ dáng, mắt hai mí khá tròn, gương mặt gầy, mũi thẳng, miệng vừa phải. Thấy rõ bộ dáng đó Tả Đăng Phong đột nhiên mở to hai mắt, chấn đông quá lớn khiến vò rượu trong tay rớt xuống, cả người run rẩy.
Một khắc đó trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà hắn đã cho rằng mình không bao giờ có thể thấy lại lần nữa. Không chỉ tương tự, không chỉ cực giống mà cho dù là chị em song sinh cũng không thể giống nhau như thế được. Là nàng, chắc chắn là nàng.
- Tâm Ngữ, anh đến cứu em đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.